Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng


Từ chùa Minh Ẩn đến Kim Lăng mất hơn nửa ngày.

Hôm trước Linh đài lang của Khâm Thiên Giám đã tính thời gian, nói rằng việc Ngũ điện hạ nhận tổ quy tông là đại sự lợi quốc lợi dân, nghi lễ nên được cử hành vào ban ngày, tức là vào giờ thìn buổi sáng, vì vậy ngự liễn khởi hành từ Tuy Cung trong đêm.
Những người đi cùng không nhiều, ngoài các tông thất, còn có vài vị đại quan của Lễ Bộ, Công Bộ, và Trung Thư.
Dù sao thân thế của Điền Trạch là bí mật không thể tiết lộ ra ngoài, trong gia phả chỉ nói rằng mẹ ruột của hắn là một cung phi bình thường, vì hắn sinh ra yếu ớt nên sống nhờ ở Phật đường, cho đến hai năm sau khi cập quan, hết kiếp nạn mới trở về cung.
Ngay cả cấm quân vệ hộ tống trên đường, Chiêu Nguyên Đế định mang theo Dực Vệ ty dưới sự quản lý của Trình Diệp, Hoàng Thành Ty và Điện Tiền Ty đều ở lại trong cung.
Do phải khởi hành vào giờ sửu, Trình Sưởng trở lại vương phủ lúc chạng vạng, nghỉ ngơi chưa được một canh giờ đã thức dậy.
Vết thương trên tay phải của hắn chưa lành, đại phu băng bó lại vết thương cho hắn và dặn dò: “Vết thương trên tay của điện hạ đụng vào da thịt, chỉ cần cẩn thận nửa tháng là có thể khỏi hẳn, nhưng thuộc hạ thật sự nhìn không ra manh mối của bệnh đau đầu, e rằng phải mời thái y trong cung đến khám mới được.”
Bệnh đau đầu của Trình Sưởng xảy ra một lần hơn một năm trước, lần này là lần thứ hai.
Triệu chứng giống y chang lần trước, mạch đập rất tốt, nhưng sắc mặt lại giống bệnh mãn tính.
Lần trước hắn ngất xỉu trong cung một lần, nửa ngày cũng chưa tỉnh lại.
Nhưng Trình Sưởng nghe đại phu nói xong thì đáp: “Không sao, ta hiểu.”
Vì hôm nay có buổi lễ cúng tế, Trình Sưởng phải mặc trang phục để làm lễ.

Áo lông cừu dài tay với họa tiết mây cuộn màu xanh đen vốn cực kỳ cao quý trên người hắn, trên đường viền của vạt áo có họa tiết biểu tượng của ngọn lửa càng tạo thêm điểm nhấn đáng kinh ngạc.
Tôn Hải Bình lo lắng cho bệnh tình của Trình Sưởng, chỉnh sửa quần áo cho hắn, đề nghị: “Tiểu vương gia, hôm nay để tiểu nhân và Đại Hổ đi cùng ngài đến chùa Minh Ẩn nhé.”
Trình Sưởng nói: “Không cần, các ngươi ở lại vương phủ đi.”
Trời đã tối, Trình Sưởng rời Phù Phong Trai, cho người hầu lui xuống, chỉ chừa một mình Túc Đài đi theo, sau đó hỏi: “Thế nào?”
“Bẩm điện hạ, đã chuẩn bị thư sẵn sàng.” Túc Đài nói, “Tổng cộng có mười bảy lá thư, ngoại trừ vài vị đại nhân và tông thân hay qua lại với vương phủ, còn có Chương Lưu quận vương, Uy Thường tướng quân, và Phụ Quốc tướng quân gần đây có liên quan đến một vụ án với tam ty, thuộc hạ dùng con dấu riêng của điện hạ trên ‘thư’ qua lại giữa Phụ Quốc tướng quân và điện hạ.”
Trình Sưởng nghe Túc Đài nhắc tới Phụ Quốc tướng quân nên hỏi: “Là Trình Minh Thăng được bệ hạ triệu hồi từ Lĩnh Nam 5 năm trước, giáng chức từ Trấn Quốc tướng quân xuống thành Phụ Quốc tướng quân phải không?”
Túc Đài nói: “Vâng.”
Nhắc đến Trình Minh Thăng này, tổ tiên từng có tước vị thân vương, nhưng cả nhà bọn họ ngang ngược ương ngạnh từ trong xương cốt, truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác, không được đế vương chào đón, liên tiếp bị giáng chức, hiện giờ chỉ là Phụ Quốc tướng quân.
Chiêu Nguyên Đế có lẽ muốn cân bằng tình hình trong triều, hoặc nghĩ tới Trình Minh Thăng là tông thất, không muốn ông quá khó xử, sau khi phong ông làm Phụ Quốc tướng quân, cho ông chỉ huy vài ngàn binh mã.
“Trình Minh Thăng ỷ có vài ngàn binh mã, cảm thấy mình vượt trội các vương hầu không có thực quyền.

Lần trước cháu trai bà con xa của ông ta làm người khác bị thương ở trên phố, Kinh Triệu phủ mới giữ người, ông ta đã làm ầm ĩ đến tam ty.” Túc Đài nói, “Vụ án này không nhỏ cũng không lớn, điện hạ bận rộn chính sự, Kế đại nhân của Đại Lý Tự không dám đem việc này tới quấy rầy điện hạ nên trấn áp nó.

Nhưng thuộc hạ cho rằng, ngay thời điểm hiện tại, bất cứ chuyện gì xảy ra đều không thể thiếu cảnh giác, huống chi Trình Minh Thăng là tông thất, cho nên dựa theo sự dặn dò của điện hạ, bịa đặt một phần ‘thư lui tới’ giữa điện hạ và ông ta, giao cho người đáng tin cậy.”
Trình Sưởng là thế tử của thân vương, không thể bị giết trừ phi đó là một tội nghiêm trọng.
Chiêu Nguyên Đế muốn diệt trừ Trình Sưởng, ngoài việc ám sát, biện pháp tốt nhất là cho hắn tội danh “mưu nghịch”.
Mưu nghịch là “âm mưu”, làm sao một người có thể thực hiện được? Cho nên trước khi “mưu nghịch”, thường có “kéo bè kết đảng”.
Trình Sưởng đoán rằng Chiêu Nguyên Đế sẽ làm như vậy, cho nên hắn quyết định đánh đòn phủ đầu, tức là trước khi Chiêu Nguyên Đế chụp tội cho hắn, vu oan cho mình trước, hắn làm giả thư qua lại giữa mình và nhiều người.
Cũng giống như chơi bài lá, bài của nhau đã được bày sẵn mặt sáng, thứ tự đánh bài, và cách chơi bài mới là câu hỏi lớn.
Túc Đài muốn đi theo Trình Sưởng đến chùa Minh Ẩn, trên đường đi, Trình Sưởng lại nghĩ tới Trình Minh Thăng, hỏi Túc Đài: “Người mà Kinh Triệu phủ bắt chỉ là cháu trai bà con xa của Trình Minh Thăng, ông ta làm ầm ĩ với tam ty làm gì?”
Nếu đã là tông thất nhiều đời, tuy có chút ương ngạnh, cũng không đến mức không có ánh mắt như thế.
Túc Đài nói: “Chắc điện hạ không biết, người bị bắt tên là Xa Nho.

Nói là cháu trai bà con xa của Phụ Quốc tướng quân, nhưng họ hàng xa của Phụ Quốc tướng quân không có họ Xa.

Nghe đồn thực ra Xa Nho là đứa con ngoài giá thú được nuôi dưỡng bên ngoài của Phụ quốc tướng quân.

Vì mẫu thân của hắn là người trong rạp hát nên không thể để lộ ra ngoài, bởi vậy Phụ Quốc tướng quân mới cho hắn vỏ bọc là cháu trai.

Tuy nhiên chuyện mới xảy ra ba ngày, thuộc hạ vẫn còn thời gian kiểm tra.”
Trình Sưởng “Ừm”.
Đi thẳng đường đến chùa Minh Ẩn cũng không chậm.
Sau vài tháng sửa chữa, đường sá có cỏ dại mọc um tùm trước đây đã thông suốt.

Tuy rằng những người đi cùng đa số là tông thất, nhưng phần lớn mang theo gia quyến, nhìn từ xa không thấy đầu đuôi.
Tới chùa Minh Ẩn, trời đã sáng choang.

Ngôi chùa hoàng gia này được xây ở giữa sườn núi của núi Bình Nam, bước lên bậc thang, một cánh cổng núi cổ xưa mở rộng trái phải, lộ ra ngôi miếu uy nghiêm bên trong.
Bởi vì hôm nay không làm lễ tế trời, mà là lễ tế tổ bình thường, cho nên nghi thức cũng không phức tạp, các tông thất đi theo chỉ chứng kiến, Chiêu Nguyên Đế và Điền Trạch vào từ đường.
Hai cha con vái lạy bài vị của tổ tiên, nhận tổ tiên, sau đó dời bước đến Phật đường, được trụ trì tụng kinh hai canh giờ để cầu phúc cho xã tắc yên ổn.
Nào biết cả đám người phơi nắng cho đến giờ thìn, đừng nói Chiêu Nguyên Đế và Điền Trạch vào Phật đường, thậm chí còn chưa vô từ đường.
Hôm nay trời nắng chói chang, mặt trời giống như muốn giải phóng toàn bộ cái nóng mùa hè tích tụ suốt năm.

Những người chờ ở dưới mái hiên như Trình Sưởng và Lăng Vương còn đỡ một chút, muốn chết chính là những người mặc trang phục cúng tế phức tạp chờ ở bãi đất trống, giống như đang nướng trong bếp, khó tránh khỏi có chút nóng nảy.
Sân của từ đường chỉ lớn như vậy, không thể chứa mấy trăm người, vài tông thất không có thứ hạng trong tộc đã rút lui ra ngoài bức tường của ngôi miếu.
Nhờ bức tường che, những người này biết hành vi của mình sẽ không lọt vào mắt Thánh Thượng, dù sao cũng nhàn rỗi nên thì thầm với nhau vài câu.
Một người hỏi: “Vì sao bệ hạ và Ngũ điện hạ còn chưa vào từ đường? Chẳng phải Linh đài lang của Khâm Thiên Giám đã nói, phải cử hành nghi lễ vào giờ thìn hay sao? Hiện giờ đã qua hơn phân nửa giờ thìn rồi.”
Một người nói: “Ai biết được? Chẳng lẽ các tông thất nên tới đã không tới nên sửa lại canh giờ? Tông Thân Vương điện hạ và Phụ Quốc tướng quân cũng chưa đến.”
“E rằng chẳng liên quan gì.

Tuy rằng thân vương điện hạ không tới, nhưng Tam công tử của Tông Thân Vương phủ đã tới rồi phải không? Nghe nói mấy năm gần đây sức khỏe của thân vương điện hạ không được tốt, không tiện đi xa.

Hôm trước ông vào cung, nói với bệ hạ và Ngũ điện hạ rằng ông không thể tới chùa Minh Ẩn, còn cùng nhau dùng gia yến.

Khâm Thiên Giám cũng biết chuyện này, sẽ không tính lại canh giờ.

Về phần Phụ Quốc tướng quân, ngươi nói Trình Minh Thăng à? Ông ta là cái gì, đáng giá để bệ hạ và Ngũ điện hạ sửa lại canh giờ vì ông ta?”
Trình Minh Thăng có binh lính, hành vi hơi ương ngạnh, các tông thất có mặt ở đây không chào đón ông.
Lúc này, một nội thị đi ngang qua, tựa như muốn đi vào trong miếu.

Mọi người nhìn kỹ, nhận ra nội thị này là tiểu thái giám thường đi theo bên cạnh Ngô Mão – nội thị quan chưởng bút, vội vàng túm lấy hắn hỏi: “Vị công công này, xin hỏi tại sao nghi lễ tế tổ chưa bắt đầu? Giờ lành đã qua rồi.”
“Có phải bởi vì Tông Thân Vương điện hạ và Phụ Quốc tướng quân không tới, bệ hạ muốn đợi bọn họ hay không?”
Tiểu thái giám rất có lễ, vái chào những người này trước, sau đó giải thích: “Bẩm các vị đại nhân, không phải đang đợi người, Khâm Thiên Giám đã sửa lại canh giờ.”
“Chuyện này……” Mọi người nhìn nhau, giờ lành đã chọn còn có thể tạm thời sửa lại?
“Linh đài lang của Khâm Thiên Giám nói rằng tối hôm qua có sao thất sát, phá quân và tham lang xuất hiện trên trời, trong đó sao thất sát tỏa sáng rực rỡ, đây là dấu hiệu của cái chết, những bất hạnh và phúc đức trong thiên hạ.

Nếu bình đẳng thì thiên hạ sẽ an khang; nếu bất công thì thế gian sẽ đại loạn.

Khi mặt trời lên đến đỉnh điểm vào giờ thìn, là lúc dương khí bay vút lên trời, Linh đài lang lo lắng cử hành đại lễ vào lúc này sẽ va chạm với thất sát, biến khéo thành vụng, vì vậy sửa lại canh giờ.”
“Sửa đến giờ nào?”
“Giờ tỵ.”
“Sao là giờ tỵ?” Mọi người lại nghi ngờ.
Tỵ ở giữa thìn và ngọ, địa chi tương hình, thuộc loại tai họa.

Hơn nữa thiên tử là rồng, hiện giờ Chiêu Nguyên Đế rõ ràng muốn cho Ngũ hoàng tử kế thừa trữ vị, quyết định ở giờ tỵ, không sợ ám chỉ là hắn không phải rồng hay sao?
“Chắc chư vị không biết, thời cổ có con rắn tu luyện ngàn năm thành giao long, ngàn năm sau lại hóa rồng.

Bệ hạ nghĩ để Ngũ điện hạ làm lễ tế tổ vào giờ tỵ, là muốn nói rằng mấy năm nay Ngũ điện hạ tu thân, thành chính quả, cuối cùng trở thành khí.” Lúc này, một người khác lên tiếng.
Tiểu thái giám liếc nhìn người này, hóa ra là con trai thứ tư của Nghi Tân gia – Bình Loan quận chúa tiền triều, tên là Lục Xương Thạch, gật đầu nói: “Lục đại nhân nói đúng.”
Nhưng mọi người nghe những lời của Lục Xương Thạch cũng không thể ổn định bao nhiêu, ngược lại mơ hồ có chút sợ hãi.
Không hiểu sao, hôm nay sau khi tới chùa Minh Ẩn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Không đề cập tới chuyện tạm thời sửa canh giờ tế tổ, tiểu thái giám vừa nói chết chóc, phúc họa gì đó cũng khiến người ta vô cùng bất an, sao lại nói những lời xung đột trong ngày đại cát thế này? Đúng là đảng hoạn quan.
Mọi người nghĩ như vậy, cảm thấy mặt trời trong mây không thích hợp để thức dậy.
Nhưng bệ hạ đã đồng ý với giờ tỵ, bọn họ có thể nói được gì? Cứ chờ xem.
May mà ánh nắng gay gắt không kéo dài bao lâu, đột nhiên một đám mây kéo đến che khuất ánh sáng độc hại.

Một lúc sau, mây mù chất chồng dày hơn, trên núi nổi lên từng trận gió mát.
Không biết có phải chuyện mới sửa canh giờ để lại bóng ma trong lòng mọi người hay không, hiện giờ gió nổi lên, các tông thất cũng không thấy may mắn bao nhiêu, ngược lại trông gà hoá cuốc ở trong lòng, thấy hôm nay quá lạ, vừa rồi trời nắng chói chang, tại sao nổi lên từng trận gió ngay lập tức thế này?
Không bao lâu sau, Chiêu Nguyên Đế và Điền Trạch tế tổ ở từ đường xong, dời bước đến Linh Âm điện.
Ngô Mão nhìn mọi người quỳ bên ngoài sân miếu, cười nói: “Chư vị đứng dậy đi.

Thánh Thượng vừa nói, chư vị đều là người trong nhà, phơi dưới ánh nắng chói chang lâu như vậy thật vất vả.

Thánh Thượng quan tâm chư vị, nói rằng chư vị không cần đồng hành quá trình tụng kinh ở Phật đường, có nhiều gian tĩnh thất ở Nguyệt Linh Đài, chư vị dời bước qua bên đó chờ một lát, nhân tiện dùng chút trà bánh, coi như an ủi đi đường vất vả.”
Các tông thất cảm tạ, sau đó Lăng Vương dẫn đầu, đi qua Nguyệt Linh Đài dựa theo cấp bậc của vương tước.
Ai ngờ mọi người vừa ra khỏi cửa miếu, thấy một cấm vệ vội vã chạy lên núi, vái chào hai người đứng đầu hàng và nói: “Lăng Vương điện hạ, Tam công tử điện hạ, không ổn rồi, Phụ Quốc tướng quân dẫn binh náo loạn ở dưới chân núi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui