Dịch Vụ Chuyển Sinh

Đây là kết quả trạng thái của tôi sau khi hấp thụ cùng lúc 50 viên ma thạch của slime tuyết và lên cấp:




[Cấp độ: 2 -> 4

HP: 1236 -> 2350 MP: 135 -> 375 SP: 133 -> 933

-Năng Lực Phát Triển

Tấn Công Vật Lý: 52 -> 120 Phòng Ngự Vật Lý: 55 -> 200

Tấn Công Ma Pháp: 29 -> 118 Phòng Ngự Ma Pháp: 52 -> 112

-Năng Lực Rèn Luyện

Tốc Độ: 73 -> 473 Khéo Léo: 81 -> 115 Trí Tuệ: 84 -> 194

Thể Lực: 84 -> 279 May Mắn: 90 -> 483

>Kỹ Năng Chủ Động

Phân Tách Hoàn Chỉnh [B] Lv.2

Hóa Thể Lỏng [C] Lv.3

Hợp Thể [C] Lv.3

>Kỹ Năng Bị Động

Giảm Sát Thương Vật Lý (II) [E] Lv.2]

>Kỹ Năng Nhận Thức

Bản Năng Slime [EX] Lv.Max]




"T-Thế, tại sao Rubiria lại cho tôi hết toàn bộ ma thạch của slime tuyết vậy...?"

Nói đúng hơn, tôi gần như đã bị ép buột phải ăn hết toàn bộ chỗ ma thạch ấy. Nhưng vì việc này chỉ giúp tôi mạnh lên thôi. Rubiria dường như cũng biết được điều đó. Làm như thế này, Rubiria được lợi ích gì chứ? Hoàn toàn không thể hiểu được ý định của nhỏ khiến tôi cảm thấy khá bối rối.

Nghe thấy giọng nói hồi hợp của tôi, Rubiria vẫn không màng tới. Sau khi đứng quan sát từ đầu đến chân một hồi, nhỏ bắt đầu tiến đến gần. Hết sờ các ngón tay rồi lại xoa bóp cổ tay và lướt ngón tay trên cơ nhị đầu cánh tay của tôi.

"...cậu đang làm gì vậy?"

Không thể chịu đựng được nửa, tôi tiếp tục lên tiếng hỏi. Giọng hơi run run.

"Trông không có vẻ gì là đã mạnh hơn."

Cặp mày nheo lại, trong giọng nói lãnh đạm của Rubiria, tôi có thể cảm nhận được đôi chút sắc màu của sự bất mãn.

Hiện tại đang là ban đêm, chỉ số của tôi không bị ràng buột bởi lời nguyền. Không biết trong mắt Rubiria, tôi như thế nào. Nhưng riêng bản thân, tôi cảm thấy mình đã mạnh lên kha khá đó nhé. Nếu là những con slime tuyết ban nãy, tôi tự tin có thể một nhát bổ đôi chúng. Chắc vậy.

"Đã ban đêm rồi, tôi có thể về nhà ngủ không?"

Nhân tiện, đây chính là mệnh lệnh của Rubiria. Kết thúc trận chiến với slime tuyết, nhỏ cho phép tôi về nhà nghỉ ngơi, dưỡng sức, nhưng sau bữa tối phải đến nhà nhỏ. Là như vậy đấy, cho nên tôi mới đang rơi vào tình cảnh khó hiểu thế này đây.

"Mừ, nô lệ không nghe lời của chủ nhân sao."

Rubiria trừng mắt nhìn tôi. Tuy vậy, bởi nét mặt thiếu cảm xúc này mà tôi không nhận thấy được bất kì áp lực gì từ nhỏ.

"...nhưng mà, tôi không hiểu được mục đích của cậu......"

Tôi hơi lùi về sau một chút.

"Cởi đồ đi."

Ra là vậy, tai tôi đã nghe nhầm rồi nhỉ.

"Cậu vừa nói gì cơ?"

"Cởi đồ."

"......"

Dường như tôi đã không nghe nhầm. Ừm thì, thay đồ trước mặt Rubiria cũng là chuyện bình thường thôi. Cả hai cùng là con gái mà. Nhưng đó là khi thay đồ... không rõ nguyên nhân, đột nhiên bị bắt cởi đồ, không lẽ... Rubiria có sở thích đó sao!

"Nếu Millia không nhanh lên. Rubiria sẽ cởi thay."

"Đ-Đợi đã, tại sao chứ?!"

"Rubiria muốn kiểm tra cơ thể của Millia."

Thật sự hoàn toàn vẹn toàn không hiểu được gì cả!

Nhưng nếu không tự nguyện, kết cục vẫn bị ép buộc thôi... Ngậm bồ hòn làm ngọt, tôi từ từ cởi bộ trang phục White đã tặng cho mình. Dẫu đã cố gắng, song sau 5 phút cơ thể của tôi vẫn trở nên trơ trọi không vải vóc trước khí đêm.

"Uuu... xấu hổ ghê!"

Chẳng màng đến câu tự thoại của tôi, Rubiria chống gối xuống sàn và đột nhiên chạm vào đùi tôi.


"Kyá!"

"Ồn ào quá đấy."

"T-Tại vì..."

Hết sờ chạm và xoa bóp đùi, lần này lại đến mông. Sau đó lên đến hông, ngực và vai. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn để không phát ra những âm thanh kỳ lạ.

"...Millia hoàn toàn không đủ cơ bắp."

Đi hết một lượt trên cơ thể tôi, Rubiria thở dài. Chất giọng tương đối bất mãn.

"...à ừm...?"

Dùng tay che đi những phần quan trọng, tôi không khỏi nghiêng đầu mong mỏi nhìn Rubiria. Với hi vọng nhỏ sẽ cho tôi một câu trả lời rõ ràng.

"Millia có thể về rồi. Rubiria đã nghĩ ra bài luyện tập dành cho Millia. Hãy chuẩn bị tinh thần từ ngày mai đi."

...ửm?

Tóm lại, tôi đã mặc đồ vào lại và quay trở về nhà.

(Phù... thật may vì không bị làm gì hết...)

Bước ra bên ngoài, tôi hít đầy phổi bầu không khí mùa đông và thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ khi chuyển sinh thành con gái, dù có nhìn thấy đứa con gái khác khỏa thân, tôi cũng chẳng cảm nhận được gì. Nói là nói vậy, nhưng quả nhiên tiền kiếp tôi vẫn là một tên đàn ông. Giả như bị con gái tấn công... chắc hẳn tôi sẽ không thể phản kháng lại.

"Phù..."

Một lần nữa tôi hít vào rồi thở ra. Tâm trạng cũng đã dần ổn định trở lại. Nhìn kỹ, Rubiria quả đúng là một cô gái xinh đẹp. Cặp đồng tử tím thần bí. Mái tóc bạch kim được buộc gòn gàng ở hai bên. Nước da đỏ hồng mang đến ấn tượng năng động. Bị một cô gái như vậy áp sát... không trở nên kỳ lạ mới đúng là kỳ lạ ấy. Cho dù có là con gái đi nữa...

"Millia!"

Mải suy nghĩ, khi nhận ra nhà tôi đã nắm ở phía trước. À không, nói đúng hơn thì là nhà của Tifa nhỉ. Nhưng hãy tạm gạt chuyện này qua một bên đi. Tại sao White lại đứng ở bên ngoài vẫy tay với tôi vào giờ này chứ?

"White, tại sao cậu lại ở đây?"

Khoác trên mình áo len, White thở ra làn khói trắng dưới đêm đông.

"...Tôi ở đây đợi Millia."

Một tay nắm lấy áo choàng quanh cổ, White ngượng ngùng nói. Biểu hiện kỳ lạ này của White, gần đây tôi đã chứng kiến không ít lần. Nếu nói nhỏ quan tâm đến tôi một cách bất thường chắc cũng không sai.

"Vậy cùng vào nhà ngủ thôi nhỉ. Tôi khá mệt rồi."

Nói thật nhé, lúc này tôi đang cảm thấy rất kỳ lạ. Ảnh hưởng từ Rubiria dường như vẫn chưa dịu đi hoàn toàn. Giờ mà dính dáng đến White nữa, tôi sợ rằng sẽ xảy ra điều gì đó không thể cứu vãn được.

"Vâng."

White mỉm cười đáp. Sau đó cả hai chúng tôi cùng vào nhà. White cởi áo choàng và áo len ra vì lửa đang cháy phập phòng trong lò sưởi. Dù không nhận biết được nhiệt độ, tôi vẫn có thể mường tượng được bầu không khí ấm cúng trước âm thanh lách tách phát ra từ lò.

"Vậy, tôi đi thay đồ ngủ nhé."

Nói rồi White đi vào phòng vệ sinh. Tôi rất biết ơn vì nhỏ làm vậy. Đợi nhỏ đóng cửa lại, tôi bắt đầu thay đồ ngủ. Bộ đồ này cũng là đồ White tặng cho tôi. Nghĩ lại, trang phục gần đây của tôi, bộ nào cũng bắt nguồn từ White.

Ấn tượng ban đầu là vô cùng tồi tệ. Thế nhưng hiện giờ, tôi lại thấy White là một cô gái tốt tính, đảm đang. Kéo léo trong việc may vá và nấu ăn.

"Mẹ đã ngủ rồi nhỉ."

Nhìn qua giường, mẹ tôi đã thở nhẹ nhàng, êm đềm chìm sâu trong giấc ngủ. Đã quen với tính chất của công việc làm đồng, mẹ tôi rất dễ ngủ. Trông mẹ ngủ bình yên như thế này, tôi thật không thể liên tưởng, mẹ đã từng là một Tà Thần.

"...cùng đi ngủ thôi nhỉ."

"Ừm..."

Tôi nằm trong cùng như mọi khi, còn White nằm bên cạnh. Ở khoảng cách gần như vậy, tôi hoàn toàn có thể nghe rõ tiếng thở của White.

"Millia vẫn còn thức chứ?"

"...vẫn còn."

Vì đang nằm hướng vào trong tường nên tôi không nhìn được biểu cảm của White.

"Tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?"

"...ừm."

Mẹ đang ngủ nên hai chúng tôi sử dụng âm lượng khá nhỏ.

Hình như đêm trước, White cũng hỏi tôi gì đó như thế này. Trong lúc đang nghĩ như vậy, White đột nhiên ôm lấy tôi từ sau lưng.

"Cậu có nghe thấy tiếng con tim của tôi đang đập thình thịch không?"

Hơi thở của White cọ vào cổ khiến tôi xém chút đã thốt ra giọng kỳ lạ.

Khoan. Hãy bỏ qua lý do cho hành động này đi, quả thật nhịp tim của White đang rất ồn ào. Và cũng nhờ như thế, tôi mới có thể giữ được vẻ điềm nhiên, không vô thức phát ra giọng.

"...ừm... cảm nhận được."

Trước hết, tôi đã thử trả lời. Vẫn chưa hiểu được tại sao White lại thực hiện hành động khó hiểu này. Thế nên, giọng điệu của tôi có phần hơi thúc đẩy, ngầm yêu cầu nhỏ tiếp tục.

"Có phải, Millia thích... cậu Allen đó không?"


"H-Hả... cậu đột nhiên hỏi gì thế!"

Hơi bất ngờ một chút nên tôi không kìm được giọng. May mắn thay, mẹ vẫn chưa bị đánh thức. Tôi và White cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Nói tóm lại, tôi chỉ xem Allen như em trai thôi."

"...hừm... cậu đang nói dối nhỉ."

"Nói dối gì chứ..."

Tôi ý thức giữ cho giọng mình không bị tăng âm lượng.

"Tôi không muốn thừa nhận điều này... nhưng ánh mắt Millia nhìn Allen... ánh mắt ấy cũng giống như tôi dành cho Angelyne ngày ấy vậy."

"N-Nói gì vậy chứ... tôi đã nói rồi tôi chỉ coi Allen như em trai thôi."

Nhỏ này đêm nay bị gì vậy?!

"Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."

Từ phía sau, tôi cảm nhận được White vừa thơm lên lưng mình. Vòng ôm cũng mỗi lúc mỗi chặt hơn. Có điều vì bận tâm đến những lời của nhỏ nên tôi chỉ nắm bất động.

Đêm hôm đó, tôi chẳng thế nhớ nổi bản thân đã rơi vào giấc ngủ tự lúc nào.



Lấp đầy chiếc bụng bằng bữa sáng ngon lành do mẹ và White nầu, tôi tính ra khỏi nhà thì đúng lúc Tifa tìm đến. Trên tay Tifa là những túi đồ chứa vải?

"Mọi người, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Tôi và mẹ chào buổi sáng bằng ngôn ngữ Goblin.

"Chào buổi sáng."

Trong khi đó, White chào buổi sáng bằng ngôn ngữ con người. Dù không hiểu ngôn ngữ của nhau, song chúng tôi vẫn có thể giao tiếp được. Đứng trước khung cảnh này, tự nhiên tôi lại cảm thấy rưng rưng lạ thường.

"Cô Laura, đây là những gì White đã yêu cầu ạ. Thay cháu nói lời cảm ơn nhé."

Mỉm cười tươi tắn với tôi, Tifa bước vào nhà và đặt hai túi đồ vào một góc.

"Vậy thôi nhé, tớ vẫn có việc nên đi trước đây, hẹn gặp lại cậu Millia."

"Hẹn gặp lại, Tifa."

Ánh mắt tôi lại lần nữa hướng về phía hai chiếc túi.

White bước đến và bắt đầu kiểm tra đồ đạt bên trong.

"Mẹ, những thứ đó là?"

"À, vẫn chưa giải thích với con nhỉ. Con bé White rất ngoan đấy. Dư ra thời gian rảnh rỗi, con bé không dùng cho thư giản mà nhận việc may trang phục giúp Millia và làng Goblin đó. Còn bé đáng yêu lắm phải không?"

Mẹ tôi hỏi như thể tìm kiếm sự đồng tình. Đương nhiên tôi đã gật đầu mạnh mẽ đáp lại. Không ngờ White lại biết nghĩ cho người khác như vậy. Từ nay tôi sẽ thay đổi hoàn toàn cách nhìn về nhỏ luôn.

Chợt nhớ lại lời hẹn với Rubiria, tôi nói lời tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Nơi tôi hướng đến là khu đất trống hôm qua.

"Trễ giờ rồi."

"...x-xin lỗi."

"Lần sau mà còn như vậy nữa sẽ bị phạt."

"Tôi biết rồi..."

Chỉ mới trễ có vài phút thôi mà.

"Thời gian là có hạn. Bắt đầu vào bài luyện tập luôn. Hãy vung thanh kiếm này cho đến hết thể lực đi."

"Vâng?"

"Đầu tiên là rèn luyện cơ bắp ở tay."

"Nhưng mà..."

"Rubiria là huấn luyện viên. Và cũng là chủ nhân. Millia phải nghe lời."

"...hiểu rồi, vung kiếm là được chứ gì."

Nặng quá! Vẫn là thanh kiếm giống với hôm qua, nhưng rõ ràng là nặng hơn rất nhiều. Mải tôi mới có thể cầm vững được nó chứ đừng nói đến vung.

"Cố lên."

Nhìn thấy tôi khổ sở nhất kiếm lên mà mũi kiếm lại hạ xuống, Rubiria cổ vũ bằng chất giọng lãnh đạm.


"...gưuuuu!"

Một lần.

Một lần thôi vậy mà tôi đã thở gấp rồi.

"Rubiria sẽ ở bên cạnh làm mẫu."

Nói rồi, Rubiria lôi cây kiếm treo trên lưng xuống và bắt đầu vung. Mỗi một đòn giáng xuống của Rubiria khiến gió nổi lên vù vù. Học theo là một điều bất khả thi, nhưng tôi hiểu ý của Rubiria rồi. Tư thế và cách vung kiếm của Rubiria vô cùng hoàn mỹ, xinh đẹp.

Vừa quan sát Rubiria tôi vừa chỉnh tư thế và cách vung.

Hai lần.

Ba lần.

Bốn lần...

Mũi kiếm đâm xuống mặt đất. Xin lỗi, tôi đã hết thể lực rồi.

Vào ban ngày, bảng trạng thái của tôi vô dụng theo đúng nghĩa đen.

"Quá yếu."

Tay vẫn không ngừng vung kiếm, Rubiria bất mãn nhìn tôi.

"...ha... ha... biết làm sao được chứ. Chủng tộc của tôi là tử giả. Dưới ánh sáng mặt trời sẽ bị suy yếu..."

Nếu là ban đêm ít nhất tôi cũng vung được khoảng 40 lần đấy!

"Ửm! Sao lại không nói điều đó sớm hơn."

Ồ, không ngờ Rubiria cũng có thể làm biểu cảm này. Bình thường khuôn mặt nhỏ luôn giữ nguyên trạng thái vô cảm xúc. Tôi cứ ngỡ nhỏ không có cơ mặt chứ.

"Vì không ai hỏi hết..."

Nghĩ lại, tôi cũng khá ngơ ngáo. Một phần tôi vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn làng Goblin nên không nói ra điểm yếu ngu ngốc này...

"Haa... Hình phạt. Đêm nay Millia sẽ không được ngủ."

"Ể?! Tại sao!"

"Ban đêm Millia có thể chiến đấu đến đâu."

"Gấp mười lần hiện tại... tại sao Rubiria lại hỏi vậy?"

Rubiria ngừng vung kiếm. Bất mãn trừng mắt nhìn tôi.

"Thực chiến hôm qua là kiểm tra thực lực. Cách nhanh nhất để có được sức mạnh là chiến đấu. Nhưng kết quả, Millia không đủ tư chất."

Ể? Nghĩa là... toàn bộ đều là nghiêm túc sao? Rubiria ngay từ đầu đã có ý định huấn luyện tôi?

"Kiểm tra cơ bắp. Luyện tập cơ bản. Tất cả là để giúp Millia có thể nhanh chóng chiến đấu."

"...Xin lỗi, hình như tôi đã hiểu lầm Rubiria rồi."

"Không cần xin lỗi. Buổi sáng rèn luyện cơ bắp. Ban đêm phát huy được toàn bộ sức mạnh. Thực chiến. Kể từ bây giờ, đây sẽ là huấn luyện của Millia."

"Vâng!"

Xẩu hổ chết mất! Tôi đã quá nông cạn. Không thể nhìn thấu được toàn bộ ý định của Rubiria. Giả như biết nhỏ vì tôi mà nghĩ nhiều như vậy... Ấy, khoan? Thế tại sao... nhỏ lại bắt tôi làm nô lệ?! Còn chơi đùa tôi khi tôi bị Slime Tuyết nuốt nữa! (*từ giờ quái tương sẽ là slime tuyết, quái boss sẽ là Slime Tuyết)

"Rubiria, tôi hiểu được tính toán của cậu rồi... nhưng tại sao cậu lại muốn tôi trở thành nô lệ của cậu chứ?"

"Rubiria chưa muốn nói. Hãy tập trung vào luyện tập đi."

"...ừm......"

Vẫn còn sót lại đôi chút bất an, song tôi cũng chỉ có thể tiếp tục vung kiếm, hoàn thành bài luyện tập. Vì mục đích trở nên mạnh hơn, bảo vệ những người xung quanh, quả nhiên tôi không thể chểnh mảng một phút một giây nào được.

Sáng tập luyện, đêm thực chiến. Lịch trình nghe có vẻ khó khăn. Tuy vậy, đúng như Rubiria nói, đây chính là cách có được sức mạnh nhanh nhất. Ngoài tận dụng lợi thế của bản thân và chăm chỉ luyện tập từng chút từng chút một, chẳng còn con đường nào để mà một bước lên mây cả.



Luyện tập vung kiếm đến trưa, tôi được Rubiria mới đến nhà. Rubiria cho phép tôi vào phòng vệ sinh tắm trước. Vì vậy, trong lúc Rubiria tắm, tôi đã nấu cho cả hai một bữa thịnh soạn. Mà... trên thực tế, tôi chỉ nướng thịt chứ cũng chẳng màu mè gì.

"Tay nghề nấu nướng của Millia thật vi diệu."

Hai mắt lấp lánh, Rubiria vừa gặm miếng thịt lợn rừng vưa giơ ngón cái về phía tôi. Thấy nhỏ như vậy, tôi mỉm cười rồi cũng bắt đầu ăn.

Ừm! Quả nhiên rất ngon! Kỹ năng Hầu Gái quả là gian lận mà. Tôi không làm gì đặt biệt cả, chỉ nướng miếng thịt lên theo đúng nghĩa đen. Ấy thế mà nó đã có thể ngon ngọt như thế này. Nguyên liệu cũng góp một phần cho độ ngon, nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn của Rubiria, cũng đủ hiểu kỹ năng Hầu Gái cao siêu đến mức nào.

Gã pha chế. Xin lỗi vĩ đã mắng ông nhé. Những gì mà tôi có hiện tại quả đúng là gói A rồi. Thật sự xin lỗi. Mong ông sớm về nơi chính suối... À nhầm, mong ông có một cuộc sống hạnh phúc ở bên đó.

Kết thúc buổi ăn trưa, tôi và Rubiria tiếp tục tập vung kiếm. Theo lời của Rubiria, thứ cơ bản nhất mà tôi buột phải có chính là khả năng sử dụng kiếm. Giả như không có khả năng cơ bản này, cho dù sở hữu chỉ số cao cũng khó mà hạ được kẻ thù.

Và khi tôi đã hoàn thành được bước cơ bản rồi, tiếp đến sẽ là luyện tập sức bền và kiếm kỹ. Tạm thời, Rubiria chỉ tính đến đây. Tuy vậy, những hạng mục này cũng chẳng phải là dễ dàng gì. Thiên tài lắm thì 1 tháng, còn tệ hại nhất có khi sẽ mất hơn 3 năm để hoàn tất được những bước chập chững này.

"Millia, tôi mang đồ giải khát đến cho cậu này~"

Trong lúc tôi đang mải mê tập vung kiếm, từ xa White xuất hiện trong tầm nhìn.

"Rubiria, nghỉ ngơi một chút được không?"

"Không thành vấn đề."

Kể từ sau khi trở thành tử giả, tuyến mồ hôi của tôi đã ngừng hoạt động. Vậy nên không nói đến tôi làm gì, từ đầu đến giờ đã vung kiếm rất nhiệt liệt, song Rubiria vẫn không đổ một giọt mồ hôi nào. Đối với Rubiria, dường như vung kiếm vẫn chưa thể gọi là làm nóng cơ thể.

"Của Millia này."

White lấy từ trong giỏ ra một chiếc cốc gỗ.

"Thứ này là?"

Nhận lấy cốc gỗ, tôi mơ hồ nhìn vào chất lỏng bên trong.

"Là nước ép của quả Lê Tuyết. Quả này chỉ xuất hiện vào mùa đông. Khi nãy Tifa có mang đến một ít, nên tôi đã làm nước ép cho cậu. À, cô gái bên đây là?"


White vui vẻ giải thích. Nhận ra sự hiện diện của Rubiria, White nghiêng đầu.

"Rubiria, cô ấy là người dạy kiếm cho tôi."

"Ra là vậy, mời Rubiria dùng nước giải khát."

Dù không hiểu ngôn ngữ của nhau, Rubiria vẫn nói lời cảm ơn và nhận cốc gỗ.

"Là Lê Tuyết. Ngon."

Thấy Rubiria ực ực ngon lành, tôi cũng bắt trước ực theo. Ồ, vừa mát lạnh lại vừa ngọt. Vậy nên nó mới có tên là Lê Tuyết à! Thế giới này quả là huyền bí. Một loại quả ảo diệu như này cũng có thể tồn tại.

Trong lúc chúng tôi thưởng thức nước ép Lê Tuyết ngon lành mát lạnh, White đã trải thảm bên dưới. Uống cạn cốc, tôi và Rubiria cùng ngồi xuống.

"Đây là trái cây hỗn hợp, món ăn nhẹ."

Tiếp đến là đĩa gỗ chứa đầy trái cây trông vô cùng mọng nước và ngọt dịu. Ăn vào hương vị thậm chí còn tuyệt vời trên cả tưởng tượng. Đúng lúc vận động mệt mỏi lại được ăn trái cây thanh mát như vậy... nơi này là thiên đường chăng?

White ngồi sát vào tôi dùng khăn lau dù tôi không bị đổ mồ hôi. Được White phục vụ quá tận tình, tôi cảm thấy có đôi chút ngượng ngại.

"Được bạn gái phục vụ. Đáng ghen tỵ."

"Không phải. White chỉ là đồng đội của tôi thôi."

Tôi đã cố gắng phủ định, nhưng Rubiria chỉ để những lời đó ở ngoài tai và tiếp tục gặm trái cây. Cách Rubiria ăn trái cây trông khá giống chuột hamster. Thưởng thức từ tốn như vậy, không lẽ nhỏ hảo ngọt?

"Vậy, tôi về trước nhé~"

Dọn dẹp thảm lót và đĩa cốc, White vẫy tay tạm biệt với chúng tôi. Có lẽ nào, nhỏ ra ngoài này chỉ để mang đồ ăn nhẹ và nước uống đến cho tôi thôi sao? Thế thì, tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi vì đã bắt nhỏ ra ngoài trong khí trời mùa đông như này.



Đêm đến, tôi cảm nhận được cơ thể tràn trề năng lượng. Ngày hôm qua, sau khi hấp thụ 50 ma thạch của slime tuyết, tôi đã bắt đầu cảm thấy như vậy rồi.

Có lẽ, đó cũng là nguyên nhân khiến đêm qua tôi cảm thấy hưng phấn lạ thường. Rất có thể là tại chỉ số của tôi đã tăng quá nhanh. Chứ không phải bị Rubiria sờ chạm cơ thể...

"Millia đã sẵn sàng chưa."

"Tất nhiên rồi!"

Tôi đáp lại mạnh mẽ. Vỗ tay vào thanh kiếm treo bên hông như thể để xác định lại sự tồn tại của nó.

Cả hai chúng tôi rời khỏi kết giới. Cứ như thế, chúng tôi sẽ đi một vòng xung quanh kết giới cách làng Goblin khoảng 30 mét.

<<Đã tích đủ điểm kinh nghiệm. Kỹ năng đã được nâng cấp lên thành Kỹ năng >>

Di chuyển trên tuyết lộp bộp khoảng một giờ, trong đầu bất thình lình vang lên giọng nói khiến tôi hoảng hồn. Trời ạ, hóa ra là Nhìn Trong Bóng Đêm đã được thăng cấp. Nhờ vậy, tầm nhìn của tôi đã rõ ràng hơn được đôi chút. Tôi có cảm giác như vậy...

"Xuất hiện rồi. Sói Xích."

Rubiria đưa tay ra hiệu cho tôi dừng bước. Ngay sau đó, từ xung quanh, tôi nghe thấy âm thanh khố khốc của kim loạt cọ xát vào nhau.

"Húuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!"

Ở khoảng cách mà tôi có thể nhìn thấy, một con sói to lớn xuất hiện. Nó có một bộ lông đen mang đến nỗi sợ. Đôi mắt rực đỏ chứa đầy sát ý. Bao phủ lấy cơ thể là những sợi xích không ngừng xoay vòng tựa như thể đang cười nhạo định luật vật lý. Chưa hết, quanh cổ của nó còn có một lớp sương đen quái lạ.

"Gà!"

"Gừ!"

"Grừ!"

Hết con thứ nhất lại đến con thứ hai, ba và tư... dường như chúng di chuyển theo bầy. Năm sáu bảy... có tổng cộng 9 con như vậy. Tuy nhiên khác với con đầu tiên, những con còn lại không có lớp sương đen quanh cổ.

"Rubiria sẽ lo liệu tám con và để một con lọt về phía Millia. Hãy cố gắng đừng để bị cắn."

"Nếu bị cắn sẽ thế nào?"

"Sẽ bị dính trạng thái xấu ."

Gì thế, nghe đáng sợ ghê!

Được rồi, chỉ có một con thôi mà.

"Ya."

Rubiria nhảy về phía trước và nhẹ nhàng chém bay đầu 3 con sói xích. Tiếp đến, Rubiria trở thành mồi nhử thu hút sự chú ý của những con còn lại. Đúng như dự định, 1 con nằm ở ngoài bìa hướng tầm ngắm đến tôi.

"Nhào đến đi!"

Rút kiếm ra, tôi khiêu kích sói xích. Nó hú lên một tiếng rồi lao về phía tôi. So với thanh kiếm luyện tập, thanh kiếm này tương đối nhẹ.

Con sói từ xa lao đến, nó há mõn toang hoác, dãi nhớt bắn ra tung tóe. Nhìn nó không khác gì một con thú săn mồi đã bị bỏ đói nhiều ngày liền. Dẫu tôi đã vào tư thế thủ kiếm, ấy thế nó vẫn bất chấp ráo riết nhào đến như thể nếu không săn được con mồi thì thà chết đi còn hơn vậy.

Nhìn thấy bộ dạng hung tợn của nó, bất giác tôi lùi về sau một bước. Ý thức của tôi bị một bàn tay mơ hồ túm vào. Ngay khoảng khắc con sói chỉ còn cách tôi vài mét, tôi mới nhận ra mũi kiếm trước mặt mình đang run lên bần bật.

Đáng sợ! Quá đáng sợ! Hãy suy nghĩ kỹ đi, tiền kiếp tôi chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề. Lấy đâu ra kinh nghiệm chiến đấu chứ! Slime tròn tròn đáng yêu thì không nói làm gì. Nhìn con sói đèn xì đó đi, bộ dạng thật quá hung ác!

Mặc dù đã rất cố gắng để kìm nén nỗi sợ đang dâng trào trong lòng, thế nhưng chân tay tôi vẫn không ngừng run rẩy. Dẫn đến mũi kiếm cũng rung lên theo, không thể ngắm thẳng vào đối phương.

"Millia, hãy tin tưởng bản thân. Hôm nay Millia đã tập luyện rất nhiều rồi."

Trong nỗi sợ hãi không rõ đã kéo dài bao lâu, tôi nghe thấy chất giọng lãnh đạm của Rubiria.

Đúng vậy nhỉ, tôi chỉ cần vung kiếm như đã luyện tập là được. Chính giọng nói vô cảm xúc của Rubiria đã giúp tôi bình tâm trở lại. Cầm chắc kiếm trong tay, tôi nhắm mắt lại, hít vào rồi thở ra.

"Ya!"

Mở mắt ra đồng thời tôi vung kiếm xuống. Qua tay cầm, tôi vẫn có thể cảm nhận được lưỡi kiếm vừa cắt vào thứ gì đó dày cứng.

Keng!

"Ể..."

Thanh kiếm trúng vào dây xích quấn quanh con sói và bật ra khỏi tay tôi. Giây tiếp theo, tôi bị con sói đè xuống và gặm vào cổ.

"Áaaaaaaaaaaaaaaaaa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận