Tuyết rơi, rơi và vẫn tiếp tục rơi. Không có đấu hiệu gì là sẽ dừng lại. Ở phía trước tuyết đã phủ đầy tựa như một vùng biển trắng xóa. Từng hạt, từng hạt bông tuyết giáng xuống một cách thật mạnh bạo chẳng khác gì một cơn vũ bão hung tợn.
Tôi không cảm thấy lạnh gì hết nhưng mọi người... Ai nấy đều im lặng và đều bước, giẫm lên những lớp tuyết trắng xóa dày cộm và để lại dấu chân ở phía sau.
Dấu chân to nhất dẫn đầu là của anh Betovelt. Bên cạnh là Tifa. Phía sau là mẹ tôi. Đang đi bên cạnh tôi là White. Nhóm anh Betovelt và Tifa (nhóm ma vật?) có vẻ như vẫn chịu đựng được dưới thời tiết giá rét này. Mẹ tôi và tôi vì có kỹ năng Vô Hiệu Hóa nên chẳng thấm vào đâu. Tuy nhiên, White chỉ là một cô gái bình thường.
"White, cậu không sao chứ?"
Tôi tiến sát đến bên cạnh White. Giọng tôi nhanh chóng hóa thành hơi trắng và tan biến trong cơn bão tuyết dữ dội.
"..." White chỉ nhìn tôi mà không nói gì. Hai tay nhỏ đang ôm lấy cơ thể của chính mình. Đầu mũi đỏ như máu.
"Cố lên nhé. Chúng ta đã đi được một khoảng. Chắc là cũng sắp đến nơi rồi."
Chẳng mong đợi vào thân nhiệt của mình cho lắm, tôi choàng tay qua hông White và ôm lấy nhỏ. Hi vọng sẽ giúp nhỏ giảm được một chút căng thẳng trong cái lạnh tàn độc này.
"...Tôi đã có Angelyne rồi..."
Giờ phút này mà nhỏ còn nói gì nữa vậy...
"Lạnh như thế này thì quả là quá bất thường. Chưa đầy nửa ngày mà tuyết đã dày như thế kia rồi." Anh Betovelt đi tiên phong bất ngờ lên tiếng.
"Đúng vậy nhỉ. Giả như, thời tiết này là được dựng lên bởi ma thuật thì kẻ đó phải là một kẻ sở hữu ma lực rất ghê gớm. Trước hết ngoài Tà Thần thì không có tồn tại nào đủ khả năng thao túng thời tiết."
Mẹ tôi đáp lại.
Phải chăng đây là chiêu trò của Tà Thần? Nhưng mục đích là gì chứ? Ở khu này ngoài làng của chúng tôi và làng Goblin, chỉ còn lại rừng cây và lũ ma vật sống trong rừng.
"...Hoặc cũng có thể là băng long?"
Cách một khoảng, mẹ tôi thêm vào giả định tiếp theo.
"Hừm... Ở thời điểm hiện tại, chỉ có thể suy đoán mà thôi. Tạm thời, sau khi trở về, ta sẽ lập một kết giới tránh tuyết. Nếu tiếp tục như thế này, tất cả mọi người sẽ chết vì cóng mất."
Ồ. Anh Betovelt làm được một chuyện như thế sao. À mà, anh ta đã có thể lập kết giới cản gió thì tuyết là gì chứ.
"Đúng vậy nhỉ. Dù không thể giảm được bầu không khí lạnh nhưng ít nhất cũng trách được tuyết phủ."
"À... Hai người không sao chứ." Giữa lúc anh Betovelt và mẹ tôi đang nói chuyện với nhau, Tifa liếc mắt về phía sau và lo lắng chạy đến chỗ tôi.
Vì Tifa nói bằng ngôn ngữ Goblin nên chắc hẳn là White không thể hiểu được.
"Có vẻ như White sắp không chịu được rồi." Tôi cũng nói bằng ngôn ngữ Goblin.
"Vậy thì tệ quá. Tớ cũng sẽ giúp." Nói rồi Tifa ôm lấy bên còn lại của White.
Cơ thể White hơi giật lên một chút khi bị Tifa ôm.
"...hai bên đều là gái xinh... A-Angelyne, em đừng hiểu nhầm nhé... tôi chỉ có mỗi em mà thôi.."
Thật may vì Tifa không hiểu được ngôn ngữ của loài người. Hẳn là vì quá lạnh nên White đã hỏng mất rồi. Thật tội nghiệp. Về đến làng Goblin, dù không thực tâm lắm, nhưng tôi sẽ an ủi nhỏ thay Angelyne gì đó một chút vậy.
"Kia rồi. Đó chính là làng Goblin của ta. Này mọi người sắp đến... Mấy cô đang làm gì vậy..." Anh Betovelt mặt lạnh nhìn 3 người chúng tôi.
Hiện tôi, White và Tifa đang dính lấy nhau. Tôi đương nhiên là không cảm thấy lạnh, Tifa có vẻ như vẫn chịu được. Tuy nhiên, một cô gái bình thường như White đã như ngọn nến trước gió.
"Chuyện này thì sao chẳng được. Mau vào làng thôi. Đi nào đi nào!"
Đứng trước cổng làng Goblin, chỉ có 5 người chúng tôi. Không có bóng dáng của bất kì Goblin gác cổng nào. Vậy là đủ hiểu thời tiết lạnh thế nào rồi. Tôi miễn cưỡng thúc giục mọi người vào bên trong. Vẻ mặt của White lúc này đã tái xanh như thịt đông lạnh rồi.
"Tạm thời, Tifa, cô hãy đưa những người ở đây đến nhà mình đi. Ta sẽ ngay lập tức đến trung tâm làng lập kết giới."
"Tôi hiểu rồi ạ."
Vừa bước qua khỏi cổng anh Betovelt quay sang ra lệnh cho Tifa, sau đó liền chạy thật nhanh về phía trung tâm làng. Chúng tôi thì theo sau Tifa. Hiện tại, bên trong làng Goblin cũng đã bị tuyết phủ trắng xóa. Nếu không có kỹ năng Vô Hiệu Hóa, có khi tôi nằm bẹp dưới đống tuyết trắng kia rồi cũng không chừng.
"Mọi người hướng này ạ." Tifa bắt đầu dẫn đường. Tôi đã biết đường rồi, nhưng mẹ tôi và White vẫn chưa từng đến nhà Tifa. Hai chân White run lên vì lạnh, nên tôi cho nhỏ mượn bờ vai. Tất cả chúng tôi cùng bước theo sau Tifa.
"Đây là làng Goblin sao...! Không khác gì so với làng của chúng ta nhỉ. Hoặc có khi còn hơn ấy chứ." Mẹ tôi nhìn quanh làng và phát biểu cảm nghĩ.
Nhân tiện, mẹ tôi nói bằng hai loại ngôn ngữ cùng một lúc. Nếu có thể tôi cũng muốn thử nói bằng hai loại ngôn ngữ cùng lúc giống vậy. Không biết nếu tôi năn nỉ, mẹ có dạy cho tôi không nhỉ?
"Cô Laura nói như vậy là niềm vinh hạnh của làng Goblin chúng tôi ạ." Tifa cúi đầu trước cảm nghĩ bật ra từ mẹ tôi.
"Tifa không cần phải lễ nghĩa vậy đâu. Cháu nói chuyện một cách bình thường là được rồi. Cháu là bạn của Millia mà nhỉ."
"Vâng ạ... V-Vâng. Cháu là bạn của Millia. Millia là người bạn đầu tiên của cháu. Cháu rất biết ơn Millia vì đã trở thành bạn của cháu." Tifa bối rối cúi đầu.
"Ư phư phư. Con có một cô bạn tốt nhỉ Millia. Nhớ chân trọng người ta đấy nhé."
"Đương nhiên rồi, không cần mẹ phải nhắc đâu." Tôi xấu hổ đáp lại.
Sau một lúc đi bộ trên con đường phủ tuyết trắng, một ngôi nhà quen thuộc hiện ra trước mắt chúng tôi. Tifa dừng lại và quay về hướng này.
"Đây là nhà của cháu. Dù khá nhỏ nhưng mong mọi người không chê." Nói rồi Tifa mở cửa và mời mọi người vào trong.
Vừa vào đến nhà Tifa lập tức bỏ củi vào lò. Âm thanh 'lụp bụp' vang lên từ lò sưởi át đi tiếng gió hút bên ngoài khiến bầu không khí trở nên ấm áp hơn hẳn (về mặt cảm nhận).
"Mời mọi người tùy ý ngồi." Sau đó Tifa bắt đầu đun nước bằng lò sưởi.
"Cảm ơn cháu nhé. Dù nói là sở hữu kỹ năng Vô Hiệu Hóa, nhưng kỹ năng của cô là phiên bản kém hơn so với Millia. Cô không giỏi chịu lạnh cho lắm."
Ể. Vậy à? Kỹ năng Vô Hiệu Hóa của tôi khủng đến thế sao. Ehehe...
"Đây là nước ấm. Mời mọi người."
Mẹ tôi ngồi lên giường. Tôi cũng đỡ White ngồi lên giường. Tifa mang cốc từ trong bếp ra và rót nước ấm đun từ lò sưởi vào mời mọi người.
"Cảm ơn Tifa." Tôi nói lời cảm ơn và nhận cốc nước ấm. Ở bên cạnh tôi, White cũng làm tương tự.
"...Cảm ơn... Nóng quá!" White vội vả uống vào và hét lên đầy đau đớn. Tôi và mẹ ngồi bên cạnh bật cười trước dáng vẻ hấp tấp của White.
☆
Sau một quảng đường đi tương đối dài, tôi, mẹ tôi, White và Tifa cùng ngồi trên giường từ tốn uống từng ngụm nước ấm.
"Có vẻ như ngài Betovelt đã lập kết giới thành công." Tifa ngồi bên cạnh mẹ tôi, nhìn ra ngoài rồi nói. Đuổi theo ánh mắt của Tifa, tôi cũng nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài tuyết đã dừng rơi.
"Kết giới với quy mô lớn như vậy sao... Cậu Betovelt này quả nhiên không tầm thường." Mẹ tôi thì thầm bằng ngôn ngữ loài người.
Kết giới bao phủ cả làng Goblin chắc chắn là không đơn giản gì. Hẳn là cần phải có một lượng MP lớn. Hơn nữa là không thể thiếu kỹ năng liên quan. Kết giới với quy mô lớn như vậy mà chưa đến 30 phút đã hoàn thành, anh Betovelt quả nhiên rất mạnh.
"À, mẹ, muốn lập kết giới cần phải có kỹ năng gì?" Nhân tiện, tôi thử hỏi luôn. Biết đâu sau này sẽ cần dùng đến kết giới.
"Kết giới à... Mẹ không giỏi về kết giới lắm..." Mẹ tôi đặt tay lên cằm suy nghĩ "Kỹ năng bậc thấp của Ma Thuật Không Gian...? Đúng, đúng, là kỹ năng bậc thấp nhất của Ma Thuật Không Gian. Mẹ cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói rằng, khi làm chủ được Ma thuật Không Gian, không chỉ kết giới ma ngay cả việc đi đến tương lai hoặc quay về quá khứ cũng trở nên khả dĩ."
Ồ! Tuyệt nhỉ. Bức tường thời gian không còn là vật cản trở của ta nữa! Nghe thôi mà đã khiến máu hội chứng thanh xuân của tôi trổi dậy. Sở hữu khả năng du hành thời gian, nghĩa là, dù có thất bại bao nhiêu lần cũng có thể làm lại được. Ừm... tất nhiên, thành công không thất bại vẫn là tốt nhất rồi.
"Vậy làm sao để có được Ma thuật Không Gian?"
"Chịu. Mẹ cũng không biết. Người có khả năng sử dụng Ma thuật Không Gian mà mẹ biết chỉ có ngài Ma Thần thôi." Hình như ngài ấy chỉ sử dụng đúng một lần trong cuộc chiến với Nữ Thần Tạo Hóa. Mẹ tôi nói thêm vào.
Tạm bỏ ngoài tai 'chiến đấu với Nữ Thần Tạo Hóa' đi. Từ thông tin vừa rồi, tôi đoán, vượt thời gian không phải là một chuyện đơn giản. Chẳng hạn như, chỉ có thể sử dụng một lần hoặc phải hi sinh gì đó?
Mà, tóm lại, bây giờ chuyện đó không quan trọng. Mục tiêu trước hết của tôi là, ăn thật nhiều ma thạch và học cách chiến đấu. Bảo vệ chính bản thân và những người xung quanh. Ma thuật Không Gian chỉ là sau khi tôi có nền tảng mà thôi.
Trong khi tôi đang ngẫm nghĩ, Tifa đang mang hết cốc đi rửa và quay trở lại với nét mặt tươi vui.
"Đêm nay mọi người hãy ở lại đây. Ngày hôm sau chắc chắn ngài Betovelt sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người."
"Á rà, vậy làm phiền cháu đêm nay nhé."
Cỏ vẻ như tất cả mọi người sẽ ngủ ở nhà của Tifa đêm nay. Nhưng mà giường này có đủ cho 4 người không nhỉ? Tôi và Tifa thêm White nữa thì có lẽ vẫn ổn...
"Ba người ngủ lại nhà cháu đêm nay nhé. Không cần lo cho cháu đâu, cháu sẽ đến làm phiền ở chỗ của ngài Betovelt."
Ể... Thế nghĩa là nam nữ ở cùng một mái nhà à. Như vậy có ổn không đấy? Chắc không sao đâu nhỉ. Dù gì trông anh Betovelt cũng là một người nghiêm túc. Đương nhiên, Tifa cũng là một cô gái rất chín chắn. Không giống như người có tâm hồn bị vấy bẩn như tôi.
"...này, cô gái ấy vừa nói gì vậy?" Sau khi Tifa rời khỏi, White thắc mắc hỏi tôi.
"À. Ba người chúng ta đêm nay sẽ ngủ trên chiếc giường này." Tôi giải thích một cách ngắn gọn dễ hiểu.
"Ê... Tôi cảm thấy không ổn chút nào đâu." White thì thầm bên cạnh.
Mẹ tôi tự nhiên như ở nhà bắt đầu đi thăm thú quanh phòng.
"Có gì không ổn chứ?" Tôi hỏi lại. Một linh cảm chẳng lành chạy dọc sóng lưng.
"Millia thì không nói làm gì, nhưng mẹ cậu, cô Laura toát ra bầu không khí của một người phụ nữ trưởng thành..."
Thôi! Tôi hiểu rồi... Cậu không cần phải giải thích nữa đâu.
"Mình nằm ở giữa là được chứ gì. Thật là..." Tôi nhún vai đầy chán nản.
"Millia, không lẽ cậu đang nhắm vào tôi sao! Tôi chỉ yêu duy nhất Angelyne mà thôi."
Đầu tôi nóng bừng lên.
Grừ! Con nhỏ này đang giẫm đạp lên sự bình tĩnh của tôi à. Tôi cố gắng kìm chế cái ham muốn hét lên giận dữ.
...Ửm? Khoang, đợi đã nào. Nét mặt của White có gì đó rất lạ.
"Ừm... Khả nghi quá."
"G-Gì vậy... tự nhiên nhìn người khác chằm chằm thế...!"
Tôi nhìn thẳng vào mắt White. Thỉnh thoảng nhỏ nhìn sang tôi rồi lại đánh mặt đi chỗ khác. Cử chỉ ấy lập đi lập lại. Thật đáng ngờ. Không lẽ nào...
"Cậu muốn đi vệ sinh à? Thế thì phải nói sớm chứ, ở căn phòng trong góc kia kìa."
"Khô... Ừm, t-tôi tính đi vệ sinh. C-Cảm ơn nhé." White nhanh bước lặn vào sau cánh cửa nhà vệ sinh.
Ồ... thật lạ khi nhỏ thành thật như vậy. Mà thôi, trời cũng sắp tối rồi, nên bắt đầu chuẩn bị bữa tối thôi.
"Mẹ có mang theo khoai và rau củ đúng không? Bữa tối hôm nay để con chuẩn bị nhé."
Mẹ tôi đang đi lòng vòng quanh phòng, thể hiện vẻ hứng thú với mọi thứ bên trong.
"Ừm. Mẹ để trong túi hết đấy." Ngón tay của mẹ chỉ vào chiếc túi đặt bên cạnh tôi.
"Vậy, con đi chuẩn bị đây."
Tôi mang chiếc túi đến chỗ chiếc vạc nước to được cho là nhà bếp. Bắt đầu lấy rau củ và khoai ra. Khoai là đặc sản ở làng chúng tôi còn rau củ là do Tifa tự trồng.
À, đúng rồi. Tôi chọn ra một vài củ khoai trắng và khoai vàng dùng để làm giống. Khoai tăng trưởng rất nhanh, nếu trồng được ở làng Goblin này, sẽ chẳng cần phải sợ vần đề thiếu lương thực.
"Ồ, Tifa, mừng cháu về."
Tôi quay về hướng giọng nói phát ra.
"À không. Cháu chỉ mang thịt lợn rừng đến theo lời dặn của ngài Betovelt."
"Vậy à, gửi lời cảm ơn đến cậu ấy thay cô nhé."
"Vâng."
Tifa nâng một khối thịt to bằng hai tay đến chỗ tôi.
"Hình như có hơi nhiều thì phải..."
Khối thịt lợn to gần bằng nửa thân mình của Tifa. Với khối lượng này chắc cũng phải mất một tuần mới tiêu thụ hết được.
"Millia có thể để ở trong chiếc thùng thực phẩm đằng kia và nấu từ từ. Ngoài ra, thực phẩm và vườn rau đằng sau nhà, cậu có thể sử dụng thoải mái."
"Cảm ơn câu nhé, Tifa. Cậu giúp chúng mình nhiều quá."
"Không có gì. Millia chuẩn bị thêm một phần cho tớ và ngài Betovelt là tớ biết ơn lắm."
Hóa ra đây là ý đồ của anh Betovelt à. Khá thật đấy. Mà không cần nhắc thì tôi cũng đã có ý định đó từ đầu rồi. Dù gì, kỹ năng Hầu Gái của tôi tồn tại cũng là vì mục đích phục vụ người khác mà.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với việc phục vụ mọi người. Chắc là vì kỹ năng Hầu Gái chăng?
"Tifa, cậu đi đâu vậy?"
"Tớ đến chỗ mọi người để phân công công việc, còn phải dọn tuyết bên ngoài nữa."
Nhắc mới nhớ, dù tuyết đã được chặn lại bởi kết giới, nhưng trước đó tuyết đã phủ đầy trên đất rồi.
"Có cần mình giúp không."
"...Không cần đâu. Việc mọi người ở đây vẫn chưa được thông báo đến tất cả người trong làng."
"Ừm... Vậy khi nào xong việc, cậu quay về đây nhé. Bữa tối nóng hổi sẽ chờ đợi Tifa quay trở về."
"Cảm ơn Millia."
Thế là Tifa đã rời khỏi. Thay vào đó là White bước ra từ nhà vệ sinh. Vẻ mặt xem chừng đã khá hơn trước.
"...Có cần tôi giúp cậu không?"
White lui đến bên cạnh tôi, và đưa mắt vào chỗ rau củ đã được rửa sạch sẽ chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo là xắt lát và thái nhỏ.
"White cứ ngồi nghỉ ngơi đi, cậu đã đi đường mệt rồi đúng không."
"...Millia, cậu không nên dịu dàng như vậy đâu..." White thì thầm gì đó và quay trở lại giường.
Từ đây tôi có thể thấy nhỏ đang cởi bỏ chiếc áo khoác lông ra. Có lẽ, không khí trong phòng đã ấm áp lên rồi. Trước khi thái rau, tôi quay sang xử lý khối thịt.
Tôi chỉ cắt một phần nhỏ thôi, dao không được sắc lắm nên gặp một chút khó khăn. Sau khi đã chuẩn bị xong phần thịt cho bữa tối, tôi gọt vỏ khoai và cho vào vạc.
"Để mẹ giúp con bắt lửa." Mẹ tôi theo dõi từ phía sau và đưa đầu một nhánh củi nhỏ vào lò sưởi, sau đó đến chỗ chiếc vạc và đặt nhánh củi đã bắt lửa vào đống củi bên dưới. Lửa dần dần mạnh lên theo từng nhịp cháy.
Tóm lại là nước trong vạc đang được đun rồi, tôi chuyển sang thái rau. Đôi bàn tay của tôi chuyển động mượt mà tựa như đang gõ đàng piano. Thái xong toàn bộ, tôi đẩy hết rau vào trong vạc. Hơi nước đã bắt đầu bốc lên.
Tiếp đến tôi chọn ra những loại gia vị phù hợp để, phủ lên thịt và nêm nếm nước trong vạc. Chẳng mấy chốc hương thơm đã lan tỏa khắp căn phòng, tôi mau chóng thái thịt và cho vào vạc.
Với lượng nước như thế này thì có lẽ tôi nên cho thêm thịt vào. Nấu nhiều thì sáng hôm sau vẫn dùng được, không cần phải lo.
"Mẹ rất bất ngờ là Millia có tài nấu nướng giỏi đến vậy đó. Động tác rất đơn giản, nhưng mùi hương này thậm chí còn tuyệt hơn xúp mẹ nấu nữa." Mẹ tôi đến gần vạc xúp và hít vào một hơi.
"Con lại thấy món mẹ nấu lúc nào cũng ngon hết."
"Hì hì, Millia không cần phải nịnh mẹ đâu."
"Mời cả nhà dùng bữa."
"Thơm thật nhỉ."
"Bụng tôi kêu lên rồi..."
Ba người chúng tôi nâng 3 tô xúp gỗ trên tay và đặt mông xuống giường. Trong nhà Tifa không có bàn cũng không có ghế. Chỉ có giường nên chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Không phải là chúng tôi lười biếng đâu nhé.
"Cảm giác giống như đang ngồi ăn ở hàng quán nhỉ." Mẹ tôi mỉm cười vui vẻ.
"Đúng vậy nhỉ. Cảm giác rất mới mẽ." Nói vậy thôi, khi còn sống ở trái đất, tôi vẫn thường hay nằm bò ra giường vừa ăn bánh snack vừa dọc điện thoại.
"Millia tuyệt thật, món nào cậu nấu cũng ngon cả." White đưa thìa vào miệng và thành thật cất giọng khen ngợi. "...nếu cứ tiếp tục thế này trái tim mình sẽ bị đốn ngã trước sự dịu dàng của Millia mất..."
"Ửm? Cậu vừa nói gì thế?"
"À, không có gì."
Từ nãy đến giờ White cứ là lạ sao ấy. Mà thôi, tôi cũng nên húp phần xúp của mình thôi.
Sau đó, mẹ và White làm thêm 3 tô nữa, còn tôi thì dừng lại ở tô thứ hai. Dù ngon thật nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi thiếu thiếu gì đó. Sẽ tuyệt hơn nếu có bánh mì hoặc cơm trắng.
Một lúc sau khi đã dọn tô thìa xong, Tifa quay trở lại. Tôi đã để cô ấy mang luôn vạc xúp đến chỗ anh Betovelt. Chắc hẳn mọi người đã mệt mỏi trong việc dọn tuyết rồi. Ăn thật nhiều để lấy lại sức nhé.
"Hôm nay nghỉ sớm thôi." Mẹ tôi đập hai tay vào nhau.
Chúng tôi thay phiên nhau rửa tay, súc miệng.
White sẽ nằm ở trong cùng. Tiếp đến là tôi. Và mẹ tôi sẽ nằm ở phía ngoài cùng. Nói tóm lại là nằm thành hình chữ xuyên. Vì hơi chật một chút nên tôi nằm sát về phía White.
"Chúc mọi người ngủ ngon."
"Chúc hai đứa ngủ ngon."
"..."
White lặng thinh, chắc nhỏ đã thấm mệt sau đường dài vất vả rồi.
Khoảng 5 phút trôi qua, ở bên cạnh tôi, mẹ cất lên tiếng thở nhẹ nhàng. Vậy là mẹ cũng đã ngủ luôn rồi. Tôi đã nhắm mắt lại nhưng vẫn chưa ngủ được.
"...Millia, cậu đã ngủ chưa vậy..."
"White? Vẫn chưa..."
Tôi đáp lại bằng giọng nhỏ xíu bằng với âm lượng của White.
"...cậu nghĩ thế nào về đa thê?"
"Đa thê? Mình nghĩ nó cũng bình thường ở thế giới này thôi...?"
"Vậy à!... chúc cậu ngủ ngon."
"Ửm?"
Hỏi chấm, hỏi chấm, hỏi chấm???
☆
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, mẹ và White đã bao quanh vạc nước.
"Như thế này ạ?"
"Đúng vậy đó. White, cháu học nhanh thật đấy. Cô rất thích những cô bé giống cháu đấy. Hì hì."
Có gì mà vui vẻ vậy kìa. Tôi dụi mắt và nhảy khỏi giường.
"Có chuyện gì vậy?" Vẫn còn mơ màng, tôi cất giọng buồn ngủ lên.
"Khi nãy Tifa mới đến trả lại vạc. Mẹ định nấu bữa sáng thì White xin mẹ dạy nấu ăn cho cô bé." Mẹ tôi vui vẻ kể tiếp "White học rất nhanh đấy. Mẹ chỉ làm mẫu một lần, cô bé đã có thể nhớ và lập lại một cách hoàn hảo rồi."
"Hêe... cậu cũng có hứng thú nấu ăn à." Tôi nhìn vào chỗ rau củ White đã thái xắt. Rất gọn gàng trông giống như là thành phẩm của người có tay nghề vậy.
"Ừm..." White đáp lại. Hai má hơi hồng hồng. Trông nhỏ ngượng ngùng giống như thiếu nữ chuẩn bị cơm trưa cho người yêu vậy.
"Này White. Trông cậu lạ lắm đấy... Có khi nào cậu cảm nắng... Tifa rồi không?"
White hít vào và thở ra "Sao có chuyện đó được. Millia, cậu cũng biết tôi thích Angelyne mà..." Chẳng hiểu sao trông White lại hơi thiếu tự tin. Bình thường nhỏ tuyên bố mạnh mẽ lắm kia mà.
"...Này Millia, cậu có thể đi chỗ khác được không. Tôi muốn tập trung vào bữa sáng."
"À ừm."
White khá nghiêm túc nên tôi để bữa sáng cho nhỏ vậy. Sau khi rửa mặt, tôi quyết định ra ngoài một chút.
"Con nhớ về trước bữa sáng nhé."
"Vâng. Con đi chút rồi về."
Bên ngoài tuyết đã được dọn sạch. Tôi ngước nhìn lên trên. Tuyết rơi xuống và tan biến giữa không trung. Vậy ra đây là khả năng của kết giới à. Tuyệt diệu thật. Cơ mà...
"...tuyết vẫn còn rơi..."
Làng Lafihm có ổn không vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhưng chắc mọi người sẽ có cách thôi, cùng lắm thì tập trung hết tất cả mọi người vào nhà kho và đốt lửa trại.
Vừa đúng lúc "Millia, cậu dậy rồi à?" Tifa xuất hiện.
"Ừm, mình đi ra ngoài đi dạo một chút. Sẵn tiện đến tìm anh Betovelt bàn về dự định sắp tới."
"Vậy à. Ngài Betovelt có bảo tớ là, hãy đưa Millia đi xem một vòng quanh làng. Nếu tìm được nơi vừa ý với cậu, ngài ấy sẽ giúp cậu xây nhà ở đó."
"Được chứ? Chúng mình chỉ ở đây một khoảng thời gian thôi mà."
Nhận nhiều quá cũng không tốt...
"Không sao đâu. Sau khi mọi người rời khỏi, chỗ đó sẽ dùng để làm nhà kho."
Thế thì không sao đâu nhỉ.
"Ừm. Cảm ơn cậu nhé."
"Tớ sẽ chuyển lời của cậu đến ngài Betovelt."
Cả hai chúng tôi bắt đầu bước đi trên con đường đã được dọn sạch tuyết.
"Không có bóng dáng của ai hết nhỉ."
Làng Goblin có vẻ khá vắng lặng, tôi nghiêng đầu hỏi.
"Hôm qua mọi người toàn lực dọn tuyết. Ngài Betovelt đã ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi ở nhà hôm nay."
"Ra là vậy. Trông vẻ mặt anh ấy lúc nào cũng có vẻ giận dữ, nhưng là một người cấp trên gương mẫu nhỉ."
"Vâng. Ngài ấy rất tốt với bọn tớ. Không ai trong bọn tớ là không ngưỡng mộ ngài Betovelt cả."
Chúng tôi đã đi đến trung tâm làng. Hầu như mọi nhà đều đóng cửa và đốt lò sưởi. Khói xám bốc lên từ ống lò sưởi chạm đến kết giới thì tan biến tựa như không. Với kết giới này, chắc hẳn, không có người canh gác, ma vật cũng sẽ không thể xâm nhập vào làng.
"Chúng ta đi về hướng bên đây nhé. Ở khu đất phía trước vẫn còn rất nhiều chỗ trống."
Tifa chuyển hướng. Tôi bước đi theo sau cô ấy.
"Chỗ này có dự định gì không?"
"Hiện giờ thì vẫn chưa có dự định gì. Nhưng nếu dân số tăng lên, chỗ này cũng sẽ được dùng để dựng nhà."
Tifa giải thích ngắn gọn về khu đất trống ở phía trước.
Cả khu này toàn là đất trống và tiếp xúc với bìa rừng. Tuy nhiên xung quanh đã được bao bọc bởi hàng rào nên ma vật sẽ không thể lọt vào trong.
"Nhà của mình sẽ được xây dựng ở đây sao?"
"Đúng vậy. Nếu cậu thích một chỗ cụ thể nào đó thì nói với tớ nhé. Tớ sẽ báo cáo lên ngài Betovelt."
"Dù Tifa có nói vậy đi nữa... Chỗ này là được rồi. Cách khá xa so với hàng rào, như vậy an tâm hơn."
Chỗ mà tôi vừa chọn cách không xa khu nhà ở trung tâm cho mấy, tuy nhiên cũng không quá gần so với hàng rào. Đi từ nhà Tifa đến đây cũng chỉ mất khoảng 5 phút.
"Khu này nhỉ. Tớ sẽ báo cáo với ngài Betovelt."
"Vậy bây giờ chúng ta ăn sáng trước hay là đến tìm anh Betovelt luôn?"
Tôi thì muốn ăn sáng xong rồi mới đến tìm anh ấy. Giờ vẫn còn khá sớm mà. Có khi sẽ làm phiền nếu anh Betovelt vẫn còn đang ngủ.
"Ăn sáng trước nhé. Tớ cũng cảm thấy hơi đói rồi."
"Quyết định vậy đi."
Hai chúng tôi cùng quay trở về nhà Tifa.
"Mùi thơm này... bụng tớ..."
Đến cạnh cửa sổ, chúng tôi ngửi thấy một mùi rất thơm tỏa ra từ nhà Tifa.
Hai chúng tôi nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
"Con về rồi đây ạ."
"Cháu cũng đến ạ."
Mẹ tôi vỗ tay chào đón hai chúng tôi "Nào, vào nhanh, vào nhanh. Bữa sáng đã được chuẩn bị rồi đấy."
"Ồ, trông ngon nhỉ. Đây là do White nấu sao?" Tôi dùng ngôn ngữ loài người.
"Đúng vậy đó. Cô bé thật giỏi. Thật khó tin đây là lần đầu cô bé nấu ăn đấy."
"Không đúng. Là cô Laura đã giúp nên tôi mới..."
"Tóm lại là cùng ăn trước đã!"
Thấy Tifa nghiêng đầu nên tôi đã giải thích ngắn gọn với Tifa cuộc nói chuyện vừa rồi. Tifa nghe xong thì mỉm cười và cầm thìa lên thử xúp White nấu.
"Ngon thật..." Tifa thở nhẹ một hơi. Hai má đỏ lên đầy thỏa mãn.
Tôi cũng thử cho một thìa vào khoang miệng. Ừm! Đúng là ngon thật. Khác với cách nêm nếm của tôi, vị rất thanh và diệu nhẹ. Rất thích hợp cho bữa sáng.
"Cho thêm một chút muối sẽ ngon hơn nhỉ..." White cúi đầu tỏ vẻ không hài lòng. Còn tôi thì thấy vị như thế này cũng hợp lắm rồi. Bữa sáng đậm vị quá không tốt cho đường tiêu hóa đâu.
"Ngon mà. Phong vị nhẹ nhàng với dạ dày rất phù hợp cho bữa sáng." Tôi thành thật nói lên cảm giác.
"T-Thật vậy à. Cảm ơn cậu nhé, Millia..." Mặt White đỏ bừng lên.
"Đúng như Millia nói đấy. Lần đầu mà được vậy là giỏi lắm rồi." Mẹ tôi tiếp lời.
"Cảm ơn..."
White ngựng ngùng trông thật đáng yêu. Tôi quay trở lại với tô xúp của mình và húp cạn đến đáy.
Sau đó, mọi người đều ăn thêm một hai tô xúp, mặt ai nấy cũng đều hiện ra nét thỏa mãn. Tốt rồi nhé White.
"Con sẽ đến chỗ của anh Betovelt để bàn về nhà và kế hoạch sắp tới."
Ăn no bụng, Tifa quay trở lại với công việc. Có vẻ như cô ấy được anh Betovelt giao cho nhiệm vụ quan trọng gì đó.
"Ừm. Con nhớ phải cảm ơn người ta đàng hoàng nhé. Về chuyện nhà ở và đồ ăn nữa."
"Con biết rồi."
Khi tôi chuẩn bị đi bước ra cửa, White lên tiếng.
"Tôi có thể đi cùng cậu không. Dù sao... chúng ta cũng là đồng đội mà."
"Nhưng cậu đâu biết ngôn ngữ Goblin?"
"Không sao hết. Đồng đội là phải sát cánh bên nhau mà."
Tôi không có ý định ngăn cản. Nhỏ muốn đi thì thêm một đôi chân thôi. Tôi chỉ lo nhỏ thấy nhàm chán vì cuộc nói chuyện sắp tới là bằng ngôn ngữ Goblin thôi. À mà, anh Betovelt có thể dùng ngôn ngữ con người nhỉ. Vậy thì, không có gì để lo rồi.
White mặc áo khoác, và cùng tôi ra khỏi nhà. Nhân tiện, vì không cảm thấy lạnh nên tôi vẫn mặc bộ màu đen White tặng.
"Này... tôi có thể nắm tay cậu được không... dù gì, nơi đây cũng là làng của ma vật..."
"Ừm, được mà." Tôi đưa tay ra và nắm lấy tay White. Nhỏ hơi run lên và liền đánh ánh mắt sang chỗ khác.
"...đừng buông ra nhé. Tôi vẫn hơi cảm thấy bất an..."
"Ừm, không buông đâu."
Vì có quá nhiều chuyện nên tôi quên mất. White vẫn là một cô gái loài người bình thường. Là một cô gái bình thường, ở trong làng chỉ toàn ma vật thôi, tất nhiên sẽ cảm thấy bất an rồi. Vì vậy, tôi sẽ nắm chặt tay để giúp White an tâm hơn dù chỉ một chút.
"Millia dễ thương và dịu dàng nhưng cũng rất ngầu và mạnh mẽ nhỉ."
"...Tự nhiên cậu nói gì thế."
"Xin lỗi vì đã lôi cậu vào việc của tôi nhé."
"Chuyện nhỏ thôi mà. Khi đó mình đã không bỏ mặc cậu và đó là quyết định của mình. Cậu có thể yên tâm và trông cậy vào mình. Dù mình không biết là có giúp gì được không..."
Khi đó tôi đã tự ý vào rừng tìm White. Đấy là quyết định của tôi. Lúc bị Dạ Xà tấn công, tôi triệu hồi Công chúa Sulvia (skeleton), đương nhiên cũng là quyết định của tôi. Bị White nắm điểm yếu và đe dọa, bắt buộc trợ giúp nhỏ, cũng là quyết... không, cái này là bởi vì nhỏ đã đe dọa tôi.
Nhưng... nói tóm lại, chọn giúp đỡ White chính là quyết định của tôi. Và tôi không (chỉ một chút) hối hận với những gì mình đã chọn.
"Cậu xấu thật đấy, Millia. Tôi chỉ có ý định lợi dụng cậu vậy mà cậu lại đối xử tốt với tôi..." White cúi mặt xuống. Hai má đỏ hồng.
"Cũng không hẳn. Với lại, mình cũng chưa giúp gì được cho cậu mà. Đợi đến khi cậu giải cứu được Angelyne của cậu, lúc đó hãy cảm ơn."
"Ừm..."
Kết thúc cuộc nói chuyện, đi thêm một lúc, chúng tôi đến trước một ngôi nhà hai tầng. Đây chính là nhà của anh Betovelt.
Tôi gõ cửa "Có ai ở nhà không?"
Từ trong phát ra tiếng "mời vào". Tôi đẩy cửa và nắm tay White vào trong.
"Chỉ có một mình anh ở đây thôi sao?"
Ở trong phòng tiếp khách dưới tầng một, anh Betovelt đang ngồi đựa lưng vào ghế. Trông anh ta có vẻ khá mệt mỏi.
"Ừ. Ta đã nhờ Tifa đi đốn củi rồi. Nay mai nhà của cô sẽ được dựng xong." Có lẽ vì thấy tôi đi cùng với White, nên anh Betovelt nói bằng ngôn ngữ loài người.
"Cô gái này đi cùng cô à, Millia?"
"Giới thiệu lại nhé, cô gái này là White, đồng đội cùng muc tiêu trở thành mạo hiểm giả của tôi." Khi được tôi giới thiệu, White cúi thấp đầu chào. Vì do ở trước mặt đàn ông, nhỏ nắm tay tôi hơi chặt.
"White à. Ra là vậy." Anh Betovelt nhìn vào mái tóc bạch ngân của White. "Tóm lại, hai cô cứ ngồi xuống ghế đối diện đi."
Tôi đặt hông xuống ghế. White ngồi sát cạnh tôi.
"Về kế hoạch sắp tới..."
"Ờ. Ta được Tà thần Athena nhờ chăm sóc cô. Cô cần gì có thể nói với ta." Anh Betovelt dựa má vào cánh tay chống lên thành ghế. Dáng vẻ này hơi ngầu một chút...
"Tôi muốn anh dạy tôi cách chiến đấu. Tôi cần phải trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ mọi người và chính mình."
"Hồo... Cô có ý chí tốt đấy. Tất nhiên là ta không ngại dạy cho cô cách chiến đấu rồi. Vậy, cô sử dụng loại vũ khí như thế nào?"
"Tôi muốn học sử dụng kiếm và thương."
Kiếm chuyên về cận chiến. Thương chuyên về chiến thuật đánh tầm trung. Tôi muốn làm chủ được hai lối đánh này.
"Ừm... Ta cũng rất muốn trực tiếp dạy cô. Nhưng rất tiếc là ta không giỏi sử dụng vũ khí. Tuy nhiên, ta sẽ sắp xếp thuộc hạ thành thục lĩnh vực này chỉ dạy cho cô."
"Cảm ơn anh."
"Cô còn yêu cầu nào khác không? Chẳng hạn như về thiết kế của ngôi nhà."
"Tôi không có đòi hỏi gì hết, chỉ cần có thể ở là được rồi..." Tôi chợt nhớ đến White, cô gái vẫn luôn bất an nắm chặt lấy tay tôi "Nếu được, anh có thể sắp xếp cho White tập huấn cùng tôi không?"
"Đương nhiên rồi. Cô còn yêu cầu gì nữa không?"
"Không. Tạm thời chỉ vậy thôi."
Anh Betovelt thả lỏng vai và dựa lưng vào ghế.
"Ngày hôm sau, ta sẽ chuẩn bị người chỉ dẫn hai cô. Dù là con gái giống hai cô, nhưng về kỹ thuật chiến đấu bằng vũ khí, chắc chắn cô ấy sẽ mạnh hơn cả ta đấy."
"Thật khó tưởng tượng nhỉ..."
Tôi tưởng anh Betovelt là người mạnh nhất làng này. Không ngờ lại có người mạnh hơn anh ta sao? Mà còn là một cô gái. Cô gái đó sẽ trong như thế nào nhỉ? Cơ bắp cuồn cuộn chăng...
Tuy nhiên, anh Betovelt đã nhấn mạnh từ 'kỹ thuật chiến đấu bằng vũ khí', nghĩa là nếu tung hết thực lực, anh Betovelt vẫn là người mạnh nhất.
"Cô ta vẫn chưa tiến hóa, chắc cũng đến lúc rồi. Ta thật sự không thể tưởng tượng cô ta sẽ trở thành thứ gì."
"Tiến hóa?"
"À không, đây là chuyện của ta."
"Vậy à..."
Vẫn chưa tiến hóa? Cô gái chuyên về vũ khí anh Betovelt vẫn là Goblin bình thường sao. Vậy thì, nếu cô gái ấy tiến hóa lên cùng bậc với Tifa... Thôi, nay mai là tôi sẽ gặp được cô gái ấy rồi. Đợi đến khi đó hẳn nghĩ.
"Vậy, chúng tôi về nhé."
Tôi đứng lên và cúi đầu. White cũng bắt trước tôi cúi đầu.
"Cảm ơn anh Betovelt nhé. Anh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Tôi thật sự rất biết ơn anh."