Đích Thê Tại Thượng

Sau khi Lý Mậu Trinh rời khỏi, Kỳ Hoàng hậu liền đi tới bên cửa sổ, ngăn bàn tay đang đưa bầu rượu lên miệng của Kỳ Huyên lại, giành lấy bầu rượu, ném xuống đất tạo ra một âm thanh rất lớn.

Kỳ Huyên từ từ quay đầu nhìn xuống đất. Kỳ Hoàng hậu không nói gì chỉ nhìn chàng chằm chằm. Kỳ Huyên nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất chăm chú hồi lâu rồi mới từ từ lên tiếng:

“Tỷ, tỷ có tin chuyện kiếp trước kiếp này không?”

Kỳ Hoàng hậu không ngờ câu đầu tiên Kỳ Huyên nói với nàng lại là điều này. Nàng lắc đầu đáp: “Ta không tin cái gọi là kiếp trước kiếp này. Ta chỉ tin chuyện trước mắt.”

Kỳ Huyên nhảy từ cửa sổ ra ngoài, không thèm để ý tới Kỳ Hoàng hậu trong phòng, nhan chóng từ một cây cổ thụ trong đình viện trèo lên nóc nhà, sau đó nằm xuống ngắm nhìn trời xanh thăm thẳm, trong đầu hiện lên hình ảnh chàng thấy được trong cơn mê sảng. Hình ảnh Thanh Trúc nằm trong vũng máu đó, chàng không cách nào xua đi được.

Chàng vẫn luôn biết mình đã làm nàng tổn thương nhưng trước giờ chưa từng tận mắt chứng kiến, thế nên chàng vẫn luôn xem nhẹ tất cả. Nhưng giờ chàng đã được tận mắt “chứng kiến”, sao còn có thể coi mọi chuyện nhẹ nhàng như không.

Nếu đổi lại chàng là Thanh Trúc, sau khi trải qua quá nhiều đau thương như vậy, chàng cũng không cách nào quay lại với một Kỳ Huyên của bây giờ.

*****

Trương Vinh quan sát tình hình trên phố hai ngày nhưng cũng không tra ra được manh mối gì. Đến ngày thứ ba, hắn gặp được một người mà Cố Thanh Trúc không tài nào ngờ được – Tống Tân Thành. Chàng cung cấp cho Trương Vinh một đầu mối, chính là tên bán dầu ở góc phố, mấy ngày trước hắn đột nhiên kiếm được khoản tiền lớn, hơn nữa không thám thính được hắn có đặc biệt qua lại gặp gỡ ai.

Tống Tân Thành cùng Trương Vinh đi tìm tên bán dầu tra hỏi. Hắn thừa nhận mấy ngày trước có một người phụ nữ độ tuổi trung niên tới tìm hắn, bảo hắn lan truyền một ít tin đồn về Cố Thanh Trúc trên phố, từ đó vợ của tên bán dầu gặp ai tới mua hàng cũng sẽ bàn tán về mấy tin này. Ngoài ra còn một vài tin do hàng xóm xung quanh truyền ra, vừa hỏi là nhà ai dường như tất cả bọn họ đều biết, sau đó tin đồn lan truyền càng lúc càng nhanh.

Trương Vinh tới Nhân Ân Đường hỏi Cố Thanh Trúc: “Tiểu thư, chuyện này sợ rằng có người cố ý gây ra. Người phụ nữ trung niên cho tiền tên bán dầu kia, theo lời hắn miêu tả, hẳn là một mama hầu hạ trong Cố gia. Tiểu thư, nô tài cảm thấy nhất định là người bên cạnh tân phu nhân đang tìm cách bôi nhọ tiểu thư. Chuyện này chúng ta không thể bỏ qua như vậy được.”

Sau khi Trương Vinh thuật lại lời miêu tả của tên bán dầu kia cho Cố Thanh Trúc, nàng càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Hiện giờ Tần thị không có tiền, người bên cạnh có thể sai bảo cũng chỉ có vài người, dựa vào tuổi tác không còn nghi ngờ gì nữa, người đó chính là Vương tẩu tử. Chỉ cần giải tên bán dầu đó tới trước mặt Tần thị đối chất, để hắn chỉ điểm xác nhận người kia chính là Vương tẩu tử, lập tức có thể chứng minh được Tần thị đã phái người bôi nhọ Cố Thanh Trúc.

Chỉ là dù có chứng minh được chuyện Tần thị sai người bôi nhọ Cố Thanh Trúc thì cũng không có nhiều ý nghĩa, bởi với tính cách của Cố Tri Viễn, chỉ cần không náo loạn làm lộ chuyện xấu trong nhà, ông ta đều có thể nhắm một mắt mở một mắt, coi như đây là chuyện thường trong nhà để xử trí. Còn việc thanh danh của Cố Thanh Trúc có tổn hại hay không, ông ta cùng lắm cũng chỉ bắt Tần thị nói lời tạ tội với Cố Thanh Trúc, sau này bà ta lại có thể tiếp tục sai người bôi nhọ nàng, hơn nữa sẽ càng không kiêng dè gì.

Trong lúc nàng đang tìm cách xoay xở thì một mama từ bên ngoài tiến vào, sau khi nhìn quanh một vòng liền đi tới trước mặt Cố Thanh Trúc, hành lễ với nàng rồi nói:

“Tiểu thư, công tử nhà ta nói, chuyện này cần phải tốc chiến tốc thắng, không nên kéo dài. Càng kéo dài sẽ chỉ càng bất lợi cho tiểu thư.”

Cố Thanh Trúc liếc mắt nhìn đánh giá vị mama kia một lượt từ trên xuống dưới, nàng còn chưa kịp hỏi thì bà ta đã tự mình đáp: “Nô tỳ được Tống công tử phái tới.”

“Là Tống Tân Thành sao?” Cố Thanh Trúc hỏi.

Bà tử gật đầu, Cố Thanh Trúc liền hành lễ cảm tạ bà ta: “Thay ta đa tạ công tử nhà ngươi. Chuyện này may mắn có ngài ấy trợ giúp. Ý của ngài ấy ta đã hiểu, ta sẽ nhanh chóng xử trí. Mời mama về.”

Chuyện Tống Tân Thành giúp Trương Vinh khi trước, khi Trương Vinh trở về đã nói lại với Cố Thanh Trúc. Giờ chàng lại phái một bà tử tới truyền lời mà không tự mình tới cửa, xem ra cũng là vì bận tâm tới thanh danh của Cố Thanh Trúc, không muốn nàng phải chịu điều tiếng.

Bất kể thế nào, trong lòng Cố Thanh Trúc vẫn rất cảm kích chàng. Đến giờ nàng mới biết hóa ra Tống gia cũng có mấy cửa hiệu trên phố Chu Tước. Chuyện trên phố người có sẵn tai mắt đi thám thính so với Trương Vinh còn mù mờ không manh mối thì hiệu quả hơn nhiều.

Sau khi mama rời đi, Cố Thanh Trúc suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh cho Trương Vinh: “Ngươi nghĩ cách tìm tên La Nhất Xương đã tới đây làm loạn hôm trước, xem có thể bắt hắn lại hay không.”

Trương Vinh nghe lệnh rời đi. Thất gia từ phía sau lại gần, gọi Trương Vinh lại, nói: “Để ta đi. Chuyện bắt người ta rất rành.”

“Lục gia, chuyện này không cần ngài nhúng tay, tự ta có thể giải quyết được.”

Cố Thanh Trúc nói với Thất gia nhưng Thất gia vẫn kiên quyết: “Việc làm này quá ti tiện, ta không thể trơ mắt đứng nhìn mà không làm gì. Những kẻ đó đều là hạng du côn lưu manh, Trương Vinh có dẫn người đi cũng chưa chắc bắt được bọn chúng, cứ để ta đi đi. Trương Vinh có thể giúp tiểu thư làm việc khác.”

Cố Thanh Trúc còn định nói thêm điều gì đó nhưng Hồng Cừ đứng bên cạnh lại lên tiếng: “Tiểu thư, người để ngài ấy đi đi. Những lời đồn đại bên ngoài quá khó nghe, không tốt cho thanh danh của tiểu thư chút nào. Nhất định phải làm cho rõ ràng mọi chuyện mới được.”

Hồng Cừ nói xong liền ngước nhìn về phía Thất gia với ánh mắt mà hắn không tài nào hiểu được. Hắn đành chắp tay vái chào với Cố Thanh Trúc rồi rời khỏi Nhân Ân Đường. Trương Vinh thấy Cố Thanh Trúc không phản đối, liền để Thất gia rời đi còn mình ở lại, dù sao đối với chuyện bắt La Nhất Xương hắn cũng không thực sự tự tin. Tuy rằng hắn có mấy thuộc hạ nhưng đúng như Thất gia đã nói, La Nhất Xương là một tên du côn lưu manh thực sự, đám lâu la xung quanh hắn cũng rất đông, so với Trương Vinh tuyệt đối không ít hơn. Đến lúc đó, nếu không bắt được người ngược lại còn gây thêm phiền phức cho tiểu thư.

Cố Thanh Trúc nhìn chằm chằm Hồng Cừ với vẻ nghi hoặc một hồi lâu khiến Hồng Cử mặt đỏ bừng. Cố Thanh Trúc chỉ tay về phía Thất gia vừa rời đi, sau đó lại chỉ Hồng Cừ, kinh ngạc lắp bắp nói:

“Không thể nào… Tuổi cùa ngài ấy…”

Cố Thanh Trúc còn chưa nói xong đã bị Hồng Cừ bịt miệng. Hồng Cừ đỏ mặt lắc đầu lia lịa với Cố Thanh Trúc: “Đừng nói, đừng nói mà. Tuyệt đối đừng nói gì hết. Không phải đâu không phải đâu.”

Biểu cảm thẹn thùng này, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Cố Thanh Trúc sao còn có thể không hiểu chứ.

Hồng Cừ thế mà lại thích Thất gia?

Hai người họ chênh lệch nhau phải đến hai mươi mấy tuổi đó. Thất gia đủ tuổi làm cha nàng ấy, ánh mắt của Hồng Cừ làm sao vậy?

Đối diện với vẻ mặt của Cố Thanh Trúc, Hồng Cừ xấu hổ cúi đầu, cắn môi nói: “Tiểu thư đừng nói gì cả. Chính sự quan trọng hơn.”

Đúng thật lúc này Cố Thanh Trúc cũng không biết phải nói sao, chỉ có thể từ từ. Nàng gọi Trương Vinh, dặn hắn theo dõi thật kỹ tên bán dầu cùng mấy người hàng xóm bên phố Chu Tước, chờ đến khi Thất gia bắt được La Nhất Xương, nàng liền có thể trở về Cố gia đối chất với Tần thị.

Thế nhưng kế hoạch của Cố Thanh Trúc còn chưa kịp thực hiện thì phía Cố gia đã phái người tới.

Là Phúc bá đích thân dẫn người tới, nói là Cố Tri Viễn ra lệnh cho hắn dẫn theo người tới chuyển lời cho Cố Thanh Trúc, bảo nàng lập tức đóng cửa Nhân Ân Đường sau đó theo bọn họ về phủ, không để Cố Thanh Trúc ra mặt khám bệnh ở y quán.

Phúc bá sau khi thuật lại những điều này liền khẽ nói với Cố Thanh Trúc:

“Tiểu thư, đây là do tân phu nhân giở trò. Hôm nay bà ấy sai mấy nô tỳ ở phòng bếp đi tìm Bá gia, những nô tỳ kia thuật lại cho Bá gia những lời đồn đại về tiểu thư mà họ nghe được trên phố. Tân phu nhân nói việc làm của tiểu thư làm tổn hại đến thanh danh của Cố gia, Bá gia nhất thời tức giận, sai bọn nô tài tới mời tiểu thư trở về.”

Dù cho Phúc bá không nói, Cố Thanh Trúc cũng có thể đoán được chuyện này là do ai gây rối. Tần thị sẽ không vô duyên vô cớ lan truyền tin đồn trên phố, khẳng định sẽ còn có chiêu tiếp theo. Chiêu tiếp theo của bà ta chính là để Cố Tri Viễn ra mặt trị tội nàng, để Nhân Ân Đường không thể tiếp tục mở cửa, còn nàng chỉ có thể ngồi trong phủ, dùng cách này để chặt đứt liên hệ giữa nàng với bên ngoài.”

“Tiểu thư, chúng ta còn chưa chuẩn bị xong, phải làm sao bây giờ?”

Phúc bá đề nghị: “Tiểu thư, hay là người cứ tạm thời đóng cửa Nhân Ân Đường, xoa dịu cơn giận của Bá giá, chờ qua một thời gian nữa khi Bá gia hết giận lại mở cửa trở lại.”

Cố Thanh Trúc lắc đầu: “Không cần đâu. Giờ ta trở về cùng các ngươi. Nhân Ân Đường không cần đóng cửa. Chuyện này ta đã hiểu rõ, về đối chất cùng bà ta là được.”

Nói xong, nàng đưa mắt ra hiệu cho Trương Vinh, Trương Vinh liền hiểu ý. Cố Thanh Trúc lên xe ngựa Cố gia, Trương Vinh cùng đám thuộc hạ dẫn theo tên bán dầu cùng mấy người hàng xóm tới Bá phủ trước.

Trong Bá phủ, Cố Tri Viễn cau mày, tay không ngừng day trán. Tần thị đứng bên cạnh ông ta, thấy ông ta như vậy không khỏi cười thầm. Bà ta muỗn xem xem lúc này ông ta còn có thể thiên vị Cố Thanh Trúc nữa hay không. Điều Cố Tri Viễn ghét nhất chính là có người làm xấu mặt Cố gia. Ông ta có thể ở trong nhà chịu thiệt hòi, bị mắng chửi cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể bị người ngoài nói ra nói vào, chỉ trích phán xét. Đây là điều khiến Cố Tri Viễn không thể chịu nổi nhất.

Cố Thanh Trúc ở bên ngoài mở y quán, vốn dĩ Cố Tri Viễn cũng không đồng ý nhưng vì lần trước nàng ở phủ An Quốc Công cứu Lục gia tiểu công tử, Lục gia sai người đặc biệt tới phủ nói lời cảm tạ, sau đó Cố Tri Viễn mới thay đổi suy nghĩ. Giờ Tần thị đặt ra vấn đề này, để Cố Tri Viễn nghe được người bên ngoài nói về Cố Thanh Trúc cùng Cố gia như thế nào, ông ta không tức giận mới là lạ.

Chỉ cần ông ta tức giận, Tần thị sẽ có thể lợi dụng ông ta đối phó với Cố Thanh Trúc. Lần trước bà ta bị Cố Thanh Trúc đối chọi trực diện không chút nể nang nên vẫn ghi hận trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui, bà ta cũng chỉ có thể dùng cách này. Gần đây trong tay bà ta không còn nhiều tiền, số người có thể sai bảo được đương nhiên cũng ít đi. Thêm vào đó, Cố Thanh Trúc còn ở bên ngoài bà ta sẽ càng khó khống chế, trước mắt bà ta vẫn nên tìm cách buộc nàng quay trở về, sau đó từ từ tìm cách dạy dỗ nàng.

Bà ta cố ý để Cố Tri Viễn nghe được mấy nha hoàn trong phòng bếp nói chuyện, đương nhiên đều là những lời đồn đại bậy bạ về Cố Thanh Trúc. Sau đó bà ta khóc lóc than thở với Cố Tri Viễn, nói rằng nếu vì chuyện của Cố Thanh Trúc mà làm ảnh hưởng đến hôn sự giữa Tam tiểu thư cùng Hạ gia thì biết phải làm sao. Vì mối hôn sự giữa Cố Ngọc Dao và Hạ gia mà Cố Tri Viễn đã phải dốc bao tâm sức, chắc chắn ông ta không muốn có bất kỳ chuyện gì làm ảnh hưởng. Ông ta không thể để cho Cố Thanh Trúc làm hỏng thanh danh của chính nàng, không những thế còn làm liên lụy đến thanh danh của đứa con gái khác của ông ta. Vì vậy Cố Tri Viễn liền nổi cơn thịnh nộ, gọi quản gia Phúc bá tới, sai hắn dẫn theo người tới Nhân Ân Đường bắt Cố Thanh Trúc trở về.

Thấy âm mưu sắp thành, trong lòng Tần thị vô cùng háo hức.

Khi thấy Cố Thanh Trúc từ bên ngoài bước vào, khỏi cần nói cũng biết Tần thị đắc ý đến nhường nào. Hôm nay bà ta phải xem xem, Cố Thanh Trúc còn có cách gì để thoát tội. Cố Tri Viễn có thể không so đo chuyện nàng vô lễ với mẹ kế trong phủ, nhưng lại không thể tha cho tội làm bại hoại thanh danh Cố gia, làm liên lụy tới con gái Cố gia.

Tần thị không hề lo lắng việc Thanh Trúc sẽ thanh minh cho bản thân như thế nào. Những lời đồn kiểu này là cách thức hại người tốn ít chi phí nhất. Chỉ cần mấy cái miệng xì xào là có thể hủy hoại hoàn toàn thanh danh của một người con gái, không những thế còn rất khó có thể tìm ra căn nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui