Trong phòng Diêu Ngọc Anh, Hoa Tinh đang tận tình hưởng thụ thân thể mê người của nàng, song thủ chà xát song nhũ đầy đặn, ngón tay thỉnh thoảng lại khều nhẹ vào núm vú hồng hồng, kích thích Diêu Ngọc Anh. Nàng kiều mỵ nhìn hắn, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ câu hồn nhiếp phách nam nhân, căn phòng tràn ngập khí tức mê hoặc.
Hoa Tinh điên cuồng hưởng thụ thân thể Diêu Ngọc Anh, hai người đại chiến hơn một canh giờ mới nằm im trên giường, Hoa Tinh vẫn vuốt ve hai vú nàng, nhìn lên trần nhà, nói:
"Ngày mai rời khỏi Lạc Dương, ta cũng cảm thấy có chút không nỡ, cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện đã qua thì nơi này đã ban cho ta rất nhiều điều tốt đẹp. Ở đây ta đã gặp gỡ không ít nữ nhân xinh đẹp, có thể kể đến nàng, Liên Phượng, Đường Mộng, Như Thủy, tỷ muội Đồng Tâm, còn có Tô Ngọc nữa. Địa phương này đối với ta mà nói thì có ý nghĩa rất đặc biệt, đáng tiếc là không thể không rời đi, ta đã tốn không ít thời gian ở nơi này.
Diêu Ngọc Anh lẳng lặng nằm bên cạnh hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt ve thân thể nam nhân của mình, thẹn thùng nhìn tiểu đệ đệ của hắn, vuốt ve mơn man nó, dịu dàng hỏi:
"Công tử, có thoải mái không? Nhớ kỹ là đừng quên Ngọc Anh. Lúc trước, khi chưa gặp nhau thì cuộc sống của ta rất trầm lặng, cho đến khi gặp gỡ công tử thì trong lòng ta đã xảy ra biến hóa, lúc nào cũng nghĩ đến, lo lắng cho người, có lẽ đó chính là tình yêu. Bây giờ lại chia lìa, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại, ta cũng không biết là ta sẽ như thế nào nếu thiếu công tử, ta vẫn chưa quen với việc không nhìn thấy công tử trong cuộc sống.
Hoa Tinh mỉm cười nói:
"Ta sẽ không quên nàng, yên tâm đi. Hoa Tinh mặc dù hoa tâm đa tình nhưng tuyệt đối không phụ tình, chỉ cần nữ nhân có quan hệ với ta thì ta đều đối đãi tốt với họ, kể cả nàng." Nói xong, vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn, mơn man đôi môi đỏ mọng của nàng. Diêu Ngọc Anh kiều mỵ nhìn hắn, khẽ ngậm lấy, liếm nhẹ ngón tay hắn.
Hoa Tinh cười nói:
"Cái miệng của nàng thật tuyệt, đáng tiếc là ngày mai ta đã phải rời đi, chưa biết khi nào sẽ gặp lại. Bây giờ phải để ta hưởng thụ mùi vị cái miệng xinh xắn của nàng mới được." Nói xong nhìn nàng, ánh mắt chỉ dẫn xuống hạ thể của mình.
Diêu Ngọc Anh đỏ mặt, nhả ngón tay hắn ra, bẽn lẽn nói:
"Công tử cứ trêu người ta hoài, khiến cho người ta xấu hổ." Nói thế nhưng vẫn cúi đầu xuống hạ thể của hắn, há miệng ra ngậm lấy "tiểu Hoa Tinh", liếm láp cẩn thận. Hoa Tinh mỉm cười nhìn lên trần nhà, hưởng thụ khoái cảm được chiếc miệng nhỏ xinh của Diêu Ngọc Anh hầu hạ.
Đến trưa, Hoa Tinh lần đầu tiên ăn trưa một mình với Diêu Ngọc Anh. Sau khi ăn xong, Hoa Tinh nói:
"Chiều nay nàng phái người chú ý đến động tĩnh của Phi Ưng Giáo và tam đại bang phái một chút, xem có thể nghĩ ra biện pháp mượn đao giết được không. Tốt nhất là có thể dẫn dụ sự chú ý của đa số võ lâm nhân sĩ chú ý vào bọn chúng. Bây giờ bảo vật trong Long Môn Thạch Quật đã bị Thiếu Lâm đoạt được, nàng cũng không cần ngại nữa, cứ thoải mái giá họa lên đầu tam phái. Đó gọi là đạo lý một người nói thì là giả dối, vạn người nói sẽ thành sự thật.
Diêu Ngọc Anh cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi:
"Công tử làm như vậy để làm gì? Ta thực sự không hiểu được. Bây giờ công tử cần chú ý nhất chính là các võ lâm nhân sĩ muốn bắt tỷ muội Đồng Tâm, công tử cần gì phải để tâm đến những chuyện khác?
Hoa Tinh tỏ ra bí hiểm, cười nói:
"Những kẻ đó không phải có thể giải quyết trong một chốc một lát được, hơn nữa tự tay giết người cũng không phải là biện pháp tốt. Ta làm như vậy là để chuyển sự chú ý của thiên hạ từ Đồng Tâm, Đồng Ý sang tam đại bang phái, như thế chẳng phải ta đã giảm bớt được kẻ tìm đến gây phiền toái hay sao? Nàng cứ ngẫm lại sẽ hiểu võ lâm nhân sĩ sẽ chọn tìm ta hay tìm đến tam đại bang phái. Tìm đến tam đại bang phái thì còn có hy vọng, tìm đến ta chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều, đa số đều là kẻ sợ chết, nàng nói bọn chúng sẽ lựa chọn thế nào?
Diêu Ngọc Anh mỉm cười nói:
"Công tử thật là cao thâm mạc trắc, tầm nhìn xa hơn ta rất nhiều. Chuyện này để ta phái người làm ngay. Bây giờ công tử định quay về Mẫu Đơn các sao?
Hoa Tinh lắc đầu: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
"Không vội, ta định hiện thân trong thành Lạc Dương một chút, để cho những kẻ đó đều biết ta đang hiện diện trong thành Lạc Dương, như vậy mới tiện dẫn động bọn chúng hành động. Trước khi rời đi hẳn là còn một hồi đại chiến đang chờ ta, ta sẽ cho bọn chúng một cơ hội, sẽ cho bọn chúng biết lợi hại của ta. Nàng cứ đi làm việc của mình đi, tối nay cứ đến Mẫu Đơn các là được." Diêu Ngọc Anh gật đầu, không nói gì thêm.
Hoa Tinh nghênh ngang đi trên đường cái, tay trái cầm Xích Huyết bảo đao, cả người toát ra vẻ tà dị. Hắn đi không lâu đã phát hiện ra có người theo dõi hắn. Hoa Tinh nhếch miệng nở một nụ cười, không thèm để ý đến những đôi mắt đang dõi theo, phảng phất như vẫn không hay biết gì, tiếp tục rảo bước.
Một lúc sau hắn phát hiện ra số người bám theo càng lúc càng nhiều, điều này khiến cho hắn hơi cảm thấy ngạc nhiên, dừng thân, quay lại nhìn đám người bám theo, nói:
"Các vị vẫn đi theo ta, không biết có chuyện gì hay không? Hoặc là trùng hợp mà thôi?" Ánh mắt Hoa Tinh hàm chứa một thần thái không ai có thể giải thích được.
Lúc này trước mặt Hoa Tinh có tổng cộng hơn bốn mươi võ lâm cao thủ, đáng tiếc là Hoa Tinh chưa từng gặp qua bất cứ ai trong số người này. Chờ cho Hoa Tinh nói xong thì có một trung niên nhân tiến lên nói:
"Chúng tôi đều biết các hạ là Hoa Tinh, là Phượng Hoàng đặc sứ, chúng tôi theo các hạ đến đây là vì có chuyện muốn thỉnh giáo, không biết các hạ có nguyện ý trả lời hay không?
Hoa Tinh mỉm cười nói:
"Nếu đã biết ta thì ngươi cũng nên biết tính tình của ta. Ngươi có gì thắc mắc thì cứ nói ra, ta sẽ xem xét có trả lời ngươi hay không." Ánh mắt Hoa Tinh lạnh lùng nhìn những kẻ trước mặt.
Trung niên nhân nghe vậy thì mở miệng nói:
"Nghe nói truyền nhân của Thiên Trì thần bí, Đồng Tâm, Đồng Ý – đang ở cùng các hạ, có đúng không? Tin rằng các hạ sẽ không phủ nhận điều này. Chúng tôi chỉ muốn hỏi xem các hạ có quan hệ thế nào với tỷ muội đó, sau đó chúng tôi sẽ xem nên làm thế nào. Ai ai cũng biết Thiên Trì có Tuyết Liên Tử ngàn năm, nói không thèm thuồng vật đó chỉ là dối trá, nhưng chúng tôi biết thực lực của các hạ rất lợi hại, cho nên muốn hỏi cho rõ ràng một chút, tránh để kẻ vô tội chịu chết. Còn thêm một chuyện muốn hỏi nữa, nghe nói các hạ biết hộp gấm hiện đang ở đâu, hiểu rõ bí mật của Long Môn Thạch Quật, không biết các hạ có thể nói rõ cho mọi người cùng nghe được không?
Hoa Tinh lạnh lùng nhìn đám người đó, nói:
"Xem ngữ khí của ngươi còn có chút lễ độ, ta cũng nói cho ngươi biết một chút. Đầu tiên, tỷ muội Đồng Tâm, Đồng Ý có quan hệ rất mật thiết với ta, kẻ nào có chủ ý gây bất lợi với hai nàng tức là đã đối nghịch với ta, đến lúc đó đừng trách ta vô tình. Tiếp theo, hộp gấm đang ở đâu ta biết nhưng nói cho các ngươi cũng chỉ là vô dụng. Về phần bí mật Long Môn Thạch Quật tạm thời ta không thể phụng cáo. Bây giờ các ngươi tốt nhất là không nên đi theo ta nữa, ta chỉ thích thanh tĩnh và mỹ nữ, những chuyện khác đều không hứng thú, đương nhiên nếu cần thì cho dù phải giết người ta cũng không ngại." Hoa Tinh nói xong thì quay người rời đi, chúng nhân nhìn nhau hội ý, nhưng không có ai lớn gan đi theo hắn.
Hoa Tinh rời khỏi nơi đó không lâu thì thì đi ngang qua một đại viện. Lúc này một tiếng đàn thanh nhã ẩn chứa trong đó cảm giác ưu sầu từ bên trong đại viện truyền ra ngoài. Hoa Tinh dừng cước bộ, cẩn thận lắng nghe. Khúc đàn này hàm chứa mấy phần suy tư, mấy phần si mê, hẳn là do một nữ tử si tình tấu lên.
Nghe xong khúc đàn, trong lòng Hoa Tinh xuất hiện một cảm giác buồn bã, chợt nhớ đến Lâm Phương và Vạn Trọng Sơn, tình yêu của hai người đó có rất nhiều điểm tương đồng với khúc nhạc này. Việc này khiến Hoa Tinh đột nhiên có cảm giác muốn gặp nữ tử gảy đàn. Ngay lúc này thì truyền đến một tiếng chuông, Hoa Tinh chỉ thấy toàn thân chấn động, run lên một chút.
Hàn quang trong mắt Hoa Tinh chiếu rọi, thân thể lăng không lên cao, rơi thẳng vào trong đại viện, lẳng lặng nhìn người trước mặt, ánh mắt Hoa Tinh bắn ra tia cảnh giác và tàn khốc. Trước mắt Hoa Tinh có ba người, đều đang nhìn hắn. Trong đó có một nữ tử chừng hơn ba mươi tuổi, phong vận xuất sắc, vóc người cân đối, song nhũ vun tròn khá cao, eo thon lưng thẳng, mông tròn lẳn, mặc một bộ trang phục màu trắng, diễm lệ vô song. Bất quá khuôn mặt lại tỏ ra lạnh lùng nhìn Hoa Tinh, hai tay đang đặt trên một cổ cầm.
Đứng hai bên nữ tử này là hai nam nhân. Người bên trái hơn năm mươi tuổi, mặc hắc y, trong tay cầm một chiếc chuông vàng chừng sáu tấc đang âm trầm nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt không có lấy một chút hảo ý. Bên phải là một lão nhân chừng sáu mươi, một thân áo vải, trong tay cầm một trường cung màu tím tinh xảo, trên lưng cắm bảy mũi tên, kẻ này cũng đang lạnh lẽo nhìn Hoa Tinh trừng trừng.
Hoa Tinh cười lạnh nói:
"Các người là ai, tại sao cố ý công kích ta?" Diện mạo Hoa Tinh lúc này lạnh lẽo quan sát, đánh giá ba người trước mắt.
Lão nhân áo vải cười lạnh nói:
"Ngươi là ai mà vào đây nói hươu nói vượn là bọn ta công kích ngươi. Đây là sân viện của ta, chúng ta ở đây gảy đàn giải khuây không hề liên quan đến ngươi, ngươi cũng không được mời mà tự tiện xâm nhập, bọn ta không hỏi tội ngươi tự ý xông vào mà ngươi lại lếu láo thế. Ngươi nói xem phải trái thế nào?
Ánh mắt Hoa Tinh lạnh lẽo quét ngang, cười ngạo nghễ nói:
"Ta là ai, tin rằng trong lòng các ngươi hiểu được. Ta đi ngang qua bên ngoài, các ngươi đã biết trước, cố ý dùng tiến đàn dẫn dụ ta, sau đó tiếng đàn vừa chấm dứt thì dùng âm sát lực ám toán ta, các ngươi cho rằng một chút điểm nhỏ nhoi này ta cũng không phân biệt được sao? Các ngươi là ai ta không cần biết, gần đây người đến tìm ta gây phiền toái nhiều lắm, nhưng ta có một nguyên tắc, ai phạm đến ta thì tất phải chết, không ai được ngoại lệ, kể cả ba người các ngươi. Xem võ công của các người thì dường như cũng là nhân vật có chút mặt mũi, tại sao không dám quang minh chính đại gặp ta mà phải dùng đến thủ đoạn đánh lén?
Lão nhân áo vải lạnh lùng cất tiếng:
"Nói nhảm, bọn ta căn bản không hiểu ngươi đang lải nhải điều gì, bất quá bọn ta cũng không phải là người dễ dàng để ngươi khi dễ. Nếu ngươi vẫn còn mơ hồ không nhận sai thì hôm nay đừng hòng còn sống trở ra." Lão nhân nói xong khẽ kéo cánh cung trong tay.
Hoa Tinh cười lạnh đáp:
"Nói vậy là các ngươi chỉ muốn tìm đại một cái cớ để đối phó với ta có đúng không? Ta làm người vốn ghét nhất những kẻ thích làm bộ làm tịch, các ngươi nếu quang minh chính đại tìm đến ta thì có lẽ ta còn lưu lại cho các ngươi còn sống. Tuy nhiên các ngươi lại chọn cách thức khác để trêu chọc ta, cho nên các ngươi cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt. Đồ đao trong tay, thiên hạ cúi đầu, vừa lúc ta nhặt được một thanh bảo đao, vẫn chưa có dịp sử dụng, hôm nay các ngươi sẽ là những người đầu tiên để ta thử đao." Hoa Tinh vung ngang trường đao trên tay, lãnh khốc nhìn đối phương.
Lúc này nữ tử đột nhiên lên tiếng:
"Đồ đao trong tay, thiên hạ cúi đầu, ngươi là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh?" Ngữ khí ẩn chứa vài phần kỳ lạ, không biết tại sao nàng lại hỏi như thế.
Hắc y nam nhân cũng lên tiếng:
"Nghĩ không ra ngươi lại là Hoa Tinh, nhưng ngươi chớ có càn rỡ, nơi này không phải là nơi để ngươi giương oai. Hôm nay nếu ngươi không nói lời xin lỗi vì đã tự tiện xông vào đây thì đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này.
Hoa Tinh cười lạnh một tràng:
"Ta không bao giờ thay đổi quyết định của mình, ta đang muốn xem trên thế gian này có bao nhiêu người không sợ chết. Hôm nay ta muốn thấy Cầm Linh Cung tam tuyệt có bao nhiêu bản lĩnh mà dám trêu chọc đến Hoa Tinh ta." Lời vừa nói ra khiến cho ba người kia đều biến sắc, nghĩ không ra Hoa Tinh lại nhận ra lai lịch của mình một cách nhanh chóng như vậy.
Xạ Nhật Thần Cung Đàm Quân biến sắc nói:
"Hoa Tinh, nếu đã biết bọn ta là ai thì không nên cuồng vọng như vậy, người khác sợ ngươi nhưng chúng ta không sợ ngươi. Chuyện hôm nay nếu ngươi không cất lời xin lỗi thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng nên lưu lại đây đi.
Dao Cầm Tiên Tử Lý Thải Tú lạnh lùng hùa theo:
"Hôm nay là tự ngươi tìm đến, chớ trách bọn ta vô tình. Bất kể chuyện trước kia như thế nào, nhưng hôm nay là ngươi gây sự trước, cho nên ngươi có chết thì cũng chỉ nên tự oán trách bản thân mình mà thôi.
Đoạt Hồn Linh Tần Giang lạnh lùng nói:
"Hoa Tinh, ngươi khẩu xuất cuồng ngôn, hôm nay lão tử sẽ cho biết thế nào là lễ độ, hôm nay ngươi chết chắc, chuẩn bị chịu chết đi." Nói xong đã thấy chuông vàng trong tay lắc động, tiếng chuông đoạt hồn trong nháy mắt vang lên phát tán ra ngoài.
Thần sắc Hoa Tinh lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo như băng, thân thể đột nhiên xuất hiện một cỗ khí thể màu đỏ vây quanh hắn. Hắn thản nhiên nói:
"Bằng vào võ công các ngươi ư? Còn kém xa lắm, vừa rồi ngươi đánh lén ta cũng không gây được một chút tổn thương cho ta, bây giờ ngươi làm sao gây khó dễ cho ta được. Ta xem ba người các ngươi nên xông lên một lúc thì hơn, để ta xem công phu Tam Giác Miêu có điểm gì đặc biệt mà được liệt danh vào Cửu Châu Thất Tuyệt.
Hoa Tinh tiến lên từng bước, khí thế bá đạo cuồng liệt ào đến, ba kẻ kia đều run lên, thối lui về sau một bước, sắc mặt kinh ngạc nhìn Hoa Tinh. Hoa Tinh lạnh lùng từng bước từng bước tiến lên về phía địch nhân, khí thế như một đạo long quyển phong muốn xé rách tất cả.
Dao Cầm Tiên Tử nghiêm mặt nói:
"Liên thủ tấn công, nhất định hôm nay phải cho hắn chết ở đây." Song thủ lướt như bay, ngón tay vung múa, công lực truyền qua đầu ngón tay ngấm thẳng xuống đàn, trong nháy mắt đã tung ra Âm Sát tuyệt học. Đoạt Hồn Linh Tần Giang ở một bên cũng phối hợp với tiếng đàn của Lý Thải Tú, hình thành công kích một trước một sau, một nhanh một chậm toàn lực công kích Hoa Tinh. Xạ Nhật Thần Cung Đàm Quân đứng ở phía sau hai đồng bọn, tay kéo trường cung nhắm thẳng vào Hoa Tinh, tùy thời phát ra công kích trí mạng. Ba người phối hợp hết sức ăn ý, xem ra đã phối hợp, liên thủ với nhau không biết bao nhiêu lần.
Tiếng đàn réo rắt, tiếng chuông lanh lảnh mạnh mẽ vô cùng, mặt đất phía trước Hoa Tinh đều bị chấn động, đất đá tung bay vô số, quất về phía người Hoa Tinh.
Hoa Tinh dừng thân, chân khí hồng bạch chung quanh dao động mãnh liệt, hiển nhiên hai loại âm sát lực này rất bá đạo, không phải dễ đối phó. Thân hình vừa bình ổn đã thấy một mũi tên xuất hiện phía trước hắn ba thước, ngắm thẳng vào ngực. Xạ Nhật Thần Tiễn quả nhiên danh bất hư truyền, phải biết rằng mũi tên này tập trung toàn thân công lực của Đàm Quân, sức công phá khủng khiếp vô cùng.
Hàn quang trong mắt Hoa Tinh sáng lóe, trường đao trong tay rút ra khỏi vỏ, thanh âm như rồng ngâm vang lên, trong nháy mắt đã đè ép âm sát lực của đối phương xuống. Chỉ thấy hồng quang nhoáng lên, một đao của Hoa Tinh bổ thẳng vào mũi tên đang bay đến, chém nát toàn bộ thân tên.
Xạ Nhật Thần Cung Đàm Quân run lên bần bật, thân thể lui về sau ba bước, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Một đao của Hoa Tinh nhìn thì đơn giản, kỳ thật ẩn hàm lực đạo rất mạnh mẽ, chỉ một chiêu đã phá tan khí tức của Đàm Quân, khiến cho kinh mạch của lão bị hao tổn. Lý Thải Tú và Tần Giang cũng lảo đảo một cái mới có thể đứng vững. Hoa Tinh xuất đao mang theo tiếng long ngâm, ẩn hàm trong đó chân lực vô thượng, phát ra âm sát thuật đối kháng với tiếng đàn tiếng chuông, gây nên chấn động đối với khí huyết với hai người.
Đàm Quân quát lớn:
"Cẩn thận, tên tiểu tử này rất lợi hại, chúng ta phải toàn lực đối phó." Nói xong đã thấy quanh thân hắn tràn ngập khí thể xanh đậm, khí thế cường đại tỏa ra mãnh liệt. Cùng lúc đó, toàn thân Lý Thải Tú cũng bắn ra khí lưu màu trắng vây quanh thân thể nàng, nhìn xinh đẹp vô song. Thân thể Tần Giang lại tràn ngập tinh vân màu đen, khí tức quỷ dị âm trầm.
Tiếng đàn và tiếng chuông vút cao, phòng ốc tứ phía đều rung chuyển, khí lưu từng đạo từng đạo xoay tròn quanh thân thể Hoa Tinh, điên cuồng công phá hộ thể chân khí của hắn. Đồng thời, Xạ Nhật Thần Cung Đàm Quân cũng tập trung toàn thân công lực vào song chưởng, ý niệm nhãn thần đều tập trung hoàn toàn vào Hoa Tinh, phát ra công kích mạnh mẽ nhất.
Sắc mặt Hoa Tinh sa sầm xuống, lần này không giống lần giao đấu trước kia với ba người Lý Bất Hối, lần trước chỉ là quyền-chưởng-kiếm-chỉ ngạnh tiếp, nhưng lần này lại là âm luật vô hình, giết người trong không gian, loại âm luật này cho dù muốn tránh cũng không thể tránh được.
Mắt nhìn ba người phía trước cách xa ba trượng nhưng xung quanh hắn đều tràn ngập nguy cơ, nếu không cẩn thận đều dễ dàng lâm vào khốn cảnh, hồng quang quanh thân Hoa Tinh sáng rực lên, trường đao Xích Huyết trong tay cũng tỏa ra hồng quang, thân đao vung lên, đao cương dài đến mười trượng xuất hiện, bay vút lên trời, không trung như bị tê liệt.
Hoa Tinh cử đao quá đầu, hay tay nắm chặt chuôi đao, gầm lên một tiếng chém xuống. Nhất thời chỉ thấy bốn phía phong vân hội tụ, sau đó hé ra một đạo đao mang đỏ thẫm, trong nháy mắt bộc phát ra hơn ba mươi trượng như sấm sét, mang theo thanh âm khiến kẻ khác kinh tâm động phách, trong nháy mắt đã áp xuống đỉnh đầu ba địch thủ.
Ba người thấy uy lực mãnh mẽ của đao mang, thần sắc đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Đây là uy lực do một người phát ra sao, thật là khó có thể tin được. Cả ba đều không dám đón đỡ, toàn bộ lăng không bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất để né tránh. Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, bụi đất mù trời, nơi ba người Lý Thải Tú vừa đứng đã xuất hiện một hố to rộng hơn mười trượng, sâu ba trượng, thật sự là kinh thiên động địa, khiến cho người ta không còn dám tin vào mắt nữa.
Ba người mặc dù né tránh rất nhanh nhưng vẫn bị uy lực của đao mang chấn bay ra ngoài, rơi xuống đất, sắc mặt đầy vẻ kinh hãi. Đàm Quân bởi vì đã bị thương từ trước, kinh mạch toàn thân lúc này đại loạn, máu tươi ứa ra từ khóe miệng không ngừng, xem ra đã không còn chút khí lực nào để phản kháng nữa.
Quanh thân Hoa Tinh hiện ra kim quang chói mắt, khí thế tỏa ra áp bức đối phương đến nỗi hít thở cũng khó khăn. Hoa Tinh đứng giữa trời không, cười lạnh nói:
"Cửu Châu Thất Tuyệt té ra chỉ là hư danh, ta còn tưởng rằng các ngươi lợi hại lắm chứ, thì ra chỉ là vài món công phu chó mù mèo què, vậy mà muốn tìm Hoa Tinh ta gây phiền phức ư? Thật là không biết tự lượng sức mình. Ta đã nói rồi, kẻ nào trêu chọc đến ta đều phải chết. Để ta xem các ngươi chống đỡ được mấy chiêu của ta. Thiên Ưng Triển Sí!
Đao quang bạo xạ, quang hoa chói mắt sáng rực, mắt thường khó có thể nhìn thấy được tốc độ của nó, trong nháy mắt đã xuất hiện một trăm ba mươi sáu đao, hình thành một đao ảnh hình cánh quạt vỗ thẳng vào ba địch nhân trên mặt đất. Lúc này Hoa Tinh đã không còn quan tâm đến chuyện khác nữa, Xích Huyết bảo đao toàn lực giương uy, cỏ cây trên mặt đất đều bị cắt thành tro bụi, toàn trường hình thành một cảnh tượng bừa bãi, lổn ngổn.
Dao Cầm Tiên Tử Lý Thải Tú sắc mặt tái nhợt, dao cầm trong tay hoành ngang, hữu thủ vung múa theo một quỹ tích kỳ dị, đột nhiên nhất chỉ điểm thẳng vào thân đàn, một đạo kình khí màu vàng xuất hiện nghênh tiếp công kích Hoa Tinh. Về phần Đoạt Hồn Linh Tà Giang thì chân phải lui về sau, miệng phun ra một ngụm máu tươi, công lực toàn thân gia tăng mãnh liệt lên gấp ba lần, chuông vàng trong tay rung lên tạo một thanh âm chói tai, âm sát khí vô hình bắn thẳng về phía Hoa Tinh.
Đao ảnh hiện lên, vô số thanh âm chói tai tán phát đi tứ phương, đao khí của Hoa Tinh va chạm mãnh liệt với tiếng đàn tiếng chuông, ba loại chân khí bất đồng vần vũ giữa không trung, triệt tiêu lẫn nhau, dần dần biến mất.
Lúc này Đàm Quân thừa dịp trường đao Hoa Tinh chém ra chưa kịp thu hồi, tập trung tất cả lực lượng còn lại vào vũ tiễn, mũi tên thứ ba xé gió bay thẳng về phía ngực Hoa Tinh.
Ánh mắt Hoa Tinh lộ ra vẻ tàn độc, tả thủ nhoáng lên, chộp thẳng vào mũi tên trước ngực. Một mũi tên với tốc độ cao và lực đạo mạnh mẽ không ngờ lại bị Hoa Tinh bắt gọn, tình huống này diễn ra khiến địch nhân của hắn đều tròn mắt hoảng sợ nhìn Hoa Tinh. Đàm Quân lại càng không dám tin vào sự thật, trước nay hắn chưa bao giờ gặp được một địch thủ có thực lực mạnh mẽ đến khủng khiếp như vậy.
Hoa Tinh cười lạnh nói:
"Hay lắm, chiêu thứ hai, hy vọng các ngươi đừng khiến ta thất vọng. Thiên Lang Khiếu Nguyệt!" Thân đao rung lên bần bật, đao phong chấn động, trong nháy mắt huyễn xuất ta một trăm chín mươi sáu ánh đao, tạo thành một đầu sói nhìn trăng, gầm lên xông đến ba địch nhân công kích.
Đàm Quân hét lớn một tiếng:
"Hai người mau tránh ra, ta đã không ổn, để ta ngăn cản một kích này. Các ngươi thi triển Cầm Linh Hợp Bích, vô luận thế nào cũng phải hạ gục hắn, báo thù cho ta." Nói xong liếc mắt nhìn Dao Cầm Tiên Tử, mỉm cười, sau đó quay đầu lại, thân thể lao thẳng vào đao mang cường đại đang tiến đến.
Lý Thải Tú hét lên:
"Đừng, mau trở lại, không!" Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Giờ phút này không biết nàng có hối hận với quyết định của mình hay không? Tần Giang hai mắt long sòng sọc, hét lên:
"Thải Tú, đừng khóc, hai ta phải biến sự bi thương thành lực lượng, thi triển Cầm Linh Hợp Bích, nhất định báo thù. Nhanh lên, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.
Lý Thải Tú chấn động, nhìn Đàm Quân giữa không trung, vẻ mặt dần trầm tĩnh trở lại, hai tay đặt lên dao cầm, tiếng đàn chậm rãi vang lên. Một tiếng đàn thật kỳ dị, mỗi tiết tấu vang lên đều được tiếng chuông bù đắp khiếm khuyết.
Đàm Quân giữa không trung mở to mắt, hai tay dang rộng, dũng mãnh chống lại một đao bá tuyệt thiên địa của Hoa Tinh. Một tiếng nổ như sét đánh vang lên, một đồ án đỏ rực hiện lên trên không. Đao cương điên cuồng gào thét chém nát thân thể Đàm Quân, đao khí vẫn theo dư thế vút thẳng đến Lý Thải Tú và Tần Giang.
Trên mặt đất, Lý Thải Tú ngồi đối diện với Tần Giang, vẻ mặt hai người đều nghiêm trang. Tiếng đàn thê lương, tiếng chuông bi thương, hai loại âm luật bất đồng kết hợp lại với nhau, trong nháy mắt hình thành một lồng khí màu lam bảo vệ thân thể hai người. Đao khí bá đạo của Hoa Tinh bổ xuống va chạm thẳng vào lồng khí, quang hoa bắn ra tung tóe tạo thành một cảnh tượng hết sức xinh đẹp.
Thanh âm nổ ra, kình khí vần vũ bên cạnh thân thể hai người Lý Thải Tú nhưng hai người đều không hề bị thương tổn chút nào. Hoa Tinh bắn ra hàn quang, cười lạnh nói:
"Rất hay, không nghĩ ra Cầm Linh âm hợp của các ngươi có thể tạo ra lồng khí bảo vệ. Được, ta xem các ngươi đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh nữa đây.
Hai người dưới mặt đất đã bắt đầu có sự chuyển biến, Lý Thải Tú được bao phủ bởi chân khí màu trắng, sau đó hội tụ lại song thủ của nàng. Chỉ thấy trên thất huyền cổ cầm xuất hiện từng đạo chân khí màu trắng cong queo kỳ quái, đỉnh đầu Lý Thải Tú cũng hội tụ một quang cầu màu trắng. Thân thể Tần Giang lại chìm ngập trong hắc sắc quang hoa, tay phải rung chuông vàng, từng đạo khí lưu màu đen không ngừng lưu động trên tay, sau đó chậm rãi tập trung trên chuông vàng. Chuông vàng rung lên bắn ra quang mang màu đen quỷ dị chậm rãi hội hợp cùng chân khí màu trắng của Lý Thải Tú.
Hai loại chân khí một đen một trắng có tính chất trái ngược dưới sự tác động của tiếng đàn tiếng chuông đã dần kết hợp vào nhau, nhắm vào Hoa Tinh đứng giữa không trung bắn thẳng đến.
Hoa Tinh nhìn cỗ chân khí kỳ dị đó, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác. Chỉ thấy toàn thân Hoa Tinh bắn ra kim quang, trường đao trong tay chém thẳng xuống, đao cương màu đỏ dài hơn mười trượng vụt thẳng vào chân khí kỳ dị. Giữa không trung hình thành một đóa quang hoa rực rỡ, trong nháy mắt nổ tung, hủy diệt tất cả, ngay cả Hoa Tinh cũng cảm thấy chói mắt, cảnh tượng bốn phía lại càng thê thảm hơn, cơ hồ khắp thành Lạc Dương đều có thể nghe thấy vụ va chạm này, phương viên một trăm trượng đều bị phá hủy hoàn toàn, không kiến trúc nào, không vật nào còn nguyên vẹn, trong chớp mắt đã bị phá hủy sạch sẽ.
Thân thể Hoa Tinh bị chấn bay ra ngoài năm trượng, kim quang từ thân thể bắn ra không ngừng, hiển nhiên một đòn vừa rồi có uy lực thật lớn, nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, tuy nhiên Kim Thân Bất Diệt là hộ thể thần công mạnh mẽ nhất thế gian, quả nhiên không phải là hư danh. Bất quá hắn vẫn bị chấn bay đi, khí huyết nhộn nhạo, song không hề bị thương.
Trên mặt đất, Lý Thải Tu và Tần Giang sau khi dốc hết sức vào chiêu thức vừa rồi thì chân khí hộ thể bị phá tan, thân thể như lá khô bay đi, rớt xuống mặt đất, cơ hồ không thể gượng dậy nổi. Lý Thải Tú sắc mặt tái xanh, khóe miệng ứa máu, nhìn Hoa Tinh lộ ra vẻ khiên cưỡng vô cùng. Tần Giang nằm dưới đất, hai mắt nhắm chặt, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, đáng tiếc là đã không còn kịp nữa!
Hoa Tinh lạnh lùng đáp xuống bên cạnh Lý Thải Tú, lạnh lùng nhìn nàng nói:
"Ngươi nói đi, tại sao khi nãy lại xuất thủ ám toán ta? Trước kia ta chúng ta chưa từng gặp nhau, không hề có ân oán, tại sao các ngươi lại chọn tử lộ mà đi?
Lý Thải Tú không thèm nhìn hắn, chỉ chăm chú nhìn Tần Giang, ánh mắt toát ra tình ý sâu đậm. Có lẽ giờ phút này trong lòng nàng đang nhớ lại kỷ niệm giữa hai người. Đáng tiếc là lựa chọn của nàng trong ngày hôm nay đã sai, sai một ly nhưng nuối tiếc trọn đời, bây giờ chỉ có thể thở dài hối hận mà thôi.
Ánh mắt Hoa Tinh lúc này lãnh lẽo như ma quỷ hiện hình. Vô duyên vô cớ bị ba cao thủ có thực lực Thiên bảng công kích, hắn làm sao có thể thoải mái được. Hơn nữa mấy ngày nay, hắn không ngừng bị phiền toái, cho nên hôm nay hắn lạnh lùng, tàn nhẫn vô cùng, quyết không lưu tình. Nhìn Lý Thải Tú trên mặt đất, Hoa Tinh cười lạnh, nói:
"Ta hỏi lại một lần nữa, nếu ngươi không trả lời thì ta sẽ cởi bỏ hết quần áo của ngươi. Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của ngươi thì nếu lên giường sẽ hấp dẫn vô cùng. Chờ sau khi ta hưởng thụ ngươi xong thì ta sẽ đem ngươi trần truồng cột ở đầu thành Lạc Dương cho mọi người đều nhìn thấy bộ dáng nguyên thủy của ngươi. Đây chính là kết quả của những kẻ dám chọc đến Hoa Tinh ta, ngươi hiểu chưa.
Vẻ mặt Lý Thải Tú khẽ biến, cả kinh nhìn Hoa Tinh, căm hận nói:
"Ngươi không phải là người, ngươi là súc sinh. Ngươi mau giết ta đi, nếu không thì ngươi không phải là nam nhân nữa.
Hoa Tinh cười khan nói:
"Ta không phải là nam nhân? Hay lắm, để ta cho ngươi một chút kiến thức xem ta có phải là nam nhân hay không. Ta sẽ chơi ngươi cho đến khi ngươi phải gọi cha gọi mẹ. Ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy, ta phải hành hạ ngươi dần dần, nếu không thì ngươi sẽ không thể nhớ được lời giáo huấn của ta." Hoa Tinh nói xong, hữu thủ điểm vào bảy huyệt đạo của nàng, nhấc nàng lên nhìn nàng đầy âm hiểm.
Hoa Tinh lăng không, thân thể như lưu vân đi về phía xa, chờ khi mọi người tìm đến hiện trường thì trên mặt đất chỉ còn lại một đống đổ nát, một xác chết và máu thịt tung tóe. Chúng nhân nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh hãi hoảng sợ. Kẻ nào lại có thể phá hủy nơi này thành như vậy? thực sự là bí ẩn, không ai có thể hiểu được.
Phía trời xa, một đạo lưu vân vọt đi, đáng tiếc là không ai nhìn thấy. Gió nhẹ đảo qua, mang theo mấy phần tang thương lãng đãng trên bầu trời Lạc Dương.