Diễm Ngộ Chi Lữ

Trên Tề Nguyệt lâu, đoàn người Hoa Tinh chiếm hết ba bàn, gọi vô số thức ăn thịnh soạn, mọi người đều cao hứng ăn, vui vẻ ăn uống. Lão đạo, Dạ Phong, Cô Ngạo, Khúc Trúc – bốn người ngồi chung một bàn, ăn ăn uống uống, lớn tiếng tranh luận sôi nổi vô cùng.

Bàn thứ hai gồm gó Liên Phượng, Lãnh Như Thủy, Đường Mộng, Thạch Lặc, Diêu Ngọc Anh. Hoa Tinh. Tỷ muội Ám Vũ, song sinh Đồng Tâm, Đồng Ý, Mai Hương, Thượng Quan Yến, và Tô Ngọc ngồi ở bàn thứ ba. Những thiếu nữ ở bàn thứ ba này đều hết sức náo nhiệt, thanh âm lanh lảnh suốt.

Hoa Tinh ngồi cạnh Ám Vũ, chúc mừng cho biểu hiện rất tốt của nàng trong hoa hội. Ám Nhu và Tô Ngọc ngồi cạnh nhau, Mai Hương ngồi cạnh Thượng Quan Yến, tỷ muội họ Đồng ngồi sát nhau, tám người ngồi vừa vặn quanh bàn. Lúc này Hoa Tinh cười nói:

"Ám Vũ đoạt được thành tích như thế khiến cho chúng ta không khỏi thơm lây, chúng ta hảo hảo ăn mừng một chút, tin rằng buổi chiều nàng sẽ càng có thêm thành tích huy hoàng, tiến vào tam cường. Khi đó, chúng ta sẽ tổ chức náo nhiệt một đêm, các nàng có đồng ý không?" Lời vừa nói ra, chúng nữ đều lớn tiếng hoan hô, vui vẻ lắm.

Đoàn người chia ra ba bàn, ăn uống suốt một canh giờ, nếu không phải vì bận tâm đến cuộc thi thì sợ rằng còn không biết sẽ ăn đến lúc nào nữa! Rời tửu lâu, Hoa Tinh nắm tay Đồng Tâm, Đồng Ý đi cuối cùng, bảo đảm khoảng cách nhất định với chúng nữ. Nhìn Đồng Tâm, Hoa Tinh mở miệng nói:

"Tâm nhi, ta có một việc muốn hỏi hai nàng, hai nàng phải nghiêm túc trả lời cho ta. Các nàng có đúng là đến từ Thiên Trì?" Nói xong nhìn hai người.

Đồng Tâm và muội muội Đồng Ý nghe vậy đều cả kinh, ánh mặt lộ ra vẻ cảnh giác, nhưng rất nhanh biến thành kinh ngạc. Các nàng thật sự không nghĩ ra Hoa Tinh lại phát hiện lai lịch của mình nhanh như vậy. Đồng Tâm gật đầu nói:

"Hoa đại ca nói đúng, hai người bọn muội đến từ nơi đó, nếu không phải vì muốn chẩn bệnh cho muội muội thì bọn muội cũng sẽ không rời khỏi gia môn. Nhưng không biết Hoa đại ca làm thế nào biết được?

Hoa Tinh khẽ đáp:

"Từ khi ta nhìn thấy Đồng Ý, kiểm tra thương thế của muội thì ta đã nhận ra võ công mà hai người luyện tập xuất phát từ Thiên Trì. Khi đó ta đã biết trên người hai muội hẳn phải có bí mật. Hôm trước Tâm nhi đánh một trận lại có người nhận ra lai lịch võ công. Bây giờ đã có nhiều người bắt đầu hoài nghi thân phận của hai người. Bởi vậy hôm nay ta muốn hỏi cho rõ ràng vấn đề này, đến khi gặp được người trong bảo khố thì hành động mới tốt, biết không?

Đồng Tâm nhìn Hoa Tinh, nói:

"Nghĩ không ra Hoa đại ca đã sớm phát hiện ra thân phận của bọn muội. Đối với sự lo lắng của Hoa đại ca, bọn muội đều hiểu được, những người đó một khi biết được thân phận của bọn muội thì sẽ không ngừng truy vấn về chuyện Tuyết Liên Tử, đó cũng chính là nguyên nhân mà bọn muội phải che giấu thân phận. Nghĩ không ra lại tránh không được, đành phải dũng cảm đối mắt với bọn họ.

Hoa Tinh trầm giọng nói:

"Có ta ở đây thì sẽ không để cho hai nàng phải tổn thương, cả đời này ta sẽ hảo hảo bảo vệ các nàng, yên tâm đi. Tối nay ta sẽ đả thông kinh mạch còn lại cho Ý nhi, để cho muội khôi phục lại võ công, như vậy thì nguy hiểm của hai nàng cũng sẽ giảm đi một chút, bởi vì sẽ đến lúc chúng ta phải đối mặt với những kẻ đó, ta không tin bọn họ không sợ chết, dám đến tìm ta gây phiền toái. Được rồi, đừng lo lắng nữa, chúng ta đi nhanh một chút, đuổi theo các người đi trước." Nói xong kéo hai nàng đi nhanh về phía trước.

Buổi chiều, hiện trường cuộc thi lại náo nhiệt Phi thường, bởi vì lúc này quyết định tam cường nên người xem so với buổi sáng đã tăng lên không ít, ước chừng mười hai, mười ba ngàn người. Nhóm người Hoa Tinh đứng giữ đám đông, lớn tiếng cổ vũ cho Ám Vũ, thanh âm lớn vô cùng.

Diêu Ngọc Anh kề sát Hoa Tinh nói một câu:

"Muội mới có được tin tức, nghe nói có ba thiếu nữ mất tích. Đồng thời, phía tây thành lại có trẻ con mất tích. Tất cả những chuyện này đều phát sinh vào trưa hôm nay. Công tử xem phải làm sao bây giờ, muội đã phái người cẩn thận điều tra, nếu có thêm tin tức thì sẽ hồi báo.

Hoa Tinh cười lạnh một tiếng, nhìn ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn trên đài, thấp giọng nói:

"Lập tức phái người thông tri cho tam phái biết để bọn họ ra mặt. Đối với việc trẻ con mất tích thì tiếp tục toàn lực điều tra, hy vọng có thể tìm ra hắn trước hắn luyện thành Thiên Anh Đại Pháp, diệt trừ ác đồ đó.

Diêu Ngọc Anh nói:

"Chuyện này thuộc hạ sẽ phân phó đệ tử đi làm, công tử định sau khi hoa hội chấm dứt thì rời khỏi nơi này sao?" Diêu Ngọc Anh nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra vẻ ưu tư, có phải là vì nàng biết sắp phải ly biệt với Hoa Tinh?


Hoa Tinh nhìn cuộc thi trên đài, ánh mắt dừng lại trên người Trương Tuyết, thấp giọng hỏi:

"Có thể sau khi cuộc thi này chấm dứt thì hai ngày nữa ta sẽ rời đi, nàng phải cẩn thận, an toàn cho bản thân là quan trọng nhất, ta sẽ thu xếp để nàng quay về thư viện ở Nam Kinh, nơi này không hề an toàn. Lần này ta đến đây đã khiến Thông Thiên Môn tổn thất nặng nề, nhưng sau khi ta rời đi thì mọi việc ở đây cũng phải hết sức bí mật, tránh bị Thông Thiên Môn công kích. Hy vọng khi ta trở lại thư viện ở Nam Kinh thì sẽ được gặp lại nàng, nhớ kỹ là phải cẩn thận, đừng để ta lo lắng." Nói xong đưa mắt nhìn Diêu Ngọc Anh, ánh mắt đầy vẻ quan tâm tha thiết.

Sắc mặt Diêu Ngọc Anh thay đổi, lộ ra vẻ cảm động, chỉ gật đầu không nói gì thêm. Có rất nhiều chuyện không cần phải nói nhiều, với quan hệ của nàng với Hoa Tinh lúc này, thì không cần nói nhiều nàng cũng có thể hiểu được tâm ý của hắn.

Cuộc thi lúc này đang tiến hành để từ mười chậu chọn ra tám chậu, vòng thi này đầu tiên do mười vị giám khảo chuyên nghiệp chọn ra năm chậu trực tiếp lọt vào vòng trong, năm chậu còn lại sẽ do hai mươi chín vị bình ủy công chúng bỏ phiếu, hai chậu có số phiếu bầu ít nhất sẽ bị loại, ba chậu có số phiếu bầu cao sẽ cùng với năm chậu kia lọt vào vòng trong.

Lúc này, hai mươi chín vị bình ủy công chúng bắt đầu bỏ phiếu. Dưới đài vang lên vô số tiếng kêu thét điên cuồng, hy vọng các vị bình ủy sẽ bỏ phiếu bầu cho người mà mình yêu thích.

Trong lúc hiện trường ồn ào vô cùng thì một trung niên nhân lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Vân, hạ thấp giọng nói:

"Công tử, sau khi điều tra cẩn thận đã có được thông tin cần biết, hai thiếu nữ che mặt kia là tỷ muội song sinh, tỷ tỷ là Đồng Tâm, muội muội là Đồng Ý, rất có thể là đến từ Thiên Trì thần bí.

Lâm Vân nghe vậy thì biến sắc, nhưng lập tức toát ra một nụ cười âm hiểm, thấp giọng nói:

"Thật là tốt quá, bây giờ ngươi lập tức truyền lệnh cho thư viện, ta muốn ngày mai ở Trung Nguyên ai cũng phải biết truyền nhân của Thiên Trì đã hiện thân ở Trung Nguyên. Ngày mốt thì toàn bộ thiên hạ đều phải biết chuyện này, hơn nữa còn phải tiết lộ hành tung của các nàng, có hiểu không? Chuyện này phải làm cẩn thận một chút, không thể để cho người của Phượng Hoàng thư viện biết được, mau đi đi." Trung niên nhân nghe xong, gật đầu rời khỏi, nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Ánh mắt Lâm Vân lộ ra một sự lạnh lẽo, nhìn chúng nữ xung quanh Hoa Tinh, khóe miệng nở một nụ cười âm trầm, cuối cùng ánh mắt quét lên đài nhìn Ám Vũ. Chỉ thấy hắn lộ ra vẻ ghen ghét trên khuôn mặt, sau đó biến thành độc ác, đáng tiếc là không ai nhìn thấy sự thay đổi đó.

Lúc này, bỏ phiếu trên đài đã chấm dứt, trong năm người thì người được nhiều nhất là 9 phiếu, người ít nhất là 3 phiếu. Kết quả nhanh chóng được công bố với mọi người, lại có thêm hai thiếu nữ buồn bã rời khỏi cuộc thi. Dưới đài không ít người hét to động viên cho hai nàng, những người khác cũng hò hét, ủng hộ cho các thiếu nữ còn lại trên đài.

Ám Vũ lẳng lặng đứng trên đài, nàng trực tiếp lọt thẳng vào vòng trong, nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của hai cô gái vừa bị loại, Ám Vũ cũng có một cảm giác trầm trọng trong lòng, tựa hồ cuộc thi này cũng tàn khốc và lạnh lùng.

Tần Nguyệt cũng đang nhìn hai thiếu nữ bị loại, nhìn vẻ mặt buồn bã của họ, Tần Nguyệt khẽ than một tiếng, sau đó vô tình liếc mắt nhìn Ám Vũ, ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ lạ, không rõ nó đại biểu cho hàm ý gì.

Ám Vũ bắt gặp ánh mắt Tần Nguyệt, cũng mỉm cười, gật đầu một cái, xem như bắt chuyện với đối phương. Tần Nguyệt thấy thái độ đối phương như vậy thì sửng sốt một chút, sau đó cũng đồng dạng mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Ám Vũ cười nói:

"Nghe nói cô là Thiên Phượng Tiên Tử xếp hạng thứ hai trên Bách Hoa phổ, nhưng không nghĩ ra cô cũng tham gia cuộc thi này.

Tần Nguyệt biến sắc, nhẹ giọng nói:

"Ngươi cũng đẹp như vậy, chẳng phải cũng tham gia cuộc thi này hay sao?

Ám Vũ cười nói:

"Ta ư? Kỳ thật ta không muốn, nhưng công tử nhà ta lại muốn ta đến cho nên ta đành mặt dày tham gia mà thôi. Cô thì sao, tại sao lại tham gia, có thể nói hay không?" Ám Vũ nhìn Tần Nguyệt, vẻ mặt mỉm cười hết sức thân mật.

Tần Nguyệt cau mày hỏi:

"Ngươi nói Hoa Tinh là công tử của ngươi, vậy ngươi là thế nào với hắn, là nha hoàn của hắn ư? Chuyện này ta không tin, ngươi xinh đẹp như vậy, há có thể là nha hoàn của hắn! Về phần tại sao ta tham gia cuộc thì chẳng qua là để thay cho người khác, miễn cưỡng thay thế người dự thi mà thôi.


Ám Vũ cười nói:

"Công tử nhà ta đúng là Hoa Tinh, ta đúng là nha hoàn của công tử. Cô không tin thì không có cách nào cả, tương lai có lẽ ta sẽ được thay đổi thân phận, nhưng ít ra thì lúc này ta vẫn là nha hoàn của công tử.

Tần Nguyệt lộ ra vẻ khó hiểu trên mặt, nhẹ giọng nói:

"Bằng vào dung mạo của ngươi thì đã đủ đứng vào Thiên Tiên phổ, ngươi lại cam tâm làm nha hoàn cho hắn thật sao? Thật sự không thể nghĩ ra được.

Ám Vũ nhìn thoáng qua Hoa Tinh đứng dưới đài, mỉm cười nói:

"Nếu tương lai cô có cơ hội tiếp xúc với công tử nhà ta thì cô sẽ hiểu tại sao ta lại tình nguyện làm nha hoàn cho người. Hy vọng tương lai cô sẽ hiểu được." Nói xong ánh mắt Ám Vũ lộ ra ánh sáng kỳ lạ, tựa hồ ám chỉ một việc gì đó.

Tần Nguyệt nghe vậy, nhìn Hoa Tinh đang đứng dưới đài, ánh mặt lộ ra một tia thâm tư, tựa hồ đối với Hoa Tinh đã sinh ra hứng thú, ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, khẽ nói:

"Có lẽ sẽ có ngày đó, bất quá ai cũng nói Hoa Tinh võ công cao cường, tâm cao khí ngạo, coi thường người khác, không biết lời đồn đãi đó có thật hay không?

Ám Vũ cười đáp:

"Đồn đãi có thật hay không thì cô cứ thử kiểm chứng sẽ biết. Nếu một người hiểu rõ công tử nhà ta thì sẽ không nói như vậy. Nếu cô tiếp xúc với công tử nhà ta thì sẽ hiểu. Cuộc thi này đã sắp kết thúc, không biết cô có nguyện ý đến nơi ta ở đàm đạo một phen không?

Tần Nguyệt trầm tư một hồi, sau đó mới nói:

"Được rồi, hy vọng các nàng sẽ không xem ta như địch nhân là được.

Ám Vũ khẽ nói:

"Yên tâm đi, điều đó sẽ không xảy ra. Nếu cô đến thì mọi người nhất định sẽ cao hứng, công tử cũng sẽ hoan nghênh cô. Bất kể kết quả cuộc thi thế nào thì ta cũng sẽ chờ cô. Vậy đi, cuộc thi đã tiếp tục, tạm thời không nói chuyện nữa.

Vào vòng thi này chỉ còn lại tám người, tiếp theo sẽ chọn ra năm người. Các thiếu nữ dự thi đều đứng bên cạnh chậu hoa mẫu đơn. Dươi đài lúc này không ít người đã hô vang gọi tên Ám Vũ và Tần Nguyệt. Mười vì giám khảo trên đài cũng đã đi đến đánh giá dung mạo tám thiếu nữ và chậu mẫu đơn tham gia dự thi, âm thầm chấm điểm. Sau khi quan sát thật kỹ lưỡng thì mười vị giám khảo mới quay về chỗ ngồi, ghi ra giấy.

Vòng đấu này sẽ chọn bốn người trực tiếp lọt vào vòng trong, bốn người còn lại sẽ thông qua phiếu bầu để chọn ra một người nữa tiến vào vòng trong. Kết quả bốn người được trực tiếp thông qua là Ám Vũ, Tần Nguyệt, Lam Nhược Vân, Lục Hương. Bốn người còn lại phải chờ hai mươi chín vị giám khảo công chúng bỏ phiếu mới quyết định được ai sẽ vào vòng trong.

Hoa Tinh nhìn bốn thiếu nữ đã được trực tiếp lọt vào vòng trong, ánh mắt lộ ra vẻ thần bí, nhìn qua một lượt chúng nữ, Hoa Tinh cười nói:

"Ám Vũ tiến vào tam cường không phải là vấn đề, chỉ không biết có thể đứng đầu hay không mà thôi. Bất quá cũng chỉ lát nữa sẽ có kết quả. Xem ra đêm nay mọi người sẽ được vui chơi thỏa thích.

Ám Nhu mở miệng cười nói:

"Như vậy thì tốt lắm, muội nghe Tô Ngọc nói cảnh đêm của Lạc Dương rất đẹp. Đêm nay phải đi thưởng lãm một lần mới được." Nghe lời này, mọi người đều mỉm cười không nói, chỉ có Thượng Quan Yến và Mai Hương là hoan hô, có vẻ rất thích thú.


Hoa Tinh cười nói:

"Hay lắm, đêm nay sẽ để mọi người dạo chơi, nhưng không thể quá muộn. Mấy ngày nay trong thành Lạc Dương không an toàn, cho nên mọi người phải nghe lời ta, ngày mai chúng ta sẽ dành cả ngày để đi chơi, xem như đền bù cho mọi người phải chịu ủy khuất và khổ muộn mấy ngày nay. Bây giờ thì hãy xem cuộc thi đi.

Lão đạo nhìn Hoa Tinh, sau đó khẽ nói với Dạ Phong:

"Tên tiểu tử kia hoa tâm thật là lớn, ngoại trừ nữ nhân thì không còn nghĩ đến bằng hữu chút nào. Bọn ta ở đây đã lâu nhưng chưa từng thấy hắn hỏi han đến. Thật là trọng sắc hơn bạn mà, nghĩ mà tức thật." Dạ Phong mỉm cười, không nói lời nào.

Cô Ngạo cũng lên tiếng:

"Công tử bây giờ không có thời gian chiếu cố chu toàn cho mọi người, nhưng nếu lão có chuyện gì thì có thể nói với ta, ta có thể thay công tử chiêu đãi lão.

Lão đạo nhìn Cô Ngạo, lắc đầu nói:

"Ngươi đấy, thực là bị thuốc ngấm lâu, không thể cứu chữa nữa. Ta xem cả người ngươi đã bị Hoa Tinh mua chuộc cả rồi nên mới cam tâm tình nguyện giúp đỡ hắn. Lão đạo ta thực sự là phục Hoa Tinh, hắn chẳng những mua chuộc nữ nhân giỏi mà ngay cả nam nhân cũng bị hắn mua chuộc, thật sự là khiến ta không thể nói được gì nữa.

Dạ Phong mỉm cười:

"Lão đạo, lão đừng kêu ca nữa, Hoa Tinh là người thế nào không lẽ lão còn không biết hay sao? Lão bất quá chỉ là rảnh quá nên thấy chán, muốn tìm người đấu võ mồm với lão thôi. Nếu lão rảnh quá thì bên kia có một thiếu nữ che mặt thần bí, lão đạo ngươi nếu có bản lĩnh thì thử thăm dò xem nàng thế nào đi?" Dạ Phong mỉm cười nhìn lão đạo, hắn thực sự không có can đảm để thăm dò thiếu nữ kia.

Lão đạo nghe vậy quay sang nhìn nữ tử bạch y che mặt, thần sắc thay đổi, cười khùng khục:

"Lão đạo ta không có ngốc để các ngươi đùa bỡn đâu. Thiếu nữ này không phải là thứ dễ trêu vào, muốn đi thì ngươi cứ đi, nói không chừng nàng thấy ngươi anh tuấn sẽ tâm sự với ngươi đấy. Khùng khục, Cô Ngạo nói có đúng không?" Cô Ngạo nghe vậy cũng chỉ cười, không đáp lại.

Dạ Phong cười mắng:

"Đi chết đi, lão đạo cũng dám nói ta như vậy ư? Lão xem ta có anh tuấn không? Mắt lão đúng là như mù, ta anh tuấn ở chỗ nào. Lão có bản lĩnh thì đi mà thăm dò người ta.

Lão đạo cười khanh khách, nói:

"Ngươi thật là… hắc hắc, cho ta là đứa ngốc à. Ta không bị mắc lừa đâu, ta xem phải thăm dò tên tiểu tử kia một chút thì hay hơn." Nói xong quay sang quan sát Lâm Vân trong đám đông, ánh mặt lộ ra vẻ bất thiện.

Cô Ngạo cũng nhìn Lâm Vân, khẽ nói:

"Hắn là Lâm Vân, nghe nói chính là một nhân vật đặc biệt của Võ Lâm thư viện. Theo tin tức của công tử thu được thì bối phận của Lâm Vân thuộc hàng đệ tử của Ngân Hồ Liễu Diệp Nhi, là thân truyền đệ tử của trượng phu Liễu Diệp Nhi, tuy nhiên đến lúc này chúng ta vẫn chưa tra ra trượng phu của Liễu Diệp Nhi là ai. Trước mắt thì trong thành Lạc Dương này thế lực duy nhất có thể đối nghịch với chúng ta chính là Võ Lâm thư viện, nhưng bọn chúng dường như cũng rất cẩn thận, không để cho bọn ta nắm bắt được manh mối.

Lão đạo cười nói:

"Vừa rồi trong lúc vô ý ta đã phát hiện ra Lâm Vân nhìn Hoa Tinh, ánh mắt âm trầm đầy bất thiện. Hơn nữa ta còn nhìn thấy một kẻ mờ ám như từ dưới đất chui lên trao đổi với Lâm Vân một hồi, sau đó len lén rời đi. Ta nghĩ Lâm Vân muốn gây bất lợi với Hoa Tinh. Ta phải canh chừng tên này, tìm ra mục đích của hắn mới được.

Cô Ngạo trầm giọng nói:

"Việc này ta sẽ sai người đi điều tra mục đích và lai lịch của hắn, lão cứ yên tâm đi. Lúc này cuộc thi đã đến thời khắc quan trọng nhất, chúng ta cứ xem đi đã.

Trên đài lúc này đang tiến hành vòng thi để chọn từ năm chậu còn ba chậu, mười hai vị giám khảo chuyên nghiệp cùng hai mươi chín vị giám khảo công chúng đều tiến hành hai đợt bỏ phiếu. Đợt đầu tiên bỏ phiếu về chủng loại, màu sắc của hoa mẫu đơn. Đợt thứ hai nhắm vào dung nhan của năm vị chủ nhân. Sau đó tổng hợp kết quả hai đợt sẽ chọn ra tam cường.

Giờ phút này là lúc cao trào nhất của mẫu đơn hoa hội, tiếng kêu réo dưới đài vang lên không dứt. Ám Nhu lôi kéo Tô Ngọc hò hét ầm ĩ, Thượng Quan Yến và Mai Hương đứng một bên cũng lớn tiếng cổ vũ cho Ám Vũ. Kể cả những nữ nhân khác lúc này cũng mở miệng hô to, cổ vũ cho Ám Vũ, hy vọng nàng đạt được thành tích tốt nhất. Truyện được tại TruyệnFULL.vn

Hoa Tinh và mấy người lão đạo thì tương đối trầm tĩnh, chỉ mỉm cười xem cuộc thi, thỉnh thoảng cũng để ý bốn phía xem có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn hay không.


Đợt bỏ phiếu đầu tiên đã kết thúc, dưới đài lúc này tên của Ám Vũ và Tần Nguyệt là được hô nhiều nhất. Hội trường thập phần náo nhiệt.

Chủ sự rất nhanh chóng tuyên bố kết quả, toàn trường có bốn mươi mốt phiếu, thì xếp hạng thứ nhất chính là Tam Tinh Củng Nguyệt, dành được 13 phiếu, thứ hai là Tử Ngọc Đan Hoa, được 10 phiếu, thứ ba là Bạch Ngọc Mẫu Đơn, được tám phiếu, thứ tư là Hắc Ngọc Mẫu Đơn – sáu phiếu, cuối cùng là Đại Hồng Phú Quý được ba phiếu.

Đến lúc này, Tần Nguyệt đại biểu cho Tam Tinh Củng Nguyệt được xếp thứ nhất, Lam Nhược Vân đại biểu cho Tử Ngọc Đan Hoa xếp thứ hai, Ám Vũ đại biểu cho Bạch Ngọc Mẫu Đơn xếp thứ ba.

Đợt bỏ phiếu đầu tiên đã chấm dứt, đợt thứ hai lại tiếp tục bắt đầu. Chỉ thấy bốn mươi mốt vị giám khảo bỏ phiếu lần thứ hai, bầu cho người mà mình đã chọn lựa. Dưới đài lúc này đã trở nên điên cuồng, hò hét đến rung trời, hy vọng người của mình sẽ đạt được thứ hạng đầu tiên.

Cuộc thi này thật kịch liệt và tàn khốc, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì nó cũng đã gần kết thúc. Lúc này bỏ phiếu đã xong, mọi người nhìn vào năm thùng gỗ bên cạnh năm thiếu nữ, nhìn kỹ công chứng viên đang kiểm phiếu.

Kết quả lần này chấm điểm sắc đẹp được công bố như sau: đứng đầu là Ám Vũ, được 16 phiếu. Thứ hai là Tần Nguyệt, được 12 phiếu, thứ ba là Lam Nhược Vân được 8 phiếu, thứ tư là Lục Hương, được 4 phiếu. Người cuối cùng chỉ được 1 phiếu mà thôi. Số phiếu so với đợt bỏ phiếu đầu tiên thì khoảng cách giữa các thứ hạng tương đối cách biệt. Dưới đài lúc này vô số người xem đều lớn tiếng hoan hô, tựa hồ vì Ám Vũ đứng đầu mà cao hứng, trong đó có thể nghe rõ được thanh âm của Ám Nhu và Tô Ngọc.

Hoa Tinh mỉm cười nhìn Ám Vũ, ánh mắt hai người bắt gặp nhau, đều lộ ra một tia vui suống, tựa hồ bị kết quả lúc này làm cho cao hứng. Ám Nhu và Tô Ngọc nhảy tưng tưng, hò hét cùng mọi người, bộ dáng cao hứng vô cùng. Ngay cả Cô Ngạo, lão đạo, Dạ Phong cũng cảm thấy hưng phấn.

Kết quả cuối cùng của cuộc thi sẽ do chủ sự tuyên bố. Chỉ thấy một trung niên mập mạp tiến lên đài nói:

"Trước tiên, cám ơn mọi người đã ủng hộ cho đến tận phút cuối. Hoa hội của Lạc Dương rốt cuộc đã hoàn thành thuận lợi, mặc dù hôm qua có một chút việc ngoài ý muốn xảy ra nhưng cuộc thi vẫn hoàn tất tốt đẹp. Bây giờ ta xin tuyên bố kết quả của cuộc thi. Tam Tinh Củng Nguyệt đoạt giải nhất, người đại diện là Tần Nguyệt cô nương đạt được thứ hai khi tuyển mỹ, tổng hợp lại đã dành danh hiệu quán quân hoa hội, được thưởng một vạn lượng bạc.

Bạch Ngọc Mẫu Đơn đoạt được giải ba, người đại biểu Ám Vũ cô nương đứng đầu tuyển mỹ, tổng hợp lại đoạt được giải nhì của hoa hội, được nhận tám ngàn lượng. Tử Ngọc Đan Thanh đoạt giải ba mẫu đơn, người đại biểu Lam Nhược Vân xếp thứ ba tuyển mỹ, chung cuộc đoạt được giải ba của hoa hội, được thưởng năm ngàn lượng. Xin chúc mừng ba người dự thi này, chờ lát nữa thì đồng thời nhận ngân lượng. Các thí sinh lọt vào thập cường cũng xin đến để nhận một ngàn lượng do được lọt vào hàng thập cường. Đến đây, mẫu đơn hoa hội đã kết thúc viên mãn. Cám ơn mọi người đã ủng hộ." Nói xong chuyển thân rời khỏi đài cao.

Náo nhiệt rồi cũng chấm dứt, không ít người cảm thán, cũng có rất nhiều người si ngốc nhìn Ám Vũ, nhìn vị tiên tử trong tim họ, nhưng bọn họ mãi mãi không thể có nàng. Bởi vì nàng đã thuộc về Hoa Tinh.

Sau khi cuộc thi chấm dứt, đám người Hoa Tinh đều chờ Ám Vũ, chúc mừng nàng bằng một bữa tiệc thịnh soạn. Nhìn Ám Vũ nắm tay Tần Nguyệt và Lam Nhược Vân tiến đến, mọi người đều sửng sốt, duy chỉ có ánh mắt Hoa Tinh là lộ ra một nụ cười. Ám Vũ nhìn Hoa Tinh, sau đó đưa mắt về phía Lam Nhược Vân và Tần Nguyệt, tựa hồ muốn ám chỉ điều gì với Hoa Tinh.

Ám Nhu và Tô Ngọc cũng nhạy nhanh, ôm chầm lấy Ám Vũ, trong miệng hô to tỷ tỷ, khuôn mặt tươi cười hưng phấn. Ám Vũ mỗi tay một người ôm lấy các nàng, khẽ cười nói:

"Ta mang đến cho hai ngươi hai vị tỷ tỷ xinh đẹp, bọn ta đã kết giao cùng nhau, các ngươi sau này phải nhớ kỹ vui vẻ với hai nàng, biết không?

Ám Nhu và Tô Ngọc nhìn Tần Nguyệt và Lam Nhược Vân, không khỏi mỉm cười, thân thiết gọi hai tiếng tỷ tỷ. Lúc này đám người Hoa Tinh cũng đã tiến lên, Hoa Tinh mỉm cười tràn ngập mị lực, dịu dàng nói:

"Hoan nghênh hai vị mỹ nữ quang lâm, ta hết sức vinh hạnh. Các nàng đã thi cả ngày, cũng đã mệt mỏi, chúng ta mau đi về nghỉ ngơi một lúc, sau đó đi ăn, chúc mừng các nàng.

Tần Nguyệt và Lam Nhược Vân đều nhìn Hoa Tinh, ánh mắt hai nàng đều lộ ra thần sắc kỳ dị, không biết là đại biểu cho ý nghĩa gì. Tần Nguyệt mỉm cười như mẫu đơn nở rộ, mị lực từ mắt tỏa ra, hấp dẫn rất nhiều nam nhân, đoạn cười nói:

"Hoa công tử đã quá khen, xinh đẹp nhất là Ám Vũ, bọn tôi chỉ tô điểm thêm cho nàng mà thôi. Nhược Vân, ngươi nói có đúng hay không?

Lam Nhược Vân nhẹ giọng nói:

"Nguyệt tỷ nói đúng, chúng tôi so với Ám Vũ thì vẫn còn kém một chút, Ám Vũ mới chính thức là mỹ nữ, Hoa công tử thật là có diễm phúc đấy!

Hoa Tinh nghe vậy, cười nói:

"Hai vị cô nương đừng khiêm tốn nữa, chúng ta vừa đi vừa nói đi, tối nay sẽ đồng thời chúc mừng ba vị mỹ nữ. Hiếm khi tam cường của mẫu đơn hoa hội tề tụ, đây thực sự là chuyện hiếm có. Đi thôi." Nói xong, Hoa Tinh nắm tay Tô Ngọcvà Đồng Ý, cùng nhau đi về phía Mẫu Đơn các.

Hoa hội náo nhiệt đã trở nên thanh tĩnh. Ngay khi Hoa Sơn Trương Tuyết rời khỏi đài thì gặp Hoa Tinh. Hoa Tinh liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt hàm chứa một nụ cười, như muốn biểu đạt điều gì đó. Sắc mặt Trương Tuyết thoáng thay đổi, chỉ gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

Ngay khi mọi người đang lục tục rời khỏi hiện trường thì chủ sự mập mạp xuất hiện trên đài cao, nhìn đám người Hoa Tinh rời đi, ánh mắt lộ ra vẻ thần bí, mỉm cười đắc ý, chỉ không biết là đắc ý chuyện gì? Không ai có thể biết được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận