Diễm Cốt

Type: Phương Phương

“Rượu ngon mới cất một vò

Đất nung màu đỏ hỏa lò sẵn kia.

Tối nay tuyết xuống bất kỳ

Uống chơi đã vậy chén thì có đâu.”(*)

(*) Đây là bài thơ Vấn lưu thập cửu của Bạch Cư Dị đời Đường.

Hoa Diễm Cốt ườn người trên mặt bàn, đầu ngón tay ngoắc lấy bình rượu khảm vàng nhỏ, đung đưa trước mặt Kinh Ảnh.

Thiếu niên hắc y đang đứng trước cửa lẳng lặng phủi tuyết rơi trên đầu, chau mày nói: “Uống nhiều rượu như vậy… còn ra ngoài sao?”.

“Bên ngoài lạnh quá, uống chút rượu cho ấm người”, Hoa Diễm Cốt một tay chống cằm, cười khì khì, hơi thở kéo dài nồng mùi rượu, giọng nói lười nhác như thể một người đang say trong men rượu Đỗ Khang(*), quăng sợi dây đỏ quấn quanh hũ rượu về phía Kinh Ảnh.

(*) Đỗ Khang: tương truyền là người đầu tiên phát hiện ra cách ủ rượu.

Kinh Ảnh đón lấy hũ rượu, nghĩ ngợi một hồi, rồi ngửa cổ lên uống cạn, sau đó ném hũ rượu ngược trở lại.

Hoa Diễm Cốt nhận lại hũ rượu, dốc miệng hũ xuống lòng bàn tay, sau đó mếu máo nói: “Sao ngươi không chừa lại một ngụm cho ta…”.

“Về rồi uống sau.”

Kinh Ảnh vừa nói vừa bước tới bên tủ, moi ra một bộ y phục phi ngư rồi mặc luôn lên người. Lúc trước cậu ta bị Hàn Quang bắt đi làm trâu ngựa, bộ y phục phi ngư và thanh Tú xuân đao này là được phát cho khi ấy.

“Sao phải thay y phục?”, Hoa Diễm Cốt lấy làm lạ hỏi.

“Vì an toàn”, Kinh Ảnh “Keng” một tiếng thu kiếm vào trong bao, điềm tĩnh quay đầu sang nói với Hoa Diễm Cốt: “Ta phát hiện, chỉ cần mặc bộ y phục này vào thì những tử đệ phú gia hay những công tử chơi bời sẽ phải tránh xa ba thước, ngay cả xe ngựa cản đường cũng phải tự động nhường bước. Người muốn dạo phố, dẫn theo ta là thích hợp quá rồi”.

Hoa Diễm Cốt hơi bĩu môi: “Hóa ra Cẩm y vệ còn có tác dụng này… tuyệt lắm, sau này ngươi hãy biết sớ dâng lên Hàn Quang, để huynh ấy thăng chức cho ngươi. Khụ khụ, có điều nơi ta muốn đến chỉ e không có tử đệ phú quý, cũng chẳng có công tử chơi bời…”.

Kinh Ảnh ngẩn người: “Người muốn đi đâu?”.

“Ta muốn ra chợ.”

Kinh Ảnh lập tức cởi bỏ phi ngư phục, quẳng sang một bên, sau đó lục tủ, lượm ra một bộ y phục màu vàng của người quản chợ.

Ở nơi đóng quân của Chỉ huy Cẩm y vệ, nếu thảnh thơi không có việc, Hàn Quang sẽ phái cậu ta đi làm quản chợ: quản lý khu chợ, kiêm quản lý chuyện thuế má của dân.

“Sao lại phải thay đồ nữa?”, Hoa Diễm Cốt nghi hoặc hỏi.

“Đỡ tiền”, Kinh Ảnh lẳng lặng thắt dây đai, bình thản nhìn nàng: “Ta phát hiện, chỉ cần ta mặc bộ y phục này vào, thì cái đám chủ quầy bày bán hàng trên đất trông thấy ta từ xa sẽ phải co giò mà chạy… Chỉ cần đuổi được bọn chúng, muốn ăn gì cũng không phải trả tiền. Ta rất khoái kiểu đi chợ này”.

“Đó đâu phải là đi chợ”, Hoa Diễm Cốt lau mồ hôi: “Ngươi hãy thay lại đồ đi, ta không không muốn đi dạo phố cùng quản chợ, đây rõ ràng là hành vi đón gió thổi từ phương xa mười dặm”.

“Ừm…”, Kinh Ảnh lại chậm rãi thay bộ đồ hắc y” “Muốn mua thứ gì? Nếu người ngại lạnh, ta có thể ra ngoài mua về cho người… Gần đây ta đã được ban bổng lộc rồi, có thể mua rất nhiều thứ”.

“Ta muốn mua một con mèo.”

Kinh Ảnh chưa hiểu ra ẩn ý trong lời nói của nàng, bộ mặt ngập vẻ mong chờ.

“Trời mỗi lúc một lạnh, ta muốn mua một con mèo về để sưởi ấm giường.”

Kinh Ảnh bất chợt ngoái đầu lại, đôi mắt sáng rực như được tuyết gột rửa, cậu ta chau mày, trầm giọng hỏi: “Giống mèo thế nào?”.

“Phải mập, lông phải dày, như vậy khi ôm mới dễ chịu.”

“Ta mập lên rồi”, Kinh Ảnh chỉ tay vào đầu mình nói: “Không những vậy cũng lâu rồi ta không cắt tóc, tóc cũng mọc dài lắm rồi”.

“Mèo không bao giờ để thừa cơm.”

Kinh Ảnh lại bình lặng nhìn chằm chằm vào nàng: “Cơm người ăn thừa cũng đều là ta ăn”.

Hoa Diễm Cốt khổ sở nói: “Mèo còn biết liếm đi hạt cơm dính trên mép chủ nữa”.

Kinh Ảnh lặng nhìn vào khuôn mặt nàng, đúng hơn là nhìn vào miệng nàng.

Sau đó, cậu ta áp mặt thật nhanh về phía nàng, đầu lưỡi ấm nóng chạm nhẹ lên khóe môi nàng.

Hoa Diễm Cốt như bị sét đánh trúng, sững người, hơi thở như ngưng lại, đôi mắt mất đi tiêu cự, khí huyết chảy ngược…

Kinh Ảnh nhe răng, để lộ hạt cơm dính trong răng, rồi lập tức khép miệng lại, thong thả nhai hạt cơm, kiên định mà bảo Hoa Diễm Cốt: “Ta cũng làm được”.

“Làm được cái đầu ngươi!”, Hoa Diễm Cốt giơ nắm đấm lên đầu cậu ta.

Kinh Ảnh không tránh né.

Hoa Diễm Cốt tức giận quay người đi, song lại nghe thấy giọng nói thì thào ở sau lưng: “Việc gì ta cũng làm được… vậy nên… xin đừng bỏ rơi ta được không?”.

Hoa Diễm Cốt khựng lại, đứng nguyên tại chỗ, sau đó thở dài một tiếng.

Thân phận của Kinh Ảnh không rõ ràng, lai lịch mơ hồ. Vậy nên, lúc trước Hoa Diễm Cốt quả thực không thể ương bướng được với Hàn Quang. Hai người cãi nhau suốt mấy ngày trời, cuối cùng vẫn là Hoa Diễm Cốt bại trận, đồng ý giao Kinh Ảnh cho Hàn Quang sai khiến vài ngày để điều tra làm sáng tỏ thân thế của cậu ta.

Thấm thoắt mấy tháng trôi qua, cho tới khi chứng thực Vân Tà đã chết, Kinh Ảnh mới lấy lại được sự trong sạch. Ngày hôm đó, Hoa Diễm Cốt cảm thấy áy náy nên đã làm một bàn thức ăn ngon chờ cậu ta trở về, nhưng vừa mở cửa thì đã bị một bóng người cao lớn bao trùm. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt gầy đi của cậu ta, ngại ngần cười mà nói: “Một bát cơm trộn thịt cá”.

Cậu ta nhìn nàng một hồi lâu, cười nói: “Hai bát”.

Cuộc đối thoại sặc mùi dầu, gạo, củi, muối, trong thoáng chốc xuân ấm hoa nở, hai người như được trở về trấn Trầm Hương. Không thân phận, cũng không có ganh đua, chỉ có nước chảy hiền hòa soi bóng đào yêu.

Ngày ấy, Hoa Diễm Cốt cứ ngỡ cậu ta không để tâm.

Ngày nay, nàng mới hay, cậu ta chỉ là muốn giấu kín tất cả vào trong lòng mà thôi.

“Được rồi, ta không mua mèo nữa.” Hoa Diễm Cốt trở lại bên cạnh Kinh Ảnh, ngập ngừng hồi lâu, đánh bạo thờ tay vào trong tay áo của cậu ta, rồi nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay ấm áp của cậu ta.

Kinh Ảnh ngẩn người, sau đó ánh mắt tỏa ra tia ấm nồng, cũng dần nắm chặt tay nàng.

“Hãy chăm chút cho mập lên một chút”, Hoa Diễm Cốt ngoảnh mặt đi, giọng điệu không lấy gì làm dễ chịu.

“Ừ”, Kinh Ảnh rủ mắt xuống, để lộ nụ cười dịu dàng say đắm trong khoảnh khắc này.

Sau lưng, ô cửa sổ tròn như trăng sáng, một cành mai đâm ngang, đung đưa dưới ánh trăng.

Hai tà tay áo đen xen vào nhau trước cửa sổ, một tà màu đỏ sẫm, còn một tà màu đen tuyền. Như thể hai con bướm tìm được nhau trong gió tuyết bão bùng, sau đó hòa vào nhau, mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay áp kề.

“Buổi sớm thức dậy, hay tin tuyết đã rơi.

Hoa tuyết bay bên cửa sổ, phủ trắng thềm nhà.

Làn hơi bốc nghi ngút, thân cây treo ngọc.

Tự hỏi thần tiên hay là say, mà làm mây trắng vụn tan giữa trời.”(*)

(*) Đây là bài Thanh bình lạc – Họa Đường thần khởi của Lý Bạch.

Tuyết trắng giăng kín kinh thành, một buổi yến tiệc linh đình đang được diễn ra trong hoàng cung để chiêu đãi đoàn sứ giả đến từ phương Nam.

“Múa nghiêng dương liễu trăng lầu rọi. Ca đứt đào hoa gió quạt nồng.”(*)

(*) Hai câu thơ trong bài Giá cô thiên của tác giả Án ký Đạo, thời Bắc Tống.

Hàn Quang ngồi bên cạnh Quốc sư, thưởng thức cao lương mỹ tửu, ngắm nhìn mỹ nhân ca múa, song trên khuôn mặt lại giăng kín mây đen, nặng vẻ u sầu.

Sư muội à…

Tên nam nhân đó có gì tốt đẹp chứ… (rót rượu đầy ly).

Sư huynh thấy hắn không giống tử sỹ chút nào… (uống rượu).

Nam nữ độc thân ở chung một phòng, hắn muốn động tay động chân với muội… (rót rượu đầy ly).

Quả nhiên, sư huynh không ở bên, lấy ai bảo vệ trinh tiết cho muội, sư muội ngờ nghệch… (uống rượu).

“Hàn Quang”, Phượng Huyết Ca ho lên một tiếng.

Hàn Quang ngước đầu lên thì thấy một Miêu nữ(*) thướt tha đứng trước mặt mình, áo xanh thêu hoa, váy hoa sặc sỡ, cổ và chân đeo đầy vòng bạc. Lúc nàng ta di chuyển không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng lại thấy tiếng chuông kêu, hết sức vui tai. Từ xa nhìn lại, cứ như một con chim xanh tung cánh bay lượn.

(*) Con gái thuộc tộc người Miêu.

Sau lưng nữ tử, tất cả các sứ giả phương Nam đều nâng chén, nhìn về phía cậu ta bằng ánh mắt nồng nhiệt.

Vẻ mặt Hàn Quang không chút biểu cảm nâng ly rượu lên, dùng ánh mắt coi thường thiên hạ để nhìn Miêu nữ kia, kỳ thực trong đầu trống rỗng… vừa rồi cậu ta chỉ lo uống rượu, cho nên không hay biết mọi chuyện đang diễn ra xung quanh.

“Ta thích tửu lượng của ngài”, Miêu nữ đó quan sát Hàn Quang một lượt, sau đó tươi cười nâng chén với cậu ta.

Hàn Quang im lặng giơ chén về phía Miêu nữ.

“Ta còn thích con người của ngài hơn.”

Hàn Quang thiếu chút nữa đã phun cả ngụm rượu ra ngoài.

Ai ngờ Miêu nữ ấy chưa dọa chết người thì chưa cam tâm, thoáng cái, nàng ta bèn chỉ tay vào Hàn Quang mà bẩm với Phượng Huyết Ca: “Quốc sư, xin hãy ban hôn”.

“Không được!”, Hàn Quang đập mạnh vò rượu xuống bàn.

“Tại sao?”, đôi mắt đẹp của Miêu nữ nhìn Hàn Quang.

“Quy củ sư môn!”, Hàn Quang nghiêm túc nói.

“Ngài đâu phải hòa thượng, quy củ sư môn kiểu gì mà khiến ngài không thể lấy ta?”, Miêu nữ hiếu kỳ nói.

“Quy củ sư môn, bất luận cưới gả, buộc phải đấu võ cầu thân trước đã”, Hàn Quang khí thế hùng hồn, nhưng lại là đang nói dối không chớp mắt: “Ngươi muốn gả cho ta, cũng được! Ngày mai ta sẽ cho người bố trí vũ đài, ngươi và ta đại chiến ba trăm hiệp, nếu đánh hạ được ta, ta đâu ngại gì lấy ngươi!”.

Tất cả im phăng phắc.

Mãi lâu sau, Phượng Huyết Ca mới khẽ than thở: “Làm càn! Ngày nay trong thiên hạ, người có thể đánh thắng con, không phải chỉ có vi sư hay sao…”

Một tràng ho cất lên.

“Vậy thì thôi đi”, Miêu nữ nhìn Hàn Quang cơ thể vạm vỡ, sát khí đầy mình, gượng cười, quay về phía Phượng Huyết Ca, vẻ mặt đầy kỳ vọng nói: “Kỳ thực nhìn kỹ, Quốc sư vẫn anh vũ say lòng người hơn cả…”.

“Cảm ơn!”, Phượng Huyết Ca khẽ mỉm cười nhìn nàng ta: “Chỉ có điều ta là trưởng bối, càng nên lấy thân mình làm gương… may được lọt vào mắt xanh của cô nương. Hôm nay chúng ta hãy lên vũ đài quyết một trận sinh tử”.

“Để ta suy nghĩ lại đã”, Miêu nữ thảm bại trở về bàn tiệc. Đám sứ thần lập tức chụm đầu xì xào bàn tán.

Còn hai sư đồ bất lương kia lại giơ vò rượu lên mà cụng ly, cười đắc ý.

Chỉ tiếc sự đắc ý này chẳng chóng mà tiêu tan.

“Quốc sư”, Miêu nữ kia ngước đầu cười quỷ dị với hai người: “Hai vị đều suất chúng vô song, võ nghệ cao cường, ngay cả võ sĩ của chúng ta cũng khó lòng so bì, huống chi là đám nữ tử ta đây”.

“Quá khen!”, Phượng Huyết Ca không tỏ thái độ, cười nói: “Kỳ thực, Đại Sở ngoài hai sư đồ chúng ta thì vẫn còn rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi, công chúa có thể suy nghĩ”.

“Khỏi cần”, Miêu nữ cười nói: “Hai vị thì chúng ta không dám trèo cao, nhwung nghe nói… Quốc sư, ngài còn có cả nữ đệ tử?”.

“Rắc” một tiếng, Hàn Quang siết gãy chiếc đũa trong tay.

Miêu nữ nhìn hai người, cười đắc ý.

Sư đồ bất lương im lặng nhìn nàng ta, trong lòng cả hai đều thoáng hiện bóng dáng của một cô nương bị người ta đánh gần chết, sau đó bị lôi vào trong động phòng…

Hai tuyệt thế cao thủ cho tới lúc này mới sực nhớ ra, trong nhà vẫn còn một cao thủ hạng trung, một khi đấu võ cầu thân, ắt sẽ bị kẻ khác bắt nạt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui