Dịch Vụ Chuyển Sinh

Đầu đuôi ngọn tóc của câu chuyện này cũng bắt đầu từ Allen. Không biết cậu ta nghĩ ngợi dở hơi điều gì mà lại đi ăn Quả Sa Đọa. Một loại quả nghe tác hại của nó thôi cũng đủ kinh sợ. Quả chín thì có thể biến người ta thành yêu ma. Quả chưa chín thì, chỉ có những dấu hiệu như sốt cao và say rượu. Nhưng, nếu không chữa trị, lâu dài cũng sẽ trở nên nghiêm trọng. Kết quả, cậu ta nằm liệt giường suốt mấy ngày, giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Nếu chị Mirai không đến làng Lafihm vào đúng thời điểm này. Có lẽ, Allen đã mang đến tai họa cho làng. Và, cho dù không phải Allen, thì những Quả Sa Đọa kia khi chín tới cũng sẽ tự động trở thành mối quy hại không thể lường trước.

Nhưng trước hết, gạt bỏ mấy chuyện đó qua một bên.

"Millia! Mi đang ở bên ngoài đúng không?"

Thì cũng tại tên Allen ngốc ấy, nên tôi mới phải đến nhà xem tình hình của cậu ta. Tối nay mẹ tôi sẽ tiếp đãi một bữa thịnh soạn. Được ăn thứ gì đó khác khoai là một cơ hội hiếm đấy! Allen từ lúc nhỏ đã luôn chơi cùng với tôi rồi. Nói cậu ta là người một nhà thì cũng không sai. Một bữa ăn thịnh soạn, thêm một đôi đũa một cái bát sẽ nhộn nhịp hơn nhiều. Vì vậy, tôi được mẹ nhờ đến xem tình hình cậu ta, và mời cậu ta đến dùng bữa.

Nói cách khác, cũng chính vì Allen ngốc, nên tôi mới rơi vào tình cảnh khó đở như này.

Tại sao chị Mirai lại biết tôi đang ở ngoài? Mà thôi, sao cũng được. Đã bị chị ấy phát hiện rồi thì hết cách. Đành làm liều vậy!

Một đứa có kinh nghiệm đồng áng như tôi, mới 5 tuổi đã cuốc đất trồng khoai, thì việc nhận xem đất đai có tươi tốt hay không là một chuyện hết sức đơn giản. Đất nhà Allen là đất khô, đào xuống vài centimet thôi thì đụng phải đá. Vậy thì, phương án đào hố chôn thân xem như bất khả thi.

Áaaaaaa! Bình tĩnh chút đi nào, Millia!

Những lúc như thế này nên hít thở thật đều. Hít ra thở vào. Nuốt nước bọt. Thở dốc. Hít thở đều.

Hè hè! Chính là nó! Là bông hoa dại đó!

"A-ha-ha-ha-ha..."

Xin lỗi nhé hoa dại. Tao sẽ không quên ơn mày đâu!

Tôi bức đại một đóa hoa dại gần đó. Xuất hiện với màn, chóng một tay lên cửa, tay còn lại vuốt mái đầu, vờ cười thật to trong khi kẹp cành hoa vào mồm, liết nhìn chị Mirai đầy quyến rũ. Tôi nhớ tôi đã từng thấy qua nhân vật dở hơi này trong một bộ tiểu thuyết rẻ tiền nào đó. Mà thôi, nghĩ ra trò gì tôi xơi luôn trò đó.

"Hỡi tiểu thư xinh đẹp, ta đến để đón nàng dự dạ tiệc đây..."

Xấu hỗ chết mất. Mặt tôi nóng lên như bị lửa thiêu đốt. Tuy nhiên... D-Dạ tiệc là có thật. Thì, mẹ tôi thật sự tiếp đãi một bữa thịnh soạn mà...

A rế! Sao tự dưng tôi thấy mình đáng thương thế này. Muốn khóc ghê. Hịc hịc. Sao tôi lại đưa ra quyết định làm trò nhãm nhí này chứ? Bí ẩn ghê! Huhu, thể nào cũng bị chị Mirai nghĩ tôi là một đứa dở người cho mà xem. Biết thế, cứ ngoan ngoãn bò đầu ra để bị mắng còn tốt hơn. Hết cơ hội hối hận rồi...

"Fu..." Chị Mirai vừa bật cười? Ủa... Chị Mirai hiểu trò của tôi sao!

"Fuhahaha...Diễn gì mà tệ hại thế... Thật không dám tin... Trời ạ! Mi đúng là một con ngốc hết thuốc chữa... Chết cười mất! Haa...haaa..."

Sau một tràn cười sảng khoái chảy cả nước mắt, chị Mirai thở ra một hơi. Bình tâm trở lại. Tôi không biết phải phản ứng sao nữa. Mà tóm lại, trông chị ấy không có vẻ gì là đang khó chịu hết.

Nhân cơ hội này, tôi nhanh chóng chạy đến trước chị Mirai, gập đầu một góc 90 độ, tạ lỗi với chị.

"Em xin lỗi. Em không cố ý nghe lén chị..."

Mọi chuyện là như thế đấy. Tôi không có ý định đứng bên ngoài nghe trộm chị ấy thân mật thì thầm với Allen. Cũng có một phần, tôi tò mò mối quan hệ của hai người nên mới không vội bước vào thôi... Ừ thì, tôi thật sự đã đứng bên ngoài để hóng chuyện... Dù sao, tôi cũng cần phải xin lỗi.

"Xin lỗi? Vì điều gì? Nghe mi nói xin lỗi chỉ khiến ta cảm thấy khó chịu thôi." Chị Mirai hạ thấp giọng "Tự mình xin lỗi mình thì có ý nghĩa gì..."

Tôi không nghe rõ đoạn sau. Nhưng hình như, chị ấy không có ý định mắng, hay đánh đòn tôi. May mắn thật! Tôi không chấp nhận bị chị Mirai ghét đâu! Ngược lại, tôi còn muốn có mối quan hệ thân thiết với chị nữa mà.


"Quan trọng hơn, nếu mi đã đến đây rồi thì ngồi vào bàn. Ta có chuyện muốn nói với mi."

Chị Mirai thay chiếc khăn đắp trên trán Allen bằng một chiếc khăn mới, sau đó ngồi vào bàn.

"Vâng ạ." 

Tôi gật đầu, rồi cũng ngồi vào ghế đối diện chị ấy.

Từ góc nhìn trực diện này, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của chị Mirai. Chị ấy có một nét quyến rũ khó thành lời. Đôi đồng tử màu tìm tựa đá sapphire. Gương mặt đường nét. Mái tóc đen dài đến thắt lưng.

Nhận thấy chị ấy cũng đang nhìn về hướng này, tôi luống cuống lảng tránh ánh nhìn sang một chỗ khác. Lúc mới gặp chị ấy tôi không ý thức lắm, nhưng khuôn mặt chị Mirai có vài đường nét khá giống mẹ và tôi. Nếu lớn lên, không biết liệu tôi có trở nên xinh đẹp giống chị ấy không nhỉ? Được thế thì ngượng ghê...

"Vào vấn để chính nào."

Tóm gọn lại những gì chị Mirai vừa nói với tôi. Chị ấy trong đêm hôm nay sẽ rời khỏi làng Laffihm. Hơi gấp rút đôi chút. Nhưng, việc cần giải quyết của chị ở làng đã hoàn thành tốt đẹp. Chị ấy không nói rõ cho tôi biết chị ấy đến đây với mục đích gì. Tôi cũng không hỏi nhiều. Dù chị ấy chỉ nói ấp mở, nhưng hình như chị ấy đang tìm một tên Tà thần nào đó. Có vẻ, cũng giống với chỉ Aicy? Nhưng dù thế nào thì, tôi cũng cảm thấy buồn khi chị Mirai rời đi sớm như vậy.

"...Chính vì thế, Allen giao lại cho mi chăm sóc. Đừng có đặt giẻ lau bàn lên trán cậu ta nữa, làm thế tình hình cậu ta sẽ tồi tệ hơn đấy... Thât là!" Giọng chị Mirai đầy quở trách.

"Dạ, em biết rồi ạ. Cứ giao việc chăm sóc cậu ta cho em. Bảo đảm cậu ta sẽ sớm khỏe lại thôi!"

Tôi vỗ tay lên ngực, khí thế đáp lại chị Mirai. Ủa!? Khoan đã, tôi vẫn tò mò muốn biết mối quan hệ của hai người. Không phải đáng tự hào gì, nhưng tôi với Allen là bạn nối khố, tôi biết cậu ta từ lúc quấn tã cho đến bây giờ. Làm gì có chuyện, cậu ta quen biết với một chị gái xinh xắn như chị Mirai mà tôi chưa từng gặp qua chị chứ?!

"À! Chị Mirai ơi! Em có chuyện muốn hỏi ạ... Sao chị quen biết với Allen vậy? Mà nếu cậu ta quen biết với chị, sao lại không kể với em chứ! Ích kỷ thật!!"

Tôi hừng hực khí thế chạy đến sát gần chị Mirai dò hỏi! Đợi Allen tỉnh dậy hỏi cũng được. Nhưng tôi muốn làm rõ vấn đề này ngay bây giờ, không thì đêm nay tôi sẽ không thể có một giấc ngủ ngon. Ích kỷ chút là quyền lợi của con gái mà!

"Ể... À, thì... Đúng rồi! Cậu bé Allen này nhìn rất giống em trai của ta. Chắc có lẽ, ta đã vô thức xem cậu bé như em trai mình thôi mà... Ahahaha!"

Điệu cười cứng ngắc. Đáng nghi thật. Mà, nếu chị Mirai đã nói vậy thì cứ để nó như vậy đi. Hỏi dai điểm tình cảm bị giảm đi mất thì toang. Nhìn vậy thôi chứ tôi cũng có kinh nghiệm chơi Eroge đấy! È hém!

"Quả nhiên, chị Mirai thật dễ thương! Ehehe..." Hái má tôi chảy ra. Chị Mirai lúc cuống cuồng lên giải thích đáng yêu quá...

"Con nhóc ngu ngốc! Không thèm nói chuyện với mi nữa. Đã đến lúc ta phải khởi hành rồi." Tóc chị Mirai dựng lên. Mặt nóng đỏ. Thái độ sưng sỉa. Offuu! Chị ấy đang ngượng ấy mà. Hì hì.

"Khoan đã chị!" Tôi gọi với đến bờ lưng nhỏ nhắn của chị Mirai. "Vẫn còn hơi sớm, chị định rời đi trong đêm mà nhỉ? Vậy thì, hay là đến nhà em dùng bữa tối rồi hẳn đị ạ."

Tình trạng Allen thì vẫn thế, cậu ta đang nằm rũ rượi trên giường bệnh. Chắc là, mẹ đã chuẩn bị khẩu phần cho ba người. Với lại, ngày từ đầu, bữa tiệc tối nay là để thay lời cảm ơn chị Mirai đã xây nhà mới cho hai mẹ con. Mời chị ấy đến là quá hợp lý rồi.

Vì một ngôi nhà mới xinh đẹp, ấm áp. Không chỉ riêng tôi, chắc hẳn mẹ cũng muốn gửi lời cảm ơn đến chị Mirai nữa.

"Không đi đâu... Đừng nói gì nữa, đừng làm quyết tâm của ta bị lây động."

"Chị Mirai..."

Tôi tính chạy theo nắm lấy tay chị, nhưng tôi không thể làm vậy. Tôi chỉ đứng yên một chỗ, nhìn chị ấy đi khuất bóng trên con đường mờ ảo gần về đêm. Trong giọng nói đầy quyết tâm của chị Mirai, trái ngược với phần nghiêm túc, có đôi chút gì đó đau xót.

Hơi kỳ lạ khi nói điều này, nhưng tôi hiểu được cảm xúc của chị Mirai. Chắc rằng, chị ấy đã phải một thân một mình vượt qua những điều đau đớn mà, một đứa có chí tưởng tượng nghèo nàn như tôi sẽ không bao giờ có thể hình dung được.

Chính vì thế, tôi đã không giữ chị Mirai lại.


"Đã đến lúc mình phải quyết tâm rồi..."

Từ trước đến giờ, tôi cứ luôn miệng thao thao rằng mình muốn trở thành một mạo hiểm giả. Chỉ trung bình, hạng trung thôi cũng mãn nguyện. Thế nhưng, khi nhìn vào bảng trạng thái của mình. Đâu đó sâu thẳm bên trong tôi, đã có một phần bỏ cuộc.

Trong phút chốc tôi đã nghĩ rằng, cứ thế này mà sống bình yên có khi sẽ tốt hơn. Yếu nhớt nhợt như tôi, đánh con slime cũng chưa chắc có giết được nó hay không, thì đừng nghĩ đến chuyện trở thành mạo hiệm giả làm cái chi. Ý chí của tôi đã bị lung lây.

Nói thật, tôi cũng không hiểu cảm xúc lúc này của mình. Trong lồng ngực tôi dâng trào một cảm giác lạ kỳ không thể định hình.Tôi biết cảm giác này là gì. Nhưng lại không thể giải thích. Khi nhìn theo tấm lưng chị Mirai, tôi muốn bước đến và sánh vai cùng chị ấy. Cùng một ai đó bước đi trên cùng một con đường, cùng một ai đó chia sẻ gánh nặng, cùng một ai đó tận hưởng niềm vui. Tôi muốn bắt đầu cuộc mạo hiểm, muốn khởi hành, muốn viết lên câu truyện của mình!

Dù là một đứa yếu xìu như tôi, cũng có thể bắt đầu cuộc hành trình, chuyến mạo hiểm của bản thân. Yếu thì đã sao? Không được à! Ai là người đã đặt ra quy định đó vậy!

Trở thành Trợ thủ cũng được. Không thể tự mình chiến đấu thì triệu hồi ma thú, thuần hóa ma thú. Có rất nhiều phong cách chiến đấu. Ồ! Tôi có thể nhìn thấy vố số con đường đang rộng mở trước mắt mình.

Phải rồi! Tôi có một kỹ năng tên là...



À! Đúng nó rồi, cảm ơn Koe nhé!

[Đối Thoại: Đây chỉ là công việc của tôi thôi.]

Hiện tại, chỉ số MP của tôi chỉ có 19. Ráng lên thêm một hai cấp độ nữa, tôi sẽ sử dụng được kỹ năng này. Nếu đúng như giải thích của Koe, tôi có thể triệu hồi được môt con Skeleton bậc F. Ít nhất tôi có thể để con Skeleton chiến đấu thay mình. Nó là Skeleton của tôi, chỉ cần nó giết được Yêu ma, chắc tôi cũng sẽ nhận được điểm kinh nghiệm.

[Giải Thích: Nhưng điểm kinh nghiệm sẽ bị chia đôi.]

Vậy cũng không sao. Ít nhiều thì đó cùng là một cách cày điểm kinh nghiệm an toàn. Ủa? Nói vậy thì, Skeleton tôi triệu hồi cũng được nâng cấp luôn sao?

[Giải thích: Đúng vậy. Không chỉ Skeleton, kỹ năng cũng sẽ được nâng cấp. Khi đến một giới hạn nhất định Skeleten có khả năng thăng bậc, cùng kỹ năng.]

Lại còn có cơ chế như vậy nữa sao. Thế thì tính ra kỹ năng [Triệu Hồi Tử Binh] của tôi cũng đâu phải hàng rởm. Tùy vào cách sử dụng, nó sẽ trở thành một kỹ năng khá mạnh đấy! Tôi bắt đầu cảm thấy tự tin rồi. Hì hì hì.

[Đối thoại: Tuy nhiên, nếu Skeleton tử trận, phải mất đến 3 ngày mới có thể tái triệu hồi. Skeleton bậc F rất yếu. E rằng, giai đoạn đầu sẽ vô cùng gian nan.]

Vạn sự khỏi đầu nan. Tôi không ngại khó đâu. Cảm ơn Koe vì đã lo lắng nhé.

Giọng nói không có âm điệu như máy móc, nhưng tôi cảm nhận được Koe đang lo lắng cho tôi. Tuy nhiên, không cần phải lo cho tôi đâu. Tôi biết mình cần phải làm gì rồi.

Tôi cũng biết, mọi thứ sẽ không đơn giản vậy đâu. Cuộc sống mà! Có khi suôn sẻ thuận buồm quá lại đâm ra chán.

Con Skeleton ban đầu sẽ rất yếu. Trong trường hợp lúc triệu hồi nó lên không được trang bị sẵn, tôi sẽ phải tìm trang bị cho nó. Xem ra, sắp tới tôi sẽ khá bận rồi đây. Mà trước hết, tôi phải tìm cách nâng cấp độ cho mình đã. Nghĩ đến dự định sắp tới mà lòng tôi cứ phơi phới thế nào ấy.

Trên đường trở về nhà tôi cứ nghĩ đến mấy điều tốt đẹp. Suy nghĩ ba cái điều tiêu cực cũng chẳng giúp ích được gì. Lạc quan lên thì mới tận hưởng được niềm vui cuộc đời chứ.

Bầu trời chốn làng quê không bị ô nhiễm ánh sáng về đêm ngằm sao trời sẽ rất đẹp. Đêm nay trăng khuyết càng làm cho tuyệt cảnh thêm phần chữ tình. Tôi thả từng bước nhẹ lên con đường giữa những ruộng khoai, thỉnh thoảng lại ngước nhìn bầu trời lấp lánh những vì sao. Trong lòng ấp ủ hi vòng, nhìn cảnh đẹp tự nhiên cũng thấy cuốn hút hơn.





Không lâu sau, tôi về đến nhà.

Từ bên ngoài, tôi đã ngửi thấy mùi thơm phức của những món ăn. Cái bụng đói meo của tôi bắt đầu nổi trống biểu tình. Không biết mẹ chuẩn bị món gì nhỉ? Hóng quá đi thôi!

"Mẹ ơi! Con về rồi đây." Không cưỡng lại được hương thơm nghi ngút của mấy món ăn, tôi đẩy mạnh cửa, chạy vào nhà. Dĩ nhiên là tôi không quên đóng cửa rồi.

"Con đi hơi lâu nhỉ? Món ăn mẹ đã chuẩn bị xong rồi. Trước khi ăn phải rửa tay." Tôi nghe thấy giọng mẹ vọng ra từ trong bếp.

"Dạ!" Tôi vâng lời mẹ, chạy vào nhà vệ sinh lấy nước trong chum rửa tay thật sạch rồi mới ngồi vào bàn ăn.

Nhân tiện thì, chiếc bàn ăn này cũng là do chị Mirai đóng. Chị ấy làm gì cũng giỏi nhỉ.

Lúc này, mẹ từ trong bếp bước ra mang thêm một cái nồi đất màu đen có khói bóc lên, mùi rất giống súp khoai. Bộ dáng khi mẹ mặc tạp dề, tôi đã thấy qua nhiều lần rồi. Nhưng, mỗi lần nhìn thấy tôi lại thấy thương mẹ.

"Không thấy Allen đâu nhỉ? Cậu ta không đến cùng với con à?" Đặt nồi súp khoai lên bàn, mẹ nhìn quanh rồi hỏi tôi.

"Cậu ta vẫn chưa tỉnh dậy. À! Con có gặp chị Mirai ở nhà Allen, chị ấy đã giúp chăm sóc cho cậu ta. Trước khi chị Mirai rời khỏi làng, con đã thử mời chị ấy đến nhà dùng bữa tối nhưng chị ấy đã từ chối..."

Tôi kể lại cho mẹ nghe chuyện tôi gặp chị Mirai. Mẹ tôi dường như cũng có cảm tình với chị ấy.

"Vậy à..." Mẹ ngồi xuống đối diện "Cô bé có vẻ không thích mẹ lắm nhỉ."

"Không có chuyện đó đâu." Điều này thì tôi có thể khẳng định.

Mọi lúc gặp những người khác, chị Mirai luôn đeo mặt nạ. Chỉ riêng, ở cùng hai mẹ con tôi chị ấy mới bỏ chiếc mặt lạ kia ra. Có thể chỉ là do tôi đoán mò thôi, nhưng tôi nghĩ đó là cách chị Mirai thể hiện tình cảm với chúng tôi.

Mẹ nở một nụ cười dịu dàng "Cô bé ấy mang lại cho mẹ một cảm giác rất thân quen. Nói ra thì đúng là kì lạ quả nhỉ. Nhưng, mẹ không muốn cô bé ấy ghét mình."

"Con cũng vậy! Con cũng có cảm giác đó ạ." Tôi cũng cười thật tươi.

Vậy là, không chỉ riêng tôi, mẹ cũng cảm thấy như vậy. Thật tốt quá. Hi vọng một lúc nào đó, hai mẹ con tôi có thể gặp lại chị Mirai. Trong câu chuyện của chị ấy, chỉ còn lại một mình chị ấy tiếp tục hành trình mà thôi. Nhưng, vẫn có tôi và mẹ ở đây chờ đợi chị ấy. Tôi mong chị ấy sẽ không cảm thấy cô đơn.

Hơi có lỗi chút, nhưng tạm vứt mọi thứ sang một bên đi. Bụng tôi đói lắm rồi. Không được ăn thì có khi tôi thật sự ngỏm vì đói mất. Bộ Kỹ Năng Bị Động của tôi lởm hơn người ta, không có Hồi Phục SP Tự Nhiên thì cũng đành chịu.

"Thôi, chúng ta cùng ăn nào. Mẹ đã nấu rất nhiều món ngon. Hôm nay, con cứ ăn cho thỏa thích. Nếu cảm thấy không đủ, mẹ sẽ làm thêm vài món nữa."

"Vậy thì, con bắt đầu chén đây! Chúc cả nhà ngon miệng."

Thật hiếm khi mới có dịp mẹ tôi trổ tài nấu nướng. Nói đúng hơn, từ lúc sinh ra đến giờ, tôi chưa từng thấy mẹ làm món ăn nào ngoài khoai luộc. Để xem, bữa ăn thịnh soạn mẹ nói gồm có những món gì.

Từ trái sang phải. Khoai vàng luộc? Kế bên là, khoai trắng luộc... Tôi có một linh cảm tồi tệ. Ở giữa là một nồi súp khoai hai loại. Tiếp đến là... Không thể nào... Khoai vàng nướng, và khoai trắng nướng...

MỌI THỨ ĐỀU LÀ KHOAI!!! KHOAI ĐƯỢC CHẾ BIẾN THEO NHIỀU HÌNH THỨC KHÁC NHAU!!!! VÀ TẤT NHIÊN CHÚNG VẪN LÀ KHOAI!!!!!

Ô mài gót! Tôi lấy đâu ra niềm tin là sẽ có món gì đột phá khác khoai ở trên bàn ăn chứ! Ở cái làng này chỉ có khoai thôi. Không ăn khoai thì chỉ có ăn đầu... Thôi, khoai cũng ngon mà. Đặc biệt là súp khoai, mẹ tôi nấu món này rất ngon. A-ha-ha a-ha-ha.

"Waaa, súp khoai ngon quá mẹ ơi. Chắc là con sẽ ăn thật nhiều. Khoai luộc, khoai nướng mai ăn mẹ nhé."

Tôi vừa cười vừa bỏ mấy thìa súp khoai ngọt bùi vào miệng. Món này là dễ nuốt nhất. Cho vào miệng và nuốt thôi, vị của nó không quan trọng lắm. Tạm thời cứ lấp đầy cái bụng đói với súp khoai. No rồi thì không cần phải nhai mấy củ khoai kia nữa.

"Con bé này đúng là hư quá đi mà. Khoai đã nuôi con lớn đến chừng này đấy. Không có ơn cũng phải có nghĩa. Thưởng thức nó bằng sự ngon miệng là cách thực tế nhất để thể hiện lòng kính trọng..."

Đợi đã mẹ ơi, mẹ đang nói gì mà con không hiểu.

Thở ra một hơi dài đình đám, mẹ tôi bắt đầu cầm khoai luộc lên ăn với vẻ hờn dỗi. Đôi khi mẹ tôi cũng trẻ con thật.

Ăn được khoảng hai đĩa súp khoai thì tôi dần cảm thấy ngán. Khẩu vị của tôi đã bị nuông chiều bằng những món ăn ở kiếp trước rồi. Tôi nhớ mấy món có thịt quá. Muốn ăn mì ramen xá xíu cơ. Tôi ăn khoai được trong suốt 14 năm nay thì chắc cũng là một kỳ tích rồi.


"Haaaa... Con nó lắm rồi ạ, không thể ăn nữa đâu."

Nuốt thìa súp cuối cùng, tôi dựa lưng ra ghế, xoa xoa cái bụng no của mình.

"Con phải ăn thật nhiều vào thì mới mau lớn được. Năm sau là con 15 tuổi đầu rồi. Phải có sức khỏe mới làm việc kiếm sống được."

Mẹ tôi nói tiếp "Nhắc đến thì, mẹ đã tìm được việc cho con rồi. Sắp tới, sẽ có một vài thợ may đến làng chúng ta. Nghe nói, họ dự định mở một xưởng may ở đây, và cần người làng làm công. Mẹ sẽ để con vào trong đó để học việc."

Ể... Mẹ đang nói gì vậy?

"Con đâu có nói con sẽ học may!"

Tôi dựng người dậy khỏi ghế. Điều mẹ vừa nói tôi không thể bỏ ngoài tai được!

"Đây là một cơ hội tốt. Đâu phải lúc nào cũng có người di cư đến làng ta mở xưởng. Hơn nữa, sức khỏe của con rất yếu, không thích hợp làm mấy công việc nặng nhọc ngoài đồng..."

Tôi cứng họng.

Sức khỏe của tôi rất yếu? Không thích hợp cho công việc cực nhọc ngoài đồng? Mẹ là một người rất nghiêm khắc. Lúc tôi mới lên 5 tuổi đã bắt tôi ra đồng làm việc. Nhất định sẽ không nói mấy lời mềm lòng như thế.

"Mẹ nói vậy là có ý gì..." Tôi gặng hỏi.

"Đã đến nước này, mẹ cũng không dấu gì con. Nhóm của Aicy đã nói ra tình trạng của con cho mọi người trong làng biết rồi. Với thể trạng của con sẽ không thể làm được những công việc quá sức..."

Mẹ tôi đau xót nhìn xuống mặt bàn. Nồi súp khoai khi nãy vẫn dựng lên một cột khói trắng, giờ đây đã nguội lạnh.

Tại sao chị Aicy lại nói ra chuyện của tôi cho người trong làng? Mà, vào lúc nào chứ? Không lẽ là sau lúc tôi giám định. Vậy, đây là lý do tôi không sớm được gọi vào kho lương thực, và anh Adolf theo sau là giám sát tôi?

Lẽ ra, tôi nên sớm nhận ra ánh mắt kỳ lạ của mọi người hướng về tôi gần đây. Cả tên Allen kia nữa, cậu ta đã biết chuyện này. Là bạn bè thân thiết mà cậu ta lại không nói cho tôi hay. Thế nghĩa là, điều khiến cậu ta bận tâm sầu não là tôi? Cậu ta nghĩ tôi là một con ngốc chắc!

"Thể trạng của con có ra làm sao thì đó cũng là chuyện của con. Không cần mẹ lo nghĩ cho con đâu. Con có hoài bão và kim chỉ nam của riêng mình. Con đã quyết định được mình cần phải làm những gì rồi!"

"Mạo hiểm giả... Mẹ nói đúng chứ?"

Đến cả việc này mẹ cũng biết luôn sao.

"Đúng vậy... Con muốn trở thành mạo hiểm giả."

Đã vậy, tôi cũng sẽ quyết tâm đến cùng. Không được sự ủng hộ của mẹ, tôi cảm thấy rất buồn. Nhưng, tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình. Dù cho mẹ có nói gì đi nữa.

"Con nghĩ mẹ sẽ nói 'Vâng! Con có thể theo đuỗi ước mơ của mình' mặc dù biết nó rất nguy hiểm sao? Millia, con đừng quên con là do mẹ sinh ra, con thuộc về mẹ. Mẹ không cho phép làm công việc nguy hiểm như vậy!"

Quát mắng tôi lớn tiếng, mẹ đập mạnh tay lên mặt bàn, làm cho đĩa và khoai văng xuống đất tứ tung. Không kìm nén được uất ức nữa, tôi bắt đầu khóc. Hai hàng nước mắt trược dọc trên má.

"Kể từ ngày mai con sẽ không được phép ra ngoài nữa. Nếu rõ rồi thì mau chóng về phòng đi ngủ!"

Không! Không chịu đâu! Tôi vùng vẫy như một đứa trẻ ăn vạ.

"Không tự đi chứ gì! Được thôi."

Mẹ tôi nổi nóng, kéo mạnh tay tôi, và lôi tôi về phòng. Cảm thấy không được mẹ tôn trọng quyền tự do, tôi lại khóc tiếp, khóc lớn hơn vừa nãy. Vừa khóc lóc, tôi vừa vùng vằng trên giường. Tôi biết là mình đang hơn dỗi, ăn vạ với mẹ như một đứa con trẻ trâu. Tôi biết mẹ lo lắng cho tôi nên mới phản đối. Nhưng, tôi vẫn không thể chấp nhận.

"Con sẽ bỏ nhà đi luôn cho mẹ vừa lòng... Hịc...Hịc..."

Đêm hôm đó, tôi khóc đến mõi hai mắt và bị cơn buồn ngủ tấn công bất ngờ. Trong cơn mê ngủ, tôi có cảm giác như ai đó bế mình lên. Nhưng vì quá mệt nên tôi cũng chẳng để tâm. Cứ như thế, tôi ngủ thật say cho đến sáng...

Tôi đã không hề hay biết chuyện vô cùng tội tệ ấy lại xảy ra với mình. Nếu biết điều đó sớm hơn, tôi đã...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận