Diễm Ngộ Chi Lữ

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Hoa Tinh dịu dàng nói: "Suy nghĩ của nam nhân rất quái lạ, ít nhất trong lòng ta lúc này cũng hy vọng nàng có thể tự nguyện trao thân cho ta, không hề do dự, sự tự nguyện như thế ta sẽ cảm thấy rất thích thú."

Nguyệt Vô Ảnh nhìn khuôn mặt tuấn tú gần kề, ánh mắt mê hoặc, nói: "Ngươi không nên cột ta cả đời ta như thế, kỳ thực trong lòng ta rất mâu thuẫn, đôi khi ta chỉ hy vọng sau khi ngươi đạt được thân thể ta thì ngươi sẽ buông tay, như thế ta có thể trở về chốn cũ, sống một cuộc sống như trước kia của ta. Thế nhưng cũng có khi ta lại hy vọng ngươi sẽ chuyên tâm yêu thương ta, không nên đoạt được ta rồi vứt bỏ, khi đó ta sẽ rất khó có thể chấp nhận được. Nữ nhân có khi cũng không thể hiểu rõ được chính mình muốn gì nữa, ngươi có hiểu không?"

Hoa Tinh ôm sát nàng, khẽ nói: "Mỗi người có suy nghĩ khác nhau là vì hoàn cảnh và tâm tình biến hóa mà sinh ra ý nghĩ bất đồng, suy nghĩ của nàng như thế cũng là bình thường mà thôi. Tuy nhiên nàng hẳn phải hiểu được tính cách của ta, ta cố nhiên có sắc tâm như những nam nhân khác, lúc nào cũng chỉ mong có được càng nhiều nữ nhân càng tốt, nhưng ta nhất quyết sẽ không buông tay ra. Yêu thích cái đẹp là một loại bản tính bẩm sinh của nam nhân."

Nhìn mắt hắn, Nguyệt Vô Ảnh than thở rằng: "Đi theo ngươi một thời gian, ta thấy tất cả nữ nhân đều nói ngươi có tài ăn nói, cầm kỳ thi họa tinh thông, về phần võ công thì thực sự không biết ngươi luyện thế nào mà lại cao cường đến thế, tất cả đều thâu tóm con tim của các nàng. Hoặc giả ngươi luyện tập tất cả những thứ đó là để theo đuổi tất cả nữ nhân xinh đẹp trong thiên hạ, biến các nàng thành của riêng mình cũng không biết chừng!"

Hoa Tinh cười nói: "Chuyện này thì không có gì lạ, bởi vì ta có hai vị sư phụ, ta học rất nhiều thứ từ nhỏ, cũng mất đi rất nhiều thứ, tỷ như cho đến nay, ta ngoại trừ biết luyện công ra thì trong ký ức không còn gì khác đáng nhớ cả. Bây giờ ta đã lớn, học thành tuyệt nghệ, đương nhiên phải thu hồi lại nhiều thứ, đền bù cho dĩ vãng của ta. Chỉ có người từng bị mất đi mới hiểu rõ sự đáng quý của những thứ đó, cũng vì thế mà mỗi nữ nhân bên cạnh ta, ta đều hết sức trân quý."

Nguyệt Vô Ảnh lẳng lặng nhìn hắn, sau đó thấp giọng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, ngươi nên đi nghỉ đi. Có thời gian thì nên để mắt đến Hoa Ngọc Như một chút, tính cách của nàng ngoài mềm trong cứng, không thể cưỡng cầu nhanh chóng được đâu."

Hoa Tinh nghe vậy sững sờ, lập tức cười nói: "Được, ta đã hiểu, nàng cũng nghỉ sớm đi. Bây giờ để ta hôn một cái, ta sẽ đưa nàng về."

Ánh mắt Nguyệt Vô Ảnh chuyển loạn, nhưng không thể tách rời được hắn, nhìn hắn với vẻ phức tạp, mặt ửng đỏ vì thẹn thùng. Hoa Tinh cười khẽ một tiếng, mang theo vẻ đắc ý, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, chiếc lưỡi linh hoạt tiến vào lãnh địa của nàng, hưng phấn tìm kiếm cảm giác ngọt ngào. Cảm nhận được thân thể nàng rung động, Hoa Tinh ôm lấy thân thể nàng, tay phải vỗ vào cặp mông tròn trịa của nàng, để cho nàng dần quen với sự vuốt ve của mình.

Rời khỏi môi nàng, Hoa Tinh cười nhẹ nói: "Những gì tốt đẹp nhất ta đều giữ lại bên cạnh, cho nên nàng phải tập làm quen với tính cách của ta, với sự nồng nhiệt của ta, đây chính là phương thức mà ta sẽ dùng để thương yêu nàng, hiểu chưa? Nam nhân ở cùng nữ nhân có rất nhiều phương thức biểu hiện tình yêu, thường thấy nhất chính là nhã nhặn dịu dàng, tương kính như tân, nhưng thực ra còn có một phương thức khác chính là vượt qua mọi lề lối cổ hủ cứng nhắc từ trước đến nay, bất quá như thế lại hơi khó để nữ nhân tiếp nhận."

Nguyệt Vô Ảnh rời khỏi hắn, sửa sang lại trang phục, nũng nịu mắng: "Khó trách các nàng đều nói miệng lưỡi của ngươi trơn tuột, để chiếm tiện nghi mà luôn tìm ra mọi nguyên cớ hợp lý. Có một số việc kỳ thật song phương cũng đều biết, giống như ngươi nói, đôi khi phải thâm hiểm một chút, có lẽ vì thế mà ngươi luôn tìm cách trêu tức bọn ta phải không?"


Hoa Tinh cười hắc hắc, khẽ nói: "Biết rồi thì sau này chỉ cần chú ý một chút là được, kỳ thật giữa nam nhân và nữ nhân có một loại đấu tranh vô hình, nam nhân phải khiến cho nữ nhân đó đầu hàng nếu không sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái. Đó chính là nguyên nhân tạo thành thói quen cho ta, cho nên nàng phải thông cảm cho ta mới đúng, haha."

Nguyệt Vô Ảnh lườm hắn, thấp giọng mắng: "Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi, ta sẽ không tiễn ngươi nữa." Nói xong quay người trở về phòng.

Đứng trong viện, Hoa Tinh nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, không khỏi nghĩ đến Hoa Ngọc Như. Lần này đến Bách Hoa môn, Hoa Tinh phát hiện ra cũng không có thuận lợi như trong quá khứ, chuyện này cũng làm cho hắn cảm thấy có chút buồn bã. Đệ nhất bách hoa nhìn thì kiều nhược, nhưng lại không dễ ứng phó chút nào, Hoa Tinh lại không muốn dùng đến sức mạnh, lại không muốn phải mất thời gian quá nhiều ở đây, chuyện này thực khiến hắn đau đầu.

Nhìn sắc trời đã đến canh hai, Hoa Tinh quyết định đi xem trộm xem Hoa Ngọc Như đang làm gì. Quay người ra khỏi đại viện, Hoa Tinh dễ dàng xuyên qua phòng tuyến canh phòng của đệ tử Bách Hoa môn, đến Bách Hoa các của Hoa Ngọc Như. Đứng yên giữa không trung, Hoa Tinh phát hiện ra trong phòng Hoa Ngọc Như vẫn còn sáng đèn, cửa sổ khép hờ, dường như là do khí trời quá nóng, lại tựa hồ như đang chờ đợi điều gì đó.

Nhìn thoáng qua bốn phía, gần đó không có đệ tử Bách Hoa môn thủ hộ, Hoa Tinh đáp xuống, nhìn xuyên qua cửa sổ. Chỉ thấy Hoa Ngọc Như mặc nội y bằng gấm, đang ngồi ở bàn tròn ngây người, tựa hồ như nàng đang có tâm sự. Đảo mắt một vòng, Hoa Tinh mơ hồ đã đoán được vài phần, không khỏi thở dài một tiếng, trong sự kinh ngạc của nàng đã xuyên qua cửa sổ, xuất hiện trước mắt nàng.

Nhìn giai nhân trước mắt mặc nội y, hai vú nhô cao, toát ra vẻ mê người vô cùng. Mái tóc dài buông xõa, mặt ngọc hiện ra vẻ u oán pha lẫn thẹn thùng nhìn hắn. Nàng trấn định lại tinh thần, thấp giọng nói: "Ngươi không ngủ, đến tìm ta làm gì?"

Hoa Tinh ngồi trước mặt nàng, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, cười nói: "Ta đến đây để hái hoa, nàng có tin không?"

Hoa Ngọc Như sắc mặt biến đổi, lạnh nhạt nói: "Ngươi cho ta là người thế nào mà lại có ý nghĩ hồ đồ như thế?"

Hoa Tinh tươi cười nói: "Ta chỉ thuận miệng nói đùa một chút, nàng tức giận làm gì. Trong mắt các nàng, ta chẳng phải là sắc lang hay sao? Sắc lang nửa đêm đến phòng nàng chẳng phải là để hái hoa thì để làm gì? Được rồi, ta không nói nữa, nhìn sắc mặt ngươi bất hảo như vậy dường như là đang bực bội, tức ta lắm đúng không?"

Tránh khỏi ánh mắt của hắn, Hoa Ngọc Như hừ một tiếng, nói: "Ai mà rảnh rỗi nghĩ đến ngươi chứ, ngươi là người thế nào thì mặc kệ ngươi."


Hoa Tinh cười tà dị, ánh mắt nhìn nàng đăm đăm, dịu dàng hỏi: "Thật sao? Vậy tại sao hô hấp của nàng lại trở nên dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, trống ngực bắt đầu loạn nhịp thế? Những biểu hiện này chẳng phải đã nói lên là trong lòng nàng đang rất bối rối ư? Nàng sợ ta thật sự đến đây hái hoa hay là sợ điều gì?"

Hoa Ngọc Như sắc mặt giận dữ, trừng mắt định mắng hắn, nhưng lại không nghĩ ra Hoa Tinh bất đồ tiến đến hôn lên môi nàng. Hoa Ngọc Như kinh ngạc sững người, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, hai tay vội vàng đẩy Hoa Tinh ra, đáng tiếc là nàng không thành công. Cảm giác được ánh mắt của nàng dần trở nên lạnh lẽo, Hoa Tinh mặc dù không muốn nhưng cũng đành phải buông nàng ra, thấp giọng nói: "Nàng có biết là khi nàng đỏ mặt thì nàng đẹp nhất không. Ngọc Như. Lần đầu tiên hôn nàng có lẽ là hơi đường đột, nhưng thực ra ta cũng là vô thức hành động, không thể tự kìm hãm được, cho nên nàng cũng không nên tức giận làm gì. Dù sao thì ta đến đây là vì thấy nàng có tâm sự, muốn nói chuyện với nàng chứ không phải đến để khiến cho nàng tức giận."

Hoa Ngọc Như đột nhiên quay lưng lại với hắn, tức tối nói: "Ta không muốn nghe, ngươi lập tức rời khỏi phòng ta, nếu không ta sẽ không khách khí."

Hoa Tinh cau mày, cẩn thận suy nghĩ.

Đứng dậy đi đến phía sau nàng, Hoa Tinh dùng hai tay ôm lấy thân thể nàng, khống chế không cho nàng giãy giụa, than nhẹ một tiếng, đoạn nói: "Không nên tức giận, có lẽ phương thức của ta hơi lạ lùng cho nên trong lúc nhất thời nàng đã không tiếp nhận được, nhưng tin rằng tâm ý của ta nàng hiểu được. Nàng là nhất môn chi chủ, có lẽ vai trò đó không cho phép nàng buông lỏng sự tôn nghiêm, nhưng thực ra như thế lại quá cứng nhắc, cứ ngồi xuống, ta sẽ kể cho nàng nghe một số chuyện, có thể nghe xong nàng sẽ hiểu được có những thứ phải biết nắm chắc thời cơ, hảo hảo quý trọng mới được."

Hoa Ngọc Như sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng mắng: "Còn không mau buông tay ra, ngươi làm thế này còn ra thể thống gì nữa, cho dù muốn nói gì thì trước hết cũng phải buông ta ra đã."

Hoa Tinh cười một tiếng, hôn lên cổ trắng nõn của nàng, khiến cho nàng khẽ rùng mình, sau đó mới buông nàng ra.

Nghiêm mặt nhìn Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như lạnh lùng nói: "Chẳng phải ngươi muốn kể chuyện cho ta hay sao, nói mau đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nói xong thì rời khỏi đây."

Nhìn ánh mắt nàng lóe sàng không ngừng, Hoa Tinh hiểu được suy nghĩ của nàng, mỉm cười nói: "Được, chúng ta ngồi xuống rồi nói. Ta muốn nói cho nàng nghe về chuyện của Lâm Phương và Vạn Trọng Sơn."

Hoa Ngọc Như ngồi xuống nói: "Chuyện này ta cũng đã nghe qua một ít, nghe nói kết quả hết sức đáng buồn, còn có quan hệ một chút đến ngươi nữa."


Hoa Tinh thu hồi lại vẻ tươi cười, khẽ nói: "Chuyện đó đích thực là bi kịch, nhưng ngoài nguyên nhân chủ yếu do Lý Dục gây ra thì Lâm Phương cũng có phần sai nên mới dẫn đến kết quả đó..."

Hoa Tinh đem hết mọi chuyện mình biết nói qua một lần, sau đó nói rằng: "Lý Dục xuất hiện đối với hai người đó mà nói là một hồi tai nạn, nhưng nếu ngay từ đầu Lâm Phương không giận dỗi, làm mình làm mẩy với Trọng Sơn thì cũng sẽ không dẫn đến hậu quả như vậy. Cho dù sau đó Lý Dục có xuất hiện thì cũng không đến nỗi tiếc nuối như thế."

Hoa Ngọc Như thở dài một tiếng, nói: "Nghe ngươi nói xong mới hiểu được tình yêu của Vạn Trọng Sơn thật đau khổ, thật tha thiết, khiến cho người ta cảm động. Cái chết của hắn mặc dù đã kết thúc tất cả, nhưng cũng lưu lại cho mọi người sự đau xót vô cùng."

Hoa Tinh gật đầu nói: "Đúng vậy, chuyện này thực làm cho người ta đau đớn khi nghĩ đến, nhưng sau đó còn có một thiếu niên tên là Đặng Vũ bước tiếp trên vết xe đổ đó, vì báo thù đã không hề ngần ngại luyện võ học cấm kỵ, phạm vào tội khi sư diệt tổ cũng là vì thế." Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Hoa Ngọc Như nhìn hắn, thấy vẻ tiếc nuối trên mặt hắn, bèn nói: "Ngươi nói với ta chuyện này là hy vọng ta không đi theo con đường của Lâm Phương đúng không?"

Nhìn nàng, Hoa Tinh lắc đầu nói: "Cũng không hẳn là như vậy, bởi vì ta không phải là Vạn Trọng Sơn, nàng không phải là Lâm Phương. Ta nói cho nàng chuyện này chỉ hy vọng nàng thấy rõ thực ra chúng ta không cần quanh co giấu giếm tất cả, như thế thì mọi người đều khổ cực, cần gì phải như thế chứ? Nói thật ra, trong bốn vị mỹ nữ Bách Hoa môn thì ngoại trừ mình nàng, ba người kia đều đã xuất hiện tâm lý nương tựa vào ta, nhưng nàng là môn chủ nên mới không thẳng thắn nói ra. Lấy Dương Anh làm ví dụ, nếu đêm nay ta đến phòng Dương Anh nghỉ ngơi thì nàng ta tuyệt đối sẽ không đuổi ta đi. Nhưng nàng thì sao, nàng có thể đuổi ta khỏi đây, bởi vì nàng là Bách Hoa môn chủ, đúng không?"

Hoa Ngọc Như trầm mặc một lúc rồi nói: "Có lẽ ngươi nói đúng, nàng sẽ không đuổi ngươi ra khỏi phòng nhưng ta sẽ làm thế, bởi vì thân phận của ta và Dương Anh không giống nhau. Có người nói tình yêu là tất cả đối với nữ nhân, nhưng đối với nữ nhân Bách Hoa môn, tình yêu là một loại cấm kỵ, phải đắn đo rất nhiều. Ta làm nhất môn chi chủ, bất kể năng lực thế nào nhưng ta đều phải tận lực thực hiện trách nhiệm của ta, vì vậy ta phải lấy lợi ích của sư môn đặt lên đầu, cuối cùng mới nghĩ đến lợi ích bản thân. Nếu đêm nay ta tiếp nhận yêu cầu của ngươi, bị rơi vào cơn lốc tình yêu, vậy những người khác thì sao? Nếu có một ngày ngươi có thể an bài thật tốt cho các nàng, ta sẽ đồng ý gả cho ngươi."

Hoa Tinh nghe vậy ánh mắt hiện rõ vẻ phức tạp nhìn nàng, cuối cùng dịu dàng nói: "Ta hiểu được trách nhiệm của nàng, ta cũng biết cách làm người của nàng, nhưng ta nói nàng thực ra đã có chỗ sai rồi. Một môn phái hưng hay suy đều phụ thuộc rất lớn vào cảm nhận của đệ tử. Đơn giản mà nói, nếu ngày nào đó ta thành lập một môn phái, cao thủ dưới tay nhiều như mây, thiên hạ sẽ nhanh chóng thống nhất dưới tay ta, khi đó thuộc hạ của ta có thích hay không? Chưa chắc đã là thế, bởi vì bọn họ chỉ phụng mệnh ta mà thôi.

Tình huống cũng giống như Bách Hoa môn của các nàng vậy, nếu một ngày Bách Hoa môn lớn mạnh, uy danh rạng rỡ, khi đó có lẽ nàng sẽ rất thỏa mãn, nhưng đệ tử của nàng thì sao, các nàng có nghĩ như nàng không? Chỉ sợ là không, nếu có ngày đó, chỉ sợ mọi người nhìn thấy các nàng đều kính sợ, xa lánh, quên mất các nàng cũng chỉ là nữ nhân mà thôi. Nữ nhân trời sinh phải có tình yêu, bởi vì các nàng chính là những đóa hoa, nếu không có tình yêu sẽ khô héo trong sự cô đơn già nua."

Hoa Ngọc Như ngẩn người nhìn Hoa Tinh, cẩn thận suy nghĩ điều hắn nói có đúng hay không? Có lẽ thực sự nàng cũng đã quá cứng nhắc, nghĩ mọi người đều giống như nàng, chỉ một lòng một dạ muốn phát huy quang đại Bách Hoa môn mà quên mất bản năng tối cơ bản của nữ nhân là phải cần có tình yêu. Hơn nữa mỗi lần nàng nhìn thấy Hoa Tinh thì trong lòng lại có chút hờn ghen, điều này chẳng phải đã nói lên tất cả hay sao?"

Ngước đầu lên nhìn Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như nói: "Có lẽ ngươi hiểu rõ vấn đề hơn ta, nhưng có một số việc, cho dù biết rõ là sai thì ta cũng sẽ kiên trì. Mười việc trong đời người thì việc không như ý nguyện đã chiếm đến tám chín phần đấy thôi!"


Hoa Tinh thản nhiên nói: "Nàng nói rất đúng, đời người đúng là có rất nhiều chuyện không như ý nguyện, ai cũng thế cả. Ta chỉ có một hy vọng là các nữ nhân bên người ta đều có thế vui sướng và cao hứng mà thôi.

Chuyện này nói nghe thì đơn giản, nhưng kỳ thực ta hiểu được đó chuyện không thể nào thành sự thật được, nhưng ta sẽ vẫn cố gắng, cố gắng biến nó theo ý nghĩ của ta."

Hoa Ngọc Như bất đồ đứng dậy, lạnh lùng nói: "Cám ơn ngươi đêm nay đã đến thăm ta, bây giờ thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng nên quay về nghỉ ngơi đi."

Hoa Tinh nhìn nàng, chậm rãi đến gần, thấp giọng nói: "Ta muốn hỏi nàng một câu, nếu đêm nay ta không đi thì nàng sẽ đuổi ta đi hay sao?"

Hoa Ngọc Như liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn không có vẻ gì là nói đùa, trầm giọng nói: "Ta sẽ làm thế, bởi vì ta là Bách Hoa môn chủ, mà ngươi là Hoa Tinh. Hơn nữa ngươi còn chưa thể an bài cho thuộc hạ của ta êm đẹp, cho nên ngươi nhất định phải rời đi."

Hoa Tinh đặt tay lên vai nàng, hạ giọng nói: "Chuyện đó đối với ta mà nói thì rất đơn giản, nhưng ta không hy vọng tình cảm chúng ta sẽ có được bằng cách này, bởi vì như thế sẽ khiên cưỡng và không thuần khiết. Ta từ Trường An đến đây đã thu phục được rất nhiều nữ nhân, mặc dù hoàn cảnh của mỗi người đều khác nhau nhưng ta luôn chinh phục trái tim các nàng trước, sau đó mới chiếm lấy toàn bộ. Nàng lại tương đối đặc biệt, có đôi khi ta muốn dùng sức mạnh chiếm đoạt, nhưng rồi lại sợ phá hủy mất cảm giác của nàng. Bởi vì trong thiên hạ cho dù có bao nhiêu mỹ nữ đi nữa thì Hoa Ngọc Như cũng chỉ có một mà thôi."

Hoa Ngọc Như không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn, ánh mắt cổ quái, mơ hồ hàm chứa vài phần nghi hoặc. Hoa Tinh cũng không hỏi nữa, hai tay di chuyển dần xuống ôm hông nàng, dịu dàng nói: "Chỉ cần như thế này, có thể cảm nhận được sự ấm áp, ngửi được hương thơm của nàng là ta đã thỏa mãn."

Hoa Ngọc Như đỏ mặt, thấp giọng mắng: "Nam nhân luôn có lòng tham không đáy, bây giờ thì ngươi nói thế, nhưng nếu đồng ý thì ngươi sẽ lại tiến thêm bước nữa ngay."

Hoa Tinh ngẩn người nói: "Thì ra nàng cũng hiểu được chuyện này, ta còn nghĩ sẽ thừa dịp lát nữa nàng ngủ mà chiếm lấy nàng, thế nhưng xem ra không có hy vọng rồi."

Nhìn dáng vẻ lưu manh của hắn, Hoa Ngọc Như không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói: "Đi chết đi, sắc lang, ngươi cho ta là con nít ba tuổi hay sao?" Nói xong đẩy hắn ra, nũng nịu mắng: "Còn không mau trở về, muốn ta tức giận mới bằng lòng đi hay sao?"

Hoa Tinh thu hồi lại vẻ mặt lưu manh của mình, hôn nàng một cái, miễn cưỡng nói: "Thật sự là đẹp quá, đáng tiếc là quá ngắn ngủi. Nhưng yên tâm đi, ta nhất định sẽ chinh phục nàng, đến lúc đó sẽ chậm rãi nhấm nháp mỹ vị của nàng, hắc hắc."

Nói xong không đợi nàng mở miệng đã lắc mình ra ngoài, để lại Hoa Ngọc Như mắng thầm hắn vài câu, vẻ mặt lộ ra sự ngượng ngùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận