Dịch Vụ Chuyển Sinh

Trong ký ức không rõ ràng của tôi, hình như thời điểm đó tôi chỉ là một thằng nhóc thích bấm chuông cửa nhà người khác rồi bỏ chạy, mỗi lúc được bố mẹ bảo "Ngày mai gia đình chúng ta sẽ cùng về nhà bà nhé!" là y như rằng đêm hôm đó tôi mừng đến không ngủ được.

Từ lúc bé xíu tôi đã thích nghe kể chuyện rồi. Lần nào đến nhà bà, tôi lại được bà kể chuyện cho nghe. Vậy nên, đối với tôi, hằng năm vào kỳ nghỉ hè, đến nhà bà chơi đã trở thành một thông lệ.

Trong gia đình, ai cũng nhận định bà là một người ít nói, khó gần. Nhưng tôi biết bà là người hiền dịu và biết quan tâm gia đình hơn bất kì ai khác. Từ những câu chuyện bà kể, tôi luôn cảm nhận được điều đó.

Thỉnh thoảng câu chuyện của bà sẽ khiến tôi cười không thể ngớt, đôi lúc câu chuyện của bà lại làm tôi rưng rưng lệ nơi mí mắt. Mỗi câu chuyện là mỗi bài học, mỗi lời dạy. Bà đã dạy cho tôi rất nhiều điều thông qua những câu chuyện bà kể.

"Trên cõi này, dù giàu hoặc nghèo, lành lặn hoặc què quặt, bệnh tật hay khỏe mạnh, bất kể đó là kẻ nào cũng đều có một túi hành lý riêng ở trên vai. Tuy nhiên, túi hành lý đó có nặng hay không còn phụ thuộc vào cảm giác của mỗi người. Vậy nên, chỉ cần khinh nhẹ vạn vật mọi sự, cuộc sống chắc chắn sẽ nhẹ nhàng và thú vị hơn nhiều. Teehee~ " Trong số những lời dạy của bà, tôi bị ấn tượng với câu này nhất. Quả nhiên bà là một người am hiểu sự đời.

Nói một cách gãy gọn, hãy cứ sống một cách thật lạc quan vào. Một khi trong đầu chỉ có toang một cánh đồng hoa, tự nhiên cuộc sống sẽ vô cùng đơn giản và thoải mái.

Tôi sẽ khắc sâu lời dạy của bà trong gan mình. Giờ thì... Quay trở lại với hiện thực nhỉ.

"Quyết định vậy nhé. Chúc cậu ngủ ngon, Millia."

Quyết định...? Ửm? Ửm?? Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra trong lúc tôi ôn lại kỉ niệm vậy?

Mới gặp thì nghĩ đó là một cô gái nhút nhát, kém giao tiếp và có nhiều vấn đề trong quá khứ, nhưng hiện tại tôi chỉ thấy thần kinh của White mới là thứ gắp vấn đề thôi. Thẳng thắn vậy thì hơi bị thất lễ nhỉ.

Tuy nhiên toàn bộ những gì tôi nói đều là sự thật. Chỉ mong rằng, tôi của 15 phút trước không ngu ngốc hiếu kỳ quá khứ của người ta... Phiền não cũng không giải quyết được gì, có khi vấn đề sẽ còn nghiêm trọng hơn. Vậy nên, tạm thời tôi sẽ sắp xếp lại câu chuyện chút.

White ban đầu là một cô bé rất bình thường... Chắc vậy. Sau khi gặp được Angelyne và bị cô tiểu thư đó hành hạ, dòng máu khổ râm tiềm ẩn trong cơ thể của White đã bị đánh thức. Tiếp theo, White đã dùng tình dược(?) mê hoặc Angelyne. Và khi thứ bùa mê ấy hết tác dụng, gia đình của White đã bị đẩy đến chốn làng quê ngoài bìa vương quốc này.

Từ câu chuyện trên có thể nhận định như vầy, White chính là cội nguồn của căn nguyên. Tôi cũng không hiểu tại sao White lại phát sinh ý tưởng dùng tình dược, nhưng chắc chắn là thần kinh của nhỏ đó có vấn đề...

Chưa kể khả năng diễn xuất của White còn rất thần thánh đến mức tôi lầm tưởng White là một cô gái nhút nhát cần được bảo vệ... Đoạn ở trong rừng, nếu không có tôi, không biết White sẽ giải quyết tính huồng (bị Dạ Xà tấn công) đó như thế nào, về điểm này thì tôi cảm thấy hơi tò mò, nhưng thôi tạm thời cứ gác qua một bên.

Tóm tắt lại, nếu thành thật không chừa lại một chút xạo sự nào mà nói, tôi chỉ có chút xíu hối hận khi đã nói "...Mình muốn cậu trở thành động đội số một..." gì gì đó... Loại trừ điều này ra thì không còn khúc mắc nào nữa. Việc cứu White là tôi tình nguyện, bị lộ kỹ năng cũng là do tôi. Tôi sẽ không trách cứ gì White hết... Ừm...

...Nếu suy nghĩ thông thoáng hơn, xem như là tôi ủng hộ cho chuyện tình cảm của White đi. Người ta vẫn thường nói "Không cần yêu, chỉ cần được yêu" mà. Chắc... Chắc là Angelyne sẽ hạnh phúc thôi. À, nói vậy không có nghĩa là, tôi tán đồng việc phá hoại hôn ước của người ta đâu.

Sao cũng được, trước tiên hết, tôi cần phải nhìn vào những vấn đề trước mắt.

Hình như, White đã nói, muốn vào hầm ngục rừng để nâng cao sức mạnh gì đó. Nhỏ tính vào đó để thăm dò trước nhưng không ngờ lại bị lạc đường nên đã ngồi giữa khu đất trống, chờ đợi mặt trời mọc, đồng thời gây áp lực cho ông Tio... Đâu đuôi là vậy, nhưng nếu tôi không đến có khả năng White đã nằm trong bụng của Dạ Xà rồi, hoặc nếu White sở hữu kỹ năng hay kỹ thuật đặc biệt gì đó có thể thoát thân khỏi những tình huống như vậy thì... lòng tốt của tôi sẽ trở nên thật đáng thương...

Dù sao đi nữa, White bình an là tốt rồi. Chuyện của sau này khi nào đến hãy cứ để nó đến, giờ có quan tâm cũng không thay đổi được hiện thực.

Ý kiến vào hầm ngục rừng nâng cấp của White, tôi cũng tán đồng. Mục đích của White có lẽ là phá hoại lễ đính hôn của Angelyne vào mùa hè năm sau, nhưng tôi thì chỉ đơn thuần là muốn tôi luyện bản thân thôi. Miễn sao, có thể mạnh lên thì chẳng có lý do gì để tôi từ chối tổ đội với White cả. Hơn nữa, tôi là người mở lời mời nhỏ mà...

Ngày mai mọi người vẫn sẽ phải tất bật chuyện đồng án, trước khi mùa đồng hoàn toàn đến việc thu hoạch khoai và bồi dưỡng đất cần phải được hoàn thành. Đây đã là thông lệ không thể thiếu của mọi năm rồi. Về phía xưởng may cũng không thể trong một sớm một chiều xây dựng rồi đi vào hoạt động ngay được. Đồng nghĩa, ngày mai tôi rất rảnh rỗi.

Không phải là tôi không làm việc, vì mẹ không cho phép tôi làm việc nặng thôi, tôi sẽ lợi dụng điểm này để xây dựng thời gian biểu cho ngày mai.

Tạm thời dừng lại ở đây thôi, cũng đã đêm muộn rồi, nếu không ngủ đủ giấc lúc thức dậy sẽ mệt mỏi lắm.

Định sẽ nói "Chúc ngủ ngon." nhưng khi nhìn qua bên cạnh, tôi thấy White đã đang ngủ ngon giấc. Mới lúc nãy còn nói những lời đe dọa tôi, và liến thoắng về kế hoạch phá hoại lễ đính ước, vậy mà khi ngủ nét mặt lại ngây thơ, tựa như thiên thần. Nếu không phải con gái thì có lẽ tôi đã không ngủ được rồi (ý nghĩa sâu sắc)...

...Dù sao đi nữa "Chúc ngủ ngon."



Funya...? Màn hình đen thui...? Không... Hình như khuôn mặt của tôi đang bị nhấn chìm trong cảm giác gì đó rất mềm mại... và ấm áp nữa. Cảm giác này là gì vậy? Tuy không thở được, nhưng lại vô cùng hạnh phúc.

Nhắc đến thì, đêm hôm qua tôi đã ngủ cùng với White nhỉ. Không biết bây giờ trời đã sáng chưa ta. Á! Đầu tôi lại bị siết chặt hơn rồi!! Tôi đang ở đâu thế này?!

"N~ú n~oi n-hới ~" Mặc dù, tôi đã bất giác cầu cứu nhưng lại không thấy khó chịu chút nào trong cảm giác mềm mềm ấm ấm này... Và cuối cùng thì đầu tôi cũng được nới lỏng...

"Haa...Haaa...Haaa." Đầu tiên tôi không nghĩ ngợi gì và hít thở thật sâu, giây tiếp theo thì tôi ngã ào xuống giường!

"..." Dùng hai tay bưng miệng lại bằng một cách nào đó tôi đã ngăn được tiếng hét của mình lại... Phù~

N-Nguy hiểm quá! Mới sớm ra đã bị tấn công rồi... Dù hiện tại tôi có là con gái đi nữa, bị kích thích theo kiểu đó cũng không hay chút nào, ít nhất tôi vẫn có ký ức của kiếp đàn đực mà... Hơn nữa, tôi không phải là gối ôm!

Đây là lần đầu tiên tôi bị đánh thức bằng cách thức này đấy... Cũng không tệ... K-Không phải, ý tôi là không tốt chút nào!


Cơ mà, không ngờ vòng một của White lại khủng đến vậy, qua giờ có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi không chú ý lắm. Uwa, thật đáng ghen tị, chắc cũng phải C cup nhỉ... So với tôi thì trông White trưởng thành hơn rất nhiều. Tự nhiên tôi lại thấy hơi khó chịu vì bộ ngực thiếu thốn của mình!

Thôi, tốt hơn là không nên nhìn vào hai thứ kia nữa! Mặc kệ, mặc kệ đi! Sau này tôi sẽ cố gắng uống thật nhiều sữa. Vậy đi. Không có gì phải ghen tị, không có gì phải tự ti hết!

Mà, tôi chưa hỏi tuổi White nhỉ. Trông nhỏ cũng chỉ tầm 16 nhiều lắm là 18 thôi. Liệu tôi có thể phát triển được như nhỏ không? Còn mấy tháng nữa là tôi lên 15 rồi... Nói thật là tôi chẳng cảm thấy tự tin chút nào.

"Quên chuyện này đi!"

"Quên chuyện gì...?" White ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn tôi...

"C-Cậu thức dậy từ khi nào vậy..."

"Từ lúc cậu đưa tay lên tự xoa bóp ngực của mình..."

"..." Câm lặng mode.

"...Không lẽ, cậu thật sự là quý cô biến thái!"

'Quý cô biến thái' là một nhân vật trong bộ tiểu thuyết thịnh hành nào đó của vương quốc à!

"Aha, cậu đang mơ ngủ à, làm gì có chuyện đó. Mình chỉ đang tập thể dục buổi sáng thôi." Ngay cả tôi cũng không thể chấp nhận nổi lý do này! Tại sao vào những lúc như thế này, đầu tôi hay thường bị bug (lỗi) vậy!

"Vậy à..."

Vâng, đó chắc chắn là khuôn mặt khiên cưỡng tán đồng! Tôi cần một cái hố để chui vào gấp!!

"Quan trọng hơn, cậu đã nắm rõ mục tiêu của ngày hôm nay rồi nhỉ."

Mục tiêu gì? Miễn sao thoát khỏi chủ đề đáng xấu hổ kia thì tất nhiên là tôi sẽ cưỡi lên rồi.

"À, mục tiêu... tất nhiên là rõ trong lòng bàn tay rồi."

"Vậy thì tốt, sau khi ăn sáng xong chúng ta sẽ bắt đầu hành động luôn."

"Ehehehe..."

Hi vọng ai đó sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của tôi "Mong thần linh cho con một ngày bình yên."

Kết thúc giờ thức dậy đầy xấu hổ, tôi cùng White bước vào nhà vệ sinh và thay phiên sau rửa mặt. Khi đi ngang qua nhà bếp, tôi không nhìn thấy mẹ, chắc mẹ đã ra đồng từ sớm rồi. Bởi vì năm vừa qua mẹ đã vất vả nhiều rồi, nên mùa đông này tôi dự định sẽ may tặng mẹ một chiếc khăn choàng.

Hiện tại, tôi vẫn chưa hiểu rõ hệ thống cấp bập vật phẩm của thế giới này. Có vẻ như trong bộ kỹ năng Hầu Gái của tôi có tồn tại nhánh Thợ May Lành Nghề với 90% khả năng gia công sản phẩm SR. Dựa trên mấy game tôi từng chơi, hệ thống cấp bậc được chia thế này: N(Normal)>HN(High Normal)>R(Rare)>HR(High Rare)>SR(Super Rare)>SSR(Supecial Rare)>UR(Ultra Rare)>EXR(Extra Rare)>LR (Legend Rare). Nói chung đó chỉ là chuyện trong game, chưa chắc là ở thế giới này cũng như vậy.

Tuy nhiên, tôi tin chắc bậc SR không phải là sản phẩm tồi. Nếu có thể may được một chiếc khăn choàng SR tặng mẹ, thì đó sẽ là món quà ý nghĩa nhất trong mùa đông này.

"Miliia, cậu có không có bộ trang phục nào đẹp hơn sao?"

Trong khi đang dùng hai tay múc nước trong chum rửa mặt, White đột nhiên hỏi tôi như vậy.

Câu hỏi bị ném đến quá bất ngờ nên tôi trả lời hơi qua quýt là "Không có." Trên thực tế, tôi có một bộ khá dễ thương chị Mirai đã tặng ở trong tủ.

Sau khi lau mặt xong, tôi tiện thể chuẩn bị khăn cho White luôn.

"Cảm ơn cậu." White đưa một tay đến nhận khăn "Nếu vậy chút nữa tôi sẽ tặng cậu vài bộ tôi tự may."

"Thật chứ! Cảm ơn cậu trước nhé!"

Tôi chỉ đơn giản là cảm thấy vui. Về khoảng thời trang của con gái thì tôi hoàn toàn mù tịt, tôi cũng không có nhiều trang phục, đồ tôi đang mặc toàn là những bộ váy đơn điệu ít màu, có thêm trang phục đương nhiên tôi phải cảm thấy vui mừng rồi.

"Millia, cậu là con gái cũng nên biết về thời trang một chút, nếu không cô gái mà cậu để ý sẽ không nhìn cậu đâu."

Ửm??

"Cậu có muốn ăn món mình nấu không?"

À, phải rồi. Trong bộ kỹ năng Hầu Gái còn có nhánh Thống Trị Ẩm Thực nữa. Hôm trước tôi đã thử vận dụng trong buổi tiệc cảm ơn nhóm anh Jarmil rồi, nhưng một lần thôi thì vẫn chưa đủ. Để có thể làm quen với kỹ năng, tôi muốn áp dụng nhiều hơn nữa.


Quan trọng hơn, những món ăn do tôi nấu đều rất ngon. Một khi đã ăn những món tuyệt phẩm như vậy, cơn thèm tuyệt đối sẽ phát tác và muốn được ăn thêm. Mặc dù tôi sẽ không hư hỏng đến mức chê cơm mẹ làm không ngon, nhưng Thống Trị Ẩm Thực thật sự quá tuyệt vời.

"Cũng được. Tôi không đặc biệt kén món nào hết."

Thế thì quá tốt! Tôi đang muốn trổ tài nấu nướng lắm rồi.

Mặt đã lau sạch sẽ, dư âm buồn ngủ cũng đã biến mất, tôi nhanh chóng vào bếp kiểm tra nguyên liệu.

Và, hiển nhiên là chỉ có khoai ở đó...

Nhưng, không có vấn đề gì hết. Từ khoai tôi có thể làm khoai tây chiên sử dụng dầu khoai, súp khoai ngọt, cháo khoai nhừ. Tạm thời tôi chỉ nghĩ ra được nhiêu đó. 

Giờ thì bắt tay vào múa thôi nhỉ.

Tôi ép dầu từ khoai vàng rồi cho lên chảo ở nhiệt độ vừa phải. Sau đó, tôi nhanh tay thái thật mỏng những lát khoai trắng. Tất nhiên tôi đã gọt vỏ từ trước rồi.

Khi đã thái lát khoai trắng, dầu khoai cũng vừa nóng tới và tỏa hương thơm ngọt nhẹ, tôi cho ngay khoai lát vào để chảo không bị khét. Âm thanh xèo xèo vang lên nghe khá vui tai.

"Dù không biết cậu đang làm món gì, nhưng có vẻ công phu đấy."

"Khoai trắng chiên. Sử dụng dầu khoai vàng nên sẽ có vị ngọt rất thích hợp làm món tráng miệng."

Dường như ở thế giới này không có khoai tây chiên, vậy thì có khả năng tôi sẽ là người đầu tiên tạo ra món này. Trong lúc nghĩ mấy điều tương tự như thế, tôi đã hoàn thành luôn món súp khoai và cháo khoai.

Súp khoai thì tôi nghiền khoai trắng, sau đó nấu cho nhừ rồi mới bắt đầu thả những lát khoai vàng vào. Còn cháo khoai thì công đoạn ngược lại, tôi vằm khoai vàng ra, cho vào nước nóng, trước khi nước sôi thì bỏ khoai trắng đã được xắt vuông vào.

Vậy là đã hoàn thành xong 3 món: Khoai chiên, Cháo khoai và Súp khoai!

"Trông có vẻ ngon mắt... Đầu tiên tôi sẽ thử món bên đây trước nhé."

Món ăn đầu tiên White chọn là súp khoai. Có vẻ vẫn còn nghi ngờ nên nhỏ nâng thìa một cách rất chậm rãi, đến trước môi nhỏ thổi một vài hơi, cuối cùng cũng đưa thìa đầu tiên vào miệng.

"Cậu thấy thế nào?" Tôi nói bằng giọng hơi đắc ý.

"..." White đáp lại tôi bằng sự căm lặng.

"...K-Không được à?"

"..."

Nhỏ bị sao vậy...? Hay là do món ăn dở tệ quá nên cạn lời luôn... Kỳ lạ nhỉ, mùi hương rất thơm ngon kia mà.

"NGON TUYỆT!!!!"

WAAA! Nhỏ này bất ngờ hét lên làm tôi hết hồn hà!

"Tôi chưa từng được ăn món ăn nào ngon đến như vậy!! Rốt cuộc thì cậu là ai vậy?" Giọng của nhỏ khá hưng phấn.

Hóa ra White cũng có bộ dạng thành thật đáng yêu như vậy sao.

"Mình là Millia ở làng Lafihm."

"Tôi không hỏi xuất thân... Mà thôi sao cũng được, tôi phải thử món tiếp theo nữa!"

"Xin mời!"

Tôi vui vẻ mời nhỏ, đồng thời ngồi xuống bàn, nâng thìa và chuẩn bị ăn món súp khoai.

Hít hà... Mùi rất thơm ngon.

"Áaaaa! Món vàng vàng này cũng ngon không thua kém gì."


"Cả món tráng miệng khoai chiên này cũng tuyệt vời không chê nổi vào đâu!!"

Nhỏ tính làm bình luận viên ăn uống à? Nhưng miễn nhìn thấy ai đó ăn món ăn do mình nấu nồng nhiệt đến vậy là tôi cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Ùm... Ngon cháy khét luôn! Từ ngữ hơi lạ? ...Mà thôi, ai quan tâm. Đã là lần thứ hai tôi thưởng thức món tự làm, vậy mà vẫn không tìm ra bất kì khuyết điểm nào. N~on tuyệt cú mèo!!!

Bộ kỹ năng Hầu Gái của tôi không có gì đặc biệt ngoài sự tiện lợi cả. Dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng bếp núc, thêu thùa may vá, phục vụ chăm sóc... Quả đúng là bộ kỹ năng vì người vì ta, thể hiện quá rõ ràng tính nết tốt đẹp của tôi.

Súp khoai đã rất ngon rồi, vừa ngọt lại vừa hơi béo, vậy mà cháo khoai cũng không thua kém điểm nào. Nếu dựa trên thang điểm 10, cả hai món đều xứng đáng đạt 9/10 điểm!

Tiếp theo là món khoai chiên, tôi tưởng món này sẽ rất ngọt, thế nhưng vị lại thanh và nhẹ, nhai giòn giòn rất thích. Có vẻ như dầu khoai vàng sau khi qua lửa sẽ giảm bớt đi vị ngọt, khi kết hợp với vị nhạt của khoai trắng lại bất ngờ trở nên thanh nhẹ.

Mặc dù hơi khác với dự kiến, nhưng vẫn hoàn toàn rất rất ngon. Trong tương lai, tôi sẽ thử làm ra nhiều món ăn vặt khác nữa. Tạm thời, khoai chiên sẽ là ứng viên thứ nhất trong những món ăn vặt. Lát nữa còn thời gian tôi sẽ làm thêm thật nhiều khoai chiên, dự phòng trong túi và mang theo bên mình.

"Cảm ơn cậu vì đã tiếp đãi tôi những món ngon như vậy."

White thở phù một hơi, nhỏ đã ăn rất nhiệt tình và không ngừng nghỉ, cuối cùng không quên nói lời cảm ơn. Có thể thần kinh của nhỏ có vấn để thật, nhưng rất biết lễ nghĩa. Về điểm này thì không nghi ngờ gì, White là một cô gái tốt. Chắc vậy.

"Không có chi không có chi. Mình đang trong quá trình tập luyện nấu nướng, nếu cậu muốn bất cứ lúc nào mình cũng sẽ vào bếp."

Rèn luyện và rèn luyện nhiều hơn nữa để có thể tạo ra những món ăn ngon hơn. Không chỉ những người xung quanh tôi, mà ngay cả tôi cũng được thưởng thức những món ăn đó. Và biết đâu kỹ năng Hầu Gái cũng sẽ được thăng cấp. Nói ngắn gọn, chỉ toàn lợi chứ không hại.

"Vậy thì sau này nhờ cậu giúp đở nhé, chắc là tôi không thể ăn món ăn của ai khác nữa đâu... Ngoại trừ Angelyne."

"Ư-Ừm..."

Vận dụng nhánh Thao Quản Việc Nhà trong bộ kỹ năng Hầu Gái tôi nhanh chóng thoát khỏi cuộc nói chuyện không đâu vào đâu kia, mang đĩa và thìa đi rửa. Thoáng một chốc, mọi thứ đã được làm sạch. Quá hoàn hảo!




"Mặt đã rửa sạch, bụng đã được lấp đầy, cũng đến lúc nên bàn chi tiết hơn về mục tiêu và kế hoạch của hôm nay nhỉ."

Tôi chuẩn bị hai cốc nước đặt lên bàn. Đoạn, tôi ngồi vào vị trí đối diện, White bất ngờ lên tiếng nói vậy.

Chủ đề mà tôi muốn tránh né nhất cuối cùng cũng bị đề cập đến...

"V-Vâng, mình sẽ lắng nghe."

Thật ra là tôi chẳng biết gì...

"Trước hết hãy nhìn vào tấm bản đồ này." White lấy từ đâu ra một tấm giấy da và trải nó lên giữa bàn.

"Đây là...?"

"Đây là bản đồ của hầm ngục rừng Folfihm. Tôi đã mua nó từ một nhóm mạo hiểm giả cao cấp, vậy nên có thể đảm bảo tính chính xác cao. Có điều tôi không biết cách xem bản đồ..."

Không thường xuyên sử dụng bản đồ không biết cách xem cũng là điều dễ hiểu, hồi xưa tôi cũng từng bị như vậy... Mà, quan trọng hơn hết vẫn là tấm bản đồ đang nằm trên bàn này!

Nếu thứ này thật sự là bản đồ của rừng Folfihm, chẳng phải đây sẽ là một bước tiến lớn sao.

"Mình có thể xem được bản đồ. Nhưng mà, có tấm bản đồ này rồi chắc chắn sẽ giúp ích cho việc mạo hiểm rất nhiều."

"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy nên trước khi đến nơi đây đã bỏ một số tiền khá lớn ra để mua nó." White đặt một ngón tay lên bản đồ rồi tiếp tục nói "Millia, cậu có nhìn thấy gì không?"

"Hình tam giác màu xanh dương?" Tôi nghiêng đầu sang một bên.

Dựa trên tấm bản đồ này, hầm ngục rừng Folfihm được chia thành 3 tầng. Khu vực ngoài bìa có màu xanh lá nhạt được gọi là tầng hạ, vào sâu thêm một chút là tầng trung màu cam, cuối cùng là tầng thượng màu đỏ thẫm – nơi sâu thẳm nhất rừng Folfihm. Nơi White chỉ tay vào là một địa điểm nằm giữa tầng hạ và tâng trung được đánh dấu bằng một hình tam giác màu xanh dương.

Rốt cuộc thì biểu tượng này có ý nghĩa gì nhỉ?

"Địa điểm an toàn. Không ai biết rõ lý do, nhưng hình như trong mỗi hầm ngục đều xuất hiện hiện một nơi gọi là 'Điểm An Toàn'. Khi ở bên trong địa điểm ấy, ma vật sẽ không thể tấn công vào được."

Ồ! Thú vị đấy. Nếu muốn chinh phục hầm ngục rừng Folfihm, bước đầu tiên chính là đặt chân đến điểm an toàn này. Trong thời gian sắp tới, đó sẽ là mục tiêu của tôi.

"Vậy nơi này sẽ là mục tiêu đầu tiên của chúng ta nhỉ."

"Đúng thế. Tôi muốn lấy địa điểm an toàn này làm căn cứ bí mật của chúng ta."

Căn cứ bí mật!? Hô... Nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Mặc dù, hơi bị trẻ con một chút. Khi còn học trung học tôi cũng cùng đám bạn chơi trò căn cứ bí mật trong mấy tòa nhà bỏ hoang.

Khoan đã! Giả sử như có thể xây dựng một căn cứ bí mật trong hầm ngục rừng Folfihm...

1. Sở hữu một không gian riêng tư không bị bất kì ai quấy rầy.

2. Một nơi lý tưởng cho việc cày điểm kinh nghiệm và nâng cấp bản thân.


3. Địa điểm săn bắt và hái lượm với muôn vàn nguyên liệu quý hiếm.

4. Nấu những món ăn mới từ những loại nguyên liệu quý hiếm trên.

5. Không bị người lớn phát hiện.

Đợi chút... Có quá nhiều lợi ích, đầu tôi choáng váng luôn rồi...

"Về mặt trang bị, ở nhà tôi chắc sẽ có một vài bộ giáp da do ông tự may."

"Ủa? Ông Tio có thể may được giáp sao."

"Ừm, ngoài kỹ năng may vá ra ông tôi còn có kỹ năng thợ rèn tập sự nữa."

Kỹ năng Thợ Rèn Tập Sự à... nghe thích nhỉ. Nếu tôi cũng thử may giáp da thì liệu có nhận được kỹ năng này không ta...

"À... Còn vũ khí thì sao?"

Đây mới là trọng điểm chứ. Không có vũ khí thì đâu thể choảng nhau với ma vật.

"Ể? Việc này tôi giao cho cậu rồi mà."

Ể? Tự khi nào mà tôi bị gắn cho cái trọng trách đó vậy... Quả là kỳ lạ!! Mặc dù không phải là không có cách. Bởi vì muốn trở thành Mạo hiểm giả, nên hiển nhiên tôi đã tính đến chuyện này từ trước... Nhưng, tôi vẫn muốn kháng nghị!!

"Đợi chút! Việc này hơi quá sức với mình."

Hôm trước trong lúc làm thịt mấy con thỏ một sừng, tôi có giữ lại da và sừng, ngoài ra còn có mấy viên đá màu tím hình như là lõi của bọn thỏ nữa. Nếu có gỗ và vải tốt hoặc dây thường xuân có lẽ tôi sẽ chế tạo được vũ khí đơn sơ... Trọng điểm là, tôi không có mấy vật phẩm kể trên.

"Việc của tôi là chuẩn bị giáp, việc của cậu là tìm vũ khí. Đêm hôm qua đã quyết đinh vậy mà. Không lẽ, cậu muốn công bố sức mạnh ma quái của mình cho thiên hạ."

Vâng! Đe dọa đến rồi. Lá bài hoàn hảo nhất trong mọi cuộc đàm phán.

"Mình sẽ cố gắng thử, nhưng đừng quá kỳ vọng..."

Haaaa.... Tôi không khỏi thở dài một hơi.

Chế tạo vũ khí là việc tôi muốn thử từ lâu rồi. Dù gì... Tôi cũng đâu có tiền mua vũ khí đâu. Có lẽ là đã quen với cuộc sống ở làng quê, đâm ra tôi thích lối sống tự cung tự cấp hơn. Vũ khí cũng tương tự. Trong khả năng có thể, tôi muốn tự rèn vũ khí cho mình.

Tuy nhiên!! Nếu là bị ai đó ép buộc thì, cho dù là điều tôi yêu thích đi nữa, tôi vẫn sẽ vâng lời bằng thái độ chống đối. Tất nhiên là lần này tôi sẽ ngoan ngoãn chấp nhận... Trong chiến đấu vũ khí giữ vai trò tương đối quan trọng, để tránh những trường hợp 'lở như' có thể xảy đến, lần này tôi sẽ nhượng bộ và cố gắng hết sức vậy.

"Chuyện đó hãy để qua một bên, chắc cũng đến giờ ông tôi họp mặt cùng những người khác rồi. Nếu muốn lấy áo giáp thì bây giờ là cơ hội tốt nhất đấy."

Ửm? Tại sao lại không đường đường chính chính xin phép ông Tio nhỉ... Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy bất an.

"Tại sao phải đợi ông cậu đi vắng nhỉ?"

"Chuyện này cậu không phải lo, trong quá trình luyện tập, ông tôi có may khá nhiều giáp da, chỉ thiếu đi một hai bộ... chắc là ông sẽ không nhận ra đâu..." Về cuối câu thanh âm của nhỏ yếu hẳn đi...

Nếu là thế tại sao cô không tự tin dứt khoát nói hết câu chứ!!

Bây giờ tôi chẳng thể hình dung được White là loại người nào nữa rồi. Không vui vẻ gì cho lắm, nhưng có lẽ tôi cần phải để mắt đến nhỏ... Tôi có cảm giác rằng, nếu thả hoang nhỏ này chín phần mười điều tồi tệ gì đó sẽ ập đến.

Ngày từ đầu, cái ý tưởng trộm đồ của người nhà... đã là có vấn đề rồi.

"Mình không đồng ý với ý định trộm đồ từ ông cậu, lấy đồ của người khác khi chưa xin phép là hư lắm đó."

"N-Nhưng mà..." Thái độ của White hơi dao động đôi chút.

Chí ít, nhỏ cũng không hoàn toàn xấu xa.

"Mình là người đã mời cậu vào tổ đội mà. Mình có thể hiểu được tâm trạng nóng vội của cậu, tất cả là vì Angelyne có phải không?"

Tôi sẽ không nghi ngờ gì tình cảm của White đối với Angelyne. Bản thân tôi chưa từng được nếm trải cảm giác yêu đương, có lẽ tôi sẽ không thể hiểu được cảm xúc của White...

Tuy nhiên... Muốn tiếp cận và đến bên người mình thích, nổ lực và dùng mọi cách thức (thủ đoạn) để rút ngắn khoảng cách đó, cảm giác này không phải là tôi không hiểu được.

"Bởi vì... Đây là cơ hối cuối cùng của tôi..." White cúi gằm mặt.

Vậy nên, nhỏ mới hấp tấp như vậy. Ừm ừm, tôi có thể hiểu được mà.

...Sau đó, trong khi vẫn cúi mặt, White lấy ra từ trong túi ra một chiếc lọ và đặt nó lên bàn "Chỉ cần cho Angelyne uống lọ tình dược cuối cùng này, nàng sẽ mãi mãi thuộc về tôi."

Nhỏ này vẫn chưa chịu vứt 'tình dược' ra khỏi tư duy à!!!!

Sắp tới chắc chắn sẽ mệt mỏi lắm đây....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận