"Ta nói Đông Nguyệt à, không phải là ta nói ngươi, ngươi ngày ngày ở trong phủ cửa lớn không ra, cửa sau không gần, kiên quyết làm ình giống quả phụ hơn hết, có ý nghĩa sao?"
Ngồi ở lều hoa vườn Đông Nguyệt, Nam Thanh với dáng vẻ đẹp hơn trước, trong vẻ diễm lệ còn ẩn hiện sự mềm mại đưa tay chống dưới cằm, vừa lười biếng nhìn Nam Cung Yến, vừa dùng tay chỉ phương hướng cửa chính của phủ công chúa Đông Nguyệt. . . .
"Ta khuyên ngươi sớm bỏ Hạ Lan Ca Khuyết, tái giá cho tên si tình phiên bang ở ngoài kia đi, dù sao hiện tại trong cung sớm truyền đi sinh động như thật, ngươi không phải đùa giả thành thật à, dù sao có công chúa dâm loạn như ta ở phía trước, lời khó nghe hơn cũng không đến lượt ngươi đâu."
Thành thật mà nói, dù là người có sức tưởng tượng cỡ nào, cũng không ngờ được Nam Thanh ba tháng trước còn hạ mị dược với phò mã của cô cô ruột, muốn Bá vương cường kéo cung, mà ba tháng sau, lại thành khách quen phủ công chúa Đông Nguyệt.
Đêm hôm ấy, trước khi Nam Thanh đến Đông Nguyệt viện, không hiểu sao gặp phải một mỹ nam cản đường, sau đêm xuân đó, nàng ta lại ra ngoài dự tính của người khác mà kéo dài đêm xuân này, càng thay đổi hành động nuôi nhiều trai lơ ở quá khứ, mà chỉ chung tình với một người.
Mặc dù không rõ ràng sự "Độc sủng" của Nam Thanh có thể kéo dài bao lâu, nhưng đối mặt kết quả ngoài ý muốn này, ngay cả Nam Cung Yến cũng không rõ, đây rốt cuộc nên quy công cho thuộc hạ của nàng đã huấn luyện nghiêm chỉnh, hay là Nam Thanh quá hay thay đổi.
Nhưng có lẽ không phải hay thay đổi, chỉ là quá cô đơn thôi. . . . . .
Nam Cung Yến vẫn cứ nhớ chuyện xảy ra vào buổi trưa ba tháng trước, Nam Thanh đã không mời mà tới còn mọi cách châm biếm bêu xấu nàng ở trước mặt mọi người, bởi vì nghĩ đến cái đêm với Hạ Lan Ca Khuyết, và sự việc xảy ra sau đó của nàng và hắn, nên nàng rốt cuộc khắc chế cảm xúc không được nữa, đau lòng rơi lệ ở trước mặt người khác.
Nhưng khi Nam Thanh vội vã thay nàng lau nước mắt, và sử dụng ngôn ngữ gay gắt cực kỳ vụng về an ủi nàng, thì nàng mới biết, thật ra cháu gái cá tính phóng khoáng lại không che đậy miệng này, mặc dù luôn làm một số chuyện kinh thế hãi tục, nhưng bản tính cũng không phải bất trị như mọi người tưởng tượng.
Dù sao cũng giống nàng, họ không phải đứa bé lớn lên ở trong cung đình từ nhỏ, mà là do hoàn cảnh khiến họ bước ngay vào trong hậu cung hoàn toàn xa lạ, mà quan niệm đạo đức và giá trị hoàn toàn méo mó, xốc xếch, nên vì có thể để mình còn sống sót, Nam Thanh lợi dụng sự tùy hứng, bá đạo và vô pháp vô thiên để làm chiến bào của mình, dùng sự bén nhọn cực độ để đối phó với những nơi bén nhọn đầy rẫy xung quanh.
Sau khi Nam Thanh bắt đầu xem vườn Đông Nguyệt thành hậu viện của mình, không có việc gì sẽ tới đi lại, thị sát, Nam Cung Yến càng từ trong những cuộc đối thoại với nàng ấy mà hiểu ra cháu gái nhỏ hơn nàng một tuổi, hành động tùy ý hành vi phóng đãng như vật, có một bộ phận rất lớn là bởi vì mẫu hậu yêu thương nàng ấy hơn mười năm, chưa bao giờ sống một ngày tốt đẹp, thật vất vả rốt cuộc hết khổ, nhưng lại chưa kịp hưởng thụ đã đi về cõi tiên, nàng ấy không muốn mình cũng trở thành người như vậy.
Vì vậy nàng thay thế mẫu hậu nàng quản lý hậu cung, thay thế mẫu hậu vốn nhờ sách lược "Đặt chỗ" nhiều nơi của gia tộc mà gả cho phụ hoàng nàng lúc mười ba tuổi, mười bốn tuổi lại sinh ra nàng xong liền kính trọng như "Băng" với phụ hoàng nàng, chưa bao giờ rõ yêu là gì, thưởng thức nhiều loại tình yêu; nàng ấy làm chuyện đời này mẫu hậu nàng ấy chưa từng làm, trải qua cuộc sống đời này mẫu hậu nàng ấy chưa từng sống, sau đó quỷ thần khiến xui, tìm được một người rốt cuộc có thể bổ khuyết sự trống rỗng và tịch mịch thời gian dài trong lòng nàng.
Rất ngốc, ngốc đến vặn vẹo, nhưng cũng ngốc đến khiến người đau lòng, tựa như nam tử ôn tồn nho nhã lẳng lặng đứng chịu đựng ánh mặt trời gay gắt ở dưới cây đại thụ trước cửa phủ công chúa.
Hắn tên gọi Vũ Văn Phí Già, là nhị hoàng tử của nước Cao Hồi vẫn luôn ở tình trạng khẩn trương với nước Hoa Tuất.
Đến nay, Nam Cung Yến vẫn không rõ chỉ là một bữa tiệc cung đình, chỉ là thay hắn nhặt lên giấy vẽ rơi dưới đất, cũng cho hắn mượn xem "Hiên Viên Vọng" của nàng, vì sao hắn lại nhìn trúng nàng, sau khi biết nàng đã là thê tử của người ta, mỗi ngày vẫn lẳng lặng chờ đợi ở trước cửa phủ công chúa, chỉ vì có thể nhìn nàng một cái.
Nhưng nàng không ngốc sao? Không ngốc đến vặn vẹo sao?
Rõ ràng biết được nàng và Hạ Lan Ca Khuyết đã như người lạ, rõ ràng tự nói với mình người nàng yêu không phải con người thật sự của hắn, thậm chí vô cùng có khả năng, tương lai có một ngày hai người họ còn quyết đấu sống chết, nhưng nàng vẫn không quên hắn được.
Nàng không quên bộ dáng trẻ con khi hắn từng trực tiếp sử dụng ngón tay nhón lấy bánh ngọt, không quên được bóng dáng vì không xử sai những vụ án trong tay mình, mà mỗi ngày chong đèn làm đêm của hắn, càng không quên được nụ cười khẽ khi hắn tìm được Hiên Viên Vọng ở trong bụi cỏ cho nàng.
Trừ mấy việc đó ra, nàng càng không quên được, rõ ràng đã nói không nhớ hắn, không yêu hắn, nhưng nửa đêm gặp ác mộng hai người kề dao vào nhau, liền rơi lệ ướt áo gối mình. . . . . .
"Đúng rồi, gần đây sao không thấy tên què chân thối đó? Không phải đã đổi ma ma khác cho ngươi rồi sao?" Liếc khuôn mặt nhỏ nhắn gầy hơn trước của Nam Cung Yến, Nam Thanh nâng ly trà lên lành lạnh hỏi.
"Hắn. . . . . Bận." Nghe được Nam Thanh hỏi Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến liền thấy đau lòng, nhưng nàng vẫn cố gắng để ình thẹn thùng cười cười.
Chẳng trách Nam Thanh muốn hỏi như thế, bởi vì người trong cung đều biết, dù ma ma mới ở phủ công chúa không gây khó khăn, đùa cợt, giễu cợt hắn, nhưng hắn vẫn chỉ cố định tới hai lần một tháng.
Nhưng người trong cung không biết, mặc dù hắn tới, lại thường ở nửa đêm lặng lẽ trở lại Ngự sử viện làm việc. Ngoài ra, hắn cũng sẽ không đến phòng khách ăn cơm, càng không gặp lại nàng, dù nàng lấy dũng khí đi tới trước phòng của hắn, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của hắn, hắn cũng không có bất kỳ sự đáp lại nào.
Nàng thật không hiểu, không hiểu hắn không muốn gặp nàng, thì vì sao phải tới?
Hắn đến thăm theo hình thức như thế, rốt cuộc làm cho ai xem. . . . .
"Bận quỷ gì! Thật không biết ban đầu ta bị quỷ gì mê mắt, cư nhiên lãng phí mấy tháng thời gian quý báu trên người tên què thối không có tim không có phổi này!"
Nhìn nụ cười miễn cưỡng của Nam Cung Yến, Nam Thanh tức giận khẽ nguyền rủa, "Nói lại, thì diện mạo đó đúng là hợp mắt ta, thái độ đối với ta cũng thật mới mẻ, hơn nữa nhìn hắn đưa cho ngươi mấy món đồ rởm không phải trân châu bảo ngọc, mà là đặc biệt tìm về để lấy lòng ngươi. . . . Được rồi được rồi, đó là tên khốn kiếp, tên khốn kiếp thì không có gì đáng lưu luyến cả. . . . Này, ngươi rốt cuộc nghe lời của ta nói chứ?"
"Ừ. . . . . ."
Nghe Nam Thanh đánh giá Hạ Lan Ca Khuyết, lại nghe được mấy chữ thứ đồ rởm từ miệng nàng ấy, Nam Cung Yến nhịn không được rũ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, nhìn chỗ đặt Hiên Viên Vọng mỗi ngày, luôn mang theo nhiệt độ của nàng ở phần eo, mà nay lại không còn tồn tại.
"Hiên Viên Vọng" không có ở đây, hoàn toàn vỡ vụn thành từng mảnh trước mặt nàng và nam tử đã tặng nó cho nàng.
Trong một đêm mưa gió, nàng điều tra công việc có thu hoạch rồi, thật vất vả mới quyết định dù hắn có trả lời hay không, nàng cũng phải nói chuyện với hắn, nhưng khi nàng vừa mới quẹo qua khúc quanh để đến phòng hắn, thì hắn lại đột nhiên im hơi lặng tiếng xuất hiện từ một đầu khác của khúc quanh.
Bởi vì ngoài ý muốn mà chợt đụng vào người hắn, không chỉ có trọng tâm không yên ngã qua bên cạnh, mà cả "Hiên Viên Vọng" nàng nắm trong tay để có dũng khí cũng rời tay bay ra.
Thật ra thì hắn chỉ cần đưa tay hứng nó là được, nhưng hắn vẫn lựa chọn không hề làm gì, mặc nó cứng rắn rơi xuống đất trước mặt hai người họ!
Khi từng mảnh thủy tinh từ "Hiên Viên Vọng" rơi xuống đất bể tan tành, nàng chưa bao giờ từng rơi lệ trước mặt hắn, mà từng giọt nước mắt lại tràn ra từ vành mắt nàng, nhưng hắn lại làm như không thấy bước nhanh rời đi, cũng từ đêm đó nàng tan nát cõi lòng, sợ hãi nên không tìm hắn nữa. . . .
Thật ra thì Nam Cung Yến rất rõ ràng, ban đầu Nam Thanh theo đuổi, không phải là Hạ Lan Ca Khuyết, mà là hành vi việc làm của hắn lúc đó, vừa vặn phù hợpbộ dáng nam nhân lý tưởng trong suy nghĩ của Nam Thanh. . . . . Một nam nhân bề ngoài nhìn như lạnh lùng, nội tâm lại tỉ mỉ dịu dàng, vả lại trong mắt chỉ có một người, cũng chân chính hiểu nàng ấy muốn cái gì, mà không phải cái loại chỉ biết dùng vàng bạc châu báu thỏa mãn nàng rồi tự cho là tâm ý tràn đầy.
Nhưng nàng, không phải thế sao? Khi hắn đưa Hiên Viên Vọng tới trong tay nàng thì lòng của nàng, không phải cũng rung động sao? Khi hắn lựa chọn để nó lúc rơi xuống đất, thì tim của nàng, cũng vỡ tan như mấy mảnh thủy tinh đó, vĩnh viễn không thể hợp lại.
Nhưng nàng lại rất ngốc, Nam Thanh đã tỉnh rồi, mà nàng lại chậm chạp chưa tỉnh, chậm chạp không muốn tỉnh. . . . . .
"Ừ cái gì à? Cũng biết ừ, khó trách người ta phiền ngươi!"
Nhìn bộ dáng bi thương của Nam Cung Yến, Nam Thanh không nhịn được mở to mắt, đưa tầm mắt hướng tới hộp thức ăn mà khi nàng cứng rắn kéo Nam Cung Yến ra cửa thì trong tay nàng ấy xách theo, bây giờ đang đặt trên ghế, "Bánh này là ngươi làm?"
"Ừ."
"Lại ừ? Không để ý ngươi nữa, đưa ta hai cái nếm xem!"
Nam Thanh không nhúc nhích ngồi ở chỗ cũ sai khiến Nam Cung Yến, nhưng kỳ thật là cố ý nói sang chuyện khác, khi nàng ấy theo lời cắt bánh ra, bỏ vào dĩa bưng qua ình thì không chút khách khí vươn tay nhặt một miếng nhét vào trong miệng, khi hương vị ngọt ngào tan ra trong miệng nàng ấy thì nàng ấy đưa mắt nhìn nàng, "Hừm, không ngờ mùi vị thật đúng là khá. . . ."
Không đợi Nam Thanh nói chữ "ngon" ra khỏi miệng, nàng ấy đột nhiên trợn mắt, ấn đường phát xanh, thân thể hơi ngưỡng về phía sau, trong miệng lại càng không ngừng sùi bọt.
Trông thấy tình cảnh này, Nam Cung Yến kinh hoảng, vội vàng vịn nàng ấy xong, liền vươn tay che lại huyệt đạo quanh thân nàng ấy, sau đó trực tiếp rút cây trâm ra, đẩy miệng của nàng ấy, muốn đổ phấn giải độc giấu trong cây trâm vào miệng nàng ấy. Dù giờ phút này nàng không biết Nam Thanh rốt cuộc trúng độc gì, nhưng ít ra phấn giải độc này được dì thần y "Kỳ Hoàng tiên tử" của nàng điều chế, có thể tạm thời giữ lại nửa cái mạng của Nam Thanh trước khi nàng tìm được thuốc giải.
Vậy mà, khi Nam Cung Yến bởi vì thủy chung không cách nào thuận lợi đổ bột thuốc trong miệng ngậm chặt của Nam Thanh mà lòng như lửa đốt thì ngoài vườn Đông Nguyệt từ trước đến giờ yên tĩnh không người đột nhiên truyền đến một tiếng hô "Á", rồi sau đó là tiếng dĩa vỡ và tiếng bước chân chạy đi, sau đó, lại khôi phục im ắng yên tĩnh . . . . . .
Tin tức "Công chúa Đông Nguyệt cầm trâm cài ám sát công chúa Nam Thanh" không chỉ làm kinh hãi người trong cung, càng chấn động cả kinh sư.
Trừ biết được hoàng thượng giao án này cho Đại Lý Tự thẩm lý ra, Nam Thanh sống hay chết, không ai biết, Đông Nguyệt hiện nay ở chỗ nào, cũng không ai nghe nói, ngược lại những chuyện liên quan vì sao Đông Nguyệt đâm chết Nam Thanh, thì mọi người bàn tán đến văng cả nước bọt, ai cũng để ý nghe ngóng.
Có người nói, Đông Nguyệt sớm ghi hận cử chỉ đoạt phu của Nam Thanh, chỉ là ngại quyền uy của Nam Thanh, nên luôn giận mà không dám nói gì, hôm đó nhất định là Nam Thanh diễu võ dương oai ở trước mặt Đông Nguyệt, thậm chí nói châm chọc đến chỗ đau của nàng, mới có thể khiến Đông Nguyệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa không để ý gì mà ra tay giết người.
Cũng có người nói, Đông Nguyệt vốn là công chúa dâm đãng, bởi vì Hạ Lan Ca Khuyết bị tàn tật căn bản không thỏa mãn được nàng, vì vậy sớm lén lút qua lại với nhị hoàng tử nước Cao Hồi, còn muốn dùng cơ mật triều đình đổi lấy vị trí nhị hoàng phi của nước Cao Hồi, nhưng không ngờ, khi hai người đang mây mưa, lại bị Nam Thanh bắt gặp, sau khi xảy ra chuyện nhị hoàng tử nước Cao Hồi đã bỏ đi mất, Đông Nguyệt bị chết tâm chỉ đành phải chết chung với Nam Thanh.
Lại có người nói, Đông Nguyệt cho tới bây giờ không phải là công chúa chân chánh, thân phận trưởng công chúa của nàng căn bản là ngụy tạo ra, mà chứng cớ giả bộ quan trọng của nàng đã bị Nam Thanh nắm trong lòng bàn tay, vì sợ vinh hoa phú quý đã đến tay hoàn toàn hóa thành mây khói, càng sợ bị tội tru di cửu tộc, liền tìm Nam Thanh đàm phán, sau khi đàm phán không được, tự biết chạy không khỏi cái chết nên giết Nam Thanh giải hận. . . . . .
"Muội vẫn không chịu nói với trẫm xảy ra chuyện gì?"
Ở một gian phòng kín đáo trong cung, một nam tử tuổi chừng ba mươi lẳng lặng hỏi cô gái trẻ tuổi đứng cách mình không xa.
"Xin hoàng thượng xử lý theo phép công."
Cô gái đáp lời, chính là Nam Cung Yến mà bên ngoài cung đang đồn đãi bị bí mật giam ở Đại Lý Tự, mà người hỏi, là hoàng huynh của nàng - Nam Cung Cử.
"Hay cho xử lý theo phép công. . . ." Nghe được lời Nam Cung Yến nói, Nam Cung Cử bưng ly trà bên cạnh lên mút nhẹ, sau đó khi một đại nội mật thị đến gần bên cạnh thì cũng không ngẩng đầu mà nhàn nhạt nói ra, "Nói."
"Khởi bẩm hoàng thượng, Hạ Lan Trung Thừa vẫn đi đến Mê thành, nhưng thuộc hạ mới biết, trước khi đến huyện Thiên Vân, Hạ Lan Trung Thừa từng trở về Đại Lý Tự, trong thư nói rõ, ngài ấy không cách nào chứng thật công chúa Đông Nguyệt là thật hay giả, tất cả giao cho Đại Lý Tự xử lý theo phép công. Ngoài ra, ngài ấy còn nói, bởi vì ban đầu ngài ấy được lệnh tiên hoàng mới cưới công chúa Đông Nguyệt, nếu hung thủ ám sát công chúa Nam Thanh căn bản không phải công chúa Đông Nguyệt chân chính, thì nàng ấy không phải thê tử của ngài ấy, vì vậy vô luận nàng ấy làm bất cứ chuyện gì, đều không liên quan với hắn."
"Hay cho Hạ Lan Ca Khuyết không nhận người thân, lại thích xử lý theo phép công. . . ."
Sau khi nghe được lời Đại Nội Mật Thám nói, Nam Cung Cử đầu tiên là cúi mắt cười lạnh, rồi sau đó lại giơ tay lên dùng sức đảo qua bên cạnh, "Các ngươi đều không nói, tất cả đều quay trẫm vòng vòng, trẫm rốt cuộc còn là hoàng thượng hay sao? Lại còn phải xử lý theo phép công!"
Khi tiếng vỡ vụn của ly trà, nghiên mực ngọc, đồ rửa bút liên tiếp vang lên thì không khí trong căn phòng yên lặng càng quỷ dị hơn.
Trong sự an tĩnh mà ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng, Nam Cung Cử đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt khẽ híp một cái, thấy vậy, đại nội mật thị trong phòng đều nhanh chóng rút lui khỏi, chỉ chừa mình Nam Cung Yến đứng ở đó.
Đối mặt tình cảnh như vậy, đối mặt một nam tử quyền lực chí cao vô thượng, dù Nam Cung Yến to gan, cũng không khỏi kinh hồn bạt vía, dù sao mặc dù nàng cùng chung huyết mạch với nam tử trước mặt, hắn cũng bởi vì tin cậy phần liên hệ máu mủ này mà đồng ý giao Ẩn cung cho nàng quản lý, nhưng giữa bọn họ rốt cuộc chưa từng có kỷ niệm chung, thậm chí ngay cả sự liên hệ cũng rất ít, khi nữ nhi ruột thịt của hắn không hiểu sao bị nàng độc sát, mà nàng lại không nói gì cả, thậm chí ngay cả biện bạch cũng không có, thì hôm nay hắn sẽ có quyết định gì?
"Hạ Lan, là người của trẫm."
Khi Nam Cung Yến lo sợ thì Nam Cung Cử trầm mặc thật lâu rốt cuộc nhìn thẳng đôi mắt nàng chậm rãi nói ra: "Nhưng dù là trẫm, cũng đừng mơ tưởng khiến hắn mở miệng thừa nhận."
"Cái gì? !"
Chợt nghe lời này Nam Cung Yến bỗng dưng sửng sốt, nàng tuy biết giữa Hạ Lan Ca Khuyết và Nam Cung Cử có một chút ăn ý, nhưng nàng làm sao cũng không ngờ, hắn lại là người của huynh ấy!
Mặc dù nàng tỉ mỉ nghĩ liền hiểu, Nam Cung Cử sở dĩ nói với nàng như vậy vào lúc này, thứ nhất tất nhiên muốn tỏ rõ Hạ Lan Ca Khuyết làm việc chi cẩn thận, vả lại quan hệ giữa hai người họ, cũng không có nền móng như hoàng thượng và trung thần bình thường, thứ hai, khi Nam Thanh chậm chạp chưa tỉnh, nàng không nói gì, Hạ Lan Ca Khuyết lại đột nhiên biến mất khỏi thế gian, nên không thể không dùng bí mật này để đổi lấy bí mật trong lòng nàng.
Nhưng sau khi Nam Cung Yến biết được điều bí mật này, trái tim lại chợt trầm xuống.
Bởi vì nếu Hạ Lan Ca Khuyết làm việc cho Nam Cung Cử, mặc dù những nghi ngờ ở đáy lòng nàng, và những điểm mấu chốt nàng nghĩ mãi không ra thời gian qua có được giải đáp, nhưng cả hoàng thượng cũng không biết hướng đi của hắn, kết hợp với những chứng cứ trong tay nàng hiện nay, thì tình cảnh của người biến mất trước mắt người đời mười hai ngày như hắn thật đáng lo lắng.
"Hắn và trẫm hơi giống nhau, chưa bao giờ được cưng chiều, chưa bao giờ được người mong đợi, lại càng chưa từng mong đợi người khác."
Trong lúc trái tim loạn như ma, Nam Cung Yến ép buộc mình chuyên tâm lắng nghe, từ tự thuật ngắn gọn của Nam Cung Cử, thì biết được huynh ấy quen với Hạ Lan Ca Khuyết tất cả đều là bởi vì giao tình tốt của đời trước, bởi vì lão hoàng đế tuần tra phía nam đều sẽ mang theo mấy tiểu tôn tử, mà Hạ Lan lão thái gia đảm nhiệm tiếp đãi, cũng sẽ thả mấy tiểu tôn tử của mình ra chơi chung.
Bọn nhỏ hiểu chuyện, khôn khéo, có dã tâm lại có ánh mắt chuyện đương nhiên chơi chung, mà hai đứa trẻ rõ ràng không được cưng chiều, cũng trầm mặc ít nói lại không có "Cao nhân" chỉ điểm, cũng chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở một góc học hành.
Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn, hai đứa bé chưa từng được cưng chiều dần dần trưởng thành, khi huynh đệ khác trong cung cố gắng phát triển giao thiệp thì hai đứa bé này ở ngoài cung phiêu bạc chung quanh, khi biết được đối phương cũng như mình thì thỉnh thoảng sẽ hẹn gặp mặt, gặp mặt rồi thì tiếp tục ngồi uống trà đi học, hay là tự ngẩn người suy nghĩ.
Tình cảm quân tử vốn nhẹ nhàng, nhưng đến một ngày hai người sóng vai đi trên đường, gặp phải một thầy bói điên dáng vẻ hào sảng, thì bắt đầu sản sinh biến hóa.
"Thầy bói kia. . . . Nói cái gì?" Nghe đến đó Nam Cung Yến trầm ngâm một lát sau liền nhẹ nhàng hỏi.
"Lúc đó ông ta không hề biết được thân phận của trẫm và Hạ Lan Ca Khuyết, đã chắc chắn tương lai trẫm sẽ trèo lên đại vị, mà Hạ Lan tuy là một đại thần hiếm thấy, càng là tay trái tay phải mà trẫm không thể thiếu, nhưng trong đời hắn, quan chức của hắn tuyệt sẽ không cao hơn tam phẩm."
"Các ngươi. . . . . Tin?"
"Tự nhiên không tin." Nam Cung Cử lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt lại chậm rãi nhìn về phương xa, "Cho đến khi trẫm ở dưới tình huống hoàn toàn không được xem trọng, đi lên đại vị. . . ."
Nhìn vẻ mặt giờ phút này của Nam Cung Cử, Nam Cung Yến biết được, cho dù bọn họ lập tức xì mũi coi thường thầy bói này, nhưng cũng không đại biểu ở đáy lòng hai nam nhân này không có bị rung chuyển, bởi vì từ đó về sau, bọn họ quả thật đi lên một con đường khác. . . .
Huynh trưởng bởi vì quá khứ mà căm thù triều đình đến tận xương tuỷ, sau khi từ chối sự thuyết phục của hoàng tổ mẫu nhiều lần, rốt cuộc gật đầu đồng ý tiếp nhận sự giúp đỡ hoàng tổ mẫu, cũng bắt đầu lặng lẽ chiêu binh mãi mã, còn Hạ Lan Ca Khuyết thì bắt đầu không nhận người thân, không chút lưu tình diệt trừ hết những tộc nhân không để ý cơ nghiệp trăm năm của Hạ Lan gia tộc, chỉ lo theo đuổi vinh hoa phú quý của mình.
"Hai người. . . . . Hắn. . . . . . Cẩn quý phi. . . . . ."
Sau khi hiểu hai người này vì sao trở thành như bây giờ, Nam Cung Yến chỉ muốn hiểu rõ về nữ tử quan trọng ở giữa họ. . . . . Hạ Lan Nguyệt có ý nghĩa đặc biệt với họ, nhất là với Hạ Lan Ca Khuyết.
Sau khi trải qua sự rối loạn thì rốt cuộc hôm nay đa số sự nghi ngờ của nàng đã được giải đáp, nàng thực sự chỉ đau lòng vì Hạ Lan Ca Khuyết, vì sự chấp nhất dù biết không thể của hắn, còn vị sự bướng bỉnh ngốc nghếch khi không mong đợi người khác, lại vĩnh viễn suy nghĩ vì người khác, và đến nay còn muốn ngăn cơn sóng dữ.
Hắn như vậy, dù chịu đựng được mưa bão lúc chân tướng tiết lộ, nhưng có thể chịu được sự bi thương tràn ra sau đó sao?
"Trẫm đúng là nhận biết Cẩn quý phi trước khi vào cung, cũng hiểu nàng có tình với trẫm, biết chắc nàng ấy là người duy nhất trong gia tộc Hạ Lan thối nát khiến hắn nhớ nhung, cho nên sau khi trẫm lên ngôi, lợi dụng sự lo lắng của hắn dành cho tộc Hạ Lan, khiến hắn ở lại trong triều giúp trẫm, còn lấy Cẩn quý phi làm con tin, để hắn vĩnh viễn không thể xin đi." Nghe Nam Cung Yến nhắc đến Hạ Lan Nguyệt, Nam Cung Cử cười lạnh xong, liền hướng tầm mắt tới phương xa từ từ nói.
Mặc dù huynh trưởng mình nói lời này cực kỳ lạnh lùng, lúc nói chuyện thì vẻ mặt cũng lạnh nhạt khác thường, Nam Cung Yến lại nghe ra, mặc dù chữ chữ câu câu của hắn hết sức bày tỏ sự lợi dụng của mình, thậm chí là việc bức hiếp Hạ Lan Ca Khuyết, nhưng nếu hắn thật nghĩ như vậy, sao đáy mắt lại xuất hiện vẻ cô đơn nhàn nhạt?
Hai người bọn họ, thật ra thì từ nhỏ đã rất hợp ý, chỉ là hai người này kín kẽ, không có một ai chịu nói ra đàng hoàng, mà khi thân phận của hai người chuyển đổi thành quân thần xong, dù hiểu đáy lòng đối phương nghĩ cái gì, cũng quả thật ra sức vì đối phương, vẫn còn muốn giả bộ thành bộ dáng cao ngạo "Ta không thể không làm như vậy", "Làm như vậy đều là ta vì lời ịch của mình". . . . . .
Thật ra thì trong lòng Nam Cung Cử, là muốn thành toàn sự yêu và hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà Hạ Lan Ca Khuyết dành cho gia tộc Hạ Lan. Lại làm sao không hiểu Hạ Lan Ca Khuyết áy náy và cưng chiều Hạ Lan Nguyệt? Nếu không sao lại cùng hắn khiêm tốn bảo vệ Hạ Lan Nguyệt yếu ớt lại không chịu nổi bất kỳ thương tổn gì. . . .
"Bây giờ muội có thể nói với trẫm, hôm đó muội và Nam Thanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?" Sau khi nói hết lời muốn nói, hoàng thượng chậm rãi nhìn về phía Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến biết hôm nay không thể giấu giếm nữa, càng không có thời gian kéo dài, trong lòng vừa đau vừa nặng, liền cắn răng nhanh chóng kể lại toàn bộ tình hình xảy ra hôm Nam Thanh trúng độc, rồi cử chỉ cấp cứu của mình đã tạo thành hiểu lầm, kể cả suy đoán về thủ đoạn một ná bắn hai chim khi người hạ độc muốn độc sát Nam Thanh thuận tiện gài tang vật cho nàng, cùng với nguyên do mình mình vì khiến người phía sau màn nới lỏng phòng bị, cho nên mặc dù thuốc giải chân chính đã đến tay, lại vẫn lựa chọn để Nam Thanh tiếp tục hôn mê khi tánh mạng không bị nguy hiểm cho Nam Cung Cử biết.
"Vì sao là ngươi?" Nghe xong lời Nam Cung Yến, biết được Nam Thanh cũng không lo ngại, mặc dù hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm, đầu lông mày lại hơn nhíu. "Dưới điều kiện thân phận người nối nghiệp Ẩn cung của muội không ai biết, thì trong cung này, muội có thể đắc tội ai? Lại làm phiền đến ai?"
"Thật ra thì. . . . . thân phận người nối nghiệp Ẩn cung của thần muội, có một người có thể biết. . . . ." Nghe tới lời ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Yến hơi cứng lại.
"Hạ Lan đúng không? Hắn không biết trẫm mới thấy lạ!"
Cả nghĩ cũng không cần nghĩ, Nam Cung Cử đã phất tay bảo Nam Cung Yến ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng một cái, nhìn đi chỗ khác, dùng âm lượng chỉ có mình nghe được hừ lạnh một tiếng, "Khó trách tên kia lại thuận nước đẩy thuyền tạo ra 'nhất thời tình cuồng'. Nhất thời? Căn bản là một đời. . . . ."
"Hoàng thượng. . . . . . Thần muội còn có một việc khác chưa tấu."
Nam Cung Yến cũng không nghe rõ lời Nam Cung Cử nói nhỏ, mấy ngày qua nàng vẫn vì an nguy của Hạ Lan Ca Khuyết mà lòng như lửa đốt, cũng sợ hắn vì vậy mà bị hoạch tội hạ ngục, nên không ngừng giãy giụa mâu thuẫn giữa việc giấu giếm chân tướng hoặc nói ra chân tướng, sau khi hiểu rõ quan hệ đặc biệt giữa huynh trưởng và Hạ Lan Ca Khuyết, thì không do dự nữa mà nói ra chuyện mình phát hiện khi Hạ Lan Nguyệt mời nàng dự tiệc.
"Chuyện lớn như vậy muội cũng dám lừa gạt trẫm."
Hoàng thượng vốn lẳng lặng nghe Nam Cung Yến nói chuyện, nhưng vừa nghe đến thị nữ cận thân của Hạ Lan Nguyệt do Hạ Lan lão gia mang tới lại chính là truyền nhân của Bá vương trước kia làm nhiều điều ác thì nhịn không được híp mắt một cái, vẻ mặt đã hiện rõ tức giận.
"Thần muội thất trách, hoàng thượng thứ tội." Thấy vậy, Nam Cung Yến vội vàng nằm rạp người xin tội.
"Ngươi. . . . . . Ai!"
Mặc dù hiểu tình thế nghiêm trọng, nhưng Nam Cung Cử nghĩ đến Nam Cung Yến là bởi vì sự việc liên quan Hạ Lan Ca Khuyết, sợ hắn vì vậy mà trị tội mới giữ bí mật chuyện này đến nay, còn nghĩ đến khi nàng biết chuyệt này, tất nhiên cho rằng người khởi xướng là Hạ Lan Ca Khuyết mà bị đả kích lớn, cộng với việc Hạ Lan Ca Khuyết luôn bảo vệ kỹ càng đến nỗi đương sự cũng không biết gì, bề ngoài còn lạnh lùng vô tình đến mức tận cùng khiến người ta chán ghét, hắn cũng không thể trách móc nặng nề, chỉ có thể nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng gầy gò, tiều tụy của Nam Cung Yến, sau khi mắng Hạ Lan Ca Khuyết một lần ở trong lòng, liền thở dài một hơi khoát tay bảo nàng đứng dậy, sau đó trầm tư hồi lâu, rồi chậm rãi nhìn nàng, "Nói đi, bây giờ trong lòng muội có ý kiến gì?"
"Thần muội. . . . . ."
Sau khi hoàn toàn loại bỏ việc Hạ Lan Ca Khuyết liên quan vụ án, thù thật ra trong đầu Nam Cung Yến đã suy đoán ra thủ phạm chân chính là ai, giờ phút này nghehoàng thượng hỏi như thế, thì thật thấy khó xử, bởi vì nàng không biết nên nói như thế nào.
"Nói thẳng."
"Hạ Lan Nguyệt." sau khi kể hết vật chứng mấu chốt cho hoàng thượng nghe, Nam Cung Yến khàn khàn nói.
Đúng, Hạ Lan Nguyệt, đã từng là người không có khả năng nhất trong tư duy của Nam Cung Yến, thậm chí không hi vọng nhất, nhưng chứng cớ lại là phán đoán lý trí sau nhất.
Nam Cung Yến không dám nói, từ lúc đầu, phương hướng điều tra của nàng đúng là lấy Hạ Lan Ca Khuyết làm chủ, nhưng sau khi nghe câu "Cách xa nàng ấy chút" có chứa ý nhắc nhở dày đặc, cùng với hành vi cổ quái khi sau đó hắn rõ ràng cự nàng ở ngoài ngàn dặm, rồi lại vẫn đến phủ công chúa theo lệ thường, nên nàng suy tư hồi lâu, rồi quyết định thay đổi phương hướng điều tra của mình.
Nàng đã đi một chuyến đến nhà cũ của Hạ Lan Nguyệt, bí mật hỏi thăm tất cả người từng làm việc ở phủ Hạ Lan, dù là chuyện nhỏ nhặt cũng không bỏ qua, sau đó phát hiện, việc ngoài ý muốn mà mẫu thân Hạ Lan Nguyệt gặp phải, xác thật không phải ngoài ý muốn mà là người làm, và sau khi Hạ Lan Ca Khuyết cùng mẫu thân gần như bị cưỡng chế đuổi khỏi phủ Hạ Lan, không còn ai quan tâm và bảo vệ Hạ Lan Nguyệt, thì nửa đêm bên trong phòng thường truyền đến thét chói tai, giãy giụa và tiếng khóc tuyệt vọng. . . .
Tám năm trước, sau nửa tháng phủ Hạ Lan xảy ra vụ án mất trộm, tên thị nữ kia liền xuất hiện tại bên cạnh Hạ Lan Nguyệt, trở thành thị nữ cận thân của nàng, thì từ đó, bên trong phòng của nàng không còn tiếng khóc, nhưng trong phủ Hạ Lan lại lục tục truyền ra tin đồn trúng tà, nháo quỷ, một số nam nhân và gã sai vặt ở phủ Hạ Lan, có người nổi điên, người thì chết bất đắc kỳ tử, động vật nhỏ trong phủ cách một thời gian cũng sẽ mất tích ly kỳ, cuối cùng tử trạng thê thảm phơi thây dã ngoại.
Về việc tại sao thị nữ kia xuất hiện bên cạnh Hạ Lan Nguyệt, Nam Cung Yến quả thật từng trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng lúc nàng biết được truyền nhân của Bá vương trong thời gian ngắn từng phạm phải nhiều vụ án trộm cắp, mà nàng theo quỹ tích gây án kia truy xét tiếp, thì nàng phát hiện vụ trộm ở phủ Hạ Lan lúc trước là nàng ta gây nên, mà nếu không có đoán sai, tên thị nữ kia ước chừng là ở lúc gây án, thì phát hiện Hạ Lan Nguyệt đang bị lăng nhục và cầu cứu không ai giúp, thì từ hôm đó đã ở lại bảo vệ nàng ấy. . . . . .
Mặc dù đáy lòng nặng nề, nhưng lúc lấy được manh mối động vật nhỏ ở phủ Hạ Lan sẽ mất tích ly kỳ và còn có tử trạng thê thảm, thì Nam Cung Yến lập tức trở về cung, bí mật đào thi thể con mèo Ba Tư ra, sau đó phát hiện, con mèo Ba Tư tuy chỉ còn dư lại hài cốt, nhưng vẫn còn một ít lông đen.
Một khắc kia, nàng hồi tưởng lại lần đầu mình và Hạ Lan Ca Khuyết đánh nhau, thì hai tay hắn đeo bao tay, và hắn đã vươn tay ra ngăn nàng lại trước khi nàng chạm vào con mèo kia, thì nhịn không được nhắm mắt lại.
Hắn muốn ngăn cản nàng đụng vào thân mèo, bởi vì có lẽ ngay từ lúc người có lòng thả ra tin tức mấu chốt trên người con mèo có "Tư liệu hậu cung" thì hắn đã đoán được thân phận và mục đích của người đó, mới có thể muốn cướp đi con mèo độc trước khi nó nhấc lên sóng to gió lớn, một mình lặng lẽ đè chuyện xuống.
Trong cung này, có ai có thể khiến hắn luôn lạnh lùng vô tình trong mắt người đời, bỏ xuống tín niệm làm việc thiên vị? Thế gian này, lại có ai, có thể khiến hắn hoàn toàn vứt bỏ bản thân không để ý, dù tan xương nát thịt, thân bại danh liệt, cũng không oán không hối?
. . . . . Sau khi những chuyện mình không rõ ràng, từ từ ra ánh sáng, lòng của Nam Cung Yến, đau đến cơ hồ cả hô hấp cũng không thể.
Mặc dù nàng cho tới nay không rõ tại sao Hạ Lan Nguyệt lại có thành quả cực đoan này, thậm chí là hai nhân cách khác biệt mà không ai phát giác, nhưng nàng tin tưởng, Hạ Lan Ca Khuyết biết đáp án, mặc dù đáp án kia, tuyệt đối là một đáp án bi thương, và làm người ta vô cùng đau lòng. . . . . .
"Biết chàng ấy đang ở đâu không?"
Lẳng lặng nghe Nam Cung Yến trần thuật từ đầu đến cuối, cho đến âm thanh của nàng hoàn toàn biến mất, cả nội thất chỉ còn lại sự trầm tĩnh thì rất lâu sau đó, Nam Cung Cử rốt cuộc mới lên tiếng lần nữa, giọng nói hơi nghẹn lại.
"Đã có đầu mối."
"Tìm được hắn, nhất định phải dẫn hắn trở về."
"Vâng. . . ."
Đang lúc Nam Cung Yến nặng nề xoay người, muốn đi ra khỏi căn phòng bởi vì chứa quá nhiều sự bất đắc dĩ, làm người ta cơ hồ thở không thông thì lại nghe Nam Cung Cử hô nàng. . . . . .
"Đông Nguyệt."
"Vâng" nghe tiếng gọi, Nam Cung Yến dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.
"Dáng vẻ của muội và mẫu hậu cực kỳ giống nhau, nên may mắn, và hạnh phúc hơn mẫu hậu." Cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Yến rất lâu, rồi Nam Cung Cử nhẹ nhàng thở dài nói.
"Ta hiểu, vẫn hiểu. . . . . ."
Biết được huynh trưởng của mình vì sao thở dài, hiểu được sự may mắn, hạnh phúc mà hắn nói, thật ra là đối chiếu mẫu hậu của mình, cùng với sự cảm khái sâu sắc với những việc Hạ Lan Nguyệt gặp gỡ, nên Nam Cung Cử từ sau khi vào cung chưa bao giờ từng tán gẫu chuyện riêng với Nam Cung Yến, rốt cuộc sau bốn năm huynh muội gặp nhau, đã nhịn không được nói ra sự nghi ngờ tồn tại ở đáy lòng nàng từ khi gặp lại hắn, "Ca. . . . . . Không, hoàng thượng, ngài. . . . . . Chưa từng hoài nghi hoặc lo lắng về ta sao?"
Đúng, Nam Cung Yến vẫn nghi ngờ, nghi ngờ vì sao ca ca chưa từng ở chung với nàng, căn bản gần như người xa lạ, tại sao lại dễ dàng tin tưởng, tiếp nhận thân phận hoàng muội của nàng, hơn không chút do dự giao Ẩn cung cho nàng trông coi.
Mặc dù mọi người đều nói dáng dấp của nàng và mẫu hậu rất giống, trong tay nàng cũng quả thật cất giữ xiêm áo nho nhỏ mặc trên người và khuyên tai ngọc mẫu hậu để lại cho nàng khi nàng bị đưa ra cung, thậm chí ngay cả bảo mẫu từng chăm sóc nàng cũng còn sống, nhưng trên người nàng lại không có ấn ký hoàng gia mà người thuộc hoàng tộc Nam cung có, nguyên nhân chính là như thế, nên thân phận công chúa của nàng mới có thể đến nay vẫn làm cho người ta nghị luận, cũng khiến người có lòng dùng việc này để bàn tán.
Nghe được lời Nam Cung Yến nói, Nam Cung Cử không có trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, nhìn đến đáy lòng nàng cũng có chút sợ hãi thì mới đột nhiên quay mặt qua chỗ khác, đưa tay chống đỡ dưới cằm, "Nếu muội biết được trẫm từng theo 『Gia Của Ta』 tập binh pháp tám năm, từ khi hồi cung đến nay, mỗi ba tháng vẫn nhận được mật thư của "Gia Của Ta" hỏi thăm tình trạng gần đây của muội, thì sẽ không hỏi trẫm vấn đề ngốc thế này."
"Hở? !"
Khi Nam Cung Yến nghe được ba chữ "Gia Của Ta" thì không chỉ lập tức che miệng kêu lên, hốc mắt càng thêm đỏ.
Bởi vì "Gia Của Ta" mà hoàng thượng nói, chính là "Tam gia điên khùng" phu quân của a di được nước Thượng Vu tôn sùng là "Nữ phò mã ngốc nhất", nếu hắn từng đi theo bên cạnh Tam gia điên khùng tập binh pháp, vậy hắn tự nhiên sẽ hiểu tất cả lai lịch của nàng, không chừng khi nàng còn hoàn toàn không rõ ràng mình có người ca ca thì huynh trưởng này của nàng đã sớm lặng lẽ, len lén gặp nàng.
"Khi Hạ Lan còn chưa nhận người thân thì trẫm thật tuyệt chưa từng lo lắng uội, nhưng giờ phút này, trẫm thật sự lo lắng, lo lắng ngộ nhỡ không có Hạ Lan 『nhất thời tình cuồng』, thì hoàng muội ngốc của trẫm ngay cả đường cũng không biết đi như thế nào. . . . . Phía đông mới là lối ra, Đông Nguyệt à."