Đích Tử Nan Vi

Hôn sự của Minh Trạm được đưa ra để thương nghị.

Thời này mọi người đều chú ý thành gia trước rồi mới lập nghiệp sau.

Liên quan đến hôn sự của tứ hoàng tử Phượng Minh Thụy, còn có Phượng Minh Liêm ở Vân Nam, đồng loạt tuyển chọn, sau đó lần lượt chỉ hôn.

Chuyện này còn phải làm phiền Ngụy thái hậu, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Mẫu hậu, hôn sự của Minh Thụy Minh Trạm Minh Liêm, nhi tử phải nhờ mẫu hậu giúp một tay, Minh Thụy Minh Liêm lớn hơn một chút, Minh Trạm nhỏ hơn một tuổi, cho nên nhi tử cũng ưu ái cho hắn hơn.”

Ngụy thái hậu cười nói, “Ai gia vẫn chưa biết đấy.” Hai năm nay Ngụy thái hậu được Ngụy Ninh khuyên nhủ nên đã hiền hòa hơn rất nhiều, quan hệ mẫu tử với Phượng Cảnh Kiền cực kỳ hòa hợp, suy nghĩ một chút rồi nói, “Minh Trạm tuổi còn nhỏ, Cảnh Nam lại chỉ có một mình hắn là đích tử, hắn cũng ở trong cung vài năm rồi, ai gia sẽ không bạc đãi hắn. Hoàng thượng nghĩ xem, có thể chọn người trong phủ của các hoàng tỷ của ngươi có được hay không? Thân càng thêm thân.”

Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Mẫu hậu chọn trước đi, trong lòng của trẫm cũng chẳng có bao nhiêu người, ngoại trừ xuất thân thì tính tình tướng mạo cũng phải tốt mới được.”

“Đã biết. Hoàng thượng yên tâm lo chuyện triều chính đi, sau khi tuyển chọn thì ai gia cũng phải hỏi ý tứ của Minh Trạm, hắn là một tiểu hài tử có chủ kiến mà.” Ngụy thái hậu cười nhẹ, nhắc đến Minh Trạm liền có một chút đạm mạc không thể che giấu, lại nói, “Minh Trạm đến tuổi, Minh Kỳ là long phượng song sinh với hắn, càng không thể trì hoãn. Nữ nhi trưởng thành nhanh hơn nam hài. Hoàng thượng, nhị công chúa trong cung còn lớn hơn Minh Kỳ một tuổi, có phải cũng nên cân nhắc đến hôn sự hay không?”

“Mẫu hậu nói rất phải.” Phượng Cảnh Kiền đã có chủ ý, cười nói, “Lễ hoa đăng năm nay trẫm đã lưu ý xem có thiếu niên nào thích hợp hay không.”

Ngụy thái hậu cùng Phượng Cảnh Kiền tinh tế thương nghị cả buổi, than thở, gọi Ngụy quý phi và Nguyễn quý phi đến lo liệu chuyện tuyển phi cho Phượng Minh Thụy.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ danh môn thế tộc ở đế đô đều trở nên náo nhiệt, vị trí hoàng tử phi đương nhiên là tôn quý, còn tuyển chính thê cho nhị vị công tử của Trấn Nam Vương phủ. Nhất là tứ công tử, tuy rằng bị câm, nhưng lại được Vạn tuế gia khen ngợi, lại là đích tử của Trấn Nam Vương, cho dù không được kế thừa Trấn Nam Vương vị nhưng tương lai ít nhất cũng sẽ được phong làm Quận Vương.

Chẳng qua, khụ khụ, dung mạo của tứ công tử cũng không tuấn tú cho lắm.

Tỷ như thê tử của Ngụy Ninh là Chu Thị đang cau mày u sầu, cùng Ngụy Ninh nhỏ nhẹ thương nghị, “Hôm nay thiếp thấy ý tứ của Thái hậu nương nương dường như là nhìn trúng khuê nữ của chúng ta.”

Ngụy Ninh nói, “Đây cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể quyết định, cứ theo thánh ý là được.”

“Thấy bộ dáng của tam tỷ có một chút vui sướng khi thấy người gặp họa.” Chu Thị ở bên cạnh thêm vào.

“Không cần bận tâm đến nàng, nay nàng thành nhạc mẫu của tam hoàng tử, đương nhiên là có chỗ dựa vững chắc.” Ngụy Ninh chậm rãi thu bút, đóng xuống một con dấu ở trên giấy, “Chuyện của đại cữu tử thế nào?” (đại cữu tử = anh vợ)

“Làm gì mà dễ dàng như vậy?”

“Không nên nghĩ đến Tuần phủ Tổng đốc nữa, đại cữu tử bị Vạn tuế gia tự mình giáng chức. Muốn đi lên là chuyện rất khó, thôi thì cứ an ổn ở chức Tri phủ đi, cũng không khiến người ta để ý.”

Nay Chu Thị cũng không phải quan tâm đến đại ca của nàng, nàng nhịn không được mà hỏi, “Hầu gia, nữ nhi của chúng ta bằng tuổi với tứ công tử, ngài nói xem, nữ nhi của chúng ta có thể bị chỉ hôn cho tứ công tử làm chính thê hay không?”

Chu Thị đầy lo lắng, Ngụy Ninh cười cười, “Cứ yên tâm đi, tam tỷ có thể làm nhạc mẫu của hoàng tử, chẳng lẽ ngươi lại không có phúc phận này hay sao? Cứ để ý dạy dỗ nữ nhi thì ngươi sẽ có hạnh phúc cuối đời.”

Chu Thị xoay người tính lui ra thì Ngụy Ninh liền nói, “Đi tìm nhị đệ muội để trò chuyện cũng không sao, chẳng qua đừng trở về phòng quá muộn. Tuy là cùng một phủ nhưng tiểu viện của ngươi cách tiểu viện của nàng ấy cũng không gần, tuy có nhũ mẫu nha hoàn hầu hạ nhưng dù sao cũng phải chú ý an toàn.” (đệ muội = em dâu, ý chỉ vợ của Ngụy An)

Chu Thị tái mặt, cúi người xuống, “Thiếp thân đã hiểu.” Bước từng bước mềm mại mà rời đi.

Ngụy Ninh cũng không liếc nhìn, tìm ra một miếng lụa gấm được trang hoàng bằng một bức thi họa tinh tế, nương theo ánh nến, khuôn mặt trở nên thanh tú nhã nhặn một cách đặc biệt.

Chuyện gì mà đưa cho người của hoàng thất làm thì có thể sẽ kéo dài phiền phức nhưng cũng có thể một nhát đao liền chặt đứt đoạn.

Giống như lần tuyển phi này, năm thứ hai mọi người nếm qua bánh xuân thì Từ Ninh Cung đã thấy manh mối.

Ngụy thái hậu dựa vào nhuyễn tháp, lôi kéo tay của Phượng Cảnh Kiền mà ngồi chung, vừa cười vừa nói, “Ai gia đã nhìn thấy nhiều khuê nữ, đều không tệ. Hoàng thượng nhìn thử một chút đi, đây là danh sách.”

Lần này Ngụy thái hậu đã biết khôn, đem các khuê nữ vừa đủ tuổi, ấn theo hoàng thân, tựa như nữ nhi của phủ công chúa; Quý thích, tựa như nữ nhi của công phủ hầu môn trong đế đô; Triều thần, tựa như nữ nhi của phụ tá Thượng thư. Phân loại chi tiết, sau đó là ký hiệu niên kỷ, liệt kê phụ mẫu gia thế rồi đưa cho Phượng Cảnh Kiền lựa chọn.

Phượng Cảnh Kiền hiển nhiên cũng ưu ái cho loại phương thức tuyển chọn này, vừa cười vừa nói, “Khuê nữ của Tử Mẫn mặc dù nhỏ hơn Minh Thụy ba tuổi nhưng mà gia giáo nhà Tử Mẫn thì trẫm tin tưởng, mẫu hậu cảm thấy thế nào?”

Ngụy thái hậu nói đúng trọng điểm, “Hài nhi này là một người nhu thuận, năm nay vừa mới mười hai, đợi đến tuổi cập kê thì cũng phải ba năm nữa, Minh Thụy hiện tại đã mười lăm rồi.”

“Thì có sao đâu, để cho Minh Thụy chờ ba năm là được.” Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Trẫm và Tử Mẫn vốn là biểu huynh biểu đệ, nay lại làm thông gia, chẳng phải là thân càng thêm thân hay sao.”

Ngụy thái hậu than thở một tiếng, “Hoàng thượng, người đối đãi tốt với Ngụy gia, ai gia tất nhiên là vui mừng. Nhưng những lời này là Ai gia nói thật lòng, mấy năm nay trải qua chuyện của Minh Trạm thì ai gia cũng đã tỉnh ngộ. Tử Mẫn nói rất đúng, ngoại thích càng phải cẩn thận cung kính với Hoàng thượng hơn những người khác, trước kia ai gia một mực che chở ngoại thích, đã làm cho Hoàng thượng khó xử đúng không?”

Xem ra Tử Mẫn vẫn có một chút bản lĩnh, có thể khuyên Thái hậu đổi ý như vậy, Phượng Cảnh Kiền cười, “Mẫu hậu nói những lời này làm gì? Tử Mẫn là cánh tay đắc lực của trẫm, trẫm lại nhìn hắn lớn lên, không nói đến mẫu hậu, ngay cả trẫm cũng thiên vị hắn nữa là.”

“Hoàng thượng phong hầu ban tước cho Ngụy gia, mấy năm nay không ngừng ban thưởng, đã là long ân vô hạn, nếu lại thêm một hoàng tử phi nữa thì có phải là quá đáng hay không?” Ngay cả Ngụy thái hậu không quá mẫn cảm với chính trị mà cũng nhìn thấy điểm bất thường, lúc trước Ngụy thái hậu muốn đem tam điệt nữ Điền Như Ý gả cho Phượng Minh Lễ, ai ngờ hoàng đế lại chuyển thành Khổng gia tiểu thư, bất quá vì trấn an Thọ Ninh Hầu cho nên hạ chỉ cho Điền Như Ý vừa đến tuổi cập kê gả cho tam hoàng tử Phượng Minh Tường làm chính thê, càng thêm nở mày nở mặt. Nay lại muốn đem nữ nhi duy nhất của nhà Ngụy Ninh mà đưa cho tứ hoàng tử Phượng Minh Thụy.

Hết thảy nữ nhi có huyết thống của Ngụy gia đều gả vào tôn thất, đây là cách làm của Phượng Cảnh Kiền.

Ngụy gia kỳ thật không có gì để kiêng kỵ, Ngụy Ninh thận trọng hoạt bát, huống hồ lúc trước ngụy thị tộc nhân ở Sơn Đông tiến đến nhận thức đều bị Ngụy Ninh bỏ mặt, cho nên Ngụy gia không có dòng họ.

Theo điểm này mà nói thì Phượng Cảnh Kiền rất yên tâm đối với Ngụy Ninh. Hơn nữa Phượng Cảnh Kiền thật sự nhìn Ngụy Ninh lớn lên từ nhỏ nên rất có tình cảm với hắn.

Ngụy Ninh rất xảo trá, chẳng qua lại biết thức thời mà tiến thoái, toàn bộ Ngụy gia cũng chỉ có hắn là có tiền đồ, Ngụy Ninh chỉ có một nhi tử, tuổi cũng còn nhỏ cho nên Phượng Cảnh Kiền đối với Ngụy Ninh rất tốt.

Làm cho Phượng Cảnh Kiền quan tâm là Ngụy quý phi và Ngụy trắc phi, hai nữ nhân này là biểu muội của hắn, hơn nữa đều có con nối dõi.

Chuyện của thái tử thì Phượng Cảnh Kiền kỳ thật không có thành kiến, chỉ cần bọn nhỏ có khả năng, nương của bọn họ là ai thì Phượng Cảnh Kiền cũng không quá để ý, dù sao chính mẫu thân của hắn cũng có xuất thân thấp hèn.

Cục diện đáng lý không gian nan như vậy, nhưng mà đích tử Minh Trạm của đệ đệ lại bị câm, làm cho thứ tử của Ngụy trắc phi có cơ hội xuất đầu.

Nếu thế tử vị dừng trong tay của ba huynh đệ Minh Lễ, như vậy sẽ trực tiếp làm cho thái tử vị không thể trì hoãn, vì thái bình, Phượng Cảnh Nam sẽ muốn Phượng Minh Lan làm thái tử.

Nhưng mà Phượng Cảnh Kiền không thích cảm giác này. Không thích cái loại cảm giác bị cưỡng chế phải lập thái tử. Hắn tình nguyện lập Minh Trạm làm thế tử, ngoại trừ không thể nói chuyện thì thủ đoạn và tư chất của Minh Trạm vượt xa Minh Lễ.

Chẳng qua hắn sẽ không vì chuyện này mà bất hòa với Phượng Cảnh Nam, dù sao Phượng Cảnh Nam mới là Trấn Nam Vương.

Làm cho Phượng Cảnh Kiền khó xử chính là đám nhi tử của hắn giống như đòi mạng mà nhanh chóng lớn lên, chuyện của Ngụy gia, hắn phải cân nhắc kỹ lưỡng mới được. Vì thế Phượng Cảnh Kiền đã nghĩ ra chủ ý này, đem hết thảy nữ nhi có huyết thống Ngụy gia đều gả vào hoàng thất.

Nay hỏi lại Ngụy Ninh, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử, ngươi ủng hộ người nào?

Một người là ngoại sanh, một người là ngoại sanh nữ tế, một người là nữ tế, Ngụy Ninh ngoại trừ trong lòng chửi mụ nó thì ngoài miệng chỉ biết tạ ơn, não của hắn vẫn chưa có vấn đề đâu, nhất định sẽ không tiếp tục động tâm với mấy vụ chức vị nữa. (ngoại sanh = cháu ngoại, ngoại sanh nữ tế = cháu rể bên ngoại, nữ tế = cháu rể)

Có lẽ đây cũng không phải là biện pháp tốt, chẳng qua đối với giai đoạn hiện tại mà nói thì rất có ích.

Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa nói với Thái hậu, “Mẫu hậu đa tâm rồi, ta chỉ là thích tính tình của Tử Mẫn mà thôi, nữ nhi của hắn nhất định là không tệ.”

Ngụy thái hậu nghe như thế, cũng không tiếp tục phản đối nữa, hỏi tiếp, “Còn hôn sự của Minh Trạm thì sao?”

……….

P/S: vợ của bác Ninh là…đồng tính với vợ của Ngụy An à o_o, giờ mới biết, lúc đọc hơi lướt qua khúc này nên ko để ý lắm.

Cố lên, xong nốt ngày hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui