“Ta vốn cho rằng bên ngoài Tần thế tử nổi danh là có tài, là tướng sĩ tốt của Đại Đô Thành.
Không nghĩ đến ngươi lại là người như vậy, thê tử mới tân hôn bị muội muội của ngươi hại đến mức hôn mê bất tỉnh, vậy mà ngươi vẫn còn nhã hứng đi Phồn Tinh Lâu ngâm thơ đối đáp! Hóa ra ngươi là người như vậy sao?!” Nhị phu nhân ôm ngực, khóc ra thành tiếng.
“Hôn mê bất tỉnh?!” Mặt Tần Lãng hiện vẻ kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Hầu phu nhân Tương thị: “Rõ ràng mẫu thân đã nói với ta.....”
“Hầu gia!” Hầu phu nhân Tương thị hoảng hốt, vội nói trước Tần Lãng một bước: “Là thiếp để Thế tử gia đi tham gia hội thơ, dù việc ở nội trạch có lớn thế nào, cũng không thể chậm trễ tiền đồ của nam nhi a! Cũng là lỗi của thiếp.....!Thiếp cũng không nghĩ tới Cẩm Tú lại bệnh nặng đến vậy! Sau khi biết Cẩm Tú bị thương thiếp liền phái người đi mời thái y đến! Thái y nói chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi! Hôm nay Nhị phu nhân lại mang đến một đại phu thôn quê, nói Cẩm Tú sắp không qua khỏi, thiếp cũng không biết tin ai nữa!”
Hầu phu nhân Tưởng thị sao có thể để Tần Lãng nói ra chuyện bà ta lừa hắn trước mặt dân chúng như vậy được, chỉ có thể diễn thành một dạng ủy khuất mười phần.
Tam tiểu thư Bạch Cẩm Đồng đứng bên xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng: “Đại phu thôn quê?! Đây là lần đầu tiên ta nghe người ta gọi sư huynh của Hoàng Thái y ở Thái y viện.....!là đại phu thôn quê đó!”
Tần Lãng nhếch môi, tay đặt cạnh người siết chặt, sắc mặt ngày càng khó coi.
Hắn không thể nói với bách tính đang xem náo nhiệt rằng, Tưởng thị không để hắn đi xem Bạch Cẩm Tú, nói nam nhân thấy máu là điềm xấu.
Tưởng thị còn nói Bạch Cẩm Tú rất tốt, bà ta sợ thân thể Bạch Cẩm Tú nhiễm lạnh để lại mầm bệnh sau này nên mới để nàng tĩnh dưỡng trên giường, lại sai cháu trai họ của bà ta kéo hắn đi tham gia hội thơ ở Phồn Tinh Lâu.
Bạch Khanh Ngôn cười lạnh: “Ý của Hầu phu nhân là Nhị muội của ta bất hiếu không chịu tỉnh lại, khiến Nhị thẩm đau lòng sao?! Xin hỏi Hầu phu nhân mời vị Thái y nào? Ta sẽ để Tưởng ma ma cầm danh thiếp đi mời, tiện thể mời luôn Hoàng Thái y đến, ba vị cùng lúc chẩn đoán xem rốt cuộc thương thế của Nhị muội ta ra sao!”
Tưởng thị sắc mặt trắng bệch, bà ta nào nghĩ đến Bạch gia lại có thể mời đại phu nổi danh bên ngoài đến chẩn bệnh cho Bạch Cẩm Tú.
“Hầu phu nhân.....!Ngài nói xem đã mời vị Thái y nào đi?!” Tam tiểu thư Bạch Cẩm Đồng gặng hỏi.
Tần Lãng nhắm mắt lại, vén y phục lên, quỳ xuống trước mặt Lưu thị, trịnh trọng dập đầu: “Nhạc mẫu đại nhân, tất cả là do lỗi của tiểu tế!”
“Ta không đảm đương được tiếng nhạc mẫu này của ngươi! Cái xưng hô này của ngươi, chính là bùa đòi mạng đoạt lấy tính mạng nữ nhi của ta!” Nhị phu nhân lên xe ngựa, khóc nức nở nói: “Hồi phủ!”