Điềm Nhập Tâm Phi


Nói hết từ vợ, anh còn xấu xa thổi khí bên tai cô, trong mắt mang theo nụ cười đùa giỡn, dùng ngón tay cái xoa xoa cằm cô, giống như một cái vuốt ve thân mật nhất giữa những người yêu nhau.
“Vợ à.”
Anh lại gọi một tiếng nữa, mí mắt cụp xuống, hàng mi dài chặn lại tình cảm trong mắt, mùi rượu nhàn nhạt lưu lại trên chóp mũi cô, nhịp tim của cô càng lúc càng nhanh, mặt bắt đầu nóng dần, cố gắng tránh khỏi tầm mắt của anh.

Thế nhưng vẫn bị anh ôm chặt bằng một tay, cơ thể nhỏ nhắn được bao bọc trong vòng tay của anh.
Nguyễn Hân ngơ ngẩn hết cả người, nhưng cô có thể nhìn ra hết bộ dạng của Phó Tư Nghiên
Anh ta vốn không say chút nào, chỉ vì da trắng nên khi uống rượu sẽ rất dễ đỏ mặt.
Nhưng cô ấy đã làm gì?
Cô cho rằng anh say xỉn, coi anh như đứa trẻ lên ba mà dỗ dành, còn tự nhận là vợ anh.
Bây giờ nghĩ lại những gì mình vừa nói,  cô cảm thấy nghẹt thở.
Cô nâng mắt cảnh giác nhìn anh, lông mi động nhanh, ánh mắt nhìn xung quanh không biết rơi xuống ở đâu, trầm mặc nói: “Anh có nóng không?”
Phó Tư Nghiên cúi đầu, chạm sống mũi cao vào chóp mũi của cô, hầu kết chuyển động mạnh, khóe môi khẽ cong lên, “Vợ à, em là muốn nhân lúc anh uống say, rồi cởi quần áo của anh sao?”
“…”
Anh cầm lấy tay cô đặt lên cổ áo mình, đầu ngón tay chạm vào bắp thịt rắn chắc trên ngực, Nguyễn Hân hoảng sợ, nuốt nước bọt nói: “Em… em không có, anh đừng nói linh tinh.


Anh vừa từ phòng tắm đi ra, đầu tóc còn ẩm ướt, làn da trên xương quai xanh mỏng manh đỏ ửng, từ “vợ” phát ra từ trong giọng nói mang sức hút nghe thực mơ hồ không rõ.
Phó Tư Nghiên nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, nhếch mép cười, “Không phải em đã nói rằng em là vợ anh sao? Còn nói trong nhà chỉ có ha chúng ta, em muốn làm gì cũng không cần thông qua sự đồng ý của anh”
“Đó là vì em tưởng anh say, em không có ý gì khác.” Nguyễn Hân khóc không ra nước mắt.
Phó Tư Nghiên khẽ giơ ngón tay lên, dừng lại ở khóe môi cô, dừng một chút, sau đó trượt về phía cái cổ thanh tú của cô, thấp giọng nói: “Đây là lý do em quyến rũ anh sao?”
Nguyễn Hân cúi đầu,  thái độ thành khẩn, “Nhân lúc anh say rồi quyến rũ anh là lỗi của em, em sai rồi”
nói hết  câu này mới ý thức được không đúng
Cô ấy đã nói gì?
Quyến rũ anh?
Cô đã bị anh lừa vào bẫy rồi.
Phó Tư Nghiên nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sâu thẳm, chờ cô tiếp tục tranh luận.
Làm như thế nào?
Bản thân muốn nhân lúc anh say lừa anh giúp mình làm rõ chuyện mà Hàn Nhậm Bân làm, điều này cũng khá là sai trái, nói ra chắc chắn anh sẽ muốn tự chạy theo một cách kỳ lạ của mình.
sao mọi chuyện lại phát triển thành như này chứ, Nguyễn Hân suy nghĩ một lúc, rồi bắt đầu tự tin ném nồi đi
“Ai quyến rũ anh, chính là anh, roc ràng không say lại còn giả vờ say, hại  em bận trước bận sau cả đêm, hầu hạ  anh như y như mẹ anh vậy.”
Phó Tư Nghiên nói, “Trách tôi sao?”
“Cũng không thể nói là trách ai, chuyện này là hiểu lầm.” Cô đặt tay lên vai anh, nhún vai và thu người lại, hít một hơi dài.

“Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không? Không cần dựa vào gần như vậy.”
Phó Tư Nghiên cảm nhận được sự phản kháng và bất an của cô, ý cười trong mắt anh nhạt dần.

Anh cụp mắt hỏi, “Hiểu lầm chuyện gì?”
Nguyễn Hân bĩu môi, chột dạ nói: “Thật ra em có một chuyện một chuyện muốn anh giúp.”
Phó Tư Nghiên nhìn xuống khuôn mặt muốn lấy lòng của cô.
Từ khi kết hôn đến nay, lần đầu tiên cô chủ động tiếp cận anh, hoặc anh dùng thủ đoạn đê ​​hèn, khiến cô có cái tự cứu lấy mình.
Anh tự giễu cười, buông lỏng tay ôm cô, xoay người bước ra ngoài.
Nguyễn Hân sửng sốt, “Anh đi đâu vậy?”
Phó Tư Nghiên không quay đầu lại, “Tối nay tôi sẽ ngủ trong thư phòng.”
“Tại sao lại ngủ trong thư phòng?”
Phó Tư Nghiên không nói, bước đôi chân dài rời đi
Nguyễn Hân nhìn bóng lưng lạnh lẽo của anh, tức giận giậm chân sau lưng anh
Còn ngủ trong thư phòng, không phải là không muốn giúp cô à?
Cô còn chưa nói muốn anh giúp gì, anh đã vội vàng tránh cô.
Keo kiệt, thật là keo kiệt.
Có một loại thư phòng để ngủ, thì cả đời cũng đừng ngủ trong phòng ngủ nữa.
Nguyễn Hân đóng mạnh cửa phòng ngủ, khóa từ bên trong.
Ngày mai cô ấy sẽ có người đến thay ổ khóa mới.
Mang quần áo vào phòng tắm đi tắm, Hạ Y Đông gửi tin nhắn cho cô, hỏi tình hình của cô thế nào.
Nguyễn Hân nằm ngửa trên giường, tâm tình chán nản trả lời: [không 】
Hạ Y Đồng: [Hôm nay cậu không gặp Hàn Nhậm Bân à? Như thế nào tiến độ vẫn là con số không, đối mặt nói chuyện hắn cũng không cho cậu tí mặt mũi nào sao? 】
Nguyễn Hân: [Hôm nay Hàn Nhậm Bân tâm trạng rất tệ.

Trốn  trên sân thượng hút thuốc cả đêm, Tôi và anh ấy đều không nói chuyện.


Hạ Y Đồng: [Cái gì? Tâm trạng của anh ấy không tốt, tại sao? 】
[anh ấy có chuyện gì à? 】
[Anh ấy có sao không? 】
Hạ Y Đồng hỏi liên tiếp ba câu, sự chú ý của cô ấy đã hoàn toàn bị Hàn Nhậm Bân thu hút, chuyện của Nguyễn Hân cũng bị cô vứt ra ngoài chín tầng mây.
Không đợi Nguyễn Hân gửi tin nhắn, thì cô đã gọi điện tới, giọng như đại bác, “Alo, Bân Bân thế nào rồi?”
Nguyễn Hân hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bân Bân của cậu chỉ là tâm trạng không tốt, ngày mai anh ta sẽ ra nước ngoài thư giãn, không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết, bây giờ người có chuyện là tớ.

Anh ấy đi rồi tớ có thể tìm ai giúp tớ chụp tạp chí đây.”
Hạ Y Đồng vỗ vỗ ngực của mình, “Không sao thì tốt.”
Nguyễn Hân: “…”
Hạ Y Đồng: “Đúng rồi, vừa rồi chúng ta đang nói đến đâu rồi, cậu và Hàn Nhậm Bân không nói chuyện với nhau, vậy chồng cậu thì sao, cậu không bảo anh ta giúp cậu à?”
Nguyễn Hân thở dài, “Đừng nhắc đến anh ta nữa, coi như anh chết rồi đi.”
Hạ Y Đồng: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Nguyễn Hân kể đại khái chuyện vừa xảy ra, tức giận nói: “Cậu nói hắn còn là người sao? Một giây trước còn một câu vợ hai câu vợ, giây sau nghe tớ nhờ giúp đỡ, hắn liền trở mặt.”
Hạ Y Đồng: “Tớ nghĩ đại khái tớ biết lý do tại sao anh ta lại trở mặt.”
Nguyễn Hân: “Tại sao?”
Hạ Y Đồng: “Đương nhiên là do phương pháp của cậu dùng không đúng, trước đây cậu luôn thờ ơ với anh ta.

Đột nhiên cậu ân cần hỏi han, dán người cười đùa như vậy, anh ta chắc chắn sẽ thấy có chút không thích hợp, nhưng theo những gì cậu nói, anh ta không từ chối sự chủ động ​​của cậu, có thể thấy rằng anh ta cĩng muốn thân cận hơn với cậu, nhưng chưa đầy một đêm cậu đã lộ ra cái đuôi hồ ly rồi, anh ta đương nhiên sẽ cho rằng cậu lấy lòng anh ta vì cậu muốn nhờ anh ta giúp cậu thôi.

Cậu có biết đối với đàn ông mà nói, điều gì làm tổn thương lòng tự trọng của họ nhất không? ”
Hạ Y Đồng lại bắt đầu sử dụng kinh nghiệm đóng phim thần tượng của mình đi bổ não.
Nguyễn Hân ngu ngơ hỏi, “Cái gì?”
Hạ Y Đồng: “Đương nhiên là một cô gái lấy lòng hắn, nhưng không phải là vì bản thân hắn, mà chỉ là để lợi dụng hắn.”
Nguyễn Hân nhíu mày, “Tớ chỉ muốn nhờ một việc nhỏ thôi mà, không cần khoa trương đến nỗi nói là lợi dụng đâu.”
Hạ Y Đồng: “cái này không liên quan gì đến việc cậu muốn anh ta giúp đỡ.

Trọng điểm chính là cậu làm lấy lòng hắn chỉ vì để anh ta giúp.”
Nguyễn Hân: “chẳng lẽ tớ nhờ vả anh ta lại không dùng thái độ tốt một chút sao?”
Hạ Y Đồng: “lấy lòng anh ta thì không sai, nhưng cậu quá gấp gáp, vừa rồi không khí rất tốt, tình cảm mặn mồng, hai người lăn giường một cái, sau đó lại vô tình nhắc tới trước mặt anh ấy rằng Nguyễn Thư Nhã đã móc nối với người trong công ty anh ta làm chuyện đáng ghê tởm với cậu, không cần cậu phải mở miệng nói gì hết, chồng cậu sẽ giải quyết xong hai người đó trong phút chốc ”.
“…”
“Này, Hân Hân, cậu có nghe không đấy?”
Nguyễn Hân: “Bạn có thểcúp máy được rồi.”
Cúp điện thoại của Hạ Y Đồng, Nguyễn Hân ngồi trên giường cầm điện thoại của cô.
Màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc, cao ốc sáng rực ánh đèn, thành phố kinh tế phồn hoa này lúc nào cũng có vẻ sôi động, nhưng lại lộ ra vẻ cô đơn lạ thường.
Cô mở WeChat, thấy người liên hệ ở trên cùng trang chủ là Hạ Y Đồng, tiếp theo là Phó Tư Nghiên.
Sau đó nữa là đồng nghiệp công ty và đối tác, cô cuộn xuống rất lâu, mới thấy WeChat có ghi chú “Bố” ở phía dưới cùng.
Phía sau hiện thị tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây hơn 3 tháng trước, vào ngày cô và Phó Tư Nghiên kết hôn, Nguyễn Đức Nghiệp muốn chụp cùng cô và Phó Tư Nghiên một bức ảnh cướ nhưng cô đã từ chối.
Nhìn ảnh đại diện WeChat của Nguyễn Đức Nghiệp vẫn là ảnh của cô từ thời thơ ấu, cô cảm thấy uỷ khuất, cổ họng đau rát.

Cô từng cảm thấy Nam Thành là thành phố nơi cô sinh ra và lớn lên, là quê hương của cô.

Chỉ cần cô ở lại mảnh đất này, cô sẽ hạnh phúc
Nhưng bây giờ, nhà ở đâu?
Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa dày, hít một hơi thật sâu, cố nén sự xúc động muốn khóc xuống, cô sẽ không vì người cha đạo đức giả kia mà phải buồn.
Đàn ông đúng là không có cái gì tốt đẹp cả.
Ngày hôm sau, tiếng chuông đồng hò báo thức chưa kêu Nguyễn Hân đã tỉnh dậy, xem kiểm tra thời gian, mới sáu giờ, cô nhắm mắt lại tiếp tục nằm trên giường một lúc, không thể ngủ được tiếp, có hơi đói bụng.

Tối qua, vì muốn nói chuyện với Hàn Nhậm Bân, đến cơm cũng không ăn được
Cô nhấc chăn xuống giường đi vào phòng tắm đánh răng, không rửa mặt liền đi xuống lầu tìm đồ ăn.
Phó Tư Nghiên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc báo, nhìn thấy cô dậy sớm như vậy, có hơi ngạc nhiên, nẩng đầu lên nhìn lên cô.
Cơn giận của Nguyễn Hân ngày hôm qua vẫn chưa hết, ánh mắt chạm nhau, cô quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy anh, bước vào bếp.
Một mùi thơm sữa thơm nồng lan tỏa khắp gian bếp, Phó Tư Nghiên làm sanwich và bít tết.

Nguyễn Hân do dự một lúc, rồi rất cố khí chất mở tủ lạnh ra, tìm thấy một gói bánh mì và mứt quả.
Lát bánh mì nướng vừa lấy ra khỏi tủ lạnh nên có chút lạnh, phết lớp mứt vẫn khô khốc không có mùi vị gì, cô nhai hai miếng rồi nuốt xuống một cách khó khăn, nhìn thấy Phó Tư Nghiên vẫn đang ngồi trên sô pha, thoải mái uống sữa đọc báo.
Nghĩ ngợi một chút, cô cầm lát bánh mì nguội và mứt, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô ấy dùng thìa để lấy mứt và phết lên bánh mì nướng, kiểu ăn uống không lành mạnh đã thực sự thu hút sự chú ý của Phó Tư Nghiên.

Anh ngẩng đầu lên khỏi tờ báo và nhàn nhạt nói: “Có sanwich và bít tết trong bếp.”
Nguyễn Hân phớt lờ anh ta, rũ bỏ mái tóc đang che khuất tàm mắt anh, cắn một miếng bánh mì lạnh.
Phó Tư Nghiên đặt tờ báo xuống, đứng dậy đi vào bếp, khi quay lại, anh mang theo cái đĩa trên tay.
Nguyễn Hân lơ đãng liếc nhìn miếng sandwich trên đĩa, Phó Tư Nghiên đưa đĩa đến trước mặt cô.
Cô kiêu ngạo hừ một tiếng, kỳ quái nói: “Không cần, cám ơn anh, tâm trạng của em không tốt, không có cảm giác thèm ăn.”
Cô ấy quyết định lắng nghe có chọn lọc ý kiến ​​của Hạ Y Đồng, vô tình nói rằng tâm trạng của cô đang không tốt, nếu Phó Tư Nghiên hỏi mình tại sao tâm trạng lại không tốt, cô sẽ đem chuyện muốn nhờ Hàn Nhậm Bân chụp tạp chí nói ra.
Phó Tư Nghiên đứng trước mặt cô và nhìn cô một lúc, sau đó ở trước mặt cô, từ từ ăn sandwich và bít tết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui