Dịch Vụ Chuyển Sinh

Tôi đang ở trong một cái vạc nước sôi rất to. Sôi sùng sục luôn. À, nhưng hãy yên tâm đi, bởi vì đã có Vô Hiệu Hóa Nhiệt nên tôi không bị làm sao cả. Chỉ cảm thấy hơi ấm ấm thôi. Đối với tôi bây giờ, nhiệt độ không phải là một vấn đề đáng quan ngại.

Điều mà tôi quan ngại nhất lúc này là... tại sao tôi lại ở trong vạc?

...Không nhớ được gì cả! Chẳng nhớ gì hết. Không muốn nhớ lại đâu.

Để đánh lạc hướng nỗi sợ, tôi ngước đầu lên ngắm nhìn trần nhà. Đó là trần nhà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây. Bỏ qua vấn đề tôi đang ở đâu đi, trần nhà được xây dựng theo phong cách rất là hiện đại.

Trên trần nhà là một khung cửa sổ. Nối liên với khung cửa sổ đó là một ống dẫn khói, chắc là đóng vài trò thông khí lúc nấu ăn. Với thiết kế tuyệt diệu này, chẳng hạn như những lúc trời mưa hoặc khi không dùng đến chỉ việc đóng lại là xong. Như vậy, trong lúc nấu ăn sẽ không bị khói ám vào trần nhà, trời mưa không sợ bị dột. Tuyệt thật đấy. Về làng tôi sẽ đóng góp ý kiến sau.

Trốn tránh hiện thực? Đ-Đâu có, tôi có trốn trách hiện thực gì đâu... Một cô bé đáng yêu như tôi làm sao có thể bị đem đi nấu súp được, đúng không nào? Chính vì vậy, tôi mới chưa thể khẳng đinh thôi...

Tại sao tôi lại không chạy á? Ừ thì, nếu chạy được tôi đã chạy từ lâu rồi. Chân phải tôi đã bị thương. Công chúa Sulvia phải đợi hết thời gian đóng băng 3 ngày mới có thể tái triệu hồi. Con Dạ Xà chết tiệc! À, nhưng bây giờ nó đã nằm cùng vạc với tôi rồi, tôi không giận nó nữa đâu. Hề hề.

Mà giả như tôi có thể chạy khỏi ngôi nhà này đi, bên ngoài có rất nhiều Goblin đấy. Liệu tôi có thể chạy thoát khỏi chúng với một cái chân bị thương không? Nếu bị lũ Goblin bắt lại có khi còn đáng sợ hơn nữa. Thế đó, nên tôi mới quyết định ở yên một chỗ, ngồi đây mà trốn trách hiện thực.

Millia, năm nay 14 tuổi, sinh vào tháng 3 ngày 8, còn 3 tháng nữa là đến sinh nhật. Chòm sao là song ngư, thích màu tím và ăn đồ ngọt. Nhóm máu chưa biết. Ước mơ là trở thành Mạo hiểm giả hạng trung, nhưng có vẻ sắp không thực hiện được nữa rồi. Di ngôn... Không không không không, tôi chưa từ trần mà, tôi vẫn còn sống! Chỉ là sắp thôi, nhưng tôi vẫn còn sống. Hãy nghĩ đến điều khác xem nào!

Tháng 3 là đến sinh nhật của tôi, ở thế giới này không có ngày lễ Valentine, cũng không biết có sô cô la hay không, nhưng tôi muốn nhận thật nhiều sô cô la vào ngày sinh nhật. Ở kiếp trước, suốt 12 năm đặt mông trên ghế nhà trường, tôi đã luôn ghen tỵ với những thằng con trai được bạn gái cùng lớp tặng sô cô la. Ít nhất, nếu chưa trải qua sự kiện nhận sô cô la một lần trong đời, tôi sẽ không chết đâu.

Còn nữa, tôi muốn mạnh hơn, và mạnh hơn thế nữa. Giống như những nhân vật chính trong tiểu thuyết chuyển sinh, giúp thật nhiều người và nhận được thật nhiều những lời cảm ơn. Sau mỗi chuyến đi, những người từng được tôi giúp đỡ sẽ trở thành bạn bè hoặc đồng đội của tôi, và họ sẽ cùng tôi sánh bước trên chuyến hành trình.

Mỗi tội là hiện tại tôi còn quá yếu, phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể đạt được nguyện vọng.

Với lại, tôi không thể để mẹ tôi ở lại một mình được. Nhà tôi chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau sống thôi, mất tôi rồi thì mẹ chắc chắn sẽ rất buồn. Kiếp trước đã hết cơ hội, nên kiếp này tôi muốn được hiếu thảo với mẹ nhiều hơn nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, bỏ cuộc thế này vẫn là quá sớm. Trước hết tôi sẽ thử thoát ra khỏi cái vạc này... trước khi cô gái da xanh – người đã ném tôi vào cái vạc này – quay trở lại.

Cô gái ấy trong khá giống con người, có điều nước da thì màu xanh, đôi tai lại nhọn nữa. Ban đầu tôi nghĩ cô ấy là Green Elf, nhưng cô ấy sống trong ngôi làng của Goblin, tôi đoán cô ấy không phải đồng minh của con người rồi. Cơ mà, trong hầm ngục rừng Folfihm có một ngôi làng của Goblin sao? Vấn đề khá nghiêm trọng đấy.

Tóm lại phải nhanh thoát thân thôi.

Tôi chống thử hai tay lên thành vạc. Chân phải tôi bị thương, tay thì không bị làm sao cả, trong cái rủi cũng có cái may nhỉ. Tôi dồn lực vào cánh tay. Cố lên nào Millia, mày sẽ làm được! Hây ya! Ô, đứng lên được rồi.

Úi! Ừ hử... Bộ dạng bây giờ của tôi trông hơi bị thiếu đứng đắng một chút. T-Thì biết làm sao được! Lúc ném tôi vào vạc, cô ta đã tiện tay xé toạt luôn quần áo của tôi. Trong số trang phục White tặng tôi, tôi thích nhất bộ đó luôn. Sốc thật đấy.

Trước hết là phải ra khỏi vạc đã, trang phục để sau hẳn tính. Nếu để ai đó nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, chắc tôi sẽ xấu hổ đến chết mất.

"Con gái của ngài Ma Thần, cô không sao chứ!!!!"

Bụp! Cùng với một âm thanh khô khan, cánh cửa gỗ bị hất tung ra khỏi bản lề, xoẹt ngang qua đầu tôi bằng tốc lực khá nhanh, va mạnh vào tường và vỡ nát tươm tựa miếng đậu hủ...

Quao! Chệch một tí thôi thì não tôi đã nằm trong đống hỗn hợp (vụn gỗ, vụn đá, vụn kim loại, v.v...) đó rồi đấy.

"May quá cô vẫn còn sống..." Anh ta thở phào một hơi đầy nhẹ nhỏm.

Ai đó có thể giải thích cho tôi hiểu là chuyện gì vừa xảy ra không?

Sau khi cánh cửa bay vào tường, xuất hiện ở đó là một anh chàng khá điển trai. Mỗi tội da anh ta màu xanh lá, đôi tai nhọn rõ ràng không thuộc về con người. Nếu anh ta không có những đặc điểm như vậy, có lẽ anh ta đã lọt vào mắt xanh của tôi.

Đợi chút nào! Không khí hơi bị thông thoáng thì phải...

"Áaaaaa!! Biến thái!!" Tôi ngồi thụp xuống, dùng hai tay ôm người mình. Dẫu biết kiếp trước tôi từng là con trai, nhưng tôi vẫn không thể chịu đựng được khi bị con trai nhìn. Xấu hổ quá độ, tôi hét lên mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì.

"Biến thái? Không phải! Ta chỉ muốn giúp cô thôi." Trông anh ta còn bối rối hơn cả tôi nữa...

"Ta hiểu rồi. Vậy thì chúng ta kết hôn đi."

"Anh chẳng hiểu gì cả!"



Sau một lúc giằng co qua lại, cuối cùng hai chúng tôi cũng đã bình tĩnh trở lại.

Vì không còn cách nào khác, nên tôi đành phải chấp nhận việc bị anh chàng lạ mặt này nhìn thấy hết từ đầu đến chân. Anh ta cũng đã cố gắng hết sức vừa đóng nửa con mắt vừa giúp tôi... tạm thời tôi chẳng muốn nhắc đến nữa.

"Cô dùng tạm chiếc khăn trải giường này đi." Anh ta đặt tôi lên giường và đưa cho tôi thứ gì đó dùng tạm để che thân thể lại.

"C-Cảm ơn anh." Tôi nhận khăn và không quên nói lời cảm ơn.

"Xin lỗi cô nhé, dục vọng của Goblin rất khó kiểm soát, ta không có ý nhìn cô như vậy đâu." Anh ta có vẻ rất hối lỗi.

Goblin? Anh chàng điển trai này á?

Tạm thời tôi đặt nghi vấn trên sang một bên và quấn khăn che người lại.

"Không có gì đâu..." Chỉ xấu hổ thôi.

"Ừm..." Anh ta gãi gãi má "Thì... ta vẫn chưa giới thiệu nhỉ. Ta tên là Betovelt, thủ lỉnh của ngôi làng Goblin này."

Hồ hồ, anh ta đang tính bẻ lái sang chủ đề khác đây mà. Nhưng tôi cũng không xấu tính đến như vậy.

"Tôi tên là Millia. Là một nữ dân làng rất bình thường, vô tình bị bắt đến ngôi làng này và chẳng hiểu sao lại bị bỏ vào vạc nước sôi." Giọng tôi có phần mĩa mai. Mặc dù nếu không có cô gái kia cứu mạng tôi đã nằm trong bụng Dạ Xạ, nhưng vẫn phải nổi nóng một chút chứ!

"Về chuyện đó ta sẽ chỉnh đốn lại thuộc hạ sau. Tifa không phải là một cô bé xấu tính, nên mong cô hãy bỏ qua cho cô bé."

Anh Betovelt nhỉ. Hẳn anh ấy phải là một vị thủ lĩnh tốt, nếu không sẽ chẳng nói được những lời như vậy.

"Tôi không có ý đó. Tifa...? Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi nên cảm ơn cô ấy mới phải."

Tôi chỉ nói sự thật thôi. Mục đích có ra sao, Tifa vẫn là người đã cứu tôi khỏi con Dạ Xà đáng sợ kia.

"Nghe được những lời này từ cô thì ta an tâm rồi, con gái của ngài Ma Thần." Betovelt cúi đầu trước tôi?

Cái từ khóa 'Con gái của ngài Ma Thần' cứ thi thoảng xuất hiện trong đoạn hội thoại này rốt cuộc là cái gì đây...?

"À này, tôi có thể hỏi được không. Con gái của ngài Ma Thần là ai vậy?"

"Là cô đấy, Millia. Chẳng lẽ cô không biết điều đó sao?"

É! Tôi là con gái của ngài Ma Thần à? Sao tôi lại không biết nhỉ? Teehee.

Đùa chắc!

"Không! Tôi chưa bao giờ nghe điều đó."

"Đôi mắt có màu tím của đá sapphire. Mái tóc đen huyền tựa màn đêm. Khi sinh ra là trẻ con loài người, nhưng đến tuổi dậy thì sẽ biến đổi thành ma vật, đến khi trưởng thành sẽ tiến hóa thành Tà Thần. Vừa rồi là quá trình sinh trưởng của Tà Thần Tộc." Anh Betovelt hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục "Đặc điểm ngoại hình của Millia hoàn toàn trùng khớp với miêu tả trên."

Anh Betovelt tiếp tục "Nữ Tà Thần Athena bảo hộ cho làng chúng ta đã nhờ ta giúp đỡ cô. Athane con nhắc nhở, 'hãy dặn đứa trẻ Phàm Ăn ấy, ăn ma thạch để chóng lớn!' Sau đó, khi ta quay trở lại làng và tìm kiếm thì đúng là tìm thấy cô thật."

Trong lúc tôi không hiểu gì thì anh ta lại nói thêm nhiều thứ làm cho não tôi càng lúc càng rối tung lên.

Thử tóm tắt xem.

Đặc điểm ngoại hình của Tà Thần Tộc là Mắt Tím và Tóc Đen. Khi sinh ra là con người, theo năm tháng biến đổi thành Ma Vật, và cuối cùng là Tà Thần. Gì vậy? Truyền thuyết đô thị chăng? Tôi muốn nghĩ như vậy lắm, ngặt nỗi tôi đúng là đã bị chuyển hóa thành Ma Vật. Nhưng đó chẳng phải là bởi khăn choàng cổ hay sao? Hay việc tôi đeo khăn choàng cổ ấy vào đã được ai đó sắp đặt từ trước? Toàn là câu hỏi với câu hỏi thôi, đau đầu thật.

Về đặc điểm ngoại hình, tôi chưa từng gặp ai khác có mái tóc đen và đôi mắt tím giống với hai mẹ con tôi, và chị Mirai nữa. Những người trong làng không tóc nâu thì cũng là tóc vàng, hoặc tóc màu tro cũng có. Tôi đã gặp rất nhiều thương gia hoặc mạo hiểm giả có mái tóc màu cam. Tóm lại, đúng là tôi chưa từng gặp qua người nào có màu tóc và mắt giống mình.

Nhưng cũng chẳng thể khẳng định đặc điểm ngoại hình này có khớp với Tà Thần Tộc gì đó hay không.

Nữ Tà Thần Athena được nhắc đến là ai? Và vì sao người đó lại muốn anh Betovelt giúp đỡ tôi? Câu nói đó (Hãy dặn đứa trẻ Phàm Ăn ấy, ăn ma thạch để chóng lớn!) rốt cuộc là có ý nghĩa gì?


Tôi biết bây giờ có thắc mắc thì cũng vô ích, nhưng lòng tôi không khỏi cảm thấy bất an.

"..."

Thấy tôi ra chiều suy nghĩ, anh Betovelt mở lời.

"Ta không rõ Athena dặn vậy là có ý gì. Nói chung, cô hãy thử ăn chỗ ma thạch này xem sao." Từ trong một cái túi được bảo quản khá cẩn trọng, Betovelt lấy ra một vài viên ma thạch và chìa ra cho tôi.

Tôi có hơi tần ngần nhưng vẫn đưa tay đến nhận.

Có tổng cộng là 4 viên ma thạch màu tím. Kích cở có vẻ cũng bằng với ma thạch của Thỏ một sừng.

"Anh bảo tôi ăn chúng à?"

"Ta chỉ có thể hiểu ý nghĩa của Athane như thế thôi. Cô hãy ăn thử đi nếu không được cũng chẳng sao cả."

Anh ta nói rất đúng. Tôi sẽ thử ăn. Phàm là điều gì, phải thử thì mới biết được. Tôi cũng muốn xác nhận xem, liệu tôi có phải là người của Tà Thần Tộc không.

Ực! Tôi cho cùng một lúc 4 viên ma thạch vào miệng. Hửm! Tan chảy? Tôi bị bất ngờ nhẹ. Những viên ma thạch sau khi vào miệng tôi thì lập tức tan ra và chảy tọt vào cổ họng. Thật không thể hiểu được!

Những thật đáng tiếc là chẳng có vị gì, tôi đã mong nhờ chúng sẽ có vị nho...

<<Đã đủ điều kiện mở khóa. Nhận được kỹ năng >>

< Nhận được kỹ năng >>

< Nhận được kỹ năng >>

<<Đã tích đủ điểm kinh nghiệm. Millia đã được nâng từ Level 1 lên Level 2>>

Ể? Ế! Gì vậy gì vậy?

Lại là giọng nói của đàn ông này. Từ giờ tôi sẽ gọi là 'Giọng Thông Báo'.

Nhưng rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra thế? Tôi ăn ma thạch và sau đó lên cấp rồi nhận được kỹ năng? Chẳng hiểu gì sất!

Ực! Tôi nuốt khan một cái. Kết luận của tôi là, hãy mở bảng trạng thái lên xem thử nào.

--------------------


Tên: Millia  Giới tính: Nữ  Chủng tộc: Tử Giả

Thiên Chức: Nữ Hoàng Tử Linh

Vai trò: Nữ chính trong câu truyện ~ Chuyến Hành Trình Trở Thành Ma Thần ~

Nghề Nghiệp: Nữ Dân Làng

Thuộc Tính: Vô




Cập độ: 2

HP: 1223/1223    MP: 135/135 (+20)     SP: 128/128      LP:10/10

-Năng Lực Phát Triển

Tấn Công Vật Lý: 51                     Phòng Ngự Vât Lý: 55 (+25)

Tấn Công Ma Pháp: 29 (+50)    Phòng Ngự Ma Pháp: 52 (+25)




-Năng Lực Rèn Luyện:

Tốc Độ: 56  Khéo Léo: 80 Trí Tuệ: 81  Thể Lực: 71  May Mắn: 87




>Kỹ Năng Chủ Động

Triệu Hồi Tử Binh Tập Sự [C] Lv.2



Dụng Kiếm [F] Lv.3


Tiêu tốn SP khi sử dụng. Sát thương: Tấn Công Vật Lý + 3%. Giới hạn trang bị kiếm bậc N>

Đại Hiền Giả Tử Linh [EX] Lv.1

<Đại Hiền Giả Tử Linh [EX] (UQ) Lv.1: Nhận được sự hỗ trợ của Hiền Giả Tử Linh.

Có khả năng giám định Chủng Tộc Tử Giả. Tỉ lệ thành công 50% (Riêng Đồng Đội 100%)>

Gia Tăng Tấn Công [D] Lv.1






>Kỹ Năng Bị Động

Hồi Phục HP Tự Nhiên [F] Lv.9



Hồi Phục MP Tự Nhiên [F] Lv.1



Hồi Phục SP Tự Nhiên [F] Lv.1



Vô Hiệu Hóa Nhiệt [EX] Lv.1



Vô Hiệu Hóa Đau Đớn [EX] Lv.1




Nhìn Trong Bóng Đêm [D] Lv.2

Bạo Thực [OR] Lv.1






>Kỹ Năng Nhận Thức

Khả năng Con Người [EX] Lv.Max

Bản Năng Tử Giả [EX] Lv.Max

Bản Năng Goblin [EX] Lv.Max

Học Vấn Phổ Thông [C] Lv.5



Hầu Gái [A] Lv.2


Bộ Kỹ Năng Đặc Quyền:

[Thống Trị Ẩm Thực] 90% Khả năng chế biến thành công Món Ăn/ Thức Uống [SR]

[Thao Quản Việc Nhà] Thực hiện công việc nhà trong vô thức. Hiệu quả [Sạch Sẽ] +90%

[Dân Hiến] Phục vụ cho chủ nhân là công việc của một hầu gái. Hiệu ứng [Thư Giản] +90%

[Thợ May Chuyên Nghiệp] 90% Khả năng gia công thành công Sản Phẩm [SR]>

Nông Nghiệp Cơ Bản [F] Lv.6






>Lời Nguyền

Cấm Ngôn [EX] Lv.Max

Suy Yếu Trước Ánh Sáng [EX] Lv.Max


Giảm 90% chỉ số dưới ánh nắng mặt trời>

Vong Lưu [EX] Lv.Max






>Danh Hiệu

Kẻ Yếu Đuối



Triệu Hồi Tử Linh



Nữ Hoàng Tử Linh


Đặc quyền thưởng thêm chỉ số [+20MP] [+50 Tấn Công Ma Pháp]>

--------------------

Điểm chỉ số đã tăng lên!? Bởi vì không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng nên HP lên đến 1223. Nhưng quan trọng hơn là...

Bạo Thực [OR] Lv.1: Nhận được kinh nghiệm khi hấp thụ ma thạch. Có 50% khả năng nhận được kỹ năng và chỉ số từ vật chủ.

Sốc! Quá sốc! Không những hấp thụ được kinh nghiệm khi ăn ma thạch, tôi còn có 50% cơ hội có được kỹ năng và chỉ số. Như vậy có khác gì gian lận đâu hả!

Oi oi! Xem kìa! Cuối cùng thì tôi cũng đã thức tỉnh và trở thành nhân vật chính với sức mạnh cheat rồi đó! Tôi mạnh quá rồi còn gì nữa! Chỉ cần ăn thôi cũng đã mạnh lên rồi. Hê hê hê!

"Này, cô không sao chứ, Millia. Ta thấy cô cười một mình đó..." Anh Betovelt sợ hãi nhìn tôi.

"Không có gì, không có gì. Tôi chỉ hơi vui vì nhận được kỹ năng mới thôi."

"Nhận được kỹ năng mới? Ăn ma thạch có thể nhận được kỹ năng sao!"

Nói rồi anh Betovelt lấy thêm ma thạch từ trong túi, toan ăn thử nhưng bất thành.

"Uệ! Đắng quá! Vừa đắng lại vừa cứng chẳng thể ăn nổi..." Kết quả là anh ấy phun hết ma thạch ra sàn...

"Tôi cũng không hiểu nguyên lý. Chắc bởi vì sở hữu kỹ năng Bạo Thực nên tôi mới có thể ăn được ma thạch." Không phải là chắc mà chính xác là như vậy rồi.

"Bạo Thực? Là kỹ năng như thế nào? Cấp độ ra sao!" Anh Betovelt có vẻ hiểu kỳ khi nhắc đến đề tài kỹ năng nhỉ.

"Có thể hấp thụ được kinh nghiệm, chỉ số và kỹ năng từ ma thạch sau khi ăn. Bậc OR nhỉ?"

"Bậc OR? Cái quái gì thế! Chẳng phải EX là kỹ năng tối thượng sao... Hơn nữa, tính năng của Bạo Thực không phải quá khủng sao. Hấp thụ kỹ năng là một điều không thể nào có thể chấp nhận được!!" Anh Betovelt như muốn nổi khùng lên vậy.

Kỹ năng Bạo Thực hiếm hoi và kinh khủng đến mức độ như vậy sao?

"Millia, cô là đồng minh của con người, hay đồng minh của ma vật? Ta mong cô hãy trả lời thành thật!"

S-Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy chứ...

"N-Nếu tôi nói tôi là đồng minh của con người?" Giọng tôi bị áp đảo hoàn toàn trước khí tức từ anh Betovelt. Sợ quá!

"Ta sẽ giết cô ngay!" Đôi mắt tràn đầy sát ý đó cho tôi biết anh ta không nói đùa.


"Anh có thể bình tĩnh lại một chút được không!"

"Ta không thể bình tĩnh được. An nguy của ngôi làng này luôn đặt trên vai ta. Cho dù không giết cô, ta cũng sẽ bẻ gãy chân tay và giam giữ cô ở dưới lòng đất!!"

Ý tưởng của anh ta quả là đáng sợ. Tôi tuyệt đối không để con người(?) này trở thành kẻ thù của mình.

"...Tôi sẽ ở vị trí trung lập! D-Dù sao thì tôi cũng là người của Tà Thần Tộc mà nhỉ."

Anh Betovelt thở mạnh một hơi. Bầu không khí chết chốc khi nãy biến mất tựa như chưa từng diễn ra chuyện gì.

"Nếu là thế ta sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ cô."

Đáng sợ thật đấy. Nếu tôi trả lời sai... thôi không nghĩ nữa.

"Ngôi làng này rất quan trọng đối với ta. Chủ trương của ta là sống hòa bình. Dù có là như thế nào đi nữa, ta cũng sẽ bảo vệ ngôi làng này. Nếu cô có ý định làm hại ngôi làng này ta sẽ ngay lập tức giết cô."

"Vâng..." Giọng tôi khá yếu ớt. Mạng sống vẫn còn đó, nhưng tinh thần thì bị sát thương khá nặng.

Anh không cần phải nói thì tôi cũng biết mà. Tôi đâu có xấu xa đến mức làm hại những người có ý định giúp mình.

Tuy nhiên, nhìn phản ứng của anh ta tôi mới nhận ra rằng, Bạo Thực là một kỹ năng vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần tiếp tục ăn ma thạch, đừng nói là trở thành Mạo hiểm giả hạng trung, hạng siêu cấp tôi còn có thể. Biết được vậy đã là hạnh phúc lắm rồi.

"Thế, cô có nhận được kỹ năng gì từ chỗ ma thạch hồi nãy không."

"Hình như là Bản Năng Goblin và Gia Tăng Tấn Công."

"... Đó đều là kỹ năng của những Goblin chết non sau khi sinh."

Uwa. Ma thạch tôi ăn là đến từ đó à...

Gia Tăng Tấn Công [D] Lv.1: Tiêu tốn MP(20) khi sử dụng. Gia tăng 10 điểm tấn công Ma Pháp và Vật Lý cho đối tượng được lựa chọn trong thời gian 10 phút.

Tuy nhiên với kỹ năng này, tôi sẽ có thể gia tăng thêm một chút sức mạnh cho công chúa Sulvia. Công chúa đang giận và không thèm nói chuyện với tôi kể từ lúc tôi triệu hồi công chúa làm bia đạn cho Dạ Xà. Hi vọng thông tin này sẽ khiến công chúa bớt giận.

"Khoan đã! Nếu đã có Bản Năng Goblin, nghĩa là dù ta có dùng ngôn ngữ Goblin cô vẫn sẽ hiểu được."

"Ngôn ngữ Goblin?"

Anh Betovelt ngẫm nghĩ một chút và nói tiếp.

"Ta muốn cô đến làng ta sống một thời gian."

Anh ta nói bằng ngôn ngữ Goblin, vì một lý do nào đó tôi có thể hiểu được thứ ngôn ngữ này.

"N-Nhưng nếu tôi không về, mẹ tôi ở nhà sẽ lo lắng!" Tôi cũng thử nói bằng ngôn ngữ Goblin.

"Ta sẽ đưa cô về, sau đó ta sẽ xin phép mẹ cô. Cô không được phép phản đối."

Này đừng chặn họng tôi chứ...

"Tôi hiểu rồi. Nhưng tại sao?"

"Ta vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng cô được. Hơn nữa nếu cô sống ở đây ta sẽ dễ giúp đỡ cho cô hơn."

Anh ta nói cũng có lý. Nhưng quan trọng là mẹ tôi có đồng ý không thôi.

"...Kỹ năng có tính kế thừa rất cao, không loại trừ khả năng cô ta có thể sinh ra một đứa con sở hữu Bạo Thực."

"Anh vừa nói gì vậy!?"

"Ta chỉ đang tự nói một mình thôi, đừng bận tâm."

L-Liệu tôi có an toàn không khí sống trong ngôi làng này. Ngoài anh Betovelt và Tifa, toàn bộ đều là Goblin. Kể từ bây giờ tôi sẽ phải sống ở một nơi đáng sợ như thế này sao...

Cơ mà có một điều tôi thắc mắc nãy giờ.

"Anh Betovelt là gì vậy?"

"? Ý cô là sao..."

"Ê tô... Tôi thấy ngôi làng này là ngôi làng của Goblin, chỉ riêng anh và Tifa hơi khác khác, đại loại vậy...?"

"Là về chuyện đó à. Ta là tiến hóa bậc S của Goblin, Kingoblin. Còn Tifa là bậc A, Edogoblin." Anh ấy nói như thể đó là một chuyện hết sức bình thường.

Tôi thì bị sốc không nói được lời nào.

Từ mấy con Goblin trông bẩn thiểu và kinh dị ngoài kia có thể tiến hóa thành một anh chàng đẹp trai thế này sao? Anh Betovelt là bậc S Kingoblin. Tifa là bậc A Edogoblin. Không có nước da xanh, trông Tifa sẽ chẳng khác nào những cô gái Elf sinh đẹp. Tất cả đều là kết quả của sự tiến hóa? Thật không? Tôi đâu có nghe nhầm đâu nhỉ.

Đúng là tôi từng nghe được, Ma Vật có thể tiến hóa. Nhưng đến mức này thì tôi chưa nghe qua bao giờ. Thế giới này quả thật là có quá nhiều điều huyền bí.

Thế nghĩa là, tôi cũng có thể tiến hóa sao? Vậy thì càng củng cố thuyết tôi là con gái của Ma Thần. 'Tà Thần Tộc khi trưởng thành sẽ biến đổi (tiến hóa) thành Tà Thần'.

Và nếu ngay cả tôi cũng có thể, vậy thì Thỏ một sừng chẳng phải cũng rất có khả năng sao? Tiến hóa thành cô gái tai thỏ chẳng hạn. Một lúc nào đó tôi sẽ thử nghiệm. Tuyệt đối sẽ thử!

"Ngài Betovelt... tại sao ngài lại ở cùng với con bé đó...?"

Đoạn tôi cảm nhận được sát khí từ bên ngoài cửa, và quay sang nhìn... Ở đó, tôi nhìn thấy cô gái da xanh, tai nhọn, mái tóc bạch kim bồng bềnh đang rung nhẹ trong gió. Chiếc giỏ chứa đầy rau rừng rơi xuống, hẳn là do quá sốc nên cô ấy đã đánh rơi nó.

"Ta mới là người phải đặt câu hỏi cho cô đây. Cô gái này, Millia cũng giống như họ hàng của Athena. Nếu ta không nhanh chóng chạy về, Millia mà có mệnh hệ gì thì ta biết ăn nói làm sao với Athena đây."

Tôi không rõ mình có liên quan gì với Athena hay không, nhưng tôi biết mình cần im lặng lúc này.

"Họ hàng của nữ thần Athena...?" Tifa cúi đầu thật sâu "T-Tôi không biết ạ. Tôi không hề biết cô gái loài người đó lại là họ hàng của ngài ấy..." Một vài giọt nước long lanh nhỏ xuống đất "Tôi xin lỗi ạ. Tội lỗi mà tôi gây ra không thể dung thứ được. Xin ngài ban cho tôi tội chết ạ."

? Gì thế... Cô gái này có bị làm sao không vậy.

"Cô biết tội của mình là tốt rồi. Kể từ bây giờ ta ra lệnh cho cô ở bên cạnh và chăm sóc cho Millia. Hãy làm cho tốt công việc của mình đấy."

"Vâng tôi đã hiểu rồi ạ. Cảm ơn ngài Betovelt vì đã bỏ qua sai sót nghiêm trọng của tôi. Tôi xin hứa sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư Millia, cho dù có phải hi sinh mạng sống này ạ." Tifa vẫn cúi đầu.

Công ty đen nào đây. Hoặc có khi còn kinh dị hơn như thế nữa.

"Vậy thì nhờ vào cô đấy, Tifa. Bây giờ ta sẽ phải đi tìm kẻ khác thay thế cho vị trí đội trường đội Mầm Xanh của cô. Liệu mà làm cho tốt công việc của mình!" Anh Betovelt hất áo choàng và đi ra ngoài. Bỏ mặc Tifa vẫn đang tiếp tục cúi đầu.

Anh ta quả là một con người đáng sợ.

Đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của anh Betovelt, Tifa mới ngẩng đầu lên. Mặt cô ấy tái xanh, hai mắt ngập lệ. Tôi không rõ quy tắc của ngôi làng này nên không thể nói gì được. Dù vậy, tôi vẫn thấy tội nghiệp cho Tifa.

"Tifa nhỉ. Cô không sao chứ?" Chắc chắn là có sao rồi, nhưng nếu không nói gì hết, bầu không khí nặng nề này vẫn sẽ ám mãi ở chỗ này.

"Thưa tiểu thư Millia, tiểu thư không cần phải phiền lòng đâu ạ. Tôi vẫn ổn. Sai lầm mà tôi gây ra không hề xứng đáng để được ngài Betovelt tha thứ. Nhưng ngài ấy là một vị vua nhân hậu, không những không ban tội chết cho tôi, mà ngài ấy còn cho tôi công việc mới. Cho nên, tôi không sao hết ạ."

Nhìn vào cặp mắt vô hồn kia tôi không nghĩ là cô ấy ổn chút nào...

Có cách nào để làm cho một cô gái Edogoblin vui lên không nhỉ?

Việc tôi có thể làm lúc này là nấu ăn thôi. Muốn may trang phục cũng cần phải có dụng cụ may vá. Dọn dẹp hoặc lau nhà cũng cần phải có chổi và khăn. Trang phục Tifa đang mặc trên người có vẻ hơi bị cũ kĩ và rách rưới đôi chút, làng này có lẽ không có đủ kỹ thuật hoặc vật liệu. May vá tạm bỏ sang một bên, còn nấu ăn thì không hẳn là một ý tưởng tồi.

Quyết định rồi, tôi sẽ thử động viên Tifa bằng nấu nướng. Nhìn thấy cô ấy chuẩn bị vạc nước, thịt rắn và rau rừng, tôi đoán cô ấy cũng có hứng thú với nấu nướng.

"Tifa, tôi có thể dùng chỗ rau này không?"

Để có thể di chuyển dễ dàng hơn, tôi buộc góc chiếc khăn đang quấn trên mình lại, một góc là ở dưới nách góc còn lại bên hông. Giờ thì trông nó giống một chiếc váy hơn rồi.

Đi một vài bước để xác định là váy không bị tuột, tôi chạy đến chỗ Tifa và nhặt chỗ rau rơi trên mặt đất.

"T-Tiểu thư Millia, nếu người muốn ăn tối thì hãy để tôi..." Tifa cũng ngồi xuống giúp tôi nhặt rau.

"Nấu nướng là sở trường của tôi. Tifa cứ ngồi ở đó và kỳ vọng thử nhé."

"Vâng ạ..." Tinh thần Tifa đã quá suy yếu, cô ấy chẳng đủ sức để ngăn cản tôi nữa.

Đã thế tôi sẽ làm ra một món súp thịt rắn thật ngon để giúp cô ấy lấy lại tinh thần.

Nhân tiện, có một điều khá quan trọng tôi vừa mới nhận ra vào mấy ngày hôm trước. Đó là, chỉ cần thông qua đôi tay của tôi, dù nguyên liệu có kinh khủng thế nào, món ăn đó cũng sẽ vô cùng ngon miệng.

Ví dụ như, chỉ cần tôi bỏ thêm rau vào vạc súp thịt rắn với hoa tulip (trông không được ngon cho lắm) kia, và khuấy đều lên một chút... Rồi đấy, thế là đã trở thành một món súp ngon thơm bổ dưỡng.

Tôi không nói đùa đâu. Nó thật sự tỏa ra mùi hương rất thơm.


Tất cả cũng là nhờ vào kỹ năng Hầu Gái. Không cần quan tâm công đoạn có ra làm sao, 90% Khả năng thứ tôi nấu ra sẽ trở thành Món Ăn [SR].
1

"Thứ này thật sự là súp thịt rắn với hoa cải bí ạ? Lẽ ra nó sẽ có mùi hôi hơn và hương vị đắng của thảo dược..." Tifa bị bất ngờ khi ngửi thấy hương thơm bốc lên từ vạc.

Kỹ năng Hầu Gái đúng là chẳng thể chê vào đâu. Mặc dù đôi khi tôi cũng thấy hơi sợ nó một chút. Chẳng hạn như, có sử dụng sâu bọ thì tôi cũng sẽ nấu ra được một món ngon... Nói chung, ngoại trừ trường hợp bất khả kháng, tôi tuyệt đối sẽ không chạm tay đến mấy thứ thực phẩm kinh dị ấy (Sâu bọ ở thế giới này dường như cũng được xem là một loại thực phẩm).

Khuấy qua khuấy lại cho thật đều, tôi chấm tay vào và nếm thử một miếng.

Ừm, rất ngon. Có vị thanh của rau thảo dược và vị ngọt của thịt rắn. Kỹ năng của tôi đã nâng tối đa những hương vị ngon và triệt tiêu đi những vị không thích hợp. Nếu là bình thường, chắc chắn món súp này sẽ vừa đắng vừa tanh cho mà xem.

"Tôi có thể thử một chút không ạ." Không biết tự lúc nào, Tifa đã cầm một chiếc thìa gỗ to để đứng ở bên cạnh tôi.

Quả nhiên Tifa có hứng thú với nấu nướng.

"Cứ tự nhiên, món súp này tôi nầu cho cô mà."

"Vậy thì tôi xin phép ạ. Cảm ơn tiểu thư Millia."

Cô bé này quá lịch sự và phép tắc.

Nói rồi, Tifa nâng một thìa súp lên, chậm rãi đưa lên miệng.

"Um... Ngon quá! Tôi không thể tin được món súp này sử dụng thảo dược và thịt rắn." Ánh mắt Tifa sáng bừng lên, cô ấy nhanh tay làm thêm một vài thìa nữa.

"Nếu có thể nấu ngon như thế này, chắc chắn ngài Betovelt sẽ không chê đắng nữa. Món súp sử dụng cải bí thật ra có khả năng giải tỏa căng thẳng và mệt mõi ạ. Tiểu thử Millia, người có thể chỉ cho tôi cách nấu ngon được không ạ."

Thật tốt khi Tifa đã vui vẻ trở lại. Nếu mà món ăn này không giúp cô ấy tươi lên, tôi cũng chẳng biết làm cách nào khác.

"Ảnh hưởng từ kỹ năng rất lớn, nhưng phương pháp luyện tập thì tôi có biết vài cách. Có dịp tôi sẽ chỉ cô nhé."

"Vâng, tôi rất mong chờ ạ..." Đột nhiên Tifa cúi gằm mặt "Tôi vẫn chưa xin lỗi tiểu thư, tôi đã đối xử thô bạo vời tiếu thư. Vậy mà, còn mặt dày nhờ người giúp đỡ..."

Đến mức này thì tôi cũng nhận ra luôn rồi. Tifa là một cô gái thật thà và có ý thức cao trong công việc. Kiểu người này tôi gặp không ít trong công ty. Nói sao nhỉ, có hơi cứng nhắc một chút. Nếu không hiểu sẽ cứ nghĩ họ đang cố xa lánh mình.

"Tifa đã cứu tôi khỏi Dạ Xà. Đối với tôi, Tifa là ân nhân. Tôi cảm ơn còn không hết nữa làm sao có thể trách cứ Tifa được."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết. Với cả, đừng gọi tôi là tiểu thư, gọi Millia là được rồi. Bỏ luôn kính ngữ nhé."

"Không thể được..."

Tôi đưa tay lên che miệng Tifa lại.

"Vậy thì cứ xem như là mệnh lệnh từ tiểu thư đi."

"Vâng, tôi hiểu rồi ạ... tôi hiểu rồi, Millia."

"Ừm... Vẫn chưa ổn lắm."

"Chưa ổn lắm." Tifa nghiêng đầu.

"Gần gũi thêm một chút nữa. Giống như gọi bạn bè ấy."

"Bạn bè...!"

Cô ấy khá bất ngờ với từ khóa này. Đến mức vậy luôn sao.

"Mình sẽ gọi cậu là Tifa."

"Vậy... Tớ sẽ gọi cậu là, Millia..." Mặt Tifa hơi đỏ lên. Da xanh lá nên thật dễ nhận ra. Đáng yêu thật.

"Tốt!" Tôi đưa ngón tay cái lên.

"Bạn bè... Tớ đã từng rất ngưỡng mộ việc có bạn bè. Nhưng nói thật là tớ không biết phải làm thế nào cả."

Cô ấy vẫn còn hơi bối rối nhỉ.

"Không có gì khó khăn đâu. Chơi đùa và nói chuyện cùng nhau này. Hoặc nếu đối phương cần giúp đỡ thì không ngài đưa tay ra giúp đỡ."

"Chơi đùa, nói chuyện và giúp đỡ lẫn nhau..." Như thể vừa nghĩ ra được ý tưởng nào đó, Tifa cao giọng "Millia có thể cùng tớ đưa món súp này đến cho ngài Betovelt được không? Mấy ngày này ngài ấy đã làm việc rất vất vả, vậy mà tớ còn gây thêm phiền phức cho ngài ấy. Tớ muốn ngài ấy uống món súp ngon lành này để lấy lại sực khỏe."

Nhắc đến anh Betovelt là Tifa lại hồ hởi lên như thế. Xem ra, cô ấy rất thích anh Betovelt. Nếu có thể, tôi muốn trở thành một kẻ bao đồng giúp đỡ bọn họ!

"Tất nhiên rồi!"



Sau khi đã chuẩn bị, chúng tôi đến nhà của anh Betovelt.

"Thứ này có thật là súp cải bí không?" Anh Betovelt hồ nghi nhìn vào tô súp. Như thể là anh ta không tài nào tin được vào mắt mình.

Món súp cải bí gì đó thật sự dở tệ thế sao? Ngược lại làm tôi cảm thấy hơi tò mò hương vị của bản gốc ấy chứ.

"Vâng ạ. Xin ngài dùng thử. Chắc chắn nó sẽ khiến ngài bất ngờ ạ."

"Nếu anh không tin thì tôi sẽ ăn thử hết tô bên này cho anh xem nhé."

Đầu đuôi là như vầy, tôi vẫn chưa ăn gì cả nên đã mời anh Betovelt ăn tối cùng. Hiện tại, hai chúng tôi đang ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, mỗi người một phần súp cải bí thịt rắn. Về Tifa, có nói thế nào cô ấy cũng không chịu tham gia cùng, chỉ đứng một bên quan sát.

"Thôi được rồi. Cải bí là một loại thảo dược rất tốt cho sức khỏe, nhưng ta không thích vị đắng rợn người của nó. Nếu cô đã nói đến mức đó, ta sẽ thử vậy."

Nhìn qua nhìn lại thêm một vài giây, cuối cùng anh ta quyết tâm đưa một thìa vào miệng.

"..."

"Anh thấy thế nào?"

"... Cô lừa tôi phải không!"

Anh ta nóng giận đập tay lên bàn. Sao kỳ vậy.

"Món ăn ngon thế này làm sao có thể là cải bí được chứ!"

À ra là vậy à. Làm tôi hết hồn.

"Nếu anh không tin có thể đến tận vạc súp để múc lên uống thử."

"Xin lỗi, ta hơi mất bình tĩnh. Ta chưa từng được ăn món nào ngon như vậy. Hơn thế, đấy còn là món ta kén nhất. Vị đắng chát khó ưa đó mất đi không sót lại gì quả thật quá khó tin."

Tôi hiểu mà. Tôi cũng đâu thể ngờ sâu bọ cũng có thể ngon... À thôi, bỏ qua đi.

"Hi hi..." Tifa đứng bên cạnh cười mỉm. Cô ấy dễ thương quá đi mất.

"Món này là do cô nấu sao, Millia?"

"Đúng vậy, tôi đã dồn hết tâm sức vào đấy."

"Hừm... Ta có thể nhờ cô một việc không?" Ôi! Lại là ánh mắt nghiêm trọng đó. Anh không thể tự nhiên được à.

"Tất nhiên rồi, nhưng tùy vào nội dung nữa."

"Ta muốn nhờ cô dạy nấu ăn cho Tifa. Trong tương lai ta dự tính sẽ lập một đội ngũ nấu ăn, vì vậy ta cần một đội trưởng đủ giỏi để dẫn dắt."

"Không việc gì, anh không yêu cầu thì tôi cũng đã có ý định đó rồi."

"Cảm ơn cô nhé."

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của anh Betovelt.

"Ngài Betovelt, có ổn không ạ. Tôi đã mắc phải lỗi lầm..."

"Ai cũng phải mắc lỗi, không ai là hoàn hảo cả. Kẻ không mắc lỗi lầm là kẻ không tồn tại. Nếu có tồn tại thì cũng thật kinh tỏm. Ta rất mong chờ vào đội nấu ăn trong tương lai, ta tin Tifa sẽ làm tốt vai trò này."

Hề hề. Hóa ra là như vậy à. Ngay từ đầu anh ta đã tính đến bức này rồi. Tifa có lẽ vẫn chưa nhận ra nhỉ. Mà thôi, tôi sẽ không nhiều lời nói ra đâu. Những chuyện như thế này phải để người trong cuộc nhận ra mới hay.

"Vâng ạ. Tôi sẽ cố hết sức mình. Cho dù có rơi vào dầu sôi và biển lửa."

Tifa, cậu không cần làm đến mức thành món chiên đâu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận