Diễm Ngộ Chi Lữ

Màn đêm phủ xuống, nhóm Hoa Tinh năm người rốt cục cũng tới được Lâm Đồng, thuê trọ ở một khách điếm lớn nhất của trấn. Sau khi dùng bữa, Mai Hương tiến vào trong phòng của Hoa Tinh, trong mắt ẩn chứa vẻ thẹn thùng nhìn Hoa Tinh. Hoa Tinh thấy nàng đi tới, cười nói: "Lại đây nào Hương nhi, đến để ta ôm nàng một cái nào."

Mai Hương chậm rãi tới gần hắn, trên mặt nàng lộ vẻ đỏ bừng, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó. Hoa Tinh ngồi trên giường, ôm lấy Mai Hương, ôm nàng vào trong lòng, song thủ vòng qua ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng. Hoa Tinh cười nói: "Hôm nay nàng có mệt không? Sao không nghỉ ngơi cho tốt, có phải là nghĩ đến ta không, ta cũng đang tưởng niệm đến nàng đó." Đầu hắn nhẹ nhàng dán sát vào khuôn mặt nàng.

Mai Hương nhẹ giọng nói: "Hoa Tinh, muội trong lòng có chút nghĩ về huynh. Không biết là vì sao chúng ta dù cho đang ở cùng nhau, nhưng muội vẫn nhớ tới huynh, muốn được dựa vào lòng huynh, yên lặng lắng nghe thanh âm của huynh."

Hoa Tinh nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt mỹ lệ của nàng một cái, cười nói: "Tốt a, chúng ta hãy yên lặng trò chuyện một chút, được chứ? Ta cũng nghĩ đến Hương nhi. Hương nhi, ta rất muốn thương yêu nàng thật tốt." Sắc mặt Mai Hương đỏ bừng lên, từ từ cúi đầu không nói, nàng hiểu được ý tứ của Hoa Tinh, nàng cũng không bao giờ là không muốn được thân cận với Hoa Tinh. tại TruyenFull.vn

Hoa Tinh thấy mặt nàng đỏ bừng lên mà không nói gì cả, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng và tình cảm thương yêu, hữu thủ di chuyển lên trên, nắm lấy ngọc nhũ cao vút vào trong tay,vuốt ve hết sức mềm nhẹ. Tả thủ từ từ ôm sát vòng eo nàng, Hoa Tinh cười nói: "Hương nhi thật đẹp, Hoa Tinh cực kỳ ưa thích a!" Mai Hương yên lặng tựa trong lòng hắn, nhẹ nhàng vặn vẹo lắc lư thân thể, trong miệng từ từ truyền đến tiếng thở gấp.

Sắc mặt Mai Hương phát nóng lên, trong mắt lộ ra vẻ kiều mỵ, bàn tay nàng vô lực nắm lấy ma trảo của Hoa Tinh đang định làm mấy cái chuyện xấu kia, nhẹ giọng hét nhỏ hết sức yêu kiều: "Hoa Tinh, không muốn đâu, người ta muốn yên tĩnh cùng huynh trò chuyện thật tốt, huynh không được làm mấy cái chuyện xấu khi dễ Hương nhi, a, không muốn mà." Mai Hương nhịn không được duyên dáng hét lên một tiếng, thân thể dùng sức vặn vẹo để tránh né ma chưởng của Hoa Tinh đang công kích, nhưng đáng tiếc cuối cùng cũng để cho Hoa Tinh thắng thế. Toàn thân Mai Hương không khỏi chấn động, trong nháy mắt xụi lơ nằm trong lòng Hoa Tinh, trong mắt lộ ra tình cảm thẹn thùng.

Trong tiếng cười của Hoa Tinh mang theo vẻ tà ý và tràn đầy sự đắc ý, mềm nhẹ nói: "Ai bảo kiều thê Hương nhi của ta lại mỹ lệ như vậy, ta sao có thể nhịn không động lòng được đây? Hiện tại rất khó có được thời gian ở một mình với nàng, ta đương nhiên muốn thương tiếc Hương nhi của ta thật tốt, được không, Hương nhi?" Vừa nói, song thủ đã nhẹ nhàng cởi y phục trên ngực của nàng, trong tiếng hét nhẹ nhàng duyên dáng của nàng, song thủ duỗi ra, tiến vào bên trong, nắm lấy hai tòa nhục đoàn mềm mại mịn màng, thủ cảm mê người trong lòng bàn tay, tận tình nắn bóp. Thỉnh thoảng còn xe xe nắn bóp ngọc châu mẫn cảm, trêu chọc khiến Mai Hương toàn thân run rẩy không ngừng, trong miệng phát ra những thanh âm kiều mỵ mê người.

Mai Hương nhịn không được kiều mỵ trừng mắt nhìn hắn, nàng biết] hắn tham luyến thân thể nàng. Nhưng mà điều này bất quá cũng là một sự tình hết sức bình thường, dù sao thì Hoa Tinh cũng là một nam nhân trẻ tuổi, có sự xung động bốc đồng và ưa thích của một thiếu niên. Huống chi nàng trên danh nghĩa cũng là kiều thê của hắn, mặc dù còn chưa thành thân, bất quá sự tình này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Nghĩ vậy, Mai Hương không hề giãy dụa, mặc cho ma thủ của hắn được tận tình vuốt ve trêu đùa song nhũ mỹ lệ của nàng. Mai Hương nhẹ giọng nói: "Hoa Tinh, chờ khi huynh làm xong việc, huynh hãy thành thân với Hương nhi được không? Hương nhi luôn mong đợi ngày ấy đến, muốn vĩnh viễn cùng huynh chung sống bên nhau, yên lặng dựa vào huynh, để cho huynh ân cần chăm sóc muội, cho huynh được tùy ý, vui vẻ trở thành tiểu thê tử của huynh, có được không?".

Hoa Tinh hôn lên khuôn mặt nàng, trong âm thanh tràn ngập nhu tình, nhẹ giọng nói: "Được, sau khi ta hoàn tất sự tình lần này, chúng ta sẽ trở về rồi thành thân, Hương nhân có thể vĩnh viễn làm tiểu kiều thê của ta. Bây giờ hãy để ta yêu thương nàng thật tốt,có được không?" Song thủ vuốt ve nhục cầu mềm mại ấm áp như ngọc kia, yên lặng cảm thụ tư vị tuyệt vời thập phần đàn hồi, Hoa Tinh nhẹ nhàng bên tai nàng ca ngợi một câu,thật đẹp.

Mai Hương ngọc diện ửng hồng, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn huynh, muội yêu Hoa Tinh nhất." Nói xong nhẹ nhàng dâng hiến cặp môi thơm tho, từ từ nhắm mắt lại. Hoa Tinh cũng tận tình nhấm nháp đóa hoa mềm mại trong lòng hắn, hấp thu hơi thở thơm tho của nàng.

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, lại tràn ngập ấm áp. Hoa Tinh ôm Mai Hương vào trong lòng hắn, song thủ duỗi ra, tiến vào nội y của Mai Hương, nhẹ nhàng nắm lấy hai tòa ngọc nhũ ấm áp như ngọc, mềm nhẵn nhẵn nhụi trong lòng bàn tay, tận tình hưởng thụ tiện nghi nơi thủ cước. Đồng thời Hoa Tinh nhẹ giọng thuật lại những lời thì thầm giữa những cặp tình nhân cho Mai Hương nghe, trong lúc đang thuật lại những lời nói đầy ngọt ngào ấy, hai trái tim đang đập kia nhanh chóng xích lại gần nhau.

Trong trấn, khi bóng đêm bưông xuống thì có một hắc ảnh nhanh như thiểm điện phóng về trung tâm của thị trấn, không lâu sau chỉ nghe thấy trong bầu trời đêm truyền đến một tiếng tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, rồi sau đó tất cả đều trở nên yên tĩnh. Trong một đại viện trong thị trấn, sáng ngày hôm nay có Võ Lâm cao thủ tới đây, tình cờ cũng đang lưu lại nơi này. Ba người này đều là nhân vật có thân phận địa vị trong chốn võ lâm, phân biệt lần lượt, người thứ nhất trên Địa Bảng lần này bài danh thứ mười một Thiết Chưởng Vô Tình Cổ Nhạc Thiên, người thứ hai một lần bài danh thứ mười hai trên Long Bảng Khoái Kiếm Trương Quân, người cuối cùng cũng là nhân vật một lần xếp trên Long Bảng, bài danh thứ mười bốn, kêu bằng Túy La Hán Hàn Thất.

Ba người đi qua nơi này, tá túc tại đại viện này một đêm, vốn định sáng mai rời đi, đáng tiếc thế sự vô thường, không ai nghĩ đến lại phát sinh biến cố. Lúc này thân thể ba người yên lặng nằm trên mặt đất, trên thân người không có lấy một vết máu, duy chỉ có nơi khóe miệng lộ ra một tia huyết ti (tơ máu). Ba người đang sống sờ sờ trong chớp mắt lại biến thành ba cỗ thi thể, đây là một sự tình khiến người ta phải giật mình. Ba người đều mặt úp xuống ( diện triêu hạ, không biết triêu 朝 này dịch sao???). Nhìn không ra phía trước có thương tích hay không, nhưng sau lưng tìm không thấy một chút vết thương. Có thể trong chớp mắt giết chết ba vị cao thủ, mà chỉ phát ra một tiếng hét thảm thiết, hung thủ cũng thật sự là bất phàm, bản lĩnh kinh thế hãi tục.

Sau khi tiếng kêu thảm thiết kia truyền ra không lâu, chỉ thấy vài nhân ảnh từ những phương hướng khác nhau cấp tốc phóng tới, hiển nhiên là những Võ Lâm bằng hữu bị tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi kia hấp dẫn mà tới, tiến đến xem xét tình huống. Rất nhanh trong đại viện đã hạ xuống sáu nhân ảnh, tuổi tác khác nhau. Sáu người lao thẳng tới ba cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất, đứng cách xa vài thước ở bên ngoài yên lặng nhìn ba người kia. Sáu người trong mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, hiển nhiên nhận ra ba người đã chết là ai.

Một vị lão giả khoảng lục tuần đứng ở phía bên trái mở miệng nói: "Không thể tưởng được lại là ba người bọn họ, thật sự khiến người ta khó có thể tin được. Rốt cuộc là ai đã giết bọn họ? Võ công của hung thủ phải đạt đến trình độ cực cao, mới có thể tại đây trong thời gian ngắn nhất giết chết ba vị Võ Lâm cao thủ, mà chỉ phát ra một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ ngắn ngủi. Điều này có lẽ trong thiên hạ mà nói cực hiếm. Thật sự là làm cho người ta giật mình, không dám tin tưởng."

Bên cạnh lão giả, một vị đại hán khoảng tứ tuần nói: "Điều La lão nói cũng chính là chỗ trong lòng chúng ta cảm thấy khó hiểu, hung thủ lợi hại như vậy, vì sao phải giết bọn họ? Hơn nữa ba người này tất cả đều là mặt úp xuống dưới, trên lưng lại nhìn không thấy một chút thương tích, không biết là bị thương ở đâu. Ta thấy chúng ta trước hết nên xem xét phía trước của ba người, xem có hay không có thương khẩu (miệng vết thương), nếu nói là có thương khẩu, xem chúng ta có thể suy đoán hung thủ là ai hay không?"

Bốn người còn lại gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. La lão kia cũng nói: "Phạm Quân nói rất có lý, chúng ta hãy động thủ nhìn xem." Nói xong sáu người phóng tới ba cỗ thi thể, cẩn thận xem xét nguyên nhân của cái chết. Sau khi trải qua một hồi xem xét, phát hiện ba vị cao thủ đã chết, mỗi người đều là ngực bị trúng chưởng mà chết. Ba người kinh mạch toàn thân bị đứt đoạn, xương cốt vỡ vụn, trên ngực có một huyết sắc chưởng ấn vô cùng rõ ràng, lọt vào sâu trong mắt sáu người.

Sáu người trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, nhìn huyết sắc chưởng ấn kia rõ ràng vô cùng, sáu người hiểu được công lực của hung thủ phải tinh thâm vô cùng, không phải điều người bình thường có thể làm được. Xem chưởng ấn rõ ràng hiện lên trên ngực, nhưng chưa hề tàn phá lớp da, xương ngực đều hoàn hảo không có chuyện gì. Có thể thấy được hỏa hầu của hung thủ cực chuẩn, khi nội lực thâm hậu nhậo vào cơ thể, chấn liệt nội phủ, mà lại không hề gây bất cứ thương tích nào bên ngoài da thịt, võ công hay thủ đoạn đều là nhất lưu cao thủ như vậy trong thiên hạ cũng hiếm thấy.

Mà ba thi thể trên mặt đất, huyết sắc chưởng ấn trên ngực lúc này đã xảy ra biến hóa, từ từ biến thành hắc sắc. Cảnh tượng này khiến sáu vị nhân sĩ Võ Lâm đứng bên cạnh quan sát đều cả kinh, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Sáu người trong mắt lóe lên ánh mắt kinh hãi, nhìn chăm chú không hề chớp mắt biến hóa trên ba thi thể, trong viện có vẻ yên tĩnh dị thường, có vẻ vô cùng âm trầm. Gió đêm thổi tới, mang theo những tiếng rít khe khẽ, tựa như tiếng khóc của vong hồn lúc nửa đêm, khiến lòng người có chút sợ hãi.

Theo thời gian trôi đi, sáu người mười hai ánh mắt đều bắn ra ánh mắt hoảng sợ, nhìn hắc sắc chưởng ảnh từ từ biến thành thanh sắc, sáu người trong lòng nhịn không được bắt đầu cảm thấy kinh hãi, thân thể đều từ từ run rẩy, vẻ mặt kia có vẻ giống như đang nhìn thấy quỷ mị, trên khuôn mặt cực kỳ hoảng sợ. Phạm Quân lúc trước mở miệng, hiện tại thanh âm khẻ run nói: "La lão, người xem cái này có phải là Tam Sắc Chưởng trong truyền thuyết không?" Thanh âm run rẩy, ngay cả câu chữ cũng có chút không rõ ràng cho lắm, bất quá năm người đứng bên cạnh đều hiểu được ý tứ của hắn.

La lão trong mắt hiện lên ánh mắt hoảng sợ, nhỏ giọng nói: "Đúng là bộ chưởng pháp hung tàn độc ác này, mọi người tốt nhất cũng nên tức tốt rời khỏi nơi này, tránh phát sinh điều gì bất trắc, ta đi trước một bước đây." Nói xong cũng không quay đầu lại mà thi triển khinh công nhanh chóng ly khai. Năm người còn lại thoáng nhìn nhau, cũng đều tự chọn một phương hướng để rời đi. Nhưng mà không lâu sau, trên không trung lại truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, chợt lóe lên rồi biến mất, phiêu tán trong gió đêm.

Trong gió đêm một hắc sắc nhân ảnh, đứng trên nóc đại viện, nhìn về phương đông. Nhìn lên bầu trời đêm tối đen, hắc ảnh tựa hồ như muốn hỏi nơi xa xăm kia một điều gì đó? Nhẹ nhàng ngẩng đầu, như là muốn ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng thật dài, nhưng đáng tiếc lại không hề phát ra thanh âm; giống như là nhìn trời kia mà than khóc, đáng tiếc cũng nhìn không thấy trong mắt hắn có hay không giọt nước mắt. Khi màn đêm yên tĩnh rời đi, rạng đông đang bất tri bất giác đến gần, mà hắc ảnh vẫn đứng ở nơi đây, mãi cho đến lúc bình minh mới lặng lẽ rời đi về hướng đông.

Hắc ảnh này là ai, có phải là hung thủ giết người hay không? Hắn có phải là kẻ thi triển Tam Sắc Chưởng khiến người ta vừa nghe đã thấy khiếp đảm không? Trong đêm nhìn về bầu trời đêm xa xăm, trong lòng hắn đang cất giấu bí mật gì mà không muốn để người khác biết, tất cả đều là điều bí ẩn. Bí ẩn này còn đang đợi mọi người từ từ vạch trần nó, có lẽ chờ tới một ngày kia mọi người vạch trần hết tất cả những bí mật này, chắc sẽ khiến không ít người phải giật mình!

Đêm qua, Hoa Tinh và Mai Hương sau một lúc triền miên quấn quýt, hai người lặng lặng thuật lại cho nhau nghe những lời thì thầm tâm sự, cuối cùng Hoa Tinh cũng để Mai Hương trở về phòng nàng mà nghỉ ngơi. Kỳ thật phải nói là Hoa Tinh không muốn nhân cơ hội này mà chiếm đoạt Mai Hương, điều này hoàn toàn không hề trái ngược với mong muốn trong lòng hắn, chỉ có điều chưa đúng lúc đúng chỗ mà thôi.

Buổi sáng, Trần Lan thức dậy đầu tiên, chuẩn bị từ rất sớm nước cho Hoa Tinh rửa mặt, mang tới cho hắn. Sau đó đến Cô Ngạo rời khỏi giường, một thân một mình lên trên thị trấn tìm hiểu xem trong Võ Lâm có động tĩnh gì hay không, điều gì có lợi cho năm người bọn họ để có thể tránh khỏi các tai ương, không mắc phải những chuyện phiền tóai không cần thiết. Mà Ám Vũ bởi vì vừa mới phá thân, thân thể nàng vẫn còn chút không được dễ chịu, nên ngủ thêm một hồi, Mai Hương cũng bởi vì ngủ rất muộn, cho nên cũng đang trên giường cùng Chu Công nói chuyện phiếm.

Hoa Tinh rời khỏi giường, thấy Trần Lan cũng vừa lúc mang nước rửa mặt tới, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ thương tiếc, nhẹ nhàng đi tới phía sau người nàng, vòng tay ôm lấy eo nàng, phì đồn phong mãn tròn trịa của nàng dán chặt kiên đĩnh của hắn, khiến Hoa Tinh trong lòng xúc động không thôi. Trần Lan toàn thân chấn động,thân thể vội vàng đứng thẳng ra, trong miệng ngượng ngùng nói: "Công tử không nên như vậy." Vài ngày nay nàng đã quen gọi hắn là công tử, nên nhất thời cũng không thay đổi cách xưng hô. Đồng thời Trần Lan thân thể cũng giãy dụa, muốn né tránh song thủ của Hoa Tinh.

Hoa Tinh song thủ dùng sức, ôm chặt lấy eo nàng, miệng cười nói: "Tỷ tỷ để cho tiểu đệ ôm một cái nhé, ta thường hay nghĩ về nàng đó." Trên mặt lộ ra vẻ vô lại, hữu thủ hướng tới nắm chặt lấy bộ ngực của nàng, hạ thân đang áp chặt trên đồn nhục phong mãn.

Trần Lan đang dùng sức giãy dụa, đột nhiên thân thể run lên, cảm nhận được vật đặc thù đầy nam tính của Hoa Tinh đang áp sát vào người nàng, Trần Lan trong lòng cực kỳ xấu hổ, khí lực toàn thân đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, trong miệng nhẹ giọng giãy dụa: "Đệ đệ, đệ đã đáp ứng tỷ tỷ là không khi dễ tỷ tỷ, đệ mau buông ta ra, đợi lát nữa Mai Hương trông thấy sẽ tức giận đó."

Hoa Tinh hữu thủ đang bóp chặt trên bộ ngực của nàng, dùng sức vuốt ve một cái, đáng tiếc không có cảm giác gì, tả thủ từ từ dùng sức, miệng khẽ cười nói: "Ta làm như vậy là muốn ôm tỷ tỷ cho thật tốt, thật sự đó." Nói xong hôn nàng một chút, trong mắt ẩn chứa chút tiếu ý tà tà. Trần Lan vẻ mặt đỏ bừng, cảm nhận được phía dưới của Hoa Tinh đang làm mấy chuyện xấu, hữu thủ của hắn đang vuốt ve nơi thần bí xấu hổ của nàng, Trần Lan toàn thân trở nên mềm oặt, song thối vô lực cố gắng khép lại, nhưng đáng tiếc đối với cặp ma thủ kia lại không có một chút hiệu quả.

Hoa Tinh sau một lúc nhàn nhạt nhấm nháp nơi mỹ lệ xấu hổ của Trần Lan, mới khai mở cho nàng, hắn chậm rãi rửa mặt. Hoa Tinh làm như vậy, thứ nhất là muốn chiếm lấy tiện nghi của thủ cước, thứ hai là muốn cho Trần Lan quen với những tiếp xúc thân mật của hắn, để nàng trong lúc bất tri bất giác từ từ trầm mê trong nhu tình của hắn, cuối cùng là chinh phục phương tâm của nàng.Ba điều này cũng là một loại của chỉ trìu mến đối với nàng.

Trần Lan trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, Nhìn Hoa Tinh. muốn hận hắn nhưng lòng nàng lại không đủ nhẫn tâm như vậy, có thể nói là không hề hận hắn, hắn hay làm ra những sự tình đáng xấu hổ, khiến nàng vừa thẹn vừa tức. Nhìn hắn, Trần Lan cũng không hiểu được lòng nàng nữa, có lẽ sau khi trải qua mấy ngày nay tiếp xúc, nàng đã mắc vào rất sâu trong lưới tình của hắn, vô lực tự kiềm chế, chỉ có điều nàng ngoài miệng không thừa nhận mà thôi. Nhưng trong lòng thì sao? Nàng tự hỏi bản thân, có lẽ không cần hỏi cũng biết, không phải sao? Nếu nàng thật sự không thích hắn, há có thể cho hắn một lần, rồi lại tiếp tục chiếm tiện nghi trên thân thể nàng.

Sau khi Hoa Tinh rửa mặt xong, thấy Trần Lan đang suy nghĩ thất thần sự tình gì đó, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười, tiến sát tới đôi môi đang hé mở của nàng, đem đôi môi đỏ mọng thơm ngát của nàng ngậm trong miệng, dùng sức mà nhấm nháp. Trần Lan cả kinh, liền lấy lại tinh thần, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhanh chân rời đi. Hoa Tinh cũng mỉm cười bước theo ra ngoài.

Lúc điểm tâm, Cô Ngạo mang về một tin tức kinh người. Nguyên lai lúc sáng sớm, trên trấn truyền đến một tin là đêm hôm qua tổng cộng có tám vị võ lâm cao thủ bị giết chết, trong đó cao thủ trên Địa Bảng chiếm hai người, mặt khác cao thủ trên Long Bảng cũng có hai người. Mà tám người đều chết do cùng một loại võ học, thương tích cực kỳ rõ ràng mà cũng vô cùng quỷ dị. Nghe nói là đều bị chết do Tam Sắc Chưởng, mà tám mươi về trước trong Võ Lâm thập đại tuyệt độc võ học thì Tam Sắc Chưởng bài danh đệ tam, điểm này đều được những người có tuổi khẳng định, chỉ là không biết hung thủ là ai mà thôi.

Hoa Tinh và tam nữ nghe xong, lộ ra biểu tình hoàn toàn bất đồng. Trên khuôn mặt tam nữ lộ ra thần sắc kinh hãi, tựa hồ đều biết uy lực của Tam Sắc Chưởng, sắc mặt đại biến. Nhưng Hoa Tinh lại vô cùng bình tĩnh, không hề có vẻ giật mình, chỉ cười nói: "Nguyên lai lại là nó, không thể tưởng được nó lại xuất hiện, hắc hắc, có ý tứ, cũng thật đúng lúc, càng loạn càng tốt." Tam nữ nghe xong trong lòng tức thì tức giận, Hoa Tinh này thật sự là chỉ sợ thiên hạ không loạn, người khác vì điều này mà lo lắng, còn hắn vô sự ở nơi đây mà nói những lời vô lại như vậy, có thể nào không khiến cho người ta vừa tức vừa hận được chứ.

Mai Hương nghe ra trong miệng của Hoa Tinh còn có ý tứ khác, nhẹ giọng hỏi: "Hoa Tinh huynh đã từng gặp Tam Sắc Chưởng rồi à, nói xem thế nào mà nó lại xuất hiện? Chẳng lẽ trước đây nó cũng từng xuất hiện rồi sao?"

Hoa Tinh nhìn vẻ mặt tò mò của bốn người, khẽ cười nói: "Trước khi ta đến Trường An, ở một tiểu trấn nằm dưới chân Tần Lĩnh Sơn cũng có một người chết dưới Tam Sắc Chưởng, không thể tưởng được hôm nay nó lại xuất hiện ở nơi này, thật sự là có ý tứ. Tốt rồi, chúng ta cũng nên dùng bữa sớm một chút rồi còn lên đường." Nói xong cũng không để ý tới vẻ mặt của bốn người, giục mấy người đi ăn cơm.

Rời khỏi khách điếm, nhóm Hoa Tinh năm người lại tiếp tục đi tới Đồng Quan, nhân lúc tiết trời buổi sáng còn mát mẻ dễ chịu, năm người càng bước đi nhanh chân hơn. Trên đường đi năm người lúc nói lúc cười, so ra cũng rất là vui vẻ, khi gần tới trưa thì cũng đã đi được trăm dặm, tiến vào trấn Quan Sơn.

Lại nói Vạn Trọng Sơn trên đường cấp tốc đuổi theo Lý Dục và Lâm Phương, sau một lúc lâu cũng đã đuổi theo hai người được hơn sáu mươi dặm. Vạn Trọng Sơn bị bỏ xa tới hơn mười trượng, trong mắt mãn hàm ( mãn:đầy, hàm: ẩn chứa) thâm tình nhìn hoàng sắc thân ảnh kia, trong lòng thầm có chút đau lòng, trong mắt lộ ra vẻ tâm tóai. Nhìn bối ảnh ( bóng lưng) của Lý Dục kia, trong mắt Vạn Trọng Sơn bắn ra ánh mắt đầy cừu hận, chính tên tiểu nhân hèn hạ này tham đồ vẻ mỹ lệ của Lâm Phương, ở giữa nói những lời xúi bẩy ly gián cảm tình giữa Trọng Sơn hắn và Lâm Phương, khiến cuối cùng hắn và người hắn trong lòng yêu thương phải chia lìa, Lâm Phương cũng bị những lời hoan ngôn xảo ngữ của tên Lý Dục này mê hoặc.

Vạn Trọng Sơn thề trong lòng, sẽ có một ngày hắn phải đoạt về nhân nhi mà trong lòng hắn yêu thương, để nàng vĩnh viễn chung sống bên hắn, yêu thương nàng thật tốt, không để vì những tiểu sự mà khiến nàng phải chịu ủy khuất. Cũng không vì tính tình trẻ con của nàng mà phát sinh bực bội, hắn sẽ vĩnh viễn yêu thương chỉ một mình nàng, cả đời này không ruồng bỏ.

Lý Dục lơ đãng quay đầu, nhìn nhân ảnh đang ở xa xa kia, trong lòng ngẩn ngơ. thế nào mà hắn lại không chết, thật không có khả năng. Trúng phải Bôn lôi thần quyền của hắn hẳn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa, trừ Phi chính mình cứu chữa, bằng không người khác cũng không thể cứu sống được hắn. Chiếu theo thời gian hắn trúng chưởng, hơn nữa mình còn cố ý dẫn dắt hắn đi thêm một đoạn đại lộ, không có thời gian để liệu thương, hắn lúc này cũng phải chết rồi chứ, nhưng vì sao hắn lại còn sống vậy? Điểm này Lý Dục nghĩ không ra, hắn tự nhiên không biết chính Hoa Tinh đã ra tay cứu Vạn Trọng Sơn, bằng không những người khác có lẽ cố tình muốn cứu cũng không có khả năng làm vậy.

Lý Dục trong mắt hiện lên vẻ âm ngoan, khóe miệng lộ ra nụ cười cười lạnh, nhìn thoáng qua khuôn mặt đang cao hứng của Lâm Phương, Lý Dục trong mắt bắn ra ánh mắt dâm dục bẩn thỉu, nhẹ nhàng quét qua song nhũ cao vút và cặp mông đang đung đưa vặn vẹo của nàng, trong mắt ẩn chứa tiếu ý tà ác nhè nhẹ.Vẻ mặt trên khuôn mặt hắn đảo mắt một cái đã biến thành bộ dạng thâm tình, tả thủ của Lý Dục nhẹ nhàng lau khô mồ hôi trên trán của nàng, mềm nhẹ nói: "Mệt không, chúng ta đến phía trước tìm một chỗ nghỉ hơi thật tốt một lúc rồi mới tiếp tục lên đường, được không?"

Lâm Phương nghe vậy, nhìn nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, cảm nhận được động tác mềm nhẹ của hắn, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Cám ơn huynh, huynh thật là tốt với muội." Nhìn bộ dạng thuần khiết kia, Lý Dục trong lòng mừng thầm, thầm nghĩ có cơ hội thì trước hết phải chiếm đoạt thân thể nàng rồi nói sau, đến lúc đó chính hắn có thể muốn đùa giỡn với nàng thế nào, thì có thể đùa giỡn nàng như thế ấy. Hắc hắc, ha ha. Trong lòng Lý Dục trong lòng cực kỳ đắc ý.

Trong một tiểu lâm, Lý Dục đang ngồi trên một khối đại thạch, nhìn Lâm Phương thẹn thùng ở bên cạnh, đem nàng ôm vào trong lòng một cái. Toàn thân Lâm Phương chấn động, miệng vẫn dịu dàng nói: "Lý Dục, không muốn như vậy, không muốn đâu." Thân thể nàng dùng sức giãy dụa, xem ra quan hệ giữa hai người vẫn còn chưa thân mật tới mức giống như những cặp tình nhân, bằng không Lâm Phương sao lại dùng sức giãy dụa chứ?

Lý Dục trong mắt hiện lên tà khí, hai tay dùng sức ôm chặt, đã sắp mang thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp, lung linh thanh tú của Lâm Phương ôm vào trong lòng, miệng gã nhẹ nhàng kê sát tai nàng thì thầm: "Phương muội, đừng sợ, ta sẽ không làm bậy đâu. Ta chỉ hy vọng nàng ngồi trên người ta, tránh gây ô uế y phục của nàng, thật mà, muội không tin huynh hay sao?" Sau khi nói xong miệng hắn thổi bên tai nàng, nhẹ nhàng trêu chọc nàng, song thủ trên tiểu yêu mềm mại của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, trêu chọc đến mức khiến nàng toàn thân vô lực.

Lâm Phương từ bên trong nội tâm mà nói, người mà nàng chính thức yêu không phải là Lý Dục hắn, mà là Vạn Trọng Sơn, bất quá đối với Lý Dục cũng ít nhiều có hảo cảm. Vài ngày qua đối với vẻ anh tuấn tiêu sái của hắn nàng cũng đã ít nhiều có chút trầm mê. Bất quá một suy nghĩ không phải với Vạn Trọng Sơn cũng nổi lên, trong lòng nàng không khỏi muốn giãy dụa, nhưng khi nghe Lý Dục nói xong, hơn nữa song thủ của hắn đang vuốt ve phần eo nhạy cảm của nàng, khiến toàn thân Lâm Phương nhất thời trở nên vô lực, mềm oặt ra.

Lý Dục trong mắt lóe lên ánh mắt đắc ý, song thủ nhẹ nhàng vuốt ve thân thể thiếu nữ nhu nhuyễn của nàng, miệng hắn nhẹ nhàng hôn lên cổ của nàng, thử thăm dò phản ứng của nàng. Thân thể Lâm Phương chấn động, cố gắng giãy dụa nói: "Huynh nếu còn tiếp tục làm vậy, muội sẽ tức giận lắm đó." Nói xong trong mắt bắn ra vẻ bực bội. Lý Dục thấy nàng giãy dụa dữ dội quá, biết cũng chưa tới lúc, bất quá sớm muộn gì thì nàng cũng tới tay, gian dâm một phen thật tốt.

Ở xa xa Vạn Trọng Sơn thấy Lý Dục đem Lâm Phương ôm vào trong lòng, trong lòng hắn nộ hỏa bùng phát, định liều mạng với Lý Dục, nhưng nghĩ lại lời Hoa Tinh nói, hiểu được giờ mà hắn xông lên làm vậy cũng bất quá chịu chết mà thôi. Huống chi nói không chừng điều này chính là do Lý Dục cố ý làm như vậy, khiến hắn tức giận, rồi sau đó có được một cái cớ rất tốt để giết chết hắn. Vạn Trọng Sơn cố nén sự tức giận trong lòng,và sự lo lắng của hắn với Lâm Phương, sợ nàng sẽ bị những lời điềm ngôn mật ngữ của Lý Dục lừa dối, rơi vào bẫy của tên Lý Dục kia, vô lực tự kiềm chế, đến lúc đó thì có hối hận cũng không kịp.

Mỗi khi nghĩ đến Lâm Phương tùy thời đều có thể bị Lý Dục lừa gạt, bị hắn làm ô uế thân thể thanh thuần của nàng, trong lòng Vạn Trọng Sơn giống như bị vạn kiếm xuyên tâm, đau khổ cực kỳ. Có thể tưởng tượng được, muốn giết chết cái tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ Lý Dục thì Vạn Trọng Sơn hắn vẫn còn chưa có cái bản lĩnh ấy, thật sự là thiên ý lộng nhân ( ý trời trêu người).

Nhìn hai người phía đằng xa xa cũng từ từ lên đường, trong lòng Vạn Trọng Sơn tạm thời yên ổn bình tĩnh lại, từ từ đuổi theo bọn họ. Hắn không dám theo sát bọn họ quá, sợ đến lúc đó nếu Lý Dục động sát khí, thì chính hắn ngay cả thời gian chạy trốn cũng không có. Liếc mắt nhìn về phương xa, trong mắt Vạn Trọng Sơn lộ ra một tia tang thương, con đường giữa hắn và Lâm Phương còn dài nữa không, khi nào mới là điểm kết thúc đây? Hoặc giả căn bản là không có kết quả?

Buổi tối khi ba người hai trước một sau đến tiểu trấn Quan Sơn, Vạn Trọng Sơn đi theo Lâm Phương ở phía xa xa, thấy bọn họ thuê trọ tại một khách điếm, hắn cũng kiếm một nhà nào đó cách đó không xa mà trọ lại. Sắc trời tối sầm lại, tay của Vạn Trọng Sơn đang đặt ở xa xa bên ngoài khung cửa sổ nơi nàng đang nghỉ trọ, hy vọng nàng sẽ bình an, cũng chờ đợi nàng có thể mở cửa sổ, liếc mắt nhìn hắn. Chỉ cần một cái liếc mắt thôi, thật sự chỉ cần liếc mắt nhìn hắn, vậy đã là đủ rồi.

Gió đêm gào thét gầm rú, Vạn Trọng Sơn tựa như một cái bóng vẫn bồn chồn đứng ở nơi đây, vẫn không nhúc nhích. Đứng đúng hai canh giờ, song nhãn si ngốc dừng trên khung cửa sổ đang đóng chặt kia, chỉ có hy vọng nhỏ nhoi là lúc này nó sẽ mở ra, sợ rằng nó chỉ mở ra trong nháy mắt nhưng thế cũng được rồi, hắn thầm nghĩ vậy. Chỉ cần liếc mắt nhìn nàng, xem nàng có bình yên hay không mà thôi. Thật là một kẻ si tình, chỉ đáng tiếc.

Thời gian một đêm chờ đợi của kẻ si tình đã trôi đi, nhưng hắn đợi mãi cho đến tận khi hừng đông kéo đến mà hai cánh cửa kia vẫn không mở ra, không để hắn trông thấy tình lữ mà hắn thương yêu, luôn mong muốn gặp nàng. Sương rơi đêm qua, đã làm ướt đẫm thanh y của hắn, nhưng hắn lại không hề nghĩ tới nó, một chút cũng không thèm để ý. Có lẽ lòng hắn đã không còn ở chốn này, mà đã bay tới bên cạnh một người nào đó rồi.

Nhẹ nhàng, không nỡ, một đêm đã trôi đi nhưng chưa từng lọt vào ánh mắt hắn. Trên khuôn mặt Vạn Trọng Sơn lộ ra vẻ thở dài, vô lực xoay người, kéo theo cước bộ trầm trọng nặng nề, từ từ rời đi. Lưu lại phía sau chính là sự tương tư vô cùng và tiếng thở dài đầy đau xót, có lẽ còn có bối ảnh tang thương sau khi trải qua gió sương.

Khi hắn xoay người rời đi, thì có lẽ tiếng bước chân trầm trọng kia, đã đánh thức nhân nhi trong cơn ngủ mê. Khung cửa sở vẫn đóng chặt đột nhiên mở ra. Ngọc diện mỹ lệ hé lộ ra, vươn ra bên ngoài khung cửa sổ, Nhìn theo bối ảnh cô đơn mà tang thương kia, trong mắt nàng lộ ra vẻ phức tạp. Nhìn thanh y bị sương đêm thấm ướt đẫm, thân hình đã trải qua vô số mưa gió, từ từ rời đi xa, trên khuôn mặt của thiếu nữ mỹ lệ chảy xuống một giọt nước mắt long lanh trong suốt. Đáng tiếc kẻ vẫn đang chờ đợi kia không hề quay đầu lại, chỉ lẳng lặng rời đi, không ở lại đợi tình lữ mà hắn muốn gặp, cũng không nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt kia.

Có lẽ đây là vận mệnh, cũng có lẽ đây là thiên ý. Trên con đường khác nhau, hai người yêu nhau, nhưng lại không được vai kề vai mà đi cùng nhau, cũng không nắm lấy được khe hở kia, chỉ lưu lại tiếng thở dài bồi hồi trong đáy lòng mà thôi.

Một giọt nước mắt, ẩn chứa trái tim của người thiếu nữ, lại từ từ mà rơi xuống trong gió như vậy, vô tình rơi trên mặt đất, làm bắn lên vô số những giọt sương rất nhỏ, từ từ biến mất trong không khí. Thanh y bối ảnh trải qua tang thương kia trong gió rời đi xa, từng bước từng bước rời xa tình lữ mà hắn cực kỳ thương yêu, từ từ bước tới vực sâu khiến lòng người tan nát kia, mang theo tang thương bất đắc dĩ, mang theo mấy phần hồi ức, bước đi trên hành trình của số mệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui