Thời Văn Trạch cảm thấy chuyện này khó mà giải thích được.
Cho nên anh quyết định lạnh lùng tàn nhẫn đến cùng: "Có việc gì?"
Hứa Du không trả lời, ánh mắt quét một vòng trong phòng, nhìn một lát, cậu ta bỗng thở dài một hơi, bước lên trước vỗ vai Thời Văn Trạch: "Anh Thời à, không sao cả, chuyện này không mất mặt đâu, nhưng thân là anh em tốt, em vẫn phải nhắc nhở anh, muốn kiếm tiền thông qua phát tán poster lậu, có làm cũng chẳng mua nổi Lamborghini."
Thời Văn Trạch: "......"
Hứa Du vẫn đang không ngừng cảm thán rằng chủ nghĩa phung phí thực sự rất có hại đối với con người.
Thời Văn Trạch không chứa chấp nổi cục phiền này, dứt khoát đuổi cậu ta ra ngoài, khoá trái cửa rồi xoay người nhìn đống poster của Hạ Gia Dương trải khắp giường, cũng cảm thấy đêm hôm nay quả thực dài đằng đẵng, chờ mãi để tới rạng sáng.
Cũng mất ngủ như vậy còn có Lâm Tố.
Trước khi đi ngủ cậu tới phòng để quần áo dạo một vòng, lẳng lặng tỉ mỉ phối màu, như thể ngày mai không phải sẽ đi tham gia họp fans mà là đi tham gia họp báo.
Để tránh bị lệch tone màu với hoàn cảnh, thậm chí cậu còn tự mình gọi điện cho KTV hỏi phong cách trang trí ghế lô, làm cho đối phương còn tưởng là bên phòng cháy chữa cháy tới kiểm tra, lập tức vội vàng hoảng hốt, ấp úng một hồi lâu, cuối cùng mới nặng nề nặn ra một câu: "Xin lãnh đạo yên tâm, bên chúng tôi thiết kế là tường bao trọn bởi da nhân tạo phòng hoả hoạn màu đỏ."
Lâm Tố nói cảm ơn, đồng thời cũng rất nghi hoặc, trong ngành này có thể loại xưng hô độc đáo vậy cơ à.
《Siberia · lam》 được đặt bên cạnh phòng để quần áo, cậu vẫn chưa cầm đi sửa, có thể là bởi vì dáng vẻ Thời Văn Trạch ngồi dưới tàng cây vuốt ve khung lồng kính khiến cậu cảm thấy bức tranh này có hỏng thì nó cũng đã trở thành một phần của bức tranh, thậm chí ý nghĩa của nó còn vượt xa bản thân bức tranh.
Nếu quan điểm này để đại danh Thương biết được, có lẽ người ta sẽ tuyên bố thu hồi bộ sưu tập tranh ngay tức thì, nhưng hắn lại không thể biết được, cho nên trước mắt vẫn cứ vô tư nhàn nhã ăn xúc xích và Dalieba (*) ở Liên Bang Nga đi.
Đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc, quay một vòng rồi lại một vòng.
Bạn đã từng nhìn thấy thành phố Cẩm lúc rạng sáng chưa?
Thời Văn Trạch & Lâm Tố: Cảm ơn, đã thấy.
Vì thế mà cả hai song song ngủ đến tận giữa trưa mới rời giường.
Đúng giờ Thời Văn Trạch đến hoa viên Thanh Hồ đón Lâm Tố, sau khi gặp nhau, hai người đều nhìn thấy dấu vết của việc sửa soạn trưng diện trên người đối phương.
Thời Văn Trạch mặc một cái áo thun mới, mới tới nỗi nếp gấp bên trên vẫn còn ngang ngang dọc dọc, mà tuy Lâm Tố có thể cố tình làm cho nó vô hình, nhưng cậu lại xịt nước hoa quá nhiều, như thể một khối đá thơm biết đi.
Hai người đồng thời đều cảm thấy hơi ê răng chút xíu.
Hạ Gia Dương, kiếp này coi như cậu thắng.
Lâm Tố chỉ vào cái túi to đùng trên mặt đất: "Cậu để gì trong đó vậy?"
Thời Văn Trạch trả lời: "Goods của Hạ Gia Dương, hay là cậu chọn trước đi, xem có cái gì thích hay không, còn lại tôi mang tới KTV."
Lâm Tố: Thật ra không cần đâu!
May mắn là Thời Văn Trạch cũng cảm thấy còn đứng đây nói nữa là sẽ bị mặt trời thiêu chết, cho nên đưa mũ bảo hiểm cho cậu, vội vàng kết thúc cuộc thảo luận về goods của Hạ Gia Dương.
Lâm Tố ngồi ở ghế sau xe máy, không hiểu nổi sao anh lại tích trữ nhiều goods như vậy, y như chuột trữ thóc qua mùa đông, cậu thắc mắc một lát, sau đó lại chợt nghĩ ra ban nãy mình bị các túi to đùng toàn đồ của Hạ Gia Dương kích thích, ấy vậy mà quên mất thiết lập ngồi xe bí ngô "không biết đội mũ bảo hiểm", cài khoá mũ một cách cực kỳ thành thạo, tâm trạng cậu lập tức càng rối rắm hơn, thậm chí còn không có thời gian để cảm nhận sự tăng tốc cuồng dã của vị vận động viên nam của đô thị này.
Emo (emotion) nhảy vọt.
Thời Văn Trạch đi theo chỉ dẫn, dừng xe trước cửa KTV Đại Phú Hào.
Mấy hôm nay tiệm kinh doanh không tốt lắm, một loạt nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi choàng vest nhìn thấy có khách tới, lập tức tươi cười chào đón, một nhóm người liên tục khen ngợi anh trai ngon giai xe đẹp, một nhóm người còn lại thì vây lấy bọn họ rồi đưa lên tầng hai, cho nên Thời Văn Trạch cũng chưa có cơ hội cảm nhận emo của Lâm Tố, huống hồ ngay chính bản thân anh cũng thấy hơi thấp thỏm.
Sự thấp thỏm này chủ yếu bắt nguồn từ việc kiến thức dữ trự không đủ.
Người ta tới KTV là để chúc mừng kỳ thi đại học đã kết thúc, còn kỳ thi đại học của anh lại sắp sửa bắt đầu ở KTV.
Lớp học nhỏ Lan thị, Fighting!
Từng hàng ghế lô lạnh lẽo, ánh đèn rực rỡ, ngay giữa màn hình lớn đang phát một ca khúc sống động tốc độ nhanh.
Đối mặt với khung cảnh vui vẻ rạo rực như ăn tết này, Lâm Tố đành phải thu lại nỗi sầu của mình trước.
Buổi họp fans lần này có tổng cộng hơn hai mươi người, đúng như trong dự kiến, tất cả đều là các cô gái trẻ mới mười mấy đôi mươi.
Bọn họ đều biết Lâm Lộ có anh trai, nhưng không ngờ tới anh trai này thế mà lại là trai đẹp, càng không ngờ tới trai đẹp còn có thể mua một tặng một, không khí trong phòng lập tức an tĩnh lại, chỉ có Hạ Gia Dương trong tivi đang rap bài rap của cậu ta.
"Giới thiệu chút nhé, đây là anh trai mình, Lâm Tố." Lâm Lộ nhảy xuống khỏi sofa, "Còn đây, anh Thời ——" cô hướng mắt sang phía Thời Văn Trạch, không chắc đối phương có tình nguyện để bại lộ thân phận hay không.
Nhưng em gái đúng là nghĩ nhiều rồi, trước mắt Thời Văn Trạch có bại lộ thì cũng chỉ có thân phận kỳ lân bại lộ được, tuy rằng cũng ngầu đấy, nhưng mà chẳng có xíu xiu liên quan gì tới "người trong nghề" mà fans muốn.
Anh chỉ vào cái túi to đùng trên mặt đất rồi lảng sang chuyện khác: "Những thứ này đều là goods mà bạn anh đưa, nếu mọi người không chê, có thể lấy thoải mái."
Tuy rằng các buổi họp fans hầu như đều có phần trao đổi goods với nhau, nhưng phần lớn là card nhỏ hoặc huy hiệu nhỏ, còn loại lấy túi to để làm đơn vị đo như thế này quả thực rất khó để người ta không tò mò, cho nên các cô gái sôi nổi chạy tới xem.
Nhân lúc có khoảng trống, Thời Văn Trạch kéo Lâm Tố ngồi vào góc, sau đó nhìn Lâm Lộ rồi nói: "Lần trước ở buổi biểu diễn sinh nhật của Hạ Gia Dương, hai bọn tôi đã gặp nhau, thì ra cô ấy là em gái cậu."
Lâm Tố "Ừ" một tiếng thật cao lãnh, tôi biết, không chỉ biết, mà tôi còn nhìn thấy tấm ảnh chụp cậu cầm cái bảng tiếp ứng kia cực kỳ say mê, ngạc nhiên không, bất ngờ không.
Cậu nhớ tới Thời Văn Trạch đứng chen bên cạnh Hạ Gia Dương trong video, lấy menu tỉ mỉ chọn cho mình một ly nước chanh, uống hai ngụm, chua tới nỗi khó thốt nên lời.
Bên cạnh cái túi to đùng ban nãy không ngừng phát ra những tiếng hô lên kinh ngạc, theo số decibel mà phán đoán, những món goods đó quả nhiên không tầm thường.
Lâm Lộ cũng mang vẻ mặt kích động, trong lòng Lâm Tố càng thêm chua xót, nghĩ thầm con bé này từ ngày đầu tiên Hạ Gia Dương tham gia tuyển tú đã bắt đầu nhiệt liệt kêu gọi ủng hộ cậu ta, các món goods từ xưa tới giờ không có cái gì là nó chưa từng nhìn thấy, ấy vậy mà hôm nay cũng bại dưới tay Thời Văn Trạch.
Bất cẩn quá mà, đáng lẽ ra hôm nay mình không nên ra ngoài.
Cậu đặt ly thuỷ tinh lên bàn, quay đầu hỏi: "Rốt cuộc cậu thích Hạ Gia Dương ở điểm gì thế?"
Vang lên rồi! Tiếng chuông thi đại học vang lên rồi!
Thời Văn Trạch đã chuẩn bị từ trước, lập tức đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn đã soạn: "Bởi vì cậu ấy hát hay nhảy giỏi, nghiêm túc chăm chỉ, không tranh không giành, không hề mưu mô."
Lâm Tố đau hết cả đầu, có thể, đừng khen thành nhóm từ bốn chữ như vậy được không!
Thời Văn Trạch hỏi: "Vậy còn cậu?"
Lâm Tố không giống anh, Lâm Tố không lén lút học thêm, cũng không hề có ý nghĩ muốn học thêm những thứ này bao giờ.
Nhưng cậu nhớ tới hồi còn học cấp ba, Thời Văn Trạch mượn xe đạp của chủ quầy bán đồ ăn vặt, chở cậu xuyên qua thành phố đi xem triển lãm tranh, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn dùng tình yêu để bao dung.
Không lý gì lại cứ mãi để đối phương nhân nhượng.
Cho nên cậu trả lời: "Tôi cũng cảm thấy Hạ Gia Dương hát hay nhảy đẹp."
Lúc này vừa khéo chuyển sang bài tiếp theo, là ca khúc solo debut của idol họ Hạ, bởi vì hồi ấy còn thiếu kinh nghiệm cho nên từ một bài rap mà tụng thành một bản nhạc Thiên Tân cổ mang hơi hướng độc đáo, cảm giác đây không phải xuất lò từ 101, mà là xuất lò từ Đức Vân Xã (*).
(*) Đức Vân Xã: nơi đào tạo nghệ sĩ hài thành công nhất ở showbiz Trung Quốc.
"......"
Thời Văn Trạch và Lâm Tố đều có cùng nghi vấn trong lòng, nhưng hai người họ không nói ra.
Dù sao thì bây giờ người ta đã không còn là học sinh cấp ba nông nổi nữa, mà là người trưởng thành ổn trọng.
Đống goods cũ của Lan Vi Vi đã khiến không khí buổi họp fans lần này tăng vọt, cũng là một bước đi đúng đắn chứng thực thân phận "người trong nghề" của Thời Văn Trạch, suy cho cùng không phải ai cũng có thể có được sổ lưu niệm bạn học thời cấp hai của Hạ Gia Dương, một đống chữ xấu như gà bới mà cũng khiến tình yêu của các fans lần nữa sôi trào, ríu rít tụm lại xem ảnh, tán thưởng không hổ là anh trai em.
Thời Văn Trạch đọc không hiểu, nhưng anh lại shock cực kỳ, cảm thấy cuộc đời đúng là không công bằng, cũng viết chữ xấu như nhau, ấy mà chữ của người ta thì được khen lấy khen để, còn 'nghệ thuật' của mình thì ai cũng lôi ra hắt hủi.
Lâm Tố gọi thêm một ly nước chanh nữa, định chuốc say tâm hồn mình.
Thời điểm Hạ Gia Dương mới debut cũng không được nổi, cho nên không có nhiều bài hát có thể phát hành.
Lúc cậu ta bắt đầu Rap ROUND 3, Thời Văn Trạch cảm thấy mình sắp hát theo tới nơi rồi, nếu lúc này ai đó đưa cho anh cái microphone chắc anh cũng sẽ hừ hừ hai câu.
Lâm Tố cầm lên ly lemon water (*) thứ ba trong hôm nay.
(*) cái này là theo nguyên văn của tác giả để vậy chứ không phải mình tự thay nhé =))
Thời Văn Trạch thấy Lâm Tố nãy giờ toàn uống đồ chua, sợ như thế sẽ hại cho dạ dày, anh định ra ngoài mua cho cậu mấy túi quả hạch trộn chanh cho cậu, nhưng vừa đứng lên đã bị Lâm Lộ kéo về, cô nàng háo hức chờ mong hỏi: "Anh Thời, em có thể hỏi anh một chuyện nữa được không ạ?"
"......"
Theo lý mà nói thì đương nhiên có thể hỏi, đây là em gái Lâm Tố, đừng nói chỉ hỏi một chuyện, thậm chí có cả mười vạn câu hỏi vì sao thì anh Thời của em chắc chắn cũng sẽ quan tâm săn sóc, kiên nhẫn trả lời.
Nhưng mấu chốt là ở chỗ, vấn đề này trăm phần trăm liên quan tới Hạ Gia Dương, mà anh lại trăm phần trăm chẳng thân quen gì với Hạ Gia Dương.
Chuyện tới mức này, cũng chỉ có những trọng điểm của Lan Vi Vi gói gọn lại chắc chắn sẽ không bị sót.
"Ngoài việc tài trợ cho tạp chí 《Style》, HOM còn sắp xếp hoạt động thời thượng nào khác không ạ? Tháng sau tạp chí 《Cách điệu》 sẽ có một hội đấu giá từ thiện, em nghe nói có rất nhiều siêu sao khác cũng tới."
Lâm Tố cũng nhìn sang đây.
Quả nhiên mọi sự hư vinh đều phải trả cái giá lớn, cơm không thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bậy, đề thi đại học xuất hiện câu hỏi làm thế nào để đo được hàm sóng lượng tử đi xuống, Thời Văn Trạch đọc đề nhưng không hiểu.
Lúc này điện thoại trong túi quần bất chợt rung lên.
Thời Văn Trạch nhân cơ hội đi ra ngoài ghế lô rồi nhìn, người gọi hiển thị Lan Vi Vi.
Cô ở đầu dây bên kia nói như bắn rap: "Anh Thời, tin tức mới nhất này, vị idol nhỏ mà anh đang theo đuổi ấy, tháng sau sẽ đi hội đấu giá từ thiện 《Cách điệu》, đi thảm đỏ cùng với idol nữ lâu năm Lê Vận của bên nhãn hiệu, xuất hiện cuối cùng trên sân khấu."
Không thể không thừa nhận, kỳ lân thực sự có điểm BUFF may mắn trên người.
Anh trở về hội trường, nhìn một đám thiếu nữ đang đứng trước mặt, chỉ nhả ra một chữ duy nhất: "Đi."
Cả hội trường rộ lên một tràng hoan hô, sau đó lập tức lại có người hỏi: "Thật hay giả vậy ạ, thế Hạ Hạ lên sân khấu cùng ai ạ?"
"Lê Vận."
"Lê Vận ư, đúng rồi, chị Lê Vận cũng là người phát ngôn của HOM, chị ấy nổi tiếng như vậy, chắc chắn sẽ xuất hiện cuối cùng nhỉ?"
"Đúng thế."
Lan Vi Vi, danh sư nổi tiếng của giới đu idol, trên con đường thi lên thạc sĩ nếu không có chị, đó chính là tổn thất của muôn vàn sinh viên!
Lâm Tố nhìn Thời Văn Trạch, cậu vẫn muốn uống nước chanh, nhưng cậu thực sự không uống nổi nữa, cho nên đành lấy điện thoại ra, sau khi mở khoá thì lập tức bị khung chat xanh lục nhảy lên dồn dập loạn mờ cả mắt.
Phối hợp với tường bao phòng hoả hoạn màu đỏ của KTV Đại Phú Hào, từ tấn công thị giác nhanh chóng tiến hoá thành ô nhiễm thị giác.
Lâm Tố vốn định không nhấn mở, nhưng điện thoại cứ rung hoài không có ý định ngừng lại.
Cậu đành phải ấn xuống nút gọi: "Đỗ Tư Việt, bây giờ tôi đang rất bận."
"Vậy chắc chắn cậu chưa đọc tin nhắn mà tôi gửi!" Giọng của người ở đầu dây bên kia tràn ngập niềm vui, "Không sao cả, bây giờ tôi thuật lại một lần nữa cho cậu nghe!"
"Tôi thực sự rất bận." Lâm Tố không thể không nhấn mạnh lại trọng điểm một lần nữa, "Cậu có thể đi tìm người khác rồi chia sẻ được không?"
"Không được!" Đỗ Tư Việt kích động dâng trào, "Người anh em, không dài dòng nữa, vô cùng biết ơn cậu đã để lại xe của tôi ở quảng trường khu kỹ thuật số!"
Lâm Tố: "?"
_____
(*) Deliaba: một loại bánh mì tròn kiểu Nga.