Soạt!
Lãnh khí lạnh thấu xương thổi tóc mái trên trán Triển Thiên Bạch lên, cái rìu sắc bén treo cao ở trên đỉnh đầu của hắn.
Động tác của Chu Phượng ngừng lại.
Cổ tay run run, Triển Thiên Bạch liền nhìn thấy Chu Phượng ra sức cắn môi dưới, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt trong suốt long lanh trào ra khỏi mi.
Leng keng!
Rìu rơi xuống dưới, rơi ngay bên chân Triển Thiên Bạch, Chu Phượng ngồi xổm người xuống trước mặt Triển Thiên Bạch, ô ô ô khóc rống lên.
"Cái đồ tiện nhân ngươi! Ngươi còn tới đây làm cái gì? Chế nhạo ta sao?!"
Chu Phượng vừa khóc vừa mắng Triển Thiên Bạch, giọng nói khàn khàn.
"Ta hận ngươi! Triển Thiên Bạch ta hận ngươi! Đều tại ngươi, cả đời của ta toàn bộ bị hủy hoại! Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!"
Chu Phượng phắt một cái đứng dậy, vươn tay về phía Triển Thiên Bạch nhưng lại bị Triển Thiên Bạch bắt lấy cổ tay.
Hai tay Chu Phượng bị tạt hình, cũng không có khí lực không khác hắn lắm, vừa mới vung rìu lên đã thập phần cố gắng hết sức.
Triển Thiên Bạch cho dù là một phế nhân, nhưng cũng chưa bao giờ sợ hãi sự ngang ngược của Chu Phượng, càng đừng nói đến Chu Phượng hiện tại không thể so với lúc trước, so với hắn còn thảm hơn không biết bao nhiêu lần.
Vẻ mặt Chu Phượng thoạt nhìn kích động, hai tay bị hắn bắt lấy không ngừng run rẩy, vết bỏng vặn vẹo trên mặt càng rõ nét.
"Ta muốn giết ngươi...!Ta phải...!Giết...!A— Aaaaa!"
Âm thanh của Chu Phượng bi thương khàn khàn, càng khóc càng dữ dội.
Ngoài miệng vẫn ầm ĩ muốn giết chết Triển Thiên Bạch, nhưng thật ra, trong lòng Triển Thiên Bạch biết rõ Chu Phượng không giết chết được hắn.
Ngay cả Đoan Mộc Ly cũng chưa thể giết chết hắn chứ đừng nói là một đứa nhỏ mười sáu tuổi.
Vừa nghĩ như thế, Triển Thiên Bạch đột nhiên cảm giác mệnh của bản thân đúng là quá tốt.
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi cút đi cho ta! Ta đã bị ngươi hại thành bộ dạng này rồi, ngươi còn muốn thế nào?!"
Nghe Chu Phượng rít gào đến tê tâm liệt phế, Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ hạ thấp khẩu khí.
"Ngươi biết rõ...!Ngươi lâm vào hoàn cảnh như này là do gieo gió gặt bão, ta chưa bao giờ vu hại ngươi."
Thanh âm thanh lãnh giống như một gáo nước lạnh, rót một cái lạnh thấu tâm can Chu Phượng.
Chu Phượng tỉnh táo lại, chăm chú nhìn Triển Thiên Bạch, ánh mắt đỏ bừng trừng lớn, như thể bị thù hận làm cho nổ tung ra.
Chính là cái này...!Bất cứ lúc nào nơi nào, bất luận bản thân ở trong cảnh ngộ ra sao, Triển Thiên Bạch đều có thể không quan tâm đến thiệt hơn, bình tĩnh như thường.
Phần xinh đẹp tuyệt thế xuất trần này càng làm cho hắn tựa như một gã hề nhảy nhót.
Trong cơn giận dữ, Chu Phượng nghiến răng nghiến lợi.
Triển Thiên Bạch chưa từng trốn tránh ánh mắt phẫn hận của Chu Phượng, đôi môi mỏng khẽ mở, "Chu Phượng, ngươi đang ghen tị với ta."
"Ta không có!" Chu Phượng rống giận.
"Ta tuy rằng không thích ngươi, nhưng cũng không muốn nhìn thấy ngươi thành ra như bây giờ..." Triển Thiên Bạch thản nhiên nói xong liền cầm lấy cổ tay Chu Phượng, nhét vào trong lòng bàn tay Chu Phượng một cái bình thuốc nhỏ tinh xảo, "Đây là thuốc mỡ do bột phấn của Xà Huỳnh Thảo Ma điều chế thành, điều trị vết bỏng rất hiệu quả.
Mỗi ngày thoa lên vết thương ba lần, tuy rằng không thể khiến cho gương mặt của ngươi khôi phục như lúc ban đầu, nhưng có thể làm mờ vết sẹo, ngươi thử coi xem!"
Nói xong, Triển Thiên Bạch xoay người bước đi, để lại Chu Phượng trợn mắt há hốc mồm trong phòng củi.
"A đúng rồi..."
Chân trước vừa mới bước qua bậc cửa, Triển Thiên Bạch dừng chân quay đầu lại, "Chu Phượng, ta chỉ hỏi ngươi một lần.
Lúc trước người hạ độc ta kia...!Là ngươi sao?"
"Cái gì?" Chu Phượng nghe vậy thì ngẩn ra, chợt ngẩng cằm lên, mím môi mấp máy hai cái như đang hờn giận, "Là ta thì sao? Không phải ta thì sao? Nếu trong tay ta có độc dược, cũng ước gì độc chết ngươi!"
Nhìn thấy Chu Phượng trừng mắt về phía mình, hàng mi của Triển Thiên Bạch khẽ rũ xuống, "Ngươi nói như thế...!Vậy tất nhiên không phải ngươi."
Chu Phượng lắp bắp kinh hãi, nhìn thấy bóng dáng cao lớn nho nhã của Triển Thiên Bạch dần biến mất khỏi tầm nhìn, theo bản năng đuổi theo về phía trước hai bước, nhưng không đuổi theo.
Hắn cúi đầu, nhìn bình thuốc nhỏ trong tay.
"Quỷ mới tin lời ngươi nói, ngươi chắc chắn là muốn độc chết ta!"
Chu Phượng giơ cánh tay lên, làm bộ muốn đem bình thuốc nhỏ trong tay quăng vỡ.
Nhưng mà—
Cánh tay giơ lên cao dừng giữa không trung, cổ tay không kìm được mà run rẩy.
Nhiệt lệ nóng bỏng lại tràn ra khỏi mi, Chu Phượng oa một tiếng khóc òa lên.
"Aaaa! Vì sao lại như vậy? Vì sao lại thành ra thế này?!"
Chu Phượng cầm chặt lấy bình thuốc nhỏ Triển Thiên Bạch đưa cho, ngồi tê liệt trên đất mà gào khóc.
Tại sao lão thiên gia lại đối xử với hắn như vậy? Tại sao?!
Nước mắt muốn ngừng cũng không ngừng được, từ hủy dung đến bị biếm làm hạ nhân, Chu Phượng gần như ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt.
Hắn mới mười sáu tuổi...
Mười sáu tuổi, chính là độ tuổi hoa quý, nhưng phảng phất như nhân sinh đã đi tới hồi kết.
Chu Phượng vốn là một cô nhi, nhưng cũng xem như may mắn, được chính thất của một Viên ngoại giàu có không thể sinh hạ nhận làm con nuôi.
Chỉ có điều chưa sống ở phủ Viên ngoại được bao lâu, Viên ngoại biết được Thừa tướng Phạm Ninh đang lựa chọn nam hài nhỏ tuổi xinh đẹp như hoa, vì tiền đồ và lợi ích của bản thân mà gạt chính thất đưa Chu Phượng đến cho Phạm Ninh.
Vào thời điểm đó, trong phủ Thừa tướng ước chừng có khoảng ba mươi nam tử được tuyển chọn từ khắp nơi ngàn dặm Nam Sở mới tìm được.
Sau đó, bọn họ trải qua các loại phương diện đào tạo như lễ nghi, tài nghệ, thi từ, sau cùng ba người bộc lộ được tài năng chính là hắn, Lam Tẩm và Huyền Ca.
Ban đầu, Chu Phượng không ngờ tới bản thân có thể được lựa chọn, nhưng Phạm Ninh nói Lam Tẩm quá mức trầm tĩnh lãnh đạm, Huyền Ca lại nhu thuận đến mức thiếu đi chút cảm giác tồn tại, chỉ có hắn, khờ dại rực rỡ hoạt bát đáng yêu mới thật sự dễ dàng được Đoan Mộc Ly chú ý.
Cũng từ thời điểm đó, Chu Phượng mới biết được hóa ra hắn được đưa đến trong vương phủ của Phò Quốc đại tướng quân Đoan Mộc Ly dưới một người trên vạn người của Nam Sở.
Từ tiểu thiếu gia nhà Viên ngoại biến thành một gã nam sủng, Chu Phượng mới đầu có tâm lý trống trải rất mạnh mẽ.
Hơn nữa, hắn cùng Lam Tẩm và Huyền Ca là do Phạm Ninh sắp xếp vào làm nội gián trong quý phủ của Đoan Mộc Ly, Phạm Ninh mới là chủ tử chân chính của bọn họ.
Nhưng Phạm Ninh đã đồng ý với bọn họ, chỉ cần bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, đợi cho đến khi Đoan Mộc Ly bị lật đổ, mỗi người bọn họ đều có thể gia quan tiến tước, nửa đời sau được sống trong những chuỗi ngày cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý.
Chu Phượng ban đầu cũng mong chờ như vậy, cho tới khi— Hắn tận mắt nhìn thấy bản nhân của Đoan Mộc Ly ở vương phủ ngày ấy.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Phượng chưa bao giờ biết thích là một loại cảm tình như thế nào, nhưng vừa mới gặp Đoan Mộc Ly, hắn liền cảm nhân được trái tim mình đang đập thịch thịch.
Hắn đối với Đoan Mộc Ly nhất kiến chung tình.
Hắn vốn là một quân cờ trong tay Phạm Ninh, lại nảy sinh những khát vọng cùng xa cầu mới.
Hắn không muốn cái gì mà cuộc sống nửa đời sau cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý, hắn chỉ muốn Đoan Mộc Ly.
Hắn vốn là nam sủng của Đoan Mộc Ly, mà cả Nam Sở từ trên xuống dưới đều biết Đoan Mộc Ly yêu thích nam sắc.
Như vậy, nếu hắn có thể trở thành vương phi của Đoan Mộc Ly, không, có thể là thiếp thất.
Chu Phượng muốn bồi bên người Đoan Mộc Ly, đời đời kiếp kiếp phụng dưỡng Đoan Mộc Ly, quyết thề sẽ yêu Đoan Mộc Ly mãi không đổi thay.
Hắn không chỉ một lần mặc sức tưởng tượng qua, hình ảnh hắn thân khoác hồng bào, cùng Đoan Mộc Ly động phòng hoa chúc.
Vào thời điểm đó, Chu Phượng tin chắc, bằng dung mạo của hắn, nhất định có thể giành được trái tim của Đoan Mộc Ly.
Nhất định!
Nhất định...
Tí tách! Tí tách!
Giọt nước mặt to cỡ hạt đậu rơi xuống trên mặt đất, ở trên mặt đất bụi bẩn hề hề vỡ tan ra, hòa lẫn với tro bụi, từ trắng noãn trở nên dơ bẩn.
"Ta đã làm sai cái gì...!Vương gia, ngươi nói cho ta biết là ta đã làm sai cái gì?! Ta chỉ là...!Ta chỉ là muốn yêu ngươi mà thôi..." Chu Phượng khóc sướt mướt, thanh âm nghẹn ngào.
Hắn chỉ là, muốn yêu Đoan Mộc Ly mà thôi.
Hắn chỉ là, muốn làm cho Đoan Mộc Ly yêu hắn mà thôi.
Bên ngoài phòng củi truyền đến tiếng bọn hạ nhân đang làm việc, Chu Phượng ý thức được bản thân không thể tiếp tục đứng ở trong phòng củi, nếu không bị Lý quản gia bắt được sẽ lại bị đánh.
Chu Phượng đứng lên, lấy mu tay tùy tiện lau nước mắt vài cái trên mặt, chuẩn bị làm việc.
Nhưng đang đi tới trước phòng củi, hắn thoáng chần chừ, vẫn là mở thuốc trị bỏng Triển Thiên Bạch cho hắn ra, thoa một tầng mỏng lên chỗ bỏng trên mặt.
Bên kia, Triển Thiên Bạch đi ngang qua nội vụ thất, ánh mắt vô tình liếc thấy Lam Tẩm đứng ở trước cửa nội vụ phòng.
Lam Tẩm chau mày, biểu tình rối rắm, như thể đang phiền não chuyện gì.
Nội vụ thất và nội vụ phủ trong hoàng cung không khác nhau lắm, chủ quản việc vặt sinh hoạt bên trong phủ, một ít vật phẩm trân quý cũng đều sẽ đặt ở bên trong nội vụ thất.
"Làm sao bây giờ...!Làm sao bây giờ?"
"Ngươi làm sao vậy?"
Triển Thiên Bạch tò mò đi tới bên người Lam Tẩm.
Lam Tẩm quay người về phía tiếng nói, ánh mắt không hẹn mà gặp với Triển Thiên Bạch.
"Không có việc gì."
Lam Tẩm ngoảnh mặt đi, biểu tình lãnh đạm.
Triển Thiên Bạch bĩu môi, nhất thời ý thức được, bản thân tựa hồ bị Lam Tẩm chán ghét.
Phạm Ninh đánh chiêu bài của Hoàng Thượng đưa ba gã nam sủng này cho Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch kỳ thật có ấn tượng tốt nhất với Lam Tẩm, bởi vì Lam Tẩm yên tĩnh nhất, giống như rất thích việc làm một tấm phông nền.
Hơn nữa, người của cả vương phủ hiện tại, bao gồm cả Lý quản gia và Huyền Ca, thái độ đối với hắn đều khác với trước kia, càng trở nên cung kính, càng giống như một loại xu nịnh giả tạo, điều như này làm cho Triển Thiên Bạch không thể thích ứng được.
Nhưng Lam Tẩm vẫn trước sau như một, lạnh lùng với hắn.
Lam Tẩm càng không tranh không thưởng không nói không rằng, Triển Thiên Bạch đối với Lam Tẩm lại càng tò mò.
"Ta thấy ngươi hình như đang buồn phiền vì chuyện gì sao?"
"Không liên quan tới ngươi." Lam Tẩm không thèm để ý đáp lại Triển Thiên Bạch một câu, sắc mặt nhã nhặn cùng thanh âm đều rất lãnh đạm.
"Triển Thiên Bạch!"
Triển Thiên Bạch theo hướng tiếng nói xoay người lại, nhìn thấy Đoan Mộc Ly đang sải bước vội vã đi về phía hắn.
Vừa nhìn bộ dạng của Đoan Mộc Ly nhất định là vừa mới hạ triều.
"Ngươi vì sao lại ở trong này?"
Đoan Mộc Ly theo bản năng nhìn về phía nội vụ thất, bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là thế, ngươi tới nơi này là để chọn vải may sao? Y phục tham gia yến hội đêm nay bổn vương đã kêu Lý quản gia chuẩn bị tốt rồi."
Vừa nói, Đoan Mộc Ly vừa sải bước đi vào nội vụ thất.
Cùng lúc đó, Triển Thiên Bạch nhận thấy được sắc mặt Lam Tẩm từng chút từng chút một trắng bệch, cả người cũng vô thức bước từ từ lui về sau, như thể đang sợ hãi chuyện gì.
"Đây là có chuyện gì?!"
Đoan Mộc Ly nổi trận lôi đình rống một tiếng.
Tiếng hô từ trong nội vụ thất truyền đến, chấn động cả vương phủ.
Chỉ thấy, trong tay Đoan Mộc Ly cầm một kiện y phục đi tới.
Y phục hoa lệ tinh xảo, vừa nhìn nhất định là dùng tới loại tơ lụa tốt nhất để may, mặt trên thêu tơ vàng kim lân, còn dùng châu ngọc bảo thạch vô giá điểm xuyết.
Nhưng trên tơ lụa màu đỏ trơn nhẵn, mềm mịn, tinh tế mới toanh lại nhiễm một khối màu đen lớn, tựa như bị đốt trụi.
Triển Thiên Bạch sửng sốt.
"Lý quản gia!"
"Vương, vương gia..." Lý quản gia vội vàng chạy tới trước mặt Đoan Mộc Ly, khom lưng không dám ngẩng đầu.
Không cần nhìn sắc mặt Đoan Mộc Ly, chỉ cần từ khí tức làm cho người ta run sợ tản mát từ đầu tới chân kia, Lý quản gia cũng biết Đoan Mộc Ly đang tức giận.
"Nội vụ thất này là giao cho ngươi trông giữ, ngươi đến nói xem, như này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!"
Rầm một tiếng, Đoan Mộc Ly ném y phục cầm trong tay đến trước mặt Lý quản gia.
Lý quản gia vừa thấy dấu vết đen tuyền trên y phục, nhất thời quá sợ hãi.
"Đây, đây...!Nô tài không biết, nô tài không biết a! Nô tài vừa mới kiểm tra một lần y phục cho Triển công tử mặc, ai biết vì sao lại..."
Lý quản gia dập đầu giải thích với Đoan Mộc Ly, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn.
Hóa ra, y phục này là làm cho ta mặc?
Triển Thiên Bạch bất giác nhìn về phía Đoan Mộc Ly.
Lí do Đoan Mộc Ly tức giận như vậy cũng là bởi vì...
Trong lồng ngực có một cỗ kích động khác thường, Triển Thiên Bạch im lặng hít sâu một cái.
Lam Tẩm đứng ở một bên sắc mặt trắng bệch, toàn thân giống như bị rút cạn máu.
Lạch cạch!
Đế giày giẫm lên hòn đá nhỏ, thanh âm mỏng manh lại thu hút sự chú ý của mọi người ở đây.
Ánh mắt của ba người Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch, Lý quản gia lập tức phóng đến trên người Lam Tẩm..