Cuối cùng không sai biệt lắm người đều chọn xong, đến phiên Tiêu Cửu Phong, anh nhặt lên bao tải khoảng cách gần anh nhất, cõng lên tới liền đi.
Anh từng làm lính, xuất ngũ trở về, dáng người vẫn cao to, là người cường tráng nhất trong đámđàn ông tối, sức lực cũng lớn nhất, cõng lên bao tải tới căn bản không có cảm thấy gì, sải bước mà hướng dưới chân núi đi.
Đi không bao lâu, liền đuổi kịp Vương Hữu Điền, Vương Hữu Điền đang ở nơi đó đối với bao tải lén la lén lút, không biết nghĩ cái gì.
Vương Hữu Điền vừa thấy anh đến, liền vội quay đầu lại đây hỏi: “Cậu chọn cái dạng gì?”Tiêu Cửu Phong: “Không biết, vừa rồi không phải ký tên sao, không cho mở ra xem.
”Vương Hữu Điền chột dạ: “Kỳ thật trộm nhìn xem cũng được, dù sao cũng không ai biết.
”Tiêu Cửu Phong liếc mắt nhìn hắn: “Vậy cậu xem đi, tôi đi trở về.
”Vương Hữu Điền chạy nhanh cõng lên bao tải của mình: “Tôi đây cũng không nhìn nữa.
”Tiêu Cửu Phong bước chân lớn, cõng bao hay khi đi một mình đều giống nhau, Vương Hữu Điền liền có chút cố hết sức.
“Cửu Phong, cậu sao một chút cũng không mệt?”“Không có cảm giác mệt.
”“Cửu Phong, tôi thấy thế nào bao tải của cậu so với tôi còn lớn hơn?”Tiêu Cửu Phong không đáp lời.
Vương Hữu Điền nhìn xem bao tải Tiêu Cửu Phong, nhìn lại bao tải chính mình, rốt cuộc khẽ cắn môi: “Cửu Phong, cậu thật không chọn à, tùy tiện cõng lên liền đi sao?”Tiêu Cửu Phong: “Đúng vậy.
”Vương Hữu Điền: “Dù sao cậu cũng không chọn, hai chúng ta đổi với nhau được không?”Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Hữu Điền.
Vương Hữu Điền xấu hổ: “ Cái này của tôi quá nhẹ, cảm giác vừa gầy vừa lùn, vừa rồi giống như còn có tiếng ho, trong lòng có chút sợ, thật sự quá nhẹ, còn ho như vậy, không phải là bị bệnh lao đi.
Tôi nghèo, không giống cậu có khả năng như vậy, tôi sợ là nuôi không nổi cô ấy.
”Tiêu Cửu Phong không nói chuyện.
Vương Hữu Điền thở dài: “Thật sự không được liền thôi, tôi nghèo như vậy, vạn nhất đem trở về một cái bị bệnh lao, chúng ta hai vợ chồng cùng nhau gặp cảnh khốn khổ cùng chịu tội sao!”Tiêu Cửu Phong trầm mặc mà nhấp môi, nhìn về phía bao tải Vương Hữu Điền.
Bên trong bao tải, là một người sống.
Anh không biết người bên trong có phải nghe được hay không lời Vương Hữu Điền nói, nhưng mà cách bao tải, Tiêu Cửu Phong nhìn thấy người bên trong bao tải giật giật.
Động rất nhỏ, chỉ giật mình, liền không còn có động tĩnh.
Cái này làm cho Tiêu Cửu Phong nhớ tới, thời điểm sáng sớm ra cửa, khe đá trước cửa bậc thang chui ra một cây mầm, là nơi mọi người không biết dùng chân bước qua, khi nào chui ra một cây mầm cỏ, nó suy yếu mà duỗi thân ra mầm, liền như vậy chui ra khe đá.
Tiêu Cửu Phong năm nay 26 tuổi, anh sau khi xuất ngũ trở về trong thôn, liền không nghĩ tới cưới vợ, nghèo như vậy, lại lớn tuổi, nào đến phiên anh cưới được vợ.
Lần này phía trên cho mọi người phân cấp vợ, người khác đều nói là chuyện tốt, anh cũng liền đi qua theo.
Phân được người nào lấy người đó, cũng không trông đợi cái gì.
Vương Hữu Điền nhìn thần sắc Tiêu Cửu Phong, gương mặt anh sắc lạnh , giống như cục đá, nhìn không ra biểu tình gì.
Hắn có chút thất vọng: “Vậy quên đi, tôi nhận.
”Ngay lúc này, Tiêu Cửu Phong nói: “Được, chúng ta đổi.
”.