Chương 31 : Tương tư
"Dịch, ngày nghỉ cô xin phép đã được thông qua, chúc mừng cô có thể trở về nhà." Annie tiểu thư là đồng nghiệp trong phòng nghiên cứu với Dịch Nghiêu, một vị mỹ nhân Anh quốc tóc vàng mắt xanh, nàng vỗ vỗ bả vai Dịch Nghiêu nói bằng tiếng Anh giọng Luân Đôn: "Có cần tôi giúp cô đặt vé máy bay không?" Dịch Nghiêu quay đầu lại nhìn nàng, lễ phép mỉm cười, dùng tiếng Anh lưu loát trả lời nàng: "Cám ơn, tự mình tôi có thể."
Annie đưa giấy xin nghỉ phép cho Dịch Nghiêu: "Thay tôi gửi lời chúc sinh nhật vui vẻ đến cha của cô." Dịch Nghiêu bỏ giấy xin nghỉ phép vào túi, giang hai cánh tay ôm Annie một cái: "Tốt, tôi sẽ chuyển lời." Giáo sư Smith từ phòng làm việc đi ra: "Shonna, chúng tôi sẽ nhớ đến cô, mau sớm trở lại, tôi cần cô."
Dịch Nghiêu làm ra động tác nhún vai, khoanh tay nhìn giáo sư Smith: "Giáo sư, đã hơn hai tháng tôi không có nhìn thấy người nhà của tôi, hơn nữa trong giấy xin nghỉ phép của tôi ghi rõ tôi có thể ở lại Trung quốc năm ngày." Smith bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Được rồi, được rồi. Thân ái, chúc cô vui vẻ. Tôi biết qua một đoạn thời gian nữa, trong nước các cô có một ngày lễ long trọng gọi là Tết, đến lúc đó tôi chỉ có thể cho cô thời gian ba ngày, dĩ nhiên sẽ không bao gồm thời gian đang trên máy bay. Xin lỗi Shonna, thời gian của chúng ta rất khẩn trương."
"Tôi biết." Dịch Nghiêu cũng rất bất đắc dĩ: "Đúng rồi giáo sư, tôi biết ngài có quen một nhà thiết kế trang sức rất danh tiếng." Smith gật đầu một cái, cười híp mắt nhìn nàng: "Đúng vậy, người cô nói có thể là Jack tiên sinh, anh ta đặc biệt nổi tiếng, cô cần sự giúp đỡ của anh ta sao?" Dịch Nghiêu khoanh hai tay lại, để ở trước ngực, hết sức chân thành nhìn Smith: "Làm ơn nói một tiếng với Jack tiên sinh giúp tôi, tôi muốn mời Jack tiên sinh thiết kế một cặp nhẫn."
Smith cùng Annie nhìn nhau cười một tiếng, Annie hỏi: "Dịch, có phải là muốn tặng cho vị tiểu thư xinh đẹp trên điện thoại của cô không ?" Dịch Nghiêu thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, nàng là người yêu của tôi." Smith cười ha ha, đưa tay vỗ vỗ bả vai Dịch Nghiêu: "Tôi đáp ứng cô, nhất định bảo Jack thiết kế ra một đôi nhẫn thật đặc biệt cho cô. Shonna, nhìn cô rất hạnh phúc."
Dịch Nghiêu lần nữa nói tạ ơn, lại cùng Smith và Annie hàn huyên một lát, liền rời đi phòng nghiên cứu trở về nhà trọ. Trở lại nhà trọ, trước tiên là đặt vé máy bay, không có gọi điện thoại thông báo về nhà, Dịch Nghiêu quyết định ngủ một giấc, ngày mai đi thẳng về. Mới vừa tắm xong ra ngoài, máy vi tính báo có thư mới, nàng mở ra nhìn, là Dịch Kính Viễn hỏi nàng có về ăn mừng đại thọ bảy mươi của Dịch Trữ hay không.
Dịch Nghiêu suy nghĩ một chút, trả lời mấy chữ đang xin nghỉ, nàng muốn cho người nhà một kinh hỉ. Chỉ chốc lát sau Dịch Kính Viễn liền lại gửi tới một email, không phải là bảo nàng chiếu cố tốt bản thân, mà nói nếu như hiện tại không thể trở về cũng không cần miễn cưỡng linh tinh, Dịch Nghiêu cùng Dịch Kính Viễn lại hàn huyên không dứt một lát, sau đó lên giường đi ngủ.
Khi Dịch Nghiêu kéo valy hành lý đi vào nhà, Dịch Kính Viễn đang chuẩn bị đi công ty, nhìn thấy nàng quả thật sợ hết hồn: "Tại sao trở về nhanh như vậy?" Dịch Nghiêu đưa tay siết chặt cổ, cho hắn một nụ cười đắc ý: "Anh hai, có phải là rất vui mừng hay không a?" Dịch Kính Viễn cười sờ sờ đầu của nàng: "Đúng vậy, rất vui mừng. Mấy ngày trước mẹ nhỏ đã trở lại, cùng chị dâu của em bồi ba đi thăm bạn học cũ, em về không đúng lúc rồi. Tiểu An đang ở trên lầu dỗ Sướng Sướng ngủ đây, em lên đi, anh đến công ty đây, buổi tối chúng ta mới tán gẫu đi."
"Được, anh hai hẹn gặp lại, trên đường cẩn thận." Dịch Nghiêu cười híp mắt, hiển nhiên tâm tình không tệ, Dịch Kính Viễn nghiêng đầu, hướng nàng phất tay một cái, xoay người đi ra nhà để xe. Dịch Nghiêu đặt valy hành lý bên cạnh ghế sa lon trong phòng khách, rón rén lên lầu. Đi tới cửa phòng của mình, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mi mắt chính là một cảnh tượng mẫu từ nữ hiếu. Thời Ngộ An ở đầu giường hát nhạc thiếu nhi, Thời Sướng lôi kéo một tay của cô, nhắm hai mắt cười híp mắt, thoạt nhìn còn chưa ngủ.
Dịch Nghiêu đi vào phòng, trở tay đóng cửa lại, phát ra âm thanh nho nhỏ. Thời Ngộ An phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên trợn to hai mắt. Dịch Nghiêu cũng không nói gì, cong khóe miệng, khóe mắt cũng hàm chứa vui vẻ. Thời Sướng không nghe được thanh âm của Thời Ngộ An dỗ mình ngủ nữa, lập tức mở mắt.
"Daddy!" Thời Sướng từ trên giường bò dậy, giày cũng không mang, từ trên giường nhảy xuống nhào tới trong lòng Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu ôm lấy Thời Sướng, đi tới ngồi vào bên cạnh Thời Ngộ An: "Trời lạnh, không thể đi chân trần trên mặt đất, biết không?" "Dạ biết !" Thời Sướng dùng sức gật đầu, đưa tay nắm lấy cổ áo Dịch Nghiêu kêu la: "Daddy, Daddy! Sướng bảo bảo rất là nhớ daddy nga, daddy rốt cục trở lại!"
Dịch Nghiêu sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé, trên mặt mang nụ cười dịu dàng: "Daddy cũng rất nhớ Sướng bảo bảo a." Thời Sướng ha ha ha cười, xoay người đi kéo tay Thời Ngộ An: "Mami, mami không phải nói phải khoanh hết tờ lịch này daddy mới trở lại sao?" Đầu óc Thời Ngộ An có chút chưa hoàn hồn, Dịch Nghiêu nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Sướng để cho cô bé đối mặt bản thân: "Daddy trở lại mừng sinh nhật ông nội, mấy ngày nữa là phải đi."
"Như vậy a..." Thời Sướng nhất thời uể oải, bĩu môi không nói lời nào. Dịch Nghiêu kéo kéo bím tóc Thời Sướng, giọng nói mềm nhẹ dỗ dành cô bé: "Tốt lắm, mami nói rất đúng, khoanh hết tờ lịch này daddy nhất định sẽ trở lại, đến lúc đó không bao giờ đi nữa, có được hay không? Sướng Sướng cũng đã đi học, phải ngoan ngoãn nghe lời mami nói. Chờ daddy trở lại, sẽ dẫn Sướng Sướng đi công viên hải dương chơi có được hay không?"
Thời Sướng vẫn vô cùng mất hứng, bất quá cũng miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu, yếu yếu đáp ứng. Dịch Nghiêu nhét Thời Sướng vào trong chăn, cẩn thận đắp kín, dịch tốt góc chăn, cúi đầu hôn lên trán cô bé một cái: "Daddy có lời muốn nói với mami của bảo bảo, bây giờ bảo bảo ngoan ngoãn đi ngủ, khi nào thức dậy daddy dẫn bảo bảo đi ăn bánh gato dâu có chịu không?"
Thời Sướng nhìn nàng một chút, lại đảo mắt nhìn Thời Ngộ An một chút, gương mặt nghiêm túc: "Daddy, không phải daddy sẽ làm chuyện xấu hổ đối với mami chứ?" "..." Khóe miệng Dịch Nghiêu co giật, xoay mặt đi nhìn Thời Ngộ An, vẻ mặt cô cũng như là thấy quỷ, đỏ mặt trừng hướng Thời Sướng: "Tiểu quỷ này, con nói bậy cái gì thế! ?" Thời Sướng đưa hai cánh tay nhỏ bé từ trong chăn ra che mặt lại: "Trước kia ở ban bơi lội, cô Lưu và cô Trương hôn nhau a, bảo bảo còn thấy daddy hôn mami nha, cô giáo Vương ở nhà trẻ nói, đó là chuyện xấu hổ, con nít không thể làm!"
Dịch Nghiêu ho nhẹ một tiếng, kéo tay Thời Sướng nhét vào trong chăn, hung thần ác sát cảnh cáo cô bé: "Sau này khi daddy và mami của con hai người ở chung, không cho phép con nhìn lén!" Thời Sướng bĩu môi, nhắm mắt lại kéo dài thanh âm: "Bảo bảo biết rồi!" Dịch Nghiêu có chút im lặng, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Thời Sướng một cái, đứng dậy lôi kéo Thời Ngộ An đi ra khỏi phòng.
"Mấy ngày trước Giang Trừng cùng Sở Ca còn có mẹ của cậu ấy đi dạo chợ hoa, đương nhiên khi đó mẹ cậu ấy rất là chán ghét Giang Trừng. Ngày đó ở nơi giao nhau giữa chợ hoa cùng đường Minh Quang xảy ra chuyện, một chiếc xe mất khống chế ở trên đường, Giang Trừng vì che chở cho Sở Ca bị đụng văng đi ra ngoài thật xa, bây giờ còn đang nằm bệnh viện đây." Thời Ngộ An chậm rãi nói cho Dịch Nghiêu chuyện phát sinh mấy ngày trước: "Lần này coi là nhân họa đắc phúc đi, bây giờ thái độ của mẹ cậu ấy đối với Giang Trừng tốt hơn không ít."
Dịch Nghiêu ngồi xuống bên cạnh mấy chậu lan, đưa tay đùa mấy cọng hoa lan, nghe vậy cười cười: "Giang Trừng người này mặc dù không ra sao, nhưng mà từ trước đến nay vận khí không tệ." Thời Ngộ An nhìn mấy ngón tay thon dài của Dịch Nghiêu cẩn thận đùa bỡn hoa lan, không nhịn được nói thầm nàng: "Hoa lan rất yếu ớt nha, chị đừng có giết chết nó." Dịch Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô một chút, nhún vai một cái, bưng chậu hoa lên đứng dậy đưa về trong phòng ấm.
" Lan Quân Tử mặc dù khó trồng, nhưng mà không đến nổi dễ dàng chết như vậy đâu." Dịch Nghiêu ngồi ở bên cạnh Thời Ngộ An, đưa tay nắm lấy bả vai của cô: "Đã lâu không thấy, có nhớ tôi không?" Thời Ngộ An tựa vào trên bả vai nàng, nhẹ nhàng khép mắt lại, nhưng cũng không nói chuyện. Dịch Nghiêu hạ thấp giọng, nói liên miên: "Em ở trong lòng tôi dường như luôn là một bộ dáng, nhưng dường như mỗi lần gặp mặt lại đều không giống nhau. Trong sách có trăm loại tình thương, ngàn loại cô độc, tôi cho là tôi sẽ từng cái trải nghiệm, nhưng sự thật chứng minh, trong lòng tôi tràn đầy đều là em, cũng không nghĩ ra những thứ khác, ngay cả cô độc cũng không có, nhưng lại có tràn đầy tịch mịch."
Thời Ngộ An cong khóe miệng, ôm hông của nàng nằm úp sấp vào trong ngực nàng: "A Nghiêu, tình thoại chị nói càng ngày càng lưu loát a." Dịch Nghiêu cúi đầu hôn xuống lỗ tai của cô: "Bởi vì đối tượng là em nha." Thời Ngộ An cười mắng nàng một câu miệng lưỡi trơn tru, rúc vào cổ Dịch Nghiêu, né tránh nụ hôn của nàng: "Nhột, không muốn." Dịch Nghiêu sợ Thời Ngộ An té xuống, ngồi thẳng thân thể lôi kéo cô ngồi đàng hoàng, nghiêng đầu nhìn cô: "Thật ra thì tôi chính là muốn nói, tôi rất nhớ em."
Mắt Thời Ngộ An nhìn phía trước, sắc mặt có chút ửng hồng: "Em biết." "Lãnh đạm như vậy nga?" Dịch Nghiêu đưa tay nâng mặt của cô, cau mày, ra vẻ rất khổ não: "Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, em thế nào lại không giống như vậy a?" Thời Ngộ An nháy mắt mấy cái, cười nói: "Vậy thì miễn miễn cưỡng cưỡng nói với chị, em cũng nhớ chị."
Dịch Nghiêu nheo mắt lại, để sát vào mặt cô: "Miễn miễn cưỡng cưỡng? Nga, Ngộ An a, tôi có chút thương tâm đây, tôi muốn..." Nàng nói được một nửa đột nhiên ngừng nói, Thời Ngộ An hỏi: " Chị muốn cái gì?" Dịch Nghiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, tiến tới bên tai cô, thấp giọng nói: "Muốn cùng làm chuyện xấu hổ với em."
"Ghét chị quá đi!" Thời Ngộ An đưa tay đẩy Dịch Nghiêu ra, bất đắc dĩ khí lực không đủ, ngược lại thân thể bị ôm chặt. Ánh mắt Dịch Nghiêu thâm trầm, hàm chứa thâm tình cùng dịu dàng không cách nào diễn tả, Thời Ngộ An nhìn ánh mắt của nàng, giống như bị định thân, không thể động đậy. Dịch Nghiêu khẽ mỉm cười, tiến tới hôn lên môi của cô, thấp giọng lẩm bẩm: "Một câu tôi yêu em, có thể đổi một nụ hôn hay không ?"
Thời Ngộ An lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Muốn cả đời." Dịch Nghiêu cười, lại sâu kín thở dài: "Càng ôm chặt lấy em, càng sợ em đột nhiên biến mất không thấy. Ngộ An, nếu như đây là một giấc mộng, có thể cùng em đầu bạc đến già, thật là tốt biết bao." Thời Ngộ An vòng tay qua cổ của nàng, trán tựa vào trán Dịch Nghiêu, đáy mắt sáng trong suốt: "Em mới không thèm ở chung một chỗ với chị lâu như vậy." Dịch Nghiêu hé miệng muốn nói gì, Thời Ngộ An chủ động dán môi của mình hôn lên, ngăn chặn lời của nàng.
"Tại sao mỗi lần đều để cho chúng ta đụng phải cảnh tượng này?" Dịch Hiên ôm ngực, yên lặng xoay người. Dịch Vũ liếc Dịch Hiên một cái, kéo hắn rời vườn hoa đi vào phòng bếp: "Đại tiểu thư đã trở lại, em phải tự mình xuống bếp, anh đi theo làm trợ thủ cho em." Dịch Hiên có chút bất đắc dĩ: "Em trai, em nói một đại nam nhân như em làm sao lại biết nấu cơm đây? Em học được khi nào a, sao anh lại không biết thế ?"
Dịch Vũ dừng bước lại, ôm hai cánh tay nhìn về phía Dịch Hiên: "Nếu như anh muốn học em có thể dạy cho anh." Mặt Dịch Hiên lập tức đỏ lên, nhưng không có xù lông, dùng dằn nửa ngày, mới cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Được rồi, em dạy... Dạy cho anh đi." Dịch Vũ cười ha hả một tiếng, đắc ý ngẩng cằm lên: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a, Dịch Hiên anh cũng sẽ vì theo đuổi con gái mà đi học nấu cơm, chậc chậc."
Dịch Hiên sửng sốt, vây quanh Dịch Vũ vài vòng: "Làm sao em biết?!" Dịch Vũ quét mắt nhìn hắn một cái: "Mặc dù nói bây giờ đang là mùa đông, nhưng mấy ngày nay trên mặt anh vẫn viết hai chữ phát xuân rất rõ ràng. Lười cùng anh nói nhảm, nhanh theo em." Dịch Hiên nhìn bóng lưng Dịch Vũ, ngượng ngùng đi theo sau: "Có rõ ràng như vậy sao..."