Diễm Chi

Đang trong cơn buồn nôn nên tôi chẳng suy nghĩ được nhiều chỉ xua tay ra hiệu mình không có gì. Chị chủ vẫn đều tay vỗ lưng cho tôi rồi bảo:

- Tao nhìn qua là tao biết, mày qua được mắt ai chứ mày qua sao được mắt tao. Nói trễ kinh bao lâu rồi.

Lần này cũng như lần trước, phải mất mấy giây tôi mới có thể tiêu hóa được câu hỏi ấy, trễ kinh, đúng là lâu lắm rồi tôi không thấy nguyệt san ghé thăm nhưng mà chính xác là bao lâu thì tôi không nhớ nổi. Kinh của tôi không đều có những đợt 20 ngày đã có, nhưng cũng có lần tận 2 tháng mới thấy lại, chính vì thế nên tôi cũng không biết chính xác được nó là ngày nào.

Thấy tôi dừng hẳn động tác nôn, chị khẽ cúi người hỏi nhỏ:

- Chi, chị hỏi thật mày ngủ với người ta không dùng biện pháp đúng không?

- Cái này… em.. em…

- Em cái gì, nói thật ra có gì chị còn biết đường giúp chứ mày cứ giấu diếm là khổ mày chứ chả khổ ai đâu.

Tôi cũng biết điều đó, ở đây tôi cũng chỉ có mỗi cái Nga mà giờ tôi với nó cũng đã trở mặt nếu không muốn nói thành kẻ thù của nhau. Không nghĩ ngợi nhiều tôi gật luôn đầu xác nhận. Chỉ chờ có thế chị chủ hỏi luôn:

- Con ngu này, có chửa rồi mà còn không biết, thế hôm đó chính xác là mày không dùng biện pháp gì đúng không?

Tôi ngây ngô ngô hỏi lại:

- Biện pháp… là sao hả chị?

- Giờ còn sao trăng gì nữa, đi khám đi rồi xem thế nào giải quyết luôn.

Nghe tới đây sự sợ hãi lấn át hết lý trí, tôi bất ngờ òa khóc. Chị thấy vậy vội bịt miệng tôi lại rồi mắng:

- Khóc cái gì, mày muốn cho cả thiên hạ biết mày không chồng mà chửa hay sao mà khóc hả?

- Nhưng mà em sợ lắm, em chẳng biết phải làm sao cả, chị ơi, chị cứu em với, bố em mà biết thì giết em chết.

- Giết cái gì, chả bố mẹ nào giết con cả, không phải sợ. Trước mắt mày cứ đi khám cho chắc ăn cái đã. Rồi kết quả thế nào thì về báo với chị, chị tính tiếp cho.

Tôi níu tay chị ánh mắt như van nài mà cầu xin:

- Chị ơi, em không biết phải khám ở đâu khám những gì cả.

- Cái con này, mày ngố nó cũng ngố vừa phải thôi chứ, cứ đến phòng khám sản rồi bảo cháu bị trễ kinh muốn khám sản là người ta sắp xếp. Nhớ vào phòng khám tư nhân cho nhanh, vào bệnh viện thủ tục lằng nhằng lắm.

Tôi rối như canh hẹ vừa mếu vừa bảo:

- Chị dẫn em đi được không, em sợ lắm, em xin chị đấy.

Chị cau mày nhìn tôi đầy khó chịu, sau đó nói:

- Để chị viết địa chỉ cho, mày cứ gọi xe bảo nó đưa tới đó, vào trong thì nói y như những gì chị dặn là được. Xong xuôi thì đem kết quả về đây chị sẽ tính tiếp. Nhớ kỹ nếu người ta hỏi mày bao nhiêu tuổi thì nói 20 hay 21 cũng được, đừng có dại mà khai thật tuổi đấy.

Tôi không biết tại sao lại nói dối tuổi của mình trong khi rõ ràng tôi sắp tròn 18 tuổi, mấy ngày nữa là tới sinh nhật của tôi. Thế nhưng tôi đang hoảng loạn nên chị nói cái gì tôi cũng đều gật đầu như cái máy. Theo chị ra quầy lễ tân, chị tra một chút thông tin trên mạng rồi đưa cho tôi mảnh giấy dặn:

- Lên xe cứ đọc địa chỉ là được, nhớ kỹ mấy lời chị dặn, thôi đi luôn đi mấy việc này không để lâu được đâu.

Tôi sợ đến mức hai chân đá cả vào nhau, trong đầu không xác định nổi tiếp theo mình sẽ phải làm gì cứ thế tôi vô thức bắt xe rồi đọc địa chỉ phòng trọ cũ nơi tôi đã từng sống với cái Nga. Tới khi tới nơi mới giật mình nhận ra, định bảo chú tài xế quay xe lại đi đến địa chỉ trên giấy này nhưng mà tôi sợ quá, chẳng đủ can đảm để nói nến đành trả tiền rồi xuống xe.

Tôi vẫn còn chìa khóa cổng, nên có thể mở ra để vào trong sân, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như cái ngày tôi bỏ đi. Những cánh cửa vẫn đóng im lìm, mấy bộ quần áo phơi trước cửa mỗi khi có cơn gió nhẹ đi qua vẫn nhẹ nhàng bay theo.

Cả dãy trọ đều khóa ngoài, chỉ duy nhất cửa phòng cũ của tôi là chốt trong. Con Nga chắc chắn đang ở phía trong ấy nhưng tôi lại không đủ can đảm gõ cửa. Chuyện của nó, chuyện của tôi đủ thứ chuyện ập đến khiến tôi rối như tơ vò. Mệt mỏi tôi ngồi luôn xuống phía ngoài tựa lưng vào cửa mà khóc.

Tôi khóc vì sợ hãi, vì bất lực, tôi còn chưa tròn 18 tuổi, nếu như… nếu như tôi thật sự có thai, tôi chẳng biết sẽ phải làm gì.

Phá bỏ như cái cách người ta làm trong mấy bộ phim tôi từng xem thì tôi không đủ can đảm. Còn để lại để nuôi thì tôi sợ mình sẽ không đối mặt nổi với những đàm tiếu của người đời. Cũng chẳng có đủ kinh tế mà chăm lo cho nó nên người.

Còn bố nữa, ông sẽ đau lòng thậm chí có khi từ luôn mặt đứa con hư hỏng này mất thôi.

Tôi sợ, sợ đến mức cứ thế ngồi co rúm lại một góc mà khóc nấc lên. Tiếng khóc ấy to đến mức cái Nga ở bên trong kéo then cửa mà tôi chẳng nghe thấy gì, tới khi nó mở cánh cửa ra tôi mới theo quán tính mà ngã nhào ra nền nhà.

Tôi nhìn nó, còn nó quay mặt đi, ngồi ở dưới này nhìn lên càng thấy nó tiều tụy hơn. Chiếc váy ngủ không đủ che đi mấy vết bầm tím trên cơ thể nó lúc này. Chúng cứ thế hiện hữu trước mắt tôi như đang nguyền rủa trách cứ kẻ đã gián tiếp khiến mấy vết bầm ấy có mặt trên cơ thể đứa bạn đã từng thân.

Hai đứa cứ lặng im tới khi cái Nga không chịu nổi nữa mà cất tiếng trước:

- Mày tới đây làm gì.

- Tao… tao…

- Thôi không cần nói nữa, tao với mày không còn là bạn nữa, từ nay mày cũng đừng tìm gặp tao làm gì. Bây giờ thì về đi cho tao nghỉ ngơi.

Tôi lắc đầu, nhích người lên ôm chặt lấy chân của cái Nga mà khóc, hình như tôi làm nó đau nên nó khẽ nhăn mày xuýt xoa.

Thiếu chút nữa là tôi hét lên khi tự tay vén lớp váy mỏng của nó lên để nhìn. Hai bên đùi của nó tìm bầm tựa như bị ai tra tấn, xót qua tôi bất giác chửi thể:

- Mẹ kiếp ba thằng chó ấy dám làm thế này với mày sao.

Nó hẩy mạnh tay tôi ra rồi lạnh lùng nói:

- Là nhờ mày đó, mấy lão ấy nói với tao chính mày là người dâng tao cho bọn họ. Mày nhận tiền nên tao phải phục vụ, phải chiều theo đủ mọi sở thích quái đản của các lão ấy bây giờ mày còn gỉa bộ à. Mày không còn là con Chi tao biết nữa, mày cút đi, cút cho khuất mắt tao, tao không muốn nhìn thấy mày nữa. Cút đi!

Phải là tôi, là tại tôi đã khiến nó ra nông nỗi này, nhưng tôi trở thành thế này là vì ai, vì ai mà bây giờ tôi khốn khổ như thế. Bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu tôi cứ thế gào thẳng vào mặt nó rằng:

- Phải, là vì tao, vì tao đấy nhưng mày đã từng nghĩ xem vì sao mà tao trở nên như thế này không. Vì mày, vì chính mày hại đời tao nên tao mới trở nên khốn nạn như thế đấy.

Tôi nói xong thì phá lên cười, con con Nga cứ đứng đó sững sờ nhìn tôi không chớp mắt. 1 giây, 2 giây, 3 giây trôi qua nó vẫn nhìn chằm chằm vào người tôi. Tới khi tôi dứt tiếng cười nó cũng nhếch môi nói:

- Ra là thế, tao hiểu rồi, hiểu rồi. Nếu mày cứ nghĩ thế thì cứ cho là thế đi. Dù sao tao với mày cũng chẳng còn là bạn nữa nên chẳng việc gì phải giải thích. Nếu mày nghĩ rằng mày làm thế chỉ vì trả thù tao thì cứ việc nghĩ thế cho nhẹ lòng đi.

Cái gì mà giải thích, cái gì mà nhẹ lòng sao nó nói như thể nó bị oan ức lắm vậy, rõ ràng hôm trước chính tai tôi nghe thấy nó nõi chuyện với lão già bụng phệ đó mà.

Khoan đã, tôi chỉ nghe chứ không có nhìn thấy người nói chuyện điện thoại với nó là ai. Là tôi tự đoán đó là lão già bụng phệ hôm trước định hại đời tôi chứ nó chưa từng thừa nhận.

Tối rất muốn hỏi cho rõ xem có chuyện gì xảy ra nhưng nó lại nhất mực đẩy tôi ra ngoài. Nó vừa trải qua một đêm bị hành xác nên chẳng thể nào khỏe bằng tôi. Tổi đẩy luôn nó xuống giường rồi quát:

- Tao hỏi mấy câu xong rồi sẽ đi.

- Hỏi, giờ còn hỏi để làm gì, để giải quyết cái gì.

Sẽ chẳng thể giải quyết được gì nhưng ít nhất nếu như có hiểu lầm sẽ có thể hóa giải. Vậy nên tôi can đảm hỏi:

- Lần trước cái lần tao bị ngất phải truyền nước mày biết nguyên nhân đúng không.

Cái Nga nhìn tôi, môi hơi mím lại rồi gật đầu. Tôi biết ngay là nó biết mà, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân tôi tiếp tục hỏi:

- Vì sao mày biết, vì mày chính là người gài bẫy tao có đúng không.

- Tao nói rồi mày muốn nghĩ gì cứ nghĩ tao chẳng việc gì phải nói với mày cả. Tao không trả thù lại mày đã là nhân nhượng với mày lắm rồi. đừng có chọc tao nổi điên lên.

- Không được, mày phải trả lời tao, dù cho không làm bạn nữa cũng phải cho rõ ràng. Nói, vì sao?

Nó bị cơn lửa giận ngút trời của tôi làm giật mình, khẽ lườm tôi một cái rồi nói:

- Vì chính mày kể với tao chứ còn vì sao, chẳng phải mày còn bảo tao với mày cùng điều tra xem ai gài bẫy mày. Như thế tao không biết thì ai biết.

Tôi vỗ mạnh vào đầu một cái, đúng là nhiều chuyện quá tôi trở nên hồ đồ mất rồi.

- Vậy hôm tao ở quê lên bất ngờ, mày nói chuyện điện thoại với ai?

- Cái này… mày hỏi làm gì.

- Hỏi vì nó quan trọng, tao nghe thấy mày nói rõ ràng là: “Từ từ đã anh, nó bắt đầu nghi ngờ rồi. Cũng tại anh lần trước không chú ý nên lần này mình phải cần thận hơn. Lần này mà anh còn hỏng nữa là em với anh hết cơ hội đấy.” mày giải thích thế nào. Mày nói chuyện với cái lão béo bụng phệ, mày móc nối với lão bán trinh tao phải không?

Lần này thì tới lượt cái Nga cười, nó vừa cười vừa nhịn vì chạm vào mấy vết thương ở khóe miệng nên đau, cười chán chê nó bảo:

- Mày đánh giá tao hơi cao rồi đấy, tao mà làm như thế được tao đi làm tú bà chứ đi làm con nhân viên quèn làm gì để cho khách nó sỉ nhục.

- Vậy câu nói ấy là ý gì.

- Ý gì, ý là đang tao cặp bồ chứ ý gì.

Tôi ngây người nhìn nó hồi lâu như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng nó lại là người thông não cho tôi. Hóa ra nó cặp bồ với mục đích kiểm một đại gia cung phụng cho mình. Nào ngờ lão ta sơ xuất để vợ biết được nên mới có đoạn hội thoại kia. Và cũng chính vì thế nên tôi mới một mực cho rằng cái Nga là người làm hại đời tôi.

Cũng vì thế mới mày trò để gài bẫy nó, bây giờ nghe nó giải thích tôi mới thấy bản thân mình quá ngu ngốc khi không chịu suy xét kỹ mọi chuyện. Càng ngu ngốc hơn khi ngay từ đầu không chịu hỏi nó đề cho hiểu lầm tới mức không còn cứu vãn được nữa.

Tôi thở dài trách nó:

- Thế tại sao khi tao hỏi mày có lừa dối tao không mày lại né tránh? Tại sao lúc tao bị hãm hại lại xin lỗi tao, còn nói đã lừa dối tao. Tại sao chứ, nếu mày không nói mấy câu ấy thì tao cũng đâu có nghĩ mày là người gài bẫy tao.

Lần này thì cái Nga đã khóc, nó không khóc lớn như tôi, chỉ có hàng nước mắt lặng lẽ lăm dài trên gương mặt bầm tím của nó. Lặng im hồi lâu để cho nước mắt khô hẳn nó mới nói:

- Tiện đây tao cũng nói hết luôn, dù sao tao cũng không muốn mày làm ở đó nữa. tao cũng xác định nghỉ rồi nên sẽ nói cho mày nghe luôn. Tao xin lỗi là vì có một lần bà Diễm Hương có khách, lão ta béo lắm, cái bụng tròn như cái thúng còn cái đầu lại hói tới tận sau gáy. Ban đầu tao để ý vì thấy lão ta buồn cười quá, sau mới chợt nhớ tới người đàn ông mày miêu tả hôm trước nên tranh phần rót nước để nghe lén. Nhờ vậy tao biết chính bà ấy là người bán trinh mày, lão kia làm ăn thua lỗ nên muốn mua trinh để giải đen. Lão là người có tiền nên yêu cầu cũng cao hơn người bình thường. Lão yêu câu phải gái quê, mà phải là 18 tuổi, tuổi ấy mới giúp lão làm ăn phất lên nên mụ ta mới nghĩ ngay đến mày. Sau đó như nào thì mày cũng biết rồi đấy.

- Thế tại sao mày không nói với tao, tại sao?

- Thì tao biết cái tính của mày biết nhất định sẽ làm lớn chuyện. mà tao với mày đầu với mụ ta khác nào trứng chọi đá nên nghỉ đơn giản là tao với mày cẩn thận hơn một chút là được. Chờ chuyện lắng xuống thì xin nghỉ, nào ngờ mày đùng đùng bỏ đi nên tao nghĩ mày biết chuyện và giận tao không nói ra nên mới xin lỗi mày. Mà xét cho cùng cũng là lỗi của tao một phần, nếu tao chịu nói ra chắc mày không bị mụ gài bẫy lần nữa. Bởi vậy lúc biết mày bị lừa tao mới cảm thấy có lỗi, thấy ân hận vô cùng.

Nó nói đến đây thì bật khóc, tôi cũng khóc theo. Hóa ra là thế, hóa ra trước đến nay nó đều nghĩ cho tôi vậy là tôi lại nghi ngờ nó. Còn hại nó thê thảm như thế này nữa. Tôi nhìn nó rồi nói trong nước mắt:

- Nga, tao xin lỗi. mày chửi tao đi, đánh tao cũng được, là tại tao mà. Tao xin lỗi.

- Không cần đâu, dù sao tao cũng… mà thôi bỏ đi, thật ra tao biết chuyện đó mày cũng chỉ là con tốt thí của mụ ta thôi. Chứ mày nghĩ mày tài giỏi đến mức nói được ba lão đó cùng ngủ với tao hay sao. Người ta là người có tiền, dễ gì dùng chung gái hả mày. Thế nên tao mới không nuôi ý định trả thù, chứ không mày nghĩ mày yên ổn với tao chắc.

Phải rồi, đến bây giờ tôi mới được thông não, tôi lại cứ hả hê vì giật dây được mấy lão ấy, không ngờ chính tôi mới là con rối trong tay bọn họ. Thế mà cứ mãi u mê không chịu tỉnh ngộ, để bây giờ để lại hậu quả như thế này. Cúi đầu xuống nhìn chiếc bụng phằng lỳ kia của mình, nỗi căm hận trong tôi lại trào dâng. Tôi đi thẳng vào phía trong rút con dao nhỏ mà trước kia hay dùng để gọt hoa quả rồi hùng hổ chạy thật nhanh ra ngoài. Con Nga đang đau cộng thêm với bất ngờ nên chẳng kịp ngăn tôi lại.

Còn tôi cứ thế mang theo cơn giận ngút trời mà chạy chân trần theo con đường quen thuộc ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui