Nhị phu nhân Lưu thị đang canh giữ bên giường của Bạch Cẩm Tú, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nữ nhi, nước mắt tuôn trào, nhỏ giọng gọi tên nàng.
Hoàng Thái y ở Thái y viện cùng sư huynh của ông, đang thương lượng làm thế nào kê đơn cho Bạch Cẩm Tú ở gian ngoài.
Sắc mặt của Trưởng công chúa cùng các vị phu nhân đều nặng nề, canh giữ trong phòng Bạch Cẩm Tú, chờ đợi chẩn đoán của đại phu.
Tam tiểu thư Bạch Cẩm Đồng nhìn Bạch Cẩm Tú đã bị giày vò đến mức như vậy, bị không khí trong phòng ép đến nghẹt thở.
Nàng vén rèm ra ngoài hít thở, liền thấy biểu huynh Trần Khánh Sinh của Xuân Đào đang cung kính khom người, nhỏ giọng nói chuyện với Bạch Khanh Ngôn ở dưới hiên.
Trần Khánh Sinh thấy có người từ trong nhà đi ra, giọng nói liền nhỏ lại, đứng bên cạnh Bạch Khanh Ngôn, cung kính hành lễ với Bạch Cẩm Đồng: “Tam tiểu thư.”
“Ngươi đi đi!” Bạch Khanh Ngôn nói với Trần Khánh Sinh.
Bạch Cẩm Đồng nhìn bóng lưng vội vàng của Trần Khánh Sinh, đi đến bên Bạch Khanh Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Hình như là biểu huynh của Xuân Đào, Trưởng tỷ có việc sai khiến hắn sao?”
Bạch Khanh Ngôn siết chặt lại áo lông chồn, đi cùng Bạch Cẩm Đồng đến bên lò sưởi.
Trần Khánh Sinh này, Bạch Khanh Ngôn dự tính để hắn đi theo Bạch Cẩm Đồng.
Nàng ôn nhu nói: “Trần Khánh Sinh này rất giỏi giao lưu với người khác, ở Đại Đô Thành.....!từ tam giáo cửu lưu, tiểu nhị của quán trà, chưởng quỹ, cho đến quan lại quyền quý hay quản sự, tay sai các phủ, chỉ cần hắn có thể kết giao, thì tin tức gì hắn cũng có thể nghe ngóng.
Nếu ngày mười lăm tháng giêng, muội ra ngoài liền mang hắn đi theo, sẽ có thể giúp ích cho muội.”
“Trưởng tỷ.....” Cổ họng Bạch Cẩm Đồng lên xuống, nhớ tới hôm đó Bạch Khanh Ngôn nói với nàng rõ ràng như vậy, phân tích tình cảnh Bạch gia thông thấu, triệt để, liền cảm thấy trên vai gánh trọng trách nặng tựa ngàn cân.
Vừa rồi, Bạch Khanh Ngôn chỉ phái Trần Khánh Sinh đi hết tất cả quán trà, tửu lâu trăng hoa loan truyền tin tức tại cửa phủ Trung Dũng Hầu hôm nay.
Nàng muốn thúc đẩy danh tiếng đỉnh thiên lập địa, quang minh lỗi lạc của phủ Trấn Quốc Công ngày một vang xa.
Đây chính là khảo nghiệm của nàng đối với Trần Khánh Sinh, nếu việc này giải quyết ổn thỏa, nàng liền an bài hắn đến bên người Bạch Cẩm Đồng, không nghĩ rằng năng lực của Trần Khánh Sinh tốt hơn so với nàng dự tính nhiều.
Hoàn toàn không cần thiết để người phủ Trấn Quốc Công xuất đầu lộ diện, kể cả hắn cũng không lộ mặt, chỉ dùng mối quan hệ của hắn để lan truyền tin tức, thủ đoạn dứt khoát, thành thục.
Lúc nàng đang nói chuyện cùng Bạch Cẩm Đồng, bà tử giữ cửa liền vội vàng chạy vào Thanh Trúc Viện, rảo bước đến dưới hiên nói với thủ vệ: “Nhờ các vị thông báo một tiếng với Tưởng ma ma, Thế tử phủ Trung Dũng Hầu mang theo chùm mận gai đến phủ chúng ta, nói hắn đáng bị phạt, quỳ ngoài cửa phủ không chịu tiến vào.
Cháu trai ruột của Hữu tướng cùng với mấy vị công tử thân thiết cũng theo tới, hình như họ đều đã uống chút rượu, mấy người chúng tôi cũng không biết xử lý ra sao.”
Bạch Cẩm Đồng cảm thấy ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Khanh Ngôn vẫn đang trấn tĩnh như thường.
Phu thê cho dù có mâu thuẫn lớn đến thế nào, nhà trai sẽ chọn ngày đến nhà tạ lỗi với trưởng bối.
Nhưng có gia đình quyền quý nào lại đến tạ lỗi với thê tử, đây không phải là muốn xấu mặt với toàn thiên hạ hay sao.
Nhưng Bạch Cẩm Đồng nghĩ lại cũng hiểu được, chuyện hôm nay huyên náo lớn như vậy, nếu phủ Trung Dũng Hầu không đưa ra một lời giải thích, liền khó mà thu dọn tàn cục.