Diễm Ngộ

Cuối năm, bộ phim mới của Lăng Hiên được ra mắt, nhờ vào “Thiền khóc”, danh tiếng và kỹ năng diễn xuất của Lăng Hiên được khẳng định, các đạo diễn vì hắn mà chọn những vai diễn thích hợp, khiến cho những bộ phim của hắn cũng ngày càng phong phú, giống như một khối ngọc thô, rốt cuộc tạo thành hình, trở thành một viên ngọc quý khiến mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Mà hắn, cuối cùng cũng thoát khỏi danh hào “tiểu Kiều Ứng”, diễn xuất với phong cách riêng của mình, trở thành người dẫn đầu trong thế hệ Đại tân sinh của giới giải trí.

Tạ Đại Thanh lọt vào mắt xanh của Broadway, quyết định rời đi, đến Mỹ phát triển. Trước khi chia tay, cô cùng Lăng Hiên ăn một bữa tối với nhau, hai người đều rất ăn ý, quyết định chia tay trong hòa bình. Cái ôm nhẹ lúc cuối kia, đã không phải với thân phận người yêu, mà là lời từ biệt giữa hai người bạn.

“Lăng Hiên, anh đã có người mình thích đi?” Tạ Đại Thanh nhìn hắn, khẽ cười một chút, “Em cảm thấy, hơn bất cứ lúc nào, anh trông thật hạnh phúc.”

Trước kia khi Lăng Hiên quen với cô, cô luôn cảm thấy hắn tựa hồ có chút áp lực, có đôi khi ngẩn người nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, rõ ràng đang ở bên cạnh cô, nhưng bên trong hắn lại tản ra một cỗ tịch mịch cùng cô đơn.

Chính mình, chung quy không phải người có thể làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc đi.

Lăng Hiên nở nụ cười: “Rõ như vậy sao?” Dừng một chút, gật gật đầu, “Đúng vậy, anh đã tìm được người mình thích. Không, phải nói là, anh thích người kia đã thật lâu rồi, chính là chính mình cũng không biết mà thôi.”

Có lẽ thật sự là đã buông tay đoạn tình cảm này, Tạ Đại Thanh cũng không thấy ghen tị, chỉ là có chút hâm mộ. Cô nháy mắt mấy cái với Lăng Hiên, cười khẽ: “Em cũng phải cố lên mới được.”

Tạ Đại Thanh mỉm cười hướng Lăng Hiên phất tay nói lời từ biệt, bước vào cuộc hành trình của chính mình.

.

Sau khi Tạ Đại Thanh rời đi, Lăng Hiên lái xe về nhà —— hắn đã dọn tới nhà Đỗ Nhiễm. Vừa đẩy cửa ra, trong nhà trống không, người kia hình như chưa về.

Thật là, một người cuồng công tác, bất quá, khẳng định cũng là vì hắn đi.

Bên miệng Lăng Hiên câu lên một nụ cười ngọt ngào, cùng người này ở cùng nhau, hắn cảm nhận được niềm hạnh phúc bình thản cùng ấm áp, mà điều này hắn trước kia chưa bao giờ trải qua. Đỗ Nhiễm tựa như rượu nguyên chất, phải tinh tế cảm nhận, mới có thể hiểu được anh thật tốt.

Mà hắn, rốt cuộc đã đem hạnh phúc này nắm chắc trong tay.

 

TOÀN VĂN HOÀN

Lời cuối sách:

Tôi là Tô Đặc, cười ngại ngùng.

Đây là phần hai của tác phẩm “Tiểu minh tinh”, nói về chuyện của đại thúc Đỗ Nhiễm và Lăng Hiên. Kỳ thật khi viết “Tiểu minh tinh”, bất tri bất giác liền thấy thích đại thúc Đỗ Nhiễm này, trầm mặc ẩn nhẫn thật là nam nhân tốt a, cũng rất muốn viết chuyện về người này. Vừa lúc có bạn bè giựt giây, nói muốn xem chuyện tình của đại thúc cùng yêu nghiệt tiểu Lăng, tôi vừa nghe đã bị sốc, nghĩ thầm hai người kia thế nào tiến tới được a? Nhưng là sau khi lên ý tưởng một chút, lại cảm thấy thật đúng là có thể viết nha! Vì thế mới có chuyện này.  

Đến bây giờ, series về ngôi sao đã kết thúc (nè, làm sao xem như series a, chính mọi người nói vậy nha), kỳ thật còn có rất nhiều nhân vật đáng viết tiếp, tỷ như Arix (có ai ghét cậu ta không nhỉ?), viết hắn cùng tiểu Lăng tranh đoạt đại thúc, không phải rất thú vị sao? (cũng vì không ai đề nghị!) mà độ dài có hạn, cho nên, sẽ không viết…

Hy vọng mọi người sẽ thích câu chuyện này, tôi thực dụng tâm viết a!

Cúi đầu.

Ngày 28 tháng 12 năm 2009


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui