Đích Tử Nan Vi

Minh Trạm trở lại phủ, khóc ba ngày ba đêm.

Không biết tình hình còn tưởng rằng Phượng Cảnh Nam bị gì.

Trên thực tế tai họa lưu ngàn năm, Phượng Cảnh Nam chẳng hề có bất cứ vấn đề gì cả. Nguyễn Hồng Phi ngoại trừ khiến cho hắn uất ức một chút nhưng vẫn cung cấp đầy đủ cơm no áo ấm, Phượng Cảnh Nam rất khỏe.

Minh Trạm thì lại bị lừa sắc lừa thân lừa từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, Nguyễn Hồng Phi vừa rời đi thì hắn bắt đầu gào khóc, tiếng khóc chấn thiên, thế cho nên Nguyễn đại lang vốn có khinh công cao cường suýt nữa đã từ giữa không trung ngã xuống đất. Thị vệ bên ngoài điên cuồng vọt vào liền nhìn thấy Hoàng thượng và Vương gia bình an vô sự, cùng với thế tử điện hạ đang nhe miệng gào khóc.

Phượng Cảnh Kiền không thay đổi sắc mặt, ôn hòa cười khen, “Minh Trạm thấy trẫm và Vương gia bình an nên vui sướng đến mức rơi lệ, thật là hiếu thảo.”

Mọi người quỳ xuống đất chúc mừng Vạn tuế gia bình an, thiên tuế cát tường, Phượng Cảnh Kiền tao nhã đứng dậy, thi triển hết vẻ ung dung của đế vương. Phượng Cảnh Nam thấy nhi tử chỉ lo gào khóc, thật hận không thể thẳng tay đánh ngất Minh Trạm, cũng đỡ hơn mất mặt hổ thẹn như vậy.

Không thể không nói huynh đệ hai người phối hợp nhiều năm, trong lòng thấu hiểu, Phượng Cảnh Kiền thấy tất cả thị vệ đều quỳ dưới đất, hắn bèn đi qua rồi đặt một chưởng ngay sau gáy của Minh Trạm, tiếng gào khóc quàng quạc lập tức nín bặt, Phượng Cảnh Kiền nhẹ nhàng thở dài, “Hài tử này vì quá cao hứng mà ngất đi rồi.” Sau đó bế Minh Trạm lên rồi phân phó, “Hồi cung.”

Phượng Cảnh Kiền là người rất quyết đoán, trên đường quay về đế đô, hắn ôm Minh Trạm vào lồng ngực, vuốt ve đầu của Minh Trạm, vẻ mặt từ phụ ôm ấp tình cảm làm cho Phượng Cảnh Nam nhìn thấy mà không khỏi buồn bực.

“Tiểu hài tử này bị thương tâm rồi.” Phượng Cảnh Kiền vừa sờ khuôn mặt mê man của Minh Trạm, vừa thương tiếc thở dài.

Phượng Cảnh Nam không tiện đoạt lại nhi tử, lại bị huynh trưởng khơi mào lửa giận, nói một cách giận dữ, “Cái tên tiện nhân chết tiệt kia giả trang thành Tử Mẫn từ khi nào vậy! Tử Mẫn đâu! Tử Mẫn ở nơi nào!”

“Sợ là đã nhiều năm rồi.” Phượng Cảnh Kiền khoan dung nói, “Xem ra hắn thật sự không có ý giết ngươi và ta.” Lại nói với Phượng Cảnh Nam, “Ngươi thấp giọng một chút, mấy ngày nay Minh Trạm lo lắng cho ngươi và ta, ngươi xem đi, gầy cả rồi.”

Phượng Cảnh Nam kề sát vào để nhìn một cái rồi căm hận nói, “Cũng là vì tên tiện nhân kia, nhất định đã sớm thông đồng với Minh Trạm, bằng không vì sao Minh Trạm cứ gọi A Ninh này A Ninh nọ, hóa ra là tên tiện nhân kia đã có ý với Minh Trạm.” Nhi tử bị người ta thượng, làm phụ thân thì đương nhiên phải tức giận a, trực tiếp gọi Nguyễn Hồng Phi là tiện nhân.

“Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Phượng Cảnh Kiền lại rất tin tưởng Minh Trạm, “Xưa nay Minh Trạm không thích chịu thiệt, có lẽ cũng đã chiếm dụng Hồng Phi rồi.”

“Loại chiếm dụng này có cái gì tốt để chiếm đâu, cũng chẳng có gì hiếm lạ cả.”

Phượng Cảnh Kiền buồn cười, “Ngươi không lạ nhưng có người thấy lạ.” Nhìn Minh Trạm thương tâm như vậy, đau lòng chết người ta.

Phượng Cảnh Nam nói, “Đã lâu ta chưa về Vân Nam, lường trước công việc sẽ bề bộn, lần này ta sẽ không ở đế đô lâu. Minh Trạm sẽ cùng ta quay trở về.” Khả năng chính trị của Phượng Cảnh Nam đương nhiên không phải bình thường, hắn thì còn đỡ, dù sao Minh Nghĩa là tự tìm cái chết. Nhưng Hoàng huynh của hắn lại thật sự xúi quẩy, bốn nhi tử mà hiện tại chỉ còn một, hơn nữa, theo ánh mắt của Phượng Cảnh Kiền thì người còn lại cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!

Dù sao thì Phượng Cảnh Nam cũng biết một chút tính tình của huynh trưởng, mắt thấy sắp xảy ra giông tố chính trị, Phượng Cảnh Nam cũng không nguyện ý tham dự.

Phượng Cảnh Kiền cũng không giữ chân đệ đệ, chỉ thản nhiên nói, “Cũng tốt.”

Phượng Minh Lan và Bình Dương Hầu sớm đến miếu thần tài ở dốc hoa đào, vẫn chưa đến chính ngọ, cũng không nhìn thấy bóng dáng của phản tặc hoặc là hành tung của ngự giá, vậy mà đế đô đã vội vã mang thánh chỉ chạy đến.

Tuấn mã cuồn cuộn bụi trần, thị vệ truyền chỉ cất cao giọng, “Hoàng thượng lệnh nhị hoàng tử và Bình Dương Hầu tức khắc hồi cung gặp thánh giá.”

Hai người nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nhau, trước tiên khom người tiếp chỉ, sau đó Phượng Minh Lan vội vàng hỏi, “Phụ hoàng hồi cung từ khi nào?”

“Bẩm điện hạ, Hoàng thượng và Vương gia cùng thế tử điện hạ đã hồi cung vào sáng nay.”

Thế tử! Phượng Minh Lan bị hai chữ này đâm thủng màng tai, đôi mắt phẫn nộ dừng trên chiếc xe ngựa của Trấn Nam Vương phủ, Lê Băng ở bên ngoài canh giữ, bèn giải thích, “Điện hạ, thế tử nhà ta bảo rằng sự tình hệ trọng, đợi trở về đế đô nhất định sẽ đích thân giải thích với điện hạ sau.”

“Người trên xe là ai?” Phượng Minh Lan lặng lẽ nắm chặt hai tay, cơ hồ khó có thể bảo trì phong độ bản thân.

Trong khi Bình Dương Hầu nghe thấy Hoàng thượng bình an thì trong lòng liền tràn đầy vui mừng, bất chấp việc truy vấn về quỷ kế của Minh Trạm, hơn nữa hắn còn cản lời của Phượng Minh Lan, vừa cười vừa nói, “Điện hạ, chúng ta nhanh chóng quay về đế đô đi. Nhân mã thì để Trương tướng quân dẫn về, đừng để Vạn tuế gia chờ lâu. Cho dù như thế nào thì thế tử điện hạ nghênh đón Vạn tuế gia và Vương gia hồi cung cũng giống như nhau thôi.” Người ta vừa lập công lớn, ngươi liền làm khó người của hắn, cho dù Bình Dương Hầu tự xưng là thô nhân nhưng cũng cảm thấy Phượng Minh Lan có chút quá đáng.

Phượng Cảnh Kiền không hổ là một vị hoàng đế lão luyện, vừa hồi cung đã đi vấn an lão nương của mình.

Ngụy thái hậu vừa thấy nhi tử thì thật sự là nhịn không được mà khóc lóc tê tâm liệt phế một hồi. Nhìn thế nào cũng thấy có chút tương tự Minh Trạm, hoặc nên nói là trong thân thể của Minh Trạm cũng kế thừa một chút gien của Ngụy thị.

Phượng Cảnh Kiền khuyên giải an ủi lão nương vài câu, hầy, dù sao thì Ngụy thái hậu cũng không tính là ác nhân, so với Phương hoàng hậu giết người vô hình thì Ngụy thái hậu quả thật thuần khiết như một tiểu bạch thố. fynnz.wordpress.com

Có ưu tức có khuyết.

Nếu Ngụy thái hậu có một nửa tài cán của Phương hoàng hậu thì hoàng thất của đế đô sẽ không có kết quả như ngày hôm nay.

Minh Trạm chính là thế tử Trấn Nam Vương phủ, hắn ngăn không được đám hoàng tử tàn sát lẫn nhau, nhưng Ngụy thái hậu có bối phận cao nhất hoàng thất, hơn nữa bà ta là mẫu thân của Phượng Cảnh Kiền, nếu trong thời khắc mấu chốt mà Ngụy thái hậu có thể chống đỡ thế cục thì các hoàng tử làm sao tàn sát đến mức như vậy? Ngụy thái hậu khóc một chút, cảm thấy thật có lỗi với nhi tử, nói dong nói dài, “Cũng là lão già này vô dụng, tiểu ngũ là tiểu hài tử cơ mà…”

“Mẫu thân, ta biết rồi.” Đau cũng đã đau, nhưng trong lòng của Phượng Cảnh Kiền vẫn lên men một chút, chẳng qua xưa nay hắn luôn biết khắc chế, bộ dáng vẫn bình thản như trước, ôn hòa nói, “Mẫu thân nghỉ ngơi đi, trẫm sợ mẫu thân lo lắng cho nên chưa kịp thay xiêm y mà đến đây. Trong chốc lát còn phải đi gặp bá quan văn võ. Mặc thế này cũng không ổn.”

Lúc này Ngụy thái hậu mới lấy lại tinh thần, nhi tử vừa bị bắt cóc trở về chứ không phải đi du sơn ngoạn thủy, bà ta vội vàng dặn dò Phượng Cảnh Kiền hảo hảo nghỉ ngơi.

Hoàng thượng đã trở về!

Chỉ trong một canh giờ tin tức này đã truyền khắp ngõ ngách đế đô, các đại thần vội vàng chạy đi báo cáo cho nhau rồi tiến cung thỉnh an.

Không có tin nào tốt hơn so với tin này.

Trước tiên Phượng Cảnh Kiền lệnh cho Bình Dương Hầu quay về Tây Bắc chủ trì đại cục, lại ban cho Vĩnh Định Hầu phủ một mớ dược liệu, cùng với tước vị Khinh Xa Đô Úy, Hầu tước thì chỉ có một nhưng nhi tử của Vịnh Định Hầu không chỉ có một, cho nên mới nói tước vị này vô cùng quý giá, rất có thể diện.

Còn đám đại thần tháp tùng thánh giá mà để Hoàng thượng và chính mình bị bắt cóc cũng được đặc xá tội trạng.

Về phần chức vụ Cửu Môn Đề Đốc còn bỏ trống, ngoài dự đoán của mọi người, nó lại rơi lên đầu của Vĩnh Ninh Hầu Vệ Dĩnh Gia.

Vệ Dĩnh Gia tuổi còn trẻ, làm sao có thể đảm nhận trọng trách lớn như thế, chưa kể đám lão thần hoài nghi năng lực của hắn mà ngay cả Vệ Dĩnh Gia cũng có chút hồ đồ, xưa nay Hoàng thượng vẫn lãnh đạm với Vĩnh Ninh Hầu cơ mà.

Phượng Cảnh Kiền nói rất đơn giản, “Nay Vĩnh Định Hầu bị thương nằm nhà, chỉ lệnh cho ngươi tạm thay vài bữa. Đợi Vĩnh Định Hầu khỏe hẳn thì chức vị Cửu Môn Đề Đốc sẽ trao lại cho Vĩnh Định Hầu.”

Vì thế Vĩnh Ninh Hầu nơm nớp lo sợ mới chịu đến nha môn Cửu Môn Đề Đốc để nhậm chức.

Vệ Dĩnh Gia không thể không thỉnh giáo lão phụ thân hồ ly của mình, lão Vĩnh Ninh Hầu vuốt râu, sau một lúc lâu mới lắc đầu, “Khó đây, khó đây.”

Vệ Dĩnh Gia đợi khoảng nửa canh giờ thì mới nghe phụ thân nói ra được hai câu đó, trong lòng nôn nóng, nhịn không được mà hỏi, “Phụ thân, khó chỗ nào?” Hắn là nhi tử duy nhất trong nhà, lại là đích tử, từ trước đến nay lão Vĩnh Ninh Hầu không hề nghiêm khắc đối với nhi tử này của mình. Nhưng Vệ Gia Dĩnh lại rất biết tự kiềm chế, không dám tác oai tác oái.

Lão Vĩnh Ninh Hầu quan sát nhi tử từ trên xuống dưới, nói một cách cảm thán, “Có người từ nhỏ đã vận khí tốt. Chưa tính đến tước vị, sau lưng còn có đại phú quý chống lưng.”

Nhưng Vệ Dĩnh Gia cảm thấy chính mình bẩm sinh đã mệnh khổ, khi hắn mười hai tuổi, có một ngày phụ thân của hắn được người ta nâng trở về phủ sau khi lâm triều, hắn bị dọa chết khiếp, thỉnh đại phu chẩn bệnh, lo lắng sốt ruột, ở bên giường bệnh hầu hạ hơn nửa tháng thì mới biết lão cha giả bệnh nặng để nhường lại chức tước.

Vì vậy Vệ Dĩnh Gia mười hai tuổi đã được phong tước. Kể từ đó lão Vĩnh Ninh Hầu rất ít khi xuất môn, tất cả xã giao đi lại đều do Vệ Dĩnh Gia trẻ tuổi đảm nhận. Cho dù người bên ngoài đánh giá Vĩnh Ninh Hầu như thế nào thì trong mắt của Vệ Dĩnh Gia chỉ có ba chữ: Không đứng đắn.

Người khác giả bệnh thì cũng chỉ mười ngày nửa tháng. Lão cha của hắn giả bệnh thì phải mất mười mấy năm.

Người đến thăm viếng, lão cha của hắn chưa nói dứt ba câu liền bắt đầu ho sù sụ một hồi, làm ra bộ dạng sắp ngất xỉu.

Đến mức người trong đế đô đều nói: Hầy, lão Hầu gia Vĩnh Ninh Hầu à, ta thấy là sắp lên đường rồi đó!

Dù sao lời nói linh tinh cũng không ít, lão Vĩnh Ninh Hầu cứ như vậy mà bệnh dai dẳng mười mấy năm, cho đến khi nhi tử đại hôn, sau đó lại sinh cho hắn tôn tử thì hắn vẫn như cũ.

Trong phủ có một lão cha như vậy làm cho Vệ Dĩnh Gia thuở nhỏ đã nói năng thận trọng, giả vờ lão luyện.

Lão Vĩnh Ninh Hầu cười cười, vỗ vai nhi tử, “Kẻ ngốc có ngốc phúc, ngươi cứ nhậm chức mà làm cho tốt, thể diện nhà chúng ta là ở đây. Đúng rồi, Bảo nhi đâu, tiểu tiểu nhân nhi, đừng cả ngày gò bó thúc ép hắn, gọi hắn đến đây với ta. Như vậy ta cũng có thể dạy dỗ một chút, hầy, tám tỷ đệ của các ngươi, trong đó thất tỷ của ngươi có tư chất tốt nhất, đáng tiếc sinh chưa được bao lâu thì đã bị đưa vào trong cung. Còn ngươi, xem như tư chất trung bình vậy mà thắng được nhân tâm. Ngươi nói xem, so với ta thì ngươi mạnh hơn chỗ nào mà lại may mắn như thế?”

Vệ Dĩnh Gia cũng hơi buồn bực, lại có chút khó hiểu, “Có lẽ là vì thế tử, nhưng dù sao thế tử cũng là người của Trấn Nam Vương phủ, đế đô luôn phòng bị và mượn sức của Trấn Nam Vương phủ, làm sao lại gọi nhi tử đi làm Cửu Môn Đề Đốc cơ chứ?”

“Ngươi cứ thong thả mà làm, từ từ sẽ hiểu được.” Lão Vĩnh Ninh Hầu vừa ngồi vừa ngâm nga điệu hát dân gian, sau đó đi tản bộ chơi đùa với chim chóc.

Phượng Cảnh Nam hồi phủ, trước tiên phái người đưa Minh Trạm vào phòng ngủ, tỏ vẻ rất săn sóc.

Minh Lễ và Minh Liêm gặp lại phụ thân, tuy rằng trước kia khi có Phượng Cảnh Nam thì bọn họ không cảm thấy thế nào. Nhưng lần này sống dưới trướng của Minh Trạm hai tháng, xem như biết phụ thân có chỗ nào tốt, cho nên mới có câu con không cha như nhà không nóc.

Hai người rưng rưng nhìn cha rồi kêu lên một tiếng thân thiết, sau đó nhào vào vòng tay ấm áp của Phượng Cảnh Nam. Tuy rằng chỉ là phiên vương nhưng Phượng Cảnh Nam vẫn cảm thấy mình mạnh hơn huynh trưởng một chút, nhi tử không có bản lĩnh nhưng như vậy cũng có chỗ lợi. Đợi hai nhi tử thỉnh an và biểu đạt nỗi quan tâm lo lắng cho phụ thân xong xuôi, thì Phượng Cảnh Nam mới hỏi thăm Minh Lễ và Minh Liêm vài câu.

”Chuyện của Minh Nghĩa không cần nhắc lại, bổn vương xem như không có nhi tử như vậy.” Phượng Cảnh Nam lạnh lùng nói, “Các ngươi đều là thủ túc, Minh Trạm tuy còn nhỏ nhưng lại là đích tử, Vương phi có đối xử thất lễ với các ngươi bao giờ chưa? Minh Trạm được phong làm thế tử bởi vì hắn có bản lĩnh, Minh Nghĩa không phò tá mà lại mang ác ý, cho dù là bổn Vương thì bổn Vương cũng không tha cho hắn!”

Minh Lễ và Minh Liêm đều im lặng lắng nghe, Phượng Cảnh Nam thở dài, “Các ngươi phải biết tốt xấu, đừng vì chuyện của Minh Nghĩa mà sinh oán hận với Minh Trạm. Đây đều là thiên ý, các ngươi cũng đã nhìn thấy. Các hoàng thượng cũng là huynh đệ cùng phụ khác mẫu! Rốt cục đã làm gì nhau? Trong khi Minh Trạm đổi xử với các ngươi thế nào?”

Xưa nay Minh Lễ rất thân thiết với Phượng Cảnh Nam, cũng là người biết tốt xấu. Lúc trước hắn cũng từng nghĩ, Hoàng thượng chỉ rời đi hai tháng mà nhị hoàng tử đã ra tay làm thịt ba đệ đệ, cho dù không phải do nhị hoàng tử hoàn toàn gây ra, nhưng dù sao nhị hoàng tử cũng chẳng thể thoát khỏi can hệ. Trái lại trong lúc địa chấn Minh Trạm lại đem tất cả sự vụ trong phủ giao cho hắn, tỏ vẻ rất tín nhiệm đối với hắn.

Hoa hồng chỉ sợ bị lá xanh che khuất, Minh Trạm so với nhị hoàng tử thì hoàn toàn lên cấp là một tấm gương của huynh hữu đệ cung.

“Dăm ba ngày nữa ta sẽ quay về Vân Nam, ngày mai đi báo với Minh Diễm, Minh Phỉ và Minh Nhã một tiếng, bảo các nàng ngày kia lại đây, cũng đã lâu rồi ta không gặp bọn họ.” Phượng Cảnh Nam thuận miệng phân phó.

Minh Lễ và Minh Liêm đều làm ra bộ mặt khó coi, Phượng Cảnh Nam cau mày, “Sao vậy, có chuyện gì thì cứ nói đi? Còn ấp a ấp úng làm gì nữa?”

Vẫn là Minh Liêm mở miệng trước, “Mấy ngày trước có địa chấn, nha đầu Minh Phỉ bị quỷ ám hay sao đó, khi lâm triều lại cải trang thành tiểu thái giám rồi đi theo nhị hoàng tử vào triều chỉ điểm Minh Trạm là điềm xấu, vừa sinh ra đời đã gây nên địa chấn. Bảo rằng địa chấn ở đế đô là do Minh Trạm tạo nghiệt gây ra, khiến cho Minh Trạm thiếu chút nữa đã phái người phạt trượng nàng đến chết rồi.” Lén nhìn Phượng Cảnh Nam một cái, thấy sắc mặt của lão cha như hắt xì dầu, Minh Liêm quyết định nói ngắn gọn, “Minh Trạm đã khai trừ Minh Phỉ ra khỏi gia phả.”

Phượng Cảnh Nam đứng dậy, Minh Lễ và Minh Liêm cũng không dám ngồi, khoanh tay đứng thẳng, Phượng Cảnh Nam lạnh lùng nói, “Các ngươi xem như không có muội muội này đi.” Dứt lời liền nhấc chân rời đi.

Mặc dù ở chỗ của Nguyễn Hồng Phi thì Phượng Cảnh Nam cũng không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng hắn vẫn cảm thấy xúi quẩy, đương nhiên phải tắm rửa sạch sẽ một phen rồi ăn no nê, sau đó đi gặp thủ hạ.

Tiếp theo hắn cố ý đi thăm Minh Trạm.

Không biết là Minh Trạm bị kích thích quá lớn hay là bị Phượng Cảnh Kiền đánh quá mạnh mà vẫn chưa chịu tỉnh. Im lặng nằm trên giường, đắp chiếc chăn mỏng bằng gấm, tiểu lông mày nhăn lại, đôi mắt ti hí nhắm tịt, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu môi….Nhìn thế nào cũng khiến người ta….ừm….thích.

Nếu nói lần bắt cóc này có điều gì khiến hắn kinh ngạc nhất thì chính là lương tâm của Minh Trạm.

Phượng Cảnh Nam nhẹ nhàng xoa bóp gò má của Minh Trạm, thật sự là tiểu tử có lương tâm.

Từ khi biết được Phượng Minh Lan châm ngòi khiến Minh Phỉ làm chuyện mất mặt lúc lâm triều thì Phượng Cảnh Nam lại càng khinh thường Phượng Minh Lan hơn trước. Phụ thân còn chưa chết, cũng chưa phong hắn làm thái tử mà hắn đã hoảng sợ ngóng trông phụ thân thăng thiên rồi. fynnz.wordpress.com

Nhưng còn Minh Trạm, vốn đang làm thế tử, lúc trước còn thường xuyên thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Phượng Cảnh Nam, khi nổi nóng thì chuyện gì cũng dám nói, đã vô số lần bị đánh cùng với vô số lần bị Phượng Cảnh Nam châm chọc đả kích.

Phượng Cảnh Nam cảm thấy nếu mình có đột tử thì không chừng Minh Trạm sẽ rất cao hứng.

Không ngờ Minh Trạm lại có lương tâm như vậy.

Thật tốt.

Tự đáy lòng của Phượng Cảnh Nam cảm thấy thật tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui