Diêm Quân Truy Thê: Nương Tử, Buổi Tối Gặp!

Không biết phía trên có chuyện gì, nhưng chén mì thơm ngào ngạt để trước mặt Đường Cẩn lại khiến nàng không có chút khẩu vị, nên đành nâng gương mặt hướng lên trên nhìn.

Quên đi, quên đi, không muốn biết, xoay người lên lầu, nàng cũng không quay đầu lại mà đi về phòng, khóa trái cửa rồi đi ngủ.

Chờ đến khi… tỉnh lại, trời cũng gần sáng, xoa đôi mắt lim dim đi ra ngoài, lại thấy không có một bóng người. Tất cả mọi người không biết đi nơi nào, chỉ còn lại nàng và Lịch Vô đang hôn mê ở khách sạn.

Cùng lúc ở phía sau, Lịch Vô đã tỉnh lại, nàng đứng ở cửa muốn tiến vào cũng không được, đi cũng không xong, liền lên tiếng chào hỏi hắn, “Tỉnh rồi?”

“Ta chưa chết?” Lịch Vô đỡ trán nhìn nàng hỏi, “ Hắn đã cứu ta?”

“Ừ.” Đường Cẩn nhún vai nói: “Nếu tỉnh thì đi xuống ăn điểm tâm đi.”


Lịch Vô đã thấy nàng không có chút hăng hái, liền đi giày rời  rồi khỏi phòng ngủ.

Đường Cẩn chuẩn bị cho cả hai ngừoi một phần điểm tâm đơn giản, nhưng thấy một người mới sáng sớm vừa bước vào cửa đã than thở, cũng khiến Lịch Vô ăn không ngon. “Rốt cuộc làm sao vậy?” Thời điểm lần đầu gặp mặt, nàng còn làm ầm lên như thế, mà hiện tại cũng không khỏi quá im lặng rồi.

“Tối hôm qua Diêm Liệt cùng với nương tử của ngươi không biết là ở trong phòng làm cái gì.”

“Người nói cái gì? Với nương tử ta sao?” Lịch Vô đột nhiên khẩn trương lên, thì ra hắn (Diêm Liệt) chưa đưa nàng (Liên U) xuống Địa Phủ.

“Sau đó, tự nhiên không cho ta ở lại xem, tất cả bọn họ đều có thể ở lại, chỉ mình ta bị đuổi ra ngoài.” Đường Cẩn nói tới đây, hai tay chống càm bi ai nói: “Tuy rằng ta đã được gả tới đây, nhưng đoản mệnh quỷ vẫn xem ta là người ngoài, nếu không vì sao hắn lại không cho ta ở lại xem, mà lúc này cũng không biết đi nơi nào nữa, chuyện của bọn họ ta cũng không thể tham dự.” Nghic lại lại càng khó chịu.

“Nói không chừng chuyện cũng không phải như người nghĩ, chắc trong đó có nguyên do của nó, mà tối hôm qua ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?” Không ngờ Lịch Vô lại có thể an ủi nàng cơ đấy.

“Có, nghe được tiếng vỗ bàn rất lớn.”

“Vậy thì đúng rồi, bình thường kẻ có thể nghe được tiến Kinh Đường Mộc vỗ án đều không phải là phàm nhân, như là những người nghe tiếng Kim Đường Mộc Vỗ án là người đã chết đang được thẩm án, tối hôm qua có lẽ là đã thẩm án Liên U rối, mà trong toàn bộ quá trình, tất cả phàm nhân đều phải né tránh!”

“Cái gì? Phàm nhân phải né tránh?” Đường Cẩn mở to mắt xác nhận nói.


“Ừ, bát tự người tuy rằng thuần âm, xuống được âm phủ, nhưng không thể thấy quan âm phủ, hiểu không? Chỉ có thời điểm người chết chịu thẩm mới có thể thấy được.”

“Nha! Sao ngươi không nói sớm, thấy ta ở đây thương tâm nửa ngày trời rất thích sao?” Trong một giây, Đường Cẩn liền biến trở về bộ dáng như cũ, hướng về phía Lịch Vô gào hét nói.

“…” Khóe miệng Lịch Vô không ngừng giật giật.

“Vừa rồi không có xảy ra chuyện gì biết không? Nếu dám nói ra ngoài, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.” Đường Cẩn nói xong một câu như vậy, tâm tình tốt lên lại đi vào phòng bết tiếp tục chuẩn bị bữa ăn sáng cho Diêm Liệt.

Xem ra, là mình hiểu lầm hắn, hắn đây là đang bảo vệ mình, chẳng qua không có nói ra mà thôi. Thật là, có chuện thì cứ nói thẳng, bằng không lại tạo thành hiểu lầm khiến người khác thương cảm, có phải hay không?

Nhìn bầu trời tâm tình của Đường Cẩn lại lầm nữa trong xanh, còn Lịch Vô thì mây bay đầy trời, cũng không biết Liên U lại rơi vào kết cục nào.

Hắn đã từng nói sẽ xuống bồi với nàng thì nhất định sẽ làm được!


“Tướng công.”

Vừa lúc đó, một bóng dáng từ ngoài cửa đi vào, lại đứng ở chỗ khuất bóng cho nên Lịch Vô xem cũng không phải rất rõ ràng, nhưng lại lần nữa nghe được hai chữ tướng công nhất thanh nhị sở* này, liền cuống quýt hỏi: “Liên U, là nàng sao?”

*rõ ràng rành mạch, nhưng ở trong đoạn này có thể hiểu là giọng nói quen thuộc thì đúng ngữ cảnh hơn.

“Tướng Công!”

Liên U nhìn thấy Lịch Vô tỉnh lại rất là kích động liền chạy vào, thế nên mới khiến Lịch Vô không có cơ hội thấy nàng rõ ràng, “Nương tử, nàng…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận