Diễm Đế Khuynh Nhan

Đông Việt hoàng cung, Huyền Thiên điện:

“Nếu như không bệnh, vì
sao đến giờ Nhược Hi còn chưa tỉnh? Có phải Thái y viện bây giờ tồn tại
cũng vô dụng, trẫm nên nhanh chóng phế bỏ?” Trên long sàng, Sở Mạc Trưng ôm Nhược Hi vẫn mê man bất tỉnh trong lòng, thanh âm yên lặng không
chút nào phập phồng. “Vẫn là quên đi, trực tiếp cho các ngươi đều biến
mất, thay đổi toàn bộ người.” Hắn khẽ vuốt hai má đã không còn huyết
sắc.

Ôm Nhược Hi, Sở Mạc Trưng khắc chế ngập trời sát ý. Lúc này lý trí lại nói cho hắn biết, hắn không thể ra tay, bởi hiện tại Nhược
Hi cần nhất chính là thời gian. Nhưng hắn không cam lòng, hắn nổi giận,
hắn điên cuồng khát máu. Sự lo lắng trong lòng đã khiến hai mắt phiếm
lên huyết hồng. Sở Mạc Trưng từng bước một đi tới đám ngự y quỳ đầy
trước mặt, giọng nói không mang theo chút tình cảm, tựa như từ minh vực
truyền đến, “Các ngươi, muốn chết sao?”

Lời của hắn thấp trầm
băng lãnh, mang theo hàn huyết, thậm chí còn ẩn chứa vô hạn sát ý. Chúng ngự y nhịn không được toát mồ hôi, càng quỳ sát trên mặt đất, chưa bao
giờ phải đối mặt với quân vương kinh khủng như thế. Hiển nhiên không
chút nghi ngờ, nếu như không có Khuynh Nhan công chúa, lúc này bọn họ đã không còn được yên ổn.

Tiểu nhân nhi trên giường vẫn như trước lặng yên nằm ngủ.

Sở Mạc Trưng trở lại long sàng, nhìn tiểu nhân nhi không có động tĩnh gì,
cắn chặt cánh môi, huyết tinh chi vị khiến lòng khát máu lần thứ hai lại dấy lên. Nếu không phải lo lắng sẽ lộ ra kẽ hở, hắn sao nỡ ép Nhược Hi
đến bước này?

Trương thục phi. Nếu ngươi đã dám làm, thì hẳn đã lường trước hậu quả.

Tĩnh tĩnh nhìn Nhược Hi đang hôn mê, hắn đối ảnh vệ trong một nơi bí mật gần đó phân phó: “Mệnh Oanh Nhiên Mục An Nhiên hồi cung!” Dứt lời, đi tới
bên cạnh bàn, uống một ngụm dược rồi cẩn thận đút vào miệng Nhược Hi.
Cảm giác cay đắng lưu lại làm hắn nắm chặt hai tay, khóe miệng nhướn lên một tia tàn nhẫn, ống tay áo nhẹ nhàng nâng lên, xoay người đem chén
thuốc buông xuống, cẩn thận đem Nhược Hi kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng
đắp chăn.

Trong điện, đàn hương như trước phảng phất, một trận
gió nhẹ từ ngoài cửa thổi qua, chén thuốc đặt trên bàn cũng đã biến mất, chỉ còn lại chút bột phấn than, theo chiều gió phiêu tán đầy đất.

Ngoài điện, Huân vương Sở Mạc Đường nhíu chặt hai hàng lông mày, đối Hồng Tụ
nói: “Đem Vô Mệnh dẫn đi, nghiêm thêm trông coi, không được kinh động
bất luận kẻ nào, nếu có kẻ ý đồ tiếp cận, giết không tha!”

Hồng ảnh chợt lóe, Hồng Tụ đã lĩnh mệnh mà đi.

Đêm khuya, Mục An Nhiên, Hoàng Triệt, Oanh Nhiên ba người đã chạy về cung,
tất cả đều không biết Huyền Thiên điện đã xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm sau, chúng đại thần hậu trên điện, chờ đế vương lên triều. Tuy nói
Khuynh Nhan công chúa ở cập kê chi yến bị bắt, ngày thứ ba liền được bệ
hạ cứu về, nhưng mắt thấy đến nay đã hơn mười ngày, vẫn còn hôn mê bất
tỉnh. Chúng thái y thì như dẫm phải lửa, nơm nớp lo sợ.

Cuối cùng, đế vương trẻ tuổi cũng đi tới ngự tọa, vẫn như cũ một bộ tiếu tựa phi tiếu.

“Các khanh hôm nay có gì muốn tấu?” Diễm đế như trước lấy tay chống đầu, thờ ơ hỏi.

Hữu Thừa Trương Hàng tiến lên trước một bước: “Bệ hạ, thần có việc muốn tấu.”

“Nga? Hữu Thừa đại nhân có chuyện gì?” Sở Mạc Trưng cố ý nghi vấn nhíu mày.

“Thần cho rằng, Khuynh Nhan công chúa mặc dù hôn mê bất tỉnh, nhưng lễ vẫn
không thể bỏ. Bệ hạ để công chúa ở Huyền Thiên điện an dưỡng, sợ rằng
khi chiêu tần phi thị tẩm, sẽ không tiện.” Trương Hàng khom người nói.

“Khuynh Nhan từ nhỏ đã ở Thương Hải điện để tiên hoàng giáo dưỡng, bây giờ ở
Huyền Thiên điện của trẫm cũng không sao. Hơn nữa trẫm ở đâu lâm hạnh
phi tần, hình như đã vượt ngoài quyền Hữu Thừa đại nhân.”

“Bệ hạ, công chúa nhập Huyền Thiên điện là không hợp lễ pháp, nếu có người truy cứu, sợ là…” Trương Hàng gây sự.

“Có người truy cứu? Trẫm thật muốn nhìn xem là ai có lá gan lớn như vậy,
dám truy cứu trách nhiệm trẫm. Bất quá nói đến truy cứu, Trương Hàng ──” Sở Mạc Trưng kéo dài thanh âm.

“Có thần.” Trương Hàng thấp thỏm trong lòng, không biết quân vương có ý gì.

“Ngũ hoàng đệ.” “Có, hoàng huynh.” Sở Mạc Đường tiếp nhận câu chuyện,
“Trương Hữu Thừa, ngày đó thị vệ Thiên Khải điện, là ai an bài?”

“Hồi điện hạ, là vi thần tự mình an bài.” Trương Hàng trong lòng không khỏi căng thẳng.

“Nếu là ngươi tự mình an bài, bản vương cũng muốn hỏi ngươi, vì sao ngày đó
thích khách có thể dễ dàng xông vào?” Lúc này đồng loạt quần thần mới
nhất nhất hiểu rõ, vì sao tôn tử luôn trốn lên triều như Huân vương hôm
nay lại xuất hiện.

Mấy vị đại nhân luôn cùng Trương Hàng giao
tình không tệ đang định tiến lên cầu tình, không ngờ lại nghe được Sở
Mạc Trưng mở miệng: “Nói đến việc này. Trương Hàng, trẫm phạt ngươi ở
nhà bế môn ba tháng, khấu phạt một năm bổng lộc. Trong lúc bế môn bất
luận văn thần võ tướng nào cũng không được qua lại. Ngươi có phục?”

“Hoàng huynh. Khuynh Nhan tới nay còn chưa qua cơn nguy hiểm. Trách phạt như
vậy, sợ là quá nhẹ!” Sở Mạc Đường kịch liệt phản đối.

“Huân
vương. Trương Hữu Thừa vẫn luôn trung thành tận tâm, ưu khuyết bù đắp. Ý trẫm đã quyết. Còn nữa, Trương Hữu Thừa còn là bản đế quốc trượng,
ngươi muốn trẫm trị tội cửu tộc sao?” Sở Mạc Trưng vẫn tiếu tựa phi tiếu như cũ.

“Thần ── không dám.” Sở Mạc Đường hành lễ.

“Đã như vậy, hôm nay bãi triều.” Sở Mạc Trưng đứng lên, đi xuống ngự tọa.

Trương Hàng trong lòng ám tống một hơi, lại thấy Huân vương như trước làm khó
chính mình, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Sở Mạc Đường, hôm nay ghi
thù, bổn tướng nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

“Tam ca,
Trương Hàng có tin hay không?” Sở Mạc Đường từ ngoài điện đi vào, thấy
Sở Mạc Trưng đầu không ngẩng, vẫn như cũ duy trì tư thế nhẹ nhàng chăm
sóc Nhược Hi: “Hắn không được phép không tin!”

Quân vương trẻ tuổi trong mắt bắn ra quang mang khát máu, khóe miệng nhướn lên vòng cung lãnh khốc.

Hi nhi, trò hay, đã bắt đầu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui