"Bổn, bổn tướng chỉ là hoài nghi ngươi mua "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc là có dụng tâm khác.
Thân là Thừa tướng Nam Sở, bổn tướng lẽ nào còn không được phép lo lắng cho an nguy xã tắc?" Hai tay ôm quyền, Phạm Ninh một thân dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, "Nếu Ly Vương gia muốn tự chứng minh bản thân thật sự trong sạch, vậy hãy đem tên tội nô kia giao ra đây.
Sau khi tra xét rõ ràng, bổn tướng tự nhiên sẽ thượng tấu chi tiết lại với Hoàng Thượng."
"Phạm Thừa tướng đây là đang lấy Hoàng Thượng ra trấn áp bổn vương?" Đoan Mộc Ly cười lạnh hai tiếng, "Phạm Thừa tướng cũng tự mình nói, Triển Thiên Bạch đã từng là kẻ địch lớn nhất của Nam Sở ta, đem kẻ địch này thu làm nam sủng, chẳng phải đối với hắn chính là sự sỉ nhục lớn nhất hay sao?"
"Vậy Ly Vương gia muốn làm như thế nào để chứng minh Triển Thiên Bạch đối với Nam Sở chúng ta đã không còn là mối uy hiếp nữa?" Phạm Ninh hùng hổ doạ người.
Đoan Mộc Ly đã nhìn ra, Phạm Ninh hôm nay là vì Triển Thiên Bạch mà tới.
Hẳn là có kẻ trong vương phủ không muốn để Triển Thiên Bạch tiếp tục lưu lại nơi này, bởi vậy mới gọi Phạm Ninh tới buộc hắn thả người.
"Nếu Phạm Thừa tướng đã hiếu kì như vậy, bổn vương sẽ kêu Triển Thiên Bạch đi ra, để Phạm Thừa tướng tự mình phán đoán."
Cùng lúc giọng nói phát ra, Đoan Mộc Ly vỗ tay hai cái, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị.
Chưa đầy một nén hương, Triển Thiên Bạch đã xuất hiện ở tiền sảnh.
Được Hương Linh trang điểm tỉ mỉ, Triển Thiên Bạch lúc này nhìn quá không khác hoa khôi đầu bảng ở thanh lâu là bao.
Bởi vì hạ nhân đã phân phó muốn Hương Linh trang điểm cho Triển Thiên Bạch thật giống dáng vẻ của nam sủng nên Hương Linh lúc làm có hơi quá tay.
Bộ y phục hắn đang mặc màu đỏ rực thêu đầy những đóa mẫu đơn lớn tiên diễm không kém gì hoa khôi, trên tóc và người Triển Thiên Bạch mang đầy ngọc châu kim sức, thời điểm hắn xuất hiện ở trước mặt Phạm Ninh thực sự khiến Phạm Ninh được một phen kinh diễm.
Tuy rằng Hương Linh đã trang điểm cho Triển Thiên Bạch điểm thêm một nốt chu sa hồng ở giữa mày nhưng khí chất thanh lãnh anh hào trời sinh của Triển Thiên Bạch cũng không thuyên giảm, kết hợp với dáng vẻ quyến rũ lộng lẫy lại mang một ý nhị khác.
Phạm Ninh vừa thoạt nhìn liền chú ý tới nốt ruồi lệ bên mắt trái của Triển Thiên Bạch, không khỏi mỉm cười vuốt vuốt chòm râu.
"Nghe nói "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc nam thân nữ tướng, quả nhiên là vưu vật mà.
Khó trách Ly Vương gia đối với hắn nhớ mãi không quên." Phạm Ninh rất có hứng thú liếc nhìn Đoan Mộc Ly một cái.
Khóe môi Đoan Mộc Ly nở một nụ cười lạnh, "Hiện tại Phạm Thừa tướng đã thấy rồi chứ? Chiến thần của Dao Quốc "Xích Diễm đại tướng quân" Triển Thiên Bạch hiện tại cũng chỉ là một nam sủng mặc nữ trang, ở trước mặt nam nhân nịnh hót, Phạm Thừa tướng còn có gì không yên tâm nữa không?"
Nghe những lời chói tai của Đoan Mộc Ly, đôi tay giấu phía dưới ống tay áo của Triển Thiên Bạch siết chặt thành nắm đấm.
"Haha, nếu Ly Vương gia đã nói như vậy...!Vậy hai chúng ta cứ ăn uống no say, để tội nô này nhảy múa trợ hứng, thế nào?" Ánh mắt tà ác của Phạm Ninh nhìn về phía Triển Thiên Bạch.
"Có gì không thể chứ." Đoan Mộc Ly nâng cái cằm thô ráp của mình lên, nhìn Triển Thiên Bạch đang yên lặng cúi đầu phía dưới.
"Triển Thiên Bạch, Phạm Thừa tướng muốn ngươi khiêu vũ trợ hứng kìa."
Nghe tiếng, Triển Thiên Bạch nhướng mắt, khuôn mặt thanh tuấn trắng mịn đột nhiên lộ ra một nụ cười tà mị khiến Đoan Mộc Ly hơi sửng sốt.
"Tội nô tuân mệnh."
Hắn học theo dáng vẻ của nữ tử thi lễ với Đoan Mộc Ly và Phạm Ninh.
Ngay khi hàng mi dài của Triển Thiên Bạch rũ xuống, trong lòng hắn liền đưa ra một quyết định.
Tiền sảnh mở tiệc, ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng đàn sáo huyền tấu vang lên những âm thanh mị hoặc.
Những tỳ nữ thân kiều eo nhu ấy thế mà đều chỉ là làm nền, ở trung tâm, ống tay áo thật dài vung ra, Triển Thiên Bạch đang khiêu vũ, vũ bộ nhẹ nhàng, duyên dáng uyển chuyển, khiến người ta thần hồn đảo điên.
Đoan Mộc Ly ngồi thẳng lên, khuôn mặt góc cạnh của hắn rõ ràng là gợn sóng bất kinh, nội tâm thập phần kinh ngạc.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới được, Triển Thiên Bạch thế mà lại biết khiêu vũ.
Nếu nói vũ kiếm thì Triển Thiên Bạch còn có khả năng, nhưng nếu nói đến khiêu vũ thì...!
Đoan Mộc Ly đột nhiên hồi tưởng lại lần đầu gặp Triển Thiên Bạch ở thanh lâu khi vừa mới đánh hạ Lệ thành, Triển Thiên Bạch cải trang thành tiểu quan ở nơi đó.
Lúc ấy, nếu không phải Đoan Mộc Ly đã sớm cảnh giác thì có lẽ sẽ thật sự bị kỹ thuật diễn xuất của Triển Thiên Bạch lừa.
Con ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch đang khiêu vũ từng động tác uyển chuyển tuyệt đẹp theo tiếng nhạc phía dưới, Đoan Mộc Ly trong lòng dấy lên một cỗ cảm xúc phức tạp.
Phạm Ninh một bên uống rượu, hai mắt nhìn không rời Triển Thiên Bạch, ánh mắt vẫn luôn lưu luyến trên người Triển Thiên Bạch.
"Tới...!Tới bên bổn tướng nào..."
Uống rượu đã ngà ngà say, Phạm Ninh vẫy tay với Triển Thiên Bạch đang khiêu vũ phía dưới.
Đoan Mộc Ly cho rằng Triển Thiên Bạch sẽ không phản ứng với Phạm Ninh, thế nhưng không ngờ Triển Thiên Bạch vậy mà lại vừa khiêu vũ vừa đi tới bên cạnh Phạm Ninh..