Trở về Mẫu Đơn các thì Đường Mộng đã khôi phục lại được dáng vẻ bình thường, quên đi thương tâm trong lòng. Những người khác cũng cởi bỏ đi ưu thương trong lòng.
Hoa Tinh nhìn mọi người nói: "Thân thể mọi người vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, sau khi ăn xong thì nên nghỉ ngơi sớm một chút. Dạ Phong và Cô Ngạo, ngoại thương của hai người cũng không nhẹ, nên hạn chế vận động. Ngọc Anh và Liên Phượng mặc dù nội thương đã khá hơn trước nhưng bởi vì thương thế của hai người là nặng nhất. Cho nên cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn mọi người, Những người khác chỉ cần để ý, tự bảo vệ sức khỏe của mình là được. Đêm nay ta sẽ để Tiểu Hồng gác đêm, có nó thì kẻ nào muốn đến gần không thể dễ dàng.
An bài xong mọi chuyện, Hoa Tinh lẳng lặng đứng một mình trong viện nhìn trăng sáng trên cao. Trần Lan chậm rãi đến đứng bên cạnh hắn. Hoa Tinh nhìn nàng, dịu dàng ôm nàng vào ngực, hai tay ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng. Trần Lan nhìn trăng sáng trên cao, khẽ nói:
"Còn nhớ lần đầu tiên khi ta nhìn thấy con rắn đỏ bé xíu đó thì đã bị nó làm cho hoảng sợ. Mà ngươi thì lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta. Việc này ngươi còn nhớ chăng? Bây giờ suy nghĩ lại, ta lại cảm thấy rất khó hiểu, vì sao ta lại không thể hận ngươi?"
Hoa Tinh cũng im lặng nhớ lại một đoạn ký ức trước kia, sau đó cười nói:
"Kỳ thật lúc đó ta cũng có chút cố ý trong đó. Nhưng tỷ có biết lai lịch của Tiểu Hồng như thế nào không? Con rắn nhỏ đó là khi ta xuất đạo, vô tình gặp nó ở trong núi, thấy nó đáng yêu nên mới thu phục. Sau đó ta mới biết được tên của nó là Hồng Tuyến Xà, ẩn chứa bên trong là nhân duyên quanh co khúc khuỷu, bất cứ nữ nhân nào nhìn thấy Hồng Tuyến Xà thì nhất định sẽ có một đoạn tình duyên với Hoa Tinh ta. Nàng chính là một trong số đó." Nói xong ôm nàng vào ngồi trong tiểu đình.
Trần Lan nhìn Hoa Tinh, ánh mắt xuất hiện một loại tình ý không nói nên lời, nhìn bàn tay hắn đang tác quái trước ngực mình, Trần Lan đột nhiên phát hiện ra bản thân nàng không hề có một chút ý nghĩ chống cự nào, thật sự là không biết nói thế nào mới tốt. Hoa Tinh chỉ mỉm cười nhìn nàng, hai tay cởi bỏ trang phục Trần Lan, khiến cho hai bầu vú xinh đẹp mê người lộ ra dưới trăng đêm.
Trần Lan hơi thẹn, thấp giọng nói:
"Hoa đệ, không nên như vậy, đi về phòng đã. Nơi này sẽ có người nhìn thấy, mai còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa." Vừa nói xong thì song thủ khép lại, che lấy đóa hoa xinh đẹp trên ngực.
Hoa Tinh mỉm cười, đẩy hai cánh tay vô lực của nàng ra, cầm lấy ngọc thỏ đầy đặn, dùng lực xoa bóp, chậm rãi hưởng thụ cảm giác co dãn, mềm nhẵn của ngực nữ nhân. Cảm giác được thân thể Trần Lan đã run lên nhè nhẹ, Hoa Tinh kề sát tai nàng nói một câu, nhất thời khiến hai tai nàng đỏ bừng. Trần Lan đỏ mặt nói:
"Không được, ở đây có nhiều người lắm, ngộ nhỡ có ai đi ra nhìn thấy thì ta làm sao dám gặp mặt người khác nữa. Không được, ta mặc kệ ngươi."
Hoa Tinh nắm lấy ngọc châu căn tròn, xoa xoa một chút, cười nói:
"Không có ai đâu, mọi người đều đã đi ngủ cả rồi, không ai thấy đâu. Tỷ tỷ thỏa mãn cho ta một chút được không, ta thật sự rất muốn ở chỗ này hưởng thụ hương vị của tỷ tỷ. Có được hay không?" Nói xong, ngậm lấy nhũ châu, nút một hơi, nhất thời một thanh âm rên rỉ vang lên. Thân thể Trần Lan thập phần khó chịu, bị Hoa Tinh kích thích khiến cho khát vọng trong lòng dâng lên, nói không nên lời. Nàng kiều mỵ liếc hắn, khẽ đẩy hắn ra, nằm giữa hai chân hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt ve Hoa Tinh. Hoa Tinh nhìn Trần Lan nở một nụ cười mãn nguyện. Nhìn thoáng qua ánh trăng, vẻ mặt Hoa Tinh lộ ra sự hưng phấn, hai tay vuốt tóc nàng, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của nàng ngậm lấy tiểu đệ đệ của mình, cảm giác thật sự tuyệt vời, khiến cho Hoa Tinh sung sướng lắm. Nhìn nàng tận tình phục dịch mình, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra sự yêu thương vô hạn.
Trong bóng đêm, Hoa Tinh ngồi ở tiểu đình, vừa hưởng thụ sự ấm áp của cái miệng Trần Lan, vừa suy nghĩ mọi chuyện. Cẩn thận ngẫm nghĩ lại những nữ nhân đã có giao tình với hắn, chín mỹ nhân, mỗi người một vẻ. Trong đó Ám Vũ là xinh đẹp nhất, Thượng Quan Yến kỳ lạ nhất, Lý Thải Tú đặc biệt nhất, ngoài ra còn có Mai Hương, Ám Nhu, tỷ muội Đồng Tâm, Lãnh Như Thủy, Tô Ngọc, tổng cộng
bảy người. Nếu tính cả ba người ở thư viện là Lý Vân La, Thu Nguyệt, thì từ khi xuất đạo đến này hắn đã có quan hệ với hai mươi mốt nữ nhân. Trong những người này, ngoại trừ Thượng Quan Yến và Lý Thải Tú thì nhưng người đều đã có thể xác định là thuộc về chính hắn.
Thân thể rung lên nhè nhẹ, Hoa Tinh cố kìm nén sự sung sướng lên đến đỉnh, vội kéo Trần Lan về phòng mình. Dưới ánh đèn trong phòng, Hoa Tinh nằm trên thân thể mê người của Trần Lan, hai tay áp chặt vào cặp vú đầy đặn của nàng, một mặt ra sức nhấp nhô thân hình. Hơi thở gấp gáp tuôn ra, sự nóng bỏng tỏa ra khắp căn phòng.
Sắc mặt Trần Lan đỏ bừng, thân thể rung lên bần bật, rên rỉ nói:
"Hoa đệ, tỷ tỷ không chịu được nữa, ngươi nên đi tìm các nàng khác đi. Ngươi bây giờ đã lợi hại hơn trước kia nhiều, tỷ tỷ không cách nào thỏa mãn được ngươi nữa. A…ngươi tha cho tỷ đi."
Hoa Tinh ngừng lại, nhìn Trần Lan đang thở hổn hển, ánh mắt mang theo ngọn lửa tình dục, hữu thủ bóp chặt lấy ngọc cầu co dãn mười phần cảm nhận sự núng niếng của nó. Hoa Tinh cúi đầu hôn vào đôi môi nàng, dịu dàng nói:
"Như thế nào, sao lại nhanh chóng đầu hàng như vậy, tỷ là kiều thê xinh đẹp của ta, ta không nỡ rời khỏi thân thể của tỷ."
Trần Lan thở dốc nói:
"Đệ đệ, ta thật sự không theo kịp, ngươi đã quá mạnh mẽ, lợi hại so với trước kia, ta không thể thỏa mãn ngươi được nữa. Ngươi nên đi tìm Ám Vũ hoặc là người khác đi.
Hoa Tinh thấy thế biết là nàng nói thật, thở dài nói:
"Được rồi, tỷ cứ ngủ một giấc cho khỏe. Lần khác ta sẽ để tỷ cùng các nàng hầu hạ ta, được không?" Nói xong nhìn Trần Lan, Trần Lan sắc mặt đại biến, lắc đầu:
"Không được, nhiều người sẽ rất mắc cỡ, không tự nhiên. Hơn nữa sợ rằng mọi người cũng sẽ biết thân phận của ta, như vậy thì không nên."
Hoa Tinh đứng dậy mặc quần áo, hôn nàng một cái rồi đi khỏi. Ra cửa, Hoa Tinh nhìn cửa phòng hắn, trong lòng suy nghĩ nên đi đâu? Cảm giác được dục hỏa ở hạ thân đanh bành trướng đến mức rất khó chịu, phải tìm người phát tiết mới được. Bây giờ chúng nữ đều bị thương, thật là khó lựa chọn. Cuối cùng Hoa Tinh quyết định đi tìm Ám Vũ.
Đi qua mấy gian phòng, trong đó có một căn phòng vẫn còn ánh đèn. Hoa Tinh nhìn sắc trời, lúc này đã là canh ba, làm sao còn có người chưa nghỉ ngơi? Hoa Tinh chậm rãi đến gần, khẽ gõ cửa hai cái. Trong phòng truyền ra thanh âm của của Đường Mộng:
"Là ai đấy, Hoa Tinh phải không?"
Thật là kỳ quái, làm sao nàng biết được là hắn đến? Hoa Tinh khẽ nói:
"Là ta, mở cửa để ta vào xem nàng thế nào, tại sao giờ này vẫn chưa nghỉ ngơi?"
Cửa mở, Đường Mộng mặc đồ ngủ, lộ ra vóc người dụ hoặc. Hoa Tinh nhìn dung nhan của nàng, nhịn không được khẽ ôm nàng vào ngực, cùng nhau tiến vào. Hoa Tinh quay người đóng lại cửa phòng, ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, đến bên gường. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, khuôn mặt của Đường Mộng ửng đỏ, lộ ra vẻ mê hoặc vô song.
Hoa Tinh hít lấy mùi hương trên người nàng, nhẹ giọng nói:
"Vừa rồi làm sao nàng đoán ra là ta mà không phải là người khác?"
Đường Mộng bị Hoa Tinh ôm lấy, sắc mặt xấu hổ nói:
"Đêm đã khuya như vậy, ngoại trừ bại hoại như ngươi thì còn có ai đến gõ cửa nữa."
Hoa Tinh nghe vật sững sờ, nhìn nước mắt trên mặt ngọc, trong lòng phát sinh ra một cỗ xúc động. Hoa Tinh cười nói:
"Thì ra nàng để đèn sáng như vậy là để ta đến hái đóa hoa kiều diễm của nàng phải không? Nếu là như thế thì ta rất thích." Hoa Tinh nói xong, đôi môi chậm rãi áo lên khuôn mặt ngọc của nàng.
Mặt ngọc của Đường Mộng có chút kinh hoảng, nói:
"Ngươi nói bậy, ai mà thèm chờ ngươi. Ta chỉ nhớ đến Lâm Phương và Vạn Trọng Sơn, nên mới ngủ không được, chưa tắt đèn. Ai mà biết đồ bại hoại ngươi vẫn thức để làm chuyện xấu, cố ý khi dễ người ta." Nói xong trên mặt mang theo vài phần thương cảm.
Hoa Tinh ngửi được mùi hương xử nữ mê người thì dục hỏa dâng cao, không cách nào đè nén xuống được. Nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt đầy thương cảm của Đường Mộng, cũng đành phải nén sự ham muốn xuống, dịu dàng nói:
"Quá khứ đã trôi qua, không nên đặt nặng trong lòng. Giờ phút này không chừng hai người đó cũng giống chúng ta, ở bên nhau hân hoan hạnh phúc.
Đường Mộng liếc mắt nhìn hắn, hừ một tiếng nói:
"Bại hoại, ai nói sẽ cùng ngươi hân hoan hạnh phúc đây? Không biết xấu hổ, chẳng trách Ám Nhu luôn nói với ta rằng ngươi là sắc lang, nó còn nhắc nhở ta phải đề phòng ngươi. Xem ra phải đề phòng thật mới được." Nói xong đột nhiên cười một tiếng, vẻ mặt giống hệt một tiểu cô nương, tràn ngập sự hấp dẫn không nói nên lời.
Hoa Tinh nghe vậy, sắc mặt nghiêm trang nói:
"Ám Nhu khá lắm, lần tới sẽ không phải là đánh vào mông nữa mà phải dùng côn pháp trừng phạt nó mới được. Khi đó để xem con bé đó còn dám nói lung tung sau lưng ta - suýt nữa phá đi tình cảm thâm nồng của hai ta nữa hay không." Vẻ mặt nghiêm trang ngây thơ cụ của hắn khiến cho Đường Mộng cười như nắc nẻ, mọi buồn bã đều tan thành mây khói.
Hoa Tinh nhìn Đường Mộng, cười nói:
"Để tránh cho người khác chia rẽ đôi ta, ta quyết định đêm nay sẽ xơi tái nàng, đề phòng bất trắc. Nếu không, tương lai ta sẽ hối hận không kịp. Ha ha, mỹ nữ cũng như đèn lồng vậy, treo cao thì thật không tốt, ta sẽ không ngốc như vậy." Nói xong hôn Đường Mộng, đem tất cả những lời lẽ phản bác của nàng trở vào trong lòng.
Thân thể Đường Mộng run lên, muốn tách ra khỏi đôi môi của Hoa Tinh, nhưng làm sao hắn có thể để cho nàng toại nguyện. Chỉ thấy thân thể Hoa Tinh áp sát người nàng, đẩy nàng nằm ra giường, chiếc lưỡi linh hoạt tung hoành trong miệng nàng, cật lực truy đuổi lưỡi thơm tho của Đường Mộng.
Đường Mộng giãy giụa, trừng mắt nhìn hắn, nhưng biết đêm nay sẽ không thể nào thoát được hắn. Nghĩ đến chuyện sẽ sắp phát sinh, ánh mắt Đường Mộng lộ ra vẻ thẹn thùng vô cùng, nhìn Hoa Tinh, bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy nhu tình và dục hỏa mãnh liệt khiến cho thân thể Đường Mộng run lên, chấn động.
Hoa Tinh miễn cưỡng rời khỏi đôi môi thơm mọng, khẽ nói:
"Đẹp quá, Mộng nhi có thích không?" Nói xong khẽ hôn lên má nàng, hai tay chậm rãi di chuyển xuống núi đôi.
Đường Mộng biến sắc, thấp giọng nói:
"Mười nam nhân thì có hết chín kẻ là bại hoại như nhau. Ngươi đấy, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi. Đáng tiếc là trên người ngươi có một sức hút rất lớn, khiến cho người ta bất tri bất giác rơi vào vòng tay ngươi. Sau này bên người ngươi sẽ là một đống nữ nhân, ta xem ngươi làm thế nào chiếu cố được hết đây.
Hoa Tinh cười nói:
"Ta cũng không tính là người xấu, nàng mắng ta như vậy, nàng nghĩ ta sẽ trừng phạt nàng như thế nào đây? Đúng rồi, Mộng nhi xinh đẹp thế này, ta phạt nàng phải suốt đời đi theo ta để chuộc tội, ha ha, biện pháp này quả là tuyệt hảo. Bây giờ ta bắt đầu trừng phạt ngươi." Nói xong, thân thể áp sát người nàng, hữu thủ luồn lách tiếp xúc được với cặp vú căng mọng của nàng, dùng sức vuốt ve xoa bóp. Hoa Tinh cảm nhận được núi đôi cao ngất săn chắc, thực sự là mê người cực kỳ.
Đường Mộng toàn thân run lên, không ngừng giãy giụa vặn vẹo, muốn thoát khỏi ma thủ của Hoa Tinh. Song Hoa Tinh một khi đã nắm được thì cho dù là thiên lôi giáng xuống cũng không thể nào tách rời được tay của hắn, nàng càng chống cự thì thân hình lại càng rung động, bất quá chỉ làm cho Hoa Tinh tăng thêm vài phần hưng phấn mà thôi.
Lúc này, dục hỏa của Hoa Tinh đã dâng cao, vẻ mặt khích động, song thủ tung hoành, chiếm tiện nghi. Dần dần cởi bỏ trang phục của nàng, thân thể đầy quyến rũ của nàng dần lộ ra trước mắt hắn. Một chiếc yếm xanh bó sát lấy cặp nhũ hoa cong vút của nàng, núm vú nổi bật trên nền yếm càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Hoa Tinh nhìn núi đôi của nàng, không nhịn được há miệng ngậm lấy nhũ châu, nhấp nháp hương thơm ngàn vàng của xử nữ. Đường Mộng nhìn Hoa Tinh, vừa thẹn vừa sợ.
Cuối cùng song chưởng của nàng khẽ ôm lấy đầu Hoa Tinh, nàng không nói gì nữa, chỉ dùng hành động của mình để biểu đạt tâm ý của nàng. Hoa Tinh nhìn ánh mắt trong suốt của Đường Mộng, nhả núm vú nàng ta, khẽ nói:
"Nàng đừng sợ, hết thảy cứ giao cho ta, cả đời này ta sẽ vĩnh viễn yêu thương nàng." Đường Mộng nghe vậy khẽ nhắm mắt lại.
Hoa Tinh cởi bỏ trang phục của mình, sau đó cởi hết trang phục của Đường Mộng, bỏ sang một bên. Chỉ thấy ngực cao vút săn chắc, trắng muốt, dưới ánh đèn quả nhiên mê người vô cùng, ánh mắt hắn di chuyển xuống dần đến vòng heo thon nhỏ, chiếc bụng phẳng lỳ, cặp đùi trắng muốt, mông căng tròn, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại vùng rừng rậm rạp đầy huyền bí.
Nhìn khe suối nhỏ như ẩn như hiện, nhụy hoa phấn hồng ướt đẫm, Hoa Tinh nhịn không được than thở:
"Thật đẹp, Mộng nhi quá đẹp. Ta thực sự bị nàng mê hoặc đến nỗi quên mất mình mang họ gì, thân thể xinh đẹp này từ nay phải thuộc về Hoa Tinh ta. Ta thật sự muốn giữ lấy nàng, nhưng cũng có chút không nỡ phá hư sự xinh đẹp này." Nói xong Hoa Tinh cúi đầu, hôn lấy núm vú hồng hồng, tay phải nắm lấy bầu vú xoa nắn, động tác nhẹ nhàng vô cùng.
Thân thể Đường Mộng khẽ run lên, trong miệng phát ra thanh âm kiều mỵ. Hoa Tinh chậm rãi hôn khắp toàn thân, nhấp nháp hương vị của thân thể xử nữ. Cảm nhận được thân thể của nàng bị kích thích, run lên bần bật, Hoa Tinh lại hôn lên môi nàng, đôi mắt chứa đầy thâm tình nhìn nàng.
Đường Mộng khẽ vuốt ve lưng Hoa Tinh, ánh mắt chỉ dùng ánh mắt để biểu đạt tình yêu của mình đối với hắn.
Hoa Tinh khẽ vuốt ve bảo bối mê người, dịu dàng nói:
"Mộng nhi có thích ta vuốt ve như vậy không?"
Thân thể Đường Mộng run lên, bẽn lẽn nói:
"Thích, nhưng ngươi đừng quá mạnh tay. A, Hoa Tinh đừng mà, nơi đó không được, ngươi chết đi." Dứt lời toàn thân căng cứng, hai chân khép chặt lại.
Sắc mặt Hoa Tinh ửng đỏ, nói:
"Mộng nhi, nàng không cần sợ, hết thảy hãy cho ta, ta thật sự là khó chịu. Ta sẽ yêu thương nàng vĩnh viễn. Bây giờ, nàng cứ thả lỏng hết thảy, giao cho ta là được." Nói xong dùng tay tách hai chân nàng ra, nhìn vào đóa hoa thần bí kiều diễm, dục hỏa Hoa Tinh đại thịnh, cúi đầu nhấm nháp vào hạt minh châu ở đầu khe suối, hưởng thụ hương vị ngọt ngào của trinh nữ.
Đường Mộng kêu lên một tiếng, toàn thân cong vòng, thân thể rung chuyển theo chiếc lưỡi xảo diệu của Hoa Tinh.
Đêm khuya, trong phòng Đường Mộng, Hoa Tinh rốt cuộc đã hái được đóa hoa của đại tiểu thư Đường gia, hưởng thụ phong vị như lan như xạ của nàng. Chỉ thấy hắn cúi đầu liếm láp từng giọt mật ngọt nơi khe suối, khiến Đường Mộng toàn thân vô lực, không chút phản kháng, thần sắc lộ ra vẻ mê man. Nhìn khuôn mặt của nàng, Hoa Tinh quyết định chuyển đổi tư thế, xoay người lại, để tiểu đệ đệ của mình vào trước miệng nàng, mặt khác vẫn tiếp tục nhấm nháp ngọc dịch thấm đẫm khe suối.
Đường Mộng nhìn thấy tư thế lúc này của Hoa Tinh, mặt trắng không còn chút máu, ngượng ngùng ngậm lấy tiểu đệ đệ của hắn. Dưới ánh đèn, hai người hoàn toàn chìm đắm trong biển dục vọng. Một thanh âm to vang lên, Hoa Tinh rốt cuộc đã hòa nhập làm một với nàng, hai thân thể dính sát với nhau tại một chỗ….
Mưa tạnh gió tan, Hoa Tinh nhìn Đường Mộng toàn thân vô lực nằm trên giường, nén không được vuốt ve khuôn mặt nàng, nói:
"Mộng nhi, giờ khắc này ta thật sự cao hứng. Bởi vì đêm nay ta đã hoàn toàn có được nàng, chẳng những được trái tim mà ngay cả thân thể của nàng cũng đã thuộc về ta. Cả đời này, đại tiểu thư của Đường môn đã chính thức trở thành thê tử của Hoa Tinh ta, vĩnh viễn thuộc về ta. Ta sẽ dùng cuộc đời này của ta để che chở, yêu thương nàng cho đến khi tóc bạc răng long." Nói xong, dùng ánh mắt tràn ngập sự quan tâm yêu thương nhìn Đường Mộng.
Đường Mộng lườm hắn nung niu mang:
"Bại hoại, miệng lưỡi lúc nào cũng ngọt ngào khiến cho người ta vui vẻ. Ngươi một đường đi đến Lạc Dương chưa bao lâu mà bên người đã có vô số nữ nhân. Ta xem tương lai ngươi sẽ làm thế nào đây. Ta cũng thật là ngốc, nếu sớm nghe theo lời Ám Nhu thì bây giờ cũng sẽ không bị ngươi khi dễ thành thế này, ngươi nói ngày mai làm sao ta dám gặp mọi người đây!
Hoa Tinh cười khùng khục, tay phải búng búng vào núm vú nàng, tách hai chân nàng ra, nhìn ngọc nhị đóa hoa đang sưng đỏ, khẽ cười nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Có gì mà phải xấu hổ, nàng tưởng rằng nàng kêu la nãy giờ không ai nghe thấy hay sao? Sáng mai ta từ phòng này bước ra thì ai cũng sẽ hiểu hết. Hơn nữa nơi này nếu có ai dám cười nàng thì ta sẽ vì nàng ra mặt, bảo vệ cho nàng, nàng có chịu không?
Đường Mộng giữ cánh tay hắn lại, nũng nịu mắng:
"Ngươi thật là xấu xa, ở bên ta thì lại nghĩ đến chuyện khi dễ nữ nhân khác, không hổ là sắc lang Hoa Tinh. Ta kệ ngươi, không thèm để ý đến ngươi nữa, ta ngủ." Nói xong quay người sang, đưa lưng về phía hắn.
Hoa Tinh cũng không nói nhiều, quay sang ôm lấy thân thể nàng, hai tay nắm lấy đôi vú mềm mại của nàng. Bóng đêm cứ thế trôi qua, ngọn đèn không biết đã tắt từ lúc nào, chỉ còn lại tiếng hít thở vang lên.
Ngay khi những tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu rọi vào căn phòng thì đôi uyên ương vẫn ngủ say. Một ngày mới đang chờ họ!