Địch Tướng Vi Nô


"Đúng vậy." Triển Thiên Bạch gật đầu, biểu tình nghiêm túc, "Ta lên cỗ kiệu đó liền ngủ mất, cỗ kiệu đi từ vương phủ đến hoàng cung mất hơn ba canh giờ...!Muốn nói không phải có người dụng tâm kín đáo, ta thật sự không nghĩ ra còn có lí do gì khác nữa."
"Ừm..." Đoan Mộc Ly sờ sờ cằm, có chút đăm chiêu.
"Hơn nữa, hai người Dạ Ưng cùng Dạ Tựu không từ mà biệt chạy ra khỏi hoàng cung, trong lúc này đã xảy ra chuyện gì cũng không ai biết."
Nếp nhăn giữa chân mày càng thêm sâu, Đoan Mộc Ly thì thào tự nói: "Giữa Nam Sở và Tháp Nhĩ...!Chỉ sợ phải có một trận ác chiến rồi."
Trái tim chợt co rút lại, Triển Thiên Bạch trầm mặc thật lâu, hít sâu một cái.
Chiến tranh...
Đoan Mộc Ly muốn lên chiến trường sao?
Ngón tay theo bản năng cong lên, giây tiếp theo, tay hắn đã bị Đoan Mộc Ly cầm lấy.
Mi mắt nhẹ nhàng giương lên, Triển Thiên Bạch cùng Đoan Mộc Ly bốn mắt nhìn nhau.
Đoan Mộc Ly cái gì cũng không nói, chỉ ấn ý đưa tình chăm chú nhìn hắn.
Rõ ràng vẫn chưa khai chiến, Triển Thiên Bạch không hiểu sao lại có loại cảm giác sinh li tử biệt với Đoan Mộc Ly, nội tâm dấy lên từng đợt chua xót.
Hắn rất hi vọng bản thân có thể khôi phục nội lực! Trước lúc chiến tranh giữa Nam Sở và Tháp Nhĩ nổ ra, nếu như hắn có thể khôi phục nội lực, có phải có thể giúp Đoan Mộc Ly một tay hay không?
Trong giây lát, Triển Thiên Bạch cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Thân từng là đại tướng quân của Dao Quốc, hiện giờ lại muốn vì Nam Sở tận lực sao?
Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ này của mình.
Hắn không phải tận lực vì Nam Sở.
Mà là vì Đoan Mộc Ly...
Ban đêm dần khuya, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Triển Thiên Bạch bất giác rùng mình một cái, Đoan Mộc Ly vừa định cởi áo choàng của mình ra khoác thêm cho Triển Thiên Bạch, kết quả Triển Thiên Bạch lại trực tiếp chui vào trong lồng ngực của hắn.
"Vẫn ấm áp như vậy..."
Thình thịch!
Trái tim Đoan Mộc Ly đột nhiên nhảy dựng.
Hắn ra sức ôm lấy Triển Thiên Bạch, lặng lẽ nhắm hai mắt lại.

Triển Thiên Bạch, ta sẽ không buông tay ngươi, sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta...
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, sáng sớm hôm sau, Đoan Mộc Ly hạ triều không trực tiếp quay về vương phủ mà đi đến Di Hương viện trước.
Tuy rằng Doãn Mạch thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nhưng chỉ có Di Hương viện là dễ dàng tìm được Doãn Mạch nhất.
"Ly Vương gia?"
Thẩm Ngọc Lam dẫn đầu đi ra nghênh đón, thi lễ với Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly từ trên cao nhìn xuống Thẩm Ngọc Lam, chung quy cảm thấy sắc mặt của Thẩm Ngọc Lam tựa hồ không tốt lắm.
Chẳng lẽ là bị Doãn Mạch giày vò nghiêm trọng đến độ không ngủ đủ giấc sao?
"Doãn Mạch hắn có ở trong này không?"
"Đoan Mộc Ly!"
Đoan Mộc Ly vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng la của Doãn Mạch truyền đến từ lầu hai.
Đoan Mộc Ly theo tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Doãn Mạch vẫy vẫy tay về phía hắn, sau đó trực tiếp thả người nhảy từ lầu hai nhảy xuống.
"Gọi sư huynh."
"Không gọi." Doãn Mạch thè lưỡi với Đoan Mộc Ly, chỉ tay, "Rõ ràng là ngươi có chuyện thỉnh cầu ta, thái độ vẫn còn tệ như vậy."
Đoan Mộc Ly sửng sốt một chút, "Làm sao ngươi biết ta có chuyện thỉnh cầu ngươi?"
"Không có việc gì thỉnh cầu ta làm sao có thể tận lực đến đây tìm ta? Ngươi lại không nhàn rỗi như vậy, lúc này không bằng ngươi bồi Triển Thiên Bạch còn hơn đấy, có phải như thế hay không?"
Đoan Mộc Ly méo mặt, bị Doãn Mạch chọc trúng tâm sự, mặt lộ vẻ bất mãn.
Nhưng Doãn Mạch hai tay chống nạnh, một bộ dáng không sợ trời không sợ đất ngây ngô cười hắc hắc.
"Vậy thì...!Để ta gọi một gian phòng hảo hạng cho Ly Vương gia đi!" Thẩm Ngọc Lam đứng ở một bên ý thức được Đoan Mộc Ly tìm Doãn Mạch là có chuyện quan trọng muốn nói, nhẹ giọng lên tiếng.
"Không cần." Đoan Mộc Ly khoát tay ngăn Thẩm Ngọc Lam lại, "Chúng ta ra ngoài nói."
"Chậc!" Doãn Mạch bĩu môi, "Ai muốn ra ngoài nói với ngươi chứ!"
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng Doãn Mạch vẫn cất bước đi theo phía sau Đoan Mộc Ly, trước khi rời khỏi Di Hương viện còn hôn một cái trên khuôn mặt của Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam lập tức đỏ mặt.
Đoan Mộc Ly cùng Doãn Mạch dùng khinh công đi tới nơi đồng không mông quạnh ít dấu vết có người lui tới.
"Nói đi, tìm ta có chuyện gì?" Doãn Mạch hỏi thẳng.

"Khụ..." Đoan Mộc Ly hắng giọng, có vẻ có chút ấp úng, muốn nói lại thôi, "Chính là...!Cái đó..."
"Đoan Mộc Ly, từ khi nào thì ngươi lề mề như vậy chứ." Doãn Mạch sờ sờ gáy, không nhịn được thúc giục, "Nói nhanh lên, không nói ta trở về bồi Ngọc Lam đây!"
"Doãn Mạch!"
Đoan Mộc Ly xoay người nắm chặt lấy cánh tay của Doãn Mạch.
"Sắp đứt rồi sắp đứt rồi." Doãn Mạch hất tay Đoan Mộc Ly ra, oán giận nói.
Kì thực, cánh tay hắn tất nhiên sẽ không thật sự bị Đoan Mộc Ly vặn gãy, chẳng qua lực tay của Đoan Mộc Ly quả thực rất lớn.
"Kích động như thế làm gì, rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi ngược lại mau nói đi!"
"Chính là..." Ấn đường nhíu chặt lại, Đoan Mộc Ly trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, "Chính là ta muốn biết...!Phải làm thế nào mới có thể khiến cho một nam nhân đồng ý gả cho ta, làm vương phi của ta?"
"Ôi má ơi!" Nghe xong lời của Đoan Mộc Ly, Doãn Mạch đại kinh thất sắc mà ôm lấy cơ thể của mình, "Đoan Mộc Ly ngươi hỏi để làm gì? Ta nói cho ngươi biết, đánh chết ta ta cũng sẽ không gả cho ngươi đâu!"
"..." Trước mắt Đoan Mộc Ly tựa như có một bầy quạ đen bay qua.
"Bớt tự mình đa tình, ta cũng không muốn cưới ngươi được chứ?" Đoan Mộc Ly đen mặt, có chút hối hận khi tìm Doãn Mạch ra ngoài thương lượng chuyện này.
"Phì!" Doãn Mạch không nhịn được che miệng cười một tiếng, "Ta biết ta biết, người ngươi muốn cưới là Triển Thiên Bạch đúng không? Vậy ngươi hỏi ta làm gì, trực tiếp hỏi hắn không phải được rồi sao!"
"Làm sao có thể trực tiếp hỏi được!" Đoan Mộc Ly bực bội gãi gãi tóc.
Hắn có loại trực giác rằng, nếu trực tiếp để Triển Thiên Bạch gả cho hắn, Triển Thiên Bạch nhất định sẽ không đồng ý.
"Vậy..." Đôi con ngươi màu hổ phách của Doãn Mạch linh động hai cái trong hốc mắt, "Ngươi ngẫm lại xem Triển Thiên Bạch thích cái gì, tặng cho hắn thứ hắn thích nhất, làm cho hắn vui vẻ."
"Cái này..." Đoan Mộc Ly nuốt nước bọt, cau mày.
"Này này, không phải là ngươi không biết Triển Thiên Bạch thích gì nhất đấy chứ?"
Bị Doãn Mạch nói trúng, Đoan Mộc Ly bất mãn lên giọng cãi lí, "Nói hay như thể ngươi biết Thẩm Ngọc Lam thích gì nhất ấy!"
"Ta đương nhiên là biết rồi!" Doãn Mạch vỗ ngực mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, "Ngọc Lam nhà ta thích nhất là ta, chỉ cần tặng bản thân ta cho hắn, hắn nhất định sẽ vô cùng cao hứng."
"..."
Đoan Mộc Ly há hốc mồm, hít một ngụm khí lạnh.
Doãn Mạch nói rất hay, rất có đạo lí, nhưng hắn lại không có từ nào mà phản bác.

Thứ Triển Thiên Bạch thích nhất...
"Chỉ cần tặng thứ Triển Thiên Bạch thích nhất là được rồi sao?" Hai tay Đoan Mộc Ly khoanh trước ngực, thì thào tự hỏi.
"Ta nói này Đoan Mộc Ly..." Lúc này, Doãn Mạch vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Ly, "Ngươi nghiêm túc sao?"
"Cái gì?" Đoan Mộc Ly ngơ ngác một chút, liền nhìn thấy Doãn Mạch thu liễm vẻ tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi hắn.
"Ta hỏi ngươi, ngươi nghiêm túc muốn để cho Triển Thiên Bạch làm vương phi của ngươi sao?"
"Đương nhiên là nghiêm túc rồi!" Đoan Mộc Ly trả lời rõ ràng lưu loát.
"Nhưng mà...!Ngươi có từng suy xét qua, Triển Thiên Bạch trở thành vương phi của ngươi, cảm nhận của hắn là gì chưa?"
"...!Cái gì?" Đoan Mộc Ly đè thấp mi mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt của Doãn Mạch, "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Ý của ta là nói...!Ngươi có nghĩ tới hay không, Triển Thiên Bạch chính là một nam nhân, ngươi thích nam sắc mọi người đều biết cũng thôi đi, dù sao ngươi là vương gia, không ai dám tặc lưỡi sau lưng ngươi, nhưng Triển Thiên Bạch sẽ không giống thế.

Xuất thân gốc gác của hắn phải hứng chịu tranh luận, lại là bại tướng, lại từng lưu lạc nơi phong trần, còn từng là nam sủng của ngươi...!Hiện giờ biến hắn thành phi tử được ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ngươi không sợ người khác tán gẫu, chẳng lẽ hắn cũng không sợ? Đến lúc đó, hắn thân là vương phi của ngươi xuất đầu lộ diện rồi, khó tránh khỏi sẽ bị người ta bàn tán, lọt vào tầm mắt của kẻ khác rồi, đến lúc đó, người gánh vác áp lực to lớn đó là hắn, người nghe lời đồn đại nhảm nhí cũng là hắn...!Ta biết bởi vì ngươi yêu hắn mới muốn cho hắn làm vương phi của ngươi, nhưng nếu cứ như vậy, ngược lại hắn sẽ đặt mình vào trong trung tâm vòng xoáy nhàn ngôn toái ngữ, trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của người khác...!Tâm tình của hắn thế nào, ngươi có từng cân nhắc qua không?"
"Cái này..."
Lời này của Doãn Mạch giống như một chậu nước lạnh như băng, giội một cái lạnh thấu tâm Đoan Mộc Ly.
"Không phải ta đả kích gì ngươi, chẳng qua, trước đừng vội nói Triển Thiên Bạch có thể sẽ không đáp ứng lời cầu thân của ngươi, cho dù hắn thật sự đáp ứng rồi, sau này hắn chưa chắc sẽ không thấy hối hận...!Hơn nữa, như vậy thì hắn sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?"
"..."
Những vấn đề Doãn Mạch hỏi khiến Đoan Mộc Ly không biết nói gì mà phản bác lại.
Hắn không phải hoàn toàn không nghĩ tới, nhưng hắn vẫn hi vọng Triển Thiên Bạch có thể gả cho hắn, trở thành vương phi của hắn, bởi chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy hắn đường đường chính chính có được Triển Thiên Bạch.
Nói hắn ích kỉ, nói gì hắn cũng được.
Hai tay Đoan Mộc Ly ra sức siết chặt thành quyền.
"Cho nên mới nói, chuyện này ngươi hỏi ta thật sự bó tay..." Doãn Mạch lại chỉ tay về phía Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly trầm mặc.
Hắn đột nhiên trở nên không biết nên làm sao cho phải.
"Vậy Doãn Mạch ngươi thì sao? Ngươi không muốn cưới Thẩm Ngọc Lam sao?"
Vấn đề ném cho Doãn Mạch, Doãn Mạch nhún nhún vai, "Ta đương nhiên là muốn cưới Thẩm Ngọc Lam rồi, bất quá...!Nếu Ngọc Lam hắn khó xử không muốn gả cho ta, ta cũng sẽ không cưỡng cầu, ta chỉ muốn yêu hắn trước sau như một là được rồi."
"..."
Đoan Mộc Ly há hốc mồm không nói.
Nếu Triển Thiên Bạch không muốn gả cho hắn, hắn cũng không cách nào cưỡng cầu được, hắn cũng sẽ trước sau như một mà yêu Triển Thiên Bạch.
Nhưng mà...!Hắn càng muốn nhiều hơn so với Doãn Mạch.

"Có phải ta rất lòng tham không đáy hay không..." Đoan Mộc Ly thì thào tự hỏi, thần sắc u ám.
Vạn nhất Nam Sở và Tháp Nhĩ thật sự khai chiến, hắn và Triển Thiên Bạch sẽ biến thành bộ dáng gì nữa đây?
"Mặt ủ mày chau làm gì?"
Doãn Mạch dùng sức vỗ sau lưng Đoan Mộc Ly một chút, Đoan Mộc Ly cảm thấy bản thân sắp bị Doãn Mạch đánh hộc máu rồi.
"Đi thử xem đi chứ! Ngươi đã muốn Triển Thiên Bạch làm vương phi, có khi hắn thực sự đáp ứng rồi thì sao!"
"Ách..."
"Hay là nói...!Ngươi không tin tưởng bản thân?" Doãn Mạch cười xấu xa, lấy khuỷu tay huých Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly nhất thời đen mặt.
Hắn đương nhiên không tự tin rồi!
Hắn dưới một người trên vạn người, ở trước mặt Triển Thiên Bạch ngay cả tự tin cũng không có.
"Xốc lại tinh thần đi, không được thì ngươi dùng dụ thuật, nam nhân đều bị thu hút bởi vỏ bọc này." Doãn Mạch có ý nêu ra chủ ý cho Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly đột nhiên rất hối hận khi tìm Doãn Mạch ra ngoài thương lượng chuyện này.
Thương lượng không có kết quả, Đoan Mộc Ly một thân một mình trở về vương phủ, vừa hay nhìn thấy Lam Tẩm và Chu Phượng đang nói chuyện phiếm.
"Lam Tẩm, Chu Phượng, hai người các ngươi lại đây."
Thấy Đoan Mộc Ly ngoắc ngoắc mình, trên mặt Chu Phượng lập tức vui mừng như nở hoa, nhưng giây tiếp theo, hắn liền không nhịn được nhìn khắp nơi xung quanh, sợ Triển Thiên Bạch thấy được sẽ ghen.
Lam Tẩm ngược lại vẫn như vừa rồi, mặt không chút thay đổi.
Hai người một trước một sau đi đến trước mặt Đoan Mộc Ly, hành lễ với Đoan Mộc Ly, "Vương gia..."
"Hai người các ngươi trở về phòng cùng bổn vương."
"Dạ?"
Chu Phượng đột nhiên kêu một tiếng, lại lập tức chặn miệng mình lại.
Lam Tẩm cũng không khỏi sửng sốt một chút.
"Bổn vương có việc muốn hỏi các ngươi." Nói xong, Đoan Mộc Ly xoay người đi về phía phòng của bản thân.
Hai người Chu Phượng cùng Lam Tẩm hai mặt nhìn nhau, cất bước đi theo phía sau Đoan Mộc Ly.
Ở trong sân luyện kiếm xong, Triển Thiên Bạch quay về phòng mình muốn nghỉ ngơi uống miếng nước, kết quả vô ý quay đầu, dư quang liếc tới bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Đoan Mộc Ly.
Phía sau Đoan Mộc Ly có hai nam hài tử mảnh mai nhỏ gầy đi theo— Chu Phượng và Lam Tẩm, hai người song song bước vào phòng Đoan Mộc Ly.
Mi mắt đột nhiên giương lên, Triển Thiên Bạch chấn động..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận