Đích Tử Nan Vi

Chu Tử Chính cái lưỡi ba tấc không nát, đạt được cơ hội đàm phán lần thứ hai giữa Phượng Cảnh Nam và Minh Trạm.

Chẳng qua Minh Trạm và Phượng Cảnh Nam chưa kịp đàm phán lần thứ hai thì Ngụy Ninh đã đến Trấn Nam Vương phủ để thăm viếng.

“Biểu ca trở về nhanh như vậy sao, Tử Mẫn thật sự là quyến luyến thông tha.” Mặc kệ lời nói buồn nôn như thế nào toát ra từ miệng của Ngụy Ninh thì đều mang theo ba phần thành ý.

Phượng Cảnh Nam cười nói, “Vì sao Tử Nghiêu không đến? Hay là vẫn còn trách ta đã đánh ngươi.”

“Hắn nào dám trách biểu ca.” Ngụy Ninh cười nói, “Hắn sợ biểu ca thấy hắn thì lại nổi giận, hiểu lầm chuyện gì đó thì lại đánh ta một trận.”

“Ta còn tưởng rằng ngươi mà đã cầu người thì ắt đạt được lòng người chứ.” Phượng Cảnh Nam đảo mắt qua, “Đừng giả vờ trước mặt ta, ngươi có ý định gì thì ta rất rõ ràng. Ngày đó ắt hẳn ngươi đã cho Minh Trạm lợi ích gì đó cho nên hắn mới đi theo ngươi đến Thọ Ninh Hầu phủ.”

Ngụy Ninh ngượng ngùng nở nụ cười, “Biểu ca cũng đã nổi nóng một trận rồi.” Vẫn chưa trả lời trực tiếp lời của Phượng Cảnh Nam.

Phượng Cảnh Nam biết Ngụy Ninh thận trọng, cũng không ép hắn, “Dù sao thì ngươi cũng có chừng mực. Tử Mẫn, chỉ cần không quá giới hạn, không ảnh hưởng đến toàn cục. Chúng ta vốn là người một nhà, ta sẽ không làm chuyện so đo, chẳng qua chớ vượt quá giới hạn là được.”

“Dạ, Tử Mẫn hiểu rõ.” Ngụy Ninh đứng dậy khoanh tay thưa dạ.

Phượng Cảnh Nam khoát tay, “Cũng không phải đối đáp trên chánh điện, không cần phải như thế. Hoàng huynh nhờ ngươi dạy Minh Trạm thổi sáo, ta vẫn chưa cảm tạ ngươi một tiếng. Cầm kỳ thi họa thì Minh Trạm không biết gì cả, ngươi dạy hắn nhiều một chút.” Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, vì vậy phải thăm dò một chút để xem thế nào.

“Minh Trạm rất có thiên phú trên phương diện nhạc lý, ta thấy hắn thổi sáo so với biểu ca quả thật tốt hơn nhều.” Ngụy Ninh thuận theo nghĩa đen trong lời nói của Phượng Cảnh Nam, vừa cười vừa nói, “Chẳng qua tiểu hài tử này có tâm tư hơi nặng một chút, cần được khuyên bảo nhiều hơn.”

Lời nói hàm chứa thâm ý như vậy, Phượng Cảnh Nam nhướng mày, “Thế nào?”

“Biểu ca hy vọng quá lớn, ngược lại sẽ ép Minh Trạm đến bước đường cùng.” Mi tâm của Ngụy Ninh có ba phần ưu sắc, “Minh Lễ và ta đương nhiên có quan hệ gần hơn so với Minh Trạm. Ở nhà ta và nhị tỷ có tình cảm tốt nhất, biểu ca cũng biết mà. Ta cũng chỉ nói lời này với biểu ca mà thôi.”

“E rằng trong lòng của Minh Trạm đã có ý định liều chết!”

Giọng nói của Ngụy Ninh rất nhẹ nhưng dừng ở bên tai của Phượng Cảnh Nam lại giống như có tiếng sấm, bàn tay bưng tách trà hơi run lên, tuy rằng nhanh chóng ổn định nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt của Ngụy Ninh.

Trong lòng của Ngụy Ninh đã có dự tính, cảm thán nói, “Nhị biểu ca cũng nhận ra đúng không, hắn làm việc rất kịch liệt và cố chấp. Có người nào vừa tiến cung đã làm mất mặt Thái hậu như hắn hay không. Sau đó Ngụy quý phi lại âm thầm thất lễ với hắn, kỳ thật quý phi chẳng sử dụng thủ đoạn gì nham hiểm, chỉ là âm thầm bày mưu đặt kế để ngự trù phòng đem thức ăn nguội cho Thạch Lưu viện mà thôi. Chuyện này ở trong cung rất là bình thường. Minh Trạm lại nhịn ăn không hề động đũa, cho đến khi đói ngất xỉu. Chuyện này có lỗi của quý phi, quyết tâm của Minh Trạm cũng có thể rõ ràng thấy được. Sau này cách hắn làm việc càng ngày càng lộ ra thủ đoạn độc ác. Ta rất là lo lắng, trong cung ai chẳng làm một bước nghĩ ba bước cơ chứ, nhưng Minh Trạm lại chẳng thèm lưu cho người ta bất kỳ đường lui nào.”

Lại liếc mắt nhìn sắc mặt của Phượng Cảnh Nam, Ngụy Ninh than nhẹ, “Ta dạy hắn đã được một thời gian, thật sự không đành lòng thấy hắn cứ tiếp tục như vậy. Với lại nếu thật sự đẩy hắn vào bước đường cùng thì hắn sẽ làm ra chuyện gì cũng chẳng ai biết được. Lần trước ta phụng lệnh đi khuyên Thái hậu nương nương đối đãi nhẹ nhàng với Minh Trạm một chút, lừa Thái hậu rằng nếu chọc giận Minh Trạm sẽ làm cho hắn ăn thạch tín mà chết trong cung của Thái hậu. Thái hậu đặt tình cảm mẫu tử và bà cháu ở chỗ nào? Cũng vì chuyện này mà ta đã bị Hoàng thượng mắng cho một trận. Kỳ thật theo ý của ta thì người khác có thể làm không được chuyện này nhưng Minh Trạm thì lại có thể. Hắn không phải người có khả năng nhẫn nhịn, nếu hắn có thể nhẫn nhịn thì lúc trước đã không từ chối cung nhân mà Thái hậu ban tặng, cũng sẽ không vì quý phi mà đói đến ngất xỉu. Hắn cực đoan như thế khiến ta thật sự hơi lo lắng. Ta từ nhỏ đã được biểu ca đối đãi như nhi tử, Minh Trạm là đích tử của biểu ca, thấy hắn như vậy thì có một chút không đành lòng, do dự một hồi lâu liền muốn đến đây để nhắc nhở biểu ca.”

Ngụy Ninh cùng Phượng Cảnh Nam nói thầm một hồi lâu, lại dâng tặng lễ vật, sau đó cùng Phượng Cảnh Nam dùng vãn thiện, đến khi hoàng hôn buông xuống thì mới cáo từ về phủ.

Ngụy Ninh cầu nguyện: Biểu ca tuyệt đối phải mềm lòng một chút a, như vậy mới có thể làm cho ta cùng tên tiểu tử chết tiệt Minh Trạm kia thanh toán xong nợ nần.

Sáng sớm ngày hôm sau, trên bầu trời xanh thẳm có một đóa mây trắng trông như kẹo bông, ánh nắng tươi sáng, chim kêu líu lo côn trùng cất tiếng râm ran.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chạm trổ hoa văn, mang theo những hạt bụi nhỏ dập dềnh trong không khí, dừng trên lớp gạch màu đen ở thư phòng, hình thành những vầng sáng lấp lánh.

Lần thứ hai đàm phán, Phượng Cảnh Nam cẩn thận đối đãi.

Minh Trạm đương nhiên cũng xuất ra thành ý.

Cho nên lần này trên bàn có trà nước có điểm tâm, Minh Trạm nhàn nhạt thi lễ, động tác như nước chảy mây trôi, ung dung tao nhã, phong thái thong dong.

Phượng Cảnh Nam thừa nhận, Minh Trạm xác thật khác với trước đây, nhất cử nhất động giống như hạt bụi dập dềnh lấp lánh trong nắng. Hiếm thấy chính là không kiêu không nóng nảy. Mặc dù tính cách của Minh Trạm thuộc dạng hơi có một chút bất hòa thì lập tức trở mặt, nhưng lần này tranh quyền lại biểu hiện bản tính nhẫn nại một cách đặc biệt.

Rốt cục người nào mới chân chính là Minh Trạm?

“Nghe Thận Đức nói, ngươi có chuyện muốn bàn luận với ta?” Phượng Cảnh Nam mở đầu vấn đề bằng cách nắm giữ quyền khống chế. (Thận Đức là tên tự của Chu Tử Chính)

“Chẳng lẽ ta đã hiểu sai ý của Chu đại nhân, phụ vương không có gì muốn nói với ta hay sao?” Thua nhân không thua trận, huống chi hắn đang muốn lấy một thứ ở trong tay của Phượng Cảnh Nam, người ta vốn không sẵn lòng đưa ra, nay đành phải vừa đấm vừa xoa, chẳng qua nếu buông thõng một đầu thì e rằng người này sẽ được nước làm tới. (Thua nhân không thua trận = cho dù thua nhưng khí thế cũng không thua)

Phượng Cảnh Nam đã quen với thái độ bí hiểm này, chậm rãi quan sát Minh Trạm, Minh Trạm rất biết ngụy trang, vẫn cong khóe mắt cười khẽ, bộ dáng tự tin nắm chắc thành công.

Trong lúc nhất thời hai người cũng không có ai mở miệng, chỉ đối mặt nhìn nhau, dường như đang đánh giá trọng lượng và giá trị của đối phương một lần nữa. Hoặc là, không ai nhường ai.

Thật sự là một cục xương khó gặm a.

Phụ mẫu thường có hai loại đối đãi cực đoan đối với hài tử bị khuyết tật của mình: vô cùng sủng ái hoặc là vô cùng chán ghét.

Tuy rằng Phượng Cảnh Nam không đến mức chán ghét Minh Trạm, nhưng mà trước kia cảm thấy Minh Trạm khó ưa cũng là sự thật, thậm chí Phượng Cảnh Nam không hy vọng có người ở trước mặt hắn nhắc đến Minh Trạm.

Phượng Cảnh Nam có một loại cảm thông bẩm sinh đối với thứ tử và thứ nữ, thế nên hắn sẽ đối đãi với thứ tử và đích tử y như nhau. Nhưng hắn được giáo dục bởi lễ nghi phép tắc, cùng với việc mọi người ở thời đại này cư xử đích thứ khác nhau cho nên vẫn làm cho Phượng Cảnh Nam cảm thấy Minh Trạm là đặc biệt.

Thậm chí hắn từng hy vọng chờ mong Minh Trạm được sinh ra, giống như hắn phải có một đích tử thì cuộc đời mới hoàn mỹ.

Thiên ý trêu ngươi, rốt cục Minh Trạm lại không hoàn mỹ.

Tướng mạo bình thường thì thôi không nói, thậm chí miệng không thể nói, tư chất hoàn toàn bình thường.

Khi Minh Trạm đi học được nửa tháng thì chưa từng bắn trúng bia ngắm được một lần nào, Phượng Cảnh Nam cũng không còn muốn liếc mắt nhìn hắn. Tiểu tử chiếm vị trí cao quý nhất lại bình thường như thế.

Phượng Cảnh Nam đương nhiên thất vọng.

Nhân loại là sinh vật luôn quan tâm đến lợi ích và hiệu quả. Rõ ràng đều là hài tử của mình nhưng sẽ luôn quan tâm đến những đứa xuất chúng hơn. Đều mang dòng máu của mình nhưng vẫn đem ánh mắt đặt lên mình đứa nhỏ có tiền đồ nhất.

Mà hiện tại, giờ khắc này, lần đầu tiên Phượng Cảnh Nam đem ánh mắt vô cùng nghiêm túc và cẩn thận dừng trên người Minh Trạm. Tướng mạo của Minh Trạm hoàn toàn là tổng hợp những khuyết điểm của Phượng Cảnh Nam và Vệ vương phi, tỷ như giống hệt khuôn cái mũi không đủ cao của Vệ vương phi, tỷ như khuôn mặt trái xoan hơi hiển lộ vẻ nhu hòa của nam nhân trên mặt Vệ vương phi, tỷ như di truyền đôi mắt đẹp của Phượng Cảnh Nam nhưng lại không phải mắt hai mí như người ta, tỷ như cái ót hơi vểnh cao so với thường nhân của Phượng Cảnh Nam….Tỷ như không biết là bị di truyền từ phụ hệ hay là mẫu hệ mà có thân hình hơi béo.

Thật xấu.

Không người nào là toàn vẹn, lão thiên gia tước đoạt giọng nói và dung mạo của Minh Trạm nhưng lại phú cho hắn trí tuệ và thủ đoạn kiệt xuất, thật là thiên ý trêu ngươi.

Phượng Cảnh Nam lấy ra khỏi y mệ một chiếc hộp ngọc có kích cỡ bằng một nửa bàn tay của tiểu hài nhi, đặt lên trước mặt Minh Trạm, gật đầu ra hiệu cho Minh Trạm mở ra.

Minh Trạm cúi mắt nhìn, xung quanh cái hộp được điêu khắc hình tường vân vờn quanh, ở giữa là con rồng đằng vân với bốn móng vuốt, mắt rồng dùng hồng ngọc làm điểm nhấn, có vẻ đẫm máu sát nhân. Mở nắp ra, bên trong là gấm vóc minh hoàng, ở giữa lớp gấm là một con dấu bằng hoàng kim nho nhỏ nằm im trong đó.

Dù xưa nay Minh Trạm là người trầm tĩnh nhưng giờ khắc này cũng hơi mím môi, nước bọt tiết ra kịch liệt, thế nên làm cho hắn có loại cảm giác muốn nuốt nước miếng. Cầm lấy con dấu, ở dưới đáy có khắc sáu chữ: Trấn Nam Vương Đế Đô Ấn.

“Con dấu này chỉ có thể sử dụng khi xảy ra chuyện vô cùng nguy cấp.” Phượng Cảnh Nam thật hài lòng đối với khả năng kiềm chế bình tĩnh của Minh Trạm.

Minh Trạm đặt lại con dấu vào trong hộp ngọc, nghe Phượng Cảnh Nam giải thích, “Ngươi ở đế đô, ta đem con dấu này trao cho ngươi. Cầm lấy con dấu này thì ngươi có thể thay ta làm việc. Bất cứ công văn nào có liên quan đến triều chính đều phải có con dấu này hoặc là ấn tỉ của ta thì mới có hiệu lực.”

Nói cách khác Phượng Minh Lễ và Phượng Minh Nghĩa chỉ có quyền giao thiệp mà không có quyền quyết định, tâm tình của Minh Trạm cảm thấy hơi khá giả một chút.

“Ý của ta là, tốt nhất không cần dùng con dấu này. Đây là đế đô, phía trên có Hoàng thượng. Trấn Nam Vương phủ của chúng ta từ trước đến nay cũng không can thiệp vào chuyện triều chính, đối với thế gia ở đế đô cũng chỉ có giao tình bề ngoài chứ không thật sự sâu đậm. Trấn Nam Vương phủ là Vương phủ đệ nhất ở triều đại này, ta là bào đệ của Hoàng thượng cho nên không có chuyện gì quá khẩn cấp thì không nên dùng, tốt nhất chờ ta quyết định, ngươi cũng không quá hiểu rõ đế đô.” Phượng Cảnh Nam nói. fynnz810

Minh Trạm gật gật đầu.

“Sau khi ngươi thành thân thì ta sẽ lệnh cho Minh Lễ và Minh Nghĩa quay về Vân Nam, nơi này giao cho ngươi.” Phượng Cảnh Nam đã tỏ rõ mười phần thành ý, khi hắn phát hiện đã không thể nắm Minh Trạm trong tay thì liền nghĩ đến việc lui vài bước. Tối hôm qua, những lời của Ngụy Ninh đã làm cho hắn rốt cục hạ quyết tâm. Hắn muốn kiềm chế Minh Trạm cũng không phải chuyện dễ, huống chi là Minh Lễ. Thật sự như lời của Ngụy Ninh, ép bức Minh Trạm thì Minh Trạm có thể mặc kệ sống chết, nhưng người có tài như Minh Trạm thì trước khi chết sẽ lấy tánh mạng ra làm lợi thế để va chạm và gây ra hậu quả khôn lường, cho dù là Phượng Cảnh Nam cũng không muốn nghĩ đến chuyện này. Hơn nữa hổ dữ không ăn thịt con, hắn không thích Minh Trạm nhưng chưa bao giờ muốn Minh Trạm đi tìm cái chết.

Nhưng nghĩ ngược lại, nếu huynh đệ hai người phối hợp tốt, Minh Trạm ở đế đô nắm quyền sẽ có lợi rất lớn cho Minh Lễ. Thậm chí thế lực cường đại của Minh Trạm có thể củng cố địa vị của Trấn Nam Vương phủ.

Giờ khắc này Minh Trạm rốt cục lộ ra một nụ cười mỹ mãn.

Hiện tại hắn đương nhiên không có cách nào đuổi Minh Lễ và Minh Nghĩa về Vân Nam, thậm chí Chu Tử Chính nói cũng đúng một chút, hắn ở trong cung, mọi sự bất tiện, ban đầu hắn chỉ muốn có được một bộ phận nhân thủ ở đế đô từ trong tay của Phượng Cảnh Nam. Hắn cùng với Phượng Cảnh Nam hoàn toàn không có cảm tình, Phượng Cảnh Nam đương nhiên không thể tùy tiện giao quyền lợi ở đế đô cho hắn nắm giữ.

Không ngờ Phượng Cảnh Nam lại có quyết tâm như thế.

Đúng là quyết tâm của Phượng Cảnh Nam không nhỏ, chỉ cần cho hắn một đường sống thì hắn sẽ không trở mặt với Phượng Cảnh Nam. Huyết thống là thứ không thể xóa bỏ, Trấn Nam Vương phủ đang tồn tại, nếu Trấn Nam Vương phủ gặp chuyện bất trắc, tước vương hay gì gì đó thì hắn có năng lực chiếm được cái gì? Có lẽ Phượng Cảnh Kiền sẽ nể mặt mà tha mạng cho hắn, trở thành một Hoàng đế tượng trưng cho sự nhân từ.

Mà nếu cả đời phải sống ở Thạch Lưu viện, bên cạnh có vô số ánh mắt giám thị, hành tung không thể đi sai nửa bước, như đi trên miếng băng mỏng, tánh mạng nằm trong suy nghĩ của người khác, trong tay không có cái gì để dựa vào, làm con cá trên thớt mặc cho người ta xử trí.

Sống như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Địa vị của hắn ở trong lòng của Phượng Cảnh Nam không sánh bằng Phượng Minh Lễ, nhưng hắn muốn cho Phượng Cảnh Nam hiểu được ai mới là xu thế tất yếu?

Minh Trạm viết nói, “Ta đã hiểu.”

Ngắn ngủi ba chữ, Minh Trạm đã hiểu rõ tính chất và ý nghĩa của thuật ngữ chính trị bành trướng vô hạn .

Đã hiểu, ngươi hiểu cái gì? Hiểu được bổn Vương phải khổ tâm như thế nào hay sao? Hay là hiểu được quyền bính của ngươi?

Con mụ nó, chẳng lẽ ngươi không thể cho bổn Vương một câu trả lời chắc chắn gì hay sao?

Dĩ vãng đều là Phượng Cảnh Nam dùng loại lý do mơ hồ này để thoái thác với thuộc hạ, hôm nay đã là vật đổi sao dời, tự mình nếm mùi, trong lòng tràn đầy tức giận, trực giác cho biết tiểu tử Minh Trạm này quá mức xảo quyệt không thành thật.

Bất đắc dĩ, Phượng Cảnh Nam đành phải tự mình mở miệng nói cho rõ ràng, “Huynh đệ phải sống yên ổn cùng nhau, ta không hy vọng nghe thấy có chuyện gì mất mặt xảy ra giữa các ngươi.”

Minh Trạm gật đầu viết nói, “Ta cũng không chủ động trêu chọc ai cả!”

“Minh Trạm, ta hy vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng. Ngươi không trêu chọc ai, như vậy nếu bị trêu chọc thì có phải sẽ kêu đánh kêu giết hay không, mất hết thể thống!”

Suy nghĩ một chút, Minh Trạm viết nói, “Chuyện này không phải một sớm một chiều, nếu có ai trêu chọc ta thì ta sẽ cố gắng lấy phương thức hòa bình để giải quyết.”

Phượng Cảnh Nam thoáng vừa lòng, ho khan một tiếng rồi nói, “Chiếu cố chính mình.”

Minh Trạm cả kinh, ánh mắt nhìn Phượng Cảnh Nam giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, Phượng Cảnh Nam đang quan tâm cho hắn hay sao?

Phượng Cảnh Nam cũng cảm thấy ngượng ngùng, lời này mà nói với Minh Lễ và Minh Nghĩa thì rất tự nhiên, hai người kia nhất định sẽ vô cùng cảm kích vui sướng. Đến phiên Minh Trạm thì lại trở thành trừng mắt há hốc mồm, bộ dạng ngốc nghếch, thật sự….thật sự là….

Chỉ một hơi thở thì Phượng Cảnh Nam đã khôi phục vẻ tao nhã như xưa, đứng dậy, ung dung rời đi.

Ta ngất đây, Phượng Cảnh Nam có bị ấm đầu không vậy. Minh Trạm suy nghĩ như thế.

………….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui