Diễm Thế Phiên Chi Tân Thanh Niên

Cuối xuân, phong cảnh kiểu diễm, hoàng thành tơ liễu tung bay, tựa như một tấm tuyết nhung phấp phới không ngừng nghỉ. Thấy trong núi nhiều diễm quỷ, chẳng biết quân ra sao.

Dinh thự của người nước ngoài vô cùng hoa lệ, một chiếc đèn thủy tinh thật lớn treo trên đỉnh, trong bình hoa lưu ly cắm mấy chiếc lông đuôi khổng tước, trên bàn trà làm bằng đá cẩm thạch đặt mấy tách nồng hương cà phê, trên sô pha trắng như tuyết đặt mấy chiếc gối vuông. Có một cô gái chừng mười mấy tuổi mặc váy ren đen, đường viền cổ áo hạ thấp lộ ra bộ ngực đầy đặn, mặt tựa phù dung, mày nhỏ như liễu, ánh mắt so với hoa đào còn quyến rũ hơn mười phần, da trắng như tuyết, mái tóc đen bối kiểu mỹ nhân kế, trâm cài thủy tinh tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, đúng là một mỹ nhân.

Rõ ràng là một nữ tử xinh đẹp lại trang điểm như một người chết.

Sùng Lợi Minh nhìn nữ nhân này tựa như đang nhìn một người chết.

Ngoài trời, mưa rơi như trút nước.

"Mưa rơi đã ba ngày, cả thế giới giống như đều bị bao phủ bởi làn hơi nước, ngài chắc là chú ý đến, trong không khí tỏa ra một tia chua xót ngọt ngào, đây là hương hoa đào."

Nữ nhân thu cây quạt khổng tước đang mở trong tay lại, nói lời xa xăm:

"Gần đây ta thường mơ thấy một cơn ác mộng đáng sợ. Vô số nữ nhân phát điên giống như ác quỷ cắn nuốt cơ thể của ta. Nhưng cho dù ta liểu mạng mở to hai mắt ra nhìn cỡ nào, những nữ nhân này đều giống như không có mặt."

Nữ nhân dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Sùng Lợi Minh nhàn nhà ngồi uống cà phê cạnh cửa sổ dò hỏi:

"Nghe nói người Trung Quốc cực kỳ chú ý đến giải mộng, cho nên ta muốn hỏi tiên sinh, cảnh trong giấc mộng này rốt cuộc có ý nghĩa là gì?"

Sùng Lợi Minh nhấp một ngụm cà phê, chậc lưỡi buông tách cà phên xuống nói:

"Hóa ra thân là một kẻ ngoại quốc như tiểu thư Elizabeth cũng tin tưởng việc giải mộng của chúng ta. Thật đúng là chuyện ngoài ý muốn."

"Ha ha, sống ở Trung Quốc đã lâu, nhập gia tùy tục."

"Có một cái gọi là "ngày nghĩ thì đêm mộng", trong lòng có suy nghĩ mới có thể đi vào giấc mộng. Không biết tiểu thư Elizabeth..." – Sùng Lợi Minh nghiêng đầu nhìn Elizabeth – "trong mộng còn nhìn thấy cái gì?"

Elizabeth ngẩn người, lập tức đứng dậy đi đến cạnh Sùng Lợi Minh, đôi mắt nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ nói:

"Hoa đào. Cơ thể này của ta bị ác quỷ cắn nuốt hiện ra trước mất, hoa đào nở rộ đến cực hạn, mấy ngày liền cũng nhiễm đỏ."

Sùng Lợi Minh nghiêng đầu suy nghĩ nói:

"Nhân duyên chăng? Hoa đào, từ xưa đến nay đều tượng trưng cho nhân duyên."

"Nhân duyên? Nói như vậy đây là cát mộng? Thật tốt quá, ta có thể an tâm rồi, thật sự đa tạ tiên sing."

Sùng Lợi Minh ha ha cười duỗi lưng một cái nói:


"Mưa liên miên khong ngừng, đường núi khó đi, ta mới là người phải cảm tạ tieru thư đã thu lưu ta lại ở quý phủ tránh mưa, đã quấy rầy. Cà phê không tệ."

"Không cần khách khí, tiên sinh quá đa lễ. Cà phê này là bạch cà phê, uống không đắng như cà phê đen, nếu tiên sinh thích thì cầm một ít mang đi."

Uuuuuu – ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh bất thường. Sùng Lợi Minh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nghiêng tai lắng nghe:

"Lại bắt đầu, mỗi đêm đều có thể nghe thấy âm thanh này, là tiếng của hải triều sao?"

Âm thanh kia đứt quãng nhưng liên tục khong dứt, tựa như tiếng ai đang kêu khóc. Sùng Lợi Minh nghe thấy, cảm giác rất khó chịu.

Elizabeth sai bà quản gia đặt khay nến ba tầng lên trên bàn, căn phòng chợt sáng hẳn lên. Theo lý thuyết, một cô gái ngoại quốc một thân một mình sinh sống tại nơi tha hương hay là trong rừng sâu đều cảm thấy sợ hãi. Nhìn thiếu nữ này, trong lòng Sùng Lợi Minh khó tránh khỏi có chút nghi ngờ, khiên tình ti trên cổ tay vẫn âm thầm năm chắc trong tay để phòng bất trắc.

Elizabeth duỗi tay vuốt tóc mái, nói:

"Là sơn quỷ."

"Cái gì?"

Sùng Lợi Minh khó hiểu nhìn Elizabeth. Elizabeth dấu tay áo nói:

"Ta từng nghe người vùng núi phụ cận nói, hàng năm, khi mùa hoa đào nở rộ, trong núi thường có sơn quỷ đáng sợ lui tới. Chúng nó sẽ hóa trang thành mỹ nhân, săn da người của những kẻ lạc đường vào hương hoa đào."

"Da người?"

Sùng Lợi Minh cười ha ha, lấy tay kéo da mặt mình nói:

"Đó không phải là họa bì quỷ sao? Hóa ra nơi này có truyền thuyết như vậy. Nếu gặp mỹ nhân trong núi không phải là tính mạng nguy hiểm rồi sao? Ha ha ha!"

"Tiên sung đúng là biết nói đùa."

Elizabeth đi ra khỏi phòng, đứng trước cánh cửa thủy tinh cùng quản gia, hạ thấp người nói:

"Sắc trời đã tối, thỉnh ngài trăm nghìn đừng đi loạn bên ngoài, sớm đi ngủ."

Nói xong cong người kép lại cánh cửa thủy tinh. Sùng Lợi Minh lấy từ trong lòng một chiếc hộp đào tinh xảo ra, bên trong đặt bốn chiếc hộ giáp chỉ bằng vàng khảm hồng bảo. Sùng Lợi Minh lần lượt lấy ra từng hộ giáp đeo lên ngón tay. Hắn lấy từ tay áo ra mấy đồng tiền, năm ngón tay dùng lực ném đồng tiền dập tất ngọn nến. Hắn đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng tai tinh tế lắng nghe.

Lại xuất hiện. Ba ngày liên tục, mỗi đêm đều nghe thấy tiếng kêu rên như dã thú truyền đến, tiếng kêu khiến cho người ta không rét mà run.


Ngoài cửa sổ, mưa đã ngừng rơi, từ trong mây đen lộ ra một vầng trăng tròn, sáng ngời tựa một chiếc ngọc bàn treo trên bầu trời đen tối, rắc xuống trần gian những ánh bàng bạc. Dưới ánh trăng, trong hương đêm mang theo hương đào thơm ngát nhàn nhạt chua sót.

Sùng Lợi Minh hít một hơi thật sâu liền nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống, dọc theo đường núi lầy lội chạy đến dinh thự phía sau núi.

Gần đây, án kiện khắp nơi tấu lên kinh thành, trong đó có một án kì lạ là liên tục có người dân mất tích. Mỗi lần số dân mất tích tuy không nhiều nhưng tích lũy nhiều lần thì là một số lượng lớn kinh người. Mời đầu tưởng là mấy kẻ buôn người dưới lòng đất làm, quan phủ phái người xuống điều tra cũng không có số lượng hiệu quả.

Vì điều tra chân tướng, vị kia của cung Thọ Khang liền kêu Sùng Lợi Minh đi giải quyết, vì việc này hắn không ít lần oán giận Dung bối tử. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, vì thế Sùng Lợi Minh đành phải sắm sửa tư trang một thân một mình đi đến Thiên Tân. Thật không may, trên đường bất ngờ gặp mưa to, cộng thêm lũ đến bất ngờ, Sùng Lợi Minh vô cùng chật vật được Elizabeth cứu đem về dinh thự.

Trong bóng đêm, ẩn núp một con dã thú không biết thêm, kêu lên một cách thẩm thiết, giống như dụ dỗ con người bước vào sào huyệt của nó, thật giống như cây nắp ấm sinh sống nơi vách núi, dùng nhựa mật của chính mình dụ dỗ côn trùng bay đến.

Vùng hán cô, xưa nay là nơi nổi tiếng nhiều đào, liên tục không ngắt, hoa đào mọc khắp đồi núi tựa như một chiếc mê cung không có điểm cuối. Ba ngàn hoa đào sum suê, ngay cả ánh trăng và không khí cũng dính hương hoa đào. Hoa đào trên núi này cũng không biết được trồng từ khi nào, sớm đã mọc tốt, chạc cây lớn bằng miệng chén, hoa nở cũng đỏ thắm sặc sỡ hơn so với nơi khác.

Sùng Lợi Minh chạy trong rừng hoa đào. Nhưng cho dù chạy như thế nào cũng giống như vẫn chỉ vòng quanh tại chỗ, tiếng kêu rên từ xa xa truyền đền cũng dần trở nen mơ hồ, không thể phân biệt phương hướng.

"Vù – vù – vù – "

Đầu óc của Sùng Lợi Minh càng ngày càng choáng váng, tứ chi bắt đầu trở nên cứng ngắc, ngay cả hai mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau. Hắn liên tục thức đêm mấy ngày cũng không thấy bị như vậy. Hắn chỉ có thể dừng lại, tay vịn lấy cành đào nghỉ ngơi, miệng thở hổn hển, ngực càng ngày càng khó chịu.

"Vù – vù – "

Tay Sùng Lợi Minh xoa trán, khó chịu mắng:

"Mẹ nó, sao lại bắt đầu khó thở?"

Sương mù chung quanh càng ngày càng đậm hơn.

Không biết từ khi nào, hương khí bắt đầu nồng nặc tỏng không khí, gần như khiến người ta hít thở không thông. Là hương hoa đào sao?

Đầu Sùng Lợi Minh tuy rằng choáng vảng nhưng vẫn duy trì một tia tỉnh táo. Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên hiện lên một ý tưởng. Hắn nhìn sương mù bao quanh, trong miệng nhỏ giọng hai chữ:

"Chướng khí?!"

Chướng khí là độc khí hình thành do động thực vật trong rừng rậm hư thối sinh ra, nguyên nhân chủ yếu là không ai để ý thi thể động vật sau khi chết, hơn nữa nhiệt độ vùng nhiệt đới thường cao, sẽ sinh ra nhiều chướng khí. Nếu ngươi hít quá nhiều chướng khí có thể khiến bản thân vì hít thở không thông mà bỏ mạng.

"Hì hì hì."


Tiếng cười thanh thúy tựa tiếng chuông bạc lay động như ẩn như hiện trong sương mù, giống như tiếng cười cô gái Giang Nam khi chèo thuyền hái sen.

Sùng Lợi Minh ngẩng đầu, thấy từ trong sương mù bước ra một cô gái mặc váy hoa đào, không thấy rõ dung mạo của cô gái, khắp trời toàn là cánh hoa trắng mịn, chỉ nghe thấy tiếng cười của cô gái.

"Hì hì hì hì."

"Này – cô là người ở gần ngọn núi này sao?"

Sùng Lợi Minh miễn cưỡng đứng dậy hỏi.

"Tôi hình như đang lạc đường, xin hỏi..."

Cô gái mang theo hương hoa đào bước đến, chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười bước đến chỗ Sùng Lợi Minh, thân thể giống như một cơn gió lướt qua Sùng Lợi Minh.

Sùng Lợi Minh đột nhiên quay đầu lại phát hiện phía sau trống không, không có thân ảnh cô gái nào cả.

Ảo giác? Là chướng khí trong núi dẫn đến ảo giác sao?

Đợi Sùng Lợi Minh muốn xoau người lại nghe thấy tiếng cô gái cười vang lên lần nữa, có thể cô gái đã chậm rãi lùi về phía sau, xuyên qua tầng cây rồi biến mất. Chờ đến khi Sùng Lợi Minh kịp phản ứng, hắn đã bị bao vây.

"Ngao ô!"

"Rống! Rống!"

Bảy tám con sói đen hình thể to lớn từ bốn phương tám hướng bổ đến bao quanh Sùng Lợi Minh, toàn bộ lông tơ trên cổ dựng thẳng lên, ánh mắt xanh biếc nhìn chằm chằm con mồi trước mắt, miệng hơi giương lên lộ răng nanh sắc bén, nước mọt mang tính ăn mòn từ khóe miệng chảy ra, nhìn Sùng Lợi Minh như nhìn một con sơn dương béo khỏe.

Thân hình Sùng Lợi Minh hơi lắc lư, hắn đứng vững thân mình lắc lắc đầu. Sau khi trúng độc, hắn đã cực kỳ suy yếu, bây giờ nếu còn phải đối phó với đám súc sinh này:

"Đáng giận, thật không ngờ..."

Con sói cầm đầu kêu lên một tiếng rồi lùi về phía sau vài bước, sau đó lập tức chạy lấy đà nhảy lên vồ lấy Sùng Lợi Minh. Những con sói còn lại cũng bắt đầu rục rịch tiến về phía Sùng Lợi Minh.

Sùng Lợi Minh xuất khiên tình ti ra. Khiên tình ti nhỏ như sợi tóc lại sắc bén như dao tung bay bên người Sùng Lợi Minh. Cánh tay Sùng Lợi Minh hơi dùng sức, khiên tình ti tựa như có sinh mệnh quấn lên thân hình sói, nháy mắt một con sói trưởng thành bị phân đôi, những con sói còn lại cũng không may mắn thoát khỏi cành này.

Thân thể Sùng Lợi Minh nhất thời thoát lực, ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển:

"Chó khôn không cản đường."

"Hả, cái kia là?"

Cách đó không xa, từ trong rừng đào truyền ra một ánh đèn mơ hồ, lúc sáng lúc tối, thật giống như ma trơi trong bãi tha ma, dụ dỗ người qua đường.

Là có nhà dân sao? Hay lại là ảo giác?


Tay Sùng Lợi Minh xoa xoa con mắt đang đau nhức, nước mắt không ngừng chảy ra.

Không được, hai mắt ngày càng mơ hồ, khó chịu.

Chó chết, quản được hắn sao! Cho dù thật sự có sơn quỷ thì thế nào? Lão tử một súng đập bể đầu nó!

Sùng Lợi Minh đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới phía ngọn đèn kia.

Một đêm kia, Sùng Lợi Minh đã gần như thần chí không rõ, giống như bị quỷ mê hoặc tâm trí, bị một ánh sáng mỏng manh hấp dẫn.

Là ngọn đèn, là ma trơi, hay là thứ gì khác. Trong đầu của hắn giường như là cái gì cũng không quan trọng, chỉ là cố chấp dduoir theo một ánh sáng mơ hồ yếu ớt.

Đêm đó, một cơn gió cũng không có, mà ngay cả hoa đào đỏ sẫm rơi xuống cũng tĩnh lặng không tiếng động. Một cánh hoa đào rơi xuống bên đầu vai Sùng Lợi Minh mang theo hương thơm chua sót nhàn nhạt phiêu tán trong không khí.

Sự hỗn tạp đến tĩnh lặng, giống như một không gian vừa kỳ dị, vừa bóp méo. Hắn chạy đến pía ánh đèn, một đường thẳng tiến. Nếu con đường này không có điểm cuối, hắn cũng sẽ bỏ mạng nơi đây, bị thứ này hấp dẫn, mạng kiệt mà chết.

Âm thanh của hải triểu càng ngày cqanfg rõ, những cơn sóng lớn trắng xóa đánh lên bở biển dài đầy những cục đá ngầm phủ rêu xanh biếc, dọc thoe con đường nhỏ, sự lầy lội của bùn đất dưới chân dần bị thay thế với những tảng đá già cũ xoay quanh một từ đường cực kỳ cũ nát nằm trên thềm đá.

Sùng Lợi Minh thở phì phò gạt từng nhánh cây, sau đó bước từng bước một thong thả tiến đến, thật cẩn thận đẩy cánh cửa lớn của từ đường cũ nát ra, dò hỏi:

"Xin hỏi, có ai không?"

Trong từ đường này bài trí rất kỳ quái, không có bài vị người đã khuất, không có tượng Phật Quan Âm, ở giữa từ đường rỗng tuếch đặt một chiếc quan tài giản dị.

Sùng Lợi Minh tiến lên phía trước, đặt tay lên trên quan tài:

"Vừa rồi ánh đèn từ trong từ đường truyền ra rốt cuộc là... Chẳng lẽ thật sự có sơn quỷ quấy phá?"

Khi còn nhỏ, Sùng Lợi Minh nhỏ bé từng cõng người trong nhà trộm đi ra khỏi nhà, đến quán trà nghe kể chuyện, lần đó lúc người kể chuyện kể sợ muốn chết, cuối cùng lại nói lời xoay chuyển, trêu đùa một câu:

"Giả dối hư ảo, lời nói vô căn cứ."

Trên đời căn bản không có quỷ, cái gọi là ác quỷ chẳng qua là một mặt xấu xí của bản tính co người. Ánh sáng rải đầy mặt đất tựa như phủ lên một tấng sương bạc.

Trong cái đêm dài kia, đã tràn ngập rất nhiều chuyện khó tin, tâm trí Sùng Lợi Minh như bị mê hoặc, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ – chính là tìm được một chút ánh sáng hấp dẫn hắn kia.

Hắn đột nhiên hiểu rõ rồi. Đây chính là kiếp số của hắn.

Lúc nắp quan tài bị mở ra, một màn kia khiến Sùng Lợi Minh sợ đến ngây người.

____________________________________

Đêm qua ngủ mơ thấy bị mất blog, khóc quá trời quá đất. Sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên làm là mở fb xem blog còn không. Hết cả hồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận