Ghi chú: Xin lỗi vì đã bắt các bạn phải đợi hơn nửa năm. Mình thật sự không biết nói gì nữa. Nhưng chắc là truyện này tiến độ sẽ rất chậm. Sau khi những truyện khác hoàn thành, mình sẽ chuyên tâm viết.
------------------------------
Tuyết vẫn tiếp tục rơi. Tôi lơ đẳng nhìn những bông tuyết ở bên ngoài kết giới trong khi chờ đợi anh Betovelt. Một lúc sau, anh ấy xuất hiện ở điểm hẹn, cùng với một cô gái lạ mặt.
Cô gái này có nước da màu đỏ đồng và cặp mắt màu tím trông rất huyền bí. Mái tóc màu bạch kim bóng loáng được buộc gọn gàng ở hai bên. Khoác trên mình là bộ áo được may từ da thú, để lộ ra phần bụng. Váy cũng tương đối ngắn, thể hiện rõ nét cặp đùi thon gọn. Đặc biệt đáng nói là sau lưng cô gái treo một thanh đại kiếm có chiều dài còn hơn cả chiều cao của cô.
Cô gái đang đứng bên cạnh anh Betovelt, mang dáng vẻ giống như của một chiến binh Amazon. Tôi không khỏi có cảm nhận này.
"Đây có phải là cô gái mà anh Betovelt định giới thiệu với tôi?"
Ngày hôm qua, anh Betovelt có nhắc đến huấn luyện viên sẽ dạy kiếm thuật và thương thuật cho tôi. Một cô gái chuyên về vũ khí, dù vẫn chưa tiến hóa nhưng vẫn có thể chiến thắng anh Betovelt trong lĩnh vực của mình.
"Đúng vậy. Nhưng, chỉ có một mình cô thôi sao?" Anh Betovelt đảo mắt nhìn quanh. Không tìm thấy ai khác, anh ấy lại nhìn về phía này.
Trong lòng tôi thầm nhớ lại chuyện đêm qua. Tôi và White đã bàn luận với nhau về chuyện luyện tập. Nghĩ kỹ lại, White không hiểu được ngôn ngữ Goblin. Dù nhỏ có tham gia luyện tập, cũng chỉ hiểu được một vài phần. Thay vì để nhỏ tham gia vào một buổi tập ít hiệu quả như vậy. Chẳng thà để tôi học xong rồi truyền thụ lại cho nhỏ.
"Vì White không hiểu được ngôn ngữ Goblin. Tôi định sẽ dạy lại cho nhỏ sau."
White đã đồng thuận với ý kiến của tôi. Không những thế, nhỏ còn vui mừng vì được học riêng với tôi...
"Ta cũng thấy như vậy là ổn nhất. Khác với cô, cô gái đó chỉ là một con người bình thường." Anh Betovelt gật gù "Giờ thì... Đây là Rubiria. Là cô gái mà ta đã nói với cô hôm trước."
Được anh Betovelt vỗ vào lưng, Rubiria tiến lên phía trước.
Nghe được tên của cô gái, tôi nghĩ bụng, liệu có phải vì nước da cô ấy có màu giống màu đỏ mà anh Betovelt đặt cho cô ấy cái tên Rubiria không?
"Rubiria là Rubiria. Rất hận hạnh được làm quen."
Chất giọng của Rubiria khá lãnh đạm. Lạ thay tôi lại cảm thấy giọng này rất phù hợp với hình ảnh của Rubiria.
"Tôi cũng vậy. Tên tôi là Millia. Từ nay xin được chỉ giáo." Tôi cúi nhẹ đầu. Hai tay vô thức nhấc váy. Hiện tôi đang khoác một bố váy có quần bó bên trong, một thiết kế tương đối linh động, phù hợp cho di chuyển mà White tặng cho tôi.
"Hai người đã làm quen với nhau. Vậy thì trước khi giao cô lại cho Rubiria. Ta có vài điều cần phải cân nhắc." Anh Betovelt đặt tay lên đầu Rubiria. Xoa nhẹ mái tóc của cô ấy. "Rubiria đã tiến hóa thành Rogurini. Quỷ Ma Kiếm. Ta không hiểu rõ chủng loại này là gì. Cũng không biết tại sao Rubiria lại trở nên như thế này. Vì vậy, ngay cả ta và Rubiria cũng không thể nắm rõ được sức mạnh của Rogurini là đến đâu."
Rogurini? Quỷ Ma Kiếm? Gì vậy, nghe ngầu thế?! Tôi không khỏi cảm thấy hưng phấn khi nghe đến cái tên đậm chất "thanh xuân" này. Nhận ra tôi đang hào hứng lắng nghe, anh Betovelt tiếp tục.
"Rubiria có thể hóa thành một thanh kiếm. Theo ta nghĩ, đó có thể là Quỷ Ma Kiếm. Tuy nhiên, ta lại không thể chạm vào tay kiếm... Tóm lại, vẫn còn rất nhiều bí ẩn về chủng tộc này. Ta muốn cô hợp tác, cùng ta tìm hiểu về Rogurini."
"Nghe siêu thật nhỉ. Được rồi, tôi sẽ cố hết mình giúp anh! Nhân tiện, tôi có thể thứ chạm vào Rubiria trong dạng kiếm không?"
Tôi ngả người lên phía trước, nhìn đắm đuối vào Rubiria. Một người có thể hóa thành kiếm. Và thanh kiếm đó không phải ai cũng có thể chạm vào được. Thiết lập này, chẳng phải là thứ đó sao!
Làm sao tôi có thể kiềm chế được mong muốn chạm thử. Nếu tôi có thể chạm vào. Nói cách khác, tôi sẽ là người được chọn. Nhưng mà vì đây là Quỷ Ma Kiếm, nên có lẽ tôi sẽ trở thành Ma Vương nhỉ. Một phiên bản trái ngược với Dũng Sĩ.
"Ta không khuyến khích cô thử đâu. Một cánh tay của ta đã bị nướng chín đấy." Mặt anh Betovelt đã xanh nay còn xanh hơn như đang hồi tưởng lại một ký ức đau khổ.
Tôi run nhẹ người khi nghe thấy hai từ "nướng chín".
Ừm. Mặc dù rất có hứng thú, nhưng tôi vẫn chưa muốn chết đâu. Đành ngoan ngoãn bỏ cuộc vậy.
"Cô đồng ý giúp ta rồi nhỉ." Ánh mắt nghiêm nghị của anh Betovelt nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi chóng vánh gật đầu.
"Vậy thì, hai cô hãy bàn bạc với nhau về buổi luyện tập đi. Nếu không xảy ra vấn đề gì quá nghiêm trọng. Ta sẽ không can thiệp vào quyết định của hai người đâu."
Sau khi phẩy phẩy tay vài cái, anh Betovelt quay trở lại với công việc vẫn còn đang trì trệ vì cơn bão tuyết đột ngột kéo đến.
Tôi và Rubiria nhìn nhau.
"Về buổi luyện tập..."
Một khoảng lặng kéo dài, tôi là người mở lời trước. Rubiria hẳn là tuýp người ưa kiệm lời rồi.
"Thực chiến."
"...?"
Con mắt màu tím của Rubiria soi thẳng vào cặp đồng tử màu violet của tôi. Từ ánh mắt đó của Rubiria, tôi có thể thấy được cô ấy đang rất kỳ vọng vào tôi.
Có điều, tôi không hiểu Rubiria đang kỳ vọng điều gì ở mình.
"Vào rừng. Sinh tồn. Tiêu diệt ma vật. Trong thập tử nhất sinh. Sẽ mài dũa được kiếm thuật cao siêu."
Ra vậy. Tôi đã hiểu ý nghĩa đằng sau từ thực chiến của Rubiria. Cả hai chỉ mới gặp nhau cách đây vài phút thôi, nhưng tôi đã dần hiểu được con người của Rubiria rồi.
"Ý của Rubiria là... Muốn tôi tự học?"
"Đúng vậy. Rubiria cũng tự rèn luyện và đạt được trình độ như bây giờ. Con đường nhanh nhất để đạt được sức mạnh chính là... đứng ở trong lằn ranh giới sinh tử." Mặc cho chất giọng không thay đổi, tôi vẫn có thể cảm nhận được niềm tin mãnh liệt trong câu lời của Rubiria.
Cách nói này chỉ có thể được thốt ra từ người đã từng trải. Rubiria cũng đã có một thời là Goblin yếu ớt. Đứng giữa những tình huống tuyệt mệnh và vượt qua chúng, chính là chìa khóa dẫn đến sức mạnh ngày hôm nay.
Tôi tin chắc đây là điều cô ấy muốn truyền đạt.
Tuy nhiên... Rất xin lỗi, tôi thực sự chẳng hiểu gì sất.
Tại sao đã có một bậc thấy vũ khí như Rubiria ở đây mà tôi còn phải lết thân vào nguy hiểm để tự học chứ!
Huấn luyện viên không phải là những người dẫn đường, đưa vận động viên của mình về đích bằng con đường ngắn nhất sao!?
"Đợi đã. Cần bàn luận gấp! Tôi hiểu là phải thực chiến thì mới mạnh lên được. Nhưng hiện tại, tôi không có kinh nghiệm chiến đấu. Cũng không có lĩnh ngộ về kiếm thuật."
"Không sao. Rubiria sẽ đi cùng Millia. Nếu chết rồi, Rubiria sẽ nhặt xương... À nhầm, Rubiria sẽ ra tay giúp đỡ khi Millia hấp hối."
Có gì đó không ổn!?
Khoan đã nào.
Thái độ của Rubiria vẫn lãnh đạm như ban đầu. Nhưng giọng nói dường như lại chứa sát ý.
Ơ kìa, tôi đã làm gì đắc tội với Rubiria rồi chăng?
"Tại sao ngài Betovelt lại muốn Rubiria chăm sóc cho con nhỏ yếu ớt này..."
Ể...
Rubiria, thì thầm nhỏ thôi. Tôi nghe thấy mất rồi. Tôi hiểu ngôn ngữ Goblin đấy.
Ừm... Ra là vậy. Ra là Rubiria cảm thấy bất mãn khi bị anh Betovelt ra lệnh. Nhưng từ thái độ này... chẳng lẽ, Rubiria cũng có tình cảm với anh Betovelt. Cô ấy bất mãn là vì, anh Betovelt đối xử tốt với tôi?
Nghĩ lại cũng hợp lý, anh Betovelt là thủ lĩnh của ngôi làng Goblin này. Anh ấy chắc hẳn được rất nhiều Goblin ngưỡng mộ. Thế rồi lại tự nhiên lòi ra một đứa chẳng liên quan gì như tôi. Không những thế, tôi còn được đối đãi như khách quý.
Ừm. Rubiria bất mãn cũng là một chuyện đương nhiên thôi.
"Rubiria sẽ cho Millia mượn kiếm. Hãy tự chiến đấu đi."
Giờ thì tôi đã hiểu Rubiria thật sự là một nhân vật như thế nào. Tôi miễn cưỡng nhận thanh kiếm được tạo ra từ kỹ năng của Rubiria. Quỷ Ma Kiếm quả có khác. Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà bất ngờ.
"Cứ thế mà vào rừng luôn sao?"
Trên người tôi lúc này chỉ trang bị bộ váy dễ di chuyển và một thanh kiếm. À, còn có Khăn Choàng Tử Linh nữa nhưng nó đã được để ở dạng ẩn.
"Yên tâm đi. Nếu gần chết, Rubiria sẽ cứu Millia. Ngài Betovelt đã ra lệnh không được làm hại Millia."
Tự nhiên tôi cảm thấy buồn. Tôi nào có ý gì với anh Betovelt đâu. Có điều, chuyện tôi được đối đãi tốt ở làng Goblin là sự thật. Tôi không thể thấy bất mãn chỉ vì Rubiria bất mãn với mình.
〇
Tuyết phủ đầy rừng cây bằng một màu trắng toát. Lẫn trong biến tuyết, là những "quả cầu trắng xóa" chuyển động nhanh nhạy. "Chúng" lẫn vào tuyết, nảy lên, rồi lại lẫn vào tuyết. Chuyển động của "chúng", thoạt nhìn thì giống như là vô định, nhưng thực chất là đang hướng đến con mồi. Chính là tôi đang đứng đơ ra, cố căng mắt quan sát chuyển động của "chúng".
"Kyaaá! Cứu tôi với!"
Không biết tự lúc nào, "chúng" đã nhảy đến và vồ lấy tôi.
Chân, tay, đùi, và bụng. "Chúng" nhào đến tấn công khiến tôi té đập mông lên tuyết.
"Cứu tô- ...ọc!"
Một vài thì khóa tay, một vài khóa chân, khi tôi định hét lên cầu cứu, một trong số "chúng" thần tốc chui vào khuôn miệng vừa mở ra của tôi.
"Hừ. Quả là vô dụng. Slime tuyết cũng không thể đánh bại."
Rubiria khịt mũi. Đứng từ trên nhìn xuống mặt tôi bằng cặp mắt chán ghét. Cô ấy đã bắt đầu biểu lộ thái độ này sau khi tôi ba lần bảy lượt bị Slime tuyết hạ gục.
Hịc... hịc... Tôi cũng đâu muốn như vậy. Bởi chúng có màu trắng đồng hóa với tuyết nên tôi mới không nhìn ra chuyển động của chúng...
Rubiria dùng một tay kéo con Slime tuyết ra khỏi miệng tôi. Với cùng một động thái đó, cô ấy nhanh chóng xử lý hết những con Slime tuyết còn lại. Những con Slime sau khi được kéo ra khỏi người tôi, đều bị bàn tay nhỏ nhắn của Rubiria bóp nát...
"Đừng khóc nữa. Mau đứng lên chiến đấu. Bài tập này sẽ giúp Millia tăng cường khả năng quan sát trong trận chiến."
Tôi hiểu ý nghĩa của bài tập này chứ. Chẳng qua là không theo kịp thôi.
Có điều, tôi đã nghĩ, Rubiria sẽ bỏ mặc mình. Không ngờ cô ấy lại huấn luyện nghiêm túc, bài bản như vậy. Bài luyện tập này nhìn vào sẽ thấy rất vô lý, nhưng thực ra là đang rèn luyện khả năng quan sát của tôi.
Biết chứ. Tôi biết Rubiria đang nghiêm túc đào tạo mình. Không giống như cách nói lúc đầu của cô ấy. Nhưng bảo tôi làm được ngay, tôi sao có thể!
"Tôi không biết làm như thế nào cả! Chúng di chuyển quá nhanh."
Giọng của tôi bắt đầu thể hiện ý chí than vãn. Nếu cho tôi triệu hồi Skeleton, độ khó sẽ giảm xuống còn một nửa, như thế may ra tôi mới có thể chiến đấu ra hồn. Nhưng khi tôi đưa ra ý kiến này, Rubiria đã ngay lập tức bác bỏ. Như vậy làm sao Millia tiến bộ được. Cô ấy đưa lý luận.
"Thôi được. Rubiria sẽ làm mẩu một lần. Hãy chóng mắt lên mà nhìn rồi học tập."
"Thật chứ!"
Cuối cùng thì Rubiria cũng ra dáng của một người huấn luyện. Cô ấy chậm rãi di chuyển lên phía trước. Trên tay cô ấy bỗng chốc hiện ra một con dao găm sắt lẻm. Vẫn chưa biết Rogurini, Quỷ Ma Kiếm, rốt cuộc là gì. Có bao nhiêu loại kỹ năng. Nhưng trước hết, Rubiria có thể tạo ra vũ khí thông qua một trong số các kỹ năng. Chỉ biết nhiêu đây thôi là tôi thấy quá khủng rồi.
"Ei. Ei. Ei. Ei."
Trong lúc tôi bận suy nghĩ không đâu. Rubiria đã nhẹ nhàng hạ gục bốn Slime tuyết. Cùng với cú nảy người phóng đến của Slime tuyết, lưỡi dao sắc lẻm của Rubiria tạo lên những đường chém nghệ thuật, biến Slime tuyết màu trắng thành hai nửa hình tròn, trông chẳng khác gì tách trứng.
"Đã rõ chưa."
"Rõ rồi."
Tôi đã rõ được một điều. Đó là dù có đến mùa quýt thì tôi cũng không thể làm được như Rubiria. Về cơ bản, tốc độ chém của Rubiria quá nhanh. Tôi chỉ nhìn được tàn ảnh sót lại sau mỗi đòn chém.
Một lần nữa, tôi cầm vững kiếm bằng hai tay. Hướng ánh mắt tập trung về bãi tuyết trắng xóa.
Bốn? Không, là sáu con Slime tuyết đang tiếp cận tôi. Thậm chí, chúng di chuyển còn nhanh hơn ban nãy. Tựa như đang tức giận thay cho những đồng đội đã tử trận vậy.
Tôi không ngừng tập trung, đảo mắt qua lại. Trong đầu tôi lúc này hiện lên hình ảnh của một trận đấu bóng chày chuyên nghiệp. Slime tuyết ở vị trí pitcher, còn tôi ở vị trí đánh bóng batter. Đến rồi!
Tôi vung thanh kiếm trên tay. Từ lưỡi kiếm truyền đến một cảm giác đàn hồi. Tôi đã thành công chém trúng Slime tuyết. Thế nhưng, vì sức lực của tôi quá yếu nên không thể cắt đứt mà chỉ có thể hất văng nó đi.
Giây tiếp theo, tôi lại bị lũ Slime tuyết đè xuống sàn tuyết.
"Haaa... Slime tuyết hoặc Slime nói chung chỉ hút chất dịch từ sinh vật. Cùng lắm là bị mất nước. Không chết được đâu. Rubiria nghỉ ngơi đây. Millia cứ chơi với chúng một chút đi."
"Khô- ọc!"
Một con Slime tuyết thần tốc chui vào khoang miệng của tôi. Từ khi sinh ra ở kiếp này, tôi chưa từng trao cho ai nụ hôn đầu tiên. Ấy vậy mà, thứ quan trọng đó đã bị lũ Slime tuyết này cướp mất!
"...um..mm..mm."
Có một con bắt đầu lách vào ống quần bó sát của tôi. Bởi vì cơ thể là chất nhầy, nên chúng có thể dễ dàng trơn tuột qua những khe hở. Hí! Tôi cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm về mặt trinh tiết!
Rubiria! Cô thật quá đáng! Đâu phải tôi muốn như vậy đâu. Đang là ban ngày nên sức mạnh của tôi bị giảm đi chín phần mà! Hãy quay trở lại đây, cứu tôi đi!
"mmmmmm!!!"
Một con Slime tuyết khác đã lách vào váy tôi. Nó đang tiến đến bộ ngực chẳng thể gọi là to của tôi! B-Bọn Slime tuyết này! Không lẽ chúng có ký ức của kiếp trước à! Sao lại tấn công vào những chỗ như vậy!
Con ở miệng đang cố chui vào cổ họng và con ở dưới đã thành công lách vào quần lại càng khiến tôi hoảng loạn hơn nữa.
"ummumm.. uuuummuumm..."
Triệu hồi Skeleton! Triệu hồi Skeleton!
[Đối thoại:... Ta thật chẳng biết nói gì với ngươi nữa.]
Làm ơn đấy công chúa Sulvia. Cứu tôi đi mà! Cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ bị lũ Slime tuyết này cướp đi hết tất cả!
Mắt tôi bắt đầu rưng rưng. Chực như sắp khóc đến nơi.
Sau một phút đứng chỉ để lắc qua lắc lại cái hộp sọ rỗng tuếch, cuối cùng, toát ra thái độ "hết cách rồi", công chúa Sulvia cúi xương sống xuống, dùng bàn tay xương xẩu kéo những con Slime tuyết ra.
"Cảm ơn công chúa Sulvia..."
Được giải thoát khỏi lũ Slime tuyết tà ác, tôi hạ thấp đầu cảm ơn. Lần này quả thật tôi rất rất cảm kích công chúa Sulvia. Nếu triệu hồi trong đầu mà không thành công, giờ này không biết tôi thế nào rồi.
[Đối thoại: Ta biết là ngươi vô dụng rồi. Nhưng không ngờ, ngay cả Slime mà người cũng không thể đánh bại. Vận mệnh của ta, coi như chấm dứt...]
"Q-Quá đáng! V-Vì đang là buổi sáng nên chỉ số của tôi bị giảm đi chín phấn chứ bộ!"
[Đối thoại: hừ... Như vậy thì ngươi cũng phải nghĩ cách khác chứ. Slime là một loại ma vật có kháng vật lý cao. Không chém được thì dùng ma thuật.]
Vâng, thật đáng tiếc. Nếu có thể dùng đến ma thuật thì tôi đã dùng từ lâu lắm rồi.
"Nói ra cũng hơi ngại, nhưng tôi nào có sử dụng được ma thuật."
[Đối thoại: Dùng cách nói khác đi cũng không che giấu được sự vô dụng của ngươi đâu.]
Cách nói này tuy vô cùng giản dị nhưng nó đã làm tim tôi tổn thương sâu sắc.
"Thay vì hạ thấp đồng đội của mình. Sao công chúa không nghĩ xem, có cách nào giúp tôi thoát khỏi tình thế này đi."
Thật đáng buồn mà. Tại sao mọi thứ đều đổ lên đầu tôi hết vậy. Đâu phải tôi muốn yếu đuối đâu, mà do sinh ra đã vậy rồi. Thay vì nghĩ ra mấy lời làm tôi nhục chí, sao mấy người không tìm cách giúp tôi đi.
Hứ! Nghĩ mà giận.
Tôi đã cố gắng lắm rồi.
[Đối thoại: Lẫy rồi à. Ta chỉ nói sự thật thôi. Ai bảo ngươi quá ngốc. Mà thôi, trách móc nữa thì ngươi sẽ khóc. Để xem nào...]
Bộ xương đặt tay lên cằm ra chiều suy tư.
[Đối thoại: Cấp độ của ngươi hiện tại là hai nhỉ. Dù ngươi có làm gì cũng vô ích thôi. Điều duy nhất ngươi có thể là đứng ở đó làm mồi nhử cho đám Slime tuyết bám vào. Ta sẽ dùng thanh kiếm kia tiêu diệt lũ Slime tuyết. Kinh nghiệm sẽ được chia đều ra cho cả hai.]
Ưuuu... Công chúa Sulvia nói cũng không sai. Ở cấp độ thấp này, dù tôi có làm gì cũng chỉ tốn công vô ích. Chi bằng trở thành mồi nhử, đợi cấp độ tăng lên, khi đó tiếp tục rèn luyện cũng chưa muộn.
"Được rồi. Tôi sẽ làm mồi nhử. Công chúa Sulvia đừng bỏ mặt tôi nhé."
Tôi nhìn chăm chăm vào công chúa Sulvia bằng cặp mắt long lanh của cún con. Ấy vậy mà, nó chẳng có một chút tác dụng gì với bộ xương lạnh nhạt này.
[Đối thoại: Vậy thì mau lết thân ra trước bãi tuyết đi.]
Phồng má lên hờn dỗi nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời bộ xương. Đi được một đoạn là đến bãi tuyết mới, nơi tôi nghĩ lũ Slime tuyết đang ẩn nấp.
"Hí! Tại sao lại đôn-!"
Ngay khi tôi vừa dừng chân trước bãi tuyết, bề mặt tuyết vốn dĩ bằng phẳng, đột nhiên hình thành vô số cộm tuyết. Tôi bất giác hét lên một âm thanh thảm hại rồi mất thăng bằng té bụp mông lên tuyết.
"...kyá-"
Nhân cơ hội này, lũ Slime trắng xóa rẽ tuyết kéo đến. Một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, khiến tôi chỉ nấc lên được một tiếng. Rõ ràng kiếp trước là một thanh niên trai tráng khỏe mạnh. Vậy mà bây giờ, tôi lại chẳng khác gì một con bánh bèo vô dụng.
[Đối thoại: Xem ra lũ Slime tuyết có vẻ rất thích ngươi nhỉ. Mà, hẳn là do nhiệt độ cơ thể thấp của ngươi rồi.]
Tôi vừa biết được một sự thật mà mình chẳng cần biết. Và thay vì đứng đó lãm nhãm. Mau đến cứu tôi đi!!!
Những con Slime tuyết tròn trịa bắt đầu bám dính vào chân. Từ chân chúng trườn lên đùi. Dần dần, toàn bộ phần thân dưới cổ của tôi đã bị lũ Slime tuyết xâm chiếm.
Rút kinh nghiệm, tôi không mở miệng ra nữa. Tuy nhiên, chúng bắt đầu lách vào những khe hở trên váy và ống quần của tôi. Không thể kìm được nữa, tôi định mở miệng hét lên, thì ngay lập tức bị con Slime tuyệt chặn lại. Có lẽ nào, chúng đọc vị được tôi không?
[Đối thoại: Theo một ý nghĩa nào đó, ta phải cảm phục nhà ngươi đấy. Có thể thu hút được chừng này Slime. Ta chưa từng nhìn thấy kẻ nào như vậy.]
Đừng có đứng đó màu mè nữa! Đến đây và cứu tôi khỏi bọn Slime tuyết biến thái này đi!
Công chúa Suliva từ tốn, bình tĩnh sử dụng thanh kiếm của tôi, đục thủng từng con Slime tuyết một. Khi diệt đến con thứ mười lăm, mười sáu gì đó, tôi nghe thấy thông báo lên cấp. Nhưng bây giờ không phải là lúc để tâm đến chuyện đó.
Trong lúc công chúa Suliva đâm vào những con Slime tuyết bám chặt vào cơ thể mình, tôi cứ ngỡ mũi kiếm sẽ xuyên vào thịt. Sợ ơi là sợ! Lạnh hết cả gáy.
[Đối thoại: Cũng thu được tương đối ma thạch. Chừng hai mươi viên nhỉ. Ngươi nên giữ lại, đợi đến lúc thích hợp rồi hẳn ăn.]
Công chúa Sulvia ở bên trong tôi nên tất nhiên công chúa biết về kỹ năng Bạo Thực. Làm theo lời công chúa, tôi cho những viên ma thạch màu xanh trắng vào túi.
Đúng lúc này, khu rừng đột ngột rung động.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt đất. Cây. Tất cả đều rung lên dữ đội. Một vài lớp tuyết động trên cành cây rơi xuống phát ra tiếng bịch.
"...C-Chuyện gì vậy?"
[Đối thoại: Nhìn kìa! Là Ma vật cấp Trùm.]
Nhìn theo hướng công chúa Sulvia chỉ, tôi nhìn thấy một khối cầu màu trắng khổng lồ đang nảy giữa không trung. Cùng lúc với cú chạm đất của quả cầu màu trắng khổng lồ, tiếng ầm rung chuyển trời đất lại vang lên.
"C-Chúng t-ta phải làm sao đây!"
[Đối thoại: Có vẻ như nó đã bị thu hút bởi mùi hương của ngươi. Chạy đi chứ còn sao nữa!]
Cũng giống như lúc đối đầu với Dạ Xà, chúng tôi vác chân lên chạy.
Vì mặt tuyết khá trơn trượt nên vô cùng khó chạy. Tuy vậy, con Slime tuyết cấp trùm kia vẫn không thể đuổi kịp chúng tôi. Với thân hình đồ sộ đó, nó chỉ có thể di chuyển một cách chậm chạp.
[Đối thoại: Á!]
Tưởng là thế, nhưng con Slime tuyết cấp trùm đột nhiên nảy lên tận trời cao. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì ở bên cạnh đã phát ra tiếng thét thảm thiết. Nhìn lại mới thấy, công chúa Suliva đã bị con Slime tuyết cấp trùm nghiền nát.
"Công chúaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!"
Tôi đứng lại và hét lên.
Nhưng, buồn thảm chưa được bao lâu. Cảnh tượng tiếp theo mà tôi nhìn thấy là hình ảnh bộ xương bị tan rã bên trong cơ thể trắng mà trong suốt của con Slime tuyết cấp trùm.
Ừm! Quyết tâm chạy thôi!
Có thể thấy là tôi chạy còn nhiệt tình hơn cả ban nãy. Có điều, mặt đất không ngừng rung chuyến khiến tôi vài ba lần suýt té úp mặt.
Dù vậy, tôi vẫn không ngừng bỏ chạy. Nếu tôi dừng lại, tôi sẽ có cảnh ngộ cùng với bộ xương kia. Lập đi lập lại suy nghĩ ấy ở trong đầu, tôi lại có thêm động lực mà tiếp tục nện bước.
Ầm ầm ầm!
Âm thanh rung chuyển trời đất mỗi lúc mỗi tiến đến gần. Cứ tiếp tục như thế này, thể lực của tôi sẽ không theo kịp mất. Vừa suy nghĩ kế thoát thân, tôi vừa chạy lách qua một con đường mòm. Chạy thẳng cũng không phải cách hay, từ lúc đi vào con đường mòn, tôi không ngừng rẽ trải rẽ phải.
Một lúc sau, tôi không còn nghe thấy âm thanh rúng động trời đất nữa. Đến lũ này, tôi mới dừng lại. Không ngừng hít thở để lấy dưỡng khí vào phổi.
Xoẹt xoẹt!
T-Tiếng gì thế? Vừa không ngừng lấy hơi, tôi vừa nhìn xung quanh. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn. Con Slime tuyết cấp trùm đã rẽ tuyết phóng đến trước mặt tôi.
Quá hoảng hốt, tôi nhảy lùi về phía sau. Té nhào lộn mấy vòng. Không bị đau, nhưng đầu gối bắt đầu rỉ máu. Máu đỏ nhỏ giọt trên nền tuyết trắng xóa.
Vận hết sức bình sinh, tôi đứng lên. Nhưng có vẻ như, sau cú ngã vừa rồi, mắt cá chân phải của tôi đã bị trật.
"...Không thể bỏ cuộc ở đây được!"
Bản năng sinh tồn tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Mắt cá chân đã bị trật, tôi vẫn bám vào những thân cây khô ráp và tiếp tục di chuyển, chạy thoát khỏi con Slime tuyết cấp trùm kia.
Đây không phải là lần đầu tiên. Tôi hiểu thế giới này đáng sợ như thế nào. Tôi đã hai lần suýt bị Dạ Xà ăn thịt. Tuy vậy, tôi không ngờ, ngay cả Slime cũng đáng sợ.
Một sinh vật mà lẽ ra mọi mạo hiểm giả tân thủ đều có thể đánh bại. Một sinh vật được ví như là giống loài yếu nhất trong tiểu thuyết. Ấy vậy mà, trong thực tế, chúng lại vô cùng đáng sợ.
Ngay cả lũ Slime tuyết nhỏ kia, tôi đã không thể tiêu diệt. Con trùm to lớn như vậy, tôi có thể làm được gì chứ!
Cái quan trọng không phải là chỉ số của tôi...
Chính tinh thần của tôi. Chính tinh thần là thứ đã biến tôi thành một đứa nhóc yếu đuối thật sự.
Con Slime tuyết to lớn dường như không nảy nữa, nó nhàn nhã, từ tốn trườn về phía này.
Không còn đủ sức bám vào thân cây nữa, tôi ngã bịch xuống tuyết. Tôi vẫn dùng tay để tiếp tục di chuyển. Nhưng vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Khoảng cách giữa tôi và con Slime tuyết cấp trùm chắc chắn vẫn đang rút ngắn trong từng giây.
Và rồi, chân tôi bị thứ gì đó nhầy nhụa bao bọc.
"...cứu... ai đó cứu tôi với... tha cho tôi đi mà... tôi không muốn kết thúc như vậy đâu..."
Chất nhầy nhụa đang lan đến nửa thân dưới.
"...không...không...không...không...!"
Tôi gào thét và cố cào móng tay lên nền tuyết. Nhưng dù cố gắng ra sao, một chút cũng không thể tiến về phía trước. Không những thế, tôi có cảm giác, mình càng lúc càng bị kéo lùi về sau.
"...không... không muốn như vậy đâu..."
Giọng tôi từng chút từng chút trở nên thoi thóp. Nỗi sợ hãi dâng đầy lồng ngực khiến cho ngọn lửa ý chí lụi tàn đi.
Tôi đã bắt đầu nghĩ đến ý định bỏ cuộc. Cả cơ thể của tôi, từ phần ngực trở xuống đã bị hút vào cơ thể nhầy nhụa kia. Cảm giác nhớt nháp không ngừng cọ xác vào da thịt. Tôi đã chẳng thể làm được gì.
Chất nhầy nhụa đã lan đến cổ. Tôi khóc mà không thành tiếng. Làn sóng nhầy nhớt lại tiếp tục chuyển động. Lần này là toàn bộ thân thể của tôi.
Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, khi vẫn còn sót lại một chút ý thức, biểu cảm lạnh lùng của Rubiria thoáng hiện qua trong tâm trí tôi.
...Hả! Đợi đã! Chưa kết thúc đâu! Tại sao thấy tôi như vậy mà Rubiria còn đứng nhìn được!
"Thú vị thật. Đây là lần đầu tiên Rubiria nhìn thấy ai đó bị Slime tuyết nuốt vào."
Ý thức bừng tỉnh vì bộ mặt đáng ghét kia, tôi nhận ra cơ thể mình đang lơ lửng bên trong Slime tuyết cấp trùm. Cơ thể tôi vẫn chưa tan ra và nó vẫn tồn tại ở đây. Chỉ như vậy thôi, cũng đã khiến tôi an tâm phần nào nào rồi.
Nhưng rồi chắc chắn nó cũng sẽ tiêu hóa tôi luôn thôi. Rất có thể vì đã hấp thụ bộ xương rồi nên nó mới giữ tôi trong này mà chưa vội tiêu hóa.
Tôi vận động hết dây thần kinh, cố gắng nặn ra biểu cảm đáng thương nhất, nhằm cầu mong sự cứu rỗi của Rubiria. Đây là toàn bộ những gì mà tôi có thể làm lúc này.
"Muốn Rubiria cứu sao?"
Tôi gật đầu điên cuồng.
"Cũng được. Nhưng có một điều kiện."
Trong giọng nói lãnh đạm kia, tôi có thể nhìn ra được ý cười. Chắc chắn là con nhỏ Rubiria này đang cười trên nỗi đau khổ của tôi!
Không thể làm gì khác hơn, tôi đành gật đầu.
"Sau khi thoát khỏi Slime. Millia phải trở thành nô lệ của Rubiria."
Rubiria nhoẻn miệng lên cười.
Hóa ra, nhỏ này chỉ giả vờ làm ra bộ mặt vô cảm. Đây mới chính là bản mặt thật sự của nhỏ.
Cứ tiếp tục do dự, tôi sẽ chỉ trở thành chất dinh dưỡng của con Slime tuyết mập ú này thôi. Không màng đến tương lai sau này, tôi chóng vánh gật đầu.
"Vậy là đã hứa rồi nha."
Tôi tiếp tục gật đầu. Điều duy nhất tôi có thể làm. Với hàm ý là, hãy mau chóng cứu tôi đi.
"Nhưng... Rubiria vẫn muốn tiếp tục quan sát Millia trong bộ dạng thảm hại thêm một chút."
Cứu tôi với! Con nhỏ Rubiria này chắc chắn là một S chính hiệu rồi. Nhỏ không ngừng mỉm cười khi thấy tôi đau khổ ở trong bụng con Slime. Thật đáng sợ mà!
Một vài bọt bóng nổi lên. Cảm nhận được có gì đó không ổn, tôi đánh mắt xuống. Ở bên dưới, tôi nhận ra gấu váy của mình đang bị tan. Còn đôi giầy mà tôi mang trước đó thì đã bị tan biến đi từ kiếp nào rồi!
Đ-Đây chẳng phải là quá trình tiêu hóa đang được diễn ra sao!
Rubiria vẫn mỉm cười, ngồi xổm, ôm mặt quan sát tôi. Tựa như một bé gái đang quan sát thủy sinh ở trong bể nước vậy. Tôi thật sự muốn đập vào mặt mình khi đã nghĩ Rubiria dễ thương trong một khắc.
"Cũng đã đến lúc rồi."
Chọc một tay vào con Slime tuyết, Rubiria kéo tôi và ném ra bên ngoài. Động thái vô cùng giản dị.
Ể?
Mặt tôi ụp xuống sàn tuyết. Không biết trong bao nhiêu giây, nhưng tôi nghĩ não mình đã ngừng hoạt động. Khi tôi vội vàng đứng lên và xoay người lại. Trận chiến giữa Rubiria và Slime tuyết cấp trùm đã bắt đầu.
Rubiria rút thanh trường kiếm ở trên lưng xuống. Lưỡi kiếm kết nối với cách kiếm bắt đầu đỏ lên. Từ xung quanh lưỡi kiếm, bằng mắt thường, tôi vẫn có thể nhìn thấy một lớp không khí bị bóp méo. Hiện tượng này chỉ xảy ra khi nhiệt độ chênh lệch nhau quá nhiều.
Nghĩa là, lưỡi kiếm của thanh trường kiếm trên tay Rubiria đang bị hâm nóng bởi một kỹ năng nào đó của Quỷ Ma Kiếm - Rogurini.
Giây tiếp theo, con Slime tuyết cấp trùm lao đến tấn công Rubiria. Dường như nó đang tức giận vì bị nhỏ cước mất con mồi.
Mặt khác, Rubiria giậm đất, múa lượng giữa không trung. Mũi kiếm của thanh trường kiếm giáng xuống như một mũi tên lửa, xuyên qua con Slime tuyết cấp trùm. Nếu nó vẫn còn ở đó, có lẽ nó đã tan chảy giống như lớp tuyết kia rồi.
Nhận thấy mối đe dọa đến từ phía trên, con Slime tuyết cấp trùm tách ra thành tứ, né tránh đòn tấn công một cách ngoạnh mục. Như thể để cười nhạo đối phương, nó hợp nhất lại một thể, rung rung cơ thể nhầy nhụa của mình.
Lưỡi kiếm đã bị đâm sâu xuống nền đất. Rubiria cũng chẳng buồn rút ra. Nhỏ dán mắt vào con Slime tuyết cấp trùm đang tỏ ý trêu trọc mình. Bất giác, lớp không khí xung quanh Rubiria bắt đầu nóng lên, tạo ra hiện tượng bẻ cong ánh sáng.
Không một dự báo, cơ thể Rubiria phát ra ánh sáng đó chói. Tôi vô thức dùng tay che mắt lại. Lúc lấy lại được tầm nhìn, ở đó chỉ còn lại con Slime tuyết và một thanh kiếm đỏ chói.
Thanh kiếm tuyệt đẹp như thể không thuộc về thế giới này. Toàn thân nó tỏa ra một ánh sáng đỏ nhè nhẹ. Cách kiếm và tay kiếm trông giống như Katana. Nhưng lưỡi kiếm lại vô định như một ngọn lửa. Về phần chuôi kiếm, hình tượng đó làm tôi liên tưởng đến mặt nạ quỷ dạ xoa.
"Katana!"
Tôi không khỏi thốt lên. Ngoại trừ lưỡi kiếm vô định như một ngọn lửa. Tôi chỉ có thể nói rằng, nó hoàn thành là một thanh katana.
Trước mắt tôi, thanh kanata di chuyển nhịp nhàng tựa như đang được nắm trong tay của một samurai. Những đường kiếm để lại ánh sáng đỏ chói liên tục cắt vào thân thể trắng xóa trong suốt của Slime tuyết. Những âm thanh xì xèo phát ra như thể đó là tiếng rên rỉ của nó.
Chẳng mấy chốc, con Slime tuyết cấp trùm đã bốc hơi hoàn toàn. Chỉ có viên Ma thách trắng xanh không biết từ đầu mà rơi xuống. Tôi há hốc mồm khi chứng kiến toàn bộ trận chiến.
"Phù. Hóa ra có thể sử dụng như vậy."
Từ một thanh katana đỏ thẫm, Rubiria trở lại là một thiếu nữ. Nước da đỏ đồng, mái tóc bạch kim, cặp đồng tử màu tím.
"Tuyệt quá!"
Tôi cảm thán hét lên. Chạy bước nhỏ đến chỗ Rubiria. Khi nhận ra, tôi đã ồm chầm lấy nhỏ.
"Rubiria siêu quá! Cậu có thể trở thành của tôi được không!"
Quá hưng phấn nên tôi không còn nhớ mình đã nói gì.
"Buông ra!"
Và, tôi bị đẩy bẹp xuống đất. Tuyết của chỗ này đã bị tan đi toàn bộ. Hơi nóng có vẻ vẫn còn bốc lên, nhưng với kỹ năng vô hiệu hóa nhiệt, tôi không bị bỏng cũng không bị nóng.
"Đừng quên là Millia đã là nô lệ của Rubiria. Millia là của Rubiria."
Ấy, quên béng mất. Trận chiến vừa rồi thật quá tuyệt vời nên tôi không còn bình tĩnh suy nghĩ được nữa.
Ra là vậy, tôi đã trở thành nô lệ của Rubiria à!