Diễm Phu Nhân

Nguyên lai, con trai ruột của Lâm chủ mẫu Lâm Triêu Hi, chỉ có duy nhất đại công tử Lâm Thành Trác. Năm đó Lâm gia phát triển hưng thịnh, Lâm Triêu Hi lại cùng một bần hàn thư sinh tên Thu Trường Khôn kết nghĩa vợ chồng, vốn tưởng rằng hắn trung hậu thành thật, kiếp này không có hai lòng. Lâm Triêu Hi chuyên tâm võ học không rảnh bận tâm sự tình Lâm gia, lại làm tình cảm hai vợ chồng dần dần lạnh nhạt. Thu Trường Khôn cả ngày lưu luyến ở bên ngoài, tham gia thi phú ca hội, cũng chính là tại hội luận văn nhân nhã sĩ kia gặp nữ tử duy nhất của thư hương thế gia* Điệp Trang.

Thanh nhã nữ tử kia, tên là Điệp Trang, cũng chính là mẹ đẻ Lâm Đường Hoa cùng Lâm Phượng Âm.

Thu Trường Khôn cùng nàng tình cảm đâu vào đó thì muốn thú nàng vào cửa, mà Điệp Trang lại ái mộ hắn cho nên tình nguyện làm thiếp. Năm đó Lâm Triêu Hi tâm tư không hề bận tâm tâm tình nhi nữ, chỉ một lòng muốn đem Lâm gia phát dương quang đại *, thấy Điệp Trang có quy có củ khiêm tốn ôn hòa liền đáp ứng.

Những thứ này tự nhiên là khai thác từ nha hoàn thiếp thân, nhưng là thông tin không trọn vẹn. Bởi vì bên trong Lâm phủ, không người nào dám hướng nàng nhắc tới chuyện sau này của Điệp Trang, nàng gặp người liền hỏi, bọn hạ nhân ngược lại bị dọa quỳ phịch xuống đất liên tục dập đầu đòi phạt.

“Nô tỳ không nên nhắc tới nhị phu nhân, chủ mẫu tha mạng, chủ mẫu tha mạng.”

“Nô tài biết sai, chọc giận chủ mẫu, cam nguyện bị phạt !”

Mấy vòng đi hỏi không có kết quả, Lâm Triêu Hi cũng mệt mỏi, chống cằm ngồi trong đình viện, nặng nề tự hỏi.

Chẳng lẽ Điệp Trang này là mạc danh kỳ diệu* biến mất ? Chẳng lẽ đại phu nhân cùng nhị phu nhân hai người thủy hỏa bất dung ? Vô lý, nữ nhân nào nguyện ý cùng tiểu tam (vợ bé) chung sống hòa thuận, nam nhân nào không trêu hoa ghẹo nguyệt ăn trong bát xem trong nồi ? Lâm Triêu Hi hừ nhẹ một tiếng, quả nhiên quạ của thiên hạ đều đen, tuyệt đối không có ngoại lệ.

“Nương.... .......” Một tiếng gọi thấp, hình như là có vẻ mệt mỏi.

Nàng quay đầu lại, thấy Lâm Phượng Âm đứng cách đó không xa, đầy mồ hôi, trước gò má phân tán hai sợi tóc, sợi tóc theo y phục phiêu phiêu theo gió, khó được thấy bộ dáng tĩnh lặng như vậy của hắn.

Lâm Triêu Hi âm thầm cân nhắc, cảm thấy hắn cùng Lâm Đường Hoa mặt mày có chút tương tự, chính là khí chất bất đồng, một cái thanh dật xuất trần, một cái trương dương hoa mị, nàng cũng không khỏi cảm thấy tán thưởng, này Điệp Trang rốt cục là nữ tử tuyệt vời như thế nào mới có gien như vậy, sinh hai đứa con trai đều là đại danh đỉnh đỉnh mỹ nam tử. Này nữ tử Hoa Châu thành không ngoài ba loại, ngưỡng mộ Lâm Thành Trác, ái mộ Lâm Đường Hoa, ** Lâm Phượng Âm.

“Nương.... ........” Hắn chậm rãi đi tới, bước xuống có chút lảo đảo.

Lâm Triêu Hi vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, đụng tới đôi tay nhưng là lạnh lẽo như ngọc.

“Ngươi làm sao.... .......” Lâm Triêu Hi kinh ngạc hỏi, dìu hắn đến ghế mây của mình.

Lâm Phượng Âm mắt hoa đào hẹp dài thâm thúy hướng về phía trướng nhếch lên, cho dù sắc mặt tái nhợt cũng hoàn toàn che dấu không được vẻ hào hoa phú quý khinh cuồng của hắn.

“Đại ca nói ta tham luyến nữ sắc là vì quá mức thanh nhàn, hắn không nên để cho ta luyện công, ba canh giờ không ngừng, thật sự mệt mỏi.... .......”

Lâm Triêu Hi nghĩ nghĩ, ba canh giờ, bất quá là sáu giờ liên tục vận động thôi, này Lâm Phượng Âm ra mồ hôi nhưng thực ra không hề gì, nhưng như thế nào mệt tâm lao lực quá độ ?

“Lâm gia nội công thật sự bác đại tinh thâm, ta trước kia chưa bao giờ học qua, đại ca nhưng lại để ta lấy cần cù bù thông minh, thật sự là ăn không tiêu a.” Hắn tự mình rót ly trà uống một hơi cạn sạch.

“Nga, nguyên lai là nội công.” Lâm Triêu Hi cũng ngồi xuống ngộ đạo nói.

“Nương ?”

“Ân ?” Lâm Triêu Hi cầm khối nho nhét vào trong miệng.

“Đêm qua.... ........” Hắn chần chờ.

Lâm Triêu Hi cả người cứng đờ, trong đầu óc ào ào hiện ra hình ảnh ướt át hôm qua, nàng không tự giác sờ sờ môi không nói.

“Đêm qua, Ngọc Hoàn khi nào đi ?”

“A.... ........Hình như.... ...... ....Ân, đưa ngươi về liền đi.... .....”

Lâm Phượng Âm ngừng một chút nói, “Mà ta mơ hồ nhớ rõ, ta cùng với nàng trên mặt đất.... .....”

“Ân ?” Lâm Triêu Hi hồi họp cả vỏ nho lẫn hột nho toàn bộ nuốt xuống, cổ họng chốc lát, lập tức bị sặc.

“Khụ khụ khụ.... .........Khụ khụ.... ......”

“Nương.” Lâm Phượng Âm lập tức rót ly trà đưa tới bên miệng nàng, tay kia thì tự nhiên vỗ lưng của nàng.

Tay hắn chạm vào lưng gầy yếu của nàng, đột nhiên sửng sốt.

Lâm Triêu Hi không có bận tâm đến hành động của hắn, chính là cầm chén ừng ực uống trà.

Lâm Phượng Âm đôi mi thanh tú nhíu lại, này xúc cảm cùng thân hình.... ...... Vì sao cùng đêm qua vô thức ghé vào trên người nữ tử.... .....giống nhau ? Kia xương cột sống rộng, đôi vai dài rộng vừa phải. Hắn không tự giác đem tay dời xuống, chậm rãi tới giữa lưng, nhu nhược eo nhỏ kia, sự mềm dẻo có thừa của da thịt nữ tử, tại sao lại.... .......

Lâm Triêu Hi mặt hồng hào, cảm giác tay Lâm Phượng Âm thế nhưng lưu luyến ở cột sống trên lưng nàng, còn quá đáng đụng đến eo, thật mạnh ho một cái, thân hình chuyển động đem hắn sững sờ tại chỗ.

Lâm Phượng Âm mắt phượng híp lại, dại ra nhìn chằm chằm tay mình, tay đặt ở không trung, giống một pho tượng ngọc thạch.

“Nga.... ......Ta còn phải xem sổ sách, ngươi trở về hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Gió thu nổi lên, hoa quế nhỏ bé bị gió thổi xuống, có vài ti* bay tới trên vai hắn.

Hắn ngón tay ngọc khẽ nâng, nắm đóa hoa đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, ngón tay buông lỏng, hoa quế rơi xuống đất, cùng bụi hòa vào, phân biệt không ra đóa hoa vừa mới ở trên đầu ngón tay kia. Mùi hương tràn ngập, hắn nhìn nơi xa, mây xanh mặt trời, chim bay, chúng xếp thành một hàng, biến hóa đội hình, người xem hoa cả mắt.

“Ha ha, phân biệt không ra sao.... ...... ....Rượu, sẽ chỉ làm người càng thanh tỉnh đi.” Hắn khóe môi nhíu lại, giống như phượng hoàng tung cánh, kia áo choàng tử sắc hoa lệ điểm ánh mặt trời, gióng như sóng vàng lăn tăn.

Tiểu đình thơm mát khói bay lượn lờ, một phòng hương thơm mông muội.

“Ca, ngươi có hay không cảm thấy nương lần này trở về có chút khác thường ?”

Tinh sảo bếp lửa hồng ở giữa thủy tuyền róc rách, ngón tay ngọc vừa nhấc, hắn nhặt chút lá trà bỏ vào, lại nâng ấm nước rót vào chén.

“Là có chút bất đồng.... ......”

Huyền y nam tử ngồi xuống bên cạnh, dáng người nghiêm chỉnh, bảo kiếm ở bên, hắn lại nhíu mày nói, “Là hoàn toàn bất đồng.”

Lâm Phượng Âm vén áo choàng cũng ngồi xuống, thuận tay tiếp nhận trà Lâm Đường Hoa đưa tới đặt vào chóp mũi ngửi ngửi nói, “Nhị ca, trà nghệ của ngươi ngày càng tốt, quả thật là an nhàn thoải mái.”

Lâm Thành Trác cũng một ly đặt ở bàn tay nóng ấm, chỉ là nhẹ nhấp một ngụm nói, “Nay cả ba huynh đệ chúng ta đều có cùng một nhận thức, xem ra việc này thật có điều kỳ quái.”

Lâm Đường Hoa nghiêng người cầm lấy một quyến sách nhỏ đưa cho bọn hắn.

Lâm Phượng Âm mở ra nhìn thoáng qua bỗng nhiên cười nói, “Vẫn là nhị ca ngươi tâm tư kín đáo.”

Chỉ thấy sách nhỏ kia nét bút rõ ràng, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thượng thư tiểu sự dành dành trước mắt, cực kỳ chi tiết.

“Ngày thứ ba, chủ mẫu hỏi tỳ nữ thân phận của mình, quên ba công tử tục danh.

Ngày thứ tư, chủ mẫu đuổi người ra, một mình tắm rửa, tắm sau khi ăn, ăn tướng phong uyển vân tàn*

Ngày thứ năm, chủ mẫu ở sân tự chế ná bắn chim, dưới cái động chôn nhiều kim ngũ ngàn lượng.... .......”

Lâm Phượng Âm khép sách lại vuốt vuốt mi nói, “Đây là yêu nghiệt phương nào, không chỉ muốn Lâm gia gia nghiệp, còn muốn ta môi thơm, thật sự đáng giận a.”

Lâm Thành Trác cầm bảo kiếm, làm bộ sẽ lao ra chém giết nghịch tặc, Lâm Đường Hoa lại bưng ly trà đến trước mặt hắn cười nhạt nói, “Đại ca sao không nếm thử trà thu cùng trà xuân vừa rồi có gì bất đồng ?”

Lâm Thành Trác lại ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng nói, “Nay trong nhà yêu nghiệt hoành hành, mẫu thân tăm tích không rõ, không biết nàng ham muốn gì.... ......”

“Hôm qua ta cùng với nàng nói chuyện với nhau một chút, cố ý dắt nàng nói chuyện cũ năm xưa, nàng thế nhưng không biết ba người huynh đệ chúng ta không cùng một mẹ sinh ra, hôm nay còn đi hỏi, a, ngu không ai bằng.... ......” Lâm Đường Hoa đôi mắt thanh tú cụp xuống, trong chén khí mịt mù, chiếu ra một đôi con ngươi trong suốt.

“Huynh đệ chúng ta ba người tuy không phải nhất nãi đồng bào*, nhưng từ nhỏ tình nghĩa sâu đậm, nàng lại nghĩ lầm chúng ta tình cảm bất hòa, thật sự buồn cười.” Lâm Phượng Âm cười cười nói, “Năm đó chủ mẫu đối đãi mẫu thân thập phần thân hậu, tất nhiên là không cừu không oán, nàng nghĩ vợ cùng thiếp tuyệt đối không thể hòa thuận sống chung.”

Lâm Thành Trác nhìn nhìn hắn nói, “Năm đó Nhị nương ly kỳ mất tích, xác thực cũng là tin nhảm.... .....”

“Nàng và phụ thân cùng nhau biến mất, nhất định là bỏ trốn đi, hai người đã sớm về cõi tiên hoặc là làm sơn dã uyên ương. Này Lâm gia áp lực quả thật hơi lớn, thường nhân, quả thật không thể chống trời.”

Lâm Đường Hoa gật gật đầu cười nhạt nói, “Nay chủ mẫu vắng mặt, huynh đệ ba người chúng ta đồng tâm hợp lực, cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ đi. Nữ nhân này, bản thân ta là còn muốn đùa bỡn một phen.”

“Ta vừa đúng có ý đó.” Lâm Phượng Âm phụ họa.

_______________________________________________________________________________

*Thư hương thế gia : nhà theo Nho học

*Phát dương quang đại : làm rạng rỡ

*Mạc danh kỳ diệu : không rõ, quái lạ

*Ti : chỉ những vật nhỏ

*Phong uyển vân tàn : gió cuốn mây trôi

*Nhất nãi đồng bào : nãi là sữa, cả câu ý là không cùng một mẹ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui