Diễm Đế Khuynh Nhan

“Ái chà, Trưng ~” Nhược Hi hài lòng sờ đông sờ tây, “Mặt đừng như vậy…
Đến, Hi nhi thương.” Tiểu nhân nhi một mình đùa bỡn, không chút nào để ý khuôn mặt đen kịt của nam nhân.

“Ai, Hi nhi muốn chơi, liền cho ngươi chơi.” Nam nhân nhìn tiểu nhân nhi chơi đùa hăng say, bỗng nhiên
lên tiếng, trong mắt tràn ngập tình yêu cùng ôn nhu.

Nhược Hi
sửng sốt, lập tức cười ra tiếng. “Đây là Trưng nói nga. Không được chơi
xấu.” Ngoài miệng nói, còn tay lại gạt sàng mạn, ở thời điểm nam nhân
còn chưa có kịp phản ứng đã đem chân nam nhân cột vào sàng trụ.

Mặt Sở Mạc Trưng nhất thời hắc càng thêm hắc, trừng Nhược Hi, lại luyến tiếc không dám nói nửa câu nặng lời.

Nhược Hi cũng không khách khí, ngồi trên bụng dưới Sở Mạc Trưng, cố ý dừng
một chút, “Trưng, Hi nhi hiện tại muốn tắm…” Nói xong, liền xuống
giường, cố ý kéo màn đầu giường.

Thân thể trắng nõn trần truồng
không có bất kỳ y phục che lấp, thừa dịp trên đó có một chút tinh mịn mồ hôi mà lộ ra dáng vẻ vô cùng dụ hoặc, khiến cho thanh âm thô suyễn
người trên giường trong nháy mắt thêm nặng nề. Tầm mắt rơi vào trên lưng tóc dài theo động tác tiểu nhân nhi mà tạo nên một mảnh ẩm ướt ám ảnh.
Dấu vết vừa động tình giữa hai chân đặc biệt rõ ràng, theo động tác đi
lại, mật nước chậm rãi trượt xuống…

Nam nhân hít một ngụm khí
lạnh, tính toán muốn cởi thoát tơ lụa trên cổ tay. Lại thấy Nhược Hi
nghe tiếng quay đầu lại cười: “Trưng, nếu như ngươi tháo ra, ta sẽ khóc
cho ngươi xem~ ” Một câu quyết đoán liền làm cho Sở Mạc Trưng ngoan
ngoãn đình chỉ giãy giụa. Mà thôi, nếu Hi nhi thích, hắn sẽ theo nàng,
chỉ cần nàng vĩnh viễn có thể cười xán lạn như vậy.

Bỗng nhiên,
tiểu nhân nhi phủ thêm cẩm bào bên cạnh, cười xấu xa lần thứ hai buông
sàng mạn. “Hi nhi…” Sở Mạc Trưng thấp giọng cảnh cáo. “Hì hì…” Nhược Hi
lại làm theo ý mình, “Người tới, đổi thùng tắm thấp hơn, còn có, chuyển
vào điện.”

Sau khi tất cả đã ổn thỏa, sàng mạn trước mắt bị lần
thứ hai lại bị liêu lên, “Hi nhi…” Sở Mạc Trưng vừa định nói chuyện, lấp tức bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người.

Nguyên bản mái
tóc dài xõa xuống nay đã được vén lên, chỉ để lại vài sợi tóc nghịch
ngợm rơi lả tả ở bên gáy nhỏ mềm mại. Tiểu nhân nhi xốc lên sàng mạn,
trực tiếp đi tới bồn tắm bên cạnh, nhẹ nhàng thử hạ thủy. “Trưng, vừa
lúc nha…” Tiểu nhân nhi vui vẻ cười híp mắt, nhẹ nhấc chân bước vào bồn
tắm.

Cũng không biết là cố ý định hay là vô ý, mà sau tiểu nhân
nhi tiến vào bồn tắm, lại cố ý cúi người, nhếch lên cặp mông đầy ắp đối
chính mình. Viền mông xinh xắn chạy thẳng xuống rừng rậm phía dưới. Mà
trong rừng rậm, có một tia tinh lượng mật dịch theo kẽ hở hồng nhạt chảy ra…

Sở Mạc Trưng “Rầm” một tiếng, nuốt từng ngụm nước bọt, cả
người bị trói quá chặt, ngực không ngừng trên dưới phập phồng. Thiếu nữ
đẹp lúc này xoay người lại, lộ ra ngọc thể oánh trắng, kiều vú no đủ,
trên đỉnh còn có tiên diễm hồng môi, sóng nước dập dờn câu dẫn nam nhân
đi hái.

Tiểu nhân nhi vui vẻ nghịch nước, thường cố ý nhẹ nhàng
xoa bóp vú của mình. “Tiểu yêu tinh, ngươi là cố ý.” Thanh âm Sở Mạc
Trưng khàn khàn.

“Hứ! Ai bảo Trưng gạt ta như vậy.” Nhược Hi đắc ý đứng lên, cầm lấy miên khăn bên cạnh chà lau bọt nước trên người. Sở
Mạc Trưng nhìn từng bọt nước chậm rãi từ cái cổ trắng nõn mơ ước đã lâu
chảy xuống bộ ngực đứng thẳng, qua cái bụng dưới bằng phẳng, cuối cùng
biến mất ở trong rừng rậm màu đen. Trong ánh mắt hắn, vòng xoáy màu đen
càng thêm thâm trầm.

Nhược Hi lõa thân, chậm rãi bước đi thong
thả đến bên giường, hiếu kỳ vươn một ngón tay nhẹ nhàng đẩy dục vọng sớm đã nhất trụ kình thiên của Sở Mạc Trưng. “Trưng, nó thật ngạnh nha ~”
Giống như là phát hiện ra tân đại lục, Nhược Hi hài lòng cười duyên.
“Nếu như không ngạnh ngươi liền muốn khóc.” Sở Mạc Trưng thì thào nói
nhỏ, nói xong, cũng ngây ngẩn cả người, vừa hắn nói cái gì a?!

“Ách, sao đều khóc đâu?” Ngón tay Nhược Hi nhẹ nhàng lau đi trơn dịch thấm ra từ đỉnh côn th*t, “Không khóc không khóc, tiểu đệ đệ Trưng không khóc
nga ~ Hi nhi tỷ tỷ thương ngươi…” Nói xong, ở lúc Sở Mạc Trưng trừng lớn con mắt, cúi người, lần thứ hai há mồm ngậm.

“Ân…” Hai tay Sở
Mạc Trưng không khỏi nắm thật chặt quyền, đầu hướng ra sau, “Nga… Hi
nhi… Nhúc nhích…” Nhược Hi lại vào lúc này ngẩng đầu lên. “Tiểu đệ đệ
Trưng, ngươi sao có thể không lịch sự! Tỷ tỷ đâu cho phép biến thành
lớn? Tỷ tỷ muốn trừng phạt ngươi…”

Nghe vậy, Sở Mạc Trưng có một loại xúc động muốn bất tỉnh. Vì sao, Hi nhi sau khi tỉnh lại liền biến
thành như vậy? Đa dạng nhiều như vậy, lại còn dâm đãng… vô cùng mê
người…

Nhược Hi quyến rũ hướng về phía trước liếc mắt, cúi đầu,
nhìn côn th*t dính đầy nước bọt của chính mình. Lửa nóng gắng gượng nóng hổi, gân xanh ở mặt ngoài nổi lên chằng chịt, kích động run nhẹ, ở trên đỉnh nho nhỏ còn chậm rãi thấm ra một lượng bọt trắng. “Trưng, ngươi
xem, tiểu đệ đệ Trưng vừa khóc ~” Tiểu nhân nhi đùa dai, nắm chặt vật
cứng, tả lung, hữu lắc, hành hạ Sở Mạc Trưng liên tục hít khí lạnh.

Nhược Hi nhìn tử hồng nóng thiết trong tay mà cảm giác miệng lưỡi có chút
khô, đầu lưỡi phấn hồng liền vươn ra ngoài, liếm liếm môi, nhìn Sở Mạc
Trưng một trận kích động hưng phấn.

“Hi nhi, nhanh lên một chút…” Sở Mạc Trưng khó chịu giục.

Nhược Hi nhìn hắn một cái, thăm dò nhẹ nhàng liếm liếm lên đầu cực đại, chỉ
thấy Sở Mạc Trưng thống khổ hít một hơi lãnh khí, mị lên mắt.

“Ta… nghịch đau ngươi?”

“Hi nhi, mau liếm!” Sở Mạc Trưng hưng phấn mà gầm nhẹ, “Nhanh lên một chút, ngoan. Đem nó vào trong miệng.”

“Thế nhưng, Trưng, ngươi thoạt nhìn rất thống khổ…” Tiểu nhân nhi như trước
sợ hãi ngẩng đầu, trong tay đỡ vật cứng rắn thật lớn.

“Nga… Hi nhi…” Nam nhân thô rống một tiếng, “Nhanh lên một chút liếm nó.”

“Trưng…” Tiểu nhân nhi xấu hổ đỏ mặt, “Ta, ta giúp ngươi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui