Dịch Và Thời An

Ở buổi tiệc gia đình ăn mừng đại thọ bảy mươi của Dịch lão gia tử vào buổi tối, Thời Ngộ An gặp được người chưa từng gặp qua bao giờ, theo Dịch Nghiêu giới thiệu, nam nhân trẻ tuổi mặc tây trang giày da, bộ dạng hết sức anh tuấn là anh họ của nàng, Túc Cẩm Dung, con trai của anh Túc Như Chỉ, Túc Như Úy. Kể từ khi Túc Như Chỉ gả cho Dịch Trữ, liền ít cùng Túc gia lui tới, Túc Cẩm Dung là người duy nhất của Túc gia coi như thân cận nhất với Dịch gia.

Túc gia từ trước đến nay ở giới quân chánh rất có danh tiếng, kinh doanh cũng là ở số ít, Túc Cẩm Dung ở phương diện kinh doanh rất có thiên phú, tuổi còn trẻ chính là CEO cho một công ty không nhỏ. Hơn nữa bởi vì kể từ lúc Túc Như Chỉ gả cho Dịch Trữ, Túc Như Úy đối với thương nhân cũng rất chú ý. Túc Cẩm Dung hoàn toàn là dựa vào cố gắng của mình leo lên vị trí bây giờ, cho nên Dịch Trữ đối với Túc Cẩm Dung cũng là rất thưởng thức.

“Dượng, con mới từ bên ngoài chạy về, dạo này quá bận rộn, còn chưa kịp mua lễ vật cho dượng, mong dượng đừng trách tội con nha.” Túc Cẩm Dung kính Dịch Trữ ly rượu, Dịch Trữ vui vẻ gật đầu một cái: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, có lòng là tốt rồi.” Túc Như Chỉ gắp thức ăn cho Dịch Trữ, âm dương quái khí nói: “Ba con khẳng định không biết con tới đây đi? Có phải là lừa gạt hắn không, hắn mà biết con tới mừng sinh nhật cho lão Dịch nhà chúng ta, khẳng định phải tức chết.”

Túc Cẩm Dung dở khóc dở cười, cẩn thận trả lời: “Cũng đã nhiều năm qua rồi, ông nội và ba con cũng đã sớm nghĩ thông suốt, cô cũng đừng so đo với hai người nữa. Lần này con tới đây ba con cũng biết đến, ông ấy cũng không có nói cái gì không phải sao?” Túc Như Chỉ hừ một tiếng, vẫn là âm dương quái khí: “Cần gì quan tâm bọn họ nghĩ thông suốt hay không thông suốt, cuộc sống của ta nhiều năm qua vẫn đều rất tốt a.”

Túc Như Chỉ không thuận theo không buông tha, mọi người Dịch gia không ai dám lên tiếng nói bà cái gì, khóe miệng Túc Cẩm Dung co rút có chút lúng túng, Dịch Nghiêu hướng Thời Ngộ An nháy mắt, Thời Ngộ An nhắm mắt kéo kéo ống tay áo của Túc Như Chỉ: “Dì à, hôm nay là sinh nhật của bác Dịch, chúng ta cũng nên thật vui vẻ. đúng không?”

Túc Như Chỉ bĩu môi, lôi kéo tay Thời Ngộ An bắt đầu ca cẩm: “Tiểu An vẫn chưa biết Túc gia bọn họ có bao nhiêu khó ưa đi, ban đầu lúc ta cùng lão Dịch ở chung một chỗ, bọn họ suốt ngày quấy rối, thật vất vả chúng ta mới có thể kết hôn, bọn họ lại la hét nói cả đời này cũng không qua lại với nhau, không qua lại thì không qua lại là được, ta cũng không hiếm lạ gì! Nhưng mà bọn họ càng quá phận a, sau khi Nghiêu Nghiêu của chúng ta ra đời, bọn người đáng ghét kia lại dám nói cái gì, đó là huyết mạch của Túc gia bọn họ, còn muốn giành con gái bảo bối của ta! Tiểu An con nói ta có thể nhịn sao? Bây giờ là thời đại nào rồi, một đám người cổ lỗ còn không ngừng suốt ngày ra ngoài gieo họa cho người!”


“Lúc Nghiêu Nghiêu ra đời con mới có ba tuổi nha, cô chớ có giận chó đánh mèo mà liên lụy đến con a...” Túc Cẩm Dung yếu yếu biện giải cho mình, bị Túc Như Chỉ hung hăng trợn mắt nhìn một cái. Thời Ngộ An cũng không biết nên nói cái gì, hướng về phía Dịch Nghiêu vô tội nháy mắt mấy cái, Dịch Nghiêu bất đắc dĩ lắc đầu, bày tỏ không cần lo, tùy ý Túc Như Chỉ đi thôi.

Túc Như Chỉ thấy không ai nói chuyện, lại hừ một tiếng, tiếp tục oán niệm: “Túc gia nhiều người như vậy, cũng không thiếu mấy người mặt người dạ thú, không chừng còn có bao nhiêu con rơi ở bên ngoài đây! Bọn họ tại sao không để cho mấy người đó nhận tổ quy tông? Chỉ cố tình không bỏ qua cho ta, đúng không!” Túc Như Chỉ vừa nói những lời này xong, vẻ mặt Túc Cẩm Dung chợt có chút biến hóa vi diệu, Dịch Nghiêu cho là hắn có chút khó chịu, cũng cảm thấy Túc Như Chỉ hơi quá đáng. đầu óc giật giật, cúi đầu lặng lẽ trò chuyện với Thời Sướng bản thân đang ôm trong lòng, cô bé chăm chú ăn quên cả trời đất không thèm để ý gì đến chuyện bên ngoài.

Thời Sướng từ trên đùi Dịch Nghiêu nhảy xuống, trong tay nắm một miếng nem rán bước chân nhỏ đi vòng qua bên người Túc Như Chỉ, tiếng nói nhỏng nhẽo làm nũng: “Bà nội, chúng ta ăn cơm nhanh lên một chút, cơm nước xong cùng nhau đi xem phim hoạt hình có được hay không nha?” Nói xong. còn cầm nem rán trong tay giơ lên trên khóe miệng Túc Như Chỉ. Túc Như Chỉ bị ánh mắt sáng trong suốt của Thời Sướng nhìn, lập tức mặt mày hớn hở: “Tốt, tới bà nội ôm nào, chúng ta mau chóng cơm nước xong xuôi liền đi xem ti vi a.”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám nói thêm gì nữa, đàng hoàng cắm cúi ăn cơm, cho đến lúc Túc Như Chỉ ôm Thời Sướng đi ra phòng khách xem ti vi, không khí mới hòa hoãn lại. Dịch Trữ không biết mang theo ý tưởng gì, nói với Túc Cẩm Dung: “Cứ nhìn tính tình này của cô con đi, trở về cùng ông nội và ba con nói một chút, cũng hỏi bọn họ xem, lúc đầu những thanh niên tuổi trẻ tài ba anh tuấn mà bọn họ chọn trúng cho cô của con kia, có thể chịu được tính tính này của cô con sao?”

Túc Cẩm Dung gật đầu một cái, dạ một tiếng, Dịch Trữ vuốt râu trên môi, thở dài. Túc Cẩm Dung sờ sờ mũi, nghĩ muốn dời đề tài, đưa mắt rơi vào trên người Dịch Thuấn vẫn đang rất an tĩnh: “A Thuấn lúc nào thì cử hành hôn lễ a? Đến lúc đó ta nhất định chuẩn bị phong bao đỏ thẫm cho con.” Dịch Thuấn ngẩng đầu, mặt không giải thích được: “Cậu họ có ý gì? Bạn gái con còn chưa có đâu, cùng ai kết hôn a?”


Túc Cẩm Dung sửng sốt, dời đi ánh mắt nhìn Thời Ngộ An, Dịch Nghiêu biết hắn nhất định hiểu lầm cái gì, đưa tay ôm chầm bả vai Thời Ngộ An, khinh phiêu phiêu nhìn Túc Cẩm Dung: “Người của em.” Túc Cẩm Dung sợ ngây người, trợn to hai mắt nhìn Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An. Dịch Hiên vài hớp lùa xong chén cơm, lôi kéo Dịch Vũ đứng lên: “Em trai, chúng ta đi ngắm sao đi, ngày hôm qua anh mới vừa mua một bộ kính thiên văn, cực xịn luôn!” “Nga.” Dịch Vũ nhanh chóng để chén đũa xuống, bình tĩnh đi theo Dịch Hiên. (2 anh em thức thời =)))

Dịch Kính Viễn cùng Lâm Tương Nhã cũng đứng lên, lên tiếng chào cùng Dịch Trữ, liền cùng nhau trở về phòng nghỉ ngơi. Dịch Thuấn cũng lặng lẽ đứng lên, một người hết sức tịch mịch đi ra khỏi phòng ăn, lại đột nhiên cảm giác được bản thân cũng không còn nhỏ, là thời điểm nên tìm một người bạn gái. Trong phòng ăn chỉ còn lại hai cha con Dịch gia cùng Thời Ngộ An, Túc Cẩm Dung bốn người, Túc Cẩm Dung vẫn còn đang ở trạng thái khiếp sợ, Thời Ngộ An có chút lúng túng, Dịch Trữ cùng Dịch Nghiêu ngược lại một bộ dáng vẻ khí định thần nhàn nói chuyện phiếm.

“Ba, nhà chúng ta đổi đầu bếp sao?” Dịch Nghiêu ăn món ăn, thuận miệng hỏi một câu, Dịch Trữ lắc đầu một cái, vươn cánh tay gắp thức ăn cho nàng: “Đứa bé Giang Trừng kia đặc biệt đưa đầu bếp của Quốc Tế Hưng Thịnh tới làm bàn tiệc này cho chúng ta.” “Bởi vậy, con nói mùi vị thế nào lại thay đổi đây.” Dịch Nghiêu cười cười: “Giang Trừng cũng không có hiểu chuyện như vậy đâu, chắc là Ngụy Sở Ca ra chủ ý, muốn cho ba vui vẻ đây mà.”

Dịch Trữ cũng cười, nghiêng đầu nhìn Túc Cẩm Dung: “Cẩm Dung sao lại dừng lại? Ăn cơm a.” Túc Cẩm Dung rối rắm một lát, lắp bắp mở miệng: “Dượng,... Dượng thế nào... Nghiêu Nghiêu nàng...” Dịch Nghiêu liếc hắn một cái, lại bộ dạng thoải mái nói với Thời Ngộ An: “Mới vừa rồi không có cẩn thận giới thiệu, bây giờ nói lại một lần, anh họ của tôi Túc Cẩm Dung, thanh niên tuổi trẻ tài cao tài giỏi đẹp trai. Ngộ An, gọi anh họ.”


Thời Ngộ An nhẹ nhàng lắc đầu, Dịch Nghiêu gãi gãi bàn tay của cô ở dưới bàn, Thời Ngộ An trợn mắt nhìn Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu nháy mắt mấy cái, Thời Ngộ An mới có chút không tình nguyện mở miệng: “Anh họ...” Dịch Nghiêu lúc này mới hài lòng gật đầu, rồi hướng Túc Cẩm Dung nói: “Anh họ, đây là người yêu của em, Thời Ngộ An.” Dáng vẻ thản nhiên này của Dịch Nghiêu, ngược lại khiến cho Túc Cẩm Dung cảm thấy có phải là mình quá khoa trương rồi không.

“Anh họ trở về không nên cùng ông ngoại và cậu nói lung tung nga. “ Dịch Nghiêu sâu kín mở miệng: “Ông ngoại nhất định sẽ nhúng tay, nhưng mà em còn chưa nghĩ ra cách ứng phó với ông như thế nào đâu. Dù sao, giống như việc của em so với mẹ sẽ càng làm cho ông tức giận đi.” Túc Cẩm Dung ha hả một tiếng, Nghiêu Nghiêu em còn biết là ông sẽ tức giận nha. Ngoài miệng nhưng vẫn là đồng ý: “Yên tâm đi, vì cái mạng nhỏ này của mình, anh sẽ không nói lung tung. Tính tình của ông nội với cô cũng có chút giống nhau ở chỗ thích giận chó đánh mèo đến người khác, anh cũng không dám đi trêu chọc ông đâu.”

Dịch Nghiêu mỉm cười: “Anh họ thật đúng là một người 'thiện giải nhân ý' nha.” Túc Cẩm Dung có chút im lặng, Dịch Nghiêu thật không hổ là con gái của Túc Như Chỉ, thật sự là làm cho người ta hết cách mà. Dịch Trữ uống chén canh, rất thích ý nghe bọn họ nói chuyện, canh cũng uống xong, nghe cũng xong rồi, Dịch Trữ đứng lên vươn thẳng thắt lưng, cười nói: “Già rồi, không chịu đựng được, ta về nghỉ ngơi, Nghiêu Nghiêu ở lại trò chuyện với anh con, ăn xong thì gọi người dọn dẹp.”

Túc Cẩm Dung vội vàng thuận thế cũng đứng lên, khoát khoát tay cười theo: “Không được dượng, con cũng cần phải trở về.” Dịch Trữ cũng không giữ hắn lại, bảo Dịch Nghiêu gọi lão Ngô đưa hắn trở về, liền lên lầu nghỉ ngơi. Dịch Nghiêu bảo Thời Ngộ An về phòng trước, kêu người dọn dẹp phòng ăn, cùng Túc Cẩm Dung đi ra nhà để xe.

“Khi ông nội tìm người giới thiệu những thanh niên tài tuấn môn đăng hộ đối kia cho em, anh đã cảm thấy không có nam nhân nào có thể xứng đôi với em được, không nghĩ tới em cư nhiên lại thích một người con gái.” Thừa dịp thời gian chờ lão Ngô tới, Túc Cẩm Dung cảm thán một câu. Dịch Nghiêu có chút nghi ngờ: “Ông ngoại lúc nào thì giới thiệu người cho em?” Túc Cẩm Dung liếc mắt: “Có cô ngăn ở trước mặt, em liền có thể an tĩnh khởi xướng làm cô gái thời đại mới được tự do yêu đương, rất tốt.”

Dịch Nghiêu nhịn cười không được, ỷ ở trên xe nhìn Túc Cẩm Dung: “Như đã nói qua, Túc thiếu gia đã từng thích nhất lưu luyến bụi hoa, rất nhiều năm không có yêu ai a? Anh họ, lúc nào thì tìm cho em một người chị dâu đây?” Vẻ mặt Túc Cẩm Dung có chút cứng đờ, mất tự nhiên vuốt vuốt lỗ mũi: “Chuyện này sao, bây giờ... Lấy công việc làm trọng a.” Dịch Nghiêu nhìn ra hắn không đúng lắm, nhưng cũng không có hỏi nhiều. Hai người lại tùy ý hàn huyên mấy câu, lão Ngô đã tới, Dịch Nghiêu bảo lão Ngô đưa Túc Cẩm Dung trở về Túc gia, liền lên lầu.


Thời Ngộ An đang nằm ở trên giường chơi trò chơi trên điện thoại, Dịch Nghiêu đi đến nằm ở bên người Thời Ngộ An, nghiêng đầu nhìn cô một lúc lâu cô cũng không có phản ứng. Dịch Nghiêu đưa tay đoạt lấy điện thoại di động, tiện tay đặt ở trên tủ đầu giường, Thời Ngộ An trừng nàng: “Chị làm gì thế a!” Dịch Nghiêu ôm cô vào lòng, lại tựa như làm nũng cọ cọ: “Hai ngày nữa tôi đã đi rồi, em cũng không cùng tôi nhiều một chút?”

“Cùng chị làm cái gì?” Thời Ngộ An đẩy Dịch Nghiêu một cái: “Đi tắm, em muốn ngủ.” Dịch Nghiêu híp mắt, vô cùng mất hứng, Thời Ngộ An ngắt mặt của nàng: “Chị còn không bằng không trở lại đây, trở lại có mấy ngày ngắn ngủi lại muốn đi, em lại khổ sở thêm một lần.” Đầu Dịch Nghiêu vùi vào cổ Thời Ngộ An, hít một hơi thật sâu: “Lần sau trở về nữa, cũng không đi, không bao giờ đi nữa.”

Thời Ngộ An không biết nghĩ tới điều gì, hít hít mũi có chút nghẹn ngào: “Có phải chị vô cùng khó chịu khi thấy em và Khang Diệu như vậy không, rõ ràng là rất để ý, ban đầu còn nói dễ nghe như vậy. Nếu như chị thật không thể nhẫn nhịn. chị liền nói với em, chuyện ly hôn cũng không phải là nhất định phải được Khang Diệu đồng ý mới được! Chị rốt cuộc có hiểu hay không a, em không muốn bức bách Khang Diệu bởi vì anh ấy là ân nhân của em, nhưng chị là người yêu của em mà, em càng không muốn chị khổ sở a!”

Dịch Nghiêu ôm Thời Ngộ An thật chặt, nhẹ giọng bật cười: “Đúng nha, tôi thật là khó chịu a, ban đầu hạ quyết tâm lớn như vậy, chịu khổ nhưng vẫn là em và tôi. Ngộ An, tôi thật là hối hận, chúng ta rõ ràng có thể không cần xa rời nhau.” Thời Ngộ An yên lặng chảy nước mắt, chợt nắm chặt quả đấm, kiên định nói: “Lần này sau khi chị đi, em phải đi tìm Khang Diệu nói chuyện cho rõ ràng, nếu như anh ấy vẫn không đồng ý, em vẫn còn cái danh thiếp của Tịch luật sư, trước đó em giữ lại đây.”

“Quyết định?” Dịch Nghiêu hỏi, Thời Ngộ An dùng sức gật đầu một cái, Dịch Nghiêu chợt nhớ tới gương mặt khổ bức kia của Giang Trừng, không nhịn được bật cười, một trăm vạn a, giống như thắng chắc đây. Thời Ngộ An đưa tay nhu nhu mặt Dịch Nghiêu: “Chị vừa cười cái gì nha!” Dịch Nghiêu không nhịn được cười, kéo tay Thời Ngộ An thương lượng cùng cô: “Giang Trừng muốn đưa cho tôi một trăm vạn, em nói chúng ta nên xài như thế nào a?” “Chị lại hố Giang Trừng?” “Không có nha, là chính cô ta tự đào cái hố này...”

Lúc này Giang đại tổng tài đang cùng Ngụy Sở Ca khanh khanh ta ta chuẩn bị làm vận động nào đó thiếu nhi không nên làm, đột nhiên hung hăng hắt hơi một cái. “Bị cảm?” Ngụy Sở Ca có chút lo lắng sờ sờ đầu của cô, Giang Trừng lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì, chắc là có người đang nói xấu tôi, nếu không nhất định là Dịch Nghiêu lại tính toán tôi, phải đề phòng cô ta thật kỹ mới được.” Ngụy Sở Ca liếc mắt: “Đừng ở đó nói lao thao nữa, em mệt mỏi, ngủ đi.” “...” Nói như vậy, vận động thiếu nhi không nên làm đâu? Giang Trừng lau lệ chua cay ôm Ngụy Sở Ca từ từ ngủ thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận