Khuôn mặt Lư Bình chợt biến sắc: “Là người nào vậy tiểu thư?!”
Là ai mà lại có thể vượt qua cả ám vệ của phủ Trấn Quốc công, đưa tin tức đến tận trong nội trạch của đại tiểu thư?
“Ta không nhìn thấy người đó, cũng chưa nói chuyện này cho ai hết!”
Lư Bình cúi mặt xuống nhìn chằm chằm mũi giày mình, suy nghĩ cẩn thận lại, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Nếu tin tức này thật sự là người ngoài đưa vào thì ám vệ bọn họ thật sự là tội đáng muôn chết…
“Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nghi ngờ, vì sao vô duyên vô cớ mà lại có tin tức từ tận Nam Cương muốn nói với ta, mà không phải trưởng bối Bạch gia ở đó! Lại còn cố tình chọn ngày xuất giá của nhị muội nữa.
”
Bạch Khanh Ngôn dừng bước chân, bình tĩnh nhìn Lư Bình, vẻ mặt ngưng trọng: “Cho nên, ngày mai ta muốn thúc thay ta tới Túy An phường, chú ý xem ở đó có người nào khả nghi không……”
Bạch Khanh Ngôn muốn Lư Bình tới đường Trường An để biết được rõ ràng chi tiết Lương Vương bị ám sát như thế nào, tốt nhất có thể biết được ai là người hành thích, lỡ như Bạch Cẩm Tú không thể tránh khỏi việc dính vào vụ ám sát Lương Vương, có Lư Bình ở đó thì chí ít Bạch Cẩm Tú cũng sẽ không mất mạng.
Bạch Khanh Ngôn không có cách nào nói thẳng với Lư Bình rằng Lương Vương sẽ bị ám sát, nên mới nghĩ ra cách nói như vậy.
“Lư Bình tuân mệnh tiểu thư.
” Lư Bình trịnh trọng nói.
“Bình thúc nhớ phải thật cẩn thận, nếu thầy người nào đáng nghi thì về tra xét rõ ràng, tránh để cho cả phủ Quốc Công phủ rơi vào trong bẫy rập của người khác.
” Bạch Khanh Ngôn dặn dò.
“Đại tiểu thư yên tâm, Lư Bình biết phải làm thế nào.
”
Lư Bình đem chiếc ô trong tay giao cho Xuân Đào, hành lễ với Bạch Khanh Ngôn rồi mới vội vàng rời đi.
Thấy Bạch Khanh Ngôn chăm chú nhìn bóng dáng Lư Bình tới xuất thần, Xuân Đào thấp giọng nhắc nhở: “Đại tiểu thư, chúng ta trở về viện đổi y phục rực rỡ hơn đi! Lát nữa họa sư tới vẽ chân dung, nhan sắc và xiêm y được vẽ trong tranh cũng đẹp hơn chút.
”
Nàng thu hồi ánh mắt, bởi vì bệnh lâu ngày nên cơ thể dễ mệt mỏi, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ: “Ta mệt rồi, không muốn đi xem náo nhiệt…… Về thôi.
”
Lúc Bạch Khanh Ngôn trở lại Thanh Huy Viện, Thẩm Thanh Trúc đã đứng chờ một lúc ở dưới hàng lang rồi.
Nhìn Thẩm Thanh Trúc trẻ trung hoạt bát trước mặt, hốc mắt nàng cay xè.
.
Thẩm Thanh Trúc đã lớn lên từ nhỏ bên cạnh Bạch Khanh Ngôn, tuy trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng lại càng giống tỷ muội hơn.
Năm mười tuổi ấy, nàng khí phách cầu xin tổ phụ mang theo nàng ra chiến trường cùng.
Tổ phụ cho nàng thời gian hai năm, nói nếu trong hai năm nàng có thể huấn luyện ra đội nữ ám vệ thì sẽ đồng ý dẫn nàng tới tiền tuyến.
Thẩm Thanh Trúc chính là người lúc ấy Bạch Khanh Ngôn chọn trúng.
Sau này đội nữ ám vệ đã nhiều lần bảo hộ nàng chu toàn ở sa trường.
Năm 16 tuổi là lần thứ hai nàng giả nam trang đi theo tổ phụ ra tới chiến trường, lại không may bị quân địch xuyên giáo qua bụng, trong mùa đông khắc nghiệt ngã xuống thượng nguồn chảy xiết.
Đội ám vệ gần như mất mạng toàn bộ mới có thể cứu được nàng ra từ trong dòng xoáy nước.