Điềm Thê Ở Thập Niên 70


“Cửu Phong, cậu số mấy?” Vương Hữu Điền bước chân đi lên hướng xem bao tải phía dưới cây tùng lâm bên kia.

“ số 24.

” Nói lời này, Tiêu Cửu Phong đầy hào sảng mà ngồi ở trên tảng đá, đang dùng một bàn tay quạt gió bằng cây quạt lá phong, áo ngắn vải thô mở rộng, ngực tinh tráng rắn chắc, có mồ hôi.

Giọt mồ hôi trong suốt chạy dọc theo cơ thể cân xứng phập phồng đi xuống, một đường chảy đến lưng quần vải thô buột chặt.


“24 a, có chút thảm, chờ lúc cậu chọn, người ta đều chọn xong rồi,” Vương Hữu Điền tràn đầy chờ mong, liều mạng mà muốn nhìn rõ động tĩnh trong bao tải, nhưng căn bản thấy không rõ, cách quá xa, cán bộ công xã người ta hiện tại còn không cho xem đâu: “Tôi thứ tám, tôi xem có thể chọn một cái tốt, cậu nói chọn kiểu gì? Ở gần bao tải cũng thấy không rõ!”Tiêu Cửu Phong không đáp lời, anh tiếp tục quạt gió, nhìn phía ngọn núi Ngưu Sơn nơi xa, giống như căn bản không để ý cái này.

Vương Hữu Điền trong lòng có chút táo bạo, hắn năm nay 29 tuổi, già đầu rồi, lại kéo dài khẳng định cũng chỉ có thể làm một kẻ độc thân, cũng đừng nghĩ cưới được vợ, ai biết vừa lúc gặp một chuyện tốt như vậy.

Tám trăm dặm Ngưu Sơn trước kia cũng là địa phương tốt, có vài toà am ni cô hương khói tràn đầy, vốn dĩ am ni cô cũng là đã tồn tại bao nhiêu năm, phụ nhân cùng cô gái trẻ đều sẽ đi trên núi thắp hương bái Phật cầu bình an hoặc là cầu đứa con trai gì đó, kết quả mấy năm nay, bài trừ phong kiến mê tín, mọi người đều không lên núi thắp hương bái Phật, hơn nữa hiện tại lương thực khan hiếm, am ni cô một đám đói đến da bọc xương.


Làm sao bây giờ, cũng không thể người sống sờ sờ làm đói chết, vì thế cán bộ công xã liền nghĩ cách săp xếp các nàng, vừa hỏi ý kiến các cô, có mấy người nguyện ý về nhà, còn lại đều nói không có nhà, thậm chí người còn nhớ rõ nhà của mình, cũng nói không muốn trở về, trở về sẽ bị bán đi.

Nhóm cán bộ lần nữa mà giải thích cho cáccô, hiện tại đã sớm giải phóng, là xã hội mới, sẽ không bán người, nhưng người ta chính là không muốn trở về.

Không có biện pháp, công xã đành phải nghĩ biện pháp an trí các cô, nhưng nhiều ni cô như vậy, ăn uống cũng đều là vấn đề, sắp xếp như thế nào đâu? Hỏi ý kiến các cô, các cô đều nói nghe tổ chức an bài.

Nếu nghe tổ chức an bài, kia tổ chức liền nói cho các ngươi hoàn tục làm mai mối, tìm đàn ông gả đi, nhóm ni cô e thẹn mà không hé răng, đó chính là đáp ứng rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận