Diễm Thế Phiên Chi Tân Thanh Niên

Hồi 5: A Dịch

Chương 10:

"Ta sống nơi núi rừng, quanh năm lấm bùn đất, sống tạm trên thế gian này giống như sài cẩu, cũng có huynh đệ vào sinh ra tử. Mà nay hồi tưởng lại, chuyện cũ ngày hôm qua tựa như hiện rõ mồn một ngay trước mắt."

Liên ngồi trên thềm đá trước đại đường, ngẩng đầu nhìn về cánh cổng rộng mở của tòa nhà to lớn kia, vẻ mặt giống như một đứa nhỏ đang nhìn lên trời sao:

"Mười năm trước, ta bị buộc tới kinh thành. Vào chính nơi này, cũng sút chút nữa để mạng lại nơi này."

Liên ngừng nói, hắn nhìn thiếu niên đang bước nhanh vào sân, một tay chống cằm nhếch miệng cười:

"Từ biệt đã mấy năm rồi, "Dương Chân" thiếu gia. Sáng nay một phần lễ mọn đưa lên không biết có hợp tâm ý của ngươi hay không? Ta nhớ hình như tên tiểu tử kia họ Tả nhỉ?"

Dương Chân từ Thần Cơ Doanh về nhà, không thấy ai trong nhà, chỉ thấy nam nhân đáng sợ kia ngồi trước đại đường giống như đang chờ đợi hắn trở về. Dương Chân nhìn cặp mắt kì dị của Liên thì thầm:

"Ngươi, là ngươi! Là ngươi giết Tả tiền bối?"

"Ha ha."

Liên đứng lên, chầm chầm tiến đến bên người Dương Chân, bàn tay nhẹ nhàng ngăn lại bả vai Dương Chân, tiến đến gần bên tai hắn, dùng thanh âm hết sức mị hoặc nhỏ giọng nói:

"Ta, là ai?"

***

Mười năm trước, lúc Dương Việt phải đi xa, hắn hỏi:

"Ngài muốn đón đứa trẻ kia trở về sao?"

Dương Việt xoa đầu nhỏ của hắn nói:

"Lúc ta không ở nhà, xin con hãy chăm sóc Nhược Uyển. Xin lỗi."

Vì sao ông ấy muốn xin lỗi hắn? Là vì áy náy trong lòng đối với thê tử sao? Khi đó hắn còn trẻ lại nghiêm túc gật đầu đồng ý nói:


"Ta sẽ chăm sóc cho phu nhân."

Nam nhân ấy rời đi không còn trở về nữa, lúc trở về là khi được người ta dùng tấm ván gỗ kéo về, một cái thi thể lạnh lẽo liền xuất hiện trước mặt hắn như vậy, người nam nhân này, từng được hắn gọi là "phụ thân", đã chết. "Mẫu thân" hắn khóc không thành tiếng, quỳ gối trước di thể nam nhân. Hắn vươn bàn tay nho nhỏ ôm lấy mẫu thân, nhìn thi thế nam nhân ấy, không rơi nước mắt. Cũng không biết vì sao trái tim đau giống như sắp bị xé rách, cũng không biết vì sao, đôi mắt khô khốc, một giọt nước mắt cũng không rơi được.

Trở về cùng nam nhân kia còn có một đứa nhỏ lớn hơn so với hắn một chút, đứa nhỏ kia bị giam bên trong phòng chứa củi, tay chân bị dây thừng trói, miệng cũng bị nhét một mảnh vải. Ánh mắt hài tử kia ôm địch ý đới với tất cả mọi người xung quanh. Hắn ghé qua cửa sổ nhìn hài tử bị trói kia, hạ nhân trong nhà biết có một thổ phỉ có khuông mặt giống tiểu hài tử được thủ hạ nam nhân đưa về nhốt trong phòng chứa củi kia, nhưng bọn họ không biết hài tử kia là ai.

"Chuyện ta đi tìm tiểu Chân, tạm thời không cần nói với bất cứ kẻ nào."

Nam nhân kia lúc rời đi nói với hắn như vậy. Hắn luôn tuân thủ ước định, không nói cho bất cứ kẻ nào, cho nên người trong nhà không ai biết chuyện, không biết tiểu Chân là từ quan ngoại trở về. Có một ngày hắn bò lên cánh cửa sổ kia, người bên trong hung tợn nhìn hắn, hắn vươn ngón trở đặt bên môi ý bảo chớ lên tiếng:

"Suỵt. Ngươi đừng sợ hãi, đêm nay ta tới cứu ngươi ra ngoài."

Người bên trong nhìn hắn một hồi lâu mới yên lặng gật đầu. Buối tối hắn trốn hạ nhân, lặng lẽ trộm mở khóa phòng chứa củi, mở giây thừng trên tay và chân đứa trẻ kia, mang đứa trẻ kia trèo tường ra khỏi phủ. Thời điểm đó, trong thành Bắc Kinh rất loạn, khắp nơi đều là người Nghĩa Hòa Đoàn giết giặc tây, trời vừa vào đêm, trên đường lập tức im lắng. Đứa trẻ kia lôi kéo hắn chạy như điên trên đường, gặp người tuần tra ban đêm, hắn đành phải lôi đứa trẻ kia chạy đến giáo đường, trốn vào trong giáo đường cũ nát. Đứa trẻ kia nói chuyện cực kỳ không khách khí:

"Này, tiểu hài tử, chúng ta mau tiến sâu vào giáo đường một chút, nhanh lên."

Hắn cố ý chầm chầm đi phía sau, đứa nhỏ phía trước quay người lại, hắn nhanh chóng rút đoản đao từ trong túi bên người, hai tay cầm chuôi đao thẳng tắp đâm vào sau lưng đứa trẻ kia. Nhìn đứa nhỏ ngã xuống đất, trái tim của hắn như muốn ngừng đập. Hắn giết người, hắn giết tiểu Chân! Nhìn đứa trẻ dần dần không có động tĩnh gì nữa, hắn xoay người chạy vội ra khỏi giáo đường. Trong kí ức của hắn, giáo đường kia đêm đó bị Nghĩa Hòa Đoàn phóng hỏa thiêu cháy rụi.

***

Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Dương Chân cực kỳ sợ hãi, thân hình có chút lảo đảo, thân thể hắn không tự giác mà run lên. Hắn lui về sau mấy bước, nói:

"Ngươi. Ngươi không phải đã."

"Tiểu thiếu gia quả là người mau quên. Ha ha ha!"

Liên ngửa mặt lên trời cười to. Hai hắc y nhân tiến lên đè Dương Chân lại, Liên nhấc một chiếc thùng gỗ đến trước đại đường, sau đó kéo tấm vải đen che khuất cửa sổ xuống. Người Dương Phủ bên trong thấy miếng vải đen bị kéo xuống liền lập tức liều mạng đến bên cạnh cửa sổ kêu cứu:

"Thiếu gia, Dương Chân thiếu gia! Mau cứu phu nhân!"

"Cứu mạng! Kẻ điên này sáng sớm liền xông vào phủ! Thiếu gia, cứu mạng!"

Dương Chân sợ đến choáng váng, Liên nhấc thùng gỗ lên, cười nói:


"Nhớ không nổi? Vậy thì để ta giúp ngươi nhanh chóng nhớ lại."

Nói xong, liền đem chất lỏng trong thùng gỗ hất vào bên trong cửa sổ, vài hắc y nhân cũng mang theo thùng gỗ, đổ chất lỏng bên trong ra. Đám người bắt đầu xôn xao đứng dậy hô lớn:

"Là dầu."

Liên quẹt một cây diêm, ngọn lửa trong tay Liên chiếu lên đôi mắt Dương Chân. Liên đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy múa trong tay, đưa lưng về phía Dương Chân, lẩm bẩm một mình:

"Đêm hôm đó, lửa lớn. Ta còn nhớ rõ từng ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, chiếu sáng cả bầu trời đê, cả giáo đường đều bị thiêu sáng. Ta nằm trong đám lửa thét lên kêu cứu, nhưng không ai quan tâm đến ta. Phượng hoàng trong lửa niết bàn trùng sinh, trận hỏa hoạn đêm đó là ánh lửa sáng nhất mà cuộc đời này ta từng nhìn thấy, người đời sau cho dù bắt chước thế nào cũng không giống."

"Ha ha, nghe ta một mình đứng trong này lải nhải có phải rất thú vị hay không? Bây giờ cho ngươi xem một thứ còn thú vị hơn."

Liên ném que diêm đã cháy được gần một nửa vào trong cửa sổ, chỉ nghe thấy "Ầm" một tiếng, toàn bộ căn phòng liền bị ngọn lửa màu cam chiếm lấy, không khí như bị bóp méo, cảnh tượng trước mắt cũng dần trở nên vặn vẹo, người bị giam trong phòng thét chói tai. Nhưng cho dù kêu lớn bao nhiêu thì có ích gì.

"Khôngggg."

Dương Chân rống lên một tiếng, nháy mắt muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích trói lấy đôi tay để vọt vào trong đám cháy:

"Nương! Nương của ta còn ở bên trong! Đừng!"

Hắc y nhân bao lấy bốn phía quanh Dương Chân. Hai mắt Dương Chân đỏ lê, biểu tình đầy phẫn nộ:

"Nương của ta còn ở bên trong! Đừng đốt! Mau dừng tay lại! Mau thả nàng ra! Tên súc sinh kia, ta liều mạng với ngươi!"

Liên nở nụ cười lạnh như băng sau đó đá lên mặt Dương Chân. Dương Chân bị một cước bất ngờ, miệng phun máu, trực tiếp ngã lên mặt đất. Liên căn bản vẫn chưa hết hận đối với Dương Chân, một chân đá loạn, một bên tức giận mắng:

"Mười năm trước, người Thần Cơ Doanh mang binh xông lên núi Thanh Lang, giống như chó điên gặp người liền giết, chỉ lưu lại lão tử còn sống về kinh thành, là vì cái gì? Nghĩa Hòa Đoàn làm loạn, ngươi lừa lão tử đến giáo đường, đâm lão tử một đao, khiến cho lão tử suýt chút nữa cũng tan thành tro bụi theo cái giáo đường kia, đây là vì cái gì? Việc lão tử làm từ nhỏ đến lớn chính là giét người, cũng không tin có cái gì gọi là trước sau toàn vẹn, nhưng ngươi lúc ấy là muốn giết ai?"

"Lão tử không may đến nhà, cư nhiên lại suýt chết trong tay tên vương bát đản nhà ngươi. Thế sự khó lường, hóa ra năm đó người mang binh vào núi giết người là cha ngươi. Nợ cha con trả, điều này cũng không sai đúng không?"

Liên một cước đạp lên mặt Dương Chân, dưới chân không ngừng tăng lực đạo:


"Biết lão tử mấy năm nay vì sao không đụng đến ngươi không? Bởi vì ngươi đúng là một phế vật không sai tí nào, không xứng!"

Liên không nể tình đạp mấy cái lên ngực Dương Chân, thật sự đá gãy hai cái xương sườn của Dương Chân. Một cố tinh ngọt xông lên miệng Dương Chân.

Lúc này, Dương Chân bị Liên đạp sớm đã cả người xinh tím, mũi miệng tràn đầy máu tươi, hắn gian nan giơ tay bắt lấy ống quần Liên, mở miệng tràn đầy máu tươi cà lăm nói:

"Cầu xin ngươi. Cầu... cầu..."

Hắn kéo hai ống quần của Liên, quỳ trên mặt đất, đầu đụng vào giày Liên nói:

"Là ta không tốt, thật xin lỗi. Cầu xin ngươi thả mẹ ta đi ra. Ta cầu xin ngươi! Là ta đáng chết, ta xin lỗi ngươi, ta đền mạng cho ngươi."

Nghĩ lại rồi lại nói:

"Không. Bằng không để cho ta vào nhà rồi thiêu chết ta đi. Người hầu đều cho ngươi đánh đến tàn phế rồi quăng vào cũng không sao. Cầu xin ngươi thả mẹ ta ra đi. Chỉ cần ngươi hết giận, tra tấn ta như thế nào cũng được."

Liên từ trên cao nhìn xuống Dương Chân không ngừng cầu xin, vẻ mặt hèn mọn giống như một đống đồ bỏ đi.

"Cầu xin các vị, xin hãy thương xót. Thả nàng ra đi. Ta cầu xin ngươi! Xin hãy thả nàng ra. Đừng giết nương của ta!"

Dương Chân rốt cuộc bất chấp cái thứu gọi là thể diện, liên tục dập đầu với Liên, vừa dập đầu vừa cầu xin nói:

"Ta dập đầu trước các vị đại gia! Cầu xin các vị, đừng giết nương của ta! Đừng giết nương của ta! Van cầu các vị, giết ta đi! Giết ta đi! Đừng giết nương của ta!"

Từng giọt nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt đang liên tục dập trên nền đá, cổ họng Dương Chân khàn khàn kêu rên nói:

"Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đến mạng. Năm đó ta đâm ngươi một đao, hiện tại ta đến đền mạng. Ta không phải con trai ruột của nàng, ta chỉ là con nuôi của nàng! Nàng và ta không có quan hệ! Cầu xin các ngươi đừng thương tổn đến nàng!"

"Ta nghĩ rằng ngươi là con trai thất lạc của nàng, ta nghĩ sẽ thay thế được ngươi ở bên cạnh nàng. Ta không phải là người! Là súc sinh! Các ngươi giết ta đi! Giết ta đi! Nữ nhân đó không liên quan đến chuyện này, nàng cái gì cũng không biết! Đừng thương tổn đến nàng! Cầu xin các vị! Cầu xin các vị!"

Dương Chân nhất thời hoảng loạn đã nói ro bí mất ẩn dầu suốt mười mấy năm quá, sau đó lại tiếp tục dập đầu. Trán Dương Chân đã huyết nhục mơ hồ, máu tươi và bùng đầu từ khóe mắt Dương Chân chảy xuống, lấm lem cả khuôn mặt.

Liên ban đầu khi nghe thấy Dương Chân nói ra bí mật động trời kia quả thực rất giạt mình, nhưng dần dần hắn nhếch miệng lên cười. Hắn lùi ra sau mấy bước, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nhìn không ra biểu cảm của Liên:

"Hóa ra là như thế."

"Lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào lại bắt nhầm người cơ chứ? Hóa ra năm đó lão tử cũng chỉ là một kẻ chết thay?"

Liên cười ha ha vài tiếng, trong thanh âm mang theo vài phần sung sướng:


"Có điều, vừa rồi chỉ là vui đùa một chút thôi, chúng ta là người quen, chỉ đùa một chút cho ngươi vui thôi. Không tin thì ngươi xem."

Dương Chân ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc. Nữ nhân kia, một đầu tóc đen dài tán loạn đứng trước mặt hắn. Đôi mắt hạnh vốn sáng ngời lúc này vô cùng trống rỗng, sắc mặt tái nhợt như tuyết, cặp mắt kia khiến Dương Chân cả người đều không thoải mái.

"Nương!"

Tiếng Dương Chân run run kêu lên. Trong lồng ngực tựa như có gì đó vỡ vụn. Là cái gì?

Liên đi qua, tay nắm lấy bả vai nữ nhân đang ngẩn người bật cười một tiếng, vẻ mặt hoàn toàn chính là một tiểu hài tử đùa người thành công, hắn cười nói:

"Ha ha ha! Nhìn bộ dáng của ngươi kìa! Thật ngốc. Nàng nghe thấy toàn bộ không bỏ sót một chữ. Tất cả đều nghe thấy!"

"Nương."

"Có điều trò đùa này..."

Hàn quang lóe lên nơi đáy mắt Dương Chân, sau đó là một mảnh đỏ sẫm:

"Nên kết thúc được rồi..."

Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng lướt qua yết hầu yếu ớt của nữ nhân, không có đau khổ.

Liên giơ tiểu đao mỏng như cánh ve trong tay lên, thưởng thức nói:

"Đao diệp tử, vũ khí ám sát, nghe nói lưỡi đao sau khi giết người sẽ không dính máu, quả thực là như vậy."

Lời ngày đó cha sứ ở giáo đường nói vang lên trong đầu Dương Chân:

"Có lẽ cho đến lúc ngươi không quan tâm, mới có thể hiểu được hiện tại chính mình đang ở đau, là Thiên Đường, hay là Địa Ngục.

"Điều ta quan tâm chỉ có nương, bởi vì nàng la thân nhân duy nhát trên thế gian này của ta, ta còn yêu nàng hơn cả mẫu thân thân sinh của mình. Yêu nàng đến không tiếc lừa gạt nàng, giả vờ là đứa nhở của nàng để ở lại cạnh nàng. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng nở nụ cười dịu dàng, hai tay ôm lấy ta, cái ôm của nàng ấm áp như vậy, so với trong dục anh đường lạnh lẽo, đây tựa hồ mới là Thiên Đường của ta."

Aaaaaa!

__________________________________________

Đăng chương 10 ăn mừng QQ 100% sweet là nghệ sĩ sinh sua năm 90 đầu tiên thành công lên full bìa đơn ngũ đại tạp chí nam!!!

Chúc mừng QQ 100% sweet!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận