Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng


Chiêu Nguyên Đế rời khỏi Duyên Phúc Cung, phân tán Lăng Vương, Vận Vương và Trình Sưởng, lưu lại Tông Thân Vương, chậm rãi đi vào trong cung cấm.
Ánh trăng sáng trên cao, vài vì sao thưa thớt, chỉ còn lại nét mờ ảo của tòa cung điện nặng nề trong đêm lặng, Chiêu Nguyên Đế nhìn xa xa và nói: “Quá muộn rồi, hôm nay nghỉ ngơi trong cung đi.”
Tông Thân Vương đáp vâng.
Kim thượng có chuyện muốn nói với huynh đệ ruột, cả đám cung nhân không dám tới gần, rải rác cách đó tám trượng, chỉ có nội thị quan cầm đèn dẫn đường gần đó, cụp mi rũ mắt, ngay cả bước chân cũng lặng lẽ.
“Lúc chiều, Sưởng Nhi đến Ngự Sử Đài, ngươi có biết không?” Chiêu Nguyên Đế hỏi tựa như nhớ tới gì đó.
Tông Thân Vương gật đầu, nói biết.
“Hắn hiện giờ càng ngày càng có bộ dáng, buổi sáng mới về kinh, buổi chiều đã tới nha môn.

Nghe nói còn tới Hình Bộ chào hỏi, sáng sớm mai muốn đích thân thẩm vấn Tứ cô nương của La Phục Vưu.

La, La, La gì đó?”
“La Xu.” Tông Thân Vương nói.
“Ừm, thẩm vấn La Xu.”
Chiêu Nguyên Đế cười nói, “Hắn còn hỏi vụ án của Vân Thư Quảng được điều tra đến đâu rồi, nói rằng muốn xem hồ sơ.

Ngô Kỳ, Thạch Dật Xuân sợ tới mức chạy tới xin chỉ thị của trẫm.”
Ngô Kỳ và Thạch Dật Xuân là Ngự sử đại phu và Đại Lý Tự Khanh.
Sau khi Trình Sưởng mất tích, Đại Lý Tự lập tức điều tra Thanh Phong Viện của chùa Bạch Vân, bắt hai thủ hạ cũ của Vân Thư Quảng.

Biết được Tam công tử bị mất tích là vì tìm hiểu vụ án oan của Trung Dũng Hầu, vì vậy cùng điều tra vụ mất tích của Tam công tử và vụ án của Trung Dũng Hầu phủ.

Hiện tại đã tìm được Trình Sưởng, vụ án mất tích được giải quyết xong, nhưng “oan tình” của Trung Dũng Hầu phủ vẫn chưa có kết luận.
“Trẫm có thể nói gì? Trẫm đương nhiên cho phép.

Trước đây Sưởng Nhi quen nghịch ngợm, suốt ngày không làm việc đàng hoàng, bây giờ hắn biết cầu tiến, biết san sẻ nỗi lo với triều đình, biết phân ưu với trẫm, hắn muốn thẩm vấn, có lý nào người làm thúc phụ như trẫm không cổ vũ? Ngươi nói có phải không?”
Năm đó sự thất bại trong trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách liên quan đến cái chết của Thái Tử, vẫn luôn là cái gai trong lòng Chiêu Nguyên Đế.

Nay tuy rằng thái độ của Chiêu Nguyên Đế đối với việc này có chút buông lỏng, sẵn sàng sửa lại vụ án của Vân Lạc, nhưng không có nghĩa ông muốn đối mặt với vụ án này.
Cái gai đó đã cắm trong lòng quá lâu, đã hòa cùng máu thịt, nếu muốn rút ra từng chút, tất nhiên sẽ đau thấu xương.
Chiêu Nguyên Đế nói những lời này, không phải Tông Thân Vương không hiểu ý.
Tông Thân Vương nói: “Hoàng huynh nói rằng Minh Anh đã trưởng thành, nhưng thần đệ thấy hắn vẫn còn tính con nít.

Chắc thấy bị giày vò một trận, trong lòng tức giận nên mới định điều tra rõ.

Hoàng huynh tạm thời để cho hắn vậy đi, hết giận thì hắn sẽ dừng tay, thần sẽ khuyên bảo hắn.”
“Nếu hắn muốn điều tra, cứ để vậy.” Một lát sau, Chiêu Nguyên Đế lại nói, “Ngươi cũng không cần nhiều lời về hắn, trẫm thấy hiện nay Sưởng Nhi không giống như người hồ đồ.

Về chuyện ở chùa Bạch Vân, hắn bị uất ức nhiều, nên để hắn tìm hiểu.”
“Thánh Thượng, Vương gia điện hạ, cẩn thận ngạch cửa.”
Đi đến cuối lối đi, nội thị quan dẫn đường lên tiếng nhắc nhở.
Bước qua ngạch cửa, đi qua một khúc cua là đến Ngự Hoa Viên, đình đài lầu các và hoa cỏ xinh tươi dần dần hiện ra trong tầm mắt.
Chiêu Nguyên Đế thản nhiên nhìn một hồi, đột nhiên thở dài và nói: “Bình Tu, sức khỏe ta không tốt.”
Bình Tu là tên tự của Tông Thân Vương.
Tông Thân Vương nghe tiếng thở dài, đột ngột dừng chân lại.
Tình trạng sức khỏe của ngôi cửu ngũ là bí mật hạng nhất của thiên gia, sổ khám bệnh do Thái Y Viện bắt mạch được đặt trong kim các và khóa bằng khóa Cửu Long.

Càng không ai dám lén lút thảo luận, nếu nói nhiều, bị người có tâm nghe được thì đó là ý đồ làm phản.
Chiêu Nguyên Đế quay lại nhìn bộ dạng kinh sợ của Tông Thân Vương, cười nhạt: “Sáng nay Thái Y Viện tới bắt mạch, trẫm buộc bọn họ nói thật, kết quả, cả đám sợ tới mức nằm rạp dưới đất giống như không có xương sống.

Nếu nghỉ ngơi cẩn thận, không nhọc lòng, không quá lo lắng, có lẽ còn năm bảy năm nữa.

Nếu không, ước chừng chỉ còn một hai năm mà thôi.

Nhưng trẫm là hoàng đế, làm sao có thể không nhọc lòng và hao tâm tốn sức? Trẫm nghĩ, một hai năm, chắc rất nhanh.”
Tông Thân Vương chắp tay, nhẹ nhàng nói: “Hoàng huynh là chân long thiên tử, hiện tại không ổn chỉ là nhất thời mà thôi.

Đầu xuân năm sau, thời tiết ấm lên, nhất định sẽ khỏe mạnh.”
Chiêu Nguyên Đế cười: “Ngươi và ta đi chung đường, tới bây giờ, ngươi bắt đầu dùng những lời hoa mỹ này để nói với trẫm à?”
Ông thu lại nụ cười tươi, nhìn hồ nước lấp lánh cách đó không xa và nói: “Vì vậy chiều nay, trẫm truyền Vệ Giới, bảo hắn dẫn người của Hoàng Thành Ty, điều tra cẩn thận vụ án của Vân Thư Quảng, điều tra oan tình của Tuyên Uy, sự phản bội của Chiêu Viễn, điều tra…… nguyên nhân cái chết của Thái Tử.”
Tông Thân Vương nghe vậy, tuy vẻ mặt thờ ơ, nhưng trong lòng không khỏi chấn động.
Trước đây, nỗi đau buồn lớn lao về cái chết của Thái Tử đã hóa thành mây mù đeo bám cung điện nhiều năm, nay hoàng huynh của ông rốt cuộc muốn thoát khỏi đám mây mù này hay sao?
Chiêu Nguyên Đế nói: “Thật ra trẫm rất muốn đòi công bằng cho Sưởng Nhi.

Trung Dũng Hầu phủ trung thành và đã lập nhiều công lao lớn, trẫm cũng muốn giải tội cho bọn họ.

Nhưng trẫm là hoàng đế, trẫm có quá ít con nối dõi, lão tam, lão tứ, không ai được cả.

Hiện tại là thời điểm mấu chốt, trẫm không còn cách nào khác ngoài việc chăm lo cho giang sơn, quan tâm đến triều cương.

Bình Tu, ngươi có thể hiểu cho trẫm không?”
Đây đã là lần thứ hai Chiêu Nguyên Đế đề cập chuyện này.
Tông Thân Vương gật đầu và nói: “Thần đệ hiểu được.”
Mặc dù tình trạng sức khỏe của ngôi cửu ngũ là bí mật, nhưng trên đời này không có bức tường nào kín gió, luôn có thể lọt ra ngoài một chút.

Thái Tử đã chết nhiều năm, trữ vị vẫn còn trống, các hoàng tử khác không có tâm tư hay sao? Mấy năm trước không biết có bao nhiêu sổ con được trình lên triều đình xin lập Đông Cung, nhưng đều bị Chiêu Nguyên Đế trấn áp.

Nay tới thời điểm này, thấy kim thượng có lẽ không chịu nổi nữa, quần thần bắt đầu tìm lối thoát khác, liệu có bao nhiêu quần thần thuần túy trong triều và phe đối lập?
Không phải Chiêu Nguyên Đế không muốn tìm ra kẻ đã hại Trình Sưởng, ra tay động đến người của thiên gia là thật sự quá càn rỡ!
Tuy nhiên, có thể ra tay với người của thiên gia chỉ có thể là người của thiên gia.
Nếu ông dành thời gian để điều tra, tất nhiên sẽ dẫn tới sự rối loạn trong triều đình, nếu ép quá mức, không chừng sẽ khởi binh, kích thích các quần thần phẫn nộ với hoàng tử và ép vua thoái vị.
Chiêu Nguyên Đế nghĩ, nếu ông đang ở độ tuổi xuân, ai dám náo loạn, ai dám làm phản, kéo ra ngoài trừng trị là xong, nhưng ông không phải, chính ông cũng không biết còn sống bao lâu.

Nếu ông buông tay rời khỏi thế gian, ai sẽ thu dọn cục diện rối rắm này?
Đại Tuy là giang sơn được tiếp quản từ đống đổ nát của triều đại trước, trải qua ngũ đế chăm lo việc nước, thật vất vả mới khai sáng thời đại thịnh vượng.
Tranh đấu để giành thiên hạ đã khó, giữ thái bình càng khó hơn.
Trữ vị là huyễn hoặc, hoàng đế không có nhiều thời gian, nếu hoàng tử không có đức hạnh, không có ai để truyền ngôi.

Bởi vậy thời gian trôi qua, tất nhiên các đảng phái tranh giành sẽ tăng lên, nội bộ quân thần lục đục, đây là điều cơ bản phá hủy xã tắc.
Xã tắc bị huỷ hoại thì sẽ bắt đầu lụn bại từ bên trong, thái bình không thể giữ vững.
Chiêu Nguyên Đế không muốn thời đại thịnh vượng sẽ bị hủy hoại bởi ông.
Nhưng có thể làm gì được? Đây là một khối nhọt độc chảy mủ trong thâm cung, ai cũng nhìn thấy, cũng không ai dám nhắc tới, chỉ có thể để nó từ từ tan rã.

Chiêu Nguyên Đế nghĩ, thôi, hãy noi gương của Tần Hoàng Hán Võ, dùng thời gian còn lại để tìm linh đan diệu dược.
Tần Hoàng Hán Võ tìm thuốc trường sinh, tầm nhìn của ông nhỏ hơn một chút, ông chỉ xin một loại thuốc chữa được nhọt độc, chỉ mong trời xanh chứng giám cho tấm lòng này.
Chỗ nghỉ tạm của Tông Thân Vương là ở Phi Phương điện, phía nam của Phúc Ninh Cung.

Hai người đi đến ngã rẽ, Tông Thân Vương cúi người chào: “Đêm đã khuya, hôm nay hoàng huynh vất vả nhiều, chắc chắn mệt mỏi, hãy yên tâm nghỉ ngơi sau khi về tẩm cung.”
Chiêu Nguyên Đế nói: “Không đâu, hôm nay Sưởng Nhi trở về, trẫm rất vui.”
Ông dừng một chút, “À, Sưởng Nhi là do Vân thị nữ của Trung Dũng Hầu phủ tìm thấy, trẫm định phong thưởng cho nàng, nhưng nhất thời không nghĩ ra sẽ phong thưởng cái gì, ý ngươi thì sao?”
Tông Thân Vương nói: “Theo ý thần đệ, phong thưởng bình thường là được rồi, Vân thị nữ xin được đi tìm Minh Anh sau khi được thăng làm giáo úy, nay đã tìm được, cũng là bổn phận của nàng.”
Chiêu Nguyên Đế nhàn nhạt nhìn Tông Thân Vương, một lúc sau mới cười: “Lần trước trẫm nói, Sưởng Nhi khá thân thiết với Vân thị nữ, ngươi còn không tin, còn nói rằng Vân thị nữ nhớ ơn Sưởng Nhi vì đã giải oan cho Tuyên Uy nên mới xin được đi tìm Sưởng Nhi.

Giờ ngươi xem, Sưởng Nhi mất tích là vì điều tra vụ án của phụ thân nàng, Trung Dũng Hầu.

Nghe nói ——” ông dừng lại, tựa như đang nhớ tới gì đó, “Sưởng Nhi làm chút chuyện trên đường về Kim Lăng bởi vì nàng.”
“Dường như Vân thị nữ bị bệnh, muốn nghỉ tạm ở dịch trạm, Sưởng Nhi ra lệnh cho cả đoàn quay về dịch trạm, trì hoãn hơn nửa ngày hành trình.

Ồ, nghe nói phủ doãn hộ tống muốn cướp công lao của Vân thị nữ, Sưởng Nhi tức giận, muốn đuổi người đi.”
“Có chuyện như vậy à?” Tông Thân Vương im lặng rồi đáp, “Thần đệ chưa nghe nói.”
Chiêu Nguyên Đế cười nói: “Vì thế trẫm mới nói, ngươi làm cha mà không quan tâm như thúc phụ.

Nghe nói giữa năm nay, đệ muội muốn làm mai cho Sưởng Nhi, chọn tới chọn lui, lại chọn Lâm gia làm ở Lễ Bộ.

Sau này trẫm biết, giúp nghe ngóng mới biết Lâm gì đó, chẳng qua là một lang trung ngũ phẩm ở Lễ Bộ, ngày thường không nhắc tới nên trẫm không nhớ có người này.

Sưởng Nhi sẽ được phong làm thế tử, tước vị thân vương của ngươi sẽ do hắn kế thừa sau này.

Một cô nương nhà quan ngũ phẩm làm Vương phi thì quá khó coi, e rằng sẽ uất ức cho hắn.

Nhưng trẫm lại nghĩ, nên tìm người hợp ý Sưởng Nhi để làm chính phi cho hắn.

Ngươi thấy Sưởng Nhi thích kiểu nào? Vân Hy phải không?”
Tông Thân Vương nghe xong, thầm rùng mình, chắp tay cúi xuống lạy.
“Xuất thân của Vân Hy rất tốt, là Trung Dũng Hầu phủ tam phẩm, đã canh giữ Tái Bắc từ những ngày đầu triều đại, có nhiều công lao to lớn, xứng với Sưởng Nhi.

Tuy nhiên……” Chiêu Nguyên Đế nhìn thoáng qua Tông Thân Vương, từ từ nói, “không thích hợp.”
Về phần vì sao không thích hợp, trong lời nói của Chiêu Nguyên Đế đã rất rõ ràng.
Trình Sưởng là thế tử, là thân vương trong tương lai, từ xưa đến nay điều cấm kỵ nhất của thân vương là liên quan đến binh quyền, nói chi đến việc cưới con gái của nhà tướng làm phi? Xuất thân của Vân Hy rất tốt, nhưng đáng tiếc, nàng là người của Trung Dũng Hầu phủ, nắm binh quyền.
Tông Thân Vương nói: “Mấy năm nay Minh Anh quen nghịch ngợm, chưa đàng hoàng, làm sao có người ưng ý? Hôn sự của hắn là lệnh của cha mẹ, thần đệ không thạo đối với việc tuyển chọn phi, nếu hoàng huynh và Hoàng tổ mẫu có thể giúp Minh Anh chọn một người thích hợp thì quá tốt.”
Chiêu Nguyên Đế nghe vậy, dường như nhớ tới gì đó nên nói: “Nhắc tới Hoàng tổ mẫu, trẫm nghĩ đến một người.

Khi còn nhỏ Sưởng Nhi thường chơi với nhị cô nương của nhà Dư Trung đúng không? Tháng trước nàng vào cung trò chuyện với Hoàng tổ mẫu, trẫm tình cờ ở đó, nhìn thoáng qua, đã trưởng thành rất khá.

Sinh nhật của Hoàng tổ mẫu sắp đến, trẫm sẽ nói một tiếng với Dư Trung, nhân dịp tiệc mừng thọ của Hoàng tổ mẫu, quyết định chuyện giữa nhị cô nương nhà hắn và Sưởng Nhi, ngươi thấy sao?”
Tông Thân Vương nói: “Xin hoàng huynh sắp xếp.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui