Tần thị không những không đánh được người mà tay còn bị đâm, hoảng sợ nhìn Cố Thanh Trúc, tức giận nói: “Cái thứ gì thế, ngươi dám đánh ta?”
Cố Thanh Trúc ung dung: “Con mắt nào của bà thấy ta đánh bà? Bà bị thương ở đâu?”
Tần thị vén tay áo lên nhìn, đúng là không có miệng vết thương, tuy rằng cảm giác tê rần vẫn còn nhưng dùng việc này để bắt lỗi Cố Thanh Trúc lại không dễ, đành phải nhịn cơn tức.
“Ta hỏi ngươi, vì sao ta sai người gọi ngươi tới Tây Cầm viên ngươi không đi, nói ngươi mệt, quay đầu liền đi tới nơi khác. Ngươi thật không coi ta ra gì.”
Tần thị khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ bản thân có lý lẽ tuyệt không buông tha Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Trúc lại không mảy may dao động: “Ta nói mệt đã là giữ thể diện cho bà rồi, nếu ta thẳng thắn nói một từ ‘cút’, chẳng phải bà sẽ càng mất mặt hơn sao? Đã nể mặt rồi mà bà còn không biết xấu hổ sao?”
Tần thị sao có thể ngờ được bà ta đã ngang ngược mà Cố Thanh Trúc còn ngang ngược hơn. Bà ta còn chưa kịp phản ứng lại thì một người phụ nữ mặt dơi tai chuột đứng sau lưng bà ta đã tiến lên, chỉ vào mặt Cố Thanh Trúc, mắng:
“Ha, ta còn tưởng rằng tiểu thư xuất thân từ Bá phủ là một tiểu thư khuê các, hiểu thế nào là tôn ti trật tự, không ngờ cũng chỉ như hạng đàn bà đanh đá ngoài đường kia. Loại khuê nữ như vậy chỉ cần là gia đình có chút danh giá đều sẽ không thèm cưới về.”
Người đàn bà này là chị dâu Lưu thị của Tần thị, Cố Thanh Trúc đã từng gặp bà ta. Kiếp trước, Tần thị muốn gả Cố Thanh Trúc cho một kẻ đần cũng là nhờ công người đàn bà này.
Hồng Cừ không đánh nhau được nhưng cãi nhau thì vẫn được, nghe người đàn bà kia nói như vậy, nàng ta liền nhìn không được mà cãi lại:
“Ngươi là kẻ nào tới chửi thuê khóc mướn, trước mặt tiểu thư nhà ta có chỗ cho ngươi lên tiếng sao?”. Ngôn Tình Sắc
Lưu thị vốn định diễu võ dương oai một phen, nào ngờ lại bị một tiểu nha đầu mắng cho không còn mặt mũi, lập tức nổi giận chửi bới:
“Giỏi lắm cái thứ tiện nhân, ngươi mắng ai nào. Ta là tẩu tử của phu nhân nhà ngươi, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng phu nhân. Đúng là chủ sao thì tớ nấy, cái thứ không biết quy củ.”
Hồng Cừ bị mắng cũng như “nước đổ lá khoai”, hai tay chống nhạnh không cam lòng yếu thế: “Ngươi mà là phu nhân cái gì? Ngươi thích thì về mà làm phu nhân chuồng heo nhà ngươi, nhà chúng ta không chứa nổi cái loại phu nhân như ngươi. Thật biết lên mặt cơ đấy, đứng trước mặt tiểu thư nhà chúng ta mà xưng phu nhân này nọ, ai cho ngươi cái lớp da dày thế!”
Lưu thị thực sự không ngờ ở Bá phủ lại có một nha đầu miệng lưỡi thành tinh như vậy, đang định chửi tiếp thì thấy khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Cố Thanh Trúc, bà ta cũng hơi hoảng hốt, quay sang nhìn Tần thị cũng đang tức giận không nhịn nổi. Tần thị nghiến răng nghiến lợi:
“Đúng là làm loạn rồi. Người đâu mau tới đây, bắt trói con tiểu tiện tì láo toét này lại cho ta!”
Vương tẩu tử lập tức tuân lệnh, Hồng Cừ cũng hét lên. Khi nãy nàng ta suýt chút nữa bị đánh, giờ sao có thể đứng im chịu trận, ra sức gân cổ kêu to:
“Người đâu mau tới đây, đánh người rồi. Có người muốn đánh tiểu thư nhà chúng ta.”
Đám người Vương tẩu tử cùng Tần thị đều bị Hồng Cừ dọa cho hoảng sợ. Cố Thanh Trúc cũng hoảng, nhưng mà không thể phủ nhận, cách làm này của Hồng Cừ tuy rằng vừa ngốc vừa mất mặt nhưng hiệu quả lại rất tốt. Chỉ trong chốc lát, quản gia Phúc bá đã dẫn theo vài hộ vệ chạy tới.
“Đâu đâu đâu? Kẻ nào to gan như vậy?”
Phúc bá chạy hồng hộc một đoạn đã thở hổn hà hổn hển, khi tới nơi liền thấy Tần thị. Tần thị vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo hếch mặt, dường như muốn chờ Phú bá sợ mình tới mức tự động lui xuống. Nhưng không ngờ Phú bá chỉ nhìn lướt qua bà ta rồi dẫn theo đám hộ vệ hành lễ với Cố Thanh Trúc:
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Cố Thanh Trúc lắc đầu, lúc này Phúc bá mới xoay người chắp tay với Tần thị: “Phu nhân, có gì từ từ nói, Nhị tiểu thư dù sao tuổi cũng còn nhỏ, người cần kiên nhẫn một chút.”
Phúc bá nghiễm nhiên đổ hết lỗi lên đầu Tần thị làm bà ta mất mặt. Bà ta tức giận nói với Phúc bá:
“Tóm lại ngươi cho rằng ta không có việc gì làm nên kiếm cớ ức hiếp nó phải không?”
Phúc bá cụp mắt: “Không dám không dám. Lão nô chỉ là thay tiểu thư nói mấy lời thôi.”
Miệng nói không dám nhưng thực tế đúng là như vậy. Tần thị tức đến nỗi bạnh cả mũi. Lũ cẩu nô tài thường ngày không phục bà ta, giờ có chuyện còn dám giáp mặt bà ta bênh vực cho Cố Thanh Trúc. Bà ta liền tiến lên một bước, tát thẳng lên mặt Phúc bá, tức giận chửi bới:
“Để ta xem ngươi còn nói thay cho nó được hay không! Ta thấy lũ người trong nhà này đều muốn làm loạn rồi, có còn biết ở đây ai là chủ nhân không?”
Phúc bá không hề né tránh, cắn răng nhận một cái tát của Tần thị. Cố Thanh Trúc thấy vậy, vội vàng chắn trước mặt Phúc bá, lạnh lùng nói với Tần thị: “Có việc gì bà cứ nhắm vào ta. Bà cũng dám tự nhận mình là chủ nhân sao? Bà thành chủ nhân thì sao, những kẻ này cũng thành chủ nhân hết sao? Tần gia các người cho rằng “một người đắc đạo, gà chó lên trời” sao? Một đám người bần tiện cũng dám đứng trước mặt ta mà xưng phu nhân, còn định đứng trong nhà ta mà giáo huấn ta. Ta muốn biết các người dựa vào đâu chứ.”
Tần thị không lên tiếng, Lưu thị liền không nhịn nổi. Trong lòng bà ta thầm oán trách Tần thị vô dụng, khi gặp chuyện vẫn phải đến lượt mình ra tay.
“Cái gì mà đám người bần tiện? Ta là tẩu tử của mẹ cả ngươi, dựa theo quy củ, ngươi còn phải gọi ta là mợ. Ngươi đúng là không biết tôn trọng trưởng bối, kiêu ngạo ương ngạnh, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một trận mới được.”
Lưu thị vừa nói vừa định xông lên. Phúc bá cũng không để bà ta có cơ hội, nói to với đám hộ vệ phía sau:
“Còn ngẩn ra làm gì, không thấy có người muốn đánh tiểu thư sao. Đồ các ngươi ăn thứ các ngươi dùng đều là của ai hả?”
Phúc bá ăn một cái tát của Tần thị cũng không làm gì được bà ta, thế nhưng đám người nhảy nhót làm trò hề bên cạnh Tần thị thì ông ta vẫn có quyền xử lý.
Đám hộ vệ ùa lên khống chế Lưu thị cùng Vương tẩu tử.
Lưu thị la lối khóc lóc gào thét chói tai, lăn tròn trên đất như con quay để không bị hộ vệ bắt lấy. Tần thị liên tục la lối dừng tay nhưng không ai nghe lời bà ta. Trong đám hộ vệ có một người đạp lên cổ tay Lưu thị mới bắt được bà ta. Lưu thị chật vật khốn đốn bắt đầu chửi trời mắng đất, lôi cả tổ tông Cố gia ra chửi, bao lời khó nghe đều tuôn ra cho bằng hết.
Phúc bá muốn tìm thứ gì đó nhét vào mồm bà ta, nhưng còn chưa tìm được đã thấy Cố Thanh Trúc đi lướt qua mình, đi tới trước mặt Lưu thị thẳng tay tát bà ta hai cái. Lưu thị còn đang chửi rủa đột nhiên im bặt, nhìn Cố Thanh Trúc với vẻ không thể tin nổi, trên mặt đau rát, thế nhưng cũng không dám chửi bới tiếp nữa.
Cố Thanh Trúc đi tới trước mặt Tần thị:
“Đám người Tần gia các người giỏi lắm, ăn đồ của Cố gia dùng đồ của Cố gia mà còn dám chửi mắng tổ tông Cố gia. Đừng tưởng ta không biết bà có ý đồ gì. Hôn sự của ta không tới lượt bà quyết định. Bà tưởng rằng tìm một người đàn bà đanh đá như vậy tới cửa là có thể mai mối cho ta sao? Phóng tầm mắt ra xa một chút, đừng chỉ biết ngu ngốc cắm đầu đi về phía trước như vậy. Vị trí phu nhân này bà chiếm được cũng chẳng dễ dàng gì nên giữ cho chặt vào. Đã là phu nhân thì phải có phong thái của phu nhân. Những kẻ kéo chân bà như thế này sau này nếu có thể tránh gặp thì đừng có gặp, bằng không dù cho ta không dạy dỗ bà ta thì cũng sẽ có người thay ta dạy dỗ bà ta. Đến lúc đó bà khóc cũng muộn rồi.”
Nói xong những lời này, Cố Thanh Trúc khinh thường hừ một tiếng với Tần thị, sửa sang lại ống tay áo vốn không xô xệch, căn dặn Phúc bá:
“Chỉ vì người đàn bà đanh đá này mà chọc cho cả nhà không vui, phải đánh thôi. Sau này bá dặn người gác cổng nhìn cho kỹ một chút, nhà chúng ta là Bá phủ không phải hàng chợ búa, không thể để cho phường chó mèo nào cũng tiến vào chửi bới tổ tông Cố gia chúng ta được. Kẻ nào dẫn xác tới thì đánh kẻ đó, tuyệt đối không cần nể mặt ta cùng phu nhân.”
Phúc bá cụp mắt, đáp: “Vâng, lão nô nhớ kỹ lời dặn dò của tiểu thư cùng phu nhân. Sau này tuyệt đối không để cho phường dơ bẩn này tiến vào cửa Cố gia nửa bước.”
Không thèm để ý tới Tần thị đang nổi giận lôi đình, Phúc bá ra lệnh: “Nghe rõ chưa? Đánh đuổi kẻ này đi, sau này nếu còn dám mò tới cửa thì bảo gác cổng không cần khách khí.”
Đám hộ vệ áp giải Lưu thị cùng đám bà mối đi theo bà ta từng bước từng bước tống cổ ra khỏi cửa.
Sau khi đám người Phúc bá rời đi, Cố Thanh Trúc cũng định đi nhưng lại bị Tần thị gọi lại:
“Đứng lại! Ngươi còn muốn chạy sao?”
Cố Thanh Trúc vóc người đã đủ cao, quay đầu đối diện thẳng với Tần thị: “Đang là dịp Tết, phu nhân nên chuẩn bị cơm đi, có quấn lấy ta cũng vô dụng, ta sẽ không cam chịu đâu.”
Nói xong những lời này, Cố Thanh Trúc liền hất cánh tay Tần thị đang chặn đường nàng, mặc ho Tần thị tức tới mức đầu như sắp nứt ra. Nàng đi được hai bước lại xoay người, nói: “Đúng rồi, ta có ý tốt nhắc nhở phu nhân một chút. Trong tay phải có chút tiền mới có thể lo lót từ trên xuống dưới, đừng có đổ hết tiền vào Hạ gia. Nhân tài Cố gia chúng ta mới là những người có thể bảo vệ phu nhân vào những thời khắc quyết định, tuyệt đối đừng nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy.”
Có ai trong phủ lại trung thành làm việc cho người không đem lại chút lợi lộc cho mình chứ? Là một hạ nhân, tiền bạc đều phải lấy từ tay chủ nhân mới có thể trang trải được cho cuộc sống. Kiếp trước Tần thị nắm giữ trong tay kho vàng kho bạc tiêu mãi không hết nên có thể lo toan chu đáo mọi mặt, thế nhưng kiếp này kho vàng kho bạc đã bị người ta đòi lại, số tiền còn dư không nhiều lắm, bà ta tiêu dùng cho bản thân còn không đủ thì sao có thể thưởng cho hạ nhân trong phủ chứ? Vấn đề chính là bà ta càng không lo lót được thì người trong phủ càng không nghe lời sai bảo của bà ta, ngay từ đầu đã tạo được uy phong thì sau này càng khó có được uy phong.
Chỉ tiếc rằng tuy Cố Thanh Trúc đã đem đạo lý này giảng giải cho Tần thị nhưng Tần thị vẫn sẽ không chịu nghe nàng. Cũng không còn cách nào, lúc này trong tay bà ta làm gì còn đồng cắc nào để có thể lo lót cho đám người Cố gia chứ.
Vốn bà ta định tìm Lưu thị tới giăng bẫy Cố Thanh Trúc, không ngờ Cố Thanh Trúc thậm chí còn chằng thèm tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời, chống đối trực diện với bà ta, còn đuổi đánh Lưu thị ra khỏi phủ.
Tần thị kinh hãi, làm sao Cố Thanh Trúc biết được ý đồ của bà ta chứ? Lần trước bà ta sai người truyền tin cho Lưu thị, bảo bà ta tìm mấy mối thích hợp. Lưu thị làm việc rất nhanh nhẹn, hôm nay đã tới phủ báo tin. Tần thị đón tiếp bà ta xong, liền nghĩ “rèn sắt khi còn nóng:, sai người gọi Cố Thanh Trúc đến để đám bà mối đi theo Lưu thị nhìn mặt nàng. Ai ngờ con nhãi này không hề nể mặt bà ta, còn náo loạn ầm ĩ như vậy. Cố Thanh Trúc đã triệt để cấm cửa không cho Lưu thị còn cơ hội bén mảng tới đây, khiến Tần thị nghẹn một cục tức trong lòng. Thật sự không nể mặt bà ta chút nào.
Giờ người trong phủ này từ trên xuống dưới đều đã bị Cố Thanh Trúc mua chuộc sai khiến, bà ta đã nói Cố Thanh Trúc sao lại có lòng tốt như vậy được chứ, mới đầu năm đã thưởng nhiều tiền cho đám hạ nhân trong phủ cùng đám người thôn trang như vậy, hóa ra là có mưu đồ này.
Bọn hạ nhân đó thấy ai có sữa liền gọi mẹ, nhận được lợi lộc từ Cố Thanh Trúc còn không vội vàng nịnh bợ nàng mới là lạ.
Tần thị biết mình thua thiệt chính là bởi trong tay không có tiền, không có tiền thì đến tiếng nói cũng không có chút trọng lượng. Bên phía Hạ gia bà ta đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ đến cuối năm thành thân, đến lúc đó bà ta chỉ cần giơ hôn thư sáng chói ra, Hạ gia còn có thể không ngoan ngoãn dâng bạc lên hay sao. Chờ đến lúc đó, trong tay bà ta có bạc rồi sẽ đấu với Cố Thanh Trúc một ván. Bà ta muốn xem xem Cố Thanh Trúc liệu còn có thể kiêu ngạo như bây giờ hay không.
Tần thị đứng ở hành lang, mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cố Thanh Trúc, trong mắt lộ ra sự hung ác. Bà ta đã nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi bà ta lấy được tiền từ Hạ gia, để xem bà ta dùng cách gì dạy cho con nhãi ranh không biết điều Cố Thanh Trúc một bài học.