Dịch Vụ Chuyển Sinh

Sứa: Tiến độ chậm rùa mong các bạn cảm thông...

----------------------------

"Tình hình vẫn ổn chứ, Tifa?"

Việc xây dựng lại quỹ đạo thường nhật của ngôi làng Goblin trong mấy ngày gần đây đã chiếm hết toàn bộ thời gian và tâm trí của Betovelt.

Những con Goblin trong đội Chim Sẻ tham gia vào trận chiến bị nữ mạo hiểm giả tiêu diệt, mặc dù đã được Athena hồi phục hoàn toàn không bị thiếu một ngón chân nào, tuy nhiên tinh thần vẫn chưa ổn định. Trong số đó xuất hiện một vài tên sợ hãi không thể ra ngoài đi săn. Betovelt đã ra lệnh yêu cầu đội trưởng đội Chim Sẻ cho những tên như vậy nghỉ ngơi định thần. Nếu tình hình không khả quan hơn thì chỉ còn cách chuyển chúng sang đội Mầm Xanh hoặc Chuột Chũi.

Về phía bên Chuột Chũi, nỗi phiền muộn lại mang một sắc thái khác. Kể từ khi chiến lực được gia tăng, cả đội trở nên nhàn rỗi đến mức phát chán. Bảo vệ ngôi làng khỏi sự đe dọa từ bên ngoài là nhiệm vụ chính của đội Chuột Chũi. Nhưng giờ, vì sức mạnh đã quá chênh lệch nên chẳng có loài yêu ma nào ngu ngốc tiến đến gần. Nhìn thấy tình cảnh đó, Betovelt đành phải sắp xếp công việc cho bọn chúng. Có tên được phân công vào đội Mầm Xanh phụ giúp, cũng có tên nhập hội đi săn cùng đội Chim Sẻ.

Không ăn không nghỉ mấy ngày liền mãi đến đêm hôm qua Betovelt mới được ngủ ngon giấc đến sáng. Vừa mới mở mắt ra, rửa mặt, bỏ ăn sáng, anh đã lao thẳng đến chỗ của Tifa.

"Vâng ạ. Về chăn nuôi heo rừng và cả trồng trọt trái cây, tất cả đều đang đi đúng hướng ạ." Vuốt vuốt tóc mai Tifa ngượng ngùng nói tiếp "Tất cả cũng nhờ ngài Betovelt chỉ dẫn ạ..."

Không phải là Betovelt bỏ bê Tifa. Bởi vì Tifa học hỏi rất nhanh, lại có tinh thần trách nhiệm cao trong công việc. Thế nên, có thể nói, bởi vì tin tưởng cô nên anh mới không đến gặp Tifa trong nhiều ngày qua. Và cũng bởi vì lý do này, nên mới sáng sớm vừa ngủ dậy là anh đã chạy ngay đến tìm Tifa. Thật may là từ cô không phát ra tín hiệu tủi thân nào.

"Tifa, ta thấy ngươi làm việc tốt lắm. Thật sự là đã cố gắng rất nhiều. Có muốn ta làm gì cho ngươi không?" Dù Tifa giữ thái độ như bình thường, nhưng Betovelt vẫn cảm thấy hơi áy náy khi đã ném hết mọi công việc của đội Mầm Xanh cho Tifa. Tán thưởng thôi thì chưa đủ, anh muốn thể hiện bằng hành động gì đó để thay lời cảm ơn.

"D-D-Dạ không cần đâu ạ! T-Tôi chỉ làm tốt bổn phận của mình thôi..." Bất ngờ bị bề tôi của mình nói như vậy, Tifa không khỏi cuống quýt. Cô đánh tay liên tục như để nói rằng 'tôi không xứng đáng đến như vậy đâu ạ'.

"Ngươi không cần phải khiêm tốn. Trên thực tế, ngươi nhìn thử đi, cánh đồng và cả bầy lợn..." Betovelt ra hiệu rồi nhìn về nơi đồng xanh trải dài.

Những cánh đồng ngập tràn màu xanh, những mảng rừng đã được khai phá để trồng cây ăn trái, bầy lợn rừng háu đói cúi mặt vào máng gỗ. Phản chiếu trên đôi đồng tử của Betovelt cũng chính là thành quả lao động của Tifa.

"N-Nhưng mà toàn bộ những điều này đều là do ngài..." Tifa không thể nói tiếp vì bị Betovelt vỗ lên vai. 'Đã nói là không cần phải khiêm tốn đâu' hành động vỗ nhẹ lên vai cô của Betovelt như để nói lên điều này.

"Tôi hiểu rồi ạ. Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng giống như tôi đã coi thường ý tốt của ngài."

Betovelt gật đầu hài lòng.

"...Vậy thì, tôi muốn ra ngoài đi săn... Ngài có thể đi cùng tôi không ạ...?" Giọng Tifa hơi nhỏ và không được liền mạch cho lắm. Chắc là cô đang cảm thấy xấu hổ. Nói như thế kia chẳng khác nào cô muốn hai người đi riêng với nhau. Có khác gì ngỏ lời mời đi hẹn hò? Không xấu hổ thì phải xấu gì đây!

"Chỉ thế thôi sao... Tất nhiên là không thành vấn đề. Nhưng ngươi có chắc là chỉ có yêu cầu đó không thôi?"

"...Vâng ạ." Tifa gục đầu xuống để ngài ấy không nhận ra là hai má cô đang đỏ lựng.

"Mà. Sau này nếu có cần thêm gì thì cứ việc nói với ta." Betovelt gãi đầu rồi tiếp lời "...Khi nào thì đi được?"

Hiện tại Betovelt cũng chẳng bận gì. Mọi công việc đã được giải quyết hết vào mấy ngày hôm trước. Ngược lại, anh đã giao sạch toàn bộ việc của đội Mầm Xanh cho Tifa... Nếu là một vị thủ lĩnh biết quan tâm đến thuộc hạ, quả nhiên cũng cần phải cân nhắc đến cả thời gian của người ta.

"À... ừm... Nếu được thì, tôi muốn đi ngay bây giờ để còn kịp bữa tối nữa ạ." Thật ra, Tifa còn có mục đích khác khi yêu cầu Betovelt như vậy. Tuy nhiên, cô sẽ bật mí điều đó sau.




[Chẳng phải ta đã nói rồi sao! Với sức mạnh hiện giờ, làm sao ta có thể đánh bại Dạ Xà hả!!!]

"...Tình thế bắt buộc thôi mà!!!"

Hơi đường đột một chút... nhưng hiện tại, tôi đang ở trong Rừng Folfihm. Không những thế, đằng sau lưng tôi và Công chúa Sulvia còn có anh Dạ Xà. Có duyên gặp lại lần hai, nên từ giờ tôi sẽ gọi ảnh là anh Dạ nhé.

Tôi từng nghe qua câu "Nhất Kỳ Nhất Hội", ý nghĩa là, nên trận trọng những cuộc gặp gỡ, dù có gặp lại người đó vào ngày hôm sau thì họ cũng không còn là họ của ngày hôm trước, hãy đối xử thật tốt với đối phương để mai sau không phải tiếc nuối.

Ừ thì, ai chẳng muốn đối đãi tử tế với đối phương. Thế nhưng, hãy nhìn xem. Hai mắt lóe sáng, mồm rộng mở, cộng thêm hai chiếc răng nanh sắt bén chồm ra, chưa kể anh Dạ còn nhỏ dải, lưỡi thè lên thè xuống. Trái ngược với thân hình đồ xộ kia, tốc độ anh Dạ nhanh khỏi phải bàn. Trông anh Dạ có khác gì quái vật bước ra từ phim kinh dị đâu!? Thể loại này miễn tiếp nhé!

Về mặt sinh học tôi ghét rắn. Về mặt sinh lý tôi cũng ghét rắn. Về mặt vật lý, hóa học tôi cũng ghét rắn nốt. Nói túm lại, nếu có 'Điện Thoại Nếu Như' của Mèo Xanh, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ ước cho thế giới này không còn một con rắn nào! Trợi ạ! Sao giống loại kinh tỏm thế kia lại có thể được sinh ra chứ!? Hẳn là thất bại của tạo hóa rồi.

[Áaaaaa!!! Ta lại bị nhai mất nữa rồi!!]

Công chúa Sulivaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Pien(Mặt khóc)! Cảm tạ công chúa... Tôi sẽ không bao giờ quên đi sự hi sinh của người đâu ạ...

Ể? Tại sao tôi lại ở một nơi nguy hiểm như vậy à...? Ấy chà, tôi quên kể rồi nhỉ. Hừm... Tình hình đang rất là tình hình. Mà thôi kệ, tôi sẽ kể. Nhưng chỉ ngắn gọn thôi nhé~

Vài hôm trước, White đưa ra mục tiêu, 'hãy cùng vào hầm ngục Rừng Folfihm để nâng cấp độ thôi nào'. Với một cô bé có ước mơ trở thành Mạo Hiểm Giả như tôi đương nhiên là phải tán đồng rồi. Thế nhưng, tổ đội chẳng có vũ khí. Khó khăn ghê.

Sau đó, White lại tiếp tục đưa ra ý kiến, gì mà 'trộm giáp ở nhà' gì đó. 'Vậy là hư lắm' Tôi liền phản đối. Dù sao tôi cũng là gái ngoan mà, đâu thể làm ngơ trước cái xấu. Và thế là, cả việc chế tạo vũ khí lẫn giáp đều đè hết lên đầu tôi...

Hiện tại tôi vào rừng Folfihm tìm kiếm nguyên liệu cũng là vì lý do trên. Đừng ai bảo tôi "Tự làm tự chịu" nhé. N-Nếu tôi không nói như vậy, dù có là đồ ở nhà, White vẫn sẽ trở thành kẻ trộm cắp đấy. Trộm cắp là xấu. Đã là bạn bè, lại còn là đồng đội, tôi không muốn điều đó xảy ra.

Kể đến đâu rồi nhỉ... À, đến đoạn tôi vào rừng Folfihm tìm kiếm nguyên liệu.

Rừng Folfihm còn được mệnh danh là Rừng Báu. Hằng năm luôn có đoàn mạo hiểm cùng thương nhân đến làng Lafihm chúng tôi trao đổi vật phẩm. Nguyên nhân chính cũng là vì lợi ích tài nguyên rừng Folfihm mang lại. Chính vì suy nghĩ, ở đây chắc chắn sẽ tìm được nguyên liệu chế giáp và vũ khí, tôi đã đợi đến khi mọi người ra đồng hết thì lẻn vào. Giờ ngẫm lại mới thấy, bị như thế này hẳn là do ông trời phạt...

Những ngày đầu của tháng 12 đã lặng lẽ trôi qua. Sương giá mùa đông rồi sẽ sớm ghé thăm làng Lafihm. Hoàn thành công việc còn tồn động trước đông, hoặc chuẩn bị cho khởi đầu của một năm mới? Dù là gì đi nữa, từ sáng sớm đến chiều tối, người dân trong làng đều bận rộn với công việc. Tôi không giúp được gì cho mọi người đã đành... lại còn ngu ngốc vào rừng một mình...

Kết quả, tôi đã bị anh Dạ tìm thấy. Đầu đuôi câu chuyện là vậy đó. Tạm trở lại hiện thực thôi.

Tôi choàng trên người một chiếc áo trùm màu đen. Trang phục cũng màu đen nốt. Toàn bộ đều do White tặng. Ngoài những chuyện liên quan đến Angelyne Jasper, nếu xét trên những mặt còn lại, nhỏ quả thật là gái tốt. Bộ trang phục đen từ đầu đến chân này là để hấp thụ ánh sáng mặt trời.

Nhưng khác xa với dự đoán một mét tám chục độ, bộ trang phục này hoàn toàn chẳng phát huy một tí công hiệu nào. Cái lời nguyền Suy Yếu Trước Ánh Sáng tai hại kia quả nhiên hổng chịu tha cho tấm thân bé nhỏ này. Mà, ít ra, khi tôi mặc bộ trang phục này, cảm giác khó chịu gây ra bởi ánh sáng không còn gây gắt nữa. Tạm có thể nói là ổn.

Anh Dạ nhai ngấu nhai nghiến Công chúa Sulvia một cách ngon lành tựa như thưởng thức xí quách, rồi nuốt luôn xuống bụng. Trong lúc ảnh đang phân tâm với bữa ăn, tôi đã chạy kha khá khoảng cách nên hai chân bắt đầu tê dại, liền núp vào một lùm cây gần đó.

Tuy nhiên...

"Trời ạ! Vô ích thôi!!!!"

Tôi phóng ra khỏi lùm cây, tiếp tục chạy.


Mắt rắn có khả năng nhìn thấu thân nhiệt của con mồi, tôi gần như quên mất điều đó. Đợi chút! Dạ Xà, Rắn Đêm? Về cơ bản rắn thường săn mồi vào ban đêm. Giờ đang là buổi sáng? Anh Dạ ơi, anh quá đáng thế! Sao anh lại đi ngược với định luật tự nhiên vậy! Bộ anh thèm thịt em lắm à!

Hư cấu! Quá hư cấu! Sao anh Dạ lại có thể thản nhiên vào ban ngày trong khi tôi thì không chứ!? Chỉ số của tôi bị giảm đến 90% đấy nhé. Ấm ức quá! Nhưng vẫn phải chạy thôi, đây chẳng phải lúc để than vãn!

Chạy. Chạy. Và lại chạy. Càng chạy tôi có cảm giác như mình càng tiến sâu vào rừng. Tôi chạy ngược hướng chăng? Bạ nhây! Nghe nói nơi nào càng có nhiều ma khí, nơi đó càng âm u tăm tối. Quả thật, không khí nơi đây khá nặng nề... Vừa nãy trời vẫn còn trong xanh, nghĩa là tôi vừa từ Tầng Hạ đột phá vào Tầng Trung?

Nghĩ là sẽ chỉ tìm kiếm ở gần thôi, nên tôi đâu có mang theo bản đồ. Giờ thì lành ít dữ nhiều rồi. Không đùa được đâu nhé. Vẫn còn may là tôi đang hết sức bình tĩnh. Bởi vì, đánh mất bình tĩnh cũng đồng nghĩa mất mạng. Mấy cuốn tiểu thuyết chuyển sinh tôi từng đọc đều viết vậy. Trong những tình huống nguy hiểm, ngược lại cần phải giữ được bình tĩnh. Bình tĩnh chính là chìa khóa thoát khỏi mọi nghịch cảnh.

Xin lỗi. Nếu tôi không tự nhắc đi nhắc lại nhiều lần, tôi sẽ mất bình tĩnh ngay. Tuyệt đối không được để bản thân rơi và hoảng loạn.

Nhưng nếu để ý thật kỹ ở hai bên đường, tôi có thể nhìn thấy rất nhiều ma vật. Chúng đang lườm quýt tôi như thú săn tìm thấy con mồi. Tuy nhiên, khi nhận ra anh Dạ đang đuổi theo sau lưng tôi, chúng liền chạy tứ tán. Có lẽ nào anh Dạ là trùm khu này? Vì ảnh số má quá nên chẳng con nào dám gây sự với ảnh? Thôi nào, nếu ảnh đã là đại ca chốn này, sao ảnh không tìm con khác ăn đi mà cứ muốn ăn con Millia này hở!!

Tôi vừa ốm vừa yếu lại thuộc hạng Tử Giả (Undead), thịt làm sao tươi ngon và hảo hạng như mấy bạn Thỏ Một Sừng được!

Cắn. Rộp. Nhai. Tôi nuốt ực miếng Khoai Chiên Hảo Hạng [SR] cuối cùng trong túi. Tên Khoai Chiên Hảo Hạng là do tôi tự đặt. Dựa vào khả năng hồi phục thể lực khá khủng, tôi đoán chắc nó cũng phải là vật phẩm SR. Trước khi vào Rừng Folfihm, tôi đã chuẩn bị tương đối đầy đủ. Không nhờ Khoai Chiên mang theo, từ lâu tôi đã trở thành chất dinh dưỡng cho khu rừng này rồi... Thật thảm hại.

Thế nhưng đã là miếng cuối cùng. Nghĩa là tôi chẳng thể chạy được lâu hơn được nữa. WHY anh Dạ không bị cạn thể lực? Ảnh là thể loại trâu chó gì vậy! Không vui đâu nhé.

Aaaaa! Nghĩ cách đi nào! Đầu ơi não ới, tụi bây mau nghĩ cách hộ chị đi!! Làm sao mới có thể thoát khỏi tình cảnh này!?

Chẳng lẽ ước mơ trở thành Mạo Hiểm Giả chỉ đến đây thôi sao...

Cơ mà, cách hi sinh có đầy ra đó, có cần phải là bị rắn ăn thịt không? Bị rắn nuốt vào khi đã nghẻo rồi thì còn đỡ khổ, ở trọng bụng rắn chết dần chết mòn... Không, tôi không thích như vậy đâu!

"Ha...ha....Ha....." Hơi thở một lúc một mất nhịp. Sức bình sinh của tôi dường như đã đạt đến giới hạn!

Đúng rồi! 'Khu Vực An Toàn'. Giữa tầng hạ và tầng trung chắc chắn có một nơi gọi là Khu Vực An Toàn... Ừ nhỉ, tôi làm gì có bản đồ... Trừ khi là tôi cực kỳ may mắn, mà nếu tôi may mắn thì đã chẳng gặp anh Dạ.

"A...?"

Chân tôi vừa vấp phải thứ gì đó... Tầm nhìn bị hất văng lên! S-Sao lại là lúc này?!

Bị một ai đó truy đuổi, phản ứng tự nhiên của người ta thường là vừa ngoái đầu quan sát đối phương vừa chạy hết sức có thể. Vậy nên, chắc chắn là chẳng ai thừa hơi rỗi sức nhìn xem dưới chân mình có gì không rồi... Và đó chính là nguyên nhân tôi rơi vào tình cảnh này.

Chân không bị đau hẳn là nhờ Kỹ năng Vô Hiệu Hóa Đau Đớn. Nhưng tôi lại ngã lộn nhào. Xoay hẳn mấy vòng giữa trời. Đầu đập xuống đất. Mông chổng lên trên. Nói chung, tư thế ngã khá là đáng xấu hỗ...

Không đau thì đúng là không đau. Tuy vậy, khoang miệng có vị sắt, chắc là do chảy máu.

Khoan! Đây không phải lúc bình tĩnh phân tích sát thương!!!

"....Kyaaaaa!! Anh Dạ!!!!"


Tôi nhanh chóng nhìn ra sau... Anh Dạ õng qua ẹo lại cái thân thể bự trản của mình mà tiến đến đây bằng một tốc độ kinh hồn. Đầu ảnh cong lên, mồm há to hết cỡ, tựa như ảnh muốn đón tôi luôn vào bụng ấy... Tựa cái gì! Rõ là như vậy rồi còn đâu!!

"P-Phải chạy thôi! À rế...."

Chạy không được! Chân tôi không chịu nghe lời... Không đau nên tôi không nhận ra... chân tôi gãy mất rồi!!!

Yáaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!! Anh Dạ ơi tha em đi!!!! Em không muốn bị ăn thịt đâu!!!!!

"Cứu tôi với!!!!"



Sau khoảng hơn một giờ đi săn, Betovelt và Tifa bắt được kha khá ma vật. Đáng lưu ý, số ma vật này đều là những con thuộc thứ bậc mạnh mẽ trong Rừng Folfihm. Giống loài như Goblin hiển nhiên chẳng phải là đối thủ của chúng. Tuy nhiên, Betovelt đã được tiến hóa thành Kingoblin [S], Tifa là Edogoblin [A]. Cả hai đều là hạng bậc cao cấp nhất của Goblin. Những con ma vật ở Tầng Trung giờ đây đã không còn xứng là đối thủ của hai người họ.

Ban đầu, Betovelt và Tifa cũng bị bất ngờ với sức mạnh khác biệt sau khi tiến hóa. Nhưng chỉ một lúc sau, họ đã hoàn toàn nổi máu chiến, giết hết con này đến nghiềng nát con kia. Kết quả, số lượng ma vật săn được dường như đã lệch quá khẩu phần của hai người...

"T-Ta đoán là chúng ta nên dừng lại tại đây thôi..." Betovelt gãi đầu. Anh nhận ra bản thân đã hơi quá đà.

Không chừa đường sống cho những con ma vật, chúng bị tuyệt diệt, tài nguyên rừng hết sạch. Đến lúc ấy, kẻ chịu thiệt thòi không ai khác lại chính là những kẻ đã săn bắt vô tội vạ. Tifa cũng hiểu được điều này, cô tự trách trong lòng, 'lẽ ra mình phải ngăn ngài ấy, sao mình lại...'.

"Xin lỗi, tôi cũng hơi mất tự chủ. Chúng ta nên dừng lại ở đây thôi ạ." Tifa là một cô gái có tinh thần trách nhiêm cao trong mọi việc. Mặc dù, việc này không phải lỗi do cô, nhưng quả nhiên cô vẫn cảm thấy hơi có lỗi.

"Ngươi không cần để tâm. Ta cũng vậy mà... Giờ thì, làm thế nào để mang hết đống này về đây!" Betovelt tinh tế chuyển chủ đề, không để Tifa có thời giờ tự kiểm điểm nữa.

"A..." Tifa chợt nhớ ra một điều khá quan trọng. Là mục đích cô đưa ra yêu cầu đi săn.

"Có gì sao?" Betovelt nghiêng đầu.

"... Tôi vừa nhớ ra mình còn có việc cần phải làm ạ. Chỗ nguyên liệu này ngài có thể thay tôi..." Thứ này vô cùng quan trọng. Để có thể hoàn thành được mục đích, tuyệt nhiên không thể thiếu thứ này. Vì vậy, dù đã bạo gan đẩy việc cho bề tôi, Tifa cũng không thể rút lui.

"Tất nhiên là không có vấn đề!" Trả lời một cách dứt khoát, Betovelt cười khà khà. Anh luôn mong muốn xây dựng một mối quan hệ bình đẳng với tất cả mọi Goblin, không muốn bất kỳ ai phải vì quá kính cẩn anh mà lúc nào cũng tỏ thái độ cứng nhắc. Quan trọng hơn, anh biết, Tifa mà nhờ vả anh, hẳn phải có việc gì quan trọng lắm.



Tifa nhận được chấp thuận từ Betovelt liền cấp tốc rời đi. Chỉ cần cô nhanh chóng lấy được thứ đó, rồi máu chóng trở về, cô vẫn có thể phụ giúp Betovelt nốt phần còn lại. Cô không loại bỏ ý định đó ra khỏi suy nghĩ của mình. Trong đầu cô chỉ có những ý tưởng tốt đẹp nhất dành cho bề tôi mà thôi. Cô chưa bao giờ có tơ tưởng tư lợi cá nhân. Tifa là một cô gái như vậy.

Phóng với tốc độ tối đa, Tifa đạp lên những cành cây, bay qua những tán lá. Gió cũng bị thổi bay khi Tifa lướt ngang qua. Để không trạm mặt với ma vật, hao tổn thời gian vô nghĩa thì đây là cách duy nhất.

Nơi Tifa đến là một cánh đồng hoa kỳ ảo nằm giữa Rừng Folfihm. Khu vực này con người cũng rất ít khi lui đến, ma vật thỉnh thoảng tập trung lại để thưởng thức hương thơm tỏa ra từ những bông hoa. Trước kia, Tifa từng đến đây một lần cùng với Betovelt. Tifa bị vẻ đẹp của cánh đồng hoa làm cho ngây ngất. Khi ấy, đứng bên cạnh Tifa, Betovelt giải thích, "Những đóa hoa xinh đẹp ngoài kia tuy giống hoa nhưng lại là thảo dược. Công dụng của chúng là giúp cơ thể xua tan mệt mỏi." Tifa không quên một câu một từ.

Mấy ngày gần đây Betovelt đã làm việc vất vả. Có lẽ, anh không chú ý. Nhưng không lúc nào Tifa không quan tâm đến anh. Nhìn nét mặt của anh thôi, Tifa đã nhận ra mệt mỏi nhiều ngày qua đang tích tụ trong anh.

Tifa tìm đến đồng thảo dược cũng là mong muốn nấu một bữa ăn giúp Betovelt quên đi mệt mỏi.

"Quả nhiên là không thể thiếu thứ này." Tifa hái một cành thảo dược, đưa đến trước mũi và ngửi. Hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ thảo dược đúng như công dụng, giúp Tifa cảm thấy vô cùng dễ chịu. Tựa như mọi mệt mõi đều đã bị thổi bay.

Có hình dạng khá giống hoa tulip, thân xanh lá và cánh xanh dương, giữa trung tâm là phần nhị tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt. Quả là một loại thảo dược thần bí. Dựa trên ký ức của Tifa, loại thảo dược này tên là Cải Bí. Công dụng như đã nói ở trên, giúp giải tỏa căng thẳng, mệt mỏi. Tuy nhiên, không được lạm dụng quá nhiều, tiêu chuẩn một tuần chỉ nên dùng một lần.

Tifa hái tầm mười cành Cải Bí, dùng một chiếc lá to ngắt ở trên cây cuộn lại thành bó. Để an toàn, cô cho bó Cải Bí vào chiếc giỏ ở sau lưng, đóng nắp giỏ lại thật cẩn thận.

"Chừng này là đủ rồi." Tifa đeo chiếc giỏ ngay ngắn. Bắt đầu di chuyển trên những cành cây. Đầu tiên cảm thấy hơi không được quen cho lắm, nhưng hiện giờ Tifa thấy tốc độ này cũng không tệ.


Món ăn sẽ nấu vào tối nay, Tifa vẫn chưa nghĩ ra thực đơn cụ thể. Nguyên liệu chính là Cải Bí, vậy thì món hầm hoặc món súp sẽ rất phù hợp. Tuy nhiên, cũng khó mà vứt bỏ ý tưởng món nướng hoặc món xào kèm Cải Bí. Tifa vừa nghĩ ngợi vừa di chuyển từ cành cây này sang cành cây khác.

Đoạn...

["....Kyaaaaa!!........"]

Tiếng thét? Một âm vang khá to đập vào tai Tifa. Tifa bất giác dừng chân, đôi tai nhọn rung nhẹ. Từ thanh âm khẩn khoản tuyệt vọng, Tifa đoán chủ nhân của giọng hét đang gặp phải điều gì đó nguy hiểm.

Tifa không có ý định cứu giúp đối phương. Rất có khả năng đối phương bị ma vật tấn công. Hầm ngục Rừng Folfihm đâu đâu cũng đầy ma vật, những loài ma vật mạnh hơn Tifa chắc chắn là không ít. Tuy nhiên, cứ thế này mà bỏ đi luôn thì cũng không hay... Trước hết, Tifa sẽ đến gần đó, quan sát tình hình.

"Là hướng này nhỉ!" Hòa mình cùng làn gió mát, Tifa phóng thẳng về hướng phát ra âm thanh.

["P-Phải chạy thôi! À rế...."]

Giọng nói trở nên rõ ràng hơn. Nhưng đó là là một thứ ngôn ngữ Tifa không biết. "Con người!? Sao con người lại ở đây... Có vẻ như chân đã bị thương." Từ một thân cây, Tifa nhìn xuống.

Ở đó, là một cô bé loài người đang ôm chân mình. Từ chân phải máu chảy ra khá nhiều. Quan trọng hơn, đối diện cô bé loài người là Dạ Xà [B]. Con Dạ Xà đang tia cô bé bằng cặp mắt sắc lạnh của thú săn mồi. Cứ tiếp tục thế này, cô bé chắc chắn sẽ bị ăn thịt.

["Cứu tôi với!!!!"]

Cô bé toan chạy, nhưng vì chân phải đã bị thương nên không thể cử động. Tiếng rên tuyệt vọng của cô bé truyền thẳng đến tai Tifa. Trong khi đó, Dạ Xà thì chẳng bỏ qua cơ hội tốt này, há to cái mồm như muốn nuốt chửng luôn con mồi.

Nụ cười nhẹ nở ra trên bờ môi xinh xắn của Tifa "Xem như mình gặp may rồi." Thốt ra một câu đầy ẩn ý, Tifa phóng thẳng xuống, một chân giẫm nát đầu con Dạ Xà.

Dạ Xà là ma vật bậc B, ở khu vực Tầng Hạ Dạ Xà được xem là trùm tầng. Nhưng cũng chỉ có như vậy. Đối với Tifa, Edogoblin [A], Dạ Xà chỉ đơn thuần là một con ma vật yếu ớt có thể hạ được trong một đòn.

Tưởng rằng mình đã có thể thưởng thức bữa ăn thật ngon lành sau cả một quá trình săn đuổi mệt nhọc, Dạ Xà vui thích há mồm ra to hết cỡ. Thế nên, Dạ Xà chẳng thể ngờ được. Vào giây phút cuối cùng, Dạ Xà cảm thấy đầu đau như trời giáng. Tiếp theo, ý thức rời bỏ thân xác Dạ Xà. Kể từ đó Dạ Xà vĩnh viễn không cử động nữa.

"Dính vào chân hết rồi. Máu Dạ Xà tanh lắm..." Dùng một viên đá ném sẽ tốt hơn nhỉ? Tifa nghĩ.

Đoạn, Tifa kéo đuôi Dạ Xà đến gần cô bé loài người.

"Trông có vẻ vẫn ổn...?"

Chân cô bé đã bị thương, mặt trầy xước, tuy nhiên không có vẻ gì là nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. Có điều, cô bé khá hoảng loạn khi chứng kiến Tifa một đạp hạ chết con Dạ Xà.

Sắc mặt cô bé sợ hãi, chân tay run bần bật. Cô bé lùi về phía sau như muốn thoát khỏi đây. Tifa đành vứt con Dạ Xà qua một bên, dùng mảnh vải xé ra từ váy để băng bó vết thương ở chân cho cô bé. Sau một lúc không cảm nhận được nguy hiểm, cô bé mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Băng bó xong, cô bé như muốn nói gì đó với Tifa, chắc là cảm ơn, nhưng Tifa nghe không hiểu gì hết. Hơn nữa, Tifa chẳng làm gì để cô bé phải cảm ơn cô cả. Tifa hạ con Dạ Xà là vì một lý do khác. Nếu cô bé mà biết được ý định thật sự của Tifa, chắc sẽ khóc thét lên mất.

Dạ Xà dài hơn 10 mét, bề ngang hơn 2 mét, trọng lượng vượt 300Kg. Không phải là Tifa không thể kéo nó về làng, nhưng rất mất công. Tifa cắt đi phần đuôi ít thịt ném ra nơi khác, lấy ma thạch ra khỏi Dạ Xà cho vào giỏ, sau đó dùng dây thường xuân buộc vào phần bụng nhiều thịt nhất.

Tifa quyết định chỉ mang một phần của Dạ Xà về. Dù sao thì, Tifa cũng đã tìm thấy nguyên liệu hảo hạng hơn phù hợp cho món chính ngày hôm nay. Tifa nhìn qua cô bé loài người đang ngồi bên dưới góc cây. Cô bé có hơi bồn chồn.

"Mình chưa từng dùng nguyên liệu như vậy, nhưng mình sẽ cố gắng nấu thật ngon vì ngài Betovelt..." Tifa tưởng tượng, Betovelt tươi cười ăn món do cô nấu.

Tự nhiên như không, Tifa bế cô bé lên đặt trên vai tựa một món hàng. Tay phải xách thịt Dạ Xà, tay còn lại vác cô bé, Tifa không cảm nhận được một chút mệt nhọc nào. Sức mạnh thể chất sau khi tiến hóa thật kinh hồn.

Cô bé loài người không thể hiện một chút ý chí phản kháng, mặc dù vẫn giữ thái độ cảnh giác với Tifa. Mà, dù cô bé có làm gì thì cũng chẳng thể thoát khỏi Tifa.

"Súp Người hầm Cải Bí và thịt rắn? Nghe cũng không tệ..." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận