Diễm Phu Nhân

Mười một tên ẩn sĩ nghiêm cẩn huấn luyện, tim phổi bị móc ra ném xuống đất, hai mắt xám tro, chết không nhắm mắt. Bọn họ bị cởi sạch quần áo, trần trụi nằm trên sàn nhà lạnh băng, mành trướng nát vụn không che lấp được thân thể, phía trên dương v*t còn lưu lại chất lỏng phun trào, toàn thân xích lõa( trần truồng), máu cùng dịch thể hòa vào nhau, trong không khí tràn ngập mùi chán ghét.

Tay Lâm Phượng Âm đang run rẩy, hắn chợt nắm tay cầm đóng cửa lại, không thể để nơi này bị bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy được. Lâm Đường Hoa tiến lên kiểm tra thi thể, biết bọn họ đều là trúng độc lại thêm bị vết dao mà chết, trước khi chết còn bị người mạnh mẽ . . . . . giao hợp.

Một cây đuốc, đốt Thanh Phong Các.

Hoa Châu thành chưa bao giờ có một cuộc hỏa hoạn nổi lên như vậy, không biết chủ nhân của nó phải tốn bao nhiêu rượu mới làm nên một trận đại hỏa như thế.

“Khi bọn họ còn sống, ta dặn dò bọn họ uống rượu sẽ làm hỏng việc, nhất định không được uống rượu, thật ra thì ta không muốn bọn họ giống như ta vậy, tạo thành thói quen lấy rượu làm tiêu tan sự ngây ngô.”

“Như vậy, dùng tất cả rượu ngon cất vào hầm rượu của Lâm gia để an ủi vong linh của bọn họ, lần này ngươi không thể uống rượu cho tới khi tìm được nàng mới thôi.”

“Được.”

Khi Lâm Triêu Hi bị mang tới trước mặt Thu Vô Cốt, hắn hệt như mất trí mà rống to, cho là bọn họ làm tổn thương nàng. Ngọc Hoàn giải khai huyệt ngủ cho nàng, nàng ngồi dậy trên giường ho hồi lâu. Ngẩng đầu nhìn thấy Thu Vô Cốt cùng Ngọc Hoàn, đầu tiên là ngốc lăng một chút, sau đó cười khổ nói: “À, hai người cũng biết nhau hả?”

Ngọc Hoàn đơn giản nâng tay áo che nửa mặt nói: “Ngươi thật là ngây thơ đáng yêu, trên thế giới này đại khái cũng chỉ có ngươi là không biết.” Nàng ta nghiêng đầu nhìn Thu Vô Cốt một chút, khẽ nói: “Công tử, ta ra bên ngoài coi chừng đây.”

Thu Vô Cốt đứng ở trước mặt nàng, nàng ngồi gác chân trên giường không nói một lời. Còn có cái gì để mà nói chứ, nàng nghĩ là ai mà lòng dạ độc ác đến như vậy, chỉ vì giành nàng đi mà nhất định phải giết nhiều người vô tội như thế.

Nàng có cảm giác mệt chết đi được, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, bên tai nàng là tiếng cười vang của Thanh Xà và tiếng Thập Nhị khổ sở rên rỉ, đầu nàng đau muốn nứt ra: “Ngươi muốn tìm ta, tại sao không thể hòa bình một chút, ngươi cho rằng ngươi quang minh chính đại mời ta ta không dám tới sao, mạnh mẽ giành lấy cứng rắn đoạt lấy thì ta sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thật sao?” Nàng đưa mắt lên nhìn hắn, đau đớn trong mắt nàng đả thương hắn.

“Ta không có hạ lệnh.” Thu Vô Cốt không biết phải giải thích thế nào, hắn không muốn thông qua phương thức này để lấy được nàng.

Lâm Triêu Hi cười nhạo một tiếng, khổ sở vô hạn: “Vậy thì sao chứ, thủ hạ của ngươi thật là lợi hại, hơn nữa đều rất thông minh, ngươi không nói bọn họ cũng biết nên làm thế nào. Nói đi, tại sao ngươi tới tìm ta, có phải muốn thân thể này hay không?” Nàng nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, sâu trong con ngươi màu rám nắng của nàng dần dần ảm đạm, như có hơi nước mờ mịt: “Nếu như ngươi muốn, ta cho ngươi, ta cũng không thiệt thòi gì . . .” Nói xong, nàng bắt đầu cởi nút áo ngực, bắt đầu là cởi áo ngoài, động tác rất chậm rất chậm, nàng cắn môi, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.

Hắn chưa bao giờ biết độc tình là gian nan khổ sở như thế. Không thấy được nàng, sẽ đau vì nhớ nhung, nhìn thấy nàng cười, sẽ đau bởi vì yêu thích, nhìn thấy nàng rơi lệ, so với tất cả nỗi đau thì còn đau hơn. Khi còn bé, những vết sẹo kia hình như cũng trong lúc đó toàn bộ bị vạch trần, chỉ vì một giọt nước mắt của nàng.

Hắn đến gần nàng, cố nén toàn thân run rẩy, trên thực tế xương cốt của hắn như muốn rời ra thành từng mảnh, lục phủ ngũ tạng như bị người ta xuyên qua thành cái hố.

Nàng cho là hắn muốn nàng, cho là chuyện cho tới bây giờ hắn còn có thể không chịu trách nhiệm nói muốn nàng, nàng nhắm mắt lại, tay vô lực rũ xuống: “Ngươi tự mình động thủ đi.”

Hắn đến gần, miễn cưỡng đưa tay ra, cài lại áo cho nàng, buộc từng nút lại, rất ưa thích bộ dạng nàng mặc nam trang, lông mày nhàn nhạt, con ngươi trong veo như nước, son môi màu nhạt, biểu đạt sự sạch sẽ lưu loát, nàng luôn xinh đẹp như vậy, làm cho hắn rung động.

Nàng mở mắt, thấy Thu Vô Cốt chau mày lại, khoảng cách gần, nàng có thể nhìn thấy tơ máu trong mắt hắn, nhìn thấy khóe môi hắn còn có vệt máu chưa khô, nhìn thấy quần áo màu trắng trên người hắn có điểm gầy gò, tại sao, mới mấy tháng không thấy, hắn hình như yếu đuối hơn rất nhiều?

“Ngươi bị thương sao?” Nàng không khỏi bật hỏi hắn.

Hắn thu tay lại, đứng ở trước mặt đưa mắt nhìn nàng, nàng vĩnh viễn không biết chỉ một câu thăm hỏi đơn giản như vậy làm cho hắn biết đủ cỡ nào, hân hoan cỡ nào.

“Ta sẽ không làm tổn thương ngươi, nhưng mà, nhớ không được rời khỏi ta mà đi.” Thu Vô Cốt nói nhàn nhạt, vuốt ve khuôn mặt của nàng, sau đó ôm nàng vào trong ngực.

Yêu thương tan lòng nát dạ, hậu quả của độc tình trong nháy mắt tiếp xúc nàng phóng đại gấp mấy lần. Cảm giác chân thật xuất hiện khi ôm nàng trong lòng ngực mình, chỉ sợ một chút lơ đễnh nàng nàng sẽ chạy đi.

Không rời đi, không rời đi không thể rời đi, nàng vốn là ngay từ đầu cũng chỉ giống như là kẻ qua đường không hơn, cuộc sống nơi nào cũng có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần không tiếp tục để người khác bởi vì nàng mà bị liên lụy. Nàng quan tâm Lâm gia, quan tâm ba nhi tử Lâm gia, không muốn để cho họ bị một chút tổn thương nào.

“Đừng làm tổn thương người Lâm gia, có thể không?” Lâm Triêu Hi to gan hỏi.

Thân thể hắn cứng đờ, chợt buông tay xoay người bước ra gian phòng.

“Ta muốn thấy chân chính Lâm gia chủ mẫu!” Lâm Triêu Hi hốt hoảng giữ lại.

Hắn đứng bên cửa, gật đầu một cái, sau đó đóng cửa lại.

Trong hành lang dài Vô Cốt viên, Ngọc Hoàn ném thức ăn cho cá vào trong hồ, hỏi: “Thông báo cho người của Lâm gia rồi sao?”

Thanh Xà xứ giả vẫn giữ nụ cười như cũ mà nói: “Để lại một mạng đi thông báo, vào lúc này, chắc là đã nhận được tin tức đang chạy tới hướng bên này thôi.”

Ngọc Hoàn cười nhạt nói: “Thủ hạ của ngươi hoàn toàn không biết tích đức ư, trước khi chết còn phải làm nhục người ta.”

Thanh Xà sứ giả che miệng cười to: “Nhưng ta không có, chỉ là những muội muội kia lại không nhịn được, một đám người đều chưa mở bao đấy.”(chưa mở bao: cũng là xử nam)

Ngọc Hoàn liếc mắt nhìn con thanh xà quấn trong tay nàng ta, bất đắc dĩ nói: “Thật không biết ngươi nghĩ thế nào, con rắn này như thế nào so với ngươi còn sảng khoái hơn.”

“Tỷ tỷ có muốn thử một chút hay không? Vật nhỏ này ta dạy dỗ thật lâu rồi, so với nam nhân nó phục vụ còn đáng hưởng thụ hơn nhiều.”

Ngọc Hoàn lui về sau một bước chán ghét mà nói: “Thôi thôi, ngươi thích thế nào thì tùy ngươi vậy, đi đề phòng, võ công của Lâm gia tam công tử cũng không dễ đối phó giống như đám lâu la trước đó vậy đâu.”

Ngọc Hoàn vẫn cho cá ăn như cũ, nhưng trong lòng dần lo lắng. Ba người Lâm gia nhất định sẽ truy đuổi đến đây, đến lúc đó đao kiếm va chạm sẽ không tránh khỏi có bị thương đổ máu, Mặc dù ả đã dặn đi dặn lại sẽ xuống tay lưu tình đối với Lâm Phượng Âm, nhưng không biết cái người tính tình cuồng vọng kia có thể hay không bỏ qua người của nàng.

Sắc trời dần dần tối, có lẽ, chân chính chém giết là vào ban đêm.

Thu Vô Cốt nghiêng ngã lảo đảo đi ra, khóe miệng đã trào ra máu tươi, Ngọc Hoàn vội vàng vứt thức ăn cho cá đi, trong hồ nước còn hơn mười con cá bắt đầu điên cuồng cướp đoạt.

“Mang ta đi . . . . .hầm băng.” Thu Vô Cốt yếu đuối như một người giấy.

Ngọc Hoàn gật đầu một cái, ôm hắn nhảy xuống hồ nước.

Hầm băng dưới nước có trợ giúp khôi phục huyết dịch, nơi đó có Hàn băng ngàn năm có thể điều chỉnh nội tức. Thu Vô Cốt co rút ở trong góc, Ngọc Hoàn giúp hắn vận hành chân khí.

“Đứa trẻ ngu ngốc! Cho rằng độ chút chân khí cho hắn là hắn có thể sống lâu trăm tuổi hả?” Xa xa trong sơn động truyền đến tiếng cười nhạo, âm thanh nghe chững chạc tang thương, khẳng định là một vị lão phụ lớn tuổi.

Ngọc Hoàn cao mày nói: “Tiền bối, mong tiền bối chỉ điểm sai lầm.”

Thu Vô Cốt chợt đưa tay ra, đánh một cái tát vào trên mặt Ngọc Hoàn, như bởi vì lúc này hắn cực kỳ suy yếu nên lực dùng không lớn được.

“Cho dù chết thì thế nào, không cần hỏi bà ta!” Thu Vô Cốt gào thét, sau đó che ngực thở dốc.

Trong động lão phụ hừ nhẹ một tiếng nói: “Sư phụ ngươi thật là đối đãi với ngươi không bạc, độc tình, à, vật này cũng chính nàng ta có thể nghiên cứu ra được.”

Thu Vô Cốt nhìn lướt qua chổ hắc ám sâu trong động, ra lệnh cho Ngọc Hoàn đốt nến lên, nói: “Có người muốn gặp ngươi.”

Lão phụ dừng một chút hỏi: “Chẳng lẽ ngươi còn có thể nói với người khác biết ta bị giấu ở chổ này?”

Thu Vô Cốt che ngực nói: “Ngươi không cần phải chê cười, giết ngươi cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Lão phụ cười hỏi: “Chính là cô gái lần trước ngươi mang tới sơn động?”

Ngọc Hoàn ngẩn người, nhớ tới lần trước bọn họ gặp mặt lần đầu ở chổ này. Vốn là muốn đem nàng kia trở thành đồ dùng của mình, lại không ngờ khiến Thu Vô Cốt luân hãm. Không biết có phải có thiên định sâu xa bên trong hay không, Lâm gia còn có cơ hội xoay mình?

Thế nhưng Thu Vô Cốt cười tà một tiếng, lạnh giọng nói: “Ngươi có biết thân phận của nàng bây giờ là gì không? Nàng thay thế ngươi, biến thành Lâm gia chủ mẫu.”

Trong động lão phụ trầm mặc một lúc lâu, Thu Vô Cốt vẫn tĩnh tọa điều khí.

Ứơc chừng nửa canh giờ, thân thể Thu Vô Cốt tốt hơn rất nhiều, mà Ngọc Hoàn cũng phụng mệnh mang Lâm Triêu Hi ném xuống nước. Bởi vì lần trước bọn họ có kinh nghiệm bị rong rêu làm vướng chân, nên Thu Vô Cốt hạ lệnh sai người trừ bỏ rong rêu trong đầm. Vào lúc này trọng lực khiến Lâm Triêu Hi trầm xuống, Thu Vô Cốt tiến lên, ôm nàng một cái lại tràn đầy cõi lòng. Sau đó lôi kéo nàng lặn xuống nước, cuối cùng ngã nhào trên mặt đất trong sơn động.

Lần này xuống nước Lâm Triêu Hi có chuẩn bị tâm lý, cho nên cho dù không biết bơi nhưng không bị dìm nước đến hôn mê như lần trước. Nàng lau nước trên mặt một cái rồi nói: “Cái đầm nước này quá mức ghê tởm rồi, tất cả cá đều chết hết, còn thúi như vậy, ngươi muốn xông ta thành người to lớn hai thước luôn hả!”

(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui