Chỉ mới hơn một tuần mà vườn hoa tôi đặt mua đã nở rộ vô cùng đẹp mắt.
Chân tôi được đắp thuốc nên cũng đã đi lại dễ dàng hơn trước.
Tùng đỡ tôi xuống xe, miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi:
- Em tìm được vườn hoa đẹp quá! Em tỉ mỉ thế này thì anh Dũng sao mà chê bai em được.
Tôi mỉm cười, không muốn nói tới Dũng nên liền đánh trống lảng sang việc khác:
- Mình vào trong thôi anh.
Chắc cô chú đang đợi trong nhà.
Tuy vườn hoa không nhiều, nhưng chỉ có tôi và Tùng sợ sẽ không kịp nên tôi đã liên hệ một công nhân thu hoạch ở Hiệp Thới giúp đỡ.
Hai người đàn ông phụ trách cắt cành theo chỉ dẫn của cô chủ vườn còn tôi thì gom hoa và bó lại cẩn thận.
Vì xuống khá trễ nên chỉ mới làm được hai phần ba vườn chúng tôi đã phải nghỉ ăn trưa.
Lần đầu trong đời làm việc ngoài đồng khiến tôi khá mệt, nhưng nhìn đám hoa hồng xinh đẹp được xếp gọn gàng ở trong sân lại thấy vui vẻ và hạnh phúc vô bờ.
Cô chủ nhà tốt bụng nấu cơm trưa cho chúng tôi ăn.
Một bữa ăn không xa xỉ, cầu kì nhưng đã khiến tôi ăn gấp đôi so với bình thường.
Cô chủ nhà nhìn tôi ăn ngon thì cười nói:
- Nhìn cái tướng của con, cô tưởng là kén ăn lắm chứ.
Không ngờ lại ăn tốt như vậy.
Câu nói của cô khiến cả mâm cơm cười xòa.
Tôi đỏ mặt, không biết là nên vui hay buồn đây.
Lần đầu làm khách lại mang tiếng ăn nhiều.
Tùng thủng thẳng gắp cho tôi thêm một miếng trứng cuộn:
- Ăn đi em, ăn được là tốt.
Em còn nhiều việc phải làm mà.
Phải ăn thì mới có sức được.
Nói với tôi xong, anh liền quay sang khoe tôi với cô chủ nhà:
- Cô không biết đâu, cô gái trông be bé dễ thương vậy thôi, nhưng cô ấy là quản lý của một bữa tiệc quan trọng nhất nhà hàng cháu đấy ạ.
Cô chủ nhà gật gù nhìn tôi đầy ngưỡng mộ:
- Chà! Con gái bây giờ đúng là không thể khinh thường được.
Chàng trai nào có được Yến là có phước lắm đấy.
Đúng không Tùng?
Cô ấy hỏi Tùng nhưng người xấu hổ lại là tôi.
Có lẽ cô đang hiểu lầm rằng Tùng và tôi đang yêu nhau.
Tôi đã mong Tùng không đáp mà cứ thế ăn cơm.
Ai có ngờ anh lại hớn hở trả lời:
- Đúng rồi cô ạ.
Có rất nhiều chàng trai thích Yến đấy ạ, rất nhiều!
Hai từ cuối anh còn cố ý nhấn mạnh, mặt đầy uy tín.
Tôi bật cười trong lòng, hóa ra Tùng cũng biết nói xạo.
Thế mà trước giờ tôi cứ nghĩ người thật thà ngay thẳng như Tùng sẽ không biết nói xạo cơ đấy.
- Cô đừng nghe anh ấy nói ạ… con làm gì có ai đâu… - Tôi giải thích lấy lệ.
Bữa cơm đầm ấm vui vẻ cứ thế trôi qua.
Chúng tôi nghỉ ngơi thêm tầm ba mươi phút rồi lại kéo nhau ra vườn.
Tôi định bước ra vườn thì Tùng ngăn lại:
- Còn một ít hoa thôi nên em ngồi nghỉ thêm đi.
Tôi lắc đầu đáp:
- Sao thế được.
Để em làm giúp mọi người, không thì sẽ không kịp chạy xuống Long Châu trước khi trời tối mất…
Tùng nắm lấy vai tôi, quay người tôi hướng vào trong nhà:
- Nghe lời anh đi! Nắng chiều độc lắm.
Em ra làm một lúc nữa sẽ bị ốm đấy.
Em cần giữ sức để còn xuống Long Châu làm việc nữa cơ mà.
Thật ra thì sau khi ăn cơm xong thì người tôi mỗi lúc một đuối.
Nhưng vì công việc là của mình, nếu lười biếng thì ai sẽ làm? Vì nghĩ thế nên dù tay và chân mỏi mệt rũ rượi, tôi vẫn phải cố lết ra vườn.
Được sự cho phép của Tùng, tôi an tâm ngồi xuống chiếc võng mắc trước hiên nhà, thong thả nghỉ mệt và nhìn hai chàng trai hăng say cắt nốt phần hoa còn lại.
Có thứ gì đó chạm vào mặt khiến tôi giật mình tỉnh dậy.
Tùng đang ngồi trước mặt tôi, gương mặt hồng hào căng bóng hơn sau khi được cái nắng chiều hun đúc.
Anh bẽn lẽn rụt tay về và mỉm cười với tôi.
Tôi bối rối ngồi bật dậy khỏi võng, đưa tay quệt ngang miệng.
- Em… Xin lỗi em ngủ quên mất…
Tôi liếc mắt thấy đám hoa đã được chất gọn ghẽ lên xe tải, ông bà chủ đang đứng trước những bó hoa như thể đang tiễn một người bạn hữu.
Tùng đưa một ngón tay lên gạt ngọn tóc mai dính trên má tôi và nói:
- Mặt em đỏ lên hết rồi.
Chắc là mệt lắm đúng không?
Tôi vội vàng đưa tay lên sờ má.
Trời ơi không thể tưởng được tôi lại có thể phô cái nết ngủ xấu xí của mình ngay trước mặt người con trai mà mình từng thích.
Một bên má của tôi hằn lên vết đỏ do tì vào mép võng.
Chắc mặt tôi lúc này trông buồn cười lắm.
Tôi xấu hổ lấy hai tay ôm má, chỉ biết cười trừ.
Tùng đứng lên và đưa tay kéo tôi đứng dậy:
- Đi thôi! Chúng ta tranh thủ xuống Long Châu kẻo trời tối mất.
Tôi vô tư nắm lấy tay anh mà đứng dậy, chúng tôi chào tạm biệt ông bà chủ rồi cùng nhau rời khỏi Hiệp Thới.
Được ngủ một giấc trước khi lên đường nên trên xe tôi không còn buồn ngủ nữa.
Ngược lại với tôi, Tùng hẳn đã đuối sức lắm.
Anh gật gù ngủ trên xe, chiếc đầu lắc qua lắc lại theo nhịp xóc.
Mọi thứ đã có thể gọi là tạm ổn, thật may khi có Tùng đi theo tôi, nếu không thì có lẽ tôi sẽ rất mệt mới có thể hoàn thành xong việc.
Càng nghĩ lại càng thương Tùng nhiều hơn, anh ấy đúng là “chàng tiên” xuất hiện trong đời của tôi.
Cho đến lúc này, Tùng không có bất cứ điểm nào để chê trách cả.
Tôi rút điện thoại ra kiểm tra, màn hình trống trơn chẳng có một cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn.
Tôi đang mong chờ điều gì? Chính bản thân cũng không biết.
Nhớ lại lần trước khi một mình xuống Hiệp Thới, nhớ lại người đàn ông cứ vài ba tiếng lại gọi điện hỏi han tôi, nghe tôi mệt liền động viên an ủi.
Mọi chuyện xảy ra chóng vánh như một giấc chiêm bao vậy.
Và tôi thì suýt đã ngủ quên trong giấc chiêm bao đó.
Tùng ngả đầu lên vai tôi khiến tôi giật mình thoát khỏi suy tư cũ.
Nhìn anh, cõi lòng tôi thấy buồn sầu vô hạn.
- Người ta muốn em quên anh, em đã quên rồi.
Bây giờ em lại nhớ người ta… làm cách nào bây giờ hả anh? Hay… em lại thích anh nhỉ? - Tôi thầm hỏi.
Cho anh mượn bờ vai để ngủ, thay cho một lời cảm ơn.
Và cũng là ích kỷ muốn mượn chút hơi ấm gần gũi của anh để xua đi những nỗi đau đớn se buốt trong lòng tôi lúc này.
***
Xuống đến Long Châu, tôi mượn một khuôn viên nhỏ của nhà hàng để bảo quản hoa.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc thì vừa kịp lúc hoàng hôn buông xuống.
Không muốn đi tắm ngay, tôi và Tùng ngồi với nhau ngoài bãi cát vàng.
Hình như đây cũng là chỗ trước kia tôi đứng cùng Dũng ngắm hoàng hôn.
Hoàng hôn hôm nay vẫn thật đẹp nhưng người ngắm nó không phải là cô gái lòng không vướng bận yêu đương của hôm qua nữa.
Người ta thường nói hoàng hôn vừa buồn vừa đẹp.
Ngày xưa tôi thì chỉ thấy nó đẹp, chỉ đến hôm nay mới thấy nó thật buồn.
Trong mảnh mây vàng lững thững trôi giữa biển trời kia dường như còn vấn vương hình ảnh của Dũng chiều hôm ấy.
Mây giữ vẻ mặt kiêu ngạo tự đắc về nhan sắc của Dũng, giữ nụ cười ẩn ý và cả ánh mắt ấm áp ngọt ngào khi anh nhìn tôi.
Cả trong tiếng gió tôi dường như cũng đang nghe thấy lời thì thầm khi anh ôm siết tôi dưới biển:
- Anh điên rồi.
Tôi vô thức bật cười, một giọt nước mắt vô tình tràn qua mi mắt.
Mọi thứ Dũng làm cho tôi đều chỉ là một kế hoạch.
Có thể anh cũng đã từng thích tôi, nhưng đó chỉ là một vài phút giây “điên” mất kiểm soát của anh mà thôi.
Vậy nhưng một người chưa một lần yêu ai sâu nặng như tôi lại bị từng chút, từng chút “điên” ấy của anh thâu tóm.
- Tóc Tiên!...!Em… và anh Dũng chia tay rồi phải không?
Câu hỏi của Tùng làm tôi chột dạ.
Tôi quay qua nhìn anh mà chưa kịp lau đi nước mắt.
Tùng nhìn tôi, ánh mắt anh đầy cảm thông.
Tôi không muốn thừa nhận liền quay mặt đi và đáp:
- Không… không ạ.
- Anh thật sự rất giận mình…
Tùng vừa nói vừa cười hắt đằng mũi.
Thái độ kì lạ của anh khiến tôi không nhịn được, lại phải quay qua nhìn anh lần nữa.
Tùng nói tiếp:
- Nếu như từ đầu anh kiên quyết cản anh Dũng lại.
Thì có lẽ… em sẽ không phải buồn như hôm nay.
Anh càng nói thì tôi lại càng rối.
Chuyện tình cảm của tôi và Dũng vốn chỉ là một mối quan hệ trao đổi.
Hơn nữa nguyên nhân khiến tôi nhận lời quen với Dũng lại chính là vì Tùng.
Thế nhưng Tùng lại nói như thể mọi việc còn một nguyên nhân khác mà tôi không biết.
Không chờ tôi hỏi, Tùng đã nhìn tôi, ánh mắt anh đỏ hoe đầy áy náy.
- Ngày đầu tiên gặp được em anh đã rất vui.
Vì em giống em gái của anh nên đã đưa em đến gặp anh Dũng để tạo bất ngờ cho anh ấy.
Thật không ngờ sau đó em lại thành đồng nghiệp, rồi dần dần trở thành người yêu của anh Dũng.
Tùng ngừng lại một giây, thở dài não nề rồi lại nói:
-Em có lẽ vẫn chưa biết… Ngọc, em gái anh là người yêu cũ của anh Dũng.
Anh ấy vẻ ngoài là một người đàn ông lãng tử và trăng hoa.
Nhưng thực chất lại là một con người trọng tình nghĩa và ấm áp.
Chỉ vì cuộc sống gia đình đặc biệt, cùng với việc Ngọc mất đi quá đột ngột đã khiến anh ấy thay đổi.
Suốt bao nhiêu năm, anh ấy chưa từng thật lòng yêu ai hết… tìm vui trong những mối quan hệ tạm bợ để quên đi Ngọc…
Trong lòng tôi đã hiểu ra nhiều điều.
Dù những lời Tùng nói như đang xát muối vào vết thương lòng của tôi nhưng nó lại khiến tôi có đôi phần dễ chịu.
Dũng không hẳn là một người đàn ông tệ, chỉ là anh ấy không tốt với tôi mà thôi.
- Anh xin lỗi vì tất cả.
Vì đã kéo em vào chuyện này.
Anh đã từng nghĩ sẽ để em thay cho Ngọc, mang đến niềm vui mới cho anh Dũng, giúp anh Dũng sống hạnh phúc lạc quan hơn… Nhưng càng về sau anh càng thấy đau khổ, anh thấy mình thật ích kỷ… em là cô gái tốt… em xứng đáng có được tình yêu tốt hơn Dũng...
Hai người đàn ông này thật tốt với nhau, ai cũng nghĩ cho đối phương.
Ai cũng mong đối phương hạnh phúc.
Thế nhưng chẳng ai nghĩ cho tôi cả, tôi là gì của họ? Là một người xa lạ mang dáng hình người mà họ yêu thương, không hơn không kém thôi sao? Là một hình nhân thế mạng, khi xong việc rồi chỉ cần cho một mồi lửa là xong hay sao?
Tôi ôm mặt khóc nức nở, lúc này tôi không còn đủ sức để kiềm chế cảm xúc nữa.
Tùng vòng tay ôm lấy tôi, nhẹ vỗ về tôi:
- Anh thấy anh Dũng dẫn em về ra mắt mẹ, anh tưởng rằng mọi chuyện đã tốt đẹp… không ngờ… anh ấy vẫn không thay đổi… Xin lỗi… xin lỗi đã làm tổn thương em…
Cuộc đời này đúng thật nực cười, mọi chuyện ban đầu vốn là toan tính của một mình tôi, nhưng đến cuối cùng kẻ bị dắt đi vòng vòng lại là chính mình.
Tôi đẩy Tùng ra, chán ngán không muốn nhìn mặt anh một chút nào nữa.
Tôi ghét anh, ghét Dũng, ghét tất cả những gì họ đã khiến tôi nhầm tưởng.
Tôi gạt nước mắt và nói:
- Em không cần lời xin lỗi.
Kể từ nay, hai người hãy để em bình yên là được rồi…
Tôi bỏ vào trong resort, mỗi bước chân đau đớn và nặng nề như kim đâm, đá đè.
Đã bao nhiêu lâu chọn độc thân để không vấp ngã, cuối cùng vì một phút giây yếu lòng mà ngã một cú nhớ đời.
Đàn ông đều như vậy sao? Họ chỉ tốt khi người phụ nữ có thể lợi dụng..