Đích Trưởng Nữ

Rất nhanh xe ngựa đi tới Vân vương phủ. Triệu Khả Nhiên xuống xe ngựa, nhìn Vân vương phủ, ngược lại rất cảm khái. Dường như cho tới nay, nàng cũng chỉ đến Vân vương phủ một lần, đó chính là đại hôn của Lâm Tú Tú, nàng đến dự tiệc. Vốn cho là, chỉ bằng quan hệ giữa nàng và Lâm Tú Tú, nàng sẽ không trở lại, nhưng không nghĩ rằng hôm nay vẫn phải tới.

“Khả Nhiên, là ngươi sao? Ngươi cũng tới rồi?”

Lúc Triệu Khả Nhiên vẫn đang xúc động, từ sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc. Nàng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Vân Y Y đang cười đi tới.

Thấy được người quen, Triệu Khả Nhiên nâng lên cười sáng lạn, “Y Y, ngươi cũng tới rồi! Thật sự đã lâu không gặp.”

“Khả Nhiên, thật sự đã lâu cũng không thấy ngươi.” Vân Y Y đi lên phía trước, khoác tay Triệu Khả Nhiên, thoạt nhìn rất vui mừng, “Chúng ta thật sự đã lâu không gặp, sau khi ngươi mang thai, dường như cũng ít ra ngoài.”

Thấy động tác Vân Y Y, theo bản năng Thi Hương muốn mở miệng ngăn cản. Nhưng, nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Triệu Khả Nhiên, nàng không làm như vậy.

“Ngươi còn dám nói!” Triệu Khả Nhiên giả bộ tức giận mở miệng nói, “Ta ở trong vương phủ cũng buồn chết, ngươi cũng không tới thăm ta. Ngươi sao giống hảo tỷ muội gì chứ!”

“Thật xin lỗi, ta không phải cố ý.” Thấy Triệu Khả Nhiên hình như tức giận, Vân Y Y vội vàng mở miệng giải thích, “Thật ra thì ta cũng muốn đi thăm ngươi, chỉ là gần đây thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, ta thật sự không rảnh. Ta thật sự là không cố ý, ngàn vạn lần không được tức giận!”

Thấy dáng vẻ Vân Y Y gấp gáp giải thích như vậy, Triệu Khả Nhiên không nhịn được hì hì một tiếng, cười, “Y Y, ngươi không cần khẩn trương như vậy, ta cũng chỉ nói giỡn mà thôi, ngươi đừng vội.”

“Khả Nhiên, ngươi lừa ta.” Thấy khuôn mặt Triệu Khả Nhiên tươi cười, Vân Y Y cũng biết mình bị đùa giỡn, “Sao ngươi có thể như vậy! Làm hại người ta còn tưởng rằng ngươi tức giận.”

“Được rồi được rồi, đều là ta không đúng.” Triệu Khả Nhiên vội vàng nói xin lỗi, “Chỉ là, cái người này thời gian dài cũng không đến thăm ta... ta thật sự có chút mất mác!”

“Ha ha, thật sao?” Nói đến điều này, Vân Y Y thật sự có chút ngượng ngùng.

“Đúng rồi, Y Y, ta có một chuyện cũng muốn hỏi ngươi.” Triệu Khả Nhiên nhìn chung quanh một chút, đến bên tai Vân Y Y, nhỏ giọng hỏi, “Chuyện của Hàn vương, có ảnh hưởng đến ngươi và Dật vương không?”

Vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt Vân Y Y thoáng qua tia chán nản, nhưng, rất nhanh, nàng lại cười tươi như hoa, “Khả Nhiên, ngươi không cần lo lắng, mặc dù bình thường quan hệ giữa Dật ca ca và Hàn vương tốt hơn, nhưng lần này gây chuyện phiền toái cuối cùng là Hàn vương, phụ hoàng sẽ không trách tội Dật ca ca. Hơn nữa còn có phụ thân ta che chở, chúng ta không có việc gì, ngươi cứ yên tâm.”

“Vậy thì tốt!” Nhìn thấy dáng vẻ Vân Y Y hình như không muốn tán gẫu nhiều, Triệu Khả Nhiên cũng không miễn cưỡng, nhưng mà, “Nếu có gì cần giúp một tay, nhất định phải tới tìm ta, chỉ cần ta có khả năng, ta sẽ hết sức giúp một tay.”

“Khả Nhiên, cám ơn ngươi.” Vân Y Y thật lòng lên tiếng nói cám ơn. Nàng biết, hiện tại Khả Nhiên có thể cho mình một cam kết như vậy đã là rất không dễ dàng rồi, nàng không nhịn được thở dài một cái, “Ngươi đối với ta thật tốt. Nhưng còn, Tú Tú nàng lại…”

“Thì sao, gần đây các ngươi giận dỗi sao?” Triệu Khả Nhiên cau mày mở miệng hỏi. diiendaanleequyydoon

Lâm Tú Tú và Y Y cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa hai người càng không phải nói. Nhưng tại sao Y Y dường như có chút khó xử? Vào lúc này, không phải Lâm Tú Tú nên ở bên cạnh nàng an ủi nàng mới đúng sao? Làm sao vừa nhắc đến lại có dáng vẻ này?

“Không có, gần đây chúng ta cũng không có gặp mặt, sao có cơ hội cãi nhau chứ!” Lúc Vân Y Y nói vẫn có chút đau lòng, “Mấy ngày nay, trong lòng ta rất phiền muộn, muốn tìm người tán gẫu, nhưng bây giờ ngươi mang thai, ta cũng ngại quấy rầy ngươi, cho nên muốn tìm Tú Tú, nhưng nàng luôn từ chối, chính là không gặp ta.”

Rốt cuộc Triệu Khả Nhiên cũng hiểu rõ sự việc. Lâm Tú Tú vốn là một người tâm cơ rất sâu, xem ra ban đầu nàng giao hảo với Y Y, cũng chỉ vì địa vị của Y Y, cho nên hiện tại mới không muốn gặp Y Y, không ngờ, hảo tỷ muội kết giao nhiều năm, Lâm Tú Tú cũng có thể làm đến mức này, thật đúng là đủ vô sỉ.

Nhưng mà, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, Triệu Khả Nhiên vẫn mở miệng khuyên, “Y Y, ngươi không cần nghĩ quá nhiều, không chừng Tú Tú thật có chuyện! Ngươi xem, nếu nàng muốn tránh ngươi, vậy hôm nay cũng sẽ không mời rồi.”

“Khả Nhiên, ngươi không phải cần an ủi ta.” Vân Y Y cười lắc đầu, “Trải qua nhiều việc như vậy, ta cũng không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện như trước kia nữa, ta biết rõ tại sao nàng không muốn gặp ta. Nhân tình lạnh ấm, từ xưa tới nay thêm gấm thêm hoa dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó khăn, ta cũng vậy không trách nàng.”

“Được rồi, không cần nghĩ quá nhiều.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Mặc kệ nói thế nào cũng được, hôm nay chúng ta đến ngắm hoa, không cần than thở ở đây, chúng ta vẫn vào nhanh thôi!”

“Được.”

Vì vậy hai người rất nhanh tiến vào Vân vương phủ, dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, đi đến hoa viên. Đến hoa viên, Triệu Khả Nhiên mới phát hiện, hôm nay người tới thật sự không ít! Thái tử phi Tần Y Miểu, thứ phi Thái tử Triệu Khả Nhân, còn có những phu nhân khác, ngay cả người hiện tại không ổn Hàn vương phi cũng tới.

Triệu Khả Nhiên thật sự không biết rốt cuộc Lâm Tú Tú muốn làm gì, nếu không, tại sao lại mời nhiều người đến như vậy. Còn nữa, rốt cuộc hôm nay nàng muốn làm gì?

“Khả Nhiên , Y Y, các ngươi đã tới!”

Đang lúc Triệu Khả Nhiên còn đang suy tư, Lâm Tú Tú cũng đã tươi cười nghênh đón, rất nhiệt tình mở miệng, “Sao các ngươi tới trễ như thế! Tất cả mọi người đang đợi các ngươi đó!”

“Vậy sao?” Trường hợp như vậy, Triệu Khả Nhiên tự nhiên không có thể mang lên bộ mặt đen, nếu không, mọi người cũng chỉ cảm thấy ngươi ỷ sủng mà kiêu mà thôi, “Ta còn tưởng rằng ta tới quá sớm! Không ngờ tất cả mọi người đã đến đủ.”

Triệu Khả Nhiên và Vân Y Y đi theo Lâm Tú Tú đến lương đình, tất cả mọi người đã ngồi bên trong.

Cùng mọi người chào hỏi, Triệu Khả Nhiên ngồi vào bàn, cùng bàn với nàng ngồi còn có Vân Y Y, Lâm Tú Tú, Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhân và vị có tình cảnh lúng túng Hàn vương phi.

Triệu Khả Nhiên nhìn Tần Y Miểu, mở miệng chúc mừng, “Biểu tỷ, không phải là gọi Thái tử phi, chúc mừng tỷ mang thai, vốn dĩ muốn tự mình đến phủ Thái tử chúc mừng tỷ, nhưng bởi vì thân thể không được tốt, hơn nữa hiện tại ta cũng mang thai, có chút kiêng kỵ, cho nên cũng không có đi.”

“Không sao.” Tần Y Miểu tâm tình rất tốt, “Ta cũng biết rõ trước đó muội ở trên phố, gặp tập kích tình, muội không có việc gì là tốt rồi. Mặc dù hai người chúng ta cũng mang thai, nhưng cũng không có cái gì kiêng kỵ. Nếu như nuội rảnh rỗi, vậy thì tới phủ Thái tử thăm ta đi! Hiện tại hai chúng ta cũng đã mang thai, vừa lúc có thể làm bạn, tán gẫu một chút.”

Thái độ Tần Y Miểu đối với Triệu Khả Nhiên rất tốt. Bởi vì cho tới nay, giữa hai người cũng không có xung đột lợi ích gì. Hơn nữa nói trắng ra là, trước kia, Triệu Khả Nhiên còn hữu ý vô ý đã giúp nàng nhiều lần. Nhất là lần này nàng mang thai, thật ra thì nói thật, cũng bởi vì Triệu Khả Nhiên. Cho nên, đối mặt với Triệu Khả Nhiên, nàng vẫn cười rất vui vẻ.

“Tốt!” Triệu Khả Nhiên cười trả lời, “Đến lúc đó, Thái tử phi tỷ không cần ghét bỏ ta phiền là được.”

“Được rồi, hai người các ngươi không cần ngươi tới ta đi.” Lâm Tú tú mở miệng cười nói, “Đừng quên chúng ta còn ở đây! Các ngươi không cần bỏ quên chúng ta!”

“Làm sao có thể chứ?” Tần Y Miểu cười nhìn Lâm Tú Tú, “Vân vương phi nói đùa, chúng ta dù  quên người nào, cũng sẽ không quên ngươi! Phải biết hôm nay ngươi làm chủ nha!”

“Thái tử phi không nên khách khí, người kêu ta Tú Tú là được.” Lâm Tú Tú cười vô cùng dịu dàng, “Mọi người đều là chị em dâu! Ta thấy sắp đến hè, thừa dịp thời tiết còn mát mẻ, tìm một cơ hội, mọi người tụ họp một chút, tăng thêm tình cảm của mọi người!”

“Phải không? Gần đây Vân vương phi bận rộn như vậy, còn phải dành thời gian chiêu đãi chúng ta, thật sự là áy náy!” Vân Y Y mở miệng trong giọng nói tràn đầy châm chọc, dù sao gần đây lúc nàng tìm Lâm Tú Tú, nàng luôn lấy lý do này cự tuyệt mình.

Mọi người luôn cho rằng quan hệ giữa Lâm Tú Tú và Vân Y Y tương đối tốt, nhưng bây giờ Vân Y Y lại nói ra lời này, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chỉ là, cũng bởi vì Vân Y Y nói, không khí của hiện trường có chút lạnh ngưng. diiendaanleequyydoon

“Y Y, ngươi đang nói gì vậy!” Nét mặt Lâm Tú Tú có chút lúng túng, “Gần đây ta vì chuẩn bị lần tụ hội này mới tương đối bận rộn mà thôi. Sau lần tụ hội này, ta sẽ tương đối thanh nhàn, nếu ngươi rảnh rỗi, chúng ta tìm một cơ hội tụ họp một chút!”

Sắc mặt Vân Y Y không được tốt, vì để tránh cho nàng nói ra cái gì không tốt, Triệu Khả Nhiên vội vàng kéo y phục nàng một chút, nhẹ nhàng lắc đầu nhìn nàng một cái.

Vân Y Y cũng rất hiểu dưới tình huống bây giờ, thật không nên hành động theo cảm tình, nhất là bây giờ tất cả mọi người đang nhìn, nếu lúc này mình gây ra chuyện tiếu lâm gì, vậy thì thật sự sẽ trở thành cái chuôi cho người ta nắm.

“Tú Tú, xem ngươi nói đi đâu kìa.” Vân Y Y cười, nhưng nụ cười không đạt đáy mắt, “Chúng ta là hảo tỷ muội nhiều năm! Dĩ nhiên thường tụ họp một chút, nếu có thời gian, ngươi cứ đến tìm ta. Dù sao ta cũng có rất nhiều thời gian.”

“Được, vậy thì một lời đã định.” Lâm Tú Tú cười lên tiếng.

Rất nhanh, không khí của hiện trường lại bắt đầu náo nhiệt. Đang lúc tất cả mọi người vui mừng vừa nói chuyện, đột nhiên Lâm Tú Tú đứng lên, cầm một ly trà, đi tới bên cạnh Triệu Khả Nhiên.

“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi.

Thấy bộ dạng Lâm Tú Tú, Triệu Khả Nhiên cũng biết Lâm Tú Tú muốn bắt đầu. Nàng cũng sẽ không tin tưởng hôm nay Lâm Tú Tú tìm nàng, chỉ đơn thuần muốn ngắm hoa mà thôi, nàng không phải ngu ngốc, sẽ không tin tưởng cái cớ như vậy.

Mà những người khác, thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng đều tràn đầy nghi ngờ, cũng không biết rốt cuộc Lâm Tú Tú muốn làm gì. Nhưng họ cũng không tiện mở miệng hỏi.

Đối mặt với ánh mắt suy đoán của mọi người, Lâm Tú Tú cũng tự nhiên thanh thản, mở miệng nói, “Khả Nhiên, trước đó, giữa ta và ngươi có lẽ có một chút hiểu lầm! Dẫn đến giữa hai người chúng ta sinh ra một chút khoảng cách. Hiện tại, ở đây ta nhận lỗi với ngươi. Nếu ngươi nguyện ý tha thứ cho ta, vậy thì uống ly trà này đi!”

Nghe Lâm Tú Tú nói, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là muốn nói xin lỗi! Không trách được còn phải châm trà? Nhưng mà, rốt cuộc giữa hai người trước kia đã xảy ra chuyện gì! Lại còn phải dâng trà nhận lỗi, phải có chuyện gì lớn, nhưng là chuyện lớn, cũng không biết Húc vương phi có tiếp nhận lời xin lỗi của Vân vương phi hay không?

Mà Triệu Khả Nhiên nghe Lâm Tú Tú nói, nói thật, một chữ nàng cũng không tin. Nhất là châm trà nhận lỗi cái gì. Rốt cuộc Lâm Tú Tú muốn làm gì chứ? Còn nữa, trong chén trà kia chắc phải có thêm thứ khác đi!

Nhìn Triệu Khả Nhiên không có bất kỳ phản ứng, sắc mặt Lâm Tú Tú trở nên thương cảm, thậm chí trong hốc mắt còn mang theo nước mắt, dường như sẽ rớt xuống bất cứ lúc nào, “Khả Nhiên, ngươi có đồng ý tha thứ cho ta hay không?”

Nhìn bộ dạng muốn khóc của Lâm Tú Tú, trong lòng mọi người đều nghiêng về nàng, đang lúc mọi người nhìn, cho dù xảy ra chuyện gì, bây giờ người ta đã nói xin lỗi, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người nói xin lỗi, đã cho Triệu Khả Nhiên mặt mũi, nếu vào lúc này nàng không tiếp nhận, vậy mọi người nhất định sẽ cảm thấy nàng chính là một người không nói lý lẽ.

Đối với chuyện xảy ra như vậy, trong lòng Triệu Khả Nhiên cũng rất rõ ràng, chỉ là, mình cũng không phải là quả hồng mềm, Lâm Tú Tú cũng không nên xem thường mình. Cái ly trà này, mình cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy!

“Tú Tú, xem ngươi nói cái gì.” Triệu Khả Nhiên cười, “Ngươi ở đây nói gì! Giữa chúng ta nào có hiểu lầm gì! Ta vẫn luôn xem ngươi là hảo tỷ muội, có cái gì tha thứ hay không tha thứ. Hơn nữa, khi nào thì ngươi làm chuyện có lỗi với ta! Cần gì phải xin lỗi.”

“Nói thế nào, Khả Nhiên ngươi nguyện ý tha thứ cho ta.” Bộ dáng Lâm Tú Tú vui mừng, “Nếu nói như vậy, vậy ngươi uống xong ly trà này đi!”

“Ta đã nói rồi, ngươi không hề có lỗi với ta.” Triệu Khả Nhiên như cũ không có bất kỳ động tác thậm chí không có vươn tay ra nhận lấy ly trà, “Nếu không có sai, vậy cũng không cần thiết xin lỗi.”

“Khả Nhiên, ta thật lòng muốn nói xin lỗi.” Nhìn thấy Triệu Khả Nhiên chậm chạp không chịu nhận lấy ly trà, Lâm Tú Tú cũng có chút nóng nảy, nàng mở miệng nói, “Khả Nhiên, ta nói rốt cuộc là chuyện gì, trong lòng ngươi phải rất rõ ràng. Ta thật lòng muốn nói xin lỗi ngươi. Còn nữa, trước những lời nói không lý trí trước kia, đều là ta sai, ta thật lòng muốn sửa đổi. Còn nữa, ta bảo đảm với ngươi, về sau chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra.”

“Thật sao?” Triệu Khả Nhiên cười như không cười nhìn Lâm Tú Tú.

Thấy ánh mắt của mọi người một mực không rời khỏi hai người, mặc dù nghe đối thoại của hai người, nhưng trong lòng mọi người đều mơ mơ màng màng, căn bản cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. 

Thấy ánh mắt của mọi người nhìn như vậy, trong lòng của Lâm Tú Tú có chút điểm nóng nảy, bởi vì nếu Triệu Khả Nhiên vẫn không uống, nàng cũng không có cách nào, nhưng để cho nàng nói ra rốt cuộc là tại sao nói xin lỗi, nàng tuyệt đối không nói được.

“Dĩ nhiên, Khả Nhiên, ngươi tha thứ cho ta một lần đi! Uống ly trà này, về sau chúng ta vẫn là hảo tỷ muội.” Lâm Tú Tú mở miệng nói. diiendaanleequyydoon

Triệu Khả Nhiên cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Lâm Tú Tú, cũng không nói gì. Lúc Lâm Tú Tú nghĩ đến sắp cứng ngắc, khóe miệng Triệu Khả Nhiên đột nhiên nâng lên nụ cười, cầm ly trà trong tay Lâm Tú Tú, uống một hớp, sau đó giơ khăn tay lên lau miệng, mở miệng cười nói, “Ngươi đã có thành ý như vậy, ta vẫn không uống, đó không phải là không nể mặt ngươi sao?”

Nhìn Triệu Khả Nhiên uống trà, ánh mắt của Lâm Tú Tú thoáng qua một tia mừng thầm.

Triệu Khả Nhiên tuyệt không sợ, bởi vì nàng rất khẳng định, Lâm Tú Tú là tuyệt đối không dám hạ thuốc có hại đến thân thể ở trong ly trà. Dù sao, ở chỗ này nhiều người như vậy, nếu lúc này mình có chuyện gì, nàng tuyệt đối không thoát được quan hệ.

Hơn nữa, nàng cũng biết rốt cuộc trong trà có gì. Mới vừa rồi, Thi Hương đã biết trong trà có gì, hơn nữa cũng đã nói cho nàng biết. Trong trà chẳng qua chỉ là một ít thuốc mê mà thôi. Nhưng mà, nàng thật sự tò mò, rốt cuộc Lâm Tú Tú muốn làm gì? Tại sao muốn hạ thuốc mê trong trà? Rốt cuộc nàng có âm mưu gì?

Sau  khi Triệu Khả Nhiên uống trà, Lâm Tú Tú cũng ngồi xuống. Chỉ là, đối với cảnh tượng này, ngược lại mọi người có chút thất vọng, vốn cho là có thể nhìn thấy trò hay gì, hoặc là biết nội tình gì, nhưng không ngờ cứ như vậy liền hết chuyện. Nhưng, mặc dù thất vọng, mọi người cũng sẽ không biểu hiện ở trên mặt.

Mọi người lập tức bắt đầu nói chuyện.

“Lại nói, năm nay thật sự là năm tốt!” Vân Y Y mở miệng cười nói, “Khả Nhiên và Thái tử phi trước sau mang thai, thật đúng là chuyện vui một lại thêm một!”

“Ha ha, đúng vậy!” Vừa nhắc tới chuyện này, Tần Y Miểu cũng mặt mày hớn hở, “Chỉ là, mang thai cũng không phải là chuyện lớn gì, chuyện như vậy chắc chắn sẽ có.”

“Thật hâm mộ các ngươi.” Trong mắt Vân Y Y mang theo một tia hâm mộ, “Cũng đã lâu như vậy, một chút tin tức tốt ta cũng không có!”

“Loại chuyện như vậy là không vội vàng được.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười, “Loại chuyện như vậy cần xem duyên phận, không vội vàng được.”

“Không sai, chỉ cần duyên phận tới, chắc chắn sẽ có.” Tâm tình Tần Y Miểu cũng rất tốt khuyên nhủ. Nhìn ra được, kể từ mang thai, tâm tình của nàng vẫn rất tốt, bất quá, nếu nàng có thể sinh hạ một nam hài, địa vị của nàng càng thêm vững chắc.

Nhưng, Triệu Khả Nhiên liếc mắt nhìn Triệu Khả Nhân. Lúc này tâm tình Triệu Khả Nhân rất rõ ràng không có tốt như vậy, trong ánh mắt của nàng tràn đầy phẫn hận.

Nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười xấu xa, nhìn Tần Y Miểu, mở miệng nói, “Thái tử phi thật sự chính là có phúc khí. Tin tưởng nhất định có thể vì Thái tử sinh hạ một tiểu thế tử mật mạp.”

“Nhận lời tốt của muội.” Vừa nhắc tới cái này, Tần Y Miểu cười càng thêm vui vẻ. Dù sao lời Triệu Khả Nhiên vừa nói đã nói đến tiếng lòng của nàng. Nàng muốn chính là một nam hài, chỉ cần có nam hài, nửa đời sau của nàng liền không lo.

Mà thấy Tần Y Miểu vui mừng, mọi người liền vây quanh đề tài này, bắt đầu tiếp tục nói chuyện. Ngay cả các phu nhân xung quanh cũng góp ý, không ngừng nịnh bợ Tần Y Miểu.

Mà Triệu Khả Nhân ở một bên, mặc dù trên mặt tươi cười, nhưng đáy mắt lại tràn đầy phẫn hận. Nàng không hiểu, sao Tần Y Miểu lại có thể mang thai sớm hơn nàng chứ? Chỉ là, người nàng hận nhất, cũng là Triệu Khả Nhiên. Bởi vì ban đầu nếu không phải là Triệu Khả Nhiên mang thai trước, hoàng hậu cũng sẽ không gấp gáp, vậy thì sẽ không buộc Thái tử ở lâu chỗ Tần Y Miểu, như vậy, Tần Y Miểu cũng sẽ không mang thai sớm hơn nàng.

Nhất là nghe được lời Triệu Khả Nhiên nói, trong lòng Triệu Khả Nhân càng thêm hận. Ai bảo nàng lắm mồm như vậy, ai nói Tần Y Miểu nhất định có thể sinh hạ nam hài. Có thể bình an sinh ra hay không cũng không biết được?

Chỉ là, chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng của Triệu Khả Nhân càng thêm phiền não. Lúc bắt đầu, nàng muốn khích bác Nhàn Lạc hại Tần Y Miểu. Nhưng cũng không biết tại sao, Nhàn Lạc một chút động tĩnh cũng không có, cũng không biết rốt cuộc nàng có thể ra tay hay không, nếu nàng không ra tay, đến lúc đó nên làm như thế nào đây?

Bên này Triệu Khả Nhân đang giận, mà bên Lâm Tú Tú vừa chào hỏi khách, vừa chú ý từng cử động của Triệu Khả Nhiên. Khi nàng nhìn thấy Triệu Khả Nhiên bắt đầu biểu hiện ra vẻ mệt mỏi, hơn nữa đã không nhịn được bắt đầu ngáp, nàng cũng biết, thuốc đã phát tác.

“Khả Nhiên, ngươi làm sao vậy?” Lâm Tú Tú liền vội vàng tiến lên quan tâm nhìn Triệu Khả Nhiên, mở miệng hỏi, “Tinh thần của ngươi hình như không được tốt lắm!”

Triệu Khả Nhiên lắc đầu, muốn tỉnh táo một chút, tuy nhiên một chút hiệu quả cũng không có, “Ta không sao, có khả năng là ngày hôm qua ngủ không được tốt lắm, hiện tại có chút mệt nhọc.”

“Chắc bởi vì mang thai, cho nên tương đối dễ dàng mệt mỏi!” Một bên Tần Y Miểu mở miệng nói, “Ta cũng như vậy, kể từ khi mang thai, có lúc vô duyên vô cớ sẽ rất mệt.” diiendaanleequyydoon

Không chỉ có Tần Y Miểu, người xung quanh nghe Lâm Tú Tú nói, cũng quan tâm nhìn Triệu Khả Nhiên.

“Khả Nhiên, nhìn dáng vẻ của ngươi, bằng không vào trong phòng khách nghỉ ngơi một chút đi!” Lâm Tú Tú mở miệng đề nghị, “Xem tinh thần của ngươi như vậy không tốt lắm, hay là nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn.”

“Đúng vậy, Khả Nhiên, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi!” Vân Y Y cũng lên tiếng, “Dù sao bây giờ ngươi không giống lúc trước, nếu như mệt mỏi, vậy đi nghỉ ngơi đi!”

“Vậy cũng được!” Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái.

“Ta dẫn ngươi đi phòng khách.”

Nói xong, Lâm Tú Tú đứng lên, dẫn Triệu Khả Nhiên đến phòng khách.

Cầm Hương và Thi Hương đỡ Triệu Khả Nhiên, Họa Hương cũng theo sát phía sau.

* Thông báo*
Tết này mình không có thời gian edit nên sẽ tạm ngưng một thời gian, sau tết sẽ tiếp tục edit nhé. 
Chúc mọi người năm mới vui vẻ. (^-^)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui