Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng


Vân Hy vừa đến chính đường, Điền Tứ vội chạy tới: “A, A Đinh, ngài muốn đi Dương Châu? Ta —— ta đi với ngài.”
Vân Hy nói: “Ta đi Dương Châu có việc gấp, không biết khi nào mới trở về.

Nhiều ngày nay, Vọng An bận tối mày tối mặt ở Hình Bộ, ngươi ở lại Kim Lăng để chăm sóc cho hắn.”
Điền Tứ lắc đầu: “Không, không được.

A Cửu không ở đây, không có ai, không có ai bảo vệ cho ngài.”
Lúc trước không biết vì sao, A Cửu đột nhiên tới xin Vân Hy cho nghỉ, hiện giờ đã bảy tám ngày trôi qua, chẳng thấy bóng dáng nàng đâu cả.
Lần này Vân Hy đi Dương Châu là vì điều tra chuyện quan trọng của triều đình, bên cạnh không có thân tín, quả thật bất tiện.
Về phần Điền Tứ, năm ngoái hắn theo Vân Hy đến Lĩnh Nam, cùng nhau lập công, sau khi trở về, nhờ hào quang của Vân Hy, được phong làm giáo úy.
Nhưng chức vị giáo úy của hắn không giống như giáo úy bình thường, coi như không có chức mà được nhận bổng lộc, không có thuộc hạ cũng không dẫn binh, chỉ cần làm việc bên cạnh Vân Hy là được.
Điền Tứ thấy Vân Hy do dự, lại nói: “Đây cũng là, ý của Vọng An.”
Vân Hy ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Vậy được, ngươi đi theo ta.”
Nàng nhìn Trình Diệp đứng bên cạnh: “Tiểu quận vương có chuyện gì quan trọng à?”
“Thật ra không có.” Trình Diệp nói, hắn cười, “Mấy ngày trước, nhà kho của Binh Bộ bị trộm, bệ hạ dặn ta phải nhìn chằm chằm việc này.

Sáng nay ta đến doanh trại Tây Sơn, tình cờ gặp Điền giáo úy, thấy hắn vội vã tới hầu phủ, ngựa của ta mau nên đưa hắn tới đây, nhân tiện hỏi thăm Vân tướng quân chuyện bắt trộm.”
Vân Hy áy náy: “Thật không khéo, hiện tại ta vội vàng chạy đến Dương Châu, không kịp nói rõ cho tiểu quận vương biết.

Lý chủ sự của Binh Bộ treo cổ tự tử có liên quan đến vụ trộm bản đồ phòng thủ hay không còn cần điều tra cẩn thận.

Khi nào ta từ Dương Châu trở về, nhất định tự mình đến Nam An vương phủ, báo cho tiểu quận vương những manh mối có được.”
Trình Diệp nói: “Không cần, sáng nay ta đã xin triều đình cho nghỉ, cùng đi Dương Châu với Vân tướng quân.”
Vân Hy sửng sốt: “Tiểu quận vương cũng đi Dương Châu? Vậy cấm quân phòng vệ có bị điều phối không?”
Trình Diệp cười nói: “Còn có Quy Đức tướng quân và Vệ đại nhân quản lý cấm quân, ta đi vài ngày không thành vấn đề.”
Một năm trước Hoàng Thành Ty bị hoả hoạn, có tin đồn rằng Chiêu Nguyên Đế mất tín nhiệm với Vệ Giới.

Ba tháng sau đó, quả nhiên, Chiêu Nguyên Đế chỉnh đốn cấm quân lần nữa, đưa Điện Tiền Ty của Tuyên Trĩ và Hoàng Thành Ty của Vệ Giới nhập vào kinh phòng của Xu Mật Viện.

Để Trình Diệp vốn đang làm ở kinh phòng một mình mang theo một nhóm binh mã nhập vào cấm quân, gọi là Dực Vệ Ty.
Kể từ đó, Điện Tiền Ty, Hoàng Thành Ty, Dực Vệ Ty áp chế lẫn nhau, tuy thuộc về kinh phòng của Xu Mật Viện, nhưng không thuộc thẩm quyền của Xu Mật Viện.
Mặc dù Trình Diệp vẫn giữ chức vị Ninh Viễn tướng quân ngũ phẩm, nhưng hiện giờ là thân tín của Chiêu Nguyên Đế.

Hơn nữa, sau khi Trình Sưởng mất tích, thế hệ trẻ này tạm thời không có thân vương, Trình Diệp là thế tử của Nam An quận vương phủ, có thể nói là cao quý nhất đương triều.
Vân Hy gật đầu: “Được, nếu tiểu quận vương đã thu xếp thỏa đáng hết thảy, chúng ta cùng đi Dương Châu.”
Nàng chắp tay: “Xin tiểu quận vương chờ một chút, ta lấy hành lý xong sẽ tới ngay.”
Vân Hy rất ít hành lý, chỉ hai bộ quần áo để thay đổi, nàng bước nhanh về phòng, thu dọn hành lý, sau đó lấy một ống trúc có đựng tranh từ đáy tủ, cẩn thận đeo trên lưng, sau đó ra chính đường chào Điền Tứ và Trình Diệp, ba người cùng lên đường.
Kim Lăng cách Dương Châu chỉ trăm dặm, ba người phóng ngựa chạy, trên đường ăn vội cháo và bánh để dằn bụng, ba canh giờ là đến nơi.
Phòng Quảng Tây của Vân Hy chỉ lo bắt trộm, việc điều tra chủ yếu là do Hình Bộ thực hiện.
Cũng trùng hợp, sau kỳ thi mùa xuân năm ngoái, Điền Trạch được ghi tên trên bảng vàng, đậu Bảng nhãn.

Hắn vốn được nhận vào hàn lâm cùng với các tiến sĩ cùng khoa, theo quy củ còn phải đến các địa phương để thử vài năm mới có thể lên chức.

Tuy nhiên hắn có tư chất xuất sắc, được Hình Bộ thượng thư coi trọng.

Vì thế Hình Bộ thượng thư cầu xin Chiêu Nguyên Đế, đưa Điền Trạch tới Hình Bộ, cho chức vị thôi quan lục phẩm.
Trước đây nhà kho của Binh Bộ bị trộm, trong số những người ở Hình Bộ chịu trách nhiệm điều tra vụ án có Điền Trạch.

Đêm qua tin tức Lý chủ sự treo cổ tự tử truyền tới Kim Lăng, Điền Trạch phái một thuộc hạ, là Thôi lại mục, tới Dương Châu suốt đêm để điều tra vụ án.

Bây giờ Vân Hy tới Dương Châu, cũng là Thôi lại mục tới đón.
“Minh Uy tướng quân, Ninh Viễn tướng quân, Điền giáo úy.” Thôi lại mục thấy Vân Hy ở cửa thành, dẫn người tới hành lễ.
Vân Hy gật đầu.
Nàng xuống ngựa, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Sao không thấy Lưu phủ doãn của Dương Châu phủ?”
Trong mắt Thôi lại mục hiện lên một tia phức tạp: “Lưu phủ doãn lát nữa sẽ đến.”
Nhưng tiểu lại phía sau Thôi lại mục không chịu nổi, phàn nàn với Vân Hy: “Lưu phủ doãn? Lưu phủ doãn khóc trong phủ nha cả buổi trưa, khóc nhiều quá nên không đi nổi, phải nhờ người ta xen vào.”
Vân Hy nghe vậy, sửng sốt, nhưng không ngạc nhiên.
Đêm qua tin tức Lý chủ sự thắt cổ tự tử truyền đến Kim Lăng, sau khi các bộ nha cử Vân Hy tới Dương Châu, một số đại quan trong nha môn khác kể vài lời đàm tiếu về Lưu phủ doãn để lấy lòng nàng.
Nói rằng người họ Lưu tên Cần này, tuy cũng có năng lực, nhưng thích khóc lóc.

Mỗi khi gặp chuyện, bất kể lớn nhỏ hay tốt xấu, khóc trước rồi nói sau, cảm thấy chỉ cần khóc là có thể đạt được sự thương hại của người khác, nếu người khác thương hại ông ta, ông ta có thể bớt gánh trách nhiệm.
Vân Hy nghe cái tên Lưu Cần thì cảm thấy quen thuộc, nhất thời không nhớ là ai, lúc này nhìn thấy hai nha sai từ xa đang đỡ một vị đại nhân gầy gò có đôi mắt lồi mới nhận ra.
Đây chẳng phải là vị Lưu phủ doãn lúc trước nàng đến làng chài Đông Hải tìm Tam công tử, sau đó cùng nàng hộ tống Tam công tử về kinh hay sao.
Hóa ra đã hơn một năm không gặp, vị phủ doãn đại nhân này được dời đến Dương Châu.
Tuy Vân Hy không nhớ Lưu phủ doãn, nhưng Lưu phủ doãn luôn nhớ rõ Vân Hy.
Sở dĩ ông có thể rời khỏi Đông Hải, dời đến một nơi giàu có và đông đúc như Dương Châu để nhậm chức, là nhờ lúc trước cùng Vân Hy hộ tống Trình Sưởng về kinh, không cường điệu khi nói rằng nhờ dựa hơi của Vân Hy.
Con người ông ta có chút luồn cúi, triều đình có bất cứ gió thổi cỏ lay gì thì ông đều biết.

Hơn một năm mà Vân Hy từ giáo úy thất phẩm được thăng lên làm Minh Uy tướng quân tứ phẩm, đương nhiên tin này không thoát khỏi tai ông.
Lưu phủ doãn được nha sai đỡ đến gần, cúi chào Vân Hy: “Hạ quan gặp qua Vân tướng quân.”
Vân Hy gật đầu: “Lưu đại nhân, đã lâu không gặp.”
Lưu phủ doãn thở dài: “Vâng, hạ quan nhớ lần trước hạ quan cùng làm việc với tướng quân, là hộ tống Tam công tử điện hạ về kinh.

Tướng quân tìm được Tam công tử điện hạ ở chỗ của tại hạ quản lý, nay đã hơn một năm, không ngờ điện hạ lại…… Ôi chao……”
Ông đang nói, giọng điệu lập tức nghẹn ngào, tựa như không thể nói tiếp được, lấy một chiếc khăn trong tay áo, giũ ra, bắt đầu lau nước mắt, “Không biết điện hạ đang ở nơi nào……”
Vân Hy nghe ông nhắc tới Trình Sưởng, trong lòng nhất thời buồn bã, nhưng ông rơi lệ thì thật sự quá đạo đức giả.
Vân Hy biết lần này Lưu phủ doãn khóc không phải vì Trình Sưởng.

Ông ta biết nàng và Trình Sưởng thân thiết, muốn mượn danh nghĩa của Tam công tử để kéo mối quan hệ gần hơn, sau này mới dễ làm việc.
Nàng nói: “Chuyện ngoài lề nói sau, Lưu đại nhân nói chi tiết chuyện Lý chủ sự treo cổ tự tử đêm qua đi.”
Lưu phủ doãn cầm khăn lau nước mắt, thể hiện tư thế “Mời” với nhóm của Vân Hy, vừa dẫn bọn họ vào phủ nha vừa nói: “Tướng quân nói đúng.

Lúc chạng vạng hôm qua, Lý chủ sự không còn nữa, chết trong phòng chứa củi ở hậu viện nhà ông ta, hiện giờ chỉ điều tra ra ông ta không phải treo cổ tự tử mà bị người ta siết cổ chết.”
Vân Hy hỏi: “Kiểm tra vết thắt trên cổ rồi hay sao?”
“Vâng.” Lưu phủ doãn gật đầu, “Nếu là treo cổ tự tử, vết thắt cổ chỉ nên ở phía trước cổ, nhưng cổ của Lý chủ sự có một vòng tím, hẳn là bị người ta siết chết.”
Trình Diệp hỏi: “Xác định là siết chết? Có khi nào bị hạ độc hay không?”
Lưu phủ doãn lắc đầu: “Không giống, sắc mặt của Lý chủ sự tím tái, nhãn cầu lồi ra, lưỡi thè ra, thoạt nhìn giống như người treo cổ, nhưng để đề phòng, hạ quan đã mời pháp y đến khám nghiệm tử thi.”
“Nói cách khác, hiện tại ngoài việc biết Lý chủ sự bị người khác hại, chưa điều tra được gì khác?” Trình Diệp hỏi.
Lưu phủ doãn nghe vậy, khóe miệng co giật, xúc động nói: “Dù sao cũng là thi thể của đại quan trong triều, mời pháp y tới khám nghiệm trước, trấn an gia quyến một chút.

Chắc tiểu quận vương không biết, từ tối hôm qua hạ quan đã canh giữ trong phủ nha, cả đêm không ngủ, điều tra kỹ càng, mới tra được nhiều như hiện giờ, hạ quan……” Ông vừa nói vừa lấy khăn trong tay áo ra.
Trình Diệp vội nói: “Lưu đại nhân chớ hiểu lầm, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có ý trách móc.”
Lưu phủ doãn gật đầu, nhét khăn vào tay áo, nói tiếp: “Lý chủ sự có để lại một huyết thư, ngoại trừ nói rằng bản đồ phòng ngự của Binh Bộ bị trộm có gì đó bị che giấu, không có chi tiết nào cả, nhưng thật ra có một người hơi đáng ngờ.”
“Ai?”
“Người này họ Phùng, gọi là Phùng Truân.

Lúc trẻ là người giao đồ ăn, trong năm nay, không hiểu sao người này đột nhiên phát tài, làm cái gì thành công cái nấy, bây giờ đã mở một cửa hàng bán tơ lụa.

Nhưng con người ông ta thành thật, lúc còn giao đồ ăn cho các phủ, có giao tình không tệ với quản gia và lão gia của các phủ, cũng quen với Lý chủ sự.

Hôm qua ông ta nghe nói Lý chủ sự về hưu và trở lại Dương Châu, còn đến Lý phủ thăm.

Lúc ấy Lý chủ sự chưa có gì, kết quả ông ta rời đi chưa được bao lâu, Lý chủ sự đã treo cổ tự tử.”
“Phùng Truân có khả năng là hung thủ hay không?”
“Không giống.” Lưu phủ doãn lắc đầu, “Ông ta không có động cơ phạm tội, hơn nữa hôm qua lúc ông rời khỏi Lý phủ, Lý chủ sự đang ở trong chính phòng, sau đó đến phòng chứa củi mới bị giết.”
Trong lúc mọi người nói chuyện đã đi tới bên ngoài phủ nha, Lưu phủ doãn nói: “Tuy rằng chức trách của Vân tướng quân là bắt cướp, không cần điều tra nguyên nhân cái chết của Lý chủ sự, nhưng cái chết của Lý chủ sự liên quan đến vụ trộm bản đồ phòng thủ của Binh Bộ, hạ quan đã sai người đi truyền Phùng Truân, ông ta hiện đang chờ ở công đường, Vân tướng quân có gì nghi ngờ thì hỏi ông ta, có lẽ sẽ tìm ra chút manh mối về đám cướp.”
Vân Hy gật đầu: “Làm phiền phủ doãn.” Nàng đi vào công đường, ngồi ở phía trên, hỏi một người mặt chữ điền, mũi rộng, dáng người phúc hậu đang đứng giữa công đường: “Ngươi là Phùng Truân?”
Phùng Truân gật đầu, ông không biết chức quan của Vân Hy, chỉ hành lễ chào: “Bái kiến thanh thiên lão gia.”
Vân Hy hỏi: “Vì sao hôm qua ngươi đến phủ của Lý chủ sự?”
Phùng Truân nói: “Là thế này, lúc trước thảo dân giao đồ ăn cho các phủ, cuộc sống rất khó khăn, nhờ Lý chủ sự giới thiệu cho tiểu nhân vài mối, cuộc sống của tiểu nhân mới khá hơn.

Sau đó Lý chủ sự đến Kim Lăng làm đại quan, tiểu nhân luôn nhớ ơn ông.

Năm nay tiểu nhân phát tài, mở một cửa hàng bán tơ lụa, nghe nói Lý chủ sự về hưu trở lại Dương Châu, nên chọn hai bó tơ lụa tốt nhất đưa tới Lý phủ, đó là lý do gặp được Lý chủ sự.”
Bộ dạng ông thành thật, nói chuyện cũng thật lòng khiến người nghe thuyết phục.
Từ lời nói của ông có thể nhìn ra, hoàn cảnh hiện giờ của ông chắc là rất khá giả, nhưng ông chỉ mặc trang phục bằng lụa thường, không hề phô trương.
Vân Hy lại hỏi: “Ngươi làm thế nào phát tài?”
Phùng Truân nghe vậy, hơi khó xử, một lúc sau mới nói: “Đã thờ Bồ Tát.”
Vân Hy sửng sốt: “Thờ Bồ Tát?”
“Thảo dân không dám lừa gạt đại nhân, thật sự đã thờ Bồ Tát, không biết như thế nào, làm thành cái gì.” Phùng Truân nói, bổ sung thêm một câu, “Tiểu nhân tin phật.”
Vân Hy gật đầu, sau đó hỏi thăm những gì ông mắt thấy tai nghe ở Lý phủ ngày đó.
Như lời của Lưu phủ doãn, nàng không phụ trách điều tra vụ án, chỉ lo bắt cướp, thấy không hỏi được gì nơi Phùng Truân nên để ông về nhà.
Trời đã chạng vạng, mây ráng màu cả vạn trượng, sau khi Phùng Truân rời khỏi phủ nha, bước càng lúc càng mau, vòng qua một con hẻm, gần như bắt đầu chạy.

May mà phủ đệ của ông không xa, nhanh chóng tới cửa phủ, giơ tay đập cửa.
Người mở cửa là con trai út của Phùng Truân, tên là Phùng Quả.

Thấy bộ dạng hoảng sợ của cha nên hỏi: “Cha, người đã nói thật với đại nhân đến từ kinh thành à?”
“Không có.” Phùng Truân lắc đầu, “Ta nào dám, chuyện lớn như vậy, lỡ như chúng ta gặp nạn thì sao?”
Phùng Quả gật đầu đồng ý, lại đề nghị, “Cha, tại sao chúng ta không đến xin Bồ Tát gợi ý?”
Phùng Truân nghe vậy, vội hỏi: “Hôm nay Bồ Tát đã mở mắt chưa?”
“Sáng nay đã mở mắt.” Phùng Quả nói, “Đây là ngày thứ ba Bồ Tát mở mắt, chắc sắp tỉnh.”
Phùng Truân gật đầu: “Ừm, ta đi xem một chút.”
Năm ngoái, Phùng Truân đi giao đồ ăn cho phủ của một quý nhân ở ngoại ô Dương Châu, trên đường gặp giông bão, cả một chiếc xe đẩy chở rau ngải bị ướt sũng, ông còn bị ngã và bị thương.

Lúc ông đang lo lắng, chợt phát hiện một người hôn mê ở bên đường, gương mặt như thần tiên, cho dù gọi thế nào cũng không tỉnh.
Phùng Truân vốn không muốn quan tâm, đi một mình, được một lúc thì không chịu nổi lương tâm cắn rứt, ông quay lại, nâng người này lên xe đẩy, mang theo hắn đến phủ ở ngoại ô xin lỗi.
Cũng từ đó, Phùng Truân bắt đầu đổi đời.
Xe rau ngải của ông bị mưa làm hỏng, vốn nên bồi thường bạc.

Nào biết tới phủ của quý nhân, người hầu trong phủ nói rằng lão gia nhà hắn bị nổi mẩn ngứa khắp người sau khi ăn rau ngải, may mắn Phùng Truân đã đưa chậm, lão gia nhà hắn mới bảo vệ được tính mạng, không những không bắt Phùng Truân bồi thường, còn cho ông mười lượng tiền thưởng.
Phùng Truân cầm mười lượng tiền thưởng, không hiểu sao trong đầu lóe lên tia sáng, bắt đầu kinh doanh.
Mới đầu là buôn bán rau, sau đó bán rượu, cuối cùng mở cửa hàng bán tơ lụa, tóm lại làm cái gì cũng kiếm được nhiều tiền.
Tuy rằng Phùng Truân làm người chính trực, buôn bán chú ý đến sự trung thực, nhưng ông linh cảm rằng sở dĩ có thể phát tài, là có liên quan đến người mà ông nhặt được bên đường.
Người này có gương mặt như thần tiên, nếu không phải là Bồ Tát thì giải thích thế nào?
Sau khi Phùng Truân phát tài, mua phủ đệ cho mình, chuyện đầu tiên là mời Bồ Tát vào ngủ trong phòng chính ở hậu viện, ngày ngày thắp nhang lạy Bồ Tát, mỗi tuần còn chọn một ngày tắm rửa thay quần áo, dẫn cả nhà già trẻ quỳ trước mặt Bồ Tát tụng kinh bốn canh giờ.
Đương nhiên Bồ Tát cũng không bạc đãi ông, từ ngày Phùng Truân mở cửa hàng tơ lụa, buôn bán ngày càng phất lên, bây giờ nguồn cung đang thiếu hụt, đã đến lúc mở một chi nhánh ở thành tây.
Phùng Truân đi đến chính viện, nhìn vào ao nước chỉnh lại quần áo, xác định bề ngoài sạch sẽ mới bước tới, đẩy cửa của chính phòng ra.
Vừa bước qua ngạch cửa, ông đã giật mình —— không biết Bồ Tát vốn nên nằm trên giường đã tỉnh khi nào, đã ngồi dậy.
Trời đã chạng vạng, trong phòng chỉ có ngọn nến yếu ớt, ánh mắt Bồ Tát hơi mờ mịt, mặt mày giống như được nhuốm mực, mặc đồ trắng ngồi đó, cả người thanh cao và rực rỡ như có ánh trăng phủ lên.
Phùng Truân vội vàng tiến lên, đỡ hờ người trước mặt và hỏi: “Bồ Tát đại nhân, ngài đã tỉnh rồi ạ?”
Trình Sưởng đã có ý thức một ngày trước, mở mắt vài lần, nhưng toàn thân không có chút sức lực.

Hôm nay rốt cuộc ngồi dậy, nhất thời chưa hồi phục tinh thần, thấy căn phòng xa lạ, người xa lạ, không khỏi hỏi: “Đây là…… đâu?”
“Nơi này là nhà của kẻ hèn.” Phùng Truân nói.
Thấy Trình Sưởng vẫn ngơ ngác, ông nghĩ đến gì đó, lui ra sau một bước, chắp tay áo, cung kính hành lễ: “Bẩm Bồ Tát đại nhân, kẻ hèn họ Phùng, tên Truân, người Dương Châu.

Hiện đang là triều Đại Tuy năm Chiêu Nguyên thứ mười ở trần gian, nơi này là Phùng trạch trong ngõ Đan Cao ở Dương Châu phủ.”
Trình Sưởng gật đầu.
Như vậy, hắn đã trở lại Đại Tuy.
Phùng Truân thấy Trình Sưởng trầm mặc, tha thiết nhìn hắn, khẩn cầu: “Cầu xin Bồ Tát đại nhân khai sáng cho tiểu nhân.”
Trình Sưởng giật mình: “Khai sáng cái gì?”
Vừa dứt lời, hắn chợt nhận ra có gì đó không ổn, liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy trước giường có bàn thờ, trên đó không những có trái cây tươi, còn thắp nhang.
Cái này……
Có phải hiểu lầm điều gì hay không?
Trình Sưởng hỏi: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Bồ Tát đại nhân.” Phùng Truân cung kính trả lời, “Bồ Tát đại nhân, ngài không cần gạt tiểu nhân, tiểu nhân đã biết ngài là Bồ Tát trên trời.”
Trình Sưởng: “……”
Trình Sưởng: “Ta không phải.”
Phùng Truân: “Ngài phải mà.”
Trình Sưởng: “Ta thật sự không phải.”
Phùng Truân: “Ngài thật sự phải.”
Trình Sưởng: “Ta……”
Hắn nhìn Phùng Truân, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Lúc này, Phùng Truân đột nhiên hiểu ra: “Ồ, tiểu nhân biết rồi, ngài không phải là Bồ Tát.”
Trình Sưởng “Ừm”, vén chăn, chuẩn bị xuống đất.
“Nếu các hạ không phải là Bồ Tát,” Phùng Truân rào đón trước, hỏi một cách thận trọng và cung kính: “Xin hỏi các hạ là vị thần nào?”
Trình Sưởng: “……”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui