Trong bóng đêm, sơn trang có vẻ rất không yên tĩnh, thỉnh thoảng có những tiếng kêu thảm thiết làm cho đêm tối càng thêm mấy phần quỷ dị. Chung quanh sơn trang tổng cộng có tám căn phòng dựa theo phương vị bát quái mà xây nên, mỗi một phòng cách nhau ba mươi sáu trượng, phân ra cho bảy mươi nhân sĩ võ lâm đến đây tá túc.
Mà lúc này, toàn bộ mười tám người đi theo Xuất Trần đạo trưởng đã chết, chỉ có duy nhất Trương Xuân là còn sống, bất quá lúc này hai người đều bị giam trong bụi hoa kỳ trận, không cách nào thoát thân. Bên kia, những người đi theo Viên Phong cũng đều thảm tử. Hơn nữa có một chỗ toàn bộ mười người trong phòng bị giết, khiến cho số người tử vong không ngừng tăng lên. Khí tức âm trầm, kinh khủng càng tăng mãnh liệt. Những võ lâm cao thủ đi cùng Nghiêm Tùng cũng đã chết quá nửa. Hôm nay nhiều người tá túc như vậy, ngoại trừ năm người nhóm Hoa Tinh ra, các môn các phái khác đều có thương vong.
Trong bóng đêm, lóe lên một đôi nhãn tình ám hồng (đỏ sậm), lạnh lùng nhìn kỹ Viên Phong và mười bốn người phía sau. Bên kia, một hắc ảnh cũng đã lọt vào phòng Nghiêm Tùng, lóe ra một đôi mắt xích hồng, hàm trứ (có chứa) quang mang tà dị, âm trầm nhìn những người còn sống. Đôi mắt quỷ dị nhìn bọn họ như là con mồi, phảng phất chờ đợi thời cơ sau đó.
Mà Viên Phong cũng không phát giác được một chút nguy cơ đang từ từ ập xuống, tử vong đang lặng lẽ ập đến. Nghiêm Tùng mặc dù tìm được một biện pháp thông minh, nhưng hắn lại không biết, lúc này hắn phải đối mặt với địch nhân kia, phương pháp này còn có thể hữu hiệu không? Có lẽ đợi đến lúc cuối mới biết.
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua mang theo khí âm trầm như một cổ hàn khí xâm nhập vào thân thể mọi người. Viên Phong thân thể run lên, một cổ bất an đột nhiên nổi lên mãnh liệt, làm cho hắn nhất thời không thể nào thừa nhận. Thân hình hơi chuyển, trong mắt Viên Phong lộ ra một tia kinh hãi, miệng hô lớn: "Mọi người cẩn thận, toàn lực phản kích" Nói xong trường kiếm xuất khỏi vỏ, động thân phóng lên. Kiếm ảnh liên tiếp xuất ra như liễu nhứ tùy phong (tơ liễu theo gió), phát ra kiếm thanh ti ti, mang theo hàn khí âm trầm tấn công về phía hắc ảnh cao lớn kia. Đồng thời, những người đi cùng Viên Phong cũng phát hiện ra hắc ảnh, bởi vì đã có hai người chết dưới tay hắn.
Trong mắt hắc ảnh lóe ra quang mang ám hồng, mỗi lần giết một người, hút máu tươi của họ, hồng quang trong mắt hắn lại càng thịnh. Lúc này, hai người chết trong tay hắn tất cả đều là bị cắn nát yết hầu, hút máu mà chết. Hắc ảnh thân pháp quỷ mị, trong bóng đêm căn bản là không thấy rõ thân hình hắn, duy nhất chỉ có thể nhìn thấy là ánh mắt càng lúc càng đỏ của hắn.
Một tầng bóng ma tử vong bao phủ trong lòng mọi người, làm cho bọn họ cảm thấy khí tức tử vong tới gần. Viên Phong trong lòng khiếp sợ vô cùng, mà võ công của hắn bài danh thứ sáu trên Địa Bảng, đã xuất không dưới ba mươi chiêu, nhưng lại không có đến một lần chạm vào một góc y phục của hắc ảnh. Trong lòng hắn khiếp sợ không cần nói cũng rõ. Cảm giác được cổ bất an trong lòng càng lúc càng rõ ràng, Viên Phong dĩ nhiên lúc này cũng có một ý niệm trong đầu phải thoát khỏi nơi này. Nhìn thấy hắc ảnh quỷ mị kia trong thời gian ngắn lại giết chết bốn người, Viên Phong trong lòng rõ ràng mọc lên một cổ sợ hãi. Lúc này cố cũng không được, Viên Phong trong miệng huýt một tiếng, chiêu hô đệ tử bổn giáo nhanh chóng rút đi, thân hình lắc mạnh một cái cấp tốc rút lui.
Ánh mắt huyết hồng của hắc ảnh nhìn thoáng qua Viên Phong chạy trốn, trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo, thân hình không ngừng lại, song thủ trong nháy mắt bắt được hai nhân mạng. Hắc ảnh há miệng cắn nát yết hầu hai người trong tay, miệng thả sức hút máu tươi, đồng thời thân hình như điện, xuyên qua đao quang kiếm ảnh. Trong đêm tối, tiếng kêu thảm thiết của quần hùng chấn động chốn sơn dã, đáng tiếc không có người nào ngăn trở chuyện này, cả sơn trang giống như một nhân gian địa ngục, tràn ngập hơi thở tử vong.
Tình hình của Nghiêm Tùng ở bên kia cũng giống bên này, chỉ khác là hắc ảnh có mang mặt nạ Tu La ra tay ác độc hơn, một tay một người, mỗi người đều có năm lỗ thủng trên đỉnh đầu, yết hầu bị cắn nát, bị hút máu mà chết. Nghiêm Tùng trong miệng gầm lên, cùng các cao thủ bên cạnh liều chết phản kích, vô số đao quang kiếm ảnh trong nháy mắt hướng đến hắc ảnh nọ. Nghiêm Tùng thân lên trước, huy động song thiết chưởng, mang theo vô số chưởng kình hùng hậu ồ ạt ập đến tử huyệt trên người hắc ảnh
Tu La hắc ảnh trong mắt lóe lên một tia quang mang xích hồng (đỏ sẫm), từng tia âm u từ thân thể hắn truyền ra, bốn phía nổi lên một cổ âm hàn, cỏ dại trên mặt đất đều bị thổi tung, một cổ khí lưu mạnh mẽ hình thành một cổ long quyển phong (cơn lốc), cuốn y phục quần hùng bay phất phơ, khiến tâm thần họ bất an. Trong ánh mắt hàm chứa tiếu ý lạnh lẽo, thân hình Tu La hắc ảnh như bóng u linh nửa đêm, theo chuyển động của thân hình hắn, mỗi lần di chuyển là phát ra một âm thanh thảm thiết, rồi có một người tử vong. Hắn giết người tốc độ nhanh kinh người, làm cho những ai còn sống tâm lý cực kỳ bất hảo. Giống như một cái gông vô hình khóa chặt trong lòng người ta, một cổ khí tức tử vong càng ngày càng gần, làm cho người ta muốn nổi điên.
Nghiêm Tùng trong lòng vừa sợ vừa giận, biết hôm nay gặp phải cao thủ, thấy những người bên cạnh càng lúc càng ít, mấy người bị giết đều bị hắn hút máu, Nghiêm Tùng dù trong lòng tràn đầy phẫn nộ cũng đành thở dài. Nghiêm Tùng không phục, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng nói: "Có bản lĩnh, tiếp ta một chưởng." Nói xong song chưởng mang theo mười hai thành công lực, toàn lực bổ về Hắc ảnh phía trước.
Tu La hắc ảnh nhìn lại Nghiêm Tùng, trong mắt xuất ra một tia hàn ý, trầm giọng nói: "Tiếp ngươi một chưởng thì có sao đâu." Nói xong hữu thủ trong nháy mắt trở nên đỏ sẫm, trên người hắc ảnh xuất ra âm thanh quỷ dị, một chưởng tiếp lấy một kích toàn lực của Nghiêm Tùng. Song chưởng giao nhau, một luồng khí mãnh liệt trong nháy mắt chấn bay toàn bộ những người gần đấy ra ngoài.
Thân hình Nghiêm Tùng như chiếc lá trong gió bị chấn bay ra ngoài ba trượng. Nghiêm Tùng vừa rơi xuống đất, liền đứng bật dậy, cấp tốc phóng ra ngoài, trong không trung có phun ra một ngụm máu tươi. Trong bóng đêm, thanh âm Nghiêm Tùng mơ hồ vang lên: "Nhất định ta sẽ tìm ngươi báo thù." Hắn nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Nhìn thấy bảy, tám bóng người còn lại thoát đi tứ tán, Tu La hắc ảnh thân hình như u linh biến mất trong đêm tối. Trong bóng đêm vang lên bảy, tám tiếng kêu thảm thiết từ xa truyền lại, rõ ràng là gặp hung hiểm. Vậy là mấy người cuối cùng không có chạy thoát khỏi bóng ma tử vong, bị Tu La hắc ảnh giết chết rồi hút lấy máu tươi.
Tu La hắc ảnh nhìn bầu trời, quang mang xích hồng trong mắt dần dần chuyển thành sắc huyết hồng, xung quanh thân thể hình thành một lớp huyết sắc chân khí hộ thể chậm rãi xoay chuyển quanh người hắn. Lúc này lớp khí hồng sắc từ từ xoay chuyển, từ chậm sang nhanh, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng lớp chân khí hồng sắc càng lúc càng đậm, bao phủ toàn bộ hắc ảnh bên trong, tựa như một quả cầy huyết sắc, trong bóng đêm phát ra đầy hồng quang, đẹp dị thường. Cuối cùng, hồng quang trên thân thể hắc ảnh chợt lóe lên, thoáng cái đã biến mất
Nhìn lên bầu trời, hắc ảnh mang mặt nạ Tu La toàn thân phát ra một cổ khí thể vô cùng cường đại. Chỉ thấy trong cuồng phong tóc hắn dựng đứng lên, một cổ kình khí cuồng hoành phát ra bốn phía ép toàn bộ cây cỏ ngã rập xuống. Khí khái ấy chắc chắn trong thiên hạ chỉ lộ ra ở hắn. Nhìn Trích Tinh Lâu trong bóng tối, thân hình hắc ảnh nhoáng lên một cải, biển mất giữa bầu trời đêm. Trong không trung vẫn còn một mùi máu tanh nồng nặc phiêu tán bốn phía.
Bên này, hắc ảnh cao lớn một mặt sát nhân, một mặt uống máu, quang mang trong mắt từ từ biến đối. Hắn uống càng nhiều máu, chân khí trong nội thể càng chuyển nhanh, Sắc ám hồng trong mắt cũng từ từ biến thành huyết hồng. Khi hắn hút máu người cuối cùng, chỉ thấy hồng quang quanh thân hắn đại thịnh, cả người được bao phủ bởi một tầng hồng quang huyết sắc, tình cảnh quỷ bí vô cùng, theo hồng quang càng lúc càng thịnh cả thân hình hắn được giấu vào trong huyết cầu, không thấy rõ bóng dáng.
Đột nhiên, hồng quang khẽ nhúc nhích, một cỗ chân khí cuồng hoành trong nháy mắt tràn ngập cả sơn trang, tràn ngập cả những ngõ ngách trong trang. Trong đêm, hắc ảnh cao lớn toàn thân được bao phủ bởi hồng quang này lạnh lùng nhìn Trích Tinh lâu, song nhãn bắn ra một ánh mắt nóng rực, phảng phất đâu đó ẩn dấu một vật gì đấy hấp dẫn hắc ảnh cao lớn này.
Nhìn Trích Tinh lâu, trong mắt hắc ảnh cao lớn ẩn hiện hồng quang, rõ ràng nhìn thấy một tia hồng quang đồng dạng lóe lên. Hai ánh mắt giao nhau, trong chớp mắt lóe lên một trận hỏa hoa (Hoa lửa, đốm lửa), Trong không khí tràn đầy hai cỗ chân khí bá đạo, hình thành hai luồng khí lưu vô hình khác nhau đối đầu trong không trung. Hai cỗ chân khí va chạm nhau phát ra tiếng nổ như tiếng sét, hình thành một cổ khí thể cường hoành, trong nháy mắt phá hủy tất cả mọi thứ trong phạm vi mười trượng quanh hai người.
Ngay cả tòa biệt việt phía đông là một đại lâu cao ba tầng vậy mà trong nháy mắt cũng bị chấn vỡ nát, gạch ngói vỡ nát như những vũ khí sắc bén bay ra bốn phía. Xuất Trần cùng Trương Xuân bị giam hãm trong hoa tùng trận pháp bên cạnh cũng bị cỗ chân khí cường hoành chấn bay ra ngoài.
Ngay cả tòa biệt viện ở phía đông là đại lâu cao ba tầng, vậy mà trong chớp mắt cũng bị chấn nát, gạch vỡ ngói nát như lợi khí bắn ra tứ phía. Ngay cả bụi hoa làm thành trận pháp vây khốn Xuất Trần với Trương Xuân cũng bị luồng chân khí cường hoành tuyệt thế kia đánh bay ra ngoài. Mà lực phản chấn vô cùng mãnh liệt cũng làm thân hình hai người đang đối đầu nhau cũng bị lắc lư.
Bên kia, Xuất Trần và Trương Xuân vừa rơi xuống đất liền xoay người đứng lên, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo tia kinh hãi cực kỳ. Xuất Trần sắc mặt đại biến nói: "Đi thôi, nếu không sẽ chết chắc." Nói xong kéo Trương Xuân toàn lực phóng ra ngoài. Lúc này hai người trong lòng chấn động, sớm bị tuyệt thế võ học kia làm kinh hãi, một khắc cũng không dám dừng lại, chỉ cầu trốn được để giữ lại tính mạng.
Hắc ảnh cao lớn mang mặt nạ cũng không để ý tới hai người Xuất Trần và Trương Xuân, chỉ đăm đăm nhìn vào nhân ảnh trên Trích Tinh lầu. Chỉ thấy hắc ảnh cao lớn này song thủ khẽ động, trong sơn trang chỉ thấy một cỗ chân khí cường đại trong chớp mắt tràn ngập trên không trung, mang theo thế công vô cùng cường đại hướng đến nhân ảnh trên Trích Tinh lâu. Trong nháy mắt khí thể trong không trung xoay chuyển, hình thành một cơn lốc, mang theo sức mạnh hủy diệt, như nghịch hải cuồng long (biển động cuồng long), trong nháy mắt nuốt chửng nhân ảnh trên Trích Tinh lâu.
Hắc ảnh trên Trích Tinh lâu, song thủ giơ lên, thân hình đột nhiên xuất hiện giữa không trung, lẳng lặng đứng giữa hư không như một Ma thần trong đêm tối. Chỉ thấy hắn toàn thân lóe ra quang mang huyết hồng, hồng sắc khí thể sau lưng hắn như tạo thành một đôi cánh huyết sắc vô cùng quỷ dị. Song thủ giơ lên, huyết sắc chân khí trong chớp mắt bộc phát ra luồng khí vô cùng bá đạo, trên đỉnh đầu hắn hình thành một thanh kiếm huyết sắc (thanh kiếm màu máu), một kích bổ xuống nghênh tiếp cơn cuồng long đang tập kích.
Nhất thời hai cỗ chân khí vô cùng cường đại một lần nữa va chạm giữa không trung, phát ra tiếng hống rung trời, vang tận mây xanh. Trong lúc hai luồng chân khí xoay chuyển cực nhanh đâm vào nhau, sinh ra vô số tiếng nổ mạnh không thể tả được, trong chớp mắt toàn bộ kiến trúc cao lớn bốn phía đều bị phá hủy. Luồng kình khí kia đi qua chỗ nào thì toàn bộ kiến trúc chỗ đó tan thành tro bụi. Tám phòng xung quanh dựng theo bát quái nhưng luồng tuyệt thế chân khí cường hoành kia, chớp mắt cũng hóa thành một đống tro tàn. Đồng thời ba tòa biệt viện quanh Trích Tinh lâu cũng bị chân khí bá đạo này phá hủy hoàn toàn, không còn sót lại một điểm tàn dư.
Lại nói năm người Hoa Tinh một mực nghỉ ngơi trong phòng, cũng không để ý đến một chút động tĩnh phát sinh bên ngoài. Cho đến khi hai hắc ảnh kia giết sạch những người ở đây, hắc ảnh cao lớn mang mặt nạ quanh thân phát ra một cổ khí thế tuyệt thế thì Hoa Tinh mới cảm thấy có chút không ổn. Cổ khí thế cường đại kia làm cho tam nữ và Cô Ngạo đều là trong tròng khó chịu, không kỳm được kinh hãi trong lòng, sắc mặt đại biến. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Hoa Tinh hai mắt khép hờ, chân khí toàn thân trong nháy mắt nhanh chóng xoay chuyển, tập trung tinh thần trong thời gian ngắn nhất, toàn bộ những động tĩnh tại sơn trang đều hiện lên trong đầu hết sức rõ nét, nhận ra hai cổ tuyệt thế chân khí cường hoành, tính chất có một chút tương tự, nhưng cũng có chỗ bất đồng. Trên mặt Hoa Tinh lần đầu tiên lộ ra vẻ nghi ngờ. Nhìn bốn người, thân thể Hoa Tinh phát ra một cỗ chân khí nhu hòa, trong nháy mắt làm cho bốn người từ cảm giác khó chịu khôi phục lại như cũ.
Hoa Tinh trầm giọng nói: "Không thể ngờ sơn trang này lại ẩn tàng hai vị tuyệt thế cao thủ, bọn họ võ công tuyệt đối không dưới Thiên Bảng, thật là làm cho người ta khó có thể tin được. Bây giờ, chúng ta lập đi ra ngoài, nhớ phải theo sau ta, không được rời xa. Hai vị cao thủ này theo những gì ta thấy được, bọn họ trong lúc này hẳn là đang đối địch nhau, nếu bọn họ giao thủ, chúng ta ở chỗ này sẽ gặp nguy hiểm, cho nên ra ngoài sẽ an toàn hơn một chút." Nói xong, không để ý tới bốn người có minh bạch hay không, vội giục bốn người xuất môn.
Tam nữ cùng Cô Ngạo vừa xuất môn mới phát hiện ngoài Trương Tuyết cùng Tiểu Thanh, còn có hai người khác cũng đã đứng trên bãi cỏ. Hoa Tinh nhìn Trương Tuyết nhẹ giọng nói: "Nàng đến bên cạnh ta, để lát nữa ta có thể để ý đến nàng." Nói xong nhìn Mai Hương cùng Trần Lan, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra một tia nhu tình, nhẹ giọng nói: "Hai nàng võ công yếu, nhích lại gần ta một chút." Nói xong, Hoa Tinh đột nhiên cảm giác được, chân khí cường đại kia trong nháy mắt bao phủ cả sơn trang, như một loại ám hiệu đề tỉnh hắn.
Trưởng Tuyết nhìn Hoa Tinh, nói khẽ với ba người bên cạnh một câu, chậm rãi bước tới Hoa Tinh. Hoa Tinh liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt quét qua bộ ngực đầy đặn xinh đẹp kia một chút, sau đó lẳng lặng nhìn vào mắt nàng. Hoa Tinh không nói gì thêm, chỉ về phía Ám Vũ, ý bảo nàng đến cạnh Ám Vũ. Sau đó quay đầu lai nhìn lên Trích Tinh lâu. Trương Tuyết trong lòng dao động, bị ánh mắt tràn đầy mị lực của Hoa Tinh lướt quá, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác hoang mang, lúng túng. Hoa Tinh liếc về phía hung bộ (bộ ngực) của nàng, nàng cảm giác được rõ ràng, đã minh bạch hàm ý của cái nhìn đấy. Lẳng lặng đến bên cạnh Ám Vũ, Trương Tuyết gật đầu nhè nhẹ xem như chào hỏi. Mà Ám Vũ cùng biết được thân phận của nàng, cũng khe khẽ gật đầu đáp lễ.
Lúc này một tiếng nổ kinh thiên truyền đến, mặt đất rung lên. Một cỗ chân khí vô cùng cường đại trải qua khoảng cách hơn mười trượng, khi đến gần Hoa Tinh đã dần dần suy yếu. Chỉ thấy loáng một cái đã có mấy căn phòng bị chấn nát. Trong mắt Hoa Tinh bỗng xuất ra hai đạo quang mang kỳ dị một đỏ một trắng, linh giác trong nháy mắt tập trung vào hai người đang giao thủ, chăm chú nhìn trận chiến kinh thế của bọn họ.
Năm người bên cạnh Hoa Tinh sắc mặt đều đại biến, nhãn tình hướng về phía Trích Tinh lâu. Mặc dù bọn họ không thấy gì, nhưng bọn họ cũng mơ hồ cảm giác được cổ khí thế cường đại kia. Hai hắc ảnh kia lần thứ hai giao thủ, chân khí vô cùng cường đại kia hình thành sức hủy diệt rất lớn, trong nháy mắt truyền đến, toàn thân Hoa Tinh nhất thời phát ra một cỗ chân khí hồng bạch cuồng hoành tuyệt thế. Chỉ thấy thân thể Hoa Tinh trong nháy mắt phát sinh ra hai đạo chân khí một trắng một đỏ tính chất hoàn toàn bất đồng, hình thành một đạo khí trảo (cái lồng khí) trước người tứ nữ và Cô Ngạo, vững vàng bảo vệ năm người bên trong.
Ngay sau đấy, luồng chân khí vô cùng cường đại mang theo sức hủy diệt kia ập đến, trong nháy mắt bị phá tan phòng ốc lúc trước mấy người đã ở, gạch ngói bắn ra ngoài, một phần bay đến chỗ sáu người Hoa Tinh, một phần bay đến chỗ mấy hai nam một nữ, phái Hoa Sơn. Đồng thời chân khí cường kích kia trong nháy mắt lao tới, đánh úp về phía sáu người Hoa Tinh nhưng bị Hoa Tinh cản lại. Nhưng khi đi qua ba người phái Hoa Sơn, đã vô tình mang theo ba tiếng kêu thảm thiết, phá hủy cả ba nhân mạng.
Trương Tuyết thấy thế sắc mặt tái nhợt, trong lòng kinh hãi, là ai giao thủ, mà chân khí phát ra cường hoành bá đạo đến thế. Thật sự khó tin, ba thủ hạ trong nháy mắt mất đi tính mạng. Trương Tuyết trong lòng không kỳm được khẽ thở nhẹ. Liếc mắt nhìn Hoa Tinh, thấy lấp lóe một trắng màu đỏ một màu trắng vô cùng quỷ dị mà lại rất đẹp. Trương Tuyết minh bạch, nếu không có Hoa Tinh, sợ rằng nàng đã chết như các thủ hạ. Hoa Tinh như vậy đã cứu nàng một mạng, điểm này trong lòng nàng hiểu được, nên đối với Hoa Tinh cũng có vài phần cảm kích. Nghĩ tới ánh mắt tà dị khi này của Hoa Tinh, ánh mắt ấy tràn đầy mị lực, trong lòng Trương Tuyết mơ hồ có ý niệm muốn rời đi. Đấy là cái gì, có lẽ tự nàng cũng không rõ.
Cảm giác được chân khí cường hoành kia, Hoa Tinh trong mắt lộ ra một tia nghi vấn, hai người kia rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là người trên Thiên Bảng? Nếu không thì là ai đây? Hoa Tinh trong mắt bắn ra một đạo kỳ quang, nhìn lên Trích Tinh lâu, nơi đó có một hồng sắc nhân ảnh, một đôi cánh lớn hồng sắc, giữa không trung yêu diễm mỹ lệ, tà dị không thể tả. Nhìn hắc ảnh nọ dường như lẳng lặng đứng giữa hư không, song nhã phát ra quang mang huyết sắc (ánh mắt màu máu), nhìn về phía đối diện. Hoa Tinh biết, cao thủ kia ở nơi nào, bởi vì Hoa Tinh có thể cảm giác được nơi đó có một cỗ chân khí cường đại đang lưu động, tựa hồ đang chuẩn bị phát động công kích lần thứ ba.
Mai Hương cùng Trần Lan lặng lẽ đứng cạnh Hoa Tinh, lúc này cũng nhìn thấy nhân ảnh giữa không trung, cả kinh đến cứng lưỡi, không nói thành lời. Trương Tuyết cũng bị tình cảnh quỷ dị kia làm cho kinh hãi, cho đến bây giờ nàng chưa từng gặp qua, nàng thậm chí cho tới bây giờ chưa từng gặp qua. Cho tới bây giờ, nàng thậm chí không biết trên trời này còn có nhân vật lợi hại như vậy, có thể lẳng lặng đứng giữa hư không mà không rơi xuống, phía sau lại còn hiện ra một đôi cánh lớn màu huyết sắc, thật khiến người khác không thể tin được. Ám Vũ và Cô Ngạo cũng sắc mặt chấn kinh không tin, liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Lại nói về phía bên này, hắc ảnh cao lớn sau khi xuất ra một kích mãnh liệt, thân thể một lần nữa lại bị lực phản chấn hết sức cường hoành đẩy lui ba bước, trong mắt hiện ra một tia chấn kinh. Hắc ảnh cao lớn thần nói: "Không ngờ ta đã nhiều năm chịu bao khổ cực (ngọa tân thường đảm = nằm gai nếm mật) khổ luyện huyết ảnh thần công, tối nay thần công đại thành cũng không giết được hắn, thật sự là ông trời không có mắt! Lão quỷ này tu luyện huyết nga thần công nhiều năm, dĩ nhiên cũng đã luyện tới cảnh giới đại thành, xem ra muốn giết hắn là không được. Ta hận a, ông trời. Cho dù không giết được hắn, ta cũng phải hủy diệt cái sơn trang hắn nhiều năm qua khổ tâm tu kiến, để báo thù năm xưa."
Nghĩ vậy, hắc ảnh cao lớn lại vận công lực toàn thân, thân thể lăng không mà phóng lên. Lên đến độ cao ngang với Tu La hắc ảnh, đồng dạng đứng giữa hư không. Bốn mắt nhìn nhau, hắc ảnh cao lớn lạnh lùng nói: "Lão quỷ, đêm nay chúng ra nhất quyết phải phân cao thấp, xem ai là người cuối cùng của Doanh gia." Nói xong song thủ đưa trước ngực, phía sau, một đạo huyết sắc chân khí vô cùng cường đại trong nháy mắt phát ra, bao phủ hắc ảnh cao lớn bên trong, toàn thân lọt vào một hồng sắc tinh vân (khối cầu hồng sắc). Huyết sắc tinh vân không ngừng to lên, thân thể hắc ảnh cao lớn hoàn toàn tiêu thất (biến mất) bên trong huyết sắc tinh vân, làm cho người ta hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy thân thể hắn, tìm ra hình dáng của hắn.
Mà Tu La hắc ảnh nọ lẳng lặng đứng nhìn phiến hồng vân (đám mây hồng) kia, miệng cười lạnh nói: "Cũng tốt, nhiều năm như vậy ngươi cũng luôn truy đuổi không tha, đêm nay kết thúc cũng tốt. Đến đây đi, tiếp ta một chiêu – Phá Kiển Nhi Xuất" Nói xong song thủ vung lên phía trước, đôi cánh huyết sắc to lớn sau lưng cũng huy động, đưa thân thể hắn vào bên trong. Sau đó đối cánh huyết sắc lại giương ra, một cổ lực lượng cường đại làm cho người ta ngạt thở, trong nháy mắt bổ tới huyết sắc tinh vân kia.
Khi mà cổ lực lượng cường đại kia sắp bổ trúng huyết sắc tinh vân thì trong huyết sắc tinh vân nọ đã phát ra một cổ lực lượng phách tuyệt thiên địa. Hai cổ lực lượng cường đại tương ngộ (giao nhau) giữa không trung, sinh ra va đạp, phát ra tiếng nổ chấn thiên, như là ma thần rống giận, rung động cả u linh trong đêm. Hai cỗ chân khí cường đại còn sinh ra một sức công phá cực lớn, trong vòng trăm trượng trong phương viên, trong nháy mắt toàn bộ cây cỏ, phòng ốc toàn bộ bị phá hủy. Cả Trích Tinh lâu cao lớn kia cũng bị chân khí cường đại kia phát nổ biển thành đống tro tàn, hài cốt bay ra bốn phía, bay ra rất xa.
Trên không trung, hai nhân ảnh cũng bị chấn lui 3 trượng, thân thể lui về phía sau, nhìn thấy tình huông đấy, hai ngươi đương nhiên là nhất thời không phân cao thấp. Tu La hắc ảnh vừa thấy Trích Tinh Lâu mình nhiều năm khổ tâm xây đựng bị phá hủy, liền bất chấp khí huyết đảo lộn, tức giận thét một tiếng, thân hình trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ đấy. Đến lúc hiện ra thì đã đến bên cạnh hắc ảnh cao lớn. Tu La hắc ảnh song thủ xuất ra vô số chưởng ảnh nhanh như thiểm điện, chân khí huyết hồng sắc trong nhát mắt ập đến hắc ảnh cao lớn giữa không trung.
Hắc ảnh cao lớn cùng Tu La hắc ảnh vừa nãy toàn lực xuất một kích, cũng là thân thụ trọng thương, khí huyết đảo lộn không thôi. Lúc này vừa thấy lão quỷ tức giận mà liều mạng với mình, hắn cũng rất hiểu tình trạng hiện tại của mình, sợ rằng giao thủ sẽ không có lợi. Tâm niệm vừa chuyển, hắc ảnh cao lớn cười to một tiếng nói: "Lão quỷ, Trích Tinh lâu này của ngươi coi như một chút lợi tức. Lão tử lần sau trở lại sẽ bắt ngươi phải trả cho ta cả vốn. Cáo từ, ta không đùa giỡn cùng với ngươi nữa." Nói xong thì mang theo một chút không cam lòng, trong nháy mắt phản kích một chưởng, mượn lực phản chấn, thân thể trong chớp mắt đã bay xa trăm trượng, biến mất trong màn đêm
Tu La hắn ảnh trong mắt lóe ra ngọn lửa phẫn nộ, trong miệng phát ra một tiếng nộ hống, hiễn nhiên cực kỳ phẫn nộ. Tiếng rống phẫn nộ của hắn mang theo công lực vô cũng thâm hậu, trong nháy mắt phát ra bốn phía. Liếc mắt nhìn mấy người Hoa Tinh một cái, hắc ảnh hữu thủ vung lên, thân thể hắc ảnh cao lớn nhanh chóng biến mất, nhân ảnh kia cũng rất nhanh biến mất.
Hoa Tinh nhìn hai nhân ảnh điều đã đi xa, song thủ có chút vung lên môt cái, hóa giải toàn bộ kình lực Tu La hắc ảnh để lại trước khi đi. Quay người lại, Hoa Tinh nhìn vẻ mặt kinh hãi của năm người, nhẹ giọng nói: "Đây là thực lực của cao thủ Thiên Bảng, đêm nay cá ngươi coi như được đại khai nhãn giới, minh bạch được thực lực của cao thủ chân chính trên đời này. Bây giờ tất cả đã kết thúc, nơi này ngoại rừ sáu người chúng ta ra, không còn một người nào còn sống, chúng ta phải rời khỏi chỗ này. Nhớ kỹ những chuyện nhìn thấy này không được nói lung tung, nếu không sẽ có đại họa. Đi thôi." Nói xong không để ý đến năm người còn đang ngẩn người ra, thân thể Hoa Tinh không một tiếng động, nhoáng một cái đã xuất hiện cách đó mười trượng. Thật sự là rất thần bí huyền ảo.
Năm người trước sau phản ứng lại, thi triển khinh công theo sát. Trong lòng năm người đều bị võ công hai người nọ làm sợ ngẩn người, ai cũng không nghĩ đến, trên đời này lại có cao thủ lợi hại đến thế, thật không thể tưởng tượng được. Đồng thời năm người đối với võ công của Hoa Tinh cũng cảm thấy cực kỳ thần bí. Đặc biệt là Trương Tuyết, nàng quả thực cũng không dám tin tưởng, đối mặt với hai vị cao thủ lợi hại như thế, Hoa Tinh cũng không một chút kinh ngạc, đừng nói đến khiếp ý (ý nghĩ sợ hãi).
Rời khỏi tòa sơn trang đã hoàn toàn bị phá hủy, Hoa Tinh nhìn ra xa, trong mắt lộ ra một tia kỳ dị, nhẹ giọng nói: "Đằng kia có người đốt lửa, chúng ra cũng đến đấy đi." Ngữ khí hàm chứa một chút tiếu ý.
Mai Hương nhìn thấy ngoài hai dặm có ánh lửa, nhẹ giọng hỏi: "Hoa Tinh, không có gặp nguy hiểm chứ? Ta thực sự có chút sợ." Nói xong thân thể hơi tựa vào Hoa Tinh.
Hoa Tinh quay lại, nhìn qua những người bên cạnh, phát hiện trừ Mai Hương ra, Trần Lan trong mắt đã hiện ra một tia khiếp sợ, mà Ám Vũ cùng Cô Ngạo có vẻ lại rất kiên cường, Trương Tuyết trong mắt cũng có một chút khiếp ý, chẳng qua là không hiện rõ. Hoa Tinh hai tay nắm lấy tay Mai Hương và Trần Lan, truyền một đạo chân khí ấm áp vào cơ thể các nàng, nhất thời làm cho các nàng trong lòng kinh hoảng. Khi các nàng bình tĩnh lại, Hoa Tinh nói: "Đi thôi, có ta ở đây thì sẽ không có việc gì đâu." Nói xong, nắm tay hai nàng chậm rãi bước đi.
Trương Tuyết cùng Ám Vũ sóng vai mà đi, nhìn bóng dáng Hoa Tinh, trong lòng Trương Tuyết có một loại cảm giác nói không nên lời, ngày trước, chính mình cũng từng được như vậy, cũng có người nắm tay âu yếm, cùng nhau vượt qua bao nhiêu gian khổ trên đường. Đến giờ nghĩ lại, thật là nhiều hoài niệm, đáng tiếc giờ khó có được cơ hội như vậy. Nghĩ đến tâm sự trong dĩ vãng, Trương Tuyết đột nhiên có một loại cảm giác mệt mỏi, như muốn trở về tựa ở bên cạnh trượng phu để nghỉ ngơi. Đáng tiếc đó chỉ là suy nghĩ trong lòng.
Đến chỗ phát ra ánh lửa, Hoa Tinh thấy có hai người, một người là đạo trưởng một người là đại hấn khoảng 40 tuổi. Đáng tiếc Hoa Tinh không nhấn ra, hắn không nhận ra, chỉ có Trương Tuyết nhận ra, Trương Tuyết nhận ra đó là Võ Đang Xuất Trần và Không Động phái Trương Xuân, thật không ngờ hai người bọn họ không chết. Xuất Trần cũng nhận ra Trương Tuyết. Mọi người bắt chuyện, cùng ngồi quanh đám lửa.
Trương Tuyết khai khẩu nói: "Xuất Trần đạo trưởng, sao ông lại ở đây? Trong sơn trang đã xảy ra chuyện gì các ngươi có biết không?"
Xuất Trần nghe vậy, sắc mặt khẽ biến nói: "Thật khủng bổ, đáng sợ, thật là địa ngục trần gian, các người chẳng lẽ không biết sao?" Nhìn mấy người, Xuất Trần trong mắt mang theo chút khó hiểu.
Cô Ngạo nhìn Hoa Tinh không có khai khẩu, liền khai khẩu nói: "Chúng ta một mực trong phòng nghỉ ngơi, nên đối với sự tình phát sinh bên ngoài không rõ ràng." Ngữ khí rất là khách khí.
Xuất Trần liếc mắt nhìn Trương Xuân, hắn kỳm bi thống trong lòng, trong lòng không nhịn được khẽ thở dài. Nhìn Trương Tuyết, Xuất Trần chậm rãi kể lại hết thảy những gì mình thấy cho sáu người. Nghe xong sắc mặt sáu người đại biến, Hoa Tinh trong lúc đó thần sắc cũng có cút mất tự nhiên, tựa hồ từ trong câu chuyện nghĩ ra cái gì. Mai Hương thân thể khẽ run lên, hiển nhiên bị sự tình khủng bố kia dọa, yếu ớt tựa vào ngực Hoa Tinh.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn Mai Hương, lại nhìn Trần Lan một cái, hai tay đặt ở tiểu yêu các nàng, nhẹ nhàng ôm các nàng vào trong ngực. Nhìn bầu trời đêm, Hoa Tinh than nhẹ, nói một câu: "Không ngờ loại võ công này lại hiện ra trong võ lâm, có lẽ thiên hạ thực sự rối loạn rồi."
Trong bóng đêm, con gió thoảng qua, mang theo theo âm không cam lòng của các vong hồn, phiêu đãng trong bầu trời đêm. Bên đống lửa, tám người yên lặng nghĩ đến tâm sự của mình, chậm rãi chờ ánh bình minh đến. Ngày mai sẽ như thế nào đây?