Điềm Tâm Yêu Đùa Giỡn

Edit: Tuyết Liên

Lửa nóng ban đêm một chút tức đốt, hai thân thể trần trụi kịch liệt mà điên cuồng quấn quít không nghỉ, tại 1 góc phòng khách lần đầu tiên nàng cống hiến mình điên cuồng như vậy, quấn hắn nâng cao thân thể phối hợp với hắn một lần lại một lần cuồng mãnh luật động cuối cùng là nàng phá vỡ quy củ, nàng không cần chỉ có hai lần muốn rất nhiều rất nhiều cho đến khi nàng mệt mỏi cái gì đều không muốn suy nghĩ tiếp....

Đêm khuya, hắn ôm nàng đã hết khí lực mà ngủ say trong ngực hắn, cầm lên di động của mình, gọi.

“Hắc Tốn, giúp tôi tra 1 số điện thoại....”

Ôm máy tính, mất hồn ngồi ở trên giường Tống Mật Nhi một lần lại một lần mở ra máy mới nhìn thời gian, nhìn ngày cuối cùng rốt cuộc phiền não  bỏ qua, đúng vậy ngủ một chút, ngủ là được.

Tại sao cố tình phải là hôm nay Vịnh Duy không có ở đây chứ?

Hắn không phải đã nghỉ phép sao, tại sao hôm nay đột nhiên phải đi bệnh viện đây?

Nếu như hắn hôm nay ở đây, nàng nhất định có thể quên hôm nay là ngày mấy, ở bên người hắn là tốt rồi cái gì cũng không muốn, đúng vậy,đều là bởi vì hắn không có ở đây cho nên tâm phiền ý loạn, trong đầu từng lần một hồi tưởng nội dung cuộc điện thoại kia.

Nữ nhân kia nói, hắn hôm nay làm giải phẩu bệnh hắn, bệnh rất nghiêm trọng, giải phẫu rất nguy hiểm nói không chừng ở trên bàn phẫu thuật cứ như vậy đi.

Nữ nhân kia nói hắn rất muốn thấy nàng, để cho hắn một lần cuối cùng xem nàng, thỏa mãn  nguyện vọng của hắn.

Nhưng tại sao, sống chết của hắn cùng nàng có quan hệ gì, bệnh hắn? Ha ha này thật sự quá tốt rồi, tất cả đều là báo ứng, nàng mới không cần thỏa mãn nguyện vọng một lần cuối cùng, nàng muốn hắn đến chết cũng áy náy.

Không khỏi lòng của Tống Mật Nhi còn là co giật đau đớn, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đầu óc của nàng cũng mau nổ tung, cuối cùng nàng chợt từ trên giường ngồi dậy, nàng thật sự không thể lại chịu đựng!

Đi thì đi, ai sợ ai? Nàng chỉ là muốn đi xem hắn là bị báo ứng chết thế nào.

Liền lăn một vòng thay quần áo ra cửa, Tống Mật Nhi cơ hồ là không biết trạng thái gì tiến vào trong bệnh viện nữ nhân kia nói, hỏi vị trí nàng không chút suy nghĩ liền xông tới, rất nhanh ở khúc quanh thấy được bóng dáng nữ nhân kia, Tống Mật Nhi trốn nhìn chằm chằm đèn phòng giải phẩu  không dám nháy mắt, đầu ngón tay của nàng cắm vào trong thịt làm đau, cũng không hiểu mình rốt cuộc là vì cái gì.

Thật lâu, lâu đến Tống Mật Nhi đã cho là mình không có cảm giác, cửa phòng giải phẩu từ từ mở ra.

Ngừng thở, nàng cố gắng trấn định nhìn tới trước băng ca đi ra, nữ nhân kia hình như nghe đến bác sĩ nói gì cả người có vẻ kích động cùng cám ơn, Tống Mật Nhi khóc, nước mắt nhỏ xuống, nàng nguyền rủa mình tại sao nhìn đến hắn không có việc gì, nàng lại là vui vẻ....

Ngay tại lúc cùng nữ nhân kia nói chuyện bác sĩ chậm rãi lấy khẩu trang xuống thì Tống Mật Nhi chấn kinh đến như muốn ngất xỉu, Vịnh Duy! Tại sao là hắn? Phẫu thuật cho người kia tại sao là Vịnh Duy! Đây không phải là bệnh viện hắn làm, đây tất cả nhất định không phải trùng hợp, như vậy hắn..

“Mật Nhi!” Thét lên một tiếng khiến Tống Mật Nhi ngây người hồi hồn, nàng ngơ ngác nhìn về phía thanh âm kia nữ nhân ấy phát hiện nàng, chuyển sang nhìn hắn nhìn nàng cũng là vẻ mặt giật mình.

Tống Mật Nhi thật chặt cắn môi, một tâm tình mau nổ tung không để cho nàng yên, xoay người bỏ chạy nàng không biết mình muốn làm gì, chỉ biết là tâm tình của nàng nhanh đến cực hạn, sau lưng hình như có người gọi nàng nhưng nàng không để ý tới nhiều như vậy.

Đáng chết! Nàng làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này?

Đỗ Vịnh Duy vừa chạy, vừa cởi xuống áo trắng đuổi theo Tống Mật Nhi, rống to

“Tống Mật Nhi, em đứng lại đó cho anh.”

Nhưng người trước mắt hình như không có ý dừng lại nhìn Tống Mật Nhi lao ra cửa bệnh viện vọt tới bên lề đường, hoàn toàn không chú ý đèn xanh đèn đỏ cứ như vậy xông ra ngoài....

“Mật Nhi!” Xe qua lại không dứt chiếc xe kia sắp đụng vào Tống Mật Nhi đồng thời hắn bị sợ đến trái tim dừng lại  rống to một tiếng, kịp thời đem nàng kéo trở lại, nắm chặt cánh tay của nàng, sắc mặt của hắn khó coi tới cực điểm khống chế mất đi rống to:

“Em làm gì thế? Không muốn sống nữa hả, em quả thật...”

Đỗ Vịnh Duy nói không được nữa, chỉ có thể thật chặt ôm chặt nàng, cơ hồ dung nhập vào xương thịt.

“Không cho phép em như vậy, nếu không anh sẽ bị hù chết.”

Tống Mật Nhi hình như cũng là dáng vẻ mặt chưa tỉnh hồn, hồi lâu nàng mới biết mình làm cái gì nhưng là....

Đẩy ra hắn, nàng tức giận mà đau lòng rống to

“Anh lừa em! Anh nói bệnh viện có chuyện, nhưng tại sao anh lại ở chỗ này. Anh cái gì cũng biết phải không, anh điều tra em đúng không?”

Cùng hắn ở chung một chỗ càng lâu nàng lại càng hiểu người mình yêu là một người không tầm thường, thậm chí có vẻ là nhân vật nguy hiểm, chỉ là nàng không muốn nghĩ hắn sẽ điều tra nàng, thậm chí gạt nàng làm chuyện như vậy.

“Mật Nhi, em hãy nghe anh nói....”

“Em không nghe, không nghe!” Tống Mật Nhi rớt nước mắt lắc đầu rống to:

“Ai muốn anh cứu hắn, anh tại sao cứu hắn? Hắn người nào chứ?”

“Tống Mật Nhi!” Hắn tức giận, bắt được tay nàng

“Hắn không phải người nào của anh, nhưng hắn là cha của em!”

Tống Mật Nhi đầu óc chấn động, cả người ngu, đúng nha người kia chính là cha của nàng nhưng vậy thì thế nào?

“Đúng, hắn là cha của em, nhưng anh gặp người cha như vậy sao? Bỏ xuống vợ bị bệnh ốm yếu cùng nữ nhi thơ dại, yêu nữ nhân khác, ngay lúc vợ chết hắn cũng không có tới gặp một lần cuối.”

Nhìn thẳng hắn, ác độc nói:  “E hận hắn, em hận chết hắn, là hắn để cho mẹ em đau lòng quá độ thân thể thành tật qua đời, em em vì cái gì lại phải lo lắng vì hắn, để hắn thấy mặt một lần cuối? Em không muốn, không muốn!”

Đỗ Vịnh Duy tim cứng lại, dịu dàng xuống nói: “Không, em thật ra thì không hận hắn nếu không nhiều ngày như vậy tới nay em cũng sẽ không đứng ngồi không yên, hôm nay còn tới nơi này...”

“Em không phải, em chỉ là muốn nhìn hắn chết thế nào!” Tống Mật Nhi tàn nhẫn nói, cự tuyệt thừa nhận.

“Vậy sao? Nếu như em chỉ là muốn cho mình lòng của thoải mái một chút anh sẽ không cùng em cải cọ.” Đỗ Vịnh Duy đưa tay chỉnh lại những sợi tóc rơi của nàng, đau lòng nói:

“Nhưng anh hiểu biết rõ anh biết Tống Mật Nhi, em không phải một người tàn nhẫn đáng sợ như vậy, em chỉ là quá nhớ mẹ của mình mới có thể hận chết cha, không cách nào tha thứ cho cha chỉ là sợ như vậy sẽ  có cảm giác tội ác với mẹ,  em rất hiền lành.”

Lời của hắn một chữ một chữ khắc sâu vào trong lòng của nàng, để cho nàng chỉ một thoáng hỏng mất, vô dụng nhào vào trong ngực của hắn khóc lớn nói:

“Anh tại sao phải cứu hắn, tại sao? Tại sao phải gạt em cứu hắn?”

Thật ra thì khi từ trong miệng Hăc Tốn biết được thông tin, hắn cũng rất mâu thuẫn, nhưng là....

“Bởi vì hắn dù sao cũng là cha của em, nếu như nhìn hắn trơ mắt chết đi cái gì đều không làm em sẽ càng thêm khổ sở, anh không hy vọng Điềm Tâm bé nhỏ của anh khổ não, em là người ngây thơ như vậy, ngu trong ngu đần không nên làm cho em thêm có những phiền não này có đúng không?”

“Hu hu hu..  .” Tống Mật Nhi tiếp tục khóc lớn

“Vịnh Duy... em không biết mình nên như thế nào làm, em thật sự không biết.”

“Không cần biết.” Đỗ Vịnh Duy hôn tóc của nàng nói

“Tất cả đều đã qua, phẫu thuật rất thành công, hắn sẽ tốt nhưng mà anh đã bàn với họ 1 điều kiện cho nên bọn họ về sau cũng sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của chúng ta.”

“Vịnh Duy.” Như con nhóc đáng thương Tống Mật Nhi ôm thật chặt hắn, khóc không thành tiếng.

“Em yêu anh, không có anh em thật sẽ không biết như làm thế nào, không có anh....”

“Sẽ không, anh luôn bên cạnh em, em bên cạnh vĩnh viễn có anh rồi.” Đỗ Vịnh Duy thương yêu mà nói.

Hồi lâu, không để ý tới ánh mắt người đi đường, hai người cứ như vậy thật chặt ôm nhau, Tống Mật Nhi đột nhiên cảm thấy mình quá xấu, chiếm đoạt một người đàn ông tốt như vậy, như vậy nàng…có thể hay không bị ghen tỵ gặp báo ứng đây?

“Vịnh Duy...”

“Hả?”

“Có thể hay không đem lời nói kia lặp lại lần nữa?”

“Bên cạnh của em vĩnh viễn có anh rồi, hả sao?”

“Không phải, trước cơ.”

“Bọn họ về sau cũng sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của chúng ta”

“Không phải, còn nữa.”

“Em rất hiền lành, sao vậy?”

“Hu hu! Không phải rồi… làm sao anh lại như vậy, anh rõ ràng nói…đây là lần đầu tiên anh nói, anh tại sao không thể nói lại một lần nữa.”

Đỗ Vịnh Duy bật cười, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tròng mắt đen thật sâu nhìn nàng, nghiêm túc có thể không nghiêm túc được hơn nữa.

“Nghe. Anh chỉ nói một lần, nghe cho rõ ràng.”

Cúi người, môi của hắn lại in trên môi nàng.

“Anh yêu em.”

———-oOo———-

Hoàn tiếp 1 bộ có H, chúc các sắc nữ khoái trá


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui