Trời lúc này đã xẩm tối, ở cổng tiểu khu người ra người vào không ngừng, mấy bé trai kích động chỉ sang bên này hò hét: "Oa, mấy cậu nhìn chiếc xe kia đi, ngầu bá cháy!"
Thời Văn Trạch nghe vậy liền nở nụ cười, đương nhiên là không thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời để bày tỏ tình yêu thương thân mật gần gũi với trẻ con trước mặt Lâm Tố, cho nên một tay anh nắm lấy tay lái, hơi nghiêng người sang một bên ——
Mấy bé trai hò hét chạy tới bên cạnh anh, như một bầy chim nhỏ hiếu động phi ra bốn phía, vẫy vẫy cánh, không ngó ngàng tới dầu nhớt xe máy dù chỉ một chút.
Một chiếc Lamborghini sang chảnh đậu ở ven đường.
Thời Văn Trạch: "......"
Quả nhiên Lâm Tố biết chiếc xe thể thao hào nhoáng này, cậu đi lên trước gõ gõ cửa kính: "Đỗ Tư Việt."
"Làm gì vậy, gọi cho cậu nửa ngày giời mà cậu không bắt máy." Một anh chàng để đầu đinh siêu ngầu hạ cửa kính xuống, "Này, cầm chìa khoá đi, mấy ngày này cậu lái chiếc Đại Ngưu (*) này đi, Ferrari của tôi đâu? Tôi còn phải lái về, có một người anh em chuẩn bị kết hôn muốn tập hợp một đoàn xe."
(*) Đại Ngưu (大牛): Tên viết tắt của hãng xe thể thao nổi tiếng thế giới Lamborghini
Ferrari của cậu hiện đang đậu vững vàng ở tầng ngầm số ba của phố kỹ thuật số kìa.
Lâm Tố không nhận chìa khoá: "Đưa đi rửa xe rồi, ngày kia tôi đưa tới cho cậu, chiếc xe này cũng không cần đâu, mấy nay tôi không hay ra ngoài."
"Cứ giữ lại mà lái, dù sao lúc rảnh rỗi cũng không có việc gì làm." Đỗ Tư Việt xuống xe, quàng vai cậu đi về phía tiểu khu, "Vào mượn WC nhà cậu trước đã.
Ấy, đằng sau có một chiếc motor kìa, vẫn luôn nhìn về phía bên này, có phải là không nhận ra tôi đúng không nhỉ?"
Lâm Tố xách tay hắn ném ra xa: "Chẳng ai nhận ra cậu đâu, đó là bạn tôi."
"Phải không đấy?" Đỗ Tư Việt quay đầu lại nhìn.
Thời Văn Trạch cũng đang nhìn hắn, gió thổi khiến vạt áo khoác của anh Thời tung bay, tóc đen hơi rối, hai mắt lạnh lẽo, trông như một siêu sao lãnh khốc tột cùng của thời loạn thế.
Từ nội tâm Đỗ Tư Việt phun ra một từ "Vãi": "Khí chất sát nhân biến thái của anh bạn này của cậu, trông có vẻ rất giống Giang Vũ Hạo đấy."
Giang Vũ Hạo là C vị của cuộc tuyển tú hai năm trước, hiện giờ đang rất hot.
Mà Đỗ Tư Việt là thực tập sinh cùng mùa với anh ta, vị phú nhị đại này từng một lòng ôm lý tưởng theo đuổi giấc mơ trong giới nghệ sĩ, lập chí muốn thay trời đổi đất, nhưng hiện thực vô cùng tàn khốc, hắn thậm chí còn chưa kịp kiếm ra tiền phát triển thực lực thì đã bị ban giám khảo gạt đi với tốc độ tia chớp, chỉ để lại một cái meme kinh điển 'Tôi không phải chị Lý.JPG' (*), lưu truyền rộng rãi trên internet, đúng ra mà nói thì là ca hát nhảy múa nửa ngày trời, trở về vẫn thành emoji.
(*) Một từ thông dụng trên internet, nghĩa là "Tôi không hiểu", từ 'hiểu' được thay bằng 'chị Lý' để có hiệu ứng hài hước.
Bắt nguồn từ một cụm từ "Chị Lý vội vàng thức dậy vào ban đêm" (起夜急李姐 / qǐ yè jí lǐ jiě) đồng âm với cụm "Sự hiểu biết ở cấp độ doanh nghiệp" (企业级理解 / Qǐyè jí lǐjiě) – ý chỉ một góc nhìn khó hiểu về các vấn đề, hoặc sự hiểu biết bị bóp méo một cách cố ý hoặc vô ý, trêu chọc sự hiểu biết đối với sự vật của đối phương, sau đó 'sự hiểu biết' dần bị thay bằng cái tên 'chị Lý'.
Cho nên hễ cứ rảnh rỗi là hắn phải diss quán quân Giang Vũ Hạo hai câu.
Lâm Tố không hề có chút hứng thú nào với những khoảnh khắc vừa yêu vừa hận trên sân thi đấu ấy, cậu nói: "Cậu mới giống tên sát nhân cuồng biến thái."
"Tôi chỉ thuận miệng so sánh một chút thôi mà." Đỗ Tư Việt buông cậu ra, nhanh chân đi tới trước mặt Thời Văn Trạch: "Xe này cải tiến nhìn được lắm, tôi cũng là bạn của Lâm Tố, xưng hô thế nào nhỉ?"
"Thời Văn Trạch."
"Tôi họ Đỗ, Đỗ Tư Việt."
Hắn lại đi vòng vòng quanh xe máy hai vòng, giơ ngón tay cái với Thời Văn Trạch: "Màu tuyệt đẹp, người anh em này, phải công nhận rằng cậu rất có thẩm mỹ đấy."
Thấy Đỗ Tư Việt lại phát tác chứng xã giao như thể sắp doạ người, trong một chốc một lát khó có thể ngừng lại được, Lâm Tố đành tự mình bước tới đuổi người đi: "Cậu không cần mượn WC nữa à?"
"Rồi rồi, tôi vào nhà cậu trước đây." Đỗ Tư Việt đung đưa chìa khoá xe, "Cậu không lấy tạm chiếc Đại Ngưu này thật à? Hiểu rồi, muốn lấy một chiếc trông khiêm tốn hơn đúng không, vậy mai tôi đưa con Porsche trong nhà tới cho cậu, tiện thể đổi Ferrari với cậu luôn, trong cái gara nhỏ hơn hình như còn một con Maybach, của ba tôi, cơ mà hơi cũ rồi."
Tuy rằng Thời Văn Trạch vẫn đang duy trì bộ mặt siêu sao lãnh khốc, nhưng không thể không thừa nhận, anh đã hơi hơi mịt mờ, dưới tiền đề là ngoại hình dáng dấp tuổi tác của cả hai người đều không chênh lệch bao nhiêu, thế mà đối phương đã có thể báo tên xế hộp như đi order đồ ăn, trong khi anh vẫn chỉ có kỳ nghỉ đông cố định cùng với năm hiểm một kim.
Lâm Tố đẩy Đỗ Tư Việt vào cửa lớn, sau đó hỏi Thời Văn Trạch: "Đi vào ngồi chút không?"
"Không cần đâu, cậu nghỉ ngơi sớm đi." Thời Văn Trạch đưa điện thoại cho cậu, "Mai tôi tới đón cậu, tối lên Wechat nhé."
Lâm Tố gật đầu: "Được."
Thời Văn Trạch đội mũ xe máy, lái xe rời khỏi hoa viên Thanh Hồ.
Lúc về đến cửa nhà thì vừa khéo gặp được anh giai cơm hộp tới giao cơm, tay trái anh ta xách bảy hộp cơm, tay phải khệ nệ treo hai bịch lẩu khô, một công việc giao đồ ăn bình thường bỗng chốc được bày ra với tư thế của nhân viên nhà bếp sẵn sàng lao vào cuộc chiến.
"Anh Thời, anh đợi chút, mấy thứ này đều là anh gọi đấy."
"......"
Nguyên thân của Hứa Du là một con Li Vẫn, nhưng Thời Văn Trạch vẫn cảm thấy tên này có một phần mấy huyết thống Thao Thiết trên người, nếu không thì sao thỉnh thoảng lại phải ăn một bữa nhiều khủng khiếp như vậy.
Anh xách cơm hộp về nhà, bỏ cái 'rầm' lên bàn máy tính: "Lần sau nếu có đơn đồ ăn dạng thùng cơm như thế này, làm ơn hãy đặt bằng chính tên của chú."
"Anh không phát hiện ra sao?" Hứa Du rút đũa ra, "Quán đồ ăn khuya Mỹ Mỹ Mỹ này chỉ cần thấy anh chốt đơn đặt hàng là lần nào cũng sẽ tặng thêm hai lon Coca không đường, chủ quán chắc chắn có ý xấu với anh."
Thời Văn Trạch không buồn nghe cậu ta lảm nhảm vớ vẩn, kéo ghế dựa lại gần: "Hôm nay trên đường đi anh nhìn thấy một chiếc Đại Ngưu đã cải tiến qua."
"Lamborghini?" Hứa Du vô cùng chăm chú gặm đầu vịt, "Con xe đấy trông phong cách phết."
Thời Văn Trạch nhắc nhở: "Chú không ngăn cản anh đôi câu à?"
"Lại đùa rồi, em còn không biết anh có bao nhiêu tiền tiết kiệm chắc." Đại Ngưu cái gì chứ, cười chết mất, vốn dĩ chẳng thể mua nổi, "Sự cố Ferrari second-hand em còn có thể nỗ lực giúp một phen, Lamborghini, anh cứ yên tâm ngắm nghía thế nào cũng được."
Thời Văn Trạch: Đệt.
Ngay cả tư cách cho vay cũng không có sao?
"Anh Thời, em nói thật, nếu anh thực sự muốn mua siêu xe, chi bằng anh cứ ra ngoài lập nghiệp đi." Hứa Du gặm xong đầu vịt lại chuyển sang gặm đầu thỏ, tốc độ ăn cơm có thể so được với bậc thầy chà mặt bàn, "Mấy minh tinh trên tivi ấy, em thấy mấy người đấy còn chẳng đẹp trai bằng anh, đặc biệt là cái tên Hạ gì Dương đang lên hotsearch, kém xa anh."
Hạ Gia Dương.
Radar của Thời Văn Trạch lại chuyển động, tri thức được học bổ túc lại từ từ bắt đầu, anh quay màn hính máy tính về phía mình, đứng đầu hotsearch quả nhiên là #Hạ Gia Dương làm đại sứ thương hiệu HOM#!
Lúc này điện thoại bỗng reo inh ỏi.
Người gọi tới là Lâm Tố, cậu đang ngồi trên sofa, nhìn cô em gái ánh mắt tha thiết tay chắp trước ngực đang ngồi trước mặt mình, sâu sắc cảm thấy chín năm giáo dục bắt buộc cũng có lúc thất bại.
Thấy cậu ngồi nửa ngày mà không hé răng, Lâm Lộ lại ôm lấy gối dựa bắt đầu lắc lư ngọ nguậy, trông y như một con sóc đất uống lộn thuốc.
Lâm Tố đành phải mở loa ngoài, hỏi người ở đầu dây bên kia: "Bây giờ cậu rảnh không?"
"Có, tôi vừa mới về nhà." Thời Văn Trạch đứng ở ngoài cửa hàng, "Sao thế?"
"Không có gì, là em gái tôi muốn hỏi vài câu." Lâm Tố hơi dừng lại, "Cậu làm thế nào lại biết được Hạ Gia Dương muốn làm đại sứ cho HOM? Trước đó không hề có tiếng gió đồn thổi gì, cả dàn fans đều chấn động hết rồi."
Thời Văn Trạch cũng kinh ngạc, thì ra cái bí mật này ghê gớm đến vậy sao, Lan Vi Vi sao lại biết Hạ Gia Dương muốn làm đại sứ cho HOM? Cô nàng trước giờ vẫn luôn tuyên bố rằng không hề có hứng thú với những minh tinh tuyến mười tám, kết quả lại còn biết nhiều hơn cả fans nhà người ta, đúng là một cô gái kỳ lạ trong giới theo đuổi thần tượng.
Đồng thời, Thời Văn Trạch cũng đang suy nghĩ, sao mà em gái cậu cũng cảm thấy hứng thú với Hạ Gia Dương chứ.
"Alo?" Lâm Tố nhìn màn hình điện thoại, chần chừ, "Cậu có đang nghe máy không?"
"Vẫn nghe." Thời Văn Trạch hoàn hồn, thực ra trong những tình huống như thế này, anh hoàn toàn có thể tìm bừa một lời nói dối để qua mặt, ví dụ như tình cờ lướt khu bình luận trên Weibo thì thấy được, nhưng tối nay không biết bị làm sao, có thể là do bị Lamborghini kích thích, cảm thấy bản thân mình cũng có chỗ hơn người, vì thế anh trả lời: "Ừm, vừa khéo tôi có một người bạn."
Lâm Lộ siết chặt gối dựa, em biết mà, quả nhiên là có quan hệ bên trong.
Lâm Tố lại hỏi: "Ngày mai có thể hẹn bạn cậu đi tham gia họp fans cùng được không?"
Vậy không ổn lắm đâu! Thời Văn Trạch nhớ tới khẩu khí của Lan Vi Vi khi bình luận về mấy minh tinh tuyến mười tám, anh cảm thấy nếu thực sự đưa cô nàng đến, có thể sẽ va chạm rồi nổ ra một án kiện hình sự oanh liệt với những fans chân ái của Hạ Gia Dương ở hiện trường.
"Mấy nay cô ấy đi công tác ở Bắc Kinh rồi."
"Vậy hả?" Lâm Tố vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, không dứt không được, bởi vì cánh tay đã bị Lâm Lộ siết sắp rụng ra tới nơi rồi, cậu cố nén lại sự đau đớn do giáo dục thất bại, duy trì ngữ điệu cao lãnh ưu nhã, nói chuyện với màn hình điện thoại được đặt sát trước mặt đang sắp sửa chui tọt vào miệng mình, "Vậy còn tin tức nội bộ gì không, liệu HOM có tài trợ để Hạ Gia Dương lên bìa chính của 《Style》 không?"
Từ từ, Style là cái gì nữa? Đối mặt với lĩnh vực xa lạ nằm ngoài lớp học bổ túc Lan thị này, Thời Văn Trạch nói: "Khả năng có, đợi lát nữa tôi qua hỏi."
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng hoan hô, Lâm Lộ bị ba chữ "Khả năng có" khiến cả người lâng lâng, từ sóc đất uống lộn thuốc tiến hoá thành sóc đất vui sướng, cô nhào lên hét vào điện thoại: "Cảm ơn anh nhé!"
Lâm Tố bị cô nhào vào người đau cả ngực, bắt đắc dĩ nhắc nhở: "Em cẩn thận chút chứ."
Lời nhắc nhở vừa mềm vừa nhẹ, không có ý trách móc, là sự dung túng hoàn toàn của anh trai dành cho em gái, dường như còn mang theo chút ý cười.
Thời Văn Trạch nghĩ, giống như lần đầu tiên Lâm Tố cười lúc hai người gặp lại nhau, con người cậu ấy trước giờ vẫn luôn không có nhiều biểu cảm, thoạt nhìn lạnh lùng xa cách, cho nên ngẫu nhiên nở một nụ cười sẽ khiến nụ cười ấy có vẻ đặc biệt quan trọng.
"Hai giờ chiều mai gặp nhau nhé." Lâm Tố ngồi dậy, "Tiểu Lộ tự lái xe, nó muốn tới sân chuẩn bị trước."
"Được." Thời Văn Trạch nói, "Đến lúc ấy tôi tới đón cậu."
Cúp điện thoại, Lâm Lộ ôm lấy cánh tay Lâm Tố cọ tới cọ lui, vẻ mặt hạnh phúc: "Anh, em nói chứ, không biết làm sao tự dưng anh lại muốn tới tham gia họp fans, thì ra là vì muốn cho bọn em tin tức tốt."
Tâm trạng của Lâm Tố lúc này đúng là một lời khó nói hết, một mặt cảm thấy em gái mình sao dễ bị lừa thế, tương lai không biết sẽ hời cho thằng cu nào, mặt khác lại không quên ngẫm nghĩ, bản thân mình giả vờ quan tâm, thực ra là bởi muốn lôi kéo mối quan hệ qua lại với Thời Văn Trạch, loại hành vi này thì có khác gì với mấy tay đàn ông đểu giả đâu chứ?
Để bù đắp cho sự áy náy trong lòng, cậu chủ động chuyển thêm tiền tiêu vặt cho em gái, dùng để mua thêm vài thứ đồ liên quan tới Hạ Gia Dương.
Một bên khác, Thời Văn Trạch cưỡi motor, thậm chí còn chưa kịp ăn chút lẩu khô của Hứa Du, vặn ga với tốc độ cao nhất phi thẳng tới một căn nhà trệt cũ trên phố Ngọc Song: "Lan Vi Vi!"
Cô gái đang buộc đai đeo xuất hiện trên ban công, vừa lô tóc vừa ngậm bàn chải đánh răng, phong thái giống hệt như bà chủ cho thuê.
Thời Văn Trạch dựa vào tường: "Giang hồ cứu gấp."
Lan Vi Vi: "......"
Ba tiếng sau, Thời Văn Trạch thắng lợi trở về.
Lần "thu hoạch lớn" này có hai hàm nghĩa quan trọng, một là anh được thoả sức bơi lội trong biển tri thức vô biên, hai là Lan Vi Vi cân nhắc mặt mũi ở số tệ yêu quái, khẩn cấp tìm cho anh một đống đồ liên quan đến Hạ Gia Dương, từ poster đến huy hiệu, từ tạp chí tới ký tên, phô trương loè loẹt, đa dạng chủng loại.
Thời Văn Trạch lật lật hai nhát, đại nghịch bất đạo chất vấn quyền uy: "Mấy thứ này trông có vẻ không đáng tiền cho lắm."
Lan Vi Vi cười lạnh: "Anh cứ yên tâm, chỗ tôi đều là hàng tốt cả, tuyệt đối không mua được trên thị trường đâu."
Trong nháy mắt ngắn ngủi, Thời Văn Trạch chợt nảy sinh ý nghĩ muốn đưa cô về Cục để xét nghiệm nước tiểu, ngữ điệu của mấy thành phần buôn ma tuý cũng không chuyên nghiệp được như thế này.
Tối nay Hứa Du ăn quá nhiều lẩu khô nên căng bụng mất ngủ, thấy phòng ngủ ở đối diện vẫn còn đang mở cửa, cậu ta lập tức xỏ dép lê bước vào.
Hứa Du vốn dĩ cho rằng Thời Văn Trạch có thể là đã thức tỉnh lương tâm, nhớ tới 《Đề án chỉ đạo về việc tích cực thúc đẩy việc áp dụng thiết bị an ninh công cộng mới để đẩy nhanh việc xây dựng xã hội Sơn Hải văn minh và hợp pháp》 tháng sau phải nộp, cho nên đang chong đèn thức đêm đánh chữ, ai ngờ đối phương vậy mà đang ngắm poster của thần tượng, còn thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng không ai phát hiện ra, lén lút dán kín khắp phòng.
Hứa Du lung lay trong gió, cảm thấy mình dường như đang đi xuyên thấu qua con người đứng trước mắt nọ, nhìn thấy được dì Vương ở phố đối diện trầm mê Cận Đông một cách say đắm.
=====
(*) Li Vẫn: loài linh thú có đầu rồng, thân cá, vảy toàn thân chắc khoẻ, có vây lưng, mang và đuôi dạng lông mao dài mịn óng ánh; được coi là hình tượng của tinh thần cầu tiến không ngừng nghỉ, ý chí kiên trì nhẫn nại vượt quá khó khăn chướng ngại trong cuộc sống để tự mình tinh tấn, thăng hoa (cre: artstation)
(*) Thao Thiết: một trong tứ đại hung thú của thần thoại Trung Hoa.
Theo 'Sơn Hải Kinh • Bắc Thứ Nhị Kinh': hung thú này có mặt người thân dê, mắt ở dưới nách, nanh hổ vuốt người, âm thanh phát ra như tiếng trẻ con; là biểu tượng của tham dục, thường được dùng để hình dung những kẻ tham ăn và tham lam.
(*) Lẩu khô: hay còn gọi là các món lẩu khô, là một trong những phương thức chế biến của ẩm thực Tứ Xuyên, có thể ăn trực tiếp, trong đó thường gồm chủ yếu các loại như khô gà, khô vịt, khô tôm, khô cua, khô cá, khô thỏ, khô sườn, khô bò, khô chay, v.v.