Thẩm Ngọc Lam đi tới dược phòng lấy thuốc, gọi thủ hạ thân tín nhất của mình tới, thì thầm bên tai hắn nhỏ giọng phân phó, biểu tình càng trở nên nghiêm túc.
"Bất luận như thế nào đều phải đưa được tin tức tới, có biết chưa?"
"Vâng, ông chủ." Tiểu hài tử lanh lợi thoạt nhìn liền hiểu ý Thẩm Ngọc Lam, gật gật đầu.
Sau khi hạ nhân rời đi, Thẩm Ngọc Lam thầm than một hơi thật dài, con ngươi diệu thạch đen láy lộ ra đầy vẻ tiếc nuối cùng thương xót.
"Xích Diễm đại tướng quân...!Vì sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với ngươi như thế?"
Tự lẩm bẩm với chính mình, Thẩm Ngọc Lam lại lắc đầu cười khổ, "Thật là, ta cư nhiên còn có thừa tâm tư tỏ ra bất bình vì người khác nữa."
Chẳng lẽ ông trời đối xử với hắn thì tốt chắc?
Nhẹ nhàng khép mi mắt, hắn nhớ lại quá khứ đau thương của mình như lật cuốn sách trong tâm trí một lần nữa, Thẩm Ngọc Lam bất giác cắn chặt răng.
Cuộn một tờ giấy nhỏ nhét vào trên chân bồ câu đưa thư, Thẩm Ngọc Lam thả bồ câu bay đi, sau đó mới cầm dược đi đến chỗ Phạm Ninh.
"Đúng là lão quỷ háo sắc."
Thân là lão bản của Di Hương viện, hắn không thể đắc tội với Thừa tướng Nam Sở.
Việc mà Thẩm Ngọc Lam có thể làm chỉ là kéo dài thời gian.
Thượng phòng.
Phạm Ninh chờ lâu đến độ mất kiên nhẫn, nhịn không được gõ cửa kêu tiểu nhị, "Kêu ông chủ Thẩm của các ngươi tác phong nhanh một chút xem nào!"
"Haha!"
Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy tiếng Triển Thiên Bạch cười trào phúng.
"Một tội nô như ngươi cũng dám cả gan cười nhạo bổn tướng?!" Phạm Ninh nổi giận đùng đùng đi về phía Triển Thiên Bạch nhưng lại bị sát khí lạnh thấu xương tỏa ra từ trên người Triển Thiên Bạch dọa cho khựng lại.
"Nam Sở có Thừa tướng như ngươi, ngày các ngươi dẫm lên vết xe đổ của Dao Quốc cũng không xa nữa đâu." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến tai Phạm Ninh, nói dễ nghe thì như lời cảnh cáo, còn nói trắng ra là đang châm chọc.
"Triển Thiên Bạch!" Phạm Ninh giơ lên tay định đánh Triển Thiên Bạch nhưng lại không hy vọng trên mặt Triển Thiên Bạch có vết thương.
Vì thế, hắn quay đầu nhìn về phía bình rượu trên bàn cơm, rắc một tiếng, cầm bình rượu đập vỡ tan, nhặt mảnh vỡ lớn nhất lên.
"Hừ, Triển Thiên Bạch, một tội nô như ngươi, bổn tướng bóp chết ngươi dễ dàng như bóp chết một con con kiến vậy."
"Vậy Thừa tướng cần gì phải làm phiền Thẩm Ngọc Lam đi lấy thuốc chứ? Nam Sở Thừa tướng thật đúng là nhát như chuột!"
"Ngươi!" Phạm Ninh tức giận đến nỗi chòm râu run run, giơ tay lên, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, hắn dùng mảnh sứ vỡ cắt qua cần cổ trắng như tuyết của Triển Thiên Bạch.
Những giọt máu đỏ thẫm chảy ra, lăn trên da thịt trắng nõn tinh tế.
.
Truyện Kiếm Hiệp
Phạm Ninh rất muốn xem Triển Thiên Bạch lộ ra biểu cảm thống khổ nhẫn nhịn, nhưng Triển Thiên Bạch thoạt nhìn trông bình tĩnh lạ thường, cặp mắt đen thâm thúy tựa như gợn sóng bất kinh.
"Cái gì?!" Phạm Ninh tức giận, trên tay càng dùng thêm sức, tựa như muốn nghiền nát Triển Thiên Bạch.
Một nhát, hai nhát, ba nhát...!
Phạm Ninh lại dùng mảnh sứ vỡ vẽ ra vài đạo vết thương từ cổ tới ngực Triển Thiên Bạch, nhưng Triển Thiên Bạch vẫn như cũ, không có phản ứng gì.
Trên chiến trường là thân kinh bách chiến tướng quân, dựa vào một thân nội lực cao cường của Triển Thiên Bạch cơ hồ không chịu quá nhiều tổn thương, những vết thương tương đối nghiêm trọng đều là Đoan Mộc Ly ban cho.
Vì vậy, vài vết thương do Phạm Ninh gây ra trên người Triển Thiên Bạch xem ra quả thực không đau không ngứa.
Hơn nữa, Triển Thiên Bạch trong lòng biết rõ Phạm Ninh chính là muốn nhìn biểu cảm hắn nhẫn nhịn chịu đau, hắn làm sao để cho Phạm Ninh toại nguyện được?
"Triển Thiên Bạch, ngươi đã thành phế nhân rồi mà còn cứng đầu như vậy.
Nhưng không sao, đợi lát nữa ông chủ Thẩm tới, ta xem ngươi còn có thể ương ngạnh tới khi nào."
Trái tim Triển Thiên Bạch không khỏi run lên.
Hắn hiện tại không còn sức lực thoát khỏi dây thừng, cũng không còn sức lực để phản kháng lại Phạm Ninh, nếu như còn thêm...!
Ra sức nhắm mắt lại, Triển Thiên Bạch không muốn nghĩ nữa.
Không hiểu vì sao, trước mắt lại hiện ra thân ảnh Đoan Mộc Ly.
Chính hắn cũng không hiểu, vì sao ngay lúc này lại nghĩ đến Đoan Mộc Ly.
Tưởng Triển Thiên Bạch đã trở nên ngoan ngoãn, Phạm Ninh vừa định tới gần, chỉ thấy Triển Thiên Bạch hai mắt mở lớn quét qua một chút, "Cút ngay!"
Phạm Ninh bị dọa sợ, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn.
Đúng lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng cốc cốc.
"Thừa tướng đại nhân, là ta, Ngọc Lam."
"Tốt, tốt lắm..." Vừa đáp lời, Phạm Ninh vừa dùng ánh mắt đắc ý cùng uy hiếp mắt nhìn Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch tâm như tro tàn, sự tuyệt vọng trong hắn tựa như bị một gáo nước lạnh dội lên người, lạnh thấu tâm can.
Cái gì nên tới...!Sớm hay muộn rồi cũng sẽ tới...!
Phạm Ninh cười, hưng phấn đi ra mở cửa.
Thân ảnh cao lớn như một bức tường thành xuất hiện trước mắt khiến hắn trong nháy mắt bị dọa sợ đến choáng váng..