Tiệc mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu vừa trôi qua, năm mới sắp đến.
Năm Chiêu Nguyên Đế vừa lên ngôi, hoàng quyền rung chuyển một trận, sau đó là thời kỳ thịnh vượng nhất, hoàng đế chăm lo việc nước, thậm chí thiên hạ cũng thái bình, vận nước hưng thịnh, Kim Lăng và Lâm An không cần đóng cửa đêm, dân chúng hoà thuận vui vẻ.
Vào cuối năm, Đại Tuy thắp đèn từ phố Chu Tước đến bờ sông Tần Hoài ở Kim Lăng, ngõ Đồng Tử ồn ào náo nhiệt suốt đêm, hương vị tết nồng đậm đến nỗi cả tháng giêng cũng không tan được.
Khi Vân Hy vừa từ Tái Bắc trở về, Vân Thư Quảng cũng từng dẫn nàng và Vân Lạc đến bờ sông Tần Hoài thả đèn.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang! Sau khi Vân Thư Quảng xuất chinh, gia cảnh sa sút mỗi năm, cho đến lúc Vân Lạc hy sinh, nàng tìm được việc ở Kinh Triệu phủ, sau đó sẽ trực vào đêm giao thừa nên không có đoàn viên.
Cuộc sống năm nay rất tốt, Vân Hy được thăng làm giáo úy, hiếm khi được ở nhà, vào đêm giao thừa, nàng mời Điền Tứ và Điền Trạch tới cùng ăn sủi cảo lá sen.
Tháng giêng đi thăm người thân, Vân Hy không có bao nhiêu thân nhân, ngoại trừ kêu Triệu Ngũ đến Bùi phủ thăm hỏi lão thái quân, thời gian còn lại đều ở nhà với Phương Phù Lan.
Nhưng Trình Diệp rảnh rỗi nên đã tới hầu phủ vài lần, hắn và Điền Trạch là bạn tri kỉ, hai người tụ tập rất nhiều lần nhân dịp lễ hội lớn, khi thì ở trong sân của hầu phủ trêu chọc Dơ Dơ, dần dần, ngay cả Dơ Dơ cũng không coi bọn họ là người ngoài.
Năm mới vừa qua, theo lý nên nghỉ đến mười lăm, nhưng Binh Bộ truyền tin nói rằng thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu sẽ đến Kim Lăng vào tháng 2, bảo Vân Hy đến doanh trại Tây Sơn.
Doanh trại Tây Sơn ở ngoại ô phía tây của Kim Lăng, đi về mất khoảng ba đến năm ngày, hơn nữa Vân Hy tới sắp xếp cho thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu, mùng bảy khởi hành, sáng mười lăm mới trở lại Kim Lăng.
Qua nửa tháng giêng, thời tiết ấm áp trở lại.
Ngày mười lăm hôm nay là tết Thượng Nguyên.
Nếu không có công việc trong thành thì không thể cưỡi ngựa.
Vân Hy xuống ngựa trước cổng thành, dọc theo đê sông Tần Hoài, đi thẳng đến Trung Dũng Hầu phủ.
Năm mới, tiết trời mới, liễu bên bờ đê đã đâm chồi, cành đào lác đác vài nụ hoa, cảnh xuân soi bóng xuống sông Tần Hoài sáng rực rỡ.
Vân Hy dắt ngựa, vừa đi vừa cân nhắc trong lòng: có vài chuyện quan trọng phải làm năm nay, một là bệnh của a tẩu, sức khỏe của a tẩu luôn luôn không tốt, khoảng cuối năm, bệnh cũ lại tái phát, đến tiệm thuốc mấy lần liên tiếp.
Sau đó Vân Hy nhờ người hỏi thăm, biết ở Lâm An thành có một danh y có thể điều trị bệnh mãn tính, đợi khi A Cửu và mọi người tới nơi, nàng sẽ xin Binh Bộ cho nghỉ phép, đưa a tẩu đến Lâm An để gặp danh y khám bệnh, chữa khỏi bệnh cho a tẩu càng sớm càng tốt.
Còn có Bạch thúc và A Linh nữa, trước đây được Tam công tử giúp đỡ, bệnh ở chân Bạch thúc đã khá hơn nhiều, chỉ cần dành dụm đủ bạc mua thuốc là được, việc cấp bách là hôn sự của A Linh.
Lần trước nàng thấy A Linh có ý với Điền Trạch, vốn định hỏi Điền Trạch, nhưng nghĩ lại, mùa xuân sắp đến, kỳ thi mùa xuân ở ngay trước mắt, đây là chuyện quan trọng trong đời Điền Trạch, không thể chậm trễ, vì vậy gác lại chuyện hôn sự sang một bên, chờ sang năm sẽ bàn bạc với Điền Tứ trước.
Nào ngờ năm nay bận rộn đến vậy, Vân Hy cũng không rảnh rỗi, trì hoãn đến tận mười lăm tháng giêng.
Nếu quyết định chuyện hôn sự, cần phải chuẩn bị hơn nửa năm, Vân Hy nghĩ thầm, không thể kéo dài thêm, chút nữa về phủ, việc đầu tiên là tìm Điền Tứ.
Trở lại Trung Dũng Hầu phủ, Triệu Ngũ không ở đó.
Thủ vệ là Kha Dũng, vừa thấy Vân Hy đã nói: “Vân giáo úy, ngài mau vào xem, hình như trong phủ đã xảy ra chuyện.”
Vân Hy hỏi: “Chuyện gì?”
Kha Dũng nói: “Ta không rõ lắm, dường như có người theo dõi hầu phủ, Triệu Ngũ đang bàn bạc với Bạch thúc, Điền Tứ và Điền Trạch cũng có mặt.”
Hắn tới chúc tết Vân Hy, nào ngờ đến hầu phủ, bên ngoài không có ai gác cửa, vào trong hỏi thăm thì thấy Bạch thúc và Triệu Ngũ đang ầm ĩ.
Kha Dũng là người thành thật, nghĩ thầm đây là chuyện nhà người ta, hắn là người ngoài nên không biết chắc, nhưng ngoài cửa hầu phủ nhất định phải có người gác, vì vậy hắn giúp canh cửa.
Vân Hy nghe nói hầu phủ bị theo dõi, hơi lo lắng, nàng sợ người của “quý nhân” tìm tới phủ, sợ a tẩu và mọi người xảy ra chuyện nên vội vã bước vào trong, vừa đi vòng qua bức tường bình phong đã nghe thấy tiếng ồn ào trong chính đường.
“Ngươi chỉ nhìn thấy bóng người còn mở miệng nói bậy, hay nhỉ, thiếu phu nhân vừa khá hơn một chút, bị giày vò như vậy sẽ bị bệnh lại!”
“Ta đâu có nói chắc chắn, nhưng thân hình rất giống.
Hơn nữa, người này có hành động kỳ quái, hai ngày liền xuất hiện bên ngoài hầu phủ, đuổi theo để hỏi rõ ràng đâu có gì quá đáng.
Trước khi đại tiểu thư đến doanh trại Tây Sơn đã dặn ta phải trông coi hầu phủ.”
“Ngươi nói lý nói lẽ cho đã, xảy ra chuyện thì lôi đại tiểu thư ra, ta thấy là ngươi ——”
“Chuyện gì vậy?”
Bạch thúc chống gậy, giận dữ tranh cãi với Triệu Ngũ, vừa quay lại thì nhìn thấy Vân Hy, lập tức không nói nữa.
Trong chính đường, ngoài Bạch thúc, Triệu Ngũ, những người làm việc vặt ở hậu viện và Bạch Linh cũng tới, ngoài ra còn có Điền Tứ và Điền Trạch.
Khi cả phòng nhìn thấy Vân Hy, tất cả đều im lặng.
Vân Hy hỏi lần nữa: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng nhìn xung quanh, “A tẩu đâu?”
Bạch thúc chống gậy, tức giận ngồi xuống, quay mặt qua chỗ khác: “Ngài hỏi Triệu Ngũ đi.”
Triệu Ngũ mở miệng vài lần, dường như cảm thấy những gì mình sắp nói không phù hợp, cuối cùng lại nuốt trở vào.
Cuối cùng Điền Trạch giúp giải thích: “Vân giáo úy, Triệu Ngũ nói rằng hắn…… hình như nhìn thấy Tuyên Uy tướng quân đã khuất.”
Vân Hy sửng sốt, roi ngựa đang nắm trên tay xuýt nữa rơi xuống đất.
Nàng chưa kịp suy nghĩ đã nghe Bạch thúc chỉ vào Triệu Ngũ mắng: “Thiếu gia đã mất bao lâu rồi? Hắn chưa biết rõ ràng, chỉ nhìn thấy bóng người đã nói người nọ là thiếu gia, cả đám người trong phủ vội vã đuổi theo, thiếu phu nhân vừa hết bệnh, cũng chạy theo tới đầu ngõ, bị trúng gió nên bệnh lại! Trách ai!”
Triệu Ngũ vội la lên: “Ta thường đi theo thiếu gia lúc ở Tái Bắc, làm sao ta có thể không nhận ra bóng dáng của hắn? Người nọ tới một lần thì không nói chi, đã quanh quẩn gần hầu phủ ba lần, chuyện này có kỳ lạ không? Tuy hầu phủ của chúng ta không có nhiều người, nhưng đa số đều có võ công, chúng ta đã mất dấu người nọ chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, nếu võ công không giỏi thì làm sao có thể chạy nhanh như vậy?”
“Có rất nhiều người có võ công giỏi, ngươi tóm được một người đã nói là thiếu gia? Sao ngươi không nói ——”
“Đừng, đừng, đừng cãi nữa.” Thấy hai người lại cãi nhau, Điền Tứ vội vàng cắt ngang, hắn nhìn Vân Hy, thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, vội vã giải thích, “À, A Đinh ngài, ngài, đến doanh trại Tây, Tây, Tây Sơn đã nhiều ngày —— ây dà, Vọng An, đệ, đệ nói đi.”
Điền Trạch gật đầu, nói với Vân Hy: “Vân giáo úy, ngài không ở hầu phủ đã nhiều ngày, bên ngoài phủ thường có một người mặc đồ nâu, che mặt lảng vảng ở gần đầu ngõ, bởi vì vóc dáng hơi giống Tuyên Uy tướng quân, Triệu Ngũ đặc biệt chú ý.
Sáng sớm nay, người này lại tới nữa, Triệu Ngũ sợ rằng đó là Tuyên Uy tướng quân nên muốn bước tới nhận.
Tuy nhiên hắn vừa đến gần, người nọ chạy ngay lập tức, Triệu Ngũ vội vã đuổi theo, kinh động cả phủ.
Sau đó thiếu phu nhân hỏi chuyện gì xảy ra, nghe nói là Tuyên Uy tướng quân, có lẽ đụng đến chuyện buồn nên ngã bệnh.”
Vân Hy gật đầu, lúc này nàng mới khôi phục một chút, thầm hít sâu một hơi, thận trọng hỏi Triệu Ngũ: “Ngươi có nhìn rõ gương mặt không?”
“Không có.” Triệu Ngũ lắc đầu, “Hắn rất cảnh giác, ta vừa đến gần, hắn đã chạy mất.”
“Nếu như đây là thiếu gia ——” Bạch thúc vẫn còn tức giận, nện gậy thật mạnh, “Nếu như đây là thiếu gia, tại sao bỏ chạy khi thấy chúng ta? Chỉ sợ là không chờ nổi thêm một khắc nào nữa để về hầu phủ đoàn tụ với thiếu phu nhân và đại tiểu thư! Ngươi nói ngươi nhìn thấy thiếu gia, có thể tùy tiện nói những lời này hay sao? Năm đó thiếu gia mất, đại tiểu thư tự mình đến Tái Bắc để nhận thi thể của hắn.
Mấy năm nay, đại tiểu thư ra sao, thiếu phu nhân thế nào, ngươi nói như vậy tương đương với việc bắt họ mở vết sẹo ra xem! Tại sao ngươi không hiểu?”
Bạch thúc nói đến cuối, giọng ông đã nghẹn ngào.
Năm đó ông coi Vân Lạc như con mình, vì thế khi Vân Lạc chết trận lúc còn trẻ, ông vẫn không thể buông bỏ, nhưng người chết đã đi xa, người sống phải từ từ thoát ra, sợ nhất là chút tia lửa hy vọng le lói trong đống tro tàn, không thể đốt cháy cả thảo nguyên, cũng không thể chạm vào, khiến người ta rơi xuống vực sâu cả đời.
Ông già rồi, tự mình chuốc lấy phiền phức cũng không sao, Vân Hy và Phương Phù Lan còn trẻ, bọn họ đều là người nặng tình nặng nghĩa, không thể sống với suy nghĩ hư vô suốt cả đời.
Ông suy bụng ta ra bụng người, vì thế mới tức giận như vậy.
Vân Hy hiểu ý tốt của Bạch thúc nên khuyên nhủ: “Bạch thúc đừng giận, đôi khi ta nhìn thấy bóng dáng cao lớn trên đường còn thường nhầm là ca ca.
Vả lại Triệu Ngũ cũng làm đúng trách nhiệm, người nọ cứ quanh quẩn gần hầu phủ, gặp người thì chạy, có chút đáng nghi, đuổi theo cũng là đúng.”
Nói xong, nàng giải tán mọi người trong viện, bảo Bạch Linh đỡ Bạch thúc ra hậu viện nghỉ ngơi.
Vốn định đi vòng qua viện của Phương Phù Lan, xem thử bệnh tình của nàng như thế nào, trên đường đụng phải Minh Thúy: “Thiếu phu nhân uống thuốc xong, mới vừa ngủ, đại tiểu thư trễ chút hẳn đến.”
Vân Hy đáp “Được”, sau đó dọc theo hành lang trở về tiểu viện của mình.
Dơ Dơ đang ngủ trong tiểu viện, đã mấy ngày không gặp Vân Hy, nó chạy vòng quanh chân nàng, Vân Hy cúi xuống xoa đầu nó, bỏ hành lý vào phòng rồi ra cửa, ngồi xuống mép bậc thang.
Thực ra vừa rồi nghe Triệu Ngũ đề cập Vân Lạc, trong chớp mắt, nàng thật sự dấy lên một tia hy vọng rằng ca ca vẫn còn sống.
Nàng thậm chí nghĩ, năm đó nhặt thi thể của ca ca, thi thể bị cháy đen, biết đâu đó không phải là ca ca?
Nhưng nàng biết, điều này là không thể.
Áo giáp trên người thi thể là của Vân Lạc, tướng quân ấn cũng là của Vân Lạc, thân hình giống Vân Lạc y như đúc.
Cho dù những thứ này là giả, nên giải thích thế nào về vết bớt trên cánh tay phải của thi thể?
Năm đó Chiêu Viễn phản bội, tình thế nguy cấp nghìn cân treo sợi tóc, Vân Lạc mang theo nhiều binh tướng, căn bản không kịp thoát khỏi ngọn lửa lớn trên thảo nguyên.
Hơn nữa Bạch thúc cũng đã nói, nếu ca ca không chết, nhất định sẽ trở về tìm nàng và a tẩu.
Vân Hy nhớ lần xuất chinh cuối cùng của Vân Lạc, khi đó tin tức Trung Dũng Hầu chết trận vừa truyền tới Kim Lăng không bao lâu, nàng còn chưa bình tĩnh lại khỏi nỗi đau buồn, đã trơ mắt nhìn Vân Lạc nhận chỉ của triều đình, mặc áo giáp, cầm kiếm, ra khỏi cửa hầu phủ.
Nàng đuổi theo phía sau, không hiểu vì sao ca ca đã được phong làm đại tướng quân lại bị giáng xuống làm phó tướng lần này, nhưng Vân Lạc rất thản nhiên, hắn cười nói: “A Đinh, muội yên tâm, cha sẽ không hy sinh vô ích, đó nên là vinh quang của Trung Dũng Hầu phủ, nên là công lao của Vân gia chúng ta, ca ca sẽ không gục ngã, sẽ kiếm lại tất cả!”
“A, A Đinh.”
Vân Hy vẫn còn ngồi, chợt nghe có người gọi nàng.
Điền Tứ ngồi xuống bên cạnh nàng và nói: “A Đinh, ngài, ngài đừng buồn.”
“Ta không buồn.” Vân Hy lắc đầu, “Ta chỉ, nhớ ca ca.”
Điền Tứ nhìn nàng, một lát sau mới hỏi: “Tuyên Uy, Tuyên Uy tướng quân, hắn là —— người thế nào?”
Vân Hy nghe hắn hỏi vậy thì cười, ánh mắt rơi vào giá binh khí trống rỗng trong viện rồi nói: “Khi ta còn nhỏ, mẫu thân rời đi sớm, cha và ca ca nuôi ta lớn.
Ca ca là tướng tài bẩm sinh, mười một tuổi đã ra chiến trường, mười bốn tuổi có thể lãnh binh, tới năm mười lăm tuổi, chỉ cần hắn ra chiến trường, nhất định bách chiến bách thắng.
Khi đó người ở Tái Bắc và Kim Lăng đều nói, ca ca là trò giỏi hơn thầy, tương lai không những có thể thừa kế tước vị Trung Dũng Hầu, thành tích nhất định sẽ hơn phụ thân.
Nhưng ca ca không quan tâm điều này, hắn cũng không kiêu ngạo, hắn nói hắn chỉ muốn giống tổ tiên nhiều đời của Vân thị, bảo vệ quốc gia, trấn giữ biên cương.”
“Khi ta còn nhỏ, ca ca và cha xuất chinh, ta với a Sài chờ họ ở nhà.
Sau đó ca ca bắt đầu cầm binh, ta muốn đi theo hắn ra sa trường, phụ thân không đồng ý, nhưng ca ca dẫn ta đi, hắn kêu A Cửu bảo vệ ta, đến lần thứ hai thì để ta dẫn binh, ngươi tin không?”
“Tin, ta tin, cả nhà Trung Dũng Hầu, đều là người tốt.” Điền Tứ nói.
Hắn lại nhìn kỹ Vân Hy: “A, A Đinh, nếu ngài, thật sự, thật sự nhớ Tuyên Uy tướng quân, vậy ngài —— vậy ngài đi, tìm nhị thiếu gia, của Bùi phủ, xác nhận thi thể, tốt hơn là —— lơ lửng thế này.”
Năm đó dù sao Bùi Lan cũng là người đầu tiên thu thập thi thể của Vân Lạc, lúc Vân Hy tới Tái Bắc, thi thể đã được nhập liệm.
Bùi Lan sợ nàng đau lòng, không cho nàng mở quan tài xem, nhưng trên đường về Kim Lăng, một mình nàng đi được nửa đường đã mở ra xem, một người cao lớn tuấn tú như vậy, cuối cùng, biến thành một thi thể cháy đen trong quan tài.
Khi đó nàng không dám tin đó là Vân Lạc.
Vân Hy gật đầu: “Ừ, ngày khác ta sẽ đi tìm Bùi Lan.”
Dơ Dơ có chút rửng mỡ, thấy Vân Hy và Điền Tứ nên không chịu ngủ, lăn lộn ở trong sân, rồi ngậm quả cầu gỗ đưa cho Vân Hy.
Vân Hy để quả cầu gỗ trong lòng bàn tay, sau đó dùng sức ném ra ngoài tiểu viện, Dơ Dơ chạy như điên đi nhặt.
Vân Hy nhìn nó chơi vui vẻ, tâm trạng nàng khá hơn rất nhiều, lúc này mới nhớ tới chuyện chính, hỏi Điền Tứ: “À, ngươi có tính toán gì cho hôn sự của Vọng An không?”.